Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Lâm Tuyết liếc Mạc Sở Hàn một cái để tỏ ra mình vẫn nghe hắn nói.
Mạc Sở Hàn chỉ cần thấy cô đang nghe là đã cảm thấy hài lòng rồi, hắn cười cười nói tiếp: "Tiểu tử ấy nói rằng thắng làm vua thua làm giặc, đã thất bại thảm hại còn muốn người đàn bà bên mình lưu vong ra nước ngoài cùng nhau uống không khí sao? Ha ha, cậu ta nói chỉ cần có bản lĩnh Đông Sơn tái khởi thì hãy đánh lại trọng chấn giang sơn! Đừng lề mề buồn xuân thương thu, thở dài cái gì mà lòng người dễ đổi! Thế giới này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, chỉ cường giả mới có tư cách ngồi trên tất cả, bao gồm cả sự ngưỡng mộ trong lòng đàn bà!"
Lâm Tuyết hơi mở lớn mắt, có lẽ chỉ có kẻ cực đoan như Mạc Sở Hàn mới có thể làm bạn với hắn, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
*
Sau nửa giờ đi đường, giữa lúc Mạc Sở Hàn tự nói tự tạo ra bầu không khí "hòa hợp" thì xe cũng tới nơi, đây là một hội sở giải trí rất lớn có tên " Hoàng Cung ngầm", nơi đây áp dụng chế độ hội viên, mỗi hội viên nhất định phải đạt mức tiêu phí 5 ngàn vạn đồng mới đủ tư cách trở thành Hội viên vip thẻ vàng, Mạc Sở Hàn là một trong những Hội viên Vip đó.
Xe dừng trước khu đỗ xe dành cho Khách quý, theo sau xe Mạc Sở Hàn còn có 4 chiếc xe khác. Khi hắn xuống xe, mười mấy người đàn ông thân thủ tráng kiện lập tức nhảy xuống từ 4 chiếc xe phía sau, tất cả đều mặc trang phục bó sát màu đen, trong đó có một người còn rất trẻ tầm trên dưới hai mươi tuổi, người thanh niên theo sát Mạc Sở Hàn có khuôn mặt thanh tú , thần sắc trong mắt anh ta khiến Lâm Tuyết nhớ tới một người.
Người đó là Vân Phàm - chàng trai tuấn mỹ phong hoa tuyệt đại, ánh mắt của anh ta và thiếu niên này có chút giống nhau. Rõ ràng là hai người khác nhau, sao cô lại có cảm giác giống nhau? Ngay cả Lâm Tuyết cũng thấy khó tin.
"Thôi Liệt, không cần theo sát tôi nữa!" Mạc Sở Hàn không thích kẻ nào xen vào giữa mình và Lâm Tuyết, từ giờ trở đi, giờ giờ phút phút hắn đều muốn cùng cô như hình với bóng.
"Dạ, thiếu gia!" Thôi Liệt buồn bã lui về sau, thoáng kéo dài khoảng cách với hắn.
Mạc Sở Hàn ôm eo Lâm Tuyết một cách hài lòng, trong sự vây kín chặt chẽ xung quanh hai người cùng tiến vào "Hoàng Cung ngầm".
Hoàng cung ngầm nằm ở vùng ngoại thành hẻo lánh, thoạt nhìn đê điều chẳng khác gì tòa lô cốt không đáng chú ý, nhưng hai phần ba diện tích của nó nằm dưới lòng đất. Giống như tên gọi, bên dưới hiển nhiên xa hoa như cung điện, hơn nữa bên trong người đẹp nhiều như mây, quả đúng là chốn thiên đường của cánh đàn ông.
Nhưng hội sở giải trí khổng lồ này không đơn giản như vẻ ngoài của nó, trên thực tế đây là sòng bài lớn nhất thành phố, tám, chín phần mười người đến đây đều là nhân vật quyền quý, giàu có, hiển hách nổi tiếng, khách chơi tình cờ thuận đường ghé vào cũng phải do Hội viên vip thẻ vàng giới thiệu, nếu không dù có ra tay rộng rãi, nơi đây cũng không tiếp đãi người không rõ lai lịch.
Nơi này có thể so sánh với sòng bạc cấp cao Las Vegas Macao, phục vụ tuyệt đối đạt tiêu chuẩn sòng bài thế giới. Khỏi phải nói, toàn bộ đồng cắc trong sòng bạc đều được đúc bằng vàng, điểm này đã đủ để nhìn Las Vegas thế giới bằng nửa còn mắt.
Trên bàn đánh bạc, một vạn vàng được tung vào, thắng thì dĩ nhiên tinh thần sẽ bay cao, thua thì nhà cái đưa mỹ nữ tuyệt sắc đến bù đắp không để khách chơi phải cụt hứng ra về!
Có rất nhiều đàn ông nhắm vào mỹ nữ tuyệt sắc nên tới chơi, một vạn vàng đánh cuộc hào phóng, bắt kể thắng thua, cuối cùng vẫn có được niềm vui lớn.
Trong ghế lô xa hoa rộng rãi sớm có đầy người ngồi, lúc Mạc Sở Hàn dẫn Lâm Tuyết bước vào đã thấy Hoắc Vân Phi và mấy lão đại khác đang chơi vui vẻ.
Vì toàn bộ cắc đặt cược đều đúc từ vàng nên dù đẩy đi hay vơ về đều có cảm giác nặng trịch như nhau. Đèn thủy tinh xinh đẹp tỏa ra muôn màu sắc, cảnh sắc như dưới long cung, nơi đây chất đầy núi vàng núi bạc, trước mắt là các người đẹp oanh oanh yến yến đạt tiêu chuẩn sắc nước hương trời quốc tế, tiền tài và mỹ nữ là hai thứ đàn ông thích nhất, ở nơi này có thể tìm được cả hai thứ trên, có thể nói rằng Hoàng Cung ngầm chính là chốn vui chơi cực hạn.
Lần đầu tiên thấy xu đánh bạc bằng vàng, Lâm Tuyết đã biết sòng bạc này có quy mô và tài lực hùng hậu đến đâu, quả thực khiến người ta líu lưỡi. Con ngươi sắc bén đảo qua bốn phía quan sát mọi thứ xung quanh, trong lòng cô ngầm đoán định vị trí cụ thể của Hoàng Cung ngầm.
Trên đường đi, Mạc Sở Hàn không bịt mắt cô, dựa vào trí nhớ của mình, Lâm Tuyết có thể nhớ được vị trí đại khái. Đợi trốn thoát rồi, cô nhất định phải bảo Lương Tuấn Đào dọn sạch cái ổ bạc này.
Nghĩ đến Lương Tuấn Đào, con ngươi sắc bén của Lâm Tuyết bỗng ảm đạm, rầu rĩ rối rắm, dường như cả đời này cô cũng không nghĩ ... sẽ gặp được người đàn ông ấy nữa!
"Sao giờ mới đến, mau ngồi xuống đi, chúng tôi đợi anh lâu rồi!" Bên cạnh Hoắc Vân Phi sớm có hai người đẹp hầu hạ, hắn trái ôm phải ấp, vội vàng đánh bài, lúc thấy Mạc Sở Hàn qua mới vội ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Sở Hàn như tắm trong gió xuân, hắn đắc ý khoe khoang với Hoắc Vân Phi đang vùi đầu trong chiếu bạc: "Cô ấy chính là Tiểu Tuyết tôi nhắc tới với cậu. Sao hả? Rất đẹp đúng không?"
Hoắc Vân Phi vốn không thèm nhìn đến đàn bà bên cạnh Mạc Sở Hàn, kể cả Thư Khả mềm mại không xương kia, bởi người đẹp cạnh hắn thật sự nhiều đến nỗi khiến cho mắt thẩm mỹ trở nên mệt mỏi. Nhưng nghe đến hai chữ "Tiểu Tuyết", trong lòng hắn xẹt qua một cảm giác khác thường, Hoắc Vân Phi theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tuyết đang đứng.
Dường như đúng lúc đó Lâm Tuyết cũng nâng mắt nhìn người bạn thân Hoắc Vân Phi từ Thái Lan sang mà Mạc Sở đã nhiều lần nói đến.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi bốn mắt nhìn nhau, trời sụp đất nứt!
Người đàn ông trước mặt có làn da ngăm đen, ngũ quan tuấn tú sâu sắc, vóc người cao ngất, cả người tựa như con ngựa hoang kiệt ngạo bất tuân, đặc biệt tai phải hắn còn đeo một viên kim cương thô cực lớn càng khắc sâu ấn tượng về hắn.
Đúng vậy, kẻ kia chính là tên lưu manh đã cùng Lâm Tuyết thử xe trên đường cao tốc ngày ấy. Không ai tưởng tượng được bọn họ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, cái gì gọi là "không phải oan gia không đụng đầu" chứ? Hai người bọn họ là ví dụ cho câu nói kinh điển này.
"Sao hả?" Mạc Sở Hàn thấy Hoắc Vân Phi ngây ngẩn nhìn chằm chằm Lâm Tuyết không chớp mắt đến mức quên cả nói chuyện, hắn không nén nổi có chút đắc ý: "Loại son phấn tầm thường đã gặp nhiều rồi, cô ấy thập phần tươi mát mê người đúng không?"
Hoắc Vân Phi lúng túng vài giây đồng hồ liền lấy lại tinh thần, hắn cười ha ha, không hề keo kiệt khen ngợi: "Quả thật phi phàm, trách sao được anh cứ nhớ mãi không quên!"
"Đó là nguyên nhân tôi liều mạng làm lại từ đầu, đoạt lấy cô ấy lần nữa!" Mạc Sở Hàn cuối cùng cũng phát hiện ra chỉ Lâm Tuyết mới có khả năng khiến hắn có cảm giác đạt được thành tựu cao nhất. Đoạt lại cô so với việc trọng chấn Mạc thị càng thêm ý nghĩa, cũng làm hắn hưng phấn hơn.
"Đáng giá, cực kì đáng giá!" Hoắc Vân Phi bước nhanh tới một bước, hắn nhìn kĩ Lâm Tuyết, tà mị giương môi nói sâu xa: "Tiểu mỹ nhân, gọi anh cái coi."
Lâm Tuyết lui về sau một bước, cười lạnh.
"Khụ. " Mạc Sở Hàn vội ngăn lại, bĩu môi nói: "Vân Phi, không được trêu chọc chị dâu cậu!"
"Ặc." Trong lòng Hoắc Vân Phi ngứa ngáy, nghe Mạc Sở Hàn nghiêm nghị nói cái gì mà "chị dâu", Hoắc Vân Phi biết hắn đang cảnh cáo mình không được nhúng chàm Lâm Tuyết. Được rồi, không thể ức hiếp vợ bạn nhưng thỉnh thoảng cọ cọ chấm mút một chút thì có thể được a!
Hoắc Vân Phi nhíu nhíu anh mi, rất lịch sự vươn bàn tay lớn ra khiến Lâm Tuyết không thể từ chối: "Rất vui được gặp em!"
Lâm Tuyết vốn không định bắt tay hắn, thấy hắn đưa tay ra không có ý tốt, cô lui lại theo bản năng, cũng may Mạc Sở Hàn đã kịp thời thay cô ngăn hắn lại.
Mạc Sở Hàn đâu đồng ý để cho kẻ háo sắc từ trong xương cốt Hoắc Vân Phi kia chạm vào Lâm Tuyết, hắn vội vàng chặn đứng bàn tay đang giơ ra, dùng sức nắm lấy, một lời hai ý: "Không cần khách khí! Nhớ rõ cô ấy là chị dâu cậu là được rồi!"
"Cắt! " Hoắc Vân Phi trở mặt xem thường, phẫn nộ buông tay rồi quay lại bàn đánh bạc. Chỉ có hắn biết vừa rồi Mạc Sở Hàn vì cảnh cáo mình đã dùng sức lớn đến đâu.
Không phải chỉ là đàn bà ư, lại có thể nhỏ mọn như vậy! Hoắc lão tam rất khó chịu!
Mạc Sở Hàn đến thì xem như khách chơi trên chiếu bạc đã đông đủ, canh bạc lập tức được mở ra , chính thức khai chiến.
Bên cạnh mỗi người đàn ông đều có người đẹp làm bạn, sắc đẹp của mỹ nữ thể hiện thân phận của người đàn ông, diện mạo khí chất càng xuất chúng thì càng tỏ rõ người đàn ông ấy có thân phận và địa vị cao. Trong ranh giới sinh tồn, chỉ có giống đực cực mạnh mới có tư cách hưởng thụ giống cái đẹp nhất.
Mỹ nữ mỗi người xinh đẹp một vẻ, đẹp thì có đẹp, tiếc rằng hơi thở phong trần quá mãnh liệt. Một thân sườn xám đỏ thẫm thêu hoa, đoan trang thanh tao, lịch sự như Lâm Tuyết ngược lại áp đảo hết hoa thơm cỏ lạ, trở thành tiên hoa chói lòa nhất.
"Chậc chậc!" Đã có gã không nén nổi hâm mộ, thèm nhỏ dãi nói: "Mạc thiếu, nữ nhân của anh thật đẹp a! Từ đâu mà tìm được vưu vật như vậy? Giá bán nhất định không thấp!"
Mạc Sở Hàn cười đắc ý, một tay nghịch nghịch xu vàng, một tay ôm Lâm Tuyết, mỹ nhân trong ngực, hắn thấy vô cùng thoải mái: "Chỉ có thể tùy duyên mà gặp, không thể cưỡng cầu!"
Tất cả mọi người đều đợi nghe hắn thuật lại quá trình săn đuổi tình yêu, không ngờ lại nghe được một câu như vậy, giật mình, lập tức hiểu ý liền phát ra tràng cười lớn: "Hay cho câu Chỉ có thể tùy duyên mà gặp, không thể cưỡng cầu! Thượng hạng nha!"
Đàn bà trong mắt bọn họ chỉ là hàng hóa hoặc đồ vật, giá tiền nhiều ít sẽ quyết định giá trị và địa vị của người đàn bà ấy. Bỏ ra số tiền lớn mua về đương nhiên không so sánh được với việc tìm được trên đường.
Lâm Tuyết mang lại thể diện cho Mạc Sở Hàn khiến hắn rất vui vẻ, đồng thời cũng ngấm ngầm có chút hối hận, lúc trước vì sao phải cắt đứt như vậy? Khi vừa về thành phố, Lâm Tuyết thấy hắn thì mừng rỡ như điên, khi đó cô luôn nghe theo hắn (trừ chuyện động phòng ra), nhu tình như nước, đáng ra hắn nên tận hưởng một chút mới phải.
Phụ lòng và phung phí của trời như vậy, nghĩ lại Mạc Sở Hàn hối hận không thôi. Cũng may hắn đã đoạt lại được Lâm Tuyết, sau đêm nay, ngày mai hắn sẽ cùng Hoắc lão tam quay về Thái Lan, xem xem Lương Tuấn Đào có thể chạy đến Thái lan cướp người nữa không!
Tâm tình tốt, vận may cũng tốt! Ngay cả sờ bài cũng không tệ, Mạc Sở Hàn khi thắng thường cúi đầu hôn Lâm Tuyết một chút. Cô ở ngay trong ngực rất chân thật, hứng thú của hắn chưa từng lớn đến thế. Cho dù mọi thứ trước kia không còn nữa, cho dù tình cảm chân thành của cô không tồn tại, chỉ cần cô vẫn ở bên hắn, hắn đã cảm thấy hài lòng rồi.
Trước đây Mạc Sở Hàn không biết Lâm Tuyết quan trọng với mình như vậy, cũng may bây giờ nhận ra cũng chưa muộn!
"Đã thắng hơn hai trăm vạn rồi, đêm nay về nhà sẽ giao hết cho em!" Mạc Sở Hàn nịnh nọt, ở bên tai cô nói lời thân mật. Người ta nói so với việc để phụ nữ đếm cánh hoa thì cho cô ta đếm tiền còn khiến cô ta thấy vui vẻ hơn, vậy hắn sẽ để Lâm Tuyết được vui vẻ một phen!
Lâm Tuyết miễn cưỡng giương môi, không đưa ra ý kiến.
Tình cảnh này khiến cô thấy áp lực, những người đàn ông mặt mày bóng loáng đeo trang sức bằng vàng thô ráp, một tay vừa đánh bài, bàn tay to lông lá còn lại thì thản nhiên thăm dò bộ ngực trần trong nội y của các mỹ nữ, vuốt ve không kiêng dè khiến bọn họ không kìm lòng nổi mà rên rỉ hoặc cầu xin tha thứ.
Ở đây, đàn bà chính là đồ chơi, hơn nữa còn là đồ chơi thấp hèn nhất. Giống như điếu thuốc lá trong miệng đàn ông, sau khi kích thích qua đi, hắn sẽ ném vào đống rác không chút lưu luyến,thậm chí không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Hiện tại, Lâm Tuyết thế nhưng lại lưu lạc tới đây, trở thành một thành viên trong số bọn họ, rúc vào ngực người đàn ông tên Mạc Sở Hàn, để mặc hắn khinh nhờn, cô có thể không giận dữ sao?
Nhưng cô phải nhẫn nại, cô cần đợi cơ hội chạy trốn tốt nhất. Trước mắt chưa có nên Lâm Tuyết đành yên lặng quan sát tình hình.
Hoắc Vân Phi có vẻ không yên lòng, mắt hắn không thể nào tập trung được vào bài trên tay, càng không để ý tới hai người đẹp hở hang bên cạnh, thỉnh thoảng hắn mất hồn mất vía liếc về phía Lâm Tuyết.
Càng nhìn càng thấy cô xinh đẹp, đúng là câu hồn đoạt phách. Cho tới bây giờ Hoắc Vẫn Phi vẫn không thể tưởng nổi màu đỏ thẫm bình thường kia khoác lên người Lâm Tuyết lại xuất ra được vẻ cổ điển mê người đến vậy, một ngọn lửa nguy hiểm mơ hồ lặng lẽ bùng lên trong hắn.
Hắn thèm muốn diễm phúc của Mạc Sở Hàn, chắc chắn đôi môi gợi cảm kia có hương vị rất ngọt ngào, nước bọt của cô nhất định rất thơm, hắn đã từng nếm qua ... Nghĩ lại, lần trước trên đường cao tốc, hắn giảm tốc độ chặn Lâm Tuyết lại, hắn cưỡng hôn còn cắn cô bị thương. Thật ra lúc đó hắn không nên phô trương nhất thời thả cô đi, mặc kệ cô là người đàn bà của ai, dù gì không biết cũng không có tội tội, khi đó Hoắc Vân Phi hắn nên nhân cơ hội mà chiếm hữu cô mới phải!
Do không tập trung tinh thần, Hoắc Vân Phi thua bài lien tục, hăng hái giảm đi, rõ ràng đã mất hứng.
Người đàn ông trung niên cao lớn, thô kệch có khuôn mặt dữ tợn bên cạnh cười ha ha - dâm đãng: "Thua thêm 100 vạn nữa, nhà cái sẽ đưa 3 người đẹp tới cho Hoắc tam thiếu chọn."
Quy định của sòng bạc là thế, chỉ cần khách hàng thua hơn ba trăm vạn, nhà cái sẽ đưa 3 mỹ nữ tuyệt sắc để khách chơi chọn ra một người hầu hạ mình, rất nhiều đàn ông có tiền đều nhắm vào điểm này mà tới đây chơi!
Nhưng bây giờ Hoắc Vân Phi không có hứng thú với bất cứ mỹ nữ nào, dư quang trong mắt hắn vẫn luôn đặt trên người Lâm Tuyết. Vất vả lắm mới thấy cô đứng dậy, tinh thần hắn không nhịn được rung lên.
Lâm Tuyết muốn ra ngoài hít thở không khí, Mạc Sở Hàn nói: "Ghế lô này rất lớn, bên trong có cửa sổ ngắm cảnh đêm , để Thôi Liệt đi cùng em!"
Lâm Tuyết vốn muốn tìm cớ rời khỏi ghế lô nhưng đúng là thất sách. Las Vegas xa hoa này có thể sánh với khách sạn đẳng cấp quốc tế, trong sòng bài có đầy đủ mọi thứ: phòng nghỉ, phòng hút thuốc, phòng đánh bài, ghế lô ktv. . . Chỉ cần khách chơi muốn, sòng bài đều có thể thêm vào, khách chơi tuyệt nhiên không cần đi kiếm.
Thấy Thôi Liệt dẫn Lâm Tuyết đi về phía hành lang hẹp dài, Mạc Sở Hàn cảm thấy rất yên tâm, hắn tiếp tục ngồi đó thắng bài. Vận may đêm nay không tệ, xem ra Lâm Tuyết đúng là phúc tinh của hắn.
Chờ Lâm Tuyết và Thôi Liệt cùng biến mất trong hành lang, Hoắc Vân Phi cũng đứng dậy, lười biếng vặn vẹo thắt lưng, nói: "Vận may không thuận, tôi đi hút điếu thuốc!"
Ngược lại không có ai chú ý tới hắn, dù gì hắn luôn thua, ngưng chiến giữa đường cũng không khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn.
Mạc Sở Hàn càng không ngờ được, người anh em tri kỉ thân thiết kia đã sớm ngấp nghé được ở trên người nữ nhân của mình. Đầu mùa hạ, gió đêm nhẹ thổi lướt qua khuôn mặt, trêu đùa tóc mỏng trước trán như bàn tay dịu dàng chăm sóc của người yêu.
Lâm Tuyết đứng trước cửa sổ chăm chú ngắm nhìn cảnh đêm, cuối cùng cô cũng khẳng định: tòa thành dưới lòng đất này thật sự quá thần bí. Hiệu quả hóng gió rất tốt, "Cảnh đêm" đập vào mắt Lâm Tuyết đều là cảnh nhân tạo, dùng đèn chiếu tạo ra ảo ảnh, như mộng như ảo đẹp không tả xiết khiến người ta vừa có cảm giác như mình đang đứng giữa cánh đồng bát ngát, hít thở hương cỏ thơm tươi mát, lại như đặt mình vào ngân hà phồn hoa, cùng gió nhảy múa.
Công trình lớn như vậy quả thật không phải người tầm thường khó làm ra được, bảo sao nơi này có thể thu hút được nhiều cá sấu lớn từ khắp nơi cùng tụ về đánh cược. Nếu có cơ hội, cô nhất định phải nói cho Lương Tuấn Đào biết, để hắn nghĩ cách diệt trừ khối u ác tính này.
Sao cô lại nghĩ tới hắn? Chẳng lẽ ngoài hắn ra, người chính nghĩa trên đời chết cả rồi ư? Mỗi khi nhớ tới trên video hắn cưng chiều Hoàng Y Na thế nào, Lâm Tuyết lại sinh ra một chút u oán!
Không liên quan! Dù gì cô cũng không yêu hắn! Hắn thích ai yêu ai cứ kệ hắn đi, không can hệ gì tới cô!
Xoay người lại, Lâm Tuyết nhìn Thôi Liệt luôn phụng mệnh đứng sau lưng, cô nhận ra anh ta chính là kẻ lần trước đã bắt mình rồi đưa tới cho Mạc Sở Hàn!
—— Thiếu gia, đây là người phụ nữ của ngài!
Giọng nói lạnh lùng bẩm sinh lại nói được lời dễ nghe đến vậy, Lâm Tuyết nghe qua một lần liền nhớ mãi.
Cô nhẹ nhàng giương môi, hỏi: "Anh và Vân Phàm có quan hệ gì?"
Ban đầu, Thôi Liệt đối xử với Lâm Tuyết tựa như với một vật phẩm quý giá nhất, Mạc Sở Hàn dặn anh ta phải bảo quản cô thật tốt, không được để người khác cướp đi, trộm mất hoặc đụng chạm, sờ soàng vào, anh ta chỉ cần làm theo như vậy, nhưng không ngờ "vật phẩm" này còn nói chuyện với mình, hơn nữa vừa mở miệng ra đã hỏi về quan hệ giữa mình và Vân Phàm!
Không lên tiếng thì thôi, lên tiếng rồi thật khiến người ta kinh ngạc! Thôi Liệt rất ngạc nhiên, anh ta muốn tiếp tục khinh thường, coi cô như bình hoa cũng khó.
"Sao cô biết... quan hệ giữa tôi và Vân Phàm hả?" Thôi Liệt cố gắng dùng từ một cách cẩn thận, anh ta không biết rốt cục cô gái này biết được bao nhiêu chuyện.
"Sao lại không biết chứ?" Lâm Tuyết vẫn thản nhiên mỉm cười như trước, trong lời nói lại ngầm lộ ra một tia bén nhọn: "Anh và Vân Phàm... hẳn là có quan hệ huyết thống."
Đó là loại khí phách tự nhiên rất giống nhau, hoặc có thể nói là khí chất hay đặc tính nào đó, tóm lại, quan hệ giữa hai chàng trai này tuyệt đối không tầm thường.
Thôi Liệt đóng chặt miệng mình, lấy sự từ chối làm câu trả lời cho vấn đề của cô.
Lâm Tuyết cũng không truy hỏi, cô vừa chậm rãi đi về phía toilet vừa nói: "Cùng phụ nữ đi toilet không phải việc đàn ông nên làm đâu."
Thôi Liệt vừa muốn cất bước đành phải dừng lại, nhìn cô đi vào toilet.
Hoắc Vân Phi rất nhanh đã chạy qua bên này, ban đầu, hắn nhìn đông nhìn tây trong chốc lát, sau đó hướng về Thôi Liệt đi tới.
"Người đâu?" Hoắc Vân Phi hỏi.
Thôi Liệt thấy hắn cũng không dám chậm trễ liền đáp đúng sự thực: "Đi toilet!"
"..."
*
"Tôi đã chuẩn bị tốt rồi, mọi chuyện cứ tiến hành theo kế hoạch!"
"Được, chỉ cần cô làm tốt chuyện của mình, những thứ khác đã có tôi làm!"
"Hừ, lần này nhất định phải chỉnh chết con tiện nhân Lâm Tuyết kia!"
"Lâm Tuyết không thể chết!" Giọng nói trong trẻo đột nhiên trầm xuống: "Nếu cô ấy chết, tôi sẽ kể những chuyện cô từng làm cho Mạc Sở Hàn nghe, nên cô cứ chờ bị chôn cùng Lâm Tuyết đi!"
"Hừ!" Thư Khả nghiến răng nghiện lợi, cả gương mặt xinh đẹp đều trở nên vặn vẹo: "Các anh đều là loại đàn ông hèn mọn, sao cứ giống mấy con chó vây quanh cô ta quấn tới quấn lui? Chẳng lẽ đàn bà trên thế giới này chết hết rồi à? Hay là miệng không ăn được mới là mỹ vị hiếm thấy?"
"Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được đâu!" Ngữ khí của người đàn ông kia lạnh lùng khó hiểu, hắn dừng lại một chút rồi ngấm ngầm cảnh cáo: "Nhớ cho kỹ, chúng ta có nhu cầu riêng, nếu cô muốn phá hủy điều tôi muốn có, tôi sẽ cho cô cùng xuống địa ngục!"
*
Ra khỏi toilet, khi Lâm Tuyết xoay người rửa tay, cô cảm thấy bên cạnh mình có nhiều thêm một người. Nâng mắt lên nhìn qua gương soi, quả nhiên bắt gặp Hoặc Vân Phi hai tay đang đặt trong túi quần, mắt tà tứ nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Tuyết thản nhiên xé giấy vệ sinh, lau tay xong vo lại thành viên ném vào thùng rác, sau đó mắt nhìn thẳng rời đi.
"Này!" Hoắc Vân Phi không ngờ cô lại xem nhẹ mình đến thế, hắn vội chạy theo sau, trơ mặt cười nói: "Cô bé, thấy anh sao không lên tiếng gọi hả?"
Lâm Tuyết trầm mặt xuống, cô liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Xin lỗi, tôi không quen anh!"
"Không quen?" Hoắc Vân Phi mặt dày mày dạn áp sát vào, khuôn mặt tuấn tú tà mị, cười đầy lưu manh: "Người đàn ông của em không hỏi xem vết thương trên miệng em bị ai cắn ư?"
Lâm Tuyết dứt khoát đáp lại hắn một cách thẳng thắn: "Tôi nói thật là bị chó cắn."
"Khụ!" Hoắc Vân Phi bị làm cho nghẹn họng đến mức mặt mày trắng dã.
Lâm Tuyết chẳng buồn phản ứng lại, nhấc chân tiếp tục rời đi.
"Từ từ đã!" Hoắc Vân Phi vươn tay giữ chặt tay ngọc, cảm giác ôn hương noãn ngọc đúng là tuyệt vời không tả được. Người đẹp thơm ngát mềm mại như vậy, khi đặt dưới thân, thật là ... nghĩ thôi mà đã mất hồn không dứt. "Cô bé, dù sao chúng ta coi như quen biết cũng đã lâu, đừng vội đi vậy chứ."
Lâm Tuyết dừng bước, cô nhân thể ngoái đầu nhìn lại, cười nhẹ: "Anh giữ tôi lại làm gì?"
Mỹ nhân thế mà lại nở nụ cười! Trong nháy mắt, xương cốt của Hoắc Vân Phi mềm xuống vài phần, bàn tay to dùng thêm khí lực, người đẹp liền ỡm ờ ngả vào ngực hắn.
"Em thật là thơm a!" Hắn nhanh nhẹn cúi đầu tìm kiếm môi cô, gấp gáp hôn lên.
Vốn muốn cho bản mặt vô sỉ của hắn một cái tát nhưng chuyện trước mắt khiến Lâm Tuyết đột nhiên thay đổi chủ ý. Cô đưa tay ra ngăn môi hắn lại, nhẹ giọng nói: "Đừng có gấp, chúng ta đổi chỗ đã."
Đang khốn khổ vì không tìm được kế hay để thoát thân, người đàn ông này tìm tới quả là đúng lúc.
Vì một câu hờn mát của cô, Hoắc Vân Phi lập tức bị dục hỏa đốt người, hận không thể hành quyết cô ngay tại chỗ. Hắn thở hổn hển, giọng nói khàn khàn: "Được! Chúng ta đổi chỗ!"
Ghế lô đánh bài rất lớn, đương nhiên không chỉ có một cửa ra vào. Hoắc Vân Phi khá quen thuộc với nơi này, hắn biết cửa sau ở gần đây, dùng lối đó sẽ không kinh động tới Mạc Sở Hàn đang chơi đằng trước, nghĩ vậy, hắn liền mang Lâm Tuyết đi thẳng.
Hoắc Vân Phi kéo Lâm Tuyết chạy trốn tưởng thần không biết quỷ không hay nhưng lại bị Thôi Liệt ngăn lại.
"Tam thiếu, xin dừng bước!" Đương nhiên Thôi Liệt hiểu tính tình Hoắc Vân Phi, anh ta dùng lời lẽ cung kính như cũ nhưng kiên quyết nói: "Đây là người phụ nữ của Mạc thiếu, ngài không thể đưa đi!"
Hoắc Vân Phi vén môi nói: "Tôi chỉ muốn dẫn cô ấy ra ngoài nói chuyện tâm tình."
"Có lời gì ở trong này cũng có thể nói được." Thôi Liệt thể hiện rõ sự lo lắng. "Ngài không thể đưa cô ấy ra khỏi tầm mắt của tôi. Cho dù có rời khỏi đây, cũng phải ra từ phòng đánh bài phía trước, không thể đi cửa sau được!"
Không ngờ Mạc Sở Hàn lại đề phóng với Lâm Tuyết chặt chẽ đến vậy, ngay cả bạn thân của hắn cũng không thể đưa cô đi. Trong lòng Lâm Tuyết cười lạnh, còn nói cái gì mà từ hôm nay trở đi sẽ cùng cô quên hết những chuyện đã qua, bắt đầu lại lần nữa. Nói sovới hát nghe còn hay hơn, trên thực tế thì trong mắt hắn, cô chính là vật phẩm sở hữu và bị chiếm làm của riêng.
Lâm Tuyết hạ quyết tâm, cô cúi xuống gần bên tai Hoắc Vân Phi, động viên hắn: "Dẫn tôi đi đi, rời khỏi anh ta tôi sẽ theo anh."
Hoắc Vân Phi này dù sao cũng dễ đối phó hơn Mạc Sở Hàn, chỉ cần hắn có thể đưa cô đi, cô liền có cách thoát khỏi hắn.
"Muốn trốn người đàn ông của em sao?" Hoắc Vân Phi nhịn không được quan sát Lâm Tuyết lần nữa, hắn cảm thấy cô quả thực là người đàn bà mình không thể nhìn thấu.
"Sao hả? Anh thích tôi ở lại bên cạnh anh ta à?" Lâm Tuyết nghiêng đầu cười khẽ.
Đúng là trúng tà rồi, nếu không thì vì sao chỉ một nụ cười của cô đã khiến lòng hắn loạn lên rồi? Hoắc Vân Phi cười ha ha, kéo cô vào ngực, nói: "Đi, ở trước mặt Mạc Sở Hàn anh sẽ yêu cầu anh ta trao em cho anh. Anh ta và anh đã có nhiều năm giao tình, nhất định sẽ không keo kiệt một người đàn bà!"
Lâm Tuyết kinh hãi, vội vàng cự tuyệt: "Không được! Bây giờ anh dẫn tôi đi đi!"
"Cô bé, vội vã vậy à." Hoắc Vân Phi càng nhìn càng thấy thích, ôm cô liền động tay động chân.
Đồ háo sắc! Lâm Tuyết hung hăng đẩy móng heo của hắn ra, nói cho hắn biết: "Mạc Sở Hàn sẽ không tặng tôi cho anh!"
Đang lúc tranh chấp, đột nhiên có một nữ bồi bàn từ phòng rửa tay bước ra, cô ta bước nhanh đến trước, giơ cái di động lên hỏi: "Tiểu thư, đây là đồ cô bỏ quên trong phòng rửa tay."
Lâm Tuyết liếc nhìn điện thoại, tâm hơi xao động cũng hơi nghi ngờ. Xao động vì bắt được điện thoại thì cô sẽ có cơ hội cầu viện cho bên ngoài, nghi ngờ vì chuyện tốt như thế sao đột nhiên lại xuất hiện với cô, thật là trùng hợp.
"Trả lại cho cô này." Nữ bồi bàn kia tốt bụng đưa di động cho Lâm Tuyết.
"Chờ đã." Thôi Liệt đi tới, mặt không biến sắc nói: "Không phải của cô ấy." Mạc Sở Hàn đã ngăn cách Lâm Tuyết với mọi phương tiện liên lạc, hắn cho gì thì cho cũng sẽ không đưa điện thoại cho cô.
"Là của cô ấy." Nữ bồi bàn nghiêm túc nói: "Tôi đã tận mắt thấy cô ấy dùng chiếc di động kia gọi điện."
Cái này ngay cả Lâm Tuyết cũng không nói nổi. Cô dùng di động gọi điện lúc nào nhỉ? Sao cô lại có cảm giác như đang có một âm mưu gì đó. Lâm Tuyết không hề do dự, lạnh lùng mở miệng nói: "Tôi không gọi điện, chiếc di động kia cũng không phải của tôi!"
Nữ bồi bàn như gặp phải rắc rối liền hoảng sợ, cô ta vứt lại điện thoại cho Thôi Liệt rồi nói: "Đồ trả lại cho mấy người, tôi không biết gì hết!" Nói xong, liền vội vàng đi mất.
Lúc này, bên trong điện thoại đột nhiên truyền ra đoạn đối thoại của một đôi nam nữ:
"... Mạc Sở Hàn bây giờ rất tin tưởng em, hắn cho rằng em thật sự muốn cùng hắn nối lại tình xưa. Anh yên tâm, em sẽ làm theo những lời anh dặn. Tuấn Đào, anh hãy mau tới cứu em đi!"
"Được! Bà xã đừng sợ, anh lập tức dẫn người đuổi tới! Em nói xem, bắt được Mạc Sở Hàn rồi, anh nên đối xử với hắn thế nào đây?"
"Giết hắn! Tuấn Đào, anh nhất định phải ở trước mặt em chém ngàn đao lên người hắn. Em rất hận hắn! Bây giờ em chỉ yêu anh, vì anh em nguyện làm mọi chuyện. Mạc Sở Hàn thật buồn cười, hắn vẫn tưởng rằng em còn tình cũ khó quên với mình, vậy cứ để hắn mơ giấc mộng đẹp của mình đi. Đồ ngốc! ... "
Đoạn ghi âm kia thật rõ ràng, bất cứ ai cũng có thể nhận ra giọng nói trong đó là của Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào. Nữ bồi bàn vừa rời đi thật trùng hợp lại ấn vào nút phát của đoạn ghi âm, đem cuộc nói chuyện hoàn chỉnh giữa cô và Lương Tuấn Đào mở ra lần nữa.
Lâm Tuyết khiếp sợ đến tột đỉnh, cô chưa bao giờ cùng Lương Tuấn Đào nói chuyện bằng chiếc điện thoại này, cũng chưa từng nói những lời như vậy, sao lại ... Nhưng mà nghe qua ... đây đúng là giọng của cô và hắn, ngay bản thân cô cũng thấy hoảng hốt!
Hoắc Vân Phi ngẩn ra, vẻ lưu manh trên khuôn mặt tuấn tú nhất thời biến mất không thấy đâu nữa. Hắn xoay người, chậm rãi liếc Lâm Tuyết bằng ánh mắt đầy sát ý và lạnh lẽo, dùng giọng điệu nguy hiểm, hắn gằn từng tiếng hỏi: "Cô và Lương Tuấn Đào có quan hệ gì?"
... Lâm Tuyết không cần hiểu cũng nhận ra được: chắc chắn người đàn ông đứng trước mặt cô có thù oán với Lương Tuấn Đào, hơn nữa còn sâu đến mức không đội trời chung. Sự việc bất ngờ thay đổi, mọi chuyện nhanh chóng phát triển theo hướng bất lợi, do không khống chế được cục diện nên cô có chút trở tay không kịp.
Thôi Liệt đã sớm cầm chiếc điện thoại kia đi tìm Mạc Sở Hàn, anh ta để vài gã vệ sĩ ở lại trông coi Lâm Tuyết đề phòng không cho cô chạy mất.
Vất vả lắm mới chờ được cơ hội này, nếu cứ bị Mạc Sở Hàn mang đi như vậy, không nói đến việc đoạn ghi âm trong điện thoại có thể chọc hắn nổi giận, khó bảo đảm được hắn sẽ không có hành động cực đoan gì với cô, sau này nếu hắn giam giữ trong biệt thự, không bao giờ thả ra nữa thì cô rất có thể sẽ phát khùng lên mất!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Tuyết nghĩ tới biện pháp duy nhất. Cô khẽ cắn môi, đôi mắt tràn ngập một tầng sương mù, cô dịu dàng nói với Hoắc Vân Phi: "Anh muốn biết, tôi sẽ cho anh biết."
Hai người vốn đứng cách nhau rất gần, khi nói chuyện, cước bộ của Lâm Tuyết nhẹ nhàng di chuyển, thân thể mềm mại dựa sát vào hắn.
Dáng người xinh xắn đột nhiên chạm vào mình, dù trong lòng đã sinh cảnh giác nhưng trái tim Hoắc Vân Phi vẫn đập mạnh và loạn nhịp một chút. Thừa dịp hắn bị phân tâm, từ bên hông, Lâm Tuyết thành công rút được khẩu súng lục giắt sau thắt lưng hắn, cô lạnh giọng cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích!"
Lại trúng kế! Hoắc Vân Phi thầm hối hận vì bản thân mình quá khinh suất, đã trải qua vô số mưa bom bão đạn, vậy mà hắn lại bị người đàn bà này cho vào bẫy.
"Bỏ súng xuống, cô dám động vào một sợi tóc của Tam thiếu, chúng tôi lập tức bắn cô thành tổ ong vò vẽ!"
Không biết từ đâu nhảy ra mấy gã cầm súng, thân thủ nhanh nhẹn giữ chắc súng trong tay đứng vây quanh Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết không hề hoảng sợ, vì súng của cô đang hướng thẳng vào Hoắc Vân Phi!
"Con mẹ nó chứ, cô thực sự là nhân tình của Lương Tuấn Đào sao?" Hoắc Vân Phi hung tợn hỏi.
Lâm Tuyết lạnh lùng sửa lại cho đúng: "Tôi là vợ hợp pháp của anh ấy!"
"Vợ?" Trong tiếng cười của Hoắc Vân Phi tràn ngập châm chọc và hận ý: "Tên khốn kiếp ấy lại đưa vợ mình đến để làm ấm giường cho Mạc Sở Hàn ư?"
"Không phải anh ấy đưa mà là Mạc Sở Hàn cướp đoạt!" Vì cái gì mà Lâm Tuyết không muốn Lương Tuấn Đào bị người khác hiểu lầm. Dù trong lòng cô oán hắn nhưng ở trước mặt người khác, cô luôn không tự chủ được đứng ra bảo vệ hắn, giúp hắn nói rõ.
Dường như cùng lúc đó, Mạc Sở Hàn biết tin cũng nhanh chóng chạy tới. Khuôn mặt tuấn tú như hầm băng, đôi mắt lạnh lẽo bắn về phía cô gái đang dùng súng không chế Hoắc Vân Phi, giọng hắn khàn khàn như muốn vỡ ra: "Tiện nhân, bỏ súng xuống!"
Lại gọi cô là tiện nhân! Khóe miệng Lâm Tuyết tràn ra một tia châm chọc, cô đùa cợt nói: "Không phải anh bảo từ từ hôm nay trở đi tôi đã thành vương hậu của anh ư? Chớp mắt một cái đã hiện nguyên hình rồi à?"
"Phi! Đê tiện như cô mà xứng với tôi sao?" Mạc Sở Hàn phẫn nộ đến mức cả người run rẩy, hắn tức tối khiển trách: "Lâm Tuyết, nếu cô dám đối nghịch với tôi, tôi sẽ cho cô cầu sống không được muốn chết không xong!"
Bàn tay cầm súng của Lâm Tuyết không chút nới lỏng, bàn tay kia thì di chuyển về phía eo của Hoắc Vân Phi, cô đang tìm huyệt tê liệt.
"Cô sờ chỗ nào thế?" Đúng là mất mặt, bị thua dưới tay một người đàn bà, là do hắn quá khinh suất hay bản lĩnh của Lâm Tuyết quá lớn? Quả thật, Hoắc Vân Phi không ngờ thân thủ cô lại tốt đến vậy.
Lâm Tuyết đột nhiên nhớ tới lời của Lương Tuấn Đào với mình trước đây: "Nhớ kỹ, đừng có sờ loạn thắt lưng đàn ông!" Đó là câu hắn nói với cô trong lần đầu gặp mặt, khi bọn họ đi trên đường bị lọt vào ổ tập kích của Mạc Sở Hàn.
Đôi mắt ảm đạm bi thương, cô mạnh mẽ ấn vào huyệt tê liệt bên hông Hoắc Vân Phi!
"Con mẹ nó chứ!" Hoắc Vân Phi bị cô điểm trúng huyết, nhất thời nổi trận lôi đình quát tháo: "Cô cứ cầu nguyện thượng đế ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay tôi thật tốt đi!"
Khống chế được huyệt vị của Hoắc Vân Phi, xác định hắn sẽ không quấy phá nữa, lúc này khẩu súng trong tay Lâm Tuyết mới chuyển qua huyệt thái dương bên phải trán, đối diện với sắc mặt xanh mét của Mạc Sở Hàn, cô nói: "Tránh ra! Nếu không tôi sẽ cùng chết với anh ta!"
Ánh mắt Mạc Sở Hàn âm trầm đến dọa người, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười cổ quái, hắn cười nói: "Đồ đê tiện, quả nhiên chưa lần nào cô khiến tôi thất vọng!"
"Anh mới là kẻ đê tiện! Đồ đàn ông đê tiện!" Lâm Tuyết hận Mạc Sở Hàn vô cùng, cô biết muốn chạy đi là rất khó liền dứt khoát chĩa họng súng về phía hắn, muốn cho hắn một phát đạn.
Bắn không chết - coi như hắn mạng lớn, có bắn chết thì cô cũng không thoát khỏi việc bị chôn cùng hắn. Tóm lại, Lâm Tuyết không bao giờ muốn bị kẻ biến thái kia tra tấn nữa.
"Pằng!" Một tiếng súng mỏng manh vang lên, là bắn vào trần nhà. Bàn tay lớn của Hoắc Vân Phi đã vững vàng khống chế được tay cầm súng của Lâm Tuyết, mắt hắn lộ ra ý cười khó hiểu: "Cô cho rằng chỉ bằng cô là có thể khống chế được tôi sao?"
Gã đàn ông này ... Không phải hắn đã bị cô điểm huyệt tê liệt sao?
"Chưa nghe qua, huyệt vị có thể đổi vị trí à?" Hoắc Vân Phi vỗ nhẹ lên khuôn mặt Lâm Tuyết, cảm giác mịn màng ấy khiến hắn không nỡ dùng sức.
Lâm Tuyết khẽ cắn môi, hung hăng trừng hắn.
Quả thực cô từng nghe qua việc huyệt vị có thể đổi vị trí, nhưng đó là cảnh giới mà đại sư khí công mới đạt được, cô không ngờ người đàn ông trước mặt mình lại có bản lĩnh này.
"Vân Phi, giao tiện nhân đó cho tôi!" Mạc Sở Hàn lấy tốc độ nhanh nhất chạy qua, khi nói chuyện, tay hắn đã đặt trên vai Lâm Tuyết.
Chuyện này, dù Hoắc Vân Phi không muốn buông tay cũng không còn cách nào khác, dù gì Lâm Tuyết cũng là đàn bà của Mạc Sở Hàn! Hắn hơi phẫn nộ tránh ra, không mặn không nhạt nói: " Nghe nói người đàn bà to gan lớn mật này là vợ của Lương Tuấn Đào, anh cũng biết tôi và hắn là kẻ thù một mất một còn ..." Câu này ngụ ý, hắn muốn dùng Lâm Tuyết để đối phó với Lương Tuấn Đào.
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta!" Mạc Sở Hàn chế trụ Lâm Tuyết, hắn như đang hận không thể xé thịt uống máu cô ngay lập tức.
Thôi Liệt vội vã chạy lại nhắc nhở: "Thiếu gia, chúng ta phải lập tức đi thôi, Lâm Tuyết đã dùng điện thoại thông báo cho Lương Tuấn Đào rồi!"
Mạc Sở Hàn quét mắt qua chiếc di động trên tay Thôi Liệt, đôi mắt hung ác nham hiểm nhiễm thêm đến vài phần máu tanh, một tay hắn kéo tóc Lâm Tuyết, ép cô ngẩng đầu đối mặt với mình, từng chữ lạnh như băng được phun ra từ kẽ răng: "Đồ đê tiện, sao cô có di động hả?"
Lâm Tuyết cảm thấy như mình đang rơi vào một chiếc bẫy rập được bện tỉ mỉ, ai lại nhọc công hãm hại cô như vậy, dĩ nhiên không phải Mạc Sở Hàn rồi! Thế thì là ai? Thư Khả ư?
Quả nhiên, di động của Mạc Sở Hàn rung lên, cơn giận còn sót lại chưa bị dập tắt khiến hắn lấy điện thoại ra, chỉ liếc mắt một cái rồi không thèm nghe.
Rất nhanh sau đó, điện thoại Thôi Liệt cũng vang lên. Đương nhiên người nào đó thấy Mạc Sở Hàn không chịu nhận máy liền tùy thời mà gọi cho Thôi Liệt luôn theo cạnh hắn.
Thôi Liệt nhìn màn hình rồi tiếp điện thoại: "Alo, Thư Khả tiểu thư, cô có chuyện gì thế? ... Sao cơ?" Anh ta vừa nghe vừa mở to mắt nhìn về hướng Lâm Tuyết.
Cô lập tức hiểu ra: là do Thư Khả làm! Lâm Tuyết cười lạnh: "Người đàn bà của anh lại bắt đầu giở mánh khóe mới, anh tin không?"
"Đồ đê tiện, vẫn còn cãi cố!" Mạc Sở Hàn nhẫn nại không cho cô một cái tát, vất vả lắm mới áp chế được cảm xúc thô bạo, hắn thở dốc nói: "Trở về tôi sẽ tính sổ với cô!"
"Thiếu gia!" Thôi Liệt đi tới, nhỏ giọng nói: "Thư Khả tiểu thư kể, khi Lâm Tuyết đánh cô ấy ngất xỉu, điện thoại di động của cô ấy đã bị Lâm Tuyết trộm mất ..."
"Bốp!" Cuối cùng Mạc Sở Hàn vẫn giáng lên mặt Lâm Tuyết một cái tát, hắn oán giận tâm cơ của cô sao lại sâu đến vậy. Để có thể thoát khỏi hắn, để có thể trở về trong vòng tay của Lương Tuấn Đào mà cô có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Lợi dụng sự dung túng và cưng chiều của hắn, còn đùa giỡn, coi hắn như kẻ ngốc!
Đáng trách hắn lại bị ma quỷ ám vào người, rõ ràng thấy Lâm Tuyết khinh thường Thư Khả còn để mặc cho cô càn quấy ... nghĩ tới đúng là muốn đánh cô lần nữa.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên, người Hoắc Vân Phi dẫn theo chạy nhanh tới, giọng nói gấp gáp: "Tam thiếu, Lương Tuấn Đào dẫn người đến rồi, chúng ta mau đi thôi!"
Sao lại trùng hợp đến thế? Lâm Tuyết nghe thấy tên của Lương Tuấn Đào, trước mắt liền sáng ngời, ánh sáng trong mắt cô không giấu được Mạc Sở Hàn, đôi mắt hắn lập tức đỏ lên.
"Tiện nhân!" Hắn thô bạo nắm chặt tóc cô, phá hủy triệt để kiểu tóc Alan đã mất nửa giờ tỉ mẩn mới tạo hình xong. Sao hắn lại đối xử với cô ta tốt như vậy, người đàn bà này hoàn toàn không đáng để hắn đối tốt với cô ta!
Mạc Sở Hàn nghiến răng nghiến lợi ken két, phẫn nộ gầm gừ: "Tôi sẽ cho cô xuống địa ngục! Đừng nói đến Lương Tuấn Đào, cho dù thần tiên xuất hiện cũng không cứu nổi cô!"
Rống xong, hắn lôi Lâm Tuyết đi thẳng vào phòng đặt cược. Tóc cô bị hắn túm chặt thô bạo, cô chỉ có thể lảo đảo bước theo hắn. Rất nhanh sau đó, bọn họ đã tới bàn chơi bài, tại đây không thấy bóng dáng dân chơi cờ bạc đâu nữa, không biết do thấy tình thế không ổn nên tất cả đều chạy tháo thân hay bị người của Mạc Sở Hàn lừa đi rồi, tóm lại, phòng đánh bạc lớn như vậy chỉ thấy người của Mạc Sở Hàn và Hoắc Vân Phi.
"Sao cô lại đê tiện thế hả?" Có lẽ càng nghĩ càng thấy tức giận nên Mạc Sở Hàn hung bạo với đôi mắt đỏ quạch đã quăng Lâm Tuyết vào thẳng bàn đặt cược một cách tàn nhẫn.
"Oành!"
"A!"
Lâm Tuyết bị đập mạnh vào lề bàn, lề bàn bằng gỗ lim rắn chắc suýt nữa khiến cô thổ huyết. Quân bài và xu đánh bạc từ trên bàn rơi xuống. Cô vịn chân bàn bên cạnh từ từ khuỵu ngã chạm đất, ho khan dữ dội.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Tuyết chớp cơ hội, dùng tư thế cúi người để che dấu, cô nhanh tay giật đứt sợi dây truyền có gắn "thiết huyết lòng son" trước ngực mình ra, đặt nó bên dưới đống xu đánh bạc kia. Động tác của Lâm Tuyết rất nhanh, không hề bị kẻ nào phát hiện.
"Tiện nhân!" cơn giận dữ và tính tàn bạo của Mạc Sở Hàn bộc phát, hắn đá cô một cước từ sau lưng, không chút thương tiếc đá xoay người cô lại. Mắng: "Trở về tôi sẽ xử lý cô thật tốt!"
*
Không phải Lương Tuấn Đào chưa từng nghi ngờ Mạc Sở Hàn, nhưng cần điều tra thì đều điều tra rồi, vẫn không tìm được bất cứ dấu vết nào. Bất động sản đứng tên hắn và Lý gia đều đã kiểm tra qua, đều không có dấu hiệu giấu Lâm Tuyết bên trong. Có lẽ Lương Tuấn Đào tuyệt đối không ngờ rằng giữa vùng núi hoang vắng ở ngoại ô thành phố, Mạc Sở Hàn đã dùng tên Lâm Tuyết để kiến tạo một ngôi biệt thự.
Sơ suất ấy gần như là điểm chí mạng, suýt nữa khiến hắn và cô bỏ lỡ nhau trong kiếp này. Cũng may mọi thứ hình như đều được định trước, nên trở lại cuối cùng sẽ trở lại thôi.
Mạc Sở Hàn chỉ cần thấy cô đang nghe là đã cảm thấy hài lòng rồi, hắn cười cười nói tiếp: "Tiểu tử ấy nói rằng thắng làm vua thua làm giặc, đã thất bại thảm hại còn muốn người đàn bà bên mình lưu vong ra nước ngoài cùng nhau uống không khí sao? Ha ha, cậu ta nói chỉ cần có bản lĩnh Đông Sơn tái khởi thì hãy đánh lại trọng chấn giang sơn! Đừng lề mề buồn xuân thương thu, thở dài cái gì mà lòng người dễ đổi! Thế giới này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, chỉ cường giả mới có tư cách ngồi trên tất cả, bao gồm cả sự ngưỡng mộ trong lòng đàn bà!"
Lâm Tuyết hơi mở lớn mắt, có lẽ chỉ có kẻ cực đoan như Mạc Sở Hàn mới có thể làm bạn với hắn, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
*
Sau nửa giờ đi đường, giữa lúc Mạc Sở Hàn tự nói tự tạo ra bầu không khí "hòa hợp" thì xe cũng tới nơi, đây là một hội sở giải trí rất lớn có tên " Hoàng Cung ngầm", nơi đây áp dụng chế độ hội viên, mỗi hội viên nhất định phải đạt mức tiêu phí 5 ngàn vạn đồng mới đủ tư cách trở thành Hội viên vip thẻ vàng, Mạc Sở Hàn là một trong những Hội viên Vip đó.
Xe dừng trước khu đỗ xe dành cho Khách quý, theo sau xe Mạc Sở Hàn còn có 4 chiếc xe khác. Khi hắn xuống xe, mười mấy người đàn ông thân thủ tráng kiện lập tức nhảy xuống từ 4 chiếc xe phía sau, tất cả đều mặc trang phục bó sát màu đen, trong đó có một người còn rất trẻ tầm trên dưới hai mươi tuổi, người thanh niên theo sát Mạc Sở Hàn có khuôn mặt thanh tú , thần sắc trong mắt anh ta khiến Lâm Tuyết nhớ tới một người.
Người đó là Vân Phàm - chàng trai tuấn mỹ phong hoa tuyệt đại, ánh mắt của anh ta và thiếu niên này có chút giống nhau. Rõ ràng là hai người khác nhau, sao cô lại có cảm giác giống nhau? Ngay cả Lâm Tuyết cũng thấy khó tin.
"Thôi Liệt, không cần theo sát tôi nữa!" Mạc Sở Hàn không thích kẻ nào xen vào giữa mình và Lâm Tuyết, từ giờ trở đi, giờ giờ phút phút hắn đều muốn cùng cô như hình với bóng.
"Dạ, thiếu gia!" Thôi Liệt buồn bã lui về sau, thoáng kéo dài khoảng cách với hắn.
Mạc Sở Hàn ôm eo Lâm Tuyết một cách hài lòng, trong sự vây kín chặt chẽ xung quanh hai người cùng tiến vào "Hoàng Cung ngầm".
Hoàng cung ngầm nằm ở vùng ngoại thành hẻo lánh, thoạt nhìn đê điều chẳng khác gì tòa lô cốt không đáng chú ý, nhưng hai phần ba diện tích của nó nằm dưới lòng đất. Giống như tên gọi, bên dưới hiển nhiên xa hoa như cung điện, hơn nữa bên trong người đẹp nhiều như mây, quả đúng là chốn thiên đường của cánh đàn ông.
Nhưng hội sở giải trí khổng lồ này không đơn giản như vẻ ngoài của nó, trên thực tế đây là sòng bài lớn nhất thành phố, tám, chín phần mười người đến đây đều là nhân vật quyền quý, giàu có, hiển hách nổi tiếng, khách chơi tình cờ thuận đường ghé vào cũng phải do Hội viên vip thẻ vàng giới thiệu, nếu không dù có ra tay rộng rãi, nơi đây cũng không tiếp đãi người không rõ lai lịch.
Nơi này có thể so sánh với sòng bạc cấp cao Las Vegas Macao, phục vụ tuyệt đối đạt tiêu chuẩn sòng bài thế giới. Khỏi phải nói, toàn bộ đồng cắc trong sòng bạc đều được đúc bằng vàng, điểm này đã đủ để nhìn Las Vegas thế giới bằng nửa còn mắt.
Trên bàn đánh bạc, một vạn vàng được tung vào, thắng thì dĩ nhiên tinh thần sẽ bay cao, thua thì nhà cái đưa mỹ nữ tuyệt sắc đến bù đắp không để khách chơi phải cụt hứng ra về!
Có rất nhiều đàn ông nhắm vào mỹ nữ tuyệt sắc nên tới chơi, một vạn vàng đánh cuộc hào phóng, bắt kể thắng thua, cuối cùng vẫn có được niềm vui lớn.
Trong ghế lô xa hoa rộng rãi sớm có đầy người ngồi, lúc Mạc Sở Hàn dẫn Lâm Tuyết bước vào đã thấy Hoắc Vân Phi và mấy lão đại khác đang chơi vui vẻ.
Vì toàn bộ cắc đặt cược đều đúc từ vàng nên dù đẩy đi hay vơ về đều có cảm giác nặng trịch như nhau. Đèn thủy tinh xinh đẹp tỏa ra muôn màu sắc, cảnh sắc như dưới long cung, nơi đây chất đầy núi vàng núi bạc, trước mắt là các người đẹp oanh oanh yến yến đạt tiêu chuẩn sắc nước hương trời quốc tế, tiền tài và mỹ nữ là hai thứ đàn ông thích nhất, ở nơi này có thể tìm được cả hai thứ trên, có thể nói rằng Hoàng Cung ngầm chính là chốn vui chơi cực hạn.
Lần đầu tiên thấy xu đánh bạc bằng vàng, Lâm Tuyết đã biết sòng bạc này có quy mô và tài lực hùng hậu đến đâu, quả thực khiến người ta líu lưỡi. Con ngươi sắc bén đảo qua bốn phía quan sát mọi thứ xung quanh, trong lòng cô ngầm đoán định vị trí cụ thể của Hoàng Cung ngầm.
Trên đường đi, Mạc Sở Hàn không bịt mắt cô, dựa vào trí nhớ của mình, Lâm Tuyết có thể nhớ được vị trí đại khái. Đợi trốn thoát rồi, cô nhất định phải bảo Lương Tuấn Đào dọn sạch cái ổ bạc này.
Nghĩ đến Lương Tuấn Đào, con ngươi sắc bén của Lâm Tuyết bỗng ảm đạm, rầu rĩ rối rắm, dường như cả đời này cô cũng không nghĩ ... sẽ gặp được người đàn ông ấy nữa!
"Sao giờ mới đến, mau ngồi xuống đi, chúng tôi đợi anh lâu rồi!" Bên cạnh Hoắc Vân Phi sớm có hai người đẹp hầu hạ, hắn trái ôm phải ấp, vội vàng đánh bài, lúc thấy Mạc Sở Hàn qua mới vội ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Sở Hàn như tắm trong gió xuân, hắn đắc ý khoe khoang với Hoắc Vân Phi đang vùi đầu trong chiếu bạc: "Cô ấy chính là Tiểu Tuyết tôi nhắc tới với cậu. Sao hả? Rất đẹp đúng không?"
Hoắc Vân Phi vốn không thèm nhìn đến đàn bà bên cạnh Mạc Sở Hàn, kể cả Thư Khả mềm mại không xương kia, bởi người đẹp cạnh hắn thật sự nhiều đến nỗi khiến cho mắt thẩm mỹ trở nên mệt mỏi. Nhưng nghe đến hai chữ "Tiểu Tuyết", trong lòng hắn xẹt qua một cảm giác khác thường, Hoắc Vân Phi theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tuyết đang đứng.
Dường như đúng lúc đó Lâm Tuyết cũng nâng mắt nhìn người bạn thân Hoắc Vân Phi từ Thái Lan sang mà Mạc Sở đã nhiều lần nói đến.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi bốn mắt nhìn nhau, trời sụp đất nứt!
Người đàn ông trước mặt có làn da ngăm đen, ngũ quan tuấn tú sâu sắc, vóc người cao ngất, cả người tựa như con ngựa hoang kiệt ngạo bất tuân, đặc biệt tai phải hắn còn đeo một viên kim cương thô cực lớn càng khắc sâu ấn tượng về hắn.
Đúng vậy, kẻ kia chính là tên lưu manh đã cùng Lâm Tuyết thử xe trên đường cao tốc ngày ấy. Không ai tưởng tượng được bọn họ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, cái gì gọi là "không phải oan gia không đụng đầu" chứ? Hai người bọn họ là ví dụ cho câu nói kinh điển này.
"Sao hả?" Mạc Sở Hàn thấy Hoắc Vân Phi ngây ngẩn nhìn chằm chằm Lâm Tuyết không chớp mắt đến mức quên cả nói chuyện, hắn không nén nổi có chút đắc ý: "Loại son phấn tầm thường đã gặp nhiều rồi, cô ấy thập phần tươi mát mê người đúng không?"
Hoắc Vân Phi lúng túng vài giây đồng hồ liền lấy lại tinh thần, hắn cười ha ha, không hề keo kiệt khen ngợi: "Quả thật phi phàm, trách sao được anh cứ nhớ mãi không quên!"
"Đó là nguyên nhân tôi liều mạng làm lại từ đầu, đoạt lấy cô ấy lần nữa!" Mạc Sở Hàn cuối cùng cũng phát hiện ra chỉ Lâm Tuyết mới có khả năng khiến hắn có cảm giác đạt được thành tựu cao nhất. Đoạt lại cô so với việc trọng chấn Mạc thị càng thêm ý nghĩa, cũng làm hắn hưng phấn hơn.
"Đáng giá, cực kì đáng giá!" Hoắc Vân Phi bước nhanh tới một bước, hắn nhìn kĩ Lâm Tuyết, tà mị giương môi nói sâu xa: "Tiểu mỹ nhân, gọi anh cái coi."
Lâm Tuyết lui về sau một bước, cười lạnh.
"Khụ. " Mạc Sở Hàn vội ngăn lại, bĩu môi nói: "Vân Phi, không được trêu chọc chị dâu cậu!"
"Ặc." Trong lòng Hoắc Vân Phi ngứa ngáy, nghe Mạc Sở Hàn nghiêm nghị nói cái gì mà "chị dâu", Hoắc Vân Phi biết hắn đang cảnh cáo mình không được nhúng chàm Lâm Tuyết. Được rồi, không thể ức hiếp vợ bạn nhưng thỉnh thoảng cọ cọ chấm mút một chút thì có thể được a!
Hoắc Vân Phi nhíu nhíu anh mi, rất lịch sự vươn bàn tay lớn ra khiến Lâm Tuyết không thể từ chối: "Rất vui được gặp em!"
Lâm Tuyết vốn không định bắt tay hắn, thấy hắn đưa tay ra không có ý tốt, cô lui lại theo bản năng, cũng may Mạc Sở Hàn đã kịp thời thay cô ngăn hắn lại.
Mạc Sở Hàn đâu đồng ý để cho kẻ háo sắc từ trong xương cốt Hoắc Vân Phi kia chạm vào Lâm Tuyết, hắn vội vàng chặn đứng bàn tay đang giơ ra, dùng sức nắm lấy, một lời hai ý: "Không cần khách khí! Nhớ rõ cô ấy là chị dâu cậu là được rồi!"
"Cắt! " Hoắc Vân Phi trở mặt xem thường, phẫn nộ buông tay rồi quay lại bàn đánh bạc. Chỉ có hắn biết vừa rồi Mạc Sở Hàn vì cảnh cáo mình đã dùng sức lớn đến đâu.
Không phải chỉ là đàn bà ư, lại có thể nhỏ mọn như vậy! Hoắc lão tam rất khó chịu!
Mạc Sở Hàn đến thì xem như khách chơi trên chiếu bạc đã đông đủ, canh bạc lập tức được mở ra , chính thức khai chiến.
Bên cạnh mỗi người đàn ông đều có người đẹp làm bạn, sắc đẹp của mỹ nữ thể hiện thân phận của người đàn ông, diện mạo khí chất càng xuất chúng thì càng tỏ rõ người đàn ông ấy có thân phận và địa vị cao. Trong ranh giới sinh tồn, chỉ có giống đực cực mạnh mới có tư cách hưởng thụ giống cái đẹp nhất.
Mỹ nữ mỗi người xinh đẹp một vẻ, đẹp thì có đẹp, tiếc rằng hơi thở phong trần quá mãnh liệt. Một thân sườn xám đỏ thẫm thêu hoa, đoan trang thanh tao, lịch sự như Lâm Tuyết ngược lại áp đảo hết hoa thơm cỏ lạ, trở thành tiên hoa chói lòa nhất.
"Chậc chậc!" Đã có gã không nén nổi hâm mộ, thèm nhỏ dãi nói: "Mạc thiếu, nữ nhân của anh thật đẹp a! Từ đâu mà tìm được vưu vật như vậy? Giá bán nhất định không thấp!"
Mạc Sở Hàn cười đắc ý, một tay nghịch nghịch xu vàng, một tay ôm Lâm Tuyết, mỹ nhân trong ngực, hắn thấy vô cùng thoải mái: "Chỉ có thể tùy duyên mà gặp, không thể cưỡng cầu!"
Tất cả mọi người đều đợi nghe hắn thuật lại quá trình săn đuổi tình yêu, không ngờ lại nghe được một câu như vậy, giật mình, lập tức hiểu ý liền phát ra tràng cười lớn: "Hay cho câu Chỉ có thể tùy duyên mà gặp, không thể cưỡng cầu! Thượng hạng nha!"
Đàn bà trong mắt bọn họ chỉ là hàng hóa hoặc đồ vật, giá tiền nhiều ít sẽ quyết định giá trị và địa vị của người đàn bà ấy. Bỏ ra số tiền lớn mua về đương nhiên không so sánh được với việc tìm được trên đường.
Lâm Tuyết mang lại thể diện cho Mạc Sở Hàn khiến hắn rất vui vẻ, đồng thời cũng ngấm ngầm có chút hối hận, lúc trước vì sao phải cắt đứt như vậy? Khi vừa về thành phố, Lâm Tuyết thấy hắn thì mừng rỡ như điên, khi đó cô luôn nghe theo hắn (trừ chuyện động phòng ra), nhu tình như nước, đáng ra hắn nên tận hưởng một chút mới phải.
Phụ lòng và phung phí của trời như vậy, nghĩ lại Mạc Sở Hàn hối hận không thôi. Cũng may hắn đã đoạt lại được Lâm Tuyết, sau đêm nay, ngày mai hắn sẽ cùng Hoắc lão tam quay về Thái Lan, xem xem Lương Tuấn Đào có thể chạy đến Thái lan cướp người nữa không!
Tâm tình tốt, vận may cũng tốt! Ngay cả sờ bài cũng không tệ, Mạc Sở Hàn khi thắng thường cúi đầu hôn Lâm Tuyết một chút. Cô ở ngay trong ngực rất chân thật, hứng thú của hắn chưa từng lớn đến thế. Cho dù mọi thứ trước kia không còn nữa, cho dù tình cảm chân thành của cô không tồn tại, chỉ cần cô vẫn ở bên hắn, hắn đã cảm thấy hài lòng rồi.
Trước đây Mạc Sở Hàn không biết Lâm Tuyết quan trọng với mình như vậy, cũng may bây giờ nhận ra cũng chưa muộn!
"Đã thắng hơn hai trăm vạn rồi, đêm nay về nhà sẽ giao hết cho em!" Mạc Sở Hàn nịnh nọt, ở bên tai cô nói lời thân mật. Người ta nói so với việc để phụ nữ đếm cánh hoa thì cho cô ta đếm tiền còn khiến cô ta thấy vui vẻ hơn, vậy hắn sẽ để Lâm Tuyết được vui vẻ một phen!
Lâm Tuyết miễn cưỡng giương môi, không đưa ra ý kiến.
Tình cảnh này khiến cô thấy áp lực, những người đàn ông mặt mày bóng loáng đeo trang sức bằng vàng thô ráp, một tay vừa đánh bài, bàn tay to lông lá còn lại thì thản nhiên thăm dò bộ ngực trần trong nội y của các mỹ nữ, vuốt ve không kiêng dè khiến bọn họ không kìm lòng nổi mà rên rỉ hoặc cầu xin tha thứ.
Ở đây, đàn bà chính là đồ chơi, hơn nữa còn là đồ chơi thấp hèn nhất. Giống như điếu thuốc lá trong miệng đàn ông, sau khi kích thích qua đi, hắn sẽ ném vào đống rác không chút lưu luyến,thậm chí không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Hiện tại, Lâm Tuyết thế nhưng lại lưu lạc tới đây, trở thành một thành viên trong số bọn họ, rúc vào ngực người đàn ông tên Mạc Sở Hàn, để mặc hắn khinh nhờn, cô có thể không giận dữ sao?
Nhưng cô phải nhẫn nại, cô cần đợi cơ hội chạy trốn tốt nhất. Trước mắt chưa có nên Lâm Tuyết đành yên lặng quan sát tình hình.
Hoắc Vân Phi có vẻ không yên lòng, mắt hắn không thể nào tập trung được vào bài trên tay, càng không để ý tới hai người đẹp hở hang bên cạnh, thỉnh thoảng hắn mất hồn mất vía liếc về phía Lâm Tuyết.
Càng nhìn càng thấy cô xinh đẹp, đúng là câu hồn đoạt phách. Cho tới bây giờ Hoắc Vẫn Phi vẫn không thể tưởng nổi màu đỏ thẫm bình thường kia khoác lên người Lâm Tuyết lại xuất ra được vẻ cổ điển mê người đến vậy, một ngọn lửa nguy hiểm mơ hồ lặng lẽ bùng lên trong hắn.
Hắn thèm muốn diễm phúc của Mạc Sở Hàn, chắc chắn đôi môi gợi cảm kia có hương vị rất ngọt ngào, nước bọt của cô nhất định rất thơm, hắn đã từng nếm qua ... Nghĩ lại, lần trước trên đường cao tốc, hắn giảm tốc độ chặn Lâm Tuyết lại, hắn cưỡng hôn còn cắn cô bị thương. Thật ra lúc đó hắn không nên phô trương nhất thời thả cô đi, mặc kệ cô là người đàn bà của ai, dù gì không biết cũng không có tội tội, khi đó Hoắc Vân Phi hắn nên nhân cơ hội mà chiếm hữu cô mới phải!
Do không tập trung tinh thần, Hoắc Vân Phi thua bài lien tục, hăng hái giảm đi, rõ ràng đã mất hứng.
Người đàn ông trung niên cao lớn, thô kệch có khuôn mặt dữ tợn bên cạnh cười ha ha - dâm đãng: "Thua thêm 100 vạn nữa, nhà cái sẽ đưa 3 người đẹp tới cho Hoắc tam thiếu chọn."
Quy định của sòng bạc là thế, chỉ cần khách hàng thua hơn ba trăm vạn, nhà cái sẽ đưa 3 mỹ nữ tuyệt sắc để khách chơi chọn ra một người hầu hạ mình, rất nhiều đàn ông có tiền đều nhắm vào điểm này mà tới đây chơi!
Nhưng bây giờ Hoắc Vân Phi không có hứng thú với bất cứ mỹ nữ nào, dư quang trong mắt hắn vẫn luôn đặt trên người Lâm Tuyết. Vất vả lắm mới thấy cô đứng dậy, tinh thần hắn không nhịn được rung lên.
Lâm Tuyết muốn ra ngoài hít thở không khí, Mạc Sở Hàn nói: "Ghế lô này rất lớn, bên trong có cửa sổ ngắm cảnh đêm , để Thôi Liệt đi cùng em!"
Lâm Tuyết vốn muốn tìm cớ rời khỏi ghế lô nhưng đúng là thất sách. Las Vegas xa hoa này có thể sánh với khách sạn đẳng cấp quốc tế, trong sòng bài có đầy đủ mọi thứ: phòng nghỉ, phòng hút thuốc, phòng đánh bài, ghế lô ktv. . . Chỉ cần khách chơi muốn, sòng bài đều có thể thêm vào, khách chơi tuyệt nhiên không cần đi kiếm.
Thấy Thôi Liệt dẫn Lâm Tuyết đi về phía hành lang hẹp dài, Mạc Sở Hàn cảm thấy rất yên tâm, hắn tiếp tục ngồi đó thắng bài. Vận may đêm nay không tệ, xem ra Lâm Tuyết đúng là phúc tinh của hắn.
Chờ Lâm Tuyết và Thôi Liệt cùng biến mất trong hành lang, Hoắc Vân Phi cũng đứng dậy, lười biếng vặn vẹo thắt lưng, nói: "Vận may không thuận, tôi đi hút điếu thuốc!"
Ngược lại không có ai chú ý tới hắn, dù gì hắn luôn thua, ngưng chiến giữa đường cũng không khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn.
Mạc Sở Hàn càng không ngờ được, người anh em tri kỉ thân thiết kia đã sớm ngấp nghé được ở trên người nữ nhân của mình. Đầu mùa hạ, gió đêm nhẹ thổi lướt qua khuôn mặt, trêu đùa tóc mỏng trước trán như bàn tay dịu dàng chăm sóc của người yêu.
Lâm Tuyết đứng trước cửa sổ chăm chú ngắm nhìn cảnh đêm, cuối cùng cô cũng khẳng định: tòa thành dưới lòng đất này thật sự quá thần bí. Hiệu quả hóng gió rất tốt, "Cảnh đêm" đập vào mắt Lâm Tuyết đều là cảnh nhân tạo, dùng đèn chiếu tạo ra ảo ảnh, như mộng như ảo đẹp không tả xiết khiến người ta vừa có cảm giác như mình đang đứng giữa cánh đồng bát ngát, hít thở hương cỏ thơm tươi mát, lại như đặt mình vào ngân hà phồn hoa, cùng gió nhảy múa.
Công trình lớn như vậy quả thật không phải người tầm thường khó làm ra được, bảo sao nơi này có thể thu hút được nhiều cá sấu lớn từ khắp nơi cùng tụ về đánh cược. Nếu có cơ hội, cô nhất định phải nói cho Lương Tuấn Đào biết, để hắn nghĩ cách diệt trừ khối u ác tính này.
Sao cô lại nghĩ tới hắn? Chẳng lẽ ngoài hắn ra, người chính nghĩa trên đời chết cả rồi ư? Mỗi khi nhớ tới trên video hắn cưng chiều Hoàng Y Na thế nào, Lâm Tuyết lại sinh ra một chút u oán!
Không liên quan! Dù gì cô cũng không yêu hắn! Hắn thích ai yêu ai cứ kệ hắn đi, không can hệ gì tới cô!
Xoay người lại, Lâm Tuyết nhìn Thôi Liệt luôn phụng mệnh đứng sau lưng, cô nhận ra anh ta chính là kẻ lần trước đã bắt mình rồi đưa tới cho Mạc Sở Hàn!
—— Thiếu gia, đây là người phụ nữ của ngài!
Giọng nói lạnh lùng bẩm sinh lại nói được lời dễ nghe đến vậy, Lâm Tuyết nghe qua một lần liền nhớ mãi.
Cô nhẹ nhàng giương môi, hỏi: "Anh và Vân Phàm có quan hệ gì?"
Ban đầu, Thôi Liệt đối xử với Lâm Tuyết tựa như với một vật phẩm quý giá nhất, Mạc Sở Hàn dặn anh ta phải bảo quản cô thật tốt, không được để người khác cướp đi, trộm mất hoặc đụng chạm, sờ soàng vào, anh ta chỉ cần làm theo như vậy, nhưng không ngờ "vật phẩm" này còn nói chuyện với mình, hơn nữa vừa mở miệng ra đã hỏi về quan hệ giữa mình và Vân Phàm!
Không lên tiếng thì thôi, lên tiếng rồi thật khiến người ta kinh ngạc! Thôi Liệt rất ngạc nhiên, anh ta muốn tiếp tục khinh thường, coi cô như bình hoa cũng khó.
"Sao cô biết... quan hệ giữa tôi và Vân Phàm hả?" Thôi Liệt cố gắng dùng từ một cách cẩn thận, anh ta không biết rốt cục cô gái này biết được bao nhiêu chuyện.
"Sao lại không biết chứ?" Lâm Tuyết vẫn thản nhiên mỉm cười như trước, trong lời nói lại ngầm lộ ra một tia bén nhọn: "Anh và Vân Phàm... hẳn là có quan hệ huyết thống."
Đó là loại khí phách tự nhiên rất giống nhau, hoặc có thể nói là khí chất hay đặc tính nào đó, tóm lại, quan hệ giữa hai chàng trai này tuyệt đối không tầm thường.
Thôi Liệt đóng chặt miệng mình, lấy sự từ chối làm câu trả lời cho vấn đề của cô.
Lâm Tuyết cũng không truy hỏi, cô vừa chậm rãi đi về phía toilet vừa nói: "Cùng phụ nữ đi toilet không phải việc đàn ông nên làm đâu."
Thôi Liệt vừa muốn cất bước đành phải dừng lại, nhìn cô đi vào toilet.
Hoắc Vân Phi rất nhanh đã chạy qua bên này, ban đầu, hắn nhìn đông nhìn tây trong chốc lát, sau đó hướng về Thôi Liệt đi tới.
"Người đâu?" Hoắc Vân Phi hỏi.
Thôi Liệt thấy hắn cũng không dám chậm trễ liền đáp đúng sự thực: "Đi toilet!"
"..."
*
"Tôi đã chuẩn bị tốt rồi, mọi chuyện cứ tiến hành theo kế hoạch!"
"Được, chỉ cần cô làm tốt chuyện của mình, những thứ khác đã có tôi làm!"
"Hừ, lần này nhất định phải chỉnh chết con tiện nhân Lâm Tuyết kia!"
"Lâm Tuyết không thể chết!" Giọng nói trong trẻo đột nhiên trầm xuống: "Nếu cô ấy chết, tôi sẽ kể những chuyện cô từng làm cho Mạc Sở Hàn nghe, nên cô cứ chờ bị chôn cùng Lâm Tuyết đi!"
"Hừ!" Thư Khả nghiến răng nghiện lợi, cả gương mặt xinh đẹp đều trở nên vặn vẹo: "Các anh đều là loại đàn ông hèn mọn, sao cứ giống mấy con chó vây quanh cô ta quấn tới quấn lui? Chẳng lẽ đàn bà trên thế giới này chết hết rồi à? Hay là miệng không ăn được mới là mỹ vị hiếm thấy?"
"Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được đâu!" Ngữ khí của người đàn ông kia lạnh lùng khó hiểu, hắn dừng lại một chút rồi ngấm ngầm cảnh cáo: "Nhớ cho kỹ, chúng ta có nhu cầu riêng, nếu cô muốn phá hủy điều tôi muốn có, tôi sẽ cho cô cùng xuống địa ngục!"
*
Ra khỏi toilet, khi Lâm Tuyết xoay người rửa tay, cô cảm thấy bên cạnh mình có nhiều thêm một người. Nâng mắt lên nhìn qua gương soi, quả nhiên bắt gặp Hoặc Vân Phi hai tay đang đặt trong túi quần, mắt tà tứ nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Tuyết thản nhiên xé giấy vệ sinh, lau tay xong vo lại thành viên ném vào thùng rác, sau đó mắt nhìn thẳng rời đi.
"Này!" Hoắc Vân Phi không ngờ cô lại xem nhẹ mình đến thế, hắn vội chạy theo sau, trơ mặt cười nói: "Cô bé, thấy anh sao không lên tiếng gọi hả?"
Lâm Tuyết trầm mặt xuống, cô liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Xin lỗi, tôi không quen anh!"
"Không quen?" Hoắc Vân Phi mặt dày mày dạn áp sát vào, khuôn mặt tuấn tú tà mị, cười đầy lưu manh: "Người đàn ông của em không hỏi xem vết thương trên miệng em bị ai cắn ư?"
Lâm Tuyết dứt khoát đáp lại hắn một cách thẳng thắn: "Tôi nói thật là bị chó cắn."
"Khụ!" Hoắc Vân Phi bị làm cho nghẹn họng đến mức mặt mày trắng dã.
Lâm Tuyết chẳng buồn phản ứng lại, nhấc chân tiếp tục rời đi.
"Từ từ đã!" Hoắc Vân Phi vươn tay giữ chặt tay ngọc, cảm giác ôn hương noãn ngọc đúng là tuyệt vời không tả được. Người đẹp thơm ngát mềm mại như vậy, khi đặt dưới thân, thật là ... nghĩ thôi mà đã mất hồn không dứt. "Cô bé, dù sao chúng ta coi như quen biết cũng đã lâu, đừng vội đi vậy chứ."
Lâm Tuyết dừng bước, cô nhân thể ngoái đầu nhìn lại, cười nhẹ: "Anh giữ tôi lại làm gì?"
Mỹ nhân thế mà lại nở nụ cười! Trong nháy mắt, xương cốt của Hoắc Vân Phi mềm xuống vài phần, bàn tay to dùng thêm khí lực, người đẹp liền ỡm ờ ngả vào ngực hắn.
"Em thật là thơm a!" Hắn nhanh nhẹn cúi đầu tìm kiếm môi cô, gấp gáp hôn lên.
Vốn muốn cho bản mặt vô sỉ của hắn một cái tát nhưng chuyện trước mắt khiến Lâm Tuyết đột nhiên thay đổi chủ ý. Cô đưa tay ra ngăn môi hắn lại, nhẹ giọng nói: "Đừng có gấp, chúng ta đổi chỗ đã."
Đang khốn khổ vì không tìm được kế hay để thoát thân, người đàn ông này tìm tới quả là đúng lúc.
Vì một câu hờn mát của cô, Hoắc Vân Phi lập tức bị dục hỏa đốt người, hận không thể hành quyết cô ngay tại chỗ. Hắn thở hổn hển, giọng nói khàn khàn: "Được! Chúng ta đổi chỗ!"
Ghế lô đánh bài rất lớn, đương nhiên không chỉ có một cửa ra vào. Hoắc Vân Phi khá quen thuộc với nơi này, hắn biết cửa sau ở gần đây, dùng lối đó sẽ không kinh động tới Mạc Sở Hàn đang chơi đằng trước, nghĩ vậy, hắn liền mang Lâm Tuyết đi thẳng.
Hoắc Vân Phi kéo Lâm Tuyết chạy trốn tưởng thần không biết quỷ không hay nhưng lại bị Thôi Liệt ngăn lại.
"Tam thiếu, xin dừng bước!" Đương nhiên Thôi Liệt hiểu tính tình Hoắc Vân Phi, anh ta dùng lời lẽ cung kính như cũ nhưng kiên quyết nói: "Đây là người phụ nữ của Mạc thiếu, ngài không thể đưa đi!"
Hoắc Vân Phi vén môi nói: "Tôi chỉ muốn dẫn cô ấy ra ngoài nói chuyện tâm tình."
"Có lời gì ở trong này cũng có thể nói được." Thôi Liệt thể hiện rõ sự lo lắng. "Ngài không thể đưa cô ấy ra khỏi tầm mắt của tôi. Cho dù có rời khỏi đây, cũng phải ra từ phòng đánh bài phía trước, không thể đi cửa sau được!"
Không ngờ Mạc Sở Hàn lại đề phóng với Lâm Tuyết chặt chẽ đến vậy, ngay cả bạn thân của hắn cũng không thể đưa cô đi. Trong lòng Lâm Tuyết cười lạnh, còn nói cái gì mà từ hôm nay trở đi sẽ cùng cô quên hết những chuyện đã qua, bắt đầu lại lần nữa. Nói sovới hát nghe còn hay hơn, trên thực tế thì trong mắt hắn, cô chính là vật phẩm sở hữu và bị chiếm làm của riêng.
Lâm Tuyết hạ quyết tâm, cô cúi xuống gần bên tai Hoắc Vân Phi, động viên hắn: "Dẫn tôi đi đi, rời khỏi anh ta tôi sẽ theo anh."
Hoắc Vân Phi này dù sao cũng dễ đối phó hơn Mạc Sở Hàn, chỉ cần hắn có thể đưa cô đi, cô liền có cách thoát khỏi hắn.
"Muốn trốn người đàn ông của em sao?" Hoắc Vân Phi nhịn không được quan sát Lâm Tuyết lần nữa, hắn cảm thấy cô quả thực là người đàn bà mình không thể nhìn thấu.
"Sao hả? Anh thích tôi ở lại bên cạnh anh ta à?" Lâm Tuyết nghiêng đầu cười khẽ.
Đúng là trúng tà rồi, nếu không thì vì sao chỉ một nụ cười của cô đã khiến lòng hắn loạn lên rồi? Hoắc Vân Phi cười ha ha, kéo cô vào ngực, nói: "Đi, ở trước mặt Mạc Sở Hàn anh sẽ yêu cầu anh ta trao em cho anh. Anh ta và anh đã có nhiều năm giao tình, nhất định sẽ không keo kiệt một người đàn bà!"
Lâm Tuyết kinh hãi, vội vàng cự tuyệt: "Không được! Bây giờ anh dẫn tôi đi đi!"
"Cô bé, vội vã vậy à." Hoắc Vân Phi càng nhìn càng thấy thích, ôm cô liền động tay động chân.
Đồ háo sắc! Lâm Tuyết hung hăng đẩy móng heo của hắn ra, nói cho hắn biết: "Mạc Sở Hàn sẽ không tặng tôi cho anh!"
Đang lúc tranh chấp, đột nhiên có một nữ bồi bàn từ phòng rửa tay bước ra, cô ta bước nhanh đến trước, giơ cái di động lên hỏi: "Tiểu thư, đây là đồ cô bỏ quên trong phòng rửa tay."
Lâm Tuyết liếc nhìn điện thoại, tâm hơi xao động cũng hơi nghi ngờ. Xao động vì bắt được điện thoại thì cô sẽ có cơ hội cầu viện cho bên ngoài, nghi ngờ vì chuyện tốt như thế sao đột nhiên lại xuất hiện với cô, thật là trùng hợp.
"Trả lại cho cô này." Nữ bồi bàn kia tốt bụng đưa di động cho Lâm Tuyết.
"Chờ đã." Thôi Liệt đi tới, mặt không biến sắc nói: "Không phải của cô ấy." Mạc Sở Hàn đã ngăn cách Lâm Tuyết với mọi phương tiện liên lạc, hắn cho gì thì cho cũng sẽ không đưa điện thoại cho cô.
"Là của cô ấy." Nữ bồi bàn nghiêm túc nói: "Tôi đã tận mắt thấy cô ấy dùng chiếc di động kia gọi điện."
Cái này ngay cả Lâm Tuyết cũng không nói nổi. Cô dùng di động gọi điện lúc nào nhỉ? Sao cô lại có cảm giác như đang có một âm mưu gì đó. Lâm Tuyết không hề do dự, lạnh lùng mở miệng nói: "Tôi không gọi điện, chiếc di động kia cũng không phải của tôi!"
Nữ bồi bàn như gặp phải rắc rối liền hoảng sợ, cô ta vứt lại điện thoại cho Thôi Liệt rồi nói: "Đồ trả lại cho mấy người, tôi không biết gì hết!" Nói xong, liền vội vàng đi mất.
Lúc này, bên trong điện thoại đột nhiên truyền ra đoạn đối thoại của một đôi nam nữ:
"... Mạc Sở Hàn bây giờ rất tin tưởng em, hắn cho rằng em thật sự muốn cùng hắn nối lại tình xưa. Anh yên tâm, em sẽ làm theo những lời anh dặn. Tuấn Đào, anh hãy mau tới cứu em đi!"
"Được! Bà xã đừng sợ, anh lập tức dẫn người đuổi tới! Em nói xem, bắt được Mạc Sở Hàn rồi, anh nên đối xử với hắn thế nào đây?"
"Giết hắn! Tuấn Đào, anh nhất định phải ở trước mặt em chém ngàn đao lên người hắn. Em rất hận hắn! Bây giờ em chỉ yêu anh, vì anh em nguyện làm mọi chuyện. Mạc Sở Hàn thật buồn cười, hắn vẫn tưởng rằng em còn tình cũ khó quên với mình, vậy cứ để hắn mơ giấc mộng đẹp của mình đi. Đồ ngốc! ... "
Đoạn ghi âm kia thật rõ ràng, bất cứ ai cũng có thể nhận ra giọng nói trong đó là của Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào. Nữ bồi bàn vừa rời đi thật trùng hợp lại ấn vào nút phát của đoạn ghi âm, đem cuộc nói chuyện hoàn chỉnh giữa cô và Lương Tuấn Đào mở ra lần nữa.
Lâm Tuyết khiếp sợ đến tột đỉnh, cô chưa bao giờ cùng Lương Tuấn Đào nói chuyện bằng chiếc điện thoại này, cũng chưa từng nói những lời như vậy, sao lại ... Nhưng mà nghe qua ... đây đúng là giọng của cô và hắn, ngay bản thân cô cũng thấy hoảng hốt!
Hoắc Vân Phi ngẩn ra, vẻ lưu manh trên khuôn mặt tuấn tú nhất thời biến mất không thấy đâu nữa. Hắn xoay người, chậm rãi liếc Lâm Tuyết bằng ánh mắt đầy sát ý và lạnh lẽo, dùng giọng điệu nguy hiểm, hắn gằn từng tiếng hỏi: "Cô và Lương Tuấn Đào có quan hệ gì?"
... Lâm Tuyết không cần hiểu cũng nhận ra được: chắc chắn người đàn ông đứng trước mặt cô có thù oán với Lương Tuấn Đào, hơn nữa còn sâu đến mức không đội trời chung. Sự việc bất ngờ thay đổi, mọi chuyện nhanh chóng phát triển theo hướng bất lợi, do không khống chế được cục diện nên cô có chút trở tay không kịp.
Thôi Liệt đã sớm cầm chiếc điện thoại kia đi tìm Mạc Sở Hàn, anh ta để vài gã vệ sĩ ở lại trông coi Lâm Tuyết đề phòng không cho cô chạy mất.
Vất vả lắm mới chờ được cơ hội này, nếu cứ bị Mạc Sở Hàn mang đi như vậy, không nói đến việc đoạn ghi âm trong điện thoại có thể chọc hắn nổi giận, khó bảo đảm được hắn sẽ không có hành động cực đoan gì với cô, sau này nếu hắn giam giữ trong biệt thự, không bao giờ thả ra nữa thì cô rất có thể sẽ phát khùng lên mất!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Tuyết nghĩ tới biện pháp duy nhất. Cô khẽ cắn môi, đôi mắt tràn ngập một tầng sương mù, cô dịu dàng nói với Hoắc Vân Phi: "Anh muốn biết, tôi sẽ cho anh biết."
Hai người vốn đứng cách nhau rất gần, khi nói chuyện, cước bộ của Lâm Tuyết nhẹ nhàng di chuyển, thân thể mềm mại dựa sát vào hắn.
Dáng người xinh xắn đột nhiên chạm vào mình, dù trong lòng đã sinh cảnh giác nhưng trái tim Hoắc Vân Phi vẫn đập mạnh và loạn nhịp một chút. Thừa dịp hắn bị phân tâm, từ bên hông, Lâm Tuyết thành công rút được khẩu súng lục giắt sau thắt lưng hắn, cô lạnh giọng cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích!"
Lại trúng kế! Hoắc Vân Phi thầm hối hận vì bản thân mình quá khinh suất, đã trải qua vô số mưa bom bão đạn, vậy mà hắn lại bị người đàn bà này cho vào bẫy.
"Bỏ súng xuống, cô dám động vào một sợi tóc của Tam thiếu, chúng tôi lập tức bắn cô thành tổ ong vò vẽ!"
Không biết từ đâu nhảy ra mấy gã cầm súng, thân thủ nhanh nhẹn giữ chắc súng trong tay đứng vây quanh Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết không hề hoảng sợ, vì súng của cô đang hướng thẳng vào Hoắc Vân Phi!
"Con mẹ nó chứ, cô thực sự là nhân tình của Lương Tuấn Đào sao?" Hoắc Vân Phi hung tợn hỏi.
Lâm Tuyết lạnh lùng sửa lại cho đúng: "Tôi là vợ hợp pháp của anh ấy!"
"Vợ?" Trong tiếng cười của Hoắc Vân Phi tràn ngập châm chọc và hận ý: "Tên khốn kiếp ấy lại đưa vợ mình đến để làm ấm giường cho Mạc Sở Hàn ư?"
"Không phải anh ấy đưa mà là Mạc Sở Hàn cướp đoạt!" Vì cái gì mà Lâm Tuyết không muốn Lương Tuấn Đào bị người khác hiểu lầm. Dù trong lòng cô oán hắn nhưng ở trước mặt người khác, cô luôn không tự chủ được đứng ra bảo vệ hắn, giúp hắn nói rõ.
Dường như cùng lúc đó, Mạc Sở Hàn biết tin cũng nhanh chóng chạy tới. Khuôn mặt tuấn tú như hầm băng, đôi mắt lạnh lẽo bắn về phía cô gái đang dùng súng không chế Hoắc Vân Phi, giọng hắn khàn khàn như muốn vỡ ra: "Tiện nhân, bỏ súng xuống!"
Lại gọi cô là tiện nhân! Khóe miệng Lâm Tuyết tràn ra một tia châm chọc, cô đùa cợt nói: "Không phải anh bảo từ từ hôm nay trở đi tôi đã thành vương hậu của anh ư? Chớp mắt một cái đã hiện nguyên hình rồi à?"
"Phi! Đê tiện như cô mà xứng với tôi sao?" Mạc Sở Hàn phẫn nộ đến mức cả người run rẩy, hắn tức tối khiển trách: "Lâm Tuyết, nếu cô dám đối nghịch với tôi, tôi sẽ cho cô cầu sống không được muốn chết không xong!"
Bàn tay cầm súng của Lâm Tuyết không chút nới lỏng, bàn tay kia thì di chuyển về phía eo của Hoắc Vân Phi, cô đang tìm huyệt tê liệt.
"Cô sờ chỗ nào thế?" Đúng là mất mặt, bị thua dưới tay một người đàn bà, là do hắn quá khinh suất hay bản lĩnh của Lâm Tuyết quá lớn? Quả thật, Hoắc Vân Phi không ngờ thân thủ cô lại tốt đến vậy.
Lâm Tuyết đột nhiên nhớ tới lời của Lương Tuấn Đào với mình trước đây: "Nhớ kỹ, đừng có sờ loạn thắt lưng đàn ông!" Đó là câu hắn nói với cô trong lần đầu gặp mặt, khi bọn họ đi trên đường bị lọt vào ổ tập kích của Mạc Sở Hàn.
Đôi mắt ảm đạm bi thương, cô mạnh mẽ ấn vào huyệt tê liệt bên hông Hoắc Vân Phi!
"Con mẹ nó chứ!" Hoắc Vân Phi bị cô điểm trúng huyết, nhất thời nổi trận lôi đình quát tháo: "Cô cứ cầu nguyện thượng đế ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay tôi thật tốt đi!"
Khống chế được huyệt vị của Hoắc Vân Phi, xác định hắn sẽ không quấy phá nữa, lúc này khẩu súng trong tay Lâm Tuyết mới chuyển qua huyệt thái dương bên phải trán, đối diện với sắc mặt xanh mét của Mạc Sở Hàn, cô nói: "Tránh ra! Nếu không tôi sẽ cùng chết với anh ta!"
Ánh mắt Mạc Sở Hàn âm trầm đến dọa người, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười cổ quái, hắn cười nói: "Đồ đê tiện, quả nhiên chưa lần nào cô khiến tôi thất vọng!"
"Anh mới là kẻ đê tiện! Đồ đàn ông đê tiện!" Lâm Tuyết hận Mạc Sở Hàn vô cùng, cô biết muốn chạy đi là rất khó liền dứt khoát chĩa họng súng về phía hắn, muốn cho hắn một phát đạn.
Bắn không chết - coi như hắn mạng lớn, có bắn chết thì cô cũng không thoát khỏi việc bị chôn cùng hắn. Tóm lại, Lâm Tuyết không bao giờ muốn bị kẻ biến thái kia tra tấn nữa.
"Pằng!" Một tiếng súng mỏng manh vang lên, là bắn vào trần nhà. Bàn tay lớn của Hoắc Vân Phi đã vững vàng khống chế được tay cầm súng của Lâm Tuyết, mắt hắn lộ ra ý cười khó hiểu: "Cô cho rằng chỉ bằng cô là có thể khống chế được tôi sao?"
Gã đàn ông này ... Không phải hắn đã bị cô điểm huyệt tê liệt sao?
"Chưa nghe qua, huyệt vị có thể đổi vị trí à?" Hoắc Vân Phi vỗ nhẹ lên khuôn mặt Lâm Tuyết, cảm giác mịn màng ấy khiến hắn không nỡ dùng sức.
Lâm Tuyết khẽ cắn môi, hung hăng trừng hắn.
Quả thực cô từng nghe qua việc huyệt vị có thể đổi vị trí, nhưng đó là cảnh giới mà đại sư khí công mới đạt được, cô không ngờ người đàn ông trước mặt mình lại có bản lĩnh này.
"Vân Phi, giao tiện nhân đó cho tôi!" Mạc Sở Hàn lấy tốc độ nhanh nhất chạy qua, khi nói chuyện, tay hắn đã đặt trên vai Lâm Tuyết.
Chuyện này, dù Hoắc Vân Phi không muốn buông tay cũng không còn cách nào khác, dù gì Lâm Tuyết cũng là đàn bà của Mạc Sở Hàn! Hắn hơi phẫn nộ tránh ra, không mặn không nhạt nói: " Nghe nói người đàn bà to gan lớn mật này là vợ của Lương Tuấn Đào, anh cũng biết tôi và hắn là kẻ thù một mất một còn ..." Câu này ngụ ý, hắn muốn dùng Lâm Tuyết để đối phó với Lương Tuấn Đào.
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta!" Mạc Sở Hàn chế trụ Lâm Tuyết, hắn như đang hận không thể xé thịt uống máu cô ngay lập tức.
Thôi Liệt vội vã chạy lại nhắc nhở: "Thiếu gia, chúng ta phải lập tức đi thôi, Lâm Tuyết đã dùng điện thoại thông báo cho Lương Tuấn Đào rồi!"
Mạc Sở Hàn quét mắt qua chiếc di động trên tay Thôi Liệt, đôi mắt hung ác nham hiểm nhiễm thêm đến vài phần máu tanh, một tay hắn kéo tóc Lâm Tuyết, ép cô ngẩng đầu đối mặt với mình, từng chữ lạnh như băng được phun ra từ kẽ răng: "Đồ đê tiện, sao cô có di động hả?"
Lâm Tuyết cảm thấy như mình đang rơi vào một chiếc bẫy rập được bện tỉ mỉ, ai lại nhọc công hãm hại cô như vậy, dĩ nhiên không phải Mạc Sở Hàn rồi! Thế thì là ai? Thư Khả ư?
Quả nhiên, di động của Mạc Sở Hàn rung lên, cơn giận còn sót lại chưa bị dập tắt khiến hắn lấy điện thoại ra, chỉ liếc mắt một cái rồi không thèm nghe.
Rất nhanh sau đó, điện thoại Thôi Liệt cũng vang lên. Đương nhiên người nào đó thấy Mạc Sở Hàn không chịu nhận máy liền tùy thời mà gọi cho Thôi Liệt luôn theo cạnh hắn.
Thôi Liệt nhìn màn hình rồi tiếp điện thoại: "Alo, Thư Khả tiểu thư, cô có chuyện gì thế? ... Sao cơ?" Anh ta vừa nghe vừa mở to mắt nhìn về hướng Lâm Tuyết.
Cô lập tức hiểu ra: là do Thư Khả làm! Lâm Tuyết cười lạnh: "Người đàn bà của anh lại bắt đầu giở mánh khóe mới, anh tin không?"
"Đồ đê tiện, vẫn còn cãi cố!" Mạc Sở Hàn nhẫn nại không cho cô một cái tát, vất vả lắm mới áp chế được cảm xúc thô bạo, hắn thở dốc nói: "Trở về tôi sẽ tính sổ với cô!"
"Thiếu gia!" Thôi Liệt đi tới, nhỏ giọng nói: "Thư Khả tiểu thư kể, khi Lâm Tuyết đánh cô ấy ngất xỉu, điện thoại di động của cô ấy đã bị Lâm Tuyết trộm mất ..."
"Bốp!" Cuối cùng Mạc Sở Hàn vẫn giáng lên mặt Lâm Tuyết một cái tát, hắn oán giận tâm cơ của cô sao lại sâu đến vậy. Để có thể thoát khỏi hắn, để có thể trở về trong vòng tay của Lương Tuấn Đào mà cô có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Lợi dụng sự dung túng và cưng chiều của hắn, còn đùa giỡn, coi hắn như kẻ ngốc!
Đáng trách hắn lại bị ma quỷ ám vào người, rõ ràng thấy Lâm Tuyết khinh thường Thư Khả còn để mặc cho cô càn quấy ... nghĩ tới đúng là muốn đánh cô lần nữa.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên, người Hoắc Vân Phi dẫn theo chạy nhanh tới, giọng nói gấp gáp: "Tam thiếu, Lương Tuấn Đào dẫn người đến rồi, chúng ta mau đi thôi!"
Sao lại trùng hợp đến thế? Lâm Tuyết nghe thấy tên của Lương Tuấn Đào, trước mắt liền sáng ngời, ánh sáng trong mắt cô không giấu được Mạc Sở Hàn, đôi mắt hắn lập tức đỏ lên.
"Tiện nhân!" Hắn thô bạo nắm chặt tóc cô, phá hủy triệt để kiểu tóc Alan đã mất nửa giờ tỉ mẩn mới tạo hình xong. Sao hắn lại đối xử với cô ta tốt như vậy, người đàn bà này hoàn toàn không đáng để hắn đối tốt với cô ta!
Mạc Sở Hàn nghiến răng nghiến lợi ken két, phẫn nộ gầm gừ: "Tôi sẽ cho cô xuống địa ngục! Đừng nói đến Lương Tuấn Đào, cho dù thần tiên xuất hiện cũng không cứu nổi cô!"
Rống xong, hắn lôi Lâm Tuyết đi thẳng vào phòng đặt cược. Tóc cô bị hắn túm chặt thô bạo, cô chỉ có thể lảo đảo bước theo hắn. Rất nhanh sau đó, bọn họ đã tới bàn chơi bài, tại đây không thấy bóng dáng dân chơi cờ bạc đâu nữa, không biết do thấy tình thế không ổn nên tất cả đều chạy tháo thân hay bị người của Mạc Sở Hàn lừa đi rồi, tóm lại, phòng đánh bạc lớn như vậy chỉ thấy người của Mạc Sở Hàn và Hoắc Vân Phi.
"Sao cô lại đê tiện thế hả?" Có lẽ càng nghĩ càng thấy tức giận nên Mạc Sở Hàn hung bạo với đôi mắt đỏ quạch đã quăng Lâm Tuyết vào thẳng bàn đặt cược một cách tàn nhẫn.
"Oành!"
"A!"
Lâm Tuyết bị đập mạnh vào lề bàn, lề bàn bằng gỗ lim rắn chắc suýt nữa khiến cô thổ huyết. Quân bài và xu đánh bạc từ trên bàn rơi xuống. Cô vịn chân bàn bên cạnh từ từ khuỵu ngã chạm đất, ho khan dữ dội.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Tuyết chớp cơ hội, dùng tư thế cúi người để che dấu, cô nhanh tay giật đứt sợi dây truyền có gắn "thiết huyết lòng son" trước ngực mình ra, đặt nó bên dưới đống xu đánh bạc kia. Động tác của Lâm Tuyết rất nhanh, không hề bị kẻ nào phát hiện.
"Tiện nhân!" cơn giận dữ và tính tàn bạo của Mạc Sở Hàn bộc phát, hắn đá cô một cước từ sau lưng, không chút thương tiếc đá xoay người cô lại. Mắng: "Trở về tôi sẽ xử lý cô thật tốt!"
*
Không phải Lương Tuấn Đào chưa từng nghi ngờ Mạc Sở Hàn, nhưng cần điều tra thì đều điều tra rồi, vẫn không tìm được bất cứ dấu vết nào. Bất động sản đứng tên hắn và Lý gia đều đã kiểm tra qua, đều không có dấu hiệu giấu Lâm Tuyết bên trong. Có lẽ Lương Tuấn Đào tuyệt đối không ngờ rằng giữa vùng núi hoang vắng ở ngoại ô thành phố, Mạc Sở Hàn đã dùng tên Lâm Tuyết để kiến tạo một ngôi biệt thự.
Sơ suất ấy gần như là điểm chí mạng, suýt nữa khiến hắn và cô bỏ lỡ nhau trong kiếp này. Cũng may mọi thứ hình như đều được định trước, nên trở lại cuối cùng sẽ trở lại thôi.
Bình luận facebook