Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Chương 25: Đàm Giảo (5.1)
Tôi nằm lỳ trên giường như một con cá ướp muối.
Ít nhất tôi vẫn rất hài lòng với tố chất tâm lý của mình, tối hôm qua bị Ô Ngộ ném cho một quả bom như vậy, đến mười hai giờ tôi vẫn đi ngủ bình thường. Sáng nay khi tỉnh lại nỗi sợ hãi đã giảm đi, bởi vì trong đầu trống rỗng, cho nên nỗi sợ kia dường như có chút cách xa tôi.
Tôi nên làm gì bây giờ?
Ô Ngộ đã chứng minh nó là sự thật bởi vì khi tôi nhìn lại lịch, sổ ghi chép, kể cả vé tàu lúc trước đều phát hiện trước nay đều là tự tôi cho rằng như vậy.
Chẳng lẽ tôi mắc bệnh chóng quên sao? Bởi vì tôi cẩn thận nhớ lại rõ ràng là có trí nhớ bắt đầu từ mấy hôm trước tỉnh lại trên ghế sa lon. Giống như một người trong bộ phim điện ảnh kia chỉ có trí nhớ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nhưng đời này trước khi leo lên con thuyền kia, tôi vẫn nhớ rõ ràng mọi thứ mà.
Tôi gãi đầu, trong đầu loạn như ổ gà. Tôi không có ý định đi tìm bác sĩ, một là vì căn bệnh này quá kì lạ, hai là tôi thật sự ghét bị người ta coi như sinh vật nghiên cứu dị thường.
Tôi quyết định gọi điện thoại cho Tráng Ngư.
Phí chút nước bọt mới giải thích rõ "bệnh tình" của tôi. Tráng Ngư cũng là người giỏi kìm nén như tôi. Cô ấy im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Tôi hiểu rồi. Tôi thấy chuyện này có liên quan với con thuyền hai người từng đi. Hai người mất trí nhớ không phải bắt đầu từ trên con thuyền đó sao?"
Tôi hỏi: "Có liên quan thì sao?"
Lúc này Tráng Ngư hoàn toàn thể hiện định lực của một tác giả khoa học viễn tưởng, khẽ đáp: "Nguyên nhân cụ thể khó nói rõ được. Lấy ví dụ đơn giản nhất nhé, từ trường trái đất. Có lẽ hai người đã đi đến nơi nào đó từ trường khác thường khiến cho đầu óc trở nên như vậy. Biểu hiện trên người Ô Ngộ là mấy ngày, còn cô là một năm sau."
Tôi hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Tráng Ngư: "Tôi chỉ so sánh thôi. Tôi làm sao biết được nguyên nhân chứ? Nhưng tôi nghiêng về hướng hai người nhất định gặp phải nguyên nhân siêu nhiên, thứ nào đó gần như khoa học viễn tưởng." Nói đến đây, cuối cùng cô ấy không thể che giấu nổi kích động trong lòng: "Shit. Sống đến nay cuối cùng tôi đã có thể chứng kiến được sự tồn tại của siêu nhiên rồi, lại còn xảy ra trên nguời bạn tôi nữa chứ, thực mợ nó hào hứng!"
Tôi: "... Tráng Ngư!"
Cô ấy: "Xin lỗi, không phải tôi không thông cảm cho cô. Cô cũng hiểu bệnh nghề nghiệp đấy. Thực ra tôi không thông cảm cho cô đâu... Bởi vì tôi thèm được như cô!"
Tôi hừ một tiếng, đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng khác: "Cô còn nhớ chuyện xảy ra trong một năm nay giữa chúng ta không?"
Tráng Ngư thản nhiên đáp: "Nhớ chứ, giữa chúng ta có thể xảy ra chuyện gì đâu, không phải là ăn chơi giống như trước sao?"
"Ờ."
Tráng Ngư lại hỏi: "Bệnh này của cô xem ra đi bệnh viện cũng không ổn, nếu không... tôi đề cử một đàn anh học lượng tử cơ học cho cô, cô thử tâm sự với anh ta xem?"
"Không cần đâu." Cái gì lượng tử cơ học, tôi nghe đã thấy nhức đầu.
"Vậy cô định làm thế nào?"
Tôi đáp: "Mặc kệ có nhân tố siêu nhiên hay không, mặc kệ chúng tôi gặp phải khoa học viễn tưởng hay là huyền huyễn, sự thật chính là sự thật, là một nhà văn tiểu thuyết suy luận, tôi tin tưởng sự thật chỉ có một. Hiện tại cũng không phải là không có manh mối đột phá, có bầy chim siêu nhiên và người đàn ông kì lạ kia đấy. Gã cũng để lại thư cho tôi: Nếu như muốn biết rõ cô đã mất đi thứ gì. Tôi phải tìm được gã, nhất định phải phá được vụ liên hoàn án bắt cóc trẻ em này."
Chương 26: Đàm Giảo (5.2)
Sau khi cúp điện thoại, suy nghĩ của tôi cũng thông suốt hơn. Tôi lên mạng tìm kiếm một chút, nhưng thu hoạch chả đáng kể. Một là tin tức liên quan vô cùng ít, có thì cũng chỉ là tóm tắt đơn giản; hai là những tin tức đáng chú ý, quần chúng đám đông đưa tin cũng chả phân biệt được thật giả. Suy đi nghĩ lại, tôi quyết định gọi điện thoại cho Thẩm Thời Nhạn.
Ai ngờ phát hiện đã sớm xoá số của anh ta, may mà tôi nhanh trí tìm lại tin nhắn của người giới thiệu, lập tức thấy ngay.
Hiện tại mới biết chúng tôi đã không gặp một năm. Hôm qua nhìn thấy anh ta cảm giác vẫn như cũ. Con người như anh ta tám phần là không thay đổi số điện thoại.
Chuông vang lên ba tiếng, có người bắt máy. Bên đầu kia điện thoại yên tĩnh mấy giây, Thẩm Thời Nhạn mới mở lời: "Đàm Giảo, có chuyện gì sao?"
Trong lòng tôi hơi hoảng, anh ta vẫn còn lưu số của tôi.
Tôi lên tiếng: "Cảnh sát Thẩm, có chuyện này muốn thương lượng với anh."
Anh ta bình tĩnh đáp: "Chuyện gì?"
Tôi nói: "Là như thế này, anh xem đi, vụ án hôm qua xảy ra vô cùng đột ngột, tôi cảm thấy với trí nhớ ngắn hạn của mình chưa chắc đã cung cấp đầy đủ manh mối có giá trị. Dù sao lúc ấy tôi cũng bị doạ sợ, có thể còn chưa chú ý hết. Sau khi tôi suy nghĩ kĩ, cảm thấy nếu anh có thể cung cấp chút manh mối, tin tức cho tôi, có lẽ sẽ có hiệu quả."
Anh ta hơi im lặng một lát: "Tôi không hiểu."
Tôi liếc mắt, lại thế nữa rồi, tôi và anh ta luôn lệch pha. Nếu như là Ô Ngộ... trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này, nếu như là Ô Ngộ, chắc chắn anh nghe xong là hiểu... tôi có âm mưu, dù chúng tôi chỉ mới quen biết mấy ngày.
Tôi khẽ cười: "Cảnh sát Thẩm, là như thế này, anh có thế đưa mấy tài liệu về vụ án liên hoàn trước đó cho tôi xem không? Không chừng tôi nhận được sự kích thích sẽ nghĩ ra manh mối mới gì đó. Hơn nữa tôi cũng coi như là nạn nhân thấy việc nghĩa nên làm, còn các anh là cảnh sát tốt nên giúp đỡ. Cho tôi xem đi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Thẩm Thời Nhạn gần như miễn cưỡng: "Không được, Đàm Giảo, chúng tôi có quy định giữ bí mật."
Tôi muốn đập vào đầu anh ta một cái, nhưng với loại đầu đá này chỉ có thể dùng lời nói chứ không thể dùng võ. Đầu tôi nhanh chóng linh hoạt: "Ừ đương nhiên là tôi tôn trọng quy định của các anh, nhưng có chuyện này anh đã bỏ lỡ, theo như miêu tả trên mạng, trước khi gây ra vụ án thứ tư, hung thủ chưa từng tiếp xúc với bất cứ ai, không có ai nhìn thấy mặt gã, cũng chưa từng có ai tiếp xúc với gã. Chỉ có tôi là người tiếp xúc gần nhất, thời gian lâu nhất. Ý thức của người bình thường chia làm ý thức và tiềm thức, nếu như trong tiềm thức của tôi sớm nhớ ra thứ gì đó có giá trị, nói không chứng đó sẽ là manh mối quan trọng các anh cần. Tôi cũng chỉ là muốn giúp các anh sớm phá án thôi."
Anh ta im lặng khiến cho tâm trạng tôi bất an.
"Được, vậy để tôi đi hỏi lãnh đạo đã." Anh ta đáp.
Trong lòng tôi vui vẻ, vẫn là bị tôi thuyết phục rồi. Tôi nói: "Được thôi, anh mau đi đi."
Tuy Thẩm thời Nhạn cứng nhắc, nhưng hiệu suất làm việc rất cao. Một tiếng sau tôi đã nhận được tài liệu. Cẩn thận nghiên cứu mấy tiếng, cuối cùng tôi kết luận được mấy điểm sau:
Một, đến lúc này hung thủ đã bắt cóc tổng cộng bốn đứa trẻ, mỗi lần đều vào buổi tối, không có thời gian cố định. Có nhà thì thừa dịp đứa bé ở sân sau bắt mang đi, thậm chí có hai đứa bé thì lẻn thẳng vào phòng. Tuy phương thức gây án đơn giản, nhưng gã đã thành công nhiều lần. Có thể thấy được năng lực hành động, năng lực quan sát của gã rất mạnh.
Hai, đám trẻ mất tích có hai đứa 5,6 tuổi, hai đứa tầm 7, 8 tuổi. Tập trung vào khoảng độ tuổi này.
Ba, bọn trẻ đều có gia cảnh bình thường, không giàu có, cũng không có gì đặc biệt. Điểm giống nhau là tập trung trong nội thành.
Bốn, chụp được loài chim đó ở hai hiện trường vụ án, nhưng tôi dám cược cảnh sát không chú ý tới. Mặc dù hai vụ kia không chụp được nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.
Chương 27: Đàm Giảo (5.3)
Ngoài ra. một ít kết quả điều tra của cảnh sát cũng cung cấp cho tôi manh mối có giá trị.
Đầu tiên, bọn họ cho rằng hung thủ từng là kẻ trộm chuyên nghiệp. Đây là dựa vào kết quả phân tích dấu chân hiện trường. Cạnh ngoài đế giày vô cùng mòn, bên trong lại nông hơn. Gót chân mòn ít, đây là điển hình cho chân "kẻ trộm". Tôi cũng đồng tình với quan điểm này, bởi vì hôm đó nhìn thấy bước chân của người nọ rất khẽ, có thể đã từng trải qua "huấn luyện trộm cắp".
Nhưng mà một tên trộm cao thủ tại sao lại đột nhiên bắt cóc trẻ em? Lập kế hoạch mới cho nghề nghiệp sao?
Hơn nữa cảnh sát cũng không phải là không có được mặt hung thủ như tôi nói. Bọn họ tìm kiếm trên camera giám sát trên đường, thậm chí còn chụp được chính diện mặt hung thủ, giống y hệt như khuôn mặt tôi thấy. Bọn họ cũng lấy được dấu vân tay hung thủ để lại tại hiện trường, nhưng vân tay hay là mặt đều không có ghi chép, không xác nhận được thân phận của gã, cũng không tìm được đứa trẻ nào mất tích.
Nhìn tình tiết thì đơn giản, vụ án không phức tạp, nhưng tôi vẫn cảm nhận nó cất giấu thứ gì đó mà tạm thời không nói rõ được. Tôi cầm lấy tài liệu, quyết định đi tìm Ô Ngộ. Chỉ là trên đường lái xe đến tiệm, tôi luôn cảm thấy mình đã bỏ qua manh mối quan trọng nào đó, đồng thời trong đầu lại trống rỗng.
Tiểu Hoa ở trong tiệm, Ô Ngộ thì không thấy đâu. Tiểu Hoa nói anh và hai người nữa đi ăn cơm ở quán ăn gần đó rồi, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình đưa địa chỉ và số điện thoại của anh cho tôi.
Tôi dừng xe ở quán ăn vừa nhỏ vừa cũ, trên mặt đất đầy dầu mỡ nước đọng. Nhìn đồng hồ còn chưa đến hai giờ, trong sân ngồi đầy người. Tôi nhìn thoáng qua thấy Ô Ngộ ngồi chung một bàn và hai người thợ, đang cân nhắc xem có nên đợi bên ngoài thì anh đã nhìn thấy tôi gọi: "Đàm Giảo."
Vì thế tôi đi qua, hai người thợ kia cũng nhận ra tôi, đều lộ ra nụ cười kinh ngạc, ánh mắt mờ ám nhìn Ô Ngộ. Anh làm như không phát hiện ra, kéo chiếc ghế bên cạnh: "Ngồi đi." Sau đó liếc hai người kia, bọn họ chỉ cười không nói gì.
Tôi chả sao hết, hai người bọn tôi rất trong sạch nha, chỉ mới chạm mặt và tay có gì mập mờ chứ. Thế nhưng khi tôi ngồi xuống bên cạnh anh, cảm thấy khoảng cách rất gần. Khi anh nhìn, tôi đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên, cổ họng cũng khô khô, còn nữa cũng rất đói.
Tôi mới nhớ ra từ sáng đến giờ mình đã quên ăn, liếc một vòng canh thừa thịt nguội trên bàn, cảm thấy rất ngon.
Ô Ngộ hỏi: "Có việc à?"
Tôi gật đầu.
Anh đáp: "Vậy đợi một lát."
Tôi nói: "Ừ."
"Ăn chưa?" Anh hỏi.
Tôi thành thật đáp: "Còn chưa."
Anh khẽ cười, cầm lấy thực đơn trên bàn đưa cho tôi: "Gọi hai món đi." Tôi nhận lấy, hơi rụt rè nhìn. Lúc này hai người kia đã đứng lên: "Anh Ngộ, bọn em về tiệm trước nhé." Ô Ngộ đáp: "Ừ, hai người về trước đi, tôi tính tiền." Một người trong đó cười: "Đương nhiên là anh tính tiền rồi." Ô Ngộ không đáp lại.
Tôi giả vờ không nghe thấy, chọn hai món, Ô Ngộ gọi nhân viên phục vụ, dọn sạch sẽ bàn, rồi rót cho tôi cốc nước. Lúc đợi đồ ăn, tôi đưa tài liệu vụ án qua, anh xem rất cẩn thận, cả quán ăn chỉ có mỗi bàn chúng tôi im lặng.
Một lát sau, tôi nói: "Đã biết rõ chuyện lớn như vậy, sao hôm nay anh còn sửa xe, tại sao không tới tìm tôi thương lượng xem tiếp theo nên làm như thế nào."
Anh ngẩng đầu nhìn tôi: "Không phải cô nói muốn một mình sao?"
À... là do tôi nói.
Anh lại cúi đầu xuống: "Nhưng nếu tối nay cô còn chưa đến, tôi cũng sẽ đi tìm cô."
"Ừ."
Trong lòng tôi đột nhiên có chút ấm áp.
Chương 28: Đàm Giảo (5.4)
Lúc này đồ ăn được mang lên, tôi lập tức động đũa, cũng không biết là do quá đói hay là đồ của quán này quá ngon mà tôi thậm chí còn muốn cắn cả đầu lưỡi.
"Ngon quá!" Tôi cảm thán.
Anh mỉm cười: "Khẩu vị không tệ."
"Sao anh tìm được nơi này thế? "Tôi hỏi.
"Không phải tôi tìm, là bọn họ dẫn tôi tới đây." Anh dừng một chút, "Trước đó tôi học ở Bắc Kinh cũng chưa từng để những quán này vào mắt. Hiện tại mới hiểu là vì người trong lòng mà muốn tìm thứ gì đó khác biệt. Bà chủ quán này chính là người đằng kia ấy, chồng qua đời, một mình nuôi dạy hai con, mở quán ăn này. Đồ ăn ở đây vừa ngon vệ sinh, cũng không đắt, cho nên những người không có nhiều tiền đều tìm đến đây."
Tôi liếc xung quanh, quả nhiên đa số đều là người làm thuê hoặc mặc đồ nông dân. Người như tôi xem ra cũng khác biệt. Đây là cảm giảm hoàn toàn khác với những nhà hàng tôi từng đến, náo nhiệt, thô ráp, gần gũi hơn.
Tôi không nhịn được bật cười, quay đầu lại phát hiện Ô Ngộ đang nhìn chằm chằm tôi. Sau đó anh cúi đầu, tiếp tục là vẻ mặt bình tĩnh xem tài liệu.
Trong lòng tôi cũng thoáng rung động, cúi đầu tiếp tục ăn.
Tôi nhớ tới tối qua hỏi anh rốt cuộc trong một năm nay đã trải qua những gì. Anh chỉ đáp hai từ: "Nhân sinh". Tôi không biết nhân sinh là như thế nào, tôi lên mạng tra cái tên "Ô Ngộ" cũng chỉ có được giới thiệu sơ lược trước khi anh học thạc sĩ, tin tức về sau thì không có. Trước kia anh là người đàn ông đứng trên đám mây, tôi còn mắng anh mọi chuyện đều quá có tính mục đích, sống quá thực dụng. Nhưng hiện tại anh giống như hai người, vứt bỏ hết mọi quá khứ, hai chân chạm đất. Nếu là lúc trước ở trong nhà hàng, anh chỉ sợ sẽ chả liếc mắt nhìn bà chủ, nhưng hiện tại anh nói mình là con người ăn cơm thực tế. Hơn nữa tối qua khi thấy đứa bé bị bắt đi, anh dường như không do dự chút nào xông lên cứu người, còn bị đánh te tua.
Đoạn nhân sinh kia chắc chắn như một vòng xoáy huỷ diệt mới có trùng sinh.
Tôi nhìn mái tóc đen ngắn của anh, chiếc trán cao, còn đôi mắt vẫn đen nhánh đẹp đẽ như ngày xưa. Lúc ấy sao tôi lại không nhận ra anh chứ? Trên đời này làm sao có người thứ hai có cốt cách như vậy? Cho dù hiện tại cằm anh lún phún râu, da mặt cũng sần sùi hơn trước, trên cổ có ngấn đỏ do phơi nắng, anh mặc quần jean áo phông, trên bàn tay có vết thương nhỏ do sửa xe, nhưng nếu so với anh của trước kia, tôi cảm thấy anh hiện tại khiến người ta càng mê muội hơn.
"Đừng có nhìn chằm chằm tôi thế." Ô Ngộ đột nhiên nói, cũng không ngẩng đầu lên.
Tim tôi hơi đập nhanh, lập tức nói: "Đâu có."
Anh nói: "Tôi đã không còn giống như trước kia."
Tôi không hiểu ý tứ những lời này, anh nói thêm: "Sẽ không cân nhắc lợi hại và thể diện, dễ dàng từ bỏ."
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, tim tôi như nóng lên, tôi nghe rõ rồi.
Tôi đáp: "À, hôm đó ở trên thuyền, sau khi chúng ta cãi nhau, anh cũng từ bở sao?"
Anh im lặng một lát: "Tôi đứng đợi ở cửa nhà hàng cả tối, cô không đến."
Trong lòng tôi đột nhiên nổi lên vị chát, ngày đó tôi quả thực chán ghét anh, đương nhiên là không vác mặt đến nhà hàng mà gọi món về phòng. Sau đó đi ngủ, rồi sau đó chả còn nhớ gì hết.
Bọn tôi im lặng một lúc, tôi bỏ bát đũa xuống: "Tôi ăn không hết." Anh nói: "Vậy đóng gói về." Tôi đáp: "Được, buổi tối tôi sẽ ăn nốt." Anh mỉm cười.
Tôi nói tiếp: "Nói về vụ án nhé. Hiện tại xem ra chỉ có giúp cảnh sát phá vụ án này thì mới tìm được người đàn ông kia, tiếp cận sự thật."
Tuy trước đó tôi chưa từng chính thức phá án, nhưng vì sáng tác nên đã sớm thiết kế và suy luận dựa vào vụ án thật không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa tôi là người ôm loại tâm lý "ba thợ giày thối bù cho Gia Cát Lượng". Tôi, anh và thêm Tráng Ngư ủng hộ kỹ thuật khoa học viễn tưởng không phải là ba thợ giày thối sao? Vào lúc thế này đương nhiên không thể rụt rè, vì thế tôi bình tĩnh gật đầu, còn vỗ vai anh: "Yên tâm, tất cả đã có tôi. Tuy anh có thể không hiểu suy luận, nhưng thể lực tốt, cũng có tác dụng lớn, chúng ta sẽ bổ sung khiếm khuyết cho nhau."
Anh bật cười, ừ một tiếng.
Tôi cũng cầm mấy tờ tài liệu xem, gãi đầu: "Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây? Thế này nhé, phá án có hai phương hướng, một là tìm kiếm về phía trước, hai là tìm kiếm phía sau. Tìm kiếm phía trước là phân tích nạn nhân trước đó, bối cảnh hung thủ, tìm quy luật và nguyên nhân, không chừng sẽ tìm được manh mối thân phận hung thủ che giấu; tìm kiếm phía sau là dự đoán quy luật hành động của gã, nạn nhân tiếp theo, rồi bắt lấy gã. Đương nhiên hai phương pháp này gắn bó chặt chẽ không thể tách rời."
"Tìm kiếm phía sau trước kia." Ô Ngộ mở miệng.
Tôi hỏi: "Tại sao?"
Anh đáp: "Tôi thích logic ngắn gọn trực tiếp."
Tôi nói: "À, được." Trong lòng đột nhiên có cảm giác nhộn nhạo là sao? Chẳng lẽ là vì người đàn ông trước mặt có linh hồn mọt sách, lại có thể xác rắn rỏi?
Tôi thản nhiên nói: "Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?"
Chúng tôi liếc nhau, trong ánh mắt anh rõ ràng có ánh sáng.
"Chim."
"Chim."
Chúng tôi cùng thốt ra từ này.
Bởi vì những con chim kia luôn xuất hiện ở hiện trường phạm tội. Là dấu hiệu hay là tồn tại liên hệ che giấu nào đó vẫn chưa biết được, nhưng tồn tại tức là sự thật. Dù là sự thật lạ lùng thì tôi cũng phải theo nó mới biết được rõ ràng. Hiển nhiên là Ô Ngộ cũng nghĩ giống tôi.
"Lần trước cô thấy những con chim đó ở đâu? "Ô Ngộ hỏi.
Tôi vừa định trả lời thì đôt nhiên sững sờ. Câu hỏi của anh như một ánh lửa mãnh liệt đột nhiên xẹt qua đầu tôi. Tôi đột nhiên hiểu ra trên đường mình đến đây vẫn cảm thấy đã bỏ qua điều gì.
Tôi trợn trừng mắt nhìn Ô Ngộ.
Anh cũng nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi nói: "Ô Ngộ, có thể tôi đã biết nạn nhân kế tiếp là ai rồi."
Chương 29: Đàm Giảo (5.5)
Ô Ngộ không nói gì.
Dù nói thế nào thì cũng khiến anh kinh ngạc, tôi có chút cảm giác tự hào. Tôi xê dịch ghế sang bên cạnh, xung quanh ồn ào, tôi định lên tiếng thì anh lại mở miệng: "Cô cũng đã gặp những con chim kia sao?"
Aiz, đầu óc có cần linh hoạt như vậy không.
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, lần trước tôi ăn ở một nhà hàng gia đình có rất nhiều trẻ em, nhìn thấy có rất nhiều chim lượn bên ngoài, khoảng chừng trên trăm con. Nếu chim xuất hiện ở nơi nào đó là báo hiệu, vậy thì chứng tỏ rất có thể gã kia ở đó, lựa chọn mục tiêu kế tiếp.
Ô Ngộ: "Ừ."
Tôi: "Vậy không phải chúng ta có thể thông báo cho cảnh sát để sớm dự phòng cảnh giác sao?"
Anh đáp: "Ừ." Tuy chỉ có một từ đơn giản, nhưng trong đôi mắt đen bóng lại rất chăm chú nghe tôi nói.
Lúc này một nhân viên phục vụ đi qua, Ô Ngộ vẫy tay: "Tính tiền."
Tôi móc ví ra: "Để tôi trả. Tôi cũng ăn hết nhiều, hơn nữa... cũng là do tôi đến mới hại anh phải tính tiền."
Ô Ngộ khẽ nói: "Hai việc khác nhau."
Nhân viên phục vụ mỉm cười, nhìn hai bọn tôi, vươn tay lấy tiền của Ô Ngộ. Tôi giành đưa tiền ra, ai ngờ còn chưa đưa được đến trước mặt nhân viên thì một cánh tay rắn chắc đã chắn trước mặt tôi. Tôi muốn đẩy ra, nhưng anh không xê dịch, tay tôi cũng bị anh bắt gọn.
"Này, tại sao tôi lại phải để anh tính tiền chứ?" Tôi nói.
Anh vừa đưa tiền cho nhân viên vừa thấp giọng: "Thử xem có qua được không, nếu qua được thì để cô tính."
Làn da trên cánh tay anh nóng hầm hập, khiến cổ tôi hơi phỏng, tôi cảm giác được tim mình đập loạn nhịp, làm gì còn tâm trạng mà tính tiền.
"Không có đạo lý." Tôi thấp giọng.
Anh mỉm cười, không đáp lời.
Không dám để vậy quá lâu, tôi tựa về sau, thoát khỏi sự khống chế của anh, khẽ nói: "Vậy để lần sau tôi trả."
Anh cũng bình thản ừ một tiếng.
Bọn tôi đứng dậy đi ra ngoài, nhịp tim đã trở lại bình thường, đầu óc cũng hoạt động trở lại. Tôi đột nhiên nhớ ra: "Hỏng rồi! Bạn thân Tráng Ngư của tôi và cháu trai cô ấy hôm đó cũng ở nhà hàng, vậy cũng có khả năng gặp nguy hiểm."
Ô Ngô nghe vậy nhìn tôi, hỏi: "Cậu bé bao nhiêu tuổi?"
Tôi đáp: "8 tuổi, nhưng tương đối gầy, bảo là 6,7 tuổi cũng có người tin."
Ô Ngộ thấy ánh mắt tôi trở nên nên nặng nề, nói: "Sợ là có khả năng lớn bị chọn làm mục tiêu."
Tôi lắp bắp: "Tại sao?"
Ô Ngộ: "Trước đó khi tôi nhìn thấy đám chim ở ngoài tiệm sửa chữa thì tầm mười con. Tại sao chúng lại xuất hiện ở đó? Nếu như dựa theo suy luận của chúng ta, chúng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện cùng một chỗ. Vậy thì có khả năng chúng nhận ra tôi. Mà tôi chỉ nhìn thấy chúng trên thuyền. Có lẽ cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng chúng... thật sự cho tôi cảm giác như vậy."
Tôi sững sờ. Vẻ mặt Ô Ngộ rất nghiêm túc, vì thế tôi biết rõ không phải anh đang nói đùa. Đây quả thực là cảm giác mãnh liệt mà rõ ràng của anh. Mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng tôi bằng lòng tin tưởng.
Tôi nói: "Ý của anh là rất có thể chúng cũng nhận ra tôi?"
Trong mắt anh xẹt qua sự tán thưởng: "Đêm đó lúc bắt cóc đứa bé xuất hiện hơn trăm con chim. Chúng xuất hiện tại nhà hàng rất có thể là để săn mồi. Nếu như lại nhận ra cô, vậy thì rất có thể sẽ chú ý tới cậu bé ngồi bàn cô đầu tiên."
Trong lòng tôi trở nên hỗn loạn, bước nhanh hơn về phía xe: "Tôi phải nhanh chóng thông báo cho Tráng Ngư và cảnh sát."
Tôi vừa rút chìa khoá trong túi ra, anh nói: "Để tôi lái."
Tôi hỏi: "Tại sao?"
Anh nhìn tôi: "Tôi từng thấy cô lái xe."
Ý gì đây...
Tôi đột nhiên cảm giác mặt hơi nóng: "Được, vậy anh lái đi, nhìn anh có vẻ ổn." Tôi giao chìa khoá cho anh.
Chương 30: Đàm Giảo (5.6)
Anh im lặng ngồi vào ghế lái, còn tôi ngồi bên cạnh. Anh rất quen thuộc với xe, đi với tốc độ nhanh hơn so với tôi. Lần đầu tiên tôi đi với tốc độ bão tố như vậy, 80, rồi 90 khiến cả người tôi bất an, nhưng anh thực sự lái rất vững. Tăng tốc, vượt xe, rẽ làn đều ổn định, dù sao tôi cũng vừa mới ăn xong đấy.
Tôi lấy di động ra, gọi cho Thẩm Thời Nhạn.
"A lô, Thẩm Thời Nhạn, tôi có chuyện này cần báo với anh."
Lúc này Thẩm Thời Nhạn hình như đang bận rộn, lời ít ý nhiều: "Đàm Giảo, cô nói đi."
Tôi nói luôn: "Không phải anh gửi tư liệu cho tôi xem ư, sự thực chứng minh quyết định này vô cùng có tác dụng, tôi đã nhớ ra được một manh mối rồi. Tôi nhớ tới mấy hôm trước khi ăn ở nhà hàng gia đình trên phố Đại Hùng hình như đã nhìn thấy người đàn ông kia." Đương nhiên không thể nói với anh ta suy luận về chim rồi, cho nên chỉ có thể kéo đến gã đàn ông kia.
Tôi giải thích: "Chính là nhà hàng gia đình trong khu thành cổ đường Đại Hùng ấy, có không ít trẻ con ăn ở đó. Cho nên tôi nghi ngờ không biết có phải người đàn ông kia lựa chọn mục tiêu hay không?"
"Manh mối này rất quan trọng đấy." Thẩm Thời Nhạn nói, "Bây giờ cô đang ở đâu có thể lập tức đến chỗ tôi nói rõ tình hình không?"
Tôi đáp: "Không được, tôi không thể đến chỗ anh. Tôi phải tranh thủ thời gian đi báo cho một người bạn, lúc ấy con cô ấy cũng ở trong nhà hàng. Tôi đề nghị anh tranh thủ kiểm tra camera giám sát hôm đó nhìn xem có những đứa bé nào, tận lực giám sát và bảo vệ."
Thẩm Thời Nhạn: "Chúng tôi sẽ cân nhắc chuyện này. Bây giờ cô báo địa chỉ cho tôi đi để có thể liên lạc bất cứ lúc nào."
"Địa chỉ tôi muốn đến sao?" Tôi hơi sửng sốt, cha mẹ Tiểu Hạo ra nước ngoài rồi, thằng bé ở với ông bà, vì thế báo địa chỉ đó cho anh ta.
Thẩm Thời Nhạn: "Đàm Giảo, cô gặp kẻ tình nghi hai lần rồi, chú ý an toàn đấy."
Tôi đáp: "Ừ, tôi sẽ chú ý, cảm ơn."
Vừa dứt lời, xe đột nhiên vượt qua một chiếc xe khác. Cơ thể tôi hơi nẩy lên, tôi hoảng hốt. Tôi nhìn Ô Ngộ, không phái lái vững vững sao, còn vẻ mặt anh thản nhiên như là không hề bận tâm.
Tôi thấp giọng: "Lái vững một chút."
Anh ừ một tiếng.
Bên đầu kia điện thoại, Thẩm Thời Nhạn lên tiếng: "Cô... không có gì, tạm biệt."
"À, tạm biệt."
Cúp máy, tôi lại gọi cho Tráng Ngư. Sau khi cô ấy nghe xong vừa lo lắng vừa khó nén được hưng phấn, hỏi: "Cho nên gã sẽ ra tay với tôi và Tiểu Hạo sao? Tại sao lại nhắm vào Tiểu Hạo, nhắm vào tôi không phải tốt hơn ư?"
Tôi: "Không, cô hiểu lầm rồi, chỉ ra tay với Tiểu Hạo thôi."
Tráng Ngư: "Ờ..." Nhưng cô ấy nhanh chóng nghiêm túc: "Tôi còn vừa nói chuyện với Tiểu Hạo, nó vẫn rất ổn. Bây giờ tôi sẽ lập tức gọi cho bọn họ, đề phòng toàn diện. Chúng ta gặp ở nhà Tiểu Hạo nhé?"
Tôi nói: "OK."
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi khẽ thở phào, nhưng tim vẫn treo lơ lửng. Tôi nhìn về phương xa, trời chiều nghiêng nghiêng, bóng dáng thành phố dần chìm vào sắc tối. Tôi đột nhiên nhận ra vận mệnh của mình đã buộc vào với người đàn ông này, nhưng quá khứ của anh trống không với tôi.
Tôi muốn biết mà.
Tôi hơi do dự, mở miệng: "Vậy một năm nay anh đều ở Đại Ly à?"
Ô Ngộ đáp: "Không, đi mấy chỗ."
Tôi: "À. Chúng ta đã cùng kề vai chiến đấu, tôi có một vấn đề, không biết có thể hỏi hay không?"
Lần này anh lại im lặng một lát. Tôi lén liếc anh, không nhìn ra được cảm xúc gì trên khuôn mặt kia, chỉ có chút ánh sáng chiếu vào.
"Vậy thì đừng hỏi." Anh nói.
Tôi sững người, không nghĩ tới anh lại phũ phàng cự tuyệt như vậy. Anh biết rõ tôi muốn hỏi điều gì, ánh mắt anh luôn nhìn về phương xa. Lúc này tôi nhìn thấy rõ ràng trong mắt anh có sự tịch mịch sâu thẳm, cũng không hi vọng tôi tới gần.
Chương 31: Đàm Giảo (5.7)
Song tôi cũng không hề cảm thấy tức giận. Tôi nhớ tới vẻ mặt anh khuya hôm trước khi nhắc tới chuyện này, trong lòng đột nhiên hơi đau nhói.
Tôi thay đổi giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Không hỏi thì thôi. Vậy tôi hỏi vấn đề khác, chúng ta cũng coi như quen nhau hai lần, tôi biết rõ anh từng làm gì, hiện tại đang làm gì. Vậy anh có biết tôi làm gì không?"
Lúc này anh khẽ mỉm cười: "Không đoán ra."
Trong lòng tôi vui lên: "Tôi là tác giả trên mạng. Anh nghe nói đến nghề nghiệp này chưa? Nhưng hiện tại chúng ta còn chưa thân quen, nên tôi không thể nói cho anh biết bút danh được."
Mặt trời xuống núi, toàn bộ ánh sáng mất dần. Sau khi tôi nói xong, đột nhiên cảm thấy trong lòng hoàn toàn bình lặng. Tôi vô thức nhìn về phía anh, nét mặt anh dịu dàng, bình thản: "Vậy tôi ngừng ở đây nhé."
Tôi đặt hai tay ra sau gáy, không nói lời nào. Anh cũng không nói gì.
Từ xa đã có thể trông thấy nhà Tiểu Hạo, chỉ là nhìn từ đó như nhà gỗ vậy.
Ô Ngộ đột nhiên nói: "Trên nóc nhà có mấy chục con chim."
Tôi hơi sửng sốt: "Xa như vậy mà anh có thể thấy sao? Tôi chả thấy gì hết."
Anh đáp: "Tới gần cô sẽ thấy."
Quả nhiên đi thêm đoạn nữa tôi thấy trên cột điện chằng chịt khoảng hai mươi con, đều là những điểm đen nhỏ. Tôi nói: "Oa, mắt anh tốt thật."
Anh cười nói: "Cũng tương đối tốt." Dừng một chút nói tiếp: "Sau này sẽ giải thích với cô."
Tôi cũng không để ý, xe ngừng lại, người mở cửa là Tráng Ngư, cô ấy đã đến rồi. Nhìn thấy Ô Ngộ, ánh mắt cô ấy sáng lên, vẻ mặt bình thản: "Hạnh ngộ, tôi là Chu Ngư, bạn thân của Đàm Giảo."
Ô Ngộ gật đầu: "Tôi là Ô Ngộ."
Tráng Ngư nhỏ giọng: "Nhìn là biết." Tôi sợ cô ấy lại nói linh tinh, vội lên tiếng: "Tiểu Hạo đâu?"
Lời còn chưa dứt, Tiểu Hạo đã từ trong phòng lao ra: "Dì Đàm! Ngọn gió nào đã đưa gì đến đây! Chú này là bạn trai dì phải không?"
Tôi và Ô Ngộ còn chưa lên tiếng, Tráng Ngư đã đáp: "Ồn ào gì đấy, dì Đàm của cháu dễ theo đuổi như vậy sao? Người theo đuổi dì cháu có hàng tá, không biết ai sẽ giành được đâu."
Tôi: "... Tráng Ngư, cảm ơn, đủ rồi."
Tôi liếc Ô Ngộ, anh cũng nhìn về phía tôi, ánh mắt có chút xa xăm, tôi thấy tim mình đập mạnh.
Tiểu Hạo không cam lòng vào phòng, lúc này ông bà cậu bé từ nhà bếp đi ra, trò chuyện với chúng tôi, sau đó lại đi vào. Tôi hỏi Tráng Ngư: "Cô giải thích với ông bà thế nào?" Tráng Ngư đáp: "Còn có thể giải thích thế nào, tôi nói có kẻ biến thái cuồng bắt cóc trẻ em, gần đây hay qua lại chỗ này, bảo ông bà coi chừng cẩn thận. Ông bà cam đoan an tâm sẽ trông coi kĩ."
Tôi yên lòng.
Ô Ngộ lên tiếng: "Tôi muốn xem xung quanh."
Tráng Ngư: "Cứ tuỳ tiện đi, có cần chuẩn bị vũ khí đề phòng không? Tôi có nhiều loại..." Tôi che miệng cô ấy lại, cùng đi lên sân thượng .
Nhà Tiểu Hạo gồm ba tầng, không gian vuông vức, cũng may sân thượng có cửa bảo vệ, mấy gian phòng cũng có. Tráng Ngư giơ tay lên nói: "Yên tâm, mấy ngày nay tôi sẽ coi chừng Tiểu Hạo, không cho nó ra ngoài chơi."
Ba người chúng tôi nhìn cột điện bên ngoài sân thượng, những con chim không ngừng bay quanh. Không biết có phải do tác dụng tâm lý từ Ô Ngộ, bây giờ khi nhìn vào con mắt của những con chim kia, tôi có cảm giác chúng đang nhìn bọn tôi.
Những con chim này có lẽ là toàn bộ kíp nổ bí mật.
Lúc này Ô Ngộ lên tiếng: "Đàm Giảo, cho tôi mượn xe một lát." Tôi hỏi: "Anh muốn làm gì?" Anh đáp: "Lần trước mất dấu những con chim này. Tối nay chúng đột nhiên xuất hiện ở đây, tôi muốn xem rốt cuộc chúng bay đi nơi nào."
Tôi và Tráng Ngư lắp bắp kinh hãi, Tráng Ngư nói: "Anh có thể đuổi theo chim được sao? Chúng sẽ bay không thấy bóng dáng."
Ô Ngộ: "Không thử sao biết được?"
Tôi: "Được rồi, anh đi đi, chú ý an toàn."
Anh đáp: "Ừ, tôi biết rồi." Anh lại liếc tôi, "Cô cũng vậy."
Tráng Ngư ở bên cạnh khẽ huých vào tay tôi, lộ ra vẻ mặt là lạ. Tôi liếc cô ấy, vẻ mặt cô ấy lập tức hiểu rõ, cúi đầu cười trộm.
Ngay khi chúng tôi đang nói chuyện thì có một chiếc xe cảnh sát chạy đến dưới nhà. Tôi nhìn thấy người ngồi ở ghế lái, nói to: "Thẩm Thời Nhạn? Sao anh ta cũng tới đây?"
Tráng Ngư cũng hơi sửng sốt, lúc này Thẩm Thời Nhạn đã dừng xong xe, mở cửa ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy chúng tôi. Tráng Ngư nói thầm: "Cô bảo người ta là cọc gỗ sao? Gỗ ở đâu ra?"
Tôi thở dài: "Gỗ ở đâu á. Không tin cô mở cửa đi, rồi thử cảm nhận."
Tráng Ngư à một tiếng, xuống nhà.
"Anh ta cũng là trong hàng tá kia?" Ô Ngộ đột nhiên mở miệng.
Tôi: "Đừng nghe Tráng Ngư nói linh tinh. Tôi và anh ta... là bạn bè bình thường."
Đúng lúc này cũng không biết là bị doạ hay là phát hiện ra thứ gì, đám chim kia đột nhiên bay lên, dưới sự dẫn dắt của chim đầu đàn bay mất. Trong lòng tôi hoảng hốt, Ô Ngộ ở bên cạnh đã quay người chạy xuống nhà.
"Tôi đi đây." Anh bỏ lại những lời này.
"Tôi đi với anh!" Tôi hô lên, nhưng anh hoàn toàn không để ý. Chờ tôi chạy được xuống dưới chỉ thấy Thẩm Thời Nhạn và Tráng ngư kinh ngạc đứng ở đó. Cửa ra vào mở rộng, chiếc xe màu cam khởi động, mất hút ở góc đường phía xa.
Khi đó tôi hơi mất mát đứng ở cửa ra vào, nghĩ thầm hiện tại chỉ có thể đợi thôi.
Ai dè chờ sau khi gặp lại Ô Ngộ, anh đã nằm trên mặt đất, đầu đầy máu, bất tỉnh nhân sự.
Tôi nằm lỳ trên giường như một con cá ướp muối.
Ít nhất tôi vẫn rất hài lòng với tố chất tâm lý của mình, tối hôm qua bị Ô Ngộ ném cho một quả bom như vậy, đến mười hai giờ tôi vẫn đi ngủ bình thường. Sáng nay khi tỉnh lại nỗi sợ hãi đã giảm đi, bởi vì trong đầu trống rỗng, cho nên nỗi sợ kia dường như có chút cách xa tôi.
Tôi nên làm gì bây giờ?
Ô Ngộ đã chứng minh nó là sự thật bởi vì khi tôi nhìn lại lịch, sổ ghi chép, kể cả vé tàu lúc trước đều phát hiện trước nay đều là tự tôi cho rằng như vậy.
Chẳng lẽ tôi mắc bệnh chóng quên sao? Bởi vì tôi cẩn thận nhớ lại rõ ràng là có trí nhớ bắt đầu từ mấy hôm trước tỉnh lại trên ghế sa lon. Giống như một người trong bộ phim điện ảnh kia chỉ có trí nhớ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nhưng đời này trước khi leo lên con thuyền kia, tôi vẫn nhớ rõ ràng mọi thứ mà.
Tôi gãi đầu, trong đầu loạn như ổ gà. Tôi không có ý định đi tìm bác sĩ, một là vì căn bệnh này quá kì lạ, hai là tôi thật sự ghét bị người ta coi như sinh vật nghiên cứu dị thường.
Tôi quyết định gọi điện thoại cho Tráng Ngư.
Phí chút nước bọt mới giải thích rõ "bệnh tình" của tôi. Tráng Ngư cũng là người giỏi kìm nén như tôi. Cô ấy im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Tôi hiểu rồi. Tôi thấy chuyện này có liên quan với con thuyền hai người từng đi. Hai người mất trí nhớ không phải bắt đầu từ trên con thuyền đó sao?"
Tôi hỏi: "Có liên quan thì sao?"
Lúc này Tráng Ngư hoàn toàn thể hiện định lực của một tác giả khoa học viễn tưởng, khẽ đáp: "Nguyên nhân cụ thể khó nói rõ được. Lấy ví dụ đơn giản nhất nhé, từ trường trái đất. Có lẽ hai người đã đi đến nơi nào đó từ trường khác thường khiến cho đầu óc trở nên như vậy. Biểu hiện trên người Ô Ngộ là mấy ngày, còn cô là một năm sau."
Tôi hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Tráng Ngư: "Tôi chỉ so sánh thôi. Tôi làm sao biết được nguyên nhân chứ? Nhưng tôi nghiêng về hướng hai người nhất định gặp phải nguyên nhân siêu nhiên, thứ nào đó gần như khoa học viễn tưởng." Nói đến đây, cuối cùng cô ấy không thể che giấu nổi kích động trong lòng: "Shit. Sống đến nay cuối cùng tôi đã có thể chứng kiến được sự tồn tại của siêu nhiên rồi, lại còn xảy ra trên nguời bạn tôi nữa chứ, thực mợ nó hào hứng!"
Tôi: "... Tráng Ngư!"
Cô ấy: "Xin lỗi, không phải tôi không thông cảm cho cô. Cô cũng hiểu bệnh nghề nghiệp đấy. Thực ra tôi không thông cảm cho cô đâu... Bởi vì tôi thèm được như cô!"
Tôi hừ một tiếng, đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng khác: "Cô còn nhớ chuyện xảy ra trong một năm nay giữa chúng ta không?"
Tráng Ngư thản nhiên đáp: "Nhớ chứ, giữa chúng ta có thể xảy ra chuyện gì đâu, không phải là ăn chơi giống như trước sao?"
"Ờ."
Tráng Ngư lại hỏi: "Bệnh này của cô xem ra đi bệnh viện cũng không ổn, nếu không... tôi đề cử một đàn anh học lượng tử cơ học cho cô, cô thử tâm sự với anh ta xem?"
"Không cần đâu." Cái gì lượng tử cơ học, tôi nghe đã thấy nhức đầu.
"Vậy cô định làm thế nào?"
Tôi đáp: "Mặc kệ có nhân tố siêu nhiên hay không, mặc kệ chúng tôi gặp phải khoa học viễn tưởng hay là huyền huyễn, sự thật chính là sự thật, là một nhà văn tiểu thuyết suy luận, tôi tin tưởng sự thật chỉ có một. Hiện tại cũng không phải là không có manh mối đột phá, có bầy chim siêu nhiên và người đàn ông kì lạ kia đấy. Gã cũng để lại thư cho tôi: Nếu như muốn biết rõ cô đã mất đi thứ gì. Tôi phải tìm được gã, nhất định phải phá được vụ liên hoàn án bắt cóc trẻ em này."
Chương 26: Đàm Giảo (5.2)
Sau khi cúp điện thoại, suy nghĩ của tôi cũng thông suốt hơn. Tôi lên mạng tìm kiếm một chút, nhưng thu hoạch chả đáng kể. Một là tin tức liên quan vô cùng ít, có thì cũng chỉ là tóm tắt đơn giản; hai là những tin tức đáng chú ý, quần chúng đám đông đưa tin cũng chả phân biệt được thật giả. Suy đi nghĩ lại, tôi quyết định gọi điện thoại cho Thẩm Thời Nhạn.
Ai ngờ phát hiện đã sớm xoá số của anh ta, may mà tôi nhanh trí tìm lại tin nhắn của người giới thiệu, lập tức thấy ngay.
Hiện tại mới biết chúng tôi đã không gặp một năm. Hôm qua nhìn thấy anh ta cảm giác vẫn như cũ. Con người như anh ta tám phần là không thay đổi số điện thoại.
Chuông vang lên ba tiếng, có người bắt máy. Bên đầu kia điện thoại yên tĩnh mấy giây, Thẩm Thời Nhạn mới mở lời: "Đàm Giảo, có chuyện gì sao?"
Trong lòng tôi hơi hoảng, anh ta vẫn còn lưu số của tôi.
Tôi lên tiếng: "Cảnh sát Thẩm, có chuyện này muốn thương lượng với anh."
Anh ta bình tĩnh đáp: "Chuyện gì?"
Tôi nói: "Là như thế này, anh xem đi, vụ án hôm qua xảy ra vô cùng đột ngột, tôi cảm thấy với trí nhớ ngắn hạn của mình chưa chắc đã cung cấp đầy đủ manh mối có giá trị. Dù sao lúc ấy tôi cũng bị doạ sợ, có thể còn chưa chú ý hết. Sau khi tôi suy nghĩ kĩ, cảm thấy nếu anh có thể cung cấp chút manh mối, tin tức cho tôi, có lẽ sẽ có hiệu quả."
Anh ta hơi im lặng một lát: "Tôi không hiểu."
Tôi liếc mắt, lại thế nữa rồi, tôi và anh ta luôn lệch pha. Nếu như là Ô Ngộ... trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này, nếu như là Ô Ngộ, chắc chắn anh nghe xong là hiểu... tôi có âm mưu, dù chúng tôi chỉ mới quen biết mấy ngày.
Tôi khẽ cười: "Cảnh sát Thẩm, là như thế này, anh có thế đưa mấy tài liệu về vụ án liên hoàn trước đó cho tôi xem không? Không chừng tôi nhận được sự kích thích sẽ nghĩ ra manh mối mới gì đó. Hơn nữa tôi cũng coi như là nạn nhân thấy việc nghĩa nên làm, còn các anh là cảnh sát tốt nên giúp đỡ. Cho tôi xem đi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Thẩm Thời Nhạn gần như miễn cưỡng: "Không được, Đàm Giảo, chúng tôi có quy định giữ bí mật."
Tôi muốn đập vào đầu anh ta một cái, nhưng với loại đầu đá này chỉ có thể dùng lời nói chứ không thể dùng võ. Đầu tôi nhanh chóng linh hoạt: "Ừ đương nhiên là tôi tôn trọng quy định của các anh, nhưng có chuyện này anh đã bỏ lỡ, theo như miêu tả trên mạng, trước khi gây ra vụ án thứ tư, hung thủ chưa từng tiếp xúc với bất cứ ai, không có ai nhìn thấy mặt gã, cũng chưa từng có ai tiếp xúc với gã. Chỉ có tôi là người tiếp xúc gần nhất, thời gian lâu nhất. Ý thức của người bình thường chia làm ý thức và tiềm thức, nếu như trong tiềm thức của tôi sớm nhớ ra thứ gì đó có giá trị, nói không chứng đó sẽ là manh mối quan trọng các anh cần. Tôi cũng chỉ là muốn giúp các anh sớm phá án thôi."
Anh ta im lặng khiến cho tâm trạng tôi bất an.
"Được, vậy để tôi đi hỏi lãnh đạo đã." Anh ta đáp.
Trong lòng tôi vui vẻ, vẫn là bị tôi thuyết phục rồi. Tôi nói: "Được thôi, anh mau đi đi."
Tuy Thẩm thời Nhạn cứng nhắc, nhưng hiệu suất làm việc rất cao. Một tiếng sau tôi đã nhận được tài liệu. Cẩn thận nghiên cứu mấy tiếng, cuối cùng tôi kết luận được mấy điểm sau:
Một, đến lúc này hung thủ đã bắt cóc tổng cộng bốn đứa trẻ, mỗi lần đều vào buổi tối, không có thời gian cố định. Có nhà thì thừa dịp đứa bé ở sân sau bắt mang đi, thậm chí có hai đứa bé thì lẻn thẳng vào phòng. Tuy phương thức gây án đơn giản, nhưng gã đã thành công nhiều lần. Có thể thấy được năng lực hành động, năng lực quan sát của gã rất mạnh.
Hai, đám trẻ mất tích có hai đứa 5,6 tuổi, hai đứa tầm 7, 8 tuổi. Tập trung vào khoảng độ tuổi này.
Ba, bọn trẻ đều có gia cảnh bình thường, không giàu có, cũng không có gì đặc biệt. Điểm giống nhau là tập trung trong nội thành.
Bốn, chụp được loài chim đó ở hai hiện trường vụ án, nhưng tôi dám cược cảnh sát không chú ý tới. Mặc dù hai vụ kia không chụp được nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.
Chương 27: Đàm Giảo (5.3)
Ngoài ra. một ít kết quả điều tra của cảnh sát cũng cung cấp cho tôi manh mối có giá trị.
Đầu tiên, bọn họ cho rằng hung thủ từng là kẻ trộm chuyên nghiệp. Đây là dựa vào kết quả phân tích dấu chân hiện trường. Cạnh ngoài đế giày vô cùng mòn, bên trong lại nông hơn. Gót chân mòn ít, đây là điển hình cho chân "kẻ trộm". Tôi cũng đồng tình với quan điểm này, bởi vì hôm đó nhìn thấy bước chân của người nọ rất khẽ, có thể đã từng trải qua "huấn luyện trộm cắp".
Nhưng mà một tên trộm cao thủ tại sao lại đột nhiên bắt cóc trẻ em? Lập kế hoạch mới cho nghề nghiệp sao?
Hơn nữa cảnh sát cũng không phải là không có được mặt hung thủ như tôi nói. Bọn họ tìm kiếm trên camera giám sát trên đường, thậm chí còn chụp được chính diện mặt hung thủ, giống y hệt như khuôn mặt tôi thấy. Bọn họ cũng lấy được dấu vân tay hung thủ để lại tại hiện trường, nhưng vân tay hay là mặt đều không có ghi chép, không xác nhận được thân phận của gã, cũng không tìm được đứa trẻ nào mất tích.
Nhìn tình tiết thì đơn giản, vụ án không phức tạp, nhưng tôi vẫn cảm nhận nó cất giấu thứ gì đó mà tạm thời không nói rõ được. Tôi cầm lấy tài liệu, quyết định đi tìm Ô Ngộ. Chỉ là trên đường lái xe đến tiệm, tôi luôn cảm thấy mình đã bỏ qua manh mối quan trọng nào đó, đồng thời trong đầu lại trống rỗng.
Tiểu Hoa ở trong tiệm, Ô Ngộ thì không thấy đâu. Tiểu Hoa nói anh và hai người nữa đi ăn cơm ở quán ăn gần đó rồi, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình đưa địa chỉ và số điện thoại của anh cho tôi.
Tôi dừng xe ở quán ăn vừa nhỏ vừa cũ, trên mặt đất đầy dầu mỡ nước đọng. Nhìn đồng hồ còn chưa đến hai giờ, trong sân ngồi đầy người. Tôi nhìn thoáng qua thấy Ô Ngộ ngồi chung một bàn và hai người thợ, đang cân nhắc xem có nên đợi bên ngoài thì anh đã nhìn thấy tôi gọi: "Đàm Giảo."
Vì thế tôi đi qua, hai người thợ kia cũng nhận ra tôi, đều lộ ra nụ cười kinh ngạc, ánh mắt mờ ám nhìn Ô Ngộ. Anh làm như không phát hiện ra, kéo chiếc ghế bên cạnh: "Ngồi đi." Sau đó liếc hai người kia, bọn họ chỉ cười không nói gì.
Tôi chả sao hết, hai người bọn tôi rất trong sạch nha, chỉ mới chạm mặt và tay có gì mập mờ chứ. Thế nhưng khi tôi ngồi xuống bên cạnh anh, cảm thấy khoảng cách rất gần. Khi anh nhìn, tôi đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên, cổ họng cũng khô khô, còn nữa cũng rất đói.
Tôi mới nhớ ra từ sáng đến giờ mình đã quên ăn, liếc một vòng canh thừa thịt nguội trên bàn, cảm thấy rất ngon.
Ô Ngộ hỏi: "Có việc à?"
Tôi gật đầu.
Anh đáp: "Vậy đợi một lát."
Tôi nói: "Ừ."
"Ăn chưa?" Anh hỏi.
Tôi thành thật đáp: "Còn chưa."
Anh khẽ cười, cầm lấy thực đơn trên bàn đưa cho tôi: "Gọi hai món đi." Tôi nhận lấy, hơi rụt rè nhìn. Lúc này hai người kia đã đứng lên: "Anh Ngộ, bọn em về tiệm trước nhé." Ô Ngộ đáp: "Ừ, hai người về trước đi, tôi tính tiền." Một người trong đó cười: "Đương nhiên là anh tính tiền rồi." Ô Ngộ không đáp lại.
Tôi giả vờ không nghe thấy, chọn hai món, Ô Ngộ gọi nhân viên phục vụ, dọn sạch sẽ bàn, rồi rót cho tôi cốc nước. Lúc đợi đồ ăn, tôi đưa tài liệu vụ án qua, anh xem rất cẩn thận, cả quán ăn chỉ có mỗi bàn chúng tôi im lặng.
Một lát sau, tôi nói: "Đã biết rõ chuyện lớn như vậy, sao hôm nay anh còn sửa xe, tại sao không tới tìm tôi thương lượng xem tiếp theo nên làm như thế nào."
Anh ngẩng đầu nhìn tôi: "Không phải cô nói muốn một mình sao?"
À... là do tôi nói.
Anh lại cúi đầu xuống: "Nhưng nếu tối nay cô còn chưa đến, tôi cũng sẽ đi tìm cô."
"Ừ."
Trong lòng tôi đột nhiên có chút ấm áp.
Chương 28: Đàm Giảo (5.4)
Lúc này đồ ăn được mang lên, tôi lập tức động đũa, cũng không biết là do quá đói hay là đồ của quán này quá ngon mà tôi thậm chí còn muốn cắn cả đầu lưỡi.
"Ngon quá!" Tôi cảm thán.
Anh mỉm cười: "Khẩu vị không tệ."
"Sao anh tìm được nơi này thế? "Tôi hỏi.
"Không phải tôi tìm, là bọn họ dẫn tôi tới đây." Anh dừng một chút, "Trước đó tôi học ở Bắc Kinh cũng chưa từng để những quán này vào mắt. Hiện tại mới hiểu là vì người trong lòng mà muốn tìm thứ gì đó khác biệt. Bà chủ quán này chính là người đằng kia ấy, chồng qua đời, một mình nuôi dạy hai con, mở quán ăn này. Đồ ăn ở đây vừa ngon vệ sinh, cũng không đắt, cho nên những người không có nhiều tiền đều tìm đến đây."
Tôi liếc xung quanh, quả nhiên đa số đều là người làm thuê hoặc mặc đồ nông dân. Người như tôi xem ra cũng khác biệt. Đây là cảm giảm hoàn toàn khác với những nhà hàng tôi từng đến, náo nhiệt, thô ráp, gần gũi hơn.
Tôi không nhịn được bật cười, quay đầu lại phát hiện Ô Ngộ đang nhìn chằm chằm tôi. Sau đó anh cúi đầu, tiếp tục là vẻ mặt bình tĩnh xem tài liệu.
Trong lòng tôi cũng thoáng rung động, cúi đầu tiếp tục ăn.
Tôi nhớ tới tối qua hỏi anh rốt cuộc trong một năm nay đã trải qua những gì. Anh chỉ đáp hai từ: "Nhân sinh". Tôi không biết nhân sinh là như thế nào, tôi lên mạng tra cái tên "Ô Ngộ" cũng chỉ có được giới thiệu sơ lược trước khi anh học thạc sĩ, tin tức về sau thì không có. Trước kia anh là người đàn ông đứng trên đám mây, tôi còn mắng anh mọi chuyện đều quá có tính mục đích, sống quá thực dụng. Nhưng hiện tại anh giống như hai người, vứt bỏ hết mọi quá khứ, hai chân chạm đất. Nếu là lúc trước ở trong nhà hàng, anh chỉ sợ sẽ chả liếc mắt nhìn bà chủ, nhưng hiện tại anh nói mình là con người ăn cơm thực tế. Hơn nữa tối qua khi thấy đứa bé bị bắt đi, anh dường như không do dự chút nào xông lên cứu người, còn bị đánh te tua.
Đoạn nhân sinh kia chắc chắn như một vòng xoáy huỷ diệt mới có trùng sinh.
Tôi nhìn mái tóc đen ngắn của anh, chiếc trán cao, còn đôi mắt vẫn đen nhánh đẹp đẽ như ngày xưa. Lúc ấy sao tôi lại không nhận ra anh chứ? Trên đời này làm sao có người thứ hai có cốt cách như vậy? Cho dù hiện tại cằm anh lún phún râu, da mặt cũng sần sùi hơn trước, trên cổ có ngấn đỏ do phơi nắng, anh mặc quần jean áo phông, trên bàn tay có vết thương nhỏ do sửa xe, nhưng nếu so với anh của trước kia, tôi cảm thấy anh hiện tại khiến người ta càng mê muội hơn.
"Đừng có nhìn chằm chằm tôi thế." Ô Ngộ đột nhiên nói, cũng không ngẩng đầu lên.
Tim tôi hơi đập nhanh, lập tức nói: "Đâu có."
Anh nói: "Tôi đã không còn giống như trước kia."
Tôi không hiểu ý tứ những lời này, anh nói thêm: "Sẽ không cân nhắc lợi hại và thể diện, dễ dàng từ bỏ."
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, tim tôi như nóng lên, tôi nghe rõ rồi.
Tôi đáp: "À, hôm đó ở trên thuyền, sau khi chúng ta cãi nhau, anh cũng từ bở sao?"
Anh im lặng một lát: "Tôi đứng đợi ở cửa nhà hàng cả tối, cô không đến."
Trong lòng tôi đột nhiên nổi lên vị chát, ngày đó tôi quả thực chán ghét anh, đương nhiên là không vác mặt đến nhà hàng mà gọi món về phòng. Sau đó đi ngủ, rồi sau đó chả còn nhớ gì hết.
Bọn tôi im lặng một lúc, tôi bỏ bát đũa xuống: "Tôi ăn không hết." Anh nói: "Vậy đóng gói về." Tôi đáp: "Được, buổi tối tôi sẽ ăn nốt." Anh mỉm cười.
Tôi nói tiếp: "Nói về vụ án nhé. Hiện tại xem ra chỉ có giúp cảnh sát phá vụ án này thì mới tìm được người đàn ông kia, tiếp cận sự thật."
Tuy trước đó tôi chưa từng chính thức phá án, nhưng vì sáng tác nên đã sớm thiết kế và suy luận dựa vào vụ án thật không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa tôi là người ôm loại tâm lý "ba thợ giày thối bù cho Gia Cát Lượng". Tôi, anh và thêm Tráng Ngư ủng hộ kỹ thuật khoa học viễn tưởng không phải là ba thợ giày thối sao? Vào lúc thế này đương nhiên không thể rụt rè, vì thế tôi bình tĩnh gật đầu, còn vỗ vai anh: "Yên tâm, tất cả đã có tôi. Tuy anh có thể không hiểu suy luận, nhưng thể lực tốt, cũng có tác dụng lớn, chúng ta sẽ bổ sung khiếm khuyết cho nhau."
Anh bật cười, ừ một tiếng.
Tôi cũng cầm mấy tờ tài liệu xem, gãi đầu: "Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây? Thế này nhé, phá án có hai phương hướng, một là tìm kiếm về phía trước, hai là tìm kiếm phía sau. Tìm kiếm phía trước là phân tích nạn nhân trước đó, bối cảnh hung thủ, tìm quy luật và nguyên nhân, không chừng sẽ tìm được manh mối thân phận hung thủ che giấu; tìm kiếm phía sau là dự đoán quy luật hành động của gã, nạn nhân tiếp theo, rồi bắt lấy gã. Đương nhiên hai phương pháp này gắn bó chặt chẽ không thể tách rời."
"Tìm kiếm phía sau trước kia." Ô Ngộ mở miệng.
Tôi hỏi: "Tại sao?"
Anh đáp: "Tôi thích logic ngắn gọn trực tiếp."
Tôi nói: "À, được." Trong lòng đột nhiên có cảm giác nhộn nhạo là sao? Chẳng lẽ là vì người đàn ông trước mặt có linh hồn mọt sách, lại có thể xác rắn rỏi?
Tôi thản nhiên nói: "Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?"
Chúng tôi liếc nhau, trong ánh mắt anh rõ ràng có ánh sáng.
"Chim."
"Chim."
Chúng tôi cùng thốt ra từ này.
Bởi vì những con chim kia luôn xuất hiện ở hiện trường phạm tội. Là dấu hiệu hay là tồn tại liên hệ che giấu nào đó vẫn chưa biết được, nhưng tồn tại tức là sự thật. Dù là sự thật lạ lùng thì tôi cũng phải theo nó mới biết được rõ ràng. Hiển nhiên là Ô Ngộ cũng nghĩ giống tôi.
"Lần trước cô thấy những con chim đó ở đâu? "Ô Ngộ hỏi.
Tôi vừa định trả lời thì đôt nhiên sững sờ. Câu hỏi của anh như một ánh lửa mãnh liệt đột nhiên xẹt qua đầu tôi. Tôi đột nhiên hiểu ra trên đường mình đến đây vẫn cảm thấy đã bỏ qua điều gì.
Tôi trợn trừng mắt nhìn Ô Ngộ.
Anh cũng nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi nói: "Ô Ngộ, có thể tôi đã biết nạn nhân kế tiếp là ai rồi."
Chương 29: Đàm Giảo (5.5)
Ô Ngộ không nói gì.
Dù nói thế nào thì cũng khiến anh kinh ngạc, tôi có chút cảm giác tự hào. Tôi xê dịch ghế sang bên cạnh, xung quanh ồn ào, tôi định lên tiếng thì anh lại mở miệng: "Cô cũng đã gặp những con chim kia sao?"
Aiz, đầu óc có cần linh hoạt như vậy không.
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, lần trước tôi ăn ở một nhà hàng gia đình có rất nhiều trẻ em, nhìn thấy có rất nhiều chim lượn bên ngoài, khoảng chừng trên trăm con. Nếu chim xuất hiện ở nơi nào đó là báo hiệu, vậy thì chứng tỏ rất có thể gã kia ở đó, lựa chọn mục tiêu kế tiếp.
Ô Ngộ: "Ừ."
Tôi: "Vậy không phải chúng ta có thể thông báo cho cảnh sát để sớm dự phòng cảnh giác sao?"
Anh đáp: "Ừ." Tuy chỉ có một từ đơn giản, nhưng trong đôi mắt đen bóng lại rất chăm chú nghe tôi nói.
Lúc này một nhân viên phục vụ đi qua, Ô Ngộ vẫy tay: "Tính tiền."
Tôi móc ví ra: "Để tôi trả. Tôi cũng ăn hết nhiều, hơn nữa... cũng là do tôi đến mới hại anh phải tính tiền."
Ô Ngộ khẽ nói: "Hai việc khác nhau."
Nhân viên phục vụ mỉm cười, nhìn hai bọn tôi, vươn tay lấy tiền của Ô Ngộ. Tôi giành đưa tiền ra, ai ngờ còn chưa đưa được đến trước mặt nhân viên thì một cánh tay rắn chắc đã chắn trước mặt tôi. Tôi muốn đẩy ra, nhưng anh không xê dịch, tay tôi cũng bị anh bắt gọn.
"Này, tại sao tôi lại phải để anh tính tiền chứ?" Tôi nói.
Anh vừa đưa tiền cho nhân viên vừa thấp giọng: "Thử xem có qua được không, nếu qua được thì để cô tính."
Làn da trên cánh tay anh nóng hầm hập, khiến cổ tôi hơi phỏng, tôi cảm giác được tim mình đập loạn nhịp, làm gì còn tâm trạng mà tính tiền.
"Không có đạo lý." Tôi thấp giọng.
Anh mỉm cười, không đáp lời.
Không dám để vậy quá lâu, tôi tựa về sau, thoát khỏi sự khống chế của anh, khẽ nói: "Vậy để lần sau tôi trả."
Anh cũng bình thản ừ một tiếng.
Bọn tôi đứng dậy đi ra ngoài, nhịp tim đã trở lại bình thường, đầu óc cũng hoạt động trở lại. Tôi đột nhiên nhớ ra: "Hỏng rồi! Bạn thân Tráng Ngư của tôi và cháu trai cô ấy hôm đó cũng ở nhà hàng, vậy cũng có khả năng gặp nguy hiểm."
Ô Ngô nghe vậy nhìn tôi, hỏi: "Cậu bé bao nhiêu tuổi?"
Tôi đáp: "8 tuổi, nhưng tương đối gầy, bảo là 6,7 tuổi cũng có người tin."
Ô Ngộ thấy ánh mắt tôi trở nên nên nặng nề, nói: "Sợ là có khả năng lớn bị chọn làm mục tiêu."
Tôi lắp bắp: "Tại sao?"
Ô Ngộ: "Trước đó khi tôi nhìn thấy đám chim ở ngoài tiệm sửa chữa thì tầm mười con. Tại sao chúng lại xuất hiện ở đó? Nếu như dựa theo suy luận của chúng ta, chúng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện cùng một chỗ. Vậy thì có khả năng chúng nhận ra tôi. Mà tôi chỉ nhìn thấy chúng trên thuyền. Có lẽ cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng chúng... thật sự cho tôi cảm giác như vậy."
Tôi sững sờ. Vẻ mặt Ô Ngộ rất nghiêm túc, vì thế tôi biết rõ không phải anh đang nói đùa. Đây quả thực là cảm giác mãnh liệt mà rõ ràng của anh. Mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng tôi bằng lòng tin tưởng.
Tôi nói: "Ý của anh là rất có thể chúng cũng nhận ra tôi?"
Trong mắt anh xẹt qua sự tán thưởng: "Đêm đó lúc bắt cóc đứa bé xuất hiện hơn trăm con chim. Chúng xuất hiện tại nhà hàng rất có thể là để săn mồi. Nếu như lại nhận ra cô, vậy thì rất có thể sẽ chú ý tới cậu bé ngồi bàn cô đầu tiên."
Trong lòng tôi trở nên hỗn loạn, bước nhanh hơn về phía xe: "Tôi phải nhanh chóng thông báo cho Tráng Ngư và cảnh sát."
Tôi vừa rút chìa khoá trong túi ra, anh nói: "Để tôi lái."
Tôi hỏi: "Tại sao?"
Anh nhìn tôi: "Tôi từng thấy cô lái xe."
Ý gì đây...
Tôi đột nhiên cảm giác mặt hơi nóng: "Được, vậy anh lái đi, nhìn anh có vẻ ổn." Tôi giao chìa khoá cho anh.
Chương 30: Đàm Giảo (5.6)
Anh im lặng ngồi vào ghế lái, còn tôi ngồi bên cạnh. Anh rất quen thuộc với xe, đi với tốc độ nhanh hơn so với tôi. Lần đầu tiên tôi đi với tốc độ bão tố như vậy, 80, rồi 90 khiến cả người tôi bất an, nhưng anh thực sự lái rất vững. Tăng tốc, vượt xe, rẽ làn đều ổn định, dù sao tôi cũng vừa mới ăn xong đấy.
Tôi lấy di động ra, gọi cho Thẩm Thời Nhạn.
"A lô, Thẩm Thời Nhạn, tôi có chuyện này cần báo với anh."
Lúc này Thẩm Thời Nhạn hình như đang bận rộn, lời ít ý nhiều: "Đàm Giảo, cô nói đi."
Tôi nói luôn: "Không phải anh gửi tư liệu cho tôi xem ư, sự thực chứng minh quyết định này vô cùng có tác dụng, tôi đã nhớ ra được một manh mối rồi. Tôi nhớ tới mấy hôm trước khi ăn ở nhà hàng gia đình trên phố Đại Hùng hình như đã nhìn thấy người đàn ông kia." Đương nhiên không thể nói với anh ta suy luận về chim rồi, cho nên chỉ có thể kéo đến gã đàn ông kia.
Tôi giải thích: "Chính là nhà hàng gia đình trong khu thành cổ đường Đại Hùng ấy, có không ít trẻ con ăn ở đó. Cho nên tôi nghi ngờ không biết có phải người đàn ông kia lựa chọn mục tiêu hay không?"
"Manh mối này rất quan trọng đấy." Thẩm Thời Nhạn nói, "Bây giờ cô đang ở đâu có thể lập tức đến chỗ tôi nói rõ tình hình không?"
Tôi đáp: "Không được, tôi không thể đến chỗ anh. Tôi phải tranh thủ thời gian đi báo cho một người bạn, lúc ấy con cô ấy cũng ở trong nhà hàng. Tôi đề nghị anh tranh thủ kiểm tra camera giám sát hôm đó nhìn xem có những đứa bé nào, tận lực giám sát và bảo vệ."
Thẩm Thời Nhạn: "Chúng tôi sẽ cân nhắc chuyện này. Bây giờ cô báo địa chỉ cho tôi đi để có thể liên lạc bất cứ lúc nào."
"Địa chỉ tôi muốn đến sao?" Tôi hơi sửng sốt, cha mẹ Tiểu Hạo ra nước ngoài rồi, thằng bé ở với ông bà, vì thế báo địa chỉ đó cho anh ta.
Thẩm Thời Nhạn: "Đàm Giảo, cô gặp kẻ tình nghi hai lần rồi, chú ý an toàn đấy."
Tôi đáp: "Ừ, tôi sẽ chú ý, cảm ơn."
Vừa dứt lời, xe đột nhiên vượt qua một chiếc xe khác. Cơ thể tôi hơi nẩy lên, tôi hoảng hốt. Tôi nhìn Ô Ngộ, không phái lái vững vững sao, còn vẻ mặt anh thản nhiên như là không hề bận tâm.
Tôi thấp giọng: "Lái vững một chút."
Anh ừ một tiếng.
Bên đầu kia điện thoại, Thẩm Thời Nhạn lên tiếng: "Cô... không có gì, tạm biệt."
"À, tạm biệt."
Cúp máy, tôi lại gọi cho Tráng Ngư. Sau khi cô ấy nghe xong vừa lo lắng vừa khó nén được hưng phấn, hỏi: "Cho nên gã sẽ ra tay với tôi và Tiểu Hạo sao? Tại sao lại nhắm vào Tiểu Hạo, nhắm vào tôi không phải tốt hơn ư?"
Tôi: "Không, cô hiểu lầm rồi, chỉ ra tay với Tiểu Hạo thôi."
Tráng Ngư: "Ờ..." Nhưng cô ấy nhanh chóng nghiêm túc: "Tôi còn vừa nói chuyện với Tiểu Hạo, nó vẫn rất ổn. Bây giờ tôi sẽ lập tức gọi cho bọn họ, đề phòng toàn diện. Chúng ta gặp ở nhà Tiểu Hạo nhé?"
Tôi nói: "OK."
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi khẽ thở phào, nhưng tim vẫn treo lơ lửng. Tôi nhìn về phương xa, trời chiều nghiêng nghiêng, bóng dáng thành phố dần chìm vào sắc tối. Tôi đột nhiên nhận ra vận mệnh của mình đã buộc vào với người đàn ông này, nhưng quá khứ của anh trống không với tôi.
Tôi muốn biết mà.
Tôi hơi do dự, mở miệng: "Vậy một năm nay anh đều ở Đại Ly à?"
Ô Ngộ đáp: "Không, đi mấy chỗ."
Tôi: "À. Chúng ta đã cùng kề vai chiến đấu, tôi có một vấn đề, không biết có thể hỏi hay không?"
Lần này anh lại im lặng một lát. Tôi lén liếc anh, không nhìn ra được cảm xúc gì trên khuôn mặt kia, chỉ có chút ánh sáng chiếu vào.
"Vậy thì đừng hỏi." Anh nói.
Tôi sững người, không nghĩ tới anh lại phũ phàng cự tuyệt như vậy. Anh biết rõ tôi muốn hỏi điều gì, ánh mắt anh luôn nhìn về phương xa. Lúc này tôi nhìn thấy rõ ràng trong mắt anh có sự tịch mịch sâu thẳm, cũng không hi vọng tôi tới gần.
Chương 31: Đàm Giảo (5.7)
Song tôi cũng không hề cảm thấy tức giận. Tôi nhớ tới vẻ mặt anh khuya hôm trước khi nhắc tới chuyện này, trong lòng đột nhiên hơi đau nhói.
Tôi thay đổi giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Không hỏi thì thôi. Vậy tôi hỏi vấn đề khác, chúng ta cũng coi như quen nhau hai lần, tôi biết rõ anh từng làm gì, hiện tại đang làm gì. Vậy anh có biết tôi làm gì không?"
Lúc này anh khẽ mỉm cười: "Không đoán ra."
Trong lòng tôi vui lên: "Tôi là tác giả trên mạng. Anh nghe nói đến nghề nghiệp này chưa? Nhưng hiện tại chúng ta còn chưa thân quen, nên tôi không thể nói cho anh biết bút danh được."
Mặt trời xuống núi, toàn bộ ánh sáng mất dần. Sau khi tôi nói xong, đột nhiên cảm thấy trong lòng hoàn toàn bình lặng. Tôi vô thức nhìn về phía anh, nét mặt anh dịu dàng, bình thản: "Vậy tôi ngừng ở đây nhé."
Tôi đặt hai tay ra sau gáy, không nói lời nào. Anh cũng không nói gì.
Từ xa đã có thể trông thấy nhà Tiểu Hạo, chỉ là nhìn từ đó như nhà gỗ vậy.
Ô Ngộ đột nhiên nói: "Trên nóc nhà có mấy chục con chim."
Tôi hơi sửng sốt: "Xa như vậy mà anh có thể thấy sao? Tôi chả thấy gì hết."
Anh đáp: "Tới gần cô sẽ thấy."
Quả nhiên đi thêm đoạn nữa tôi thấy trên cột điện chằng chịt khoảng hai mươi con, đều là những điểm đen nhỏ. Tôi nói: "Oa, mắt anh tốt thật."
Anh cười nói: "Cũng tương đối tốt." Dừng một chút nói tiếp: "Sau này sẽ giải thích với cô."
Tôi cũng không để ý, xe ngừng lại, người mở cửa là Tráng Ngư, cô ấy đã đến rồi. Nhìn thấy Ô Ngộ, ánh mắt cô ấy sáng lên, vẻ mặt bình thản: "Hạnh ngộ, tôi là Chu Ngư, bạn thân của Đàm Giảo."
Ô Ngộ gật đầu: "Tôi là Ô Ngộ."
Tráng Ngư nhỏ giọng: "Nhìn là biết." Tôi sợ cô ấy lại nói linh tinh, vội lên tiếng: "Tiểu Hạo đâu?"
Lời còn chưa dứt, Tiểu Hạo đã từ trong phòng lao ra: "Dì Đàm! Ngọn gió nào đã đưa gì đến đây! Chú này là bạn trai dì phải không?"
Tôi và Ô Ngộ còn chưa lên tiếng, Tráng Ngư đã đáp: "Ồn ào gì đấy, dì Đàm của cháu dễ theo đuổi như vậy sao? Người theo đuổi dì cháu có hàng tá, không biết ai sẽ giành được đâu."
Tôi: "... Tráng Ngư, cảm ơn, đủ rồi."
Tôi liếc Ô Ngộ, anh cũng nhìn về phía tôi, ánh mắt có chút xa xăm, tôi thấy tim mình đập mạnh.
Tiểu Hạo không cam lòng vào phòng, lúc này ông bà cậu bé từ nhà bếp đi ra, trò chuyện với chúng tôi, sau đó lại đi vào. Tôi hỏi Tráng Ngư: "Cô giải thích với ông bà thế nào?" Tráng Ngư đáp: "Còn có thể giải thích thế nào, tôi nói có kẻ biến thái cuồng bắt cóc trẻ em, gần đây hay qua lại chỗ này, bảo ông bà coi chừng cẩn thận. Ông bà cam đoan an tâm sẽ trông coi kĩ."
Tôi yên lòng.
Ô Ngộ lên tiếng: "Tôi muốn xem xung quanh."
Tráng Ngư: "Cứ tuỳ tiện đi, có cần chuẩn bị vũ khí đề phòng không? Tôi có nhiều loại..." Tôi che miệng cô ấy lại, cùng đi lên sân thượng .
Nhà Tiểu Hạo gồm ba tầng, không gian vuông vức, cũng may sân thượng có cửa bảo vệ, mấy gian phòng cũng có. Tráng Ngư giơ tay lên nói: "Yên tâm, mấy ngày nay tôi sẽ coi chừng Tiểu Hạo, không cho nó ra ngoài chơi."
Ba người chúng tôi nhìn cột điện bên ngoài sân thượng, những con chim không ngừng bay quanh. Không biết có phải do tác dụng tâm lý từ Ô Ngộ, bây giờ khi nhìn vào con mắt của những con chim kia, tôi có cảm giác chúng đang nhìn bọn tôi.
Những con chim này có lẽ là toàn bộ kíp nổ bí mật.
Lúc này Ô Ngộ lên tiếng: "Đàm Giảo, cho tôi mượn xe một lát." Tôi hỏi: "Anh muốn làm gì?" Anh đáp: "Lần trước mất dấu những con chim này. Tối nay chúng đột nhiên xuất hiện ở đây, tôi muốn xem rốt cuộc chúng bay đi nơi nào."
Tôi và Tráng Ngư lắp bắp kinh hãi, Tráng Ngư nói: "Anh có thể đuổi theo chim được sao? Chúng sẽ bay không thấy bóng dáng."
Ô Ngộ: "Không thử sao biết được?"
Tôi: "Được rồi, anh đi đi, chú ý an toàn."
Anh đáp: "Ừ, tôi biết rồi." Anh lại liếc tôi, "Cô cũng vậy."
Tráng Ngư ở bên cạnh khẽ huých vào tay tôi, lộ ra vẻ mặt là lạ. Tôi liếc cô ấy, vẻ mặt cô ấy lập tức hiểu rõ, cúi đầu cười trộm.
Ngay khi chúng tôi đang nói chuyện thì có một chiếc xe cảnh sát chạy đến dưới nhà. Tôi nhìn thấy người ngồi ở ghế lái, nói to: "Thẩm Thời Nhạn? Sao anh ta cũng tới đây?"
Tráng Ngư cũng hơi sửng sốt, lúc này Thẩm Thời Nhạn đã dừng xong xe, mở cửa ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy chúng tôi. Tráng Ngư nói thầm: "Cô bảo người ta là cọc gỗ sao? Gỗ ở đâu ra?"
Tôi thở dài: "Gỗ ở đâu á. Không tin cô mở cửa đi, rồi thử cảm nhận."
Tráng Ngư à một tiếng, xuống nhà.
"Anh ta cũng là trong hàng tá kia?" Ô Ngộ đột nhiên mở miệng.
Tôi: "Đừng nghe Tráng Ngư nói linh tinh. Tôi và anh ta... là bạn bè bình thường."
Đúng lúc này cũng không biết là bị doạ hay là phát hiện ra thứ gì, đám chim kia đột nhiên bay lên, dưới sự dẫn dắt của chim đầu đàn bay mất. Trong lòng tôi hoảng hốt, Ô Ngộ ở bên cạnh đã quay người chạy xuống nhà.
"Tôi đi đây." Anh bỏ lại những lời này.
"Tôi đi với anh!" Tôi hô lên, nhưng anh hoàn toàn không để ý. Chờ tôi chạy được xuống dưới chỉ thấy Thẩm Thời Nhạn và Tráng ngư kinh ngạc đứng ở đó. Cửa ra vào mở rộng, chiếc xe màu cam khởi động, mất hút ở góc đường phía xa.
Khi đó tôi hơi mất mát đứng ở cửa ra vào, nghĩ thầm hiện tại chỉ có thể đợi thôi.
Ai dè chờ sau khi gặp lại Ô Ngộ, anh đã nằm trên mặt đất, đầu đầy máu, bất tỉnh nhân sự.
Bình luận facebook