Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chương 32: Ô Ngộ (5.1)
Tôi dừng xe dưới chân ngọn núi hoang.
Tôi đuổi theo đám chim kia đến chỗ này thì chúng bay vào bóng tối. Giao thông thuận tiện, cách nội thành không xa, nhưng trên núi không có đèn, không có người ở, là nơi thích hợp cho tội phạm ẩn náu.
Tôi đi theo con đường do người dân sống trên núi tạo ra, nhanh chóng leo được lên trên. Lúc này tôi cảm thấy may mà Đàm Giảo không đi theo, đường đầy bụi gai, có lẽ còn có cả rắn kiến độc, cô ấy làm sao chịu được.
Tôi cũng không nỡ nữa.
Có lẽ leo chừng khoảng nửa tiếng thì đến giữa sườn núi, tôi nhìn thấy trong cánh rừng phía trước có ánh sáng lờ mờ. Tôi bỏ hết đường nhỏ, xuôi theo đường dốc leo lên, núp sau một tảng đá lớn thăm dò.
Chỗ đó có một căn nhà gỗ cũ, trên cửa treo một ngọn đèn dầu. Mấy đứa trẻ núp ở góc tường, lạnh run. Gã đàn ông kia ở đó, ngồi trên một chiếc ghế mây thủng, tay chống cằm, nhìn đám trẻ đến xuất thần.
Dù cách hơn mười mét, tôi cũng có thể nhận ra được đó là bốn đứa trẻ mất tích, nhưng nhìn kĩ tình hình hiện tại hơi kì quái. Ba đứa bé trong đó quần áo tả tơi, dáng vẻ đói đến xanh xao vàng vọt, chỉ có mỗi cậu bé Chu Tử Hàn sáu tuổi quần áo sạch sẽ, hơn nữa còn được ngồi ghế, trong tay còn cầm bánh mỳ và hộp sữa tươi, há miệng ăn. Những đứa trẻ khác mặt mũi tràn đầy ao ước nhìn chằm chằm. Còn gã đàn ông đúng là đang nhìn Chu Tư Hàn.
Lấy ngôi nhà làm trung tâm, xung quanh phải có đến mấy trăm con chim đỗ lại. Chúng dùng tư thế phục tùng, im lặng.
Chu Tử Hàn là một cậu bé trắng trẻo mập mạp, sau khi ăn xong, nhút nhát hoảng sợ nhìn về phía gã đàn ông: "Chú ơi, cháu muốn ăn thêm một cái bánh mỳ nữa." Những đứa trẻ khác nghe xong cũng bắt đầu cầu xin: "Chú ơi, bọn cháu cũng muốn ăn!" "Chú ơi, cho cháu một cái đi!" "Chú ơi, tại sao nó có mà cháu không có!"
Gã thoáng cười, lấy một cái bánh mỳ từ trong túi ra, lắp bắp nói: "Câm miệng! Mấy... mấy đứa mày... sao so được với nó?" Gã đưa bánh mỳ cho Chu Tử Hàn, cậu bé liếc những đứa trẻ khác, nhanh chóng ăn. Những cậu bé còn lại chỉ dám thút thít khóc, không dám đòi nữa.
Tôi đè thấp đầu xuống, vừa định im ắng quay trở lại đường cũ, ai ngờ đúng lúc này không biết một con chim từ đâu bay tới, xẹt qua đỉnh đầu tôi. Tôi nghĩ thầm hỏng rồi, quả nhiên con chim kia phát ra tiếng chiêm chiếp chói tai, bay về phía ngôi nhà. Gã đàn ông vội vàng quay đầu, nhìn về phía tôi. Bầy chim cũng hoảng hốt, mấy trăm con đồng loạt vỗ cánh, như là cơn gió lớn thổi qua rừng cây. Sau đó gã mỉm cười, bầy chim hoá thành cơn gió lốc đen đánh úp về phía tôi.
Tôi đứng ở dốc, không có chỗ ẩn nấp, cũng không kịp nhảy xuống, kéo lấy nhánh cây bên cạnh làm vũ khí, đánh rớt không ít chim, nhưng số lượng thực sự quá nhiều, đổ ập xuống. Tôi nhìn chiếc mỏ nhọn và đôi mắt vàng nâu hung ác, đột nhiên hiểu rõ chúng muốn mổ mù mắt tôi.
Tôi giơ một cánh tay lên bảo vệ mắt. Mỏ chúng đồng thời mổ vào cổ, cánh tay, máu lập tức chảy ra.
Đúng lúc này một sức lực đánh vào ót tôi.
Là gã kia đứng sau tảng đá, thừa cơ đánh lén tôi.
Mà vị trí tôi đứng đúng là rất xấu, tiến lui đều khó. Đi lên trước sẽ bị bầy chim mổ mù mắt, lùi về sau sẽ bị gã tập kích.
Trong nháy mắt tôi quyết định đấu tranh cho sống chết.
Tôi đột nhiên buông hai tay xuống, nhanh chóng quay người tóm lấy cổ gã. Gã đứng không vững, thanh gỗ trong tay cũng rơi xuống. Tôi nhìn thấy mặt gã hoảng hốt. Đàn chim từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía tôi và gã.
Tôi và gã cũng lăn xuống dốc. Tôi cảm nhận được gáy đập vào thứ gì đó, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
Chương 33: Ô Ngộ (5.2)
Tôi không biết mình hôn mê bao lâu, cảm nhận được có người chạm vào cơ thể tôi. Trong đầu tôi hỗn loạn, giật mình tỉnh lại.
Thứ đầu tiên nhìn thấy là ánh trăng trên bầu trời, trăng khuyết dịu dàng rất sáng chiếu lên ngọn cây cao. Sau đó tôi cảm nhận được một đôi tay dịu dàng nhấc đầu tôi lên, đặt thứ gì đó mềm mại sau gáy.
Tôi nhìn thấy một bên mặt cô ấy trong bóng tối. Cô ấy vẫn chưa phát hiện tôi tỉnh lại, hơi sững sờ một lúc, cúi đầu ôm tôi vào trong lòng.
Lúc này đến lượt tôi sững sờ.
Mặt tôi dán vào cổ cô ấy, hơi thở trên người cô ấy nhàn nhạt, dịu dàng, ngọt ngào. Cô ấy thấp giọng: "Ô Ngộ, anh đừng có chết nhé. Còn hai mươi phút nữa xe cấp cứu mới đến, anh đừng chết như vậy. Tôi... không chịu đựng nổi đâu."
Cho dù trên người rất đau, nhưng tâm trạng của tôi đột nhiên khá hơn. Giống như ma xui quỷ khiến, tôi hôn một cái lên xương quai xanh của cô ấy.
Hôn xong hơi hối hận, rốt cuộc tôi đang làm gì thế này?
Cô ấy lập tức bất động. Tôi gọi: "Đàm Giảo." Cô ấy buông tôi ra, vẻ mặt vui mừng: "Anh tỉnh rồi!" Tôi nói: "Nếu không tỉnh thì cô sẽ thực sự cho là tôi đã chết rồi." Tôi vịn cánh tay cô ấy lảo đảo đứng lên. Cô ấy lo lắng nhìn tôi: "Phía sau đầu anh sưng một cục lớn, còn chảy máu nữa."
Tôi đáp: "Không sao, chỉ là bị đụng vào thôi." Cô ấy bắt lấy tay tôi, đôi mắt mở lớn, không nói lời nào. Sự càn quấy bình thường biến mất, giống như một con vật nhỏ căng thẳng. Tôi không nhịn được cười. Cô ấy im lặng, rồi lên tiếng: "Anh còn cười được sao? Bị đụng đến ngốc rồi?"
Tôi hỏi cô ấy: "Sao cô tìm được tới đây?"
Cô ấy đáp: "Cho nên mới nói anh chạy nhanh như vậy làm gì? Muốn làm anh hùng? Trên xe tôi có định vị GPS, tôi thấy anh đỗ xe ở đây không đi, nên tìm tới. Sau đó đứng dưới chân núi gọi điện thoại, anh cũng không bắt máy. Tôi cảm giác được xảy ra vấn đề tìm lên. May mà tôi đến kịp."
Tôi nhìn về phía bắp chân cô ấy, quả nhiên có rất nhiều vết máu do bụi gai gây ra, trên cổ tay cũng loáng thoáng có, nhưng cô ấy dường như chả hề để ý.
Tôi để ý đấy.
Tôi cầm chặt tay cô ấy, ngón tay khẽ vuốt ve, hỏi: "Không sợ sao?" Cô ấy vẫn không nhúc nhích, chỉ đáp: "Sao quan tâm được nhiều như vậy?" Trong ánh sáng lờ mờ, ánh mắt cô ấy vẫn trong trẻo như vậy. Một lát sau, cô ấy rút tay về, như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì, cô ấy hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tôi để cho cô ấy dìu đi về phía khoảng rừng kia. Quả nhiên chỗ đó đèn đã tắt, người và chim đều đã biến mất tăm không thấy bóng dáng.
Tôi bảo cô ấy lập tức thông báo cho Thẩm Thời Nhạn, sau đó kể lại rõ chuyện xảy ra cho cô ấy.
Trong lúc đợi cảnh sát đến, hai chúng tôi ngồi dựa vào tảng đá. Xung quanh vẫn tối như cũ, chỉ có đèn pin trong tay cô ấy lập loè ánh sáng.
"Chu Tử Hàn kia có gì đặc biệt nhỉ?" Cô ấy hỏi.
Tôi đáp: "Nhìn qua thì cậu bé kia rất bình thường."
Cô ấy nhíu mày suy nghĩ: "Nhất định là có nguyên nhân."
"Ừ."
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, đêm nay sao vô cùng ít, màn trời vĩnh viễn không thay đổi lộ ra sự cô quạnh.Tôi móc điếu thuốc từ trong túi ra, vừa định châm thì ánh lửa chiếu vào mắt cô ấy, cô ấy hỏi: "Anh không thể cai thuốc sao?"
Tôi ngậm điếu thuốc đáp: "Cô xem có người thợ nào không hút thuốc không?"
Cô ấy mỉm cười, nụ cười ấy dường như có ý tứ sâu xa nào đó.
Tôi bỏ điếu thuốc xuống, hỏi: "Muốn thử một chút không?"
Cô ấy lắc đầu: "Tôi không thích phụ nữ hút thuốc."
Tôi nói: "Rất tốt, tôi cũng không thích."
Sau đó tôi phát hiện tay cô ấy không nhúc nhích, hình như đang bứt cỏ dại trên mặt đất, sau đó vân vê bóp nát rồi vứt đi. Tôi nhìn hành động lén lút của cô ấy: "Không phải nói cô sẽ là người phá án sao? Hiện tại đại thám tử có giải thích gì không?"
Cô ấy phủi sạch tay: "Anh xem nhé, người đàn ông này bắt cóc trẻ em không phải là vì tiền, nếu không đã bắt cóc bọn trẻ nhà giàu rồi. Dựa theo anh nói cũng không có dấu vết tra tấn ngược đãi rõ ràng, không phải là để thoả mãn phương diện dục vọng của bản thân. Nếu nói gã giống như kẻ đầu óc có vấn đề bắt cóc trẻ em, nhưng mỗi lần gã hành động rất gọn gàng linh hoạt, sức phán đoán rất mạnh. Hơn nữa gã bắt cóc trẻ em đều tuân theo quy luật đấy. Gã cũng không bán những đứa trẻ này đi, mà đều giấu ở chỗ này. Anh nói xem rốt cuộc gã làm là vì điều gì?"
Tôi đáp: "Không phải vì tiền, không phải vì lợi ích, cũng không phải vì dục vọng. Hành động cũng rất tỉnh táo, cái này hoặc là vì tình hoặc là vì thù."
Đàm Giảo hơi sửng sốt, dường như không ngờ tới tôi sẽ nói như vậy. Cô ấy nói: "Ừ... anh nói như vậy cũng có khả năng. Nhưng chúng ta có thể thông qua quan sát hành vi của gã chạm được gần đến tâm tình của gã hơn một chút. Anh thấy đấy, tôi phát hiện gã lựa chọn nạn nhân trong cùng một khu vực. Hai đứa bé 7,8 tuổi kia cũng nhỏ gầy nhìn như 5,6 tuổi. Cho nên độ tuổi gã lựa chọn cũng rất tập trung, đều là bọn trẻ ở gia đình bình thường. Gã phí nhiều công sức như vậy lại chỉ đem bọn chúng nhốt ở chỗ này, càng giống như... làm bạn với gã hơn."
Tôi ngồi đối mặt với cô ấy. Trong bụi cỏ có tiếng dế kêu, xa xa chân núi ánh đèn lập loè. Cảnh sát đã đến rồi.
Tôi nói: "Tài liệu do cảnh sát cung cấp gã từng được huấn luyện ăn cắp chuyên nghiệp đã lâu lắm rồi."
Đàm Giảo: "Những người bị tập đoàn tội phạm ăn cắp khống chế phần lớn đều không có gia đình. Có... đứa trẻ còn bị què."
Hai bọn tôi im lặng một lát. Cô ấy lên tiếng: "Nhưng mà gã và con thuyền kia, cùng với chuyện của chúng ta... rốt cuộc là có liên quan gì?"
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh người nọ chỉ huy bầy chim, trên mặt gã là nụ cười vừa vui vừa sầu biến thái. Tôi nói: "Đàm Giảo, khi ở trên thuyền cô chưa từng gặp người này sao?"
Đàm Giảo sửng sốt, đáp: "Chưa, tôi không có ấn tượng."
Tôi nói: "Tôi cũng vậy. Chỉ có bắt được gã mới biết được sự thật."
Tôi dừng xe dưới chân ngọn núi hoang.
Tôi đuổi theo đám chim kia đến chỗ này thì chúng bay vào bóng tối. Giao thông thuận tiện, cách nội thành không xa, nhưng trên núi không có đèn, không có người ở, là nơi thích hợp cho tội phạm ẩn náu.
Tôi đi theo con đường do người dân sống trên núi tạo ra, nhanh chóng leo được lên trên. Lúc này tôi cảm thấy may mà Đàm Giảo không đi theo, đường đầy bụi gai, có lẽ còn có cả rắn kiến độc, cô ấy làm sao chịu được.
Tôi cũng không nỡ nữa.
Có lẽ leo chừng khoảng nửa tiếng thì đến giữa sườn núi, tôi nhìn thấy trong cánh rừng phía trước có ánh sáng lờ mờ. Tôi bỏ hết đường nhỏ, xuôi theo đường dốc leo lên, núp sau một tảng đá lớn thăm dò.
Chỗ đó có một căn nhà gỗ cũ, trên cửa treo một ngọn đèn dầu. Mấy đứa trẻ núp ở góc tường, lạnh run. Gã đàn ông kia ở đó, ngồi trên một chiếc ghế mây thủng, tay chống cằm, nhìn đám trẻ đến xuất thần.
Dù cách hơn mười mét, tôi cũng có thể nhận ra được đó là bốn đứa trẻ mất tích, nhưng nhìn kĩ tình hình hiện tại hơi kì quái. Ba đứa bé trong đó quần áo tả tơi, dáng vẻ đói đến xanh xao vàng vọt, chỉ có mỗi cậu bé Chu Tử Hàn sáu tuổi quần áo sạch sẽ, hơn nữa còn được ngồi ghế, trong tay còn cầm bánh mỳ và hộp sữa tươi, há miệng ăn. Những đứa trẻ khác mặt mũi tràn đầy ao ước nhìn chằm chằm. Còn gã đàn ông đúng là đang nhìn Chu Tư Hàn.
Lấy ngôi nhà làm trung tâm, xung quanh phải có đến mấy trăm con chim đỗ lại. Chúng dùng tư thế phục tùng, im lặng.
Chu Tử Hàn là một cậu bé trắng trẻo mập mạp, sau khi ăn xong, nhút nhát hoảng sợ nhìn về phía gã đàn ông: "Chú ơi, cháu muốn ăn thêm một cái bánh mỳ nữa." Những đứa trẻ khác nghe xong cũng bắt đầu cầu xin: "Chú ơi, bọn cháu cũng muốn ăn!" "Chú ơi, cho cháu một cái đi!" "Chú ơi, tại sao nó có mà cháu không có!"
Gã thoáng cười, lấy một cái bánh mỳ từ trong túi ra, lắp bắp nói: "Câm miệng! Mấy... mấy đứa mày... sao so được với nó?" Gã đưa bánh mỳ cho Chu Tử Hàn, cậu bé liếc những đứa trẻ khác, nhanh chóng ăn. Những cậu bé còn lại chỉ dám thút thít khóc, không dám đòi nữa.
Tôi đè thấp đầu xuống, vừa định im ắng quay trở lại đường cũ, ai ngờ đúng lúc này không biết một con chim từ đâu bay tới, xẹt qua đỉnh đầu tôi. Tôi nghĩ thầm hỏng rồi, quả nhiên con chim kia phát ra tiếng chiêm chiếp chói tai, bay về phía ngôi nhà. Gã đàn ông vội vàng quay đầu, nhìn về phía tôi. Bầy chim cũng hoảng hốt, mấy trăm con đồng loạt vỗ cánh, như là cơn gió lớn thổi qua rừng cây. Sau đó gã mỉm cười, bầy chim hoá thành cơn gió lốc đen đánh úp về phía tôi.
Tôi đứng ở dốc, không có chỗ ẩn nấp, cũng không kịp nhảy xuống, kéo lấy nhánh cây bên cạnh làm vũ khí, đánh rớt không ít chim, nhưng số lượng thực sự quá nhiều, đổ ập xuống. Tôi nhìn chiếc mỏ nhọn và đôi mắt vàng nâu hung ác, đột nhiên hiểu rõ chúng muốn mổ mù mắt tôi.
Tôi giơ một cánh tay lên bảo vệ mắt. Mỏ chúng đồng thời mổ vào cổ, cánh tay, máu lập tức chảy ra.
Đúng lúc này một sức lực đánh vào ót tôi.
Là gã kia đứng sau tảng đá, thừa cơ đánh lén tôi.
Mà vị trí tôi đứng đúng là rất xấu, tiến lui đều khó. Đi lên trước sẽ bị bầy chim mổ mù mắt, lùi về sau sẽ bị gã tập kích.
Trong nháy mắt tôi quyết định đấu tranh cho sống chết.
Tôi đột nhiên buông hai tay xuống, nhanh chóng quay người tóm lấy cổ gã. Gã đứng không vững, thanh gỗ trong tay cũng rơi xuống. Tôi nhìn thấy mặt gã hoảng hốt. Đàn chim từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía tôi và gã.
Tôi và gã cũng lăn xuống dốc. Tôi cảm nhận được gáy đập vào thứ gì đó, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
Chương 33: Ô Ngộ (5.2)
Tôi không biết mình hôn mê bao lâu, cảm nhận được có người chạm vào cơ thể tôi. Trong đầu tôi hỗn loạn, giật mình tỉnh lại.
Thứ đầu tiên nhìn thấy là ánh trăng trên bầu trời, trăng khuyết dịu dàng rất sáng chiếu lên ngọn cây cao. Sau đó tôi cảm nhận được một đôi tay dịu dàng nhấc đầu tôi lên, đặt thứ gì đó mềm mại sau gáy.
Tôi nhìn thấy một bên mặt cô ấy trong bóng tối. Cô ấy vẫn chưa phát hiện tôi tỉnh lại, hơi sững sờ một lúc, cúi đầu ôm tôi vào trong lòng.
Lúc này đến lượt tôi sững sờ.
Mặt tôi dán vào cổ cô ấy, hơi thở trên người cô ấy nhàn nhạt, dịu dàng, ngọt ngào. Cô ấy thấp giọng: "Ô Ngộ, anh đừng có chết nhé. Còn hai mươi phút nữa xe cấp cứu mới đến, anh đừng chết như vậy. Tôi... không chịu đựng nổi đâu."
Cho dù trên người rất đau, nhưng tâm trạng của tôi đột nhiên khá hơn. Giống như ma xui quỷ khiến, tôi hôn một cái lên xương quai xanh của cô ấy.
Hôn xong hơi hối hận, rốt cuộc tôi đang làm gì thế này?
Cô ấy lập tức bất động. Tôi gọi: "Đàm Giảo." Cô ấy buông tôi ra, vẻ mặt vui mừng: "Anh tỉnh rồi!" Tôi nói: "Nếu không tỉnh thì cô sẽ thực sự cho là tôi đã chết rồi." Tôi vịn cánh tay cô ấy lảo đảo đứng lên. Cô ấy lo lắng nhìn tôi: "Phía sau đầu anh sưng một cục lớn, còn chảy máu nữa."
Tôi đáp: "Không sao, chỉ là bị đụng vào thôi." Cô ấy bắt lấy tay tôi, đôi mắt mở lớn, không nói lời nào. Sự càn quấy bình thường biến mất, giống như một con vật nhỏ căng thẳng. Tôi không nhịn được cười. Cô ấy im lặng, rồi lên tiếng: "Anh còn cười được sao? Bị đụng đến ngốc rồi?"
Tôi hỏi cô ấy: "Sao cô tìm được tới đây?"
Cô ấy đáp: "Cho nên mới nói anh chạy nhanh như vậy làm gì? Muốn làm anh hùng? Trên xe tôi có định vị GPS, tôi thấy anh đỗ xe ở đây không đi, nên tìm tới. Sau đó đứng dưới chân núi gọi điện thoại, anh cũng không bắt máy. Tôi cảm giác được xảy ra vấn đề tìm lên. May mà tôi đến kịp."
Tôi nhìn về phía bắp chân cô ấy, quả nhiên có rất nhiều vết máu do bụi gai gây ra, trên cổ tay cũng loáng thoáng có, nhưng cô ấy dường như chả hề để ý.
Tôi để ý đấy.
Tôi cầm chặt tay cô ấy, ngón tay khẽ vuốt ve, hỏi: "Không sợ sao?" Cô ấy vẫn không nhúc nhích, chỉ đáp: "Sao quan tâm được nhiều như vậy?" Trong ánh sáng lờ mờ, ánh mắt cô ấy vẫn trong trẻo như vậy. Một lát sau, cô ấy rút tay về, như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì, cô ấy hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tôi để cho cô ấy dìu đi về phía khoảng rừng kia. Quả nhiên chỗ đó đèn đã tắt, người và chim đều đã biến mất tăm không thấy bóng dáng.
Tôi bảo cô ấy lập tức thông báo cho Thẩm Thời Nhạn, sau đó kể lại rõ chuyện xảy ra cho cô ấy.
Trong lúc đợi cảnh sát đến, hai chúng tôi ngồi dựa vào tảng đá. Xung quanh vẫn tối như cũ, chỉ có đèn pin trong tay cô ấy lập loè ánh sáng.
"Chu Tử Hàn kia có gì đặc biệt nhỉ?" Cô ấy hỏi.
Tôi đáp: "Nhìn qua thì cậu bé kia rất bình thường."
Cô ấy nhíu mày suy nghĩ: "Nhất định là có nguyên nhân."
"Ừ."
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, đêm nay sao vô cùng ít, màn trời vĩnh viễn không thay đổi lộ ra sự cô quạnh.Tôi móc điếu thuốc từ trong túi ra, vừa định châm thì ánh lửa chiếu vào mắt cô ấy, cô ấy hỏi: "Anh không thể cai thuốc sao?"
Tôi ngậm điếu thuốc đáp: "Cô xem có người thợ nào không hút thuốc không?"
Cô ấy mỉm cười, nụ cười ấy dường như có ý tứ sâu xa nào đó.
Tôi bỏ điếu thuốc xuống, hỏi: "Muốn thử một chút không?"
Cô ấy lắc đầu: "Tôi không thích phụ nữ hút thuốc."
Tôi nói: "Rất tốt, tôi cũng không thích."
Sau đó tôi phát hiện tay cô ấy không nhúc nhích, hình như đang bứt cỏ dại trên mặt đất, sau đó vân vê bóp nát rồi vứt đi. Tôi nhìn hành động lén lút của cô ấy: "Không phải nói cô sẽ là người phá án sao? Hiện tại đại thám tử có giải thích gì không?"
Cô ấy phủi sạch tay: "Anh xem nhé, người đàn ông này bắt cóc trẻ em không phải là vì tiền, nếu không đã bắt cóc bọn trẻ nhà giàu rồi. Dựa theo anh nói cũng không có dấu vết tra tấn ngược đãi rõ ràng, không phải là để thoả mãn phương diện dục vọng của bản thân. Nếu nói gã giống như kẻ đầu óc có vấn đề bắt cóc trẻ em, nhưng mỗi lần gã hành động rất gọn gàng linh hoạt, sức phán đoán rất mạnh. Hơn nữa gã bắt cóc trẻ em đều tuân theo quy luật đấy. Gã cũng không bán những đứa trẻ này đi, mà đều giấu ở chỗ này. Anh nói xem rốt cuộc gã làm là vì điều gì?"
Tôi đáp: "Không phải vì tiền, không phải vì lợi ích, cũng không phải vì dục vọng. Hành động cũng rất tỉnh táo, cái này hoặc là vì tình hoặc là vì thù."
Đàm Giảo hơi sửng sốt, dường như không ngờ tới tôi sẽ nói như vậy. Cô ấy nói: "Ừ... anh nói như vậy cũng có khả năng. Nhưng chúng ta có thể thông qua quan sát hành vi của gã chạm được gần đến tâm tình của gã hơn một chút. Anh thấy đấy, tôi phát hiện gã lựa chọn nạn nhân trong cùng một khu vực. Hai đứa bé 7,8 tuổi kia cũng nhỏ gầy nhìn như 5,6 tuổi. Cho nên độ tuổi gã lựa chọn cũng rất tập trung, đều là bọn trẻ ở gia đình bình thường. Gã phí nhiều công sức như vậy lại chỉ đem bọn chúng nhốt ở chỗ này, càng giống như... làm bạn với gã hơn."
Tôi ngồi đối mặt với cô ấy. Trong bụi cỏ có tiếng dế kêu, xa xa chân núi ánh đèn lập loè. Cảnh sát đã đến rồi.
Tôi nói: "Tài liệu do cảnh sát cung cấp gã từng được huấn luyện ăn cắp chuyên nghiệp đã lâu lắm rồi."
Đàm Giảo: "Những người bị tập đoàn tội phạm ăn cắp khống chế phần lớn đều không có gia đình. Có... đứa trẻ còn bị què."
Hai bọn tôi im lặng một lát. Cô ấy lên tiếng: "Nhưng mà gã và con thuyền kia, cùng với chuyện của chúng ta... rốt cuộc là có liên quan gì?"
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh người nọ chỉ huy bầy chim, trên mặt gã là nụ cười vừa vui vừa sầu biến thái. Tôi nói: "Đàm Giảo, khi ở trên thuyền cô chưa từng gặp người này sao?"
Đàm Giảo sửng sốt, đáp: "Chưa, tôi không có ấn tượng."
Tôi nói: "Tôi cũng vậy. Chỉ có bắt được gã mới biết được sự thật."
Bình luận facebook