Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
"Năm máy bay chiến đấu đã tới đây, ước chừng có khoảng một trăm người! Lương Tuấn Đào mang toàn bộ quân tinh nhuệ của mình tới, xem ra hắn đã định dốc toàn lực! Ngoài ra ..." Hoắc Vân Phi quẳng một chồng ảnh tư liệu lên bàn, tiếp tục nói: "Ngoài ra hắn còn dẫn phụ nữ tới, nhìn dáng dấp trên ảnh hẳn là vợ mới cưới của hắn, tên gọi Lâm Tuyết!"
"Giết!" Một ông già đang đánh lửa, tay châm ba nén nhang. Ông ta khoảng sáu mươi tuổi, bề ngoài thoạt nhìn gầy gò, mặt mũi hiền lành, bất cứ ai thấy đều không tin ông ta chính là vua thuốc phiện Hoắc Gia Tường uy chấn Đông Nam Á của Tam Giác Vàng mấy chục năm qua!
Lúc này, ông ta cầm nhang trong tay đi đến trước bàn gỗ lim cạnh tường, vái lạy hai bức di ảnh treo trên tường vài cái, sau đó cắm nhang vào lư hương.
Hai bức di ảnh lần lượt là con thứ hai của ông ta - Hoắc Vân Hải và con dâu thứ hai tức Duẫn Lệ Na, hai người đều bị Lương Tuấn Đào tự tay bắn chết.
Hoắc Gia Tường xoay người, có người hầu liền đưa khăn lông ướt để ông ta lau tay, lúc này ông ta mới đi đến trước chiếc bàn Hoắc Vân Phi để đống ảnh.
Ngồi vào trong ghế bành cạnh bàn, ông ta mở nắp tách trà, nhẹ nhấp một hơi. Dù xa quê hương đã nhiều năm, nhưng phòng ở của Hoắc Gia Tường vẫn bài trí tràn ngập hương vị cổ kính. Ông ta vẫn thích uống trà, bộ đồ trà đều là đồ sứ sang trọng tỉ mỉ.
Thưởng thức vài ngụm trà, ông ta buông chén, cười lạnh nói: "Ngay cả vợ mới cưới cũng đưa đến ư? Hắn định đến liều mạng hay đến hưởng thụ đây?"
"Chỉ sợ đa phần là về trước!" Hoắc Vân Phi ngồi xuống, ngẩng đầu ngắm nhìn hai bức di ảnh trên tường rồi tàn độc cười nói: "Cứ tới đi! Tốt nhất cứ mang cả cha hắn lẫn con hắn tới đây! Nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt!"
Khác với Hoắc Vân Phi đang nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt Hoắc Gia Tường chẳng hề thay đổi, giọng nói mang theo vài phần mỉa mai: "Hắn có con sao?"
"Nói không chừng đang ở trong bụng vợ hắn!" Hoắc Vân Phi cắn chặt răng, thoáng chần chờ, lại nói tiếp: "Nhưng con đã đồng ý với Sở Hàn... giữ lại tính mạng cho người đàn bà kia!"
"Sở Hàn sao lại liên quan tới vợ của Lương Tuấn Đào hả?" Hoắc Gia Tường lại nâng ly trà lên, chậm rãi xoay xoay nắp chén, nghi ngờ hỏi lại.
"Nói ra Sở Hàn cũng thật đen đủi! Anh ta ra đi ba năm, kết quả bạn gái lâu năm bị Lương Tuấn Đào cướp mất! Anh ta nhớ tình cũ không đành lòng giết cô ta, xin con bất luận thời điểm nào cũng phải giữ lại mạng sống cho cô ta!"
"Sở Hàn cũng thật đáng thương! Lương Tuấn Đào có thù giết con với ta, có mối hận cướp vợ với nó, ta muốn trực tiếp giết dâm phụ kia cho hả giận, hết lần này tới lần khác Sở Hàn còn nhớ chuyện cũ! Người ta không nhớ, nó còn nhớ làm gì! Ai, lòng dạ đàn bà!" Khuôn mặt hiền lành toát ra một tia sát khí, đôi mắt kia hiện lên thích huyết hồng quang, nhưng khuôn mặt lại như đeo mặt nạ, dù trong lòng cáu giận cỡ nào nhưng thoạt nhìn vẫn rất hòa nhã.
Vui buồn không lộ ra ngoài mặt, đây là bản lĩnh đặc biệt mà Hoắc Gia Tường tu luyện được nhiều năm. Ông ta có thể tham gia quyên tiền từ thiện, chảy nước mắt thông cảm cho những đứa trẻ đáng thương nhưng cũng có thể vừa thưởng thức trà xanh vừa quan sát thuộc hạ cắt rời tứ chi kẻ địch đang sống của mình.
"Sở Hàn quá nặng tình, đây là sự yếu đuối duy nhất của anh ta!" Hoắc Vân Phi tiện tay lật dở những tấm ảnh chụp, khuôn mặt tuấn tú hơi cứng lại: “Tâm phúc của Lương Tuấn Đào là Triệu Bắc Thành cũng theo đến! Con đã sai người bắt cóc vị hôn thê của hắn là Đô Hâm Lôi, nhưng cô ta là đội trưởng đội vệ sinh, không dễ xuống tay cho lắm!”
“Hừ!” Hoắc Gia Tường lại đặt mạnh chén trà lên bàn gỗ lần nữa, ông ta bất mãn nói: “Con quá ngây thơ! Bắt vị hôn thê của Triệu Bắc Thành có ích lợi gì? Vì sao không xuống tay với người phụ nữ của Lương Tuấn Đào hả? Mạc Sở Hàn nhớ tình cũ với cô ta, chẳng lẽ đối với cô ta con cũng có gì gọi là tình cũ không thành sao?”
Câu hỏi này khiến Hoắc Vân Phi á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau hắn có chút lo lắng mà giải thích không cần thiết: “Con sợ sau này bị Sở Hàn biết...”
“Biết thì sao? Chẳng qua là đàn bà mà thôi! Chẳng lẽ nó còn có thể vì người đàn bà lẳng lơ kia mà trở mặt với nhà ta sao?” Hoắc Gia Tường dùng ngón tay chỉ chỉ con trai mình, nói: “Đồ không có đầu óc!”
Hoắc Vân Phi ngậm chặt miệng, không dám nhiều lời.
“Bảo Tát Lỵ Á chú ý đừng để bị bại lộ, cô ta là át chủ bài cuối cùng của chúng ta ở chỗ Tào Thất! Về sau loại chuyện này, cô ta gửi thông báo là được, không cần hoảng loạn tốn công chụp những thứ ảnh này!” Hoắc Gia Tường dặn dò.
“Được, thưa ba!” Hoắc Vân Phi cúi đầu.
Hoắc Gia Tường ngẫm nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Nếu Lương Tuấn Đào đã đến, ta sẽ có cách đối phó hắn! Hắn có bản lĩnh đặt chân đến địa bàn chúng ta, chúng ta còn cho phép hắn tiếp tục kiêu ngạo cuồng vọng sao? Nợ Hoắc gia chúng ta hai mạng người, ta muốn hắn nợ máu hoàn máu!”
“...” Trong lòng Hoắc Vân Phi ngẫm nghĩ, làm thế nào trả lời thỏa đáng với Sở Hàn đây? Theo hắn thấy, nếu Lâm Tuyết chết, Mạc Sở Hàn rất có thể rạn nứt với Hoắc gia. Nhưng lời này nói ra chắc chắn cha hắn không tin!
Thấy con trai không nói lời nào, Hoắc Gia Tường tưởng nó bị mình dạy bảo trong lòng hổ thẹn, thấy nó đã biết sai nên cũng không nói thêm nữa. Ông ta sai người giúp việc lấy kính lão qua, tiện tay cầm lấy xấp ảnh chụp, tự mình xem xét tỉ mỉ, mỗi tấm ông ta đều xem rất cẩn thận. Khi nhìn đến người bên cạnh đi theo Lương Tuấn Đào, nữ binh bận quân phục màu lục mê người, ông ta đột nhiên ngẩn ra.
“Này, này...” Hoắc Gia Tường cho là mình bị hoa mắt, vội vàng gỡ kính xuống lau lau, ngón tay khô gầy lau mặt kính hơi run run.
“Ba, sao rồi?” Hoắc Vân Phi phát giác ra sự khác thường, vội vàng lại gần hỏi han.
Hoắc Gia Tường không ngoảnh đầu trả lời con trai, ông ta nhanh chóng đeo kính lên, nheo mắt nhìn ảnh chụp nữ binh kia. Trời ạ, khuôn mặt thanh lệ kia, đôi mắt trong suốt như suối kia không phải Tĩnh Sơ thì là ai?
“Ba, rốt cuộc ba đã phát hiện ra cái gì thế?” Có lẽ Hoắc Vân Phi chưa từng thấy cha mình thất thố như thế bao giờ, hắn không khỏi kinh ngạc.
Hoắc Gia Tường không trả lời, ông ta rút tấm thẻ ra, sau đó tiếp tục lục lọi. Chỉ cần trên ảnh xuất hiện nữ binh kia, ông ta đều lấy ra. Cứ như vậy một xấp hình bị lộn xộn hết, khoảng chừng bảy tám tấm ảnh đã bị lấy ra.
Ông ta bày mấy tấm ảnh lên bàn, quan sát khuôn mặt cô gái từ mọi góc độ, như thế nào lại giống thế chứ! Không chỉ là khuôn mặt thanh lệ xuất trần bên ngoài mà ngay cả khí chất lạnh lùng trong trẻo cũng rất giống, quả thực giống nhau như đúc.
“Người phụ nữ này... chính là Lâm Tuyết – vợ mới cưới của Lương Tuấn Đào sao?” Cuối cùng Hoắc Gia Tường ngẩng đầu, tay cầm một tấm ảnh hỏi con trai.
“Đúng vậy!” Hoắc Vân Phi do dự một chút rồi vẫn đánh bạo khuyên can: “Ba, con cảm thấy không thể giết người đàn bà này! Sở Hàn sẽ tẩu hỏa nhập ma vì cô ta...”
“Không thể giết! Đương nhiên không thể giết!” Hoắc Gia Tường tinh thần vững vàng, ông ta dặn dò con trai: “Con hãy nghĩ cách, xem có thể dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô ta từ cạnh Lương Tuấn Đào về chỗ chúng ta hay không?”
“Cái này... Có chút khó khăn!” Hoắc Vân Phi ngẩn ngơ, “Nếu dễ làm, đã sớm bắt cô ta làm con tin rồi!”
“Ngu ngốc! Trước kia là ở kinh đô, hiện tại cô ta ở trên địa bàn chúng ta! Chẳng lẽ chuyện nhỏ đó cũng làm không được à?” Hoắc Gia Tường dậm chân, khiển trách: “Nhanh đi!”
Cấp bách vậy a! Hoắc Vân Phi cảm thấy cha mình hơi khác thường cổ quái, hắn nhịn không được liền hỏi: “Ba biết Lâm Tuyết sao?”
“Cô ta tên Lâm Tuyết à?” Hoắc Gia Tường vỗ trán, dùng ngón cái trên đeo nhẫn day day mi tâm, vô số phỏng đoán hiện lên trong đầu khiến tâm ông ta loạn như ma. Nóng lòng sốt ruột, tất cả chỉ là muốn chờ kết quả có thể xảy ra. Ông ta ngẩng đầu, phất phất tay với con trai, nói: “Đi đi, chú ý bảo vệ an toàn cho cô ta, bất kể dưới tình huống nào cũng không để cô ta bị thương!”
"Giết!" Một ông già đang đánh lửa, tay châm ba nén nhang. Ông ta khoảng sáu mươi tuổi, bề ngoài thoạt nhìn gầy gò, mặt mũi hiền lành, bất cứ ai thấy đều không tin ông ta chính là vua thuốc phiện Hoắc Gia Tường uy chấn Đông Nam Á của Tam Giác Vàng mấy chục năm qua!
Lúc này, ông ta cầm nhang trong tay đi đến trước bàn gỗ lim cạnh tường, vái lạy hai bức di ảnh treo trên tường vài cái, sau đó cắm nhang vào lư hương.
Hai bức di ảnh lần lượt là con thứ hai của ông ta - Hoắc Vân Hải và con dâu thứ hai tức Duẫn Lệ Na, hai người đều bị Lương Tuấn Đào tự tay bắn chết.
Hoắc Gia Tường xoay người, có người hầu liền đưa khăn lông ướt để ông ta lau tay, lúc này ông ta mới đi đến trước chiếc bàn Hoắc Vân Phi để đống ảnh.
Ngồi vào trong ghế bành cạnh bàn, ông ta mở nắp tách trà, nhẹ nhấp một hơi. Dù xa quê hương đã nhiều năm, nhưng phòng ở của Hoắc Gia Tường vẫn bài trí tràn ngập hương vị cổ kính. Ông ta vẫn thích uống trà, bộ đồ trà đều là đồ sứ sang trọng tỉ mỉ.
Thưởng thức vài ngụm trà, ông ta buông chén, cười lạnh nói: "Ngay cả vợ mới cưới cũng đưa đến ư? Hắn định đến liều mạng hay đến hưởng thụ đây?"
"Chỉ sợ đa phần là về trước!" Hoắc Vân Phi ngồi xuống, ngẩng đầu ngắm nhìn hai bức di ảnh trên tường rồi tàn độc cười nói: "Cứ tới đi! Tốt nhất cứ mang cả cha hắn lẫn con hắn tới đây! Nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt!"
Khác với Hoắc Vân Phi đang nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt Hoắc Gia Tường chẳng hề thay đổi, giọng nói mang theo vài phần mỉa mai: "Hắn có con sao?"
"Nói không chừng đang ở trong bụng vợ hắn!" Hoắc Vân Phi cắn chặt răng, thoáng chần chờ, lại nói tiếp: "Nhưng con đã đồng ý với Sở Hàn... giữ lại tính mạng cho người đàn bà kia!"
"Sở Hàn sao lại liên quan tới vợ của Lương Tuấn Đào hả?" Hoắc Gia Tường lại nâng ly trà lên, chậm rãi xoay xoay nắp chén, nghi ngờ hỏi lại.
"Nói ra Sở Hàn cũng thật đen đủi! Anh ta ra đi ba năm, kết quả bạn gái lâu năm bị Lương Tuấn Đào cướp mất! Anh ta nhớ tình cũ không đành lòng giết cô ta, xin con bất luận thời điểm nào cũng phải giữ lại mạng sống cho cô ta!"
"Sở Hàn cũng thật đáng thương! Lương Tuấn Đào có thù giết con với ta, có mối hận cướp vợ với nó, ta muốn trực tiếp giết dâm phụ kia cho hả giận, hết lần này tới lần khác Sở Hàn còn nhớ chuyện cũ! Người ta không nhớ, nó còn nhớ làm gì! Ai, lòng dạ đàn bà!" Khuôn mặt hiền lành toát ra một tia sát khí, đôi mắt kia hiện lên thích huyết hồng quang, nhưng khuôn mặt lại như đeo mặt nạ, dù trong lòng cáu giận cỡ nào nhưng thoạt nhìn vẫn rất hòa nhã.
Vui buồn không lộ ra ngoài mặt, đây là bản lĩnh đặc biệt mà Hoắc Gia Tường tu luyện được nhiều năm. Ông ta có thể tham gia quyên tiền từ thiện, chảy nước mắt thông cảm cho những đứa trẻ đáng thương nhưng cũng có thể vừa thưởng thức trà xanh vừa quan sát thuộc hạ cắt rời tứ chi kẻ địch đang sống của mình.
"Sở Hàn quá nặng tình, đây là sự yếu đuối duy nhất của anh ta!" Hoắc Vân Phi tiện tay lật dở những tấm ảnh chụp, khuôn mặt tuấn tú hơi cứng lại: “Tâm phúc của Lương Tuấn Đào là Triệu Bắc Thành cũng theo đến! Con đã sai người bắt cóc vị hôn thê của hắn là Đô Hâm Lôi, nhưng cô ta là đội trưởng đội vệ sinh, không dễ xuống tay cho lắm!”
“Hừ!” Hoắc Gia Tường lại đặt mạnh chén trà lên bàn gỗ lần nữa, ông ta bất mãn nói: “Con quá ngây thơ! Bắt vị hôn thê của Triệu Bắc Thành có ích lợi gì? Vì sao không xuống tay với người phụ nữ của Lương Tuấn Đào hả? Mạc Sở Hàn nhớ tình cũ với cô ta, chẳng lẽ đối với cô ta con cũng có gì gọi là tình cũ không thành sao?”
Câu hỏi này khiến Hoắc Vân Phi á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau hắn có chút lo lắng mà giải thích không cần thiết: “Con sợ sau này bị Sở Hàn biết...”
“Biết thì sao? Chẳng qua là đàn bà mà thôi! Chẳng lẽ nó còn có thể vì người đàn bà lẳng lơ kia mà trở mặt với nhà ta sao?” Hoắc Gia Tường dùng ngón tay chỉ chỉ con trai mình, nói: “Đồ không có đầu óc!”
Hoắc Vân Phi ngậm chặt miệng, không dám nhiều lời.
“Bảo Tát Lỵ Á chú ý đừng để bị bại lộ, cô ta là át chủ bài cuối cùng của chúng ta ở chỗ Tào Thất! Về sau loại chuyện này, cô ta gửi thông báo là được, không cần hoảng loạn tốn công chụp những thứ ảnh này!” Hoắc Gia Tường dặn dò.
“Được, thưa ba!” Hoắc Vân Phi cúi đầu.
Hoắc Gia Tường ngẫm nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Nếu Lương Tuấn Đào đã đến, ta sẽ có cách đối phó hắn! Hắn có bản lĩnh đặt chân đến địa bàn chúng ta, chúng ta còn cho phép hắn tiếp tục kiêu ngạo cuồng vọng sao? Nợ Hoắc gia chúng ta hai mạng người, ta muốn hắn nợ máu hoàn máu!”
“...” Trong lòng Hoắc Vân Phi ngẫm nghĩ, làm thế nào trả lời thỏa đáng với Sở Hàn đây? Theo hắn thấy, nếu Lâm Tuyết chết, Mạc Sở Hàn rất có thể rạn nứt với Hoắc gia. Nhưng lời này nói ra chắc chắn cha hắn không tin!
Thấy con trai không nói lời nào, Hoắc Gia Tường tưởng nó bị mình dạy bảo trong lòng hổ thẹn, thấy nó đã biết sai nên cũng không nói thêm nữa. Ông ta sai người giúp việc lấy kính lão qua, tiện tay cầm lấy xấp ảnh chụp, tự mình xem xét tỉ mỉ, mỗi tấm ông ta đều xem rất cẩn thận. Khi nhìn đến người bên cạnh đi theo Lương Tuấn Đào, nữ binh bận quân phục màu lục mê người, ông ta đột nhiên ngẩn ra.
“Này, này...” Hoắc Gia Tường cho là mình bị hoa mắt, vội vàng gỡ kính xuống lau lau, ngón tay khô gầy lau mặt kính hơi run run.
“Ba, sao rồi?” Hoắc Vân Phi phát giác ra sự khác thường, vội vàng lại gần hỏi han.
Hoắc Gia Tường không ngoảnh đầu trả lời con trai, ông ta nhanh chóng đeo kính lên, nheo mắt nhìn ảnh chụp nữ binh kia. Trời ạ, khuôn mặt thanh lệ kia, đôi mắt trong suốt như suối kia không phải Tĩnh Sơ thì là ai?
“Ba, rốt cuộc ba đã phát hiện ra cái gì thế?” Có lẽ Hoắc Vân Phi chưa từng thấy cha mình thất thố như thế bao giờ, hắn không khỏi kinh ngạc.
Hoắc Gia Tường không trả lời, ông ta rút tấm thẻ ra, sau đó tiếp tục lục lọi. Chỉ cần trên ảnh xuất hiện nữ binh kia, ông ta đều lấy ra. Cứ như vậy một xấp hình bị lộn xộn hết, khoảng chừng bảy tám tấm ảnh đã bị lấy ra.
Ông ta bày mấy tấm ảnh lên bàn, quan sát khuôn mặt cô gái từ mọi góc độ, như thế nào lại giống thế chứ! Không chỉ là khuôn mặt thanh lệ xuất trần bên ngoài mà ngay cả khí chất lạnh lùng trong trẻo cũng rất giống, quả thực giống nhau như đúc.
“Người phụ nữ này... chính là Lâm Tuyết – vợ mới cưới của Lương Tuấn Đào sao?” Cuối cùng Hoắc Gia Tường ngẩng đầu, tay cầm một tấm ảnh hỏi con trai.
“Đúng vậy!” Hoắc Vân Phi do dự một chút rồi vẫn đánh bạo khuyên can: “Ba, con cảm thấy không thể giết người đàn bà này! Sở Hàn sẽ tẩu hỏa nhập ma vì cô ta...”
“Không thể giết! Đương nhiên không thể giết!” Hoắc Gia Tường tinh thần vững vàng, ông ta dặn dò con trai: “Con hãy nghĩ cách, xem có thể dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô ta từ cạnh Lương Tuấn Đào về chỗ chúng ta hay không?”
“Cái này... Có chút khó khăn!” Hoắc Vân Phi ngẩn ngơ, “Nếu dễ làm, đã sớm bắt cô ta làm con tin rồi!”
“Ngu ngốc! Trước kia là ở kinh đô, hiện tại cô ta ở trên địa bàn chúng ta! Chẳng lẽ chuyện nhỏ đó cũng làm không được à?” Hoắc Gia Tường dậm chân, khiển trách: “Nhanh đi!”
Cấp bách vậy a! Hoắc Vân Phi cảm thấy cha mình hơi khác thường cổ quái, hắn nhịn không được liền hỏi: “Ba biết Lâm Tuyết sao?”
“Cô ta tên Lâm Tuyết à?” Hoắc Gia Tường vỗ trán, dùng ngón cái trên đeo nhẫn day day mi tâm, vô số phỏng đoán hiện lên trong đầu khiến tâm ông ta loạn như ma. Nóng lòng sốt ruột, tất cả chỉ là muốn chờ kết quả có thể xảy ra. Ông ta ngẩng đầu, phất phất tay với con trai, nói: “Đi đi, chú ý bảo vệ an toàn cho cô ta, bất kể dưới tình huống nào cũng không để cô ta bị thương!”
Bình luận facebook