Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276
Editor: Puck - Diễn đàn
Máy bay nằm rạp bên vách núi, thân máy bay nghiêng nghiêng lộ ra một nửa, giống như con chim lớn bị thương, đang dằn vặt đau khổ bên bờ sống chết, bất cứ động đậy nho nhỏ nào cũng có thể khiến cho nó rơi xuống vực sâu vĩnh viễn không có khả năng khôi phục được.
Cô không dám kêu lên sợ hãi, bởi vì cả máy bay chỉ có một mình cô thoát hiểm, người còn lại một khi xao động, thân máy bay sẽ nghiêng xuống lăn xuống dưới tan xương nát thịt.
Giờ khắc này, cô quên mất người trên máy bay có thân phận gì, cô chỉ muốn để cho toàn bộ bọn họ bình an xuống đất! Thời điểm mấu chốt nhất, là bọn họ nhường hy vọng sống sót cho cô, để cho cô đi tuốt đằng trước, người phía sau chậm một giây khoảng cách gần thần chết thêm một bước. Bọn họ không la không gọi không náo loạn không ầm ĩ, yên tĩnh như vậy nhìn theo cô rời đi.
Trong cổ họng giống như có thứ gì đó chặn lại làm cô khó thở, trong lòng thật sự giống như có thứ gì đó bành trướng, gần như phá vỡ lồng ngực của cô, muốn phun ra.
Cố đè rung động trong lòng xuống, cô chậm rãi buông lỏng tay đang che miệng, dùng giọng nói khàn khàn khẽ nói: “Giữ vững vàng, bước chân phải nhẹ nhàng, xếp hàng đi!”
Hoắc Vân Phi lái máy bay, không có ai rõ ràng tình huống bây giờ hơn anh, anh thấy Đỗ Hâm Lôi nhanh chóng tỉnh táo lại, còn mở lời nhắc nhở bọn họ, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên.
Khi một chân bước trên mặt đất, anh không khỏi thở ra một hơi, cuối cùng thoát hiểm! Còn sống thật tốt, có thể tận mắt nhìn thấy cục cưng của anh và cô ra đời, còn có… Quan trọng nhất là, nếu như anh chết rồi, người phụ nữ ngu xuẩn đáng chết này đoán chừng sẽ lập tức hợp lại với Triệu Bắc Thành, có chịu sinh đứa bé ra cho anh hay không còn không chắc chắn!
Cho nên –– anh không thể chết được!
Lòng thấp thỏm của Đỗ Hâm Lôi còn chưa rơi xuống, cô khẩn trương nắm chặt đôi tay bàn tay trắng như phấn, nhìn Hồng Khuê đi ra phía sau. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Hồng Khuê là tâm phúc thân tín của Hoắc Vân Phi, trong nhóm vệ sĩ có địa vị cao nhất, anh ta đi theo phía sau Hoắc Vân Phi, những người khác phải đi theo phía sau anh ta.
“Người đàn bà ngu xuẩn, thiếu chút nữa bị em hại chết có biết không!” Hoắc Vân Phi sờ gương mặt bị đánh của mình, lúc này mới nhớ tới nổi giận, “Mẹ nó, tôi không phải chỉ nói Triệu Bắc Thành đôi câu, em người đàn bà ngu xuẩn này dám lấy bàn tay đánh tôi!”
Đỗ Hâm Lôi la hoảng lên: “A!”
“Gào quỷ gì vậy?” Chẳng lẽ mình đáng sợ như vậy, dạy cô đôi câu cũng khiến cho cô sợ đến như vậy?
Rất nhanh, anh biết nguyên nhân là gì! –– Hồng Khuê xuống máy bay thế mà lại khom lưng lấy tay túm chặt lấy cánh máy bay, cố gắng đẩy máy bay xuống vách đá.
Hoắc Vân Phi ngây ngốc, theo bản năng xông tới, một cước gạt Hồng Khuê ra, “Mẹ nó, có phải mày gặp quỷ chặn đầu rồi không!”
Máy bay bên vách núi vốn tràn đầy nguy cơ, trải qua lực lớn đẩy của Hồng Khuê, lần này cuối cùng không chịu được. Sườn máy bay chấn động, nghiêng về bên phía vách núi.
Một vệ sĩ tâm phúc tên là Lô Lập Hoàn theo phía sau nhảy xuống cầu thang, nhưng những người phía sau không có vận tốt như vậy, tiếng chửi rủa ồn ào lên.
Hoắc Vân Phi biết một khi máy bay nghiêng đi cũng không phải sức người có thể cứu vãn, anh cũng không phí công cứu giúp. Quay đầu, tròng mắt sắc bén liếc về phía Hồng Khuê, người này thế mà lại bưng súng chĩa về phía anh.
May mà anh không cứu máy bay bị nghiêng, nếu không lúc này đã bỏ mạng dưới họng súng đen ngòm của Hồng Khuê rồi.
Trên vách đá hoàn toàn trống trải, muốn rời đi hết sức khó khăn, rút súng đã không kịp nữa rồi. Thời khắc nguy cấp, anh chỉ có thể nhấn cơ quan trên mặt nhẫn ở ngón giữa tay phải.
Trong nhẫn có dấu một cây châm độc, dùng để phòng thân ở cự ly ngắn, phạm vi bắn không thể vượt qua năm mét. Cũng may tầm bắn của Hồng Khuê cách anh khoảng bốn mét, nếu đối phương kiên trì nổ súng không tránh ra, hai người chỉ có thể đồng quy vu tận.
Hồng Khuê đi theo bên người Hoắc Vân Phi lâu như vậy dĩ nhiên biết phía trên châm độc bôi nọc độc của thất bộ xà *, kiến huyết phong hầu, cho dù trầy một chút da, trong mấy phút ngắn ngủi sẽ hô hấp suy kiệt tử vong! dfienddn lieqiudoon
(*) Thất bộ xà: Loại rắn cắn chết người trước khi bước được bảy bước
(**) Kiến huyết phong hầu: thấy máu là ngạt thở mà chết, chỉ độc tính cực mạnh.
Vì bảo vê tính mạng, anh buông tha cơ hội tốt nhất để bắn chết Hoắc Vân Phi, lắc mình tránh châm độc.
Hoắc Vân Phi thắng được thời gian quý giá, anh nhanh chóng rút súng ngắn bên hông ra, đồng thời vệ sĩ may mắn chạy trốn được ở bên cạnh anh cũng rút súng lục ra.
Chiếc máy bay kia từ từ trượt xuống vách đá, trong quá trình rơi xuống thỉnh thoảng sẽ đụng vào mỏm đá đột nhiên thò ra phát ra tiếng va chạm “Rầm! Rầm!” làm cho người ta rợn cả tóc gáy, toàn bộ người bên trong còn chưa kịp trốn ra ngoài cùng với máy bay tan xương nát thịt, mai táng nơi đáy vực.
Lô Lập Hoàn cuối cùng chạy trốn được số mạng sắc mặt xám trắng, mặc dù trong tay cầm súng, trong lúc nhất thời cũng có phần mất hồn mất vía. Nếu trễ một bước, anh sẽ giống như những người anh em kia, hài cốt không còn.
Hồng Khuê không hổ là lão giảo hoạt, khi anh lắc mình né tránh châm độc kia, cũng đã nghĩ xong đường lui và đối sách.
Anh biết một chiêu không thành công, tiếp theo Hoắc Vân Phi sẽ không để cho anh có cơ hội phản kích. Cho nên, khi né tránh châm độc, anh cố ý dịch nghiêng về phía Đỗ Hâm Lôi đang đứng yên.
Khi Hoắc Vân Phi đưa tay rút súng, Hồng Khuê đã thành công chạy tới bên cạnh Đỗ Hâm Lôi.
Bởi vì máy bay rơi vào vực sâu khiến cảm xúc của Đỗ Hâm Lôi chịu ảnh hưởng lớn, vốn không chú ý tới ý đồ của Hồng Khuê. Đợi đến khi cô phát giác được nguy hiểm, đã rơi vào bàn tay của Hồng Khuê.
Họng súng đen ngòm lạnh lẽo chĩa vào trán Đỗ Hâm Lôi, Hồng Khuê liến thoắng cười quái dị: “Người phụ nữ này mang thai đứa bé của tam thiếu, tôi không đành lòng giết cô ta!”
Tay Hoắc Vân Phi nâng súng lên dần dần hạ xuống, lạnh lùng liếc nhìn Hồng Khuê, hồi lâu, hỏi: “Người nào thu mua mày?”
Hồng Khuê theo anh nhiều năm, anh chưa từng hoài nghi cậu ta. Nếu không phải do tình huống bất ngờ ngày hôm nay, có lẽ nội gian này sẽ vĩnh viễn che giấu xuống đi
“Ha ha, người muốn tính mạng của mày có khối người!” Vết đao trên mặt Hồng Khuê có vẻ hung ác thêm, “Có người ra giá mạng của mày năm tỷ! Tao sống quá đủ cuộc sống tay sai bị hô tới quát lui, muốn cầm năm tỷ chu du thế giới!” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Không tệ, có lý tưởng có chí hướng!” Hoắc Vân Phi không biến sắc ủng hộ, trên gương mặt tuấn tú thậm chí hiện lên nụ cười, “Hồng Khuê, mày quả nhiên không uổng công tao coi trọng và vun trồng!”
“Bớt nói năng quái gở với ông đây đi!” Hồng Khuê hung hăng chĩa vào trán Đỗ Hâm Lôi, điên cuồng kêu lớn, “Chuyện làm hỏng, một mạng cùi của ông đây cũng không bao nhiêu tiền, cùng lắm vào âm tào địa phủ, dù sao cũng có con đàn bà của mày theo cùng, cũng đáng!”
Hoắc Vân Phi nheo mắt ưng sắc bén lại, giọng nói lạnh lẽo: “Mày dám động đến cô ấy, tao bảo đảm khiến cho mày sống không bằng chết!”
“Ha ha ha, bớt dọa tao đi!” Vẻ mặt Hồng Khuê hung ác, nhe một hàm răng vàng khè ra, nói, “Tao đánh cuộc với mày! Đếm tới ba, mày không vứt súng trong tay xuống, tao lập tức bắn chết cô ta!”
Cảm xúc của Hồng Khuê kích động, anh biết kế hoạch ám sát Hoắc Vân Phi thất bại, khó thoát khỏi cái chết, nhưng anh lại không cam lòng như vậy. Trong lòng chỉ ôm một ý niệm, cùng lắm thì lôi kéo Đỗ Hâm Lôi làm đệm lưng.
“Tao đếm tới ba, cả hai đứa mày ném súng trong tay xuống, nếu không tao đảm bảo giết cô ta!” Hồng Khuê nóng nảy dùng cánh tay cường tráng ghì chặt cổ Đỗ Hâm Lôi, ép cô đi tới bên vách núi, “Một, hai…”
Hoắc Vân Phi ném ánh mắt về phía Lô Lập Hoàn bên cạnh, trầm giọng ra lệnh: “Ném súng!”
Lô Lập Hoàn rất không tình nguyện, cũng không thể không theo! Anh vứt bỏ súng trong tay.
“Ba!” Hồng Khuê đếm xong tiếng cuối cùng, chỉ thấy Hoắc Vân Phi buông lỏng bàn tay khớp xương rõ ràng, súng trong tay rơi xuống trên thảm cỏ, “Ha ha ha, thì ra Hoắc tam thiếu còn là một kẻ si tình khó có được! Lúc xuống máy bay mày để cho cô ta đi tuốt đằng trước, tao biết ngay tình cảm của mày với cô ta không tầm thường!”
Hoắc Vân Phi chậm rãi buông bàn tay đẹp mắt ra, khẩu súng ngắn nước Mỹ kiểu mới nhất rơi xuống, giống như chủ nhân của nó làm việc nghĩa không chùn bước.
Đầu Đỗ Hâm Lôi “Ầm” một tiếng vang, không dám tin nhìn về phía người đàn ông bên kia!
Anh, nhốt cô; anh, cướp đoạt lấy cô; anh, ở lằn ranh sống chết không chút do dự nhường hy vọng sống cho cô anh, vì tính mạng của cô, làm việc nghĩa không chùn bước buông tha tự vệ… Người đàn ông này, cô thật sự nhìn không hiểu!
Hồng Khuê hưng phấn đến hai mắt đỏ lên, thì ra anh khống chế người phụ nữ này thật sự trở thành lợi thế có thể uy hiếp Hoắc Vân Phi! Anh định giơ súng lên bắn chết Hoắc Vân Phi, nhưng anh sợ tốc độ bắn súng của anh không đủ nhanh.
Máy bay nằm rạp bên vách núi, thân máy bay nghiêng nghiêng lộ ra một nửa, giống như con chim lớn bị thương, đang dằn vặt đau khổ bên bờ sống chết, bất cứ động đậy nho nhỏ nào cũng có thể khiến cho nó rơi xuống vực sâu vĩnh viễn không có khả năng khôi phục được.
Cô không dám kêu lên sợ hãi, bởi vì cả máy bay chỉ có một mình cô thoát hiểm, người còn lại một khi xao động, thân máy bay sẽ nghiêng xuống lăn xuống dưới tan xương nát thịt.
Giờ khắc này, cô quên mất người trên máy bay có thân phận gì, cô chỉ muốn để cho toàn bộ bọn họ bình an xuống đất! Thời điểm mấu chốt nhất, là bọn họ nhường hy vọng sống sót cho cô, để cho cô đi tuốt đằng trước, người phía sau chậm một giây khoảng cách gần thần chết thêm một bước. Bọn họ không la không gọi không náo loạn không ầm ĩ, yên tĩnh như vậy nhìn theo cô rời đi.
Trong cổ họng giống như có thứ gì đó chặn lại làm cô khó thở, trong lòng thật sự giống như có thứ gì đó bành trướng, gần như phá vỡ lồng ngực của cô, muốn phun ra.
Cố đè rung động trong lòng xuống, cô chậm rãi buông lỏng tay đang che miệng, dùng giọng nói khàn khàn khẽ nói: “Giữ vững vàng, bước chân phải nhẹ nhàng, xếp hàng đi!”
Hoắc Vân Phi lái máy bay, không có ai rõ ràng tình huống bây giờ hơn anh, anh thấy Đỗ Hâm Lôi nhanh chóng tỉnh táo lại, còn mở lời nhắc nhở bọn họ, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên.
Khi một chân bước trên mặt đất, anh không khỏi thở ra một hơi, cuối cùng thoát hiểm! Còn sống thật tốt, có thể tận mắt nhìn thấy cục cưng của anh và cô ra đời, còn có… Quan trọng nhất là, nếu như anh chết rồi, người phụ nữ ngu xuẩn đáng chết này đoán chừng sẽ lập tức hợp lại với Triệu Bắc Thành, có chịu sinh đứa bé ra cho anh hay không còn không chắc chắn!
Cho nên –– anh không thể chết được!
Lòng thấp thỏm của Đỗ Hâm Lôi còn chưa rơi xuống, cô khẩn trương nắm chặt đôi tay bàn tay trắng như phấn, nhìn Hồng Khuê đi ra phía sau. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Hồng Khuê là tâm phúc thân tín của Hoắc Vân Phi, trong nhóm vệ sĩ có địa vị cao nhất, anh ta đi theo phía sau Hoắc Vân Phi, những người khác phải đi theo phía sau anh ta.
“Người đàn bà ngu xuẩn, thiếu chút nữa bị em hại chết có biết không!” Hoắc Vân Phi sờ gương mặt bị đánh của mình, lúc này mới nhớ tới nổi giận, “Mẹ nó, tôi không phải chỉ nói Triệu Bắc Thành đôi câu, em người đàn bà ngu xuẩn này dám lấy bàn tay đánh tôi!”
Đỗ Hâm Lôi la hoảng lên: “A!”
“Gào quỷ gì vậy?” Chẳng lẽ mình đáng sợ như vậy, dạy cô đôi câu cũng khiến cho cô sợ đến như vậy?
Rất nhanh, anh biết nguyên nhân là gì! –– Hồng Khuê xuống máy bay thế mà lại khom lưng lấy tay túm chặt lấy cánh máy bay, cố gắng đẩy máy bay xuống vách đá.
Hoắc Vân Phi ngây ngốc, theo bản năng xông tới, một cước gạt Hồng Khuê ra, “Mẹ nó, có phải mày gặp quỷ chặn đầu rồi không!”
Máy bay bên vách núi vốn tràn đầy nguy cơ, trải qua lực lớn đẩy của Hồng Khuê, lần này cuối cùng không chịu được. Sườn máy bay chấn động, nghiêng về bên phía vách núi.
Một vệ sĩ tâm phúc tên là Lô Lập Hoàn theo phía sau nhảy xuống cầu thang, nhưng những người phía sau không có vận tốt như vậy, tiếng chửi rủa ồn ào lên.
Hoắc Vân Phi biết một khi máy bay nghiêng đi cũng không phải sức người có thể cứu vãn, anh cũng không phí công cứu giúp. Quay đầu, tròng mắt sắc bén liếc về phía Hồng Khuê, người này thế mà lại bưng súng chĩa về phía anh.
May mà anh không cứu máy bay bị nghiêng, nếu không lúc này đã bỏ mạng dưới họng súng đen ngòm của Hồng Khuê rồi.
Trên vách đá hoàn toàn trống trải, muốn rời đi hết sức khó khăn, rút súng đã không kịp nữa rồi. Thời khắc nguy cấp, anh chỉ có thể nhấn cơ quan trên mặt nhẫn ở ngón giữa tay phải.
Trong nhẫn có dấu một cây châm độc, dùng để phòng thân ở cự ly ngắn, phạm vi bắn không thể vượt qua năm mét. Cũng may tầm bắn của Hồng Khuê cách anh khoảng bốn mét, nếu đối phương kiên trì nổ súng không tránh ra, hai người chỉ có thể đồng quy vu tận.
Hồng Khuê đi theo bên người Hoắc Vân Phi lâu như vậy dĩ nhiên biết phía trên châm độc bôi nọc độc của thất bộ xà *, kiến huyết phong hầu, cho dù trầy một chút da, trong mấy phút ngắn ngủi sẽ hô hấp suy kiệt tử vong! dfienddn lieqiudoon
(*) Thất bộ xà: Loại rắn cắn chết người trước khi bước được bảy bước
(**) Kiến huyết phong hầu: thấy máu là ngạt thở mà chết, chỉ độc tính cực mạnh.
Vì bảo vê tính mạng, anh buông tha cơ hội tốt nhất để bắn chết Hoắc Vân Phi, lắc mình tránh châm độc.
Hoắc Vân Phi thắng được thời gian quý giá, anh nhanh chóng rút súng ngắn bên hông ra, đồng thời vệ sĩ may mắn chạy trốn được ở bên cạnh anh cũng rút súng lục ra.
Chiếc máy bay kia từ từ trượt xuống vách đá, trong quá trình rơi xuống thỉnh thoảng sẽ đụng vào mỏm đá đột nhiên thò ra phát ra tiếng va chạm “Rầm! Rầm!” làm cho người ta rợn cả tóc gáy, toàn bộ người bên trong còn chưa kịp trốn ra ngoài cùng với máy bay tan xương nát thịt, mai táng nơi đáy vực.
Lô Lập Hoàn cuối cùng chạy trốn được số mạng sắc mặt xám trắng, mặc dù trong tay cầm súng, trong lúc nhất thời cũng có phần mất hồn mất vía. Nếu trễ một bước, anh sẽ giống như những người anh em kia, hài cốt không còn.
Hồng Khuê không hổ là lão giảo hoạt, khi anh lắc mình né tránh châm độc kia, cũng đã nghĩ xong đường lui và đối sách.
Anh biết một chiêu không thành công, tiếp theo Hoắc Vân Phi sẽ không để cho anh có cơ hội phản kích. Cho nên, khi né tránh châm độc, anh cố ý dịch nghiêng về phía Đỗ Hâm Lôi đang đứng yên.
Khi Hoắc Vân Phi đưa tay rút súng, Hồng Khuê đã thành công chạy tới bên cạnh Đỗ Hâm Lôi.
Bởi vì máy bay rơi vào vực sâu khiến cảm xúc của Đỗ Hâm Lôi chịu ảnh hưởng lớn, vốn không chú ý tới ý đồ của Hồng Khuê. Đợi đến khi cô phát giác được nguy hiểm, đã rơi vào bàn tay của Hồng Khuê.
Họng súng đen ngòm lạnh lẽo chĩa vào trán Đỗ Hâm Lôi, Hồng Khuê liến thoắng cười quái dị: “Người phụ nữ này mang thai đứa bé của tam thiếu, tôi không đành lòng giết cô ta!”
Tay Hoắc Vân Phi nâng súng lên dần dần hạ xuống, lạnh lùng liếc nhìn Hồng Khuê, hồi lâu, hỏi: “Người nào thu mua mày?”
Hồng Khuê theo anh nhiều năm, anh chưa từng hoài nghi cậu ta. Nếu không phải do tình huống bất ngờ ngày hôm nay, có lẽ nội gian này sẽ vĩnh viễn che giấu xuống đi
“Ha ha, người muốn tính mạng của mày có khối người!” Vết đao trên mặt Hồng Khuê có vẻ hung ác thêm, “Có người ra giá mạng của mày năm tỷ! Tao sống quá đủ cuộc sống tay sai bị hô tới quát lui, muốn cầm năm tỷ chu du thế giới!” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Không tệ, có lý tưởng có chí hướng!” Hoắc Vân Phi không biến sắc ủng hộ, trên gương mặt tuấn tú thậm chí hiện lên nụ cười, “Hồng Khuê, mày quả nhiên không uổng công tao coi trọng và vun trồng!”
“Bớt nói năng quái gở với ông đây đi!” Hồng Khuê hung hăng chĩa vào trán Đỗ Hâm Lôi, điên cuồng kêu lớn, “Chuyện làm hỏng, một mạng cùi của ông đây cũng không bao nhiêu tiền, cùng lắm vào âm tào địa phủ, dù sao cũng có con đàn bà của mày theo cùng, cũng đáng!”
Hoắc Vân Phi nheo mắt ưng sắc bén lại, giọng nói lạnh lẽo: “Mày dám động đến cô ấy, tao bảo đảm khiến cho mày sống không bằng chết!”
“Ha ha ha, bớt dọa tao đi!” Vẻ mặt Hồng Khuê hung ác, nhe một hàm răng vàng khè ra, nói, “Tao đánh cuộc với mày! Đếm tới ba, mày không vứt súng trong tay xuống, tao lập tức bắn chết cô ta!”
Cảm xúc của Hồng Khuê kích động, anh biết kế hoạch ám sát Hoắc Vân Phi thất bại, khó thoát khỏi cái chết, nhưng anh lại không cam lòng như vậy. Trong lòng chỉ ôm một ý niệm, cùng lắm thì lôi kéo Đỗ Hâm Lôi làm đệm lưng.
“Tao đếm tới ba, cả hai đứa mày ném súng trong tay xuống, nếu không tao đảm bảo giết cô ta!” Hồng Khuê nóng nảy dùng cánh tay cường tráng ghì chặt cổ Đỗ Hâm Lôi, ép cô đi tới bên vách núi, “Một, hai…”
Hoắc Vân Phi ném ánh mắt về phía Lô Lập Hoàn bên cạnh, trầm giọng ra lệnh: “Ném súng!”
Lô Lập Hoàn rất không tình nguyện, cũng không thể không theo! Anh vứt bỏ súng trong tay.
“Ba!” Hồng Khuê đếm xong tiếng cuối cùng, chỉ thấy Hoắc Vân Phi buông lỏng bàn tay khớp xương rõ ràng, súng trong tay rơi xuống trên thảm cỏ, “Ha ha ha, thì ra Hoắc tam thiếu còn là một kẻ si tình khó có được! Lúc xuống máy bay mày để cho cô ta đi tuốt đằng trước, tao biết ngay tình cảm của mày với cô ta không tầm thường!”
Hoắc Vân Phi chậm rãi buông bàn tay đẹp mắt ra, khẩu súng ngắn nước Mỹ kiểu mới nhất rơi xuống, giống như chủ nhân của nó làm việc nghĩa không chùn bước.
Đầu Đỗ Hâm Lôi “Ầm” một tiếng vang, không dám tin nhìn về phía người đàn ông bên kia!
Anh, nhốt cô; anh, cướp đoạt lấy cô; anh, ở lằn ranh sống chết không chút do dự nhường hy vọng sống cho cô anh, vì tính mạng của cô, làm việc nghĩa không chùn bước buông tha tự vệ… Người đàn ông này, cô thật sự nhìn không hiểu!
Hồng Khuê hưng phấn đến hai mắt đỏ lên, thì ra anh khống chế người phụ nữ này thật sự trở thành lợi thế có thể uy hiếp Hoắc Vân Phi! Anh định giơ súng lên bắn chết Hoắc Vân Phi, nhưng anh sợ tốc độ bắn súng của anh không đủ nhanh.
Bình luận facebook