Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Rabbitlyn
Chương 82: Ô Ngộ (11.1)
Trước khi đến Lịch Huyện tôi còn đi xử lý một chuyện.
Thẻ rửa xe của Đàm Giảo biến mất, Tiểu Hoa bảo cũng không tìm thấy trong sổ ghi chép. Tôi đoán là do bọn Tiểu Hoa sơ ý, vì thế lấy sổ ghi chép ra, lật từng tờ một xem.
Thực sự không có.
Tiểu Hoa thề thốt: "Quả thực không tìm thấy mà, anh Ngộ, em có cách nào chứ, mấy hôm nay mới khai trương nhiều người làm thẻ như vậy mà..."
Tôi mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ, nhưng ở đâu thì không nói ra được. Tôi nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của Tiểu Hoa, cậu ta luôn thích nói đùa, thích trêu ghẹo tôi và Đàm Giảo, nhưng có lúc bạn sẽ cảm thấy cậu ta không giống như đang nói đùa.
Cậu ta cũng hơi là lạ kể từ sau khi tôi từ Tô Châu trở về.
Tôi không làm rõ gì hết, quyết định yên lặng theo dõi. Lúc rời khỏi tiệm, tôi quay đầu thấy bọn họ lại treo tấm biển đỏ giảm giá lúc khai trương ra: Khai trương giảm giá 100 tệ cho 12 lần rửa xe.
Lúc đến Lịch Huyện đã là buổi tối. Trên đường đi giáo sư Trần gọi điện cho tôi, mời tôi đến nhà ông ở. Tôi nhã nhặn từ chối, cũng không phải bởi vì chuyện gì khác mà do trước kia Trần Như Anh có tình ý với tôi, hiện tại tinh thần bị đả kích, tôi cảm thấy giữ một khoảng cách với cô ta thì tốt hơn.
Tôi không nghĩ tới Đàm Giảo cũng sẽ tới, thậm chí còn lén ở chung khách sạn với tôi.
Sau khi bị tôi phát hiện, cô ấy vội trốn trong phòng không chịu ra, cũng không lên tiếng. Lúc đó tôi cảm tưởng như chạm vào gai nhím đâm đau tay, nhưng tôi cũng biết rõ bên trong cô ấy mềm mại yếu ớt vô cùng.
Tôi đành phải leo tường xông vào phòng cô ấy.
Cảnh đêm bao phủ, trong phòng ánh đèn âm u. Cô ấy ôm chân ngồi trên giường, đỏ mặt, không chịu nhìn tôi.
Trong một năm qua, tôi đã trải qua sự đau khổ gần như cả cuộc đời. Lòng tôi đã sớm chết lặng, lạnh băng như sắt.
Nhưng giờ phút này, căn phòng yên tĩnh, ánh đèn im ắng, cô gái im lặng. Cô ấy không nói lời nào, tôi đứng bên cạnh, trong tích tắc đó tất cả phiền muộn trong lòng đều tan thành mây khói, trong lòng tôi dần dâng lên sự dịu dàng không nói nên lời.
Hoá ra cô ấy vừa xuất hiện là có thể khiến tôi cảm nhận được sự dịu dàng của tình yêu.
Tôi mang cô ấy đi ăn tối.
Cô ấy rõ ràng dần trở nên vui vẻ, so với việc giận dỗi lạnh lùng trước đó thì dường như đã trở lại dáng vẻ tuỳ tiện ngày thường. Chúng tôi ngồi trong một quán ăn nhỏ, không nói chuyện yêu đương, làm như không có việc gì bàn luận số mệnh của chúng tôi.
Cô ấy phát hiện trong di động không có số của Thẩm Thời Nhạn. Nhật kí cuộc gọi trong suốt một tháng trước đó cũng không có, rõ ràng mới nửa tháng trước chúng tôi còn hợp tác điều tra án với Thẩm Thời Nhạn.
Cô ấy bị bầu không khí vui vẻ trong quán hấp dẫn, nên vẫn chưa bừng tỉnh.
Song sự kì lạ của từng người khiến lòng tôi như rơi xuống hố băng, đột nhiên có luồng ánh sáng trắng như tuyết phá vỡ tất cả hắc ám.
Tôi ngôì trong quán ăn là ngày 15 tháng 7, trái tim lượn vòng như con quay.
Tiểu Hoa từng mở miệng gọi "cô Đàm", còn nói "Hai người ở bên nhau hình như cảm giác hơi mờ ám". Hiện tại nhắc tới Đàm Giảo lại chỉ nói "Cô gái kia, cô gái đẹp kia" dường như chưa từng nghe nhắc đến tên cô ấy.
Thẻ rửa xe của Đàm Giảo không tìm thấy đâu, trong sổ đăng kí cũng không có ghi chép, dù là do Tiểu Hoa làm, nhưng cậu ta không có chút ấn tượng nào.
Tiệm sửa xe lại dán lên biển giảm giá.
Số điện thoại của Thẩm Thời Nhạn biến mất trong di động Đàm Giảo, ngay cả nhật kí cuộc gọi cũng mất sạch.
Tôi ở Tô Châu mỗi ngày đều xem weibo của cô ấy: ngày 1 tháng 7, ngày 3, ngày 5, ngày 8, ngày 12... lúc ấy chỉ cảm thấy thời gian quá chậm như tra tấn, nhưng hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của thời gian.
Chương 83: Ô Ngộ (11.2)
Ngày đó sau khi ở trong tiệm sửa xe, trong căn phòng nhỏ là lần đầu tiên chúng tôi bàn luận về thời gian. Sắc mặt Đàm Giảo trắng bệch, cả người thất hồn lạc phách. Cho dù lúc ấy tôi hơi không đành lòng, nhưng vẫn nói rõ cho cô ấy biết: "Bây giờ là ngày 18 tháng 7 năm 2017, đã qua một năm ba tuần."
Đó là ngày thứ ba sau khi chúng tôi gặp nhau. Chúng tôi gặp lại vào ngày 16 tháng 7, cô ấy đã mất đi trí nhớ một năm.
Nửa tháng sau, chúng tôi phá vụ án của Ngôn Viễn. Đại khái là cuối tháng đó, chúng tôi quay trở lại trên con thuyền kia.
Sau khi từ con thuyền quay lại, không phải là ngày 1 tháng 8 năm 2017, mà là sớm hơn nửa tháng chúng tôi gặp nhau, ngày 1 tháng 7.
Thời gian của chúng tôi không phải chuyển dịch về phía trước.
Còn người bên cạnh chúng tôi không có ai phát hiện ra sự khác thường.
"Đàm Giảo, em không phát hiện ra... có chỗ nào không đúng sao?" Tôi hỏi cô ấy.
Ánh mắt cô ấy mờ mịt nhìn tôi, đó là đôi mắt trong suốt sạch sẽ, cũng là đôi mắt tập trung. Trước đó cô ấy không nhận ra mình đã mất trí nhớ một năm hiện tại rõ ràng là ngày 15 tháng 7, cô ấy cũng không nhận ra có vấn đề về thời gian.
"Đàm Giảo..." Tôi chậm rãi nói, "Chỉ có thời gian của hai chúng ta xoay ngược thôi."
Đàm Giảo trợn tròn mắt, trong khoảnh khắc ấy tôi nhìn thấy rất nhiều cảm xúc hiện lên trong mắt cô ấy: hoảng sợ, tỉnh ngộ, không dám tin và bối rối. Cô ấy cũng lâm vào suy tư như tôi vừa nãy. Cô ấy há hốc miệng, lại nhắm mắt, cuối cùng khuôn mặt trắng bệch nói với tôi: "Đây là có chuyện gì... Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy chứ?"
Tôi biết cô ấy đã tỉnh táo lại rồi.
Chúng tôi quay lại khách sạn, chỉ có hai chúng tôi, bầu không khí vẫn căng thẳng như vậy. Tôi ngồi ở cuối giường rút từng điếu thuốc, tâm trạng dần tỉnh táo lại. Cô ấy rụt người ở đầu giường, lúc đầu không nói một lời, cả người hoảng hốt. Sau đó miệng bắt đầu lẩm bẩm: "Tôi nói với Tráng Ngư tại sao cuộc thi... ngày đó lúc ăn cơm cô ấy dường như chưa từng gặp anh, hơn nữa cũng không có chút mờ ám nào với Thẩm Thời Nhạn... Bởi vì hiện tại cô ấy chưa từng gặp mặt Thẩm Thời Nhạn... Trời ạ... Điên rồi điên rồi điên mất rồi!"
Tôi biết rõ cô ấy đang dần chấp nhận sự thật này, cho dù việc này kinh tâm động phách đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng ngoài việc chấp nhận thì chúng tôi còn có cách nào đây?
Nếu như thời gian thực sự không ngừng quay ngược lại, chúng tôi có thể làm gì chứ? Nghĩ vậy, trong lòng tôi mơ hồ chấn động, về những chuyện khác tôi tạm thời bỏ qua.
"Vậy tức là Ngôn Viễn còn chưa bị bắt? Chúng ta còn chưa bao giờ gặp tên điên đồng loã kia?" Cô ấy đột nhiên hỏi.
Tôi đáp: "Lên mạng tra một chút."
Đàm Giảo bật máy tính lên, quả nhiên hiện tại trên mạng chỉ có thông báo đơn giản về hai vụ bắt cóc trẻ em, những vụ khác vẫn chưa có. Cảnh sát cũng chưa lập án điều tra.
Đàm Giảo: "Shit."
"Em có thể liên lạc với Thẩm Thời Nhạn không? "Tôi hỏi.
Đàm Giảo lục di động một lúc, tìm được dãy số của Thẩm Thời Nhạn trong tin nhắn với người mai mối, sau đó gọi qua, bật cả loa ngoài.
"Thẩm Thời Nhạn!" Cô ấy gần như là vội vàng hét lên.
Người đàn ông bên đầu kia im lặng một lúc mới lên tiếng: "Đàm Giảo? Có... chuyện gì sao?"
Đàm Giảo vội vã nói: "Đừng hỏi nhiều như vậy, tôi hỏi, anh đáp! Thứ nhất, các anh đã bắt được Ngôn Viễn và Hứa Tử Phong chưa?"
Thẩm Thời Nhạn hỏi lại: "Ai? Bọn họ... là ai?"
Chương 84: Ô Ngộ (11.3)
Tôi và Đàm Giảo liếc nhau, tôi thấy trong mắt cô ấy có sự ám chỉ. Cô ấy lại hỏi: "Câu hỏi thứ hai, anh có nhớ đã gặp Ô Ngộ và Tráng Ngư... à không, Chu Hiểu Ngư không? Anh đã từng gặp bọn họ chưa?"
Thẩm Thời Nhạn thoáng im lặng, đáp: "Tôi không biết hai người kia. Đàm Giảo, có phải... cô gặp phiền phức gì không...."
Đàm Giảo ngắt lời anh ta: "Câu hỏi cuối cùng... sau khi tôi chia tay anh, chúng ta còn chưa từng gặp lại sao? Hoặc là liên lạc?"
Lúc này thời gian Thẩm Thời Nhạn im lặng tương đối lâu, đáp dứt khoát: "Không có."
Đàm Giảo thấp giọng: "Cảm ơn... quấy rầy rồi." Cúp điện thoại, ngước mắt nhìn tôi.
Thẩm Thời Nhạn lập tức gọi lại, Đàm Giảo nhìn, không bắt máy. Tôi chỉ im lặng.
Cô ấy dường như còn chưa từ bỏ ý định: "Em gọi cho Tráng Ngư."
Kết quả trò chuyện cũng không khác gì với Thẩm Thời Nhạn, Tráng Ngư đang tham gia cuộc thi cuối kì, cô ấy chưa từng gặp Thẩm Thời Nhạn, cũng chưa từng gặp tôi, vụ án về Ngôn Viễn cũng hoàn toàn không biết. Tiểu Hạo ư? Thằng bé đương nhiên là an toàn ở với ông bà rồi, còn chưa gặp bất cứ chim chóc gì nguy hiểm...
Gọi xong hai cuộc điện thoại này, Đàm Giảo ngồi trên giường, đờ người ra, hiếm khi tôi thấy dáng vẻ này của cô ấy. Tôi rót cho cô ấy cốc nước. Cô ấy thấp giọng: "Cảm ơn." Tôi ngồi ở cuối giường, cách cô ấy một chút, lặng lẽ nhìn cô ấy.
Sắc mặt cô ấy dần trở lại bình thường, sau một lúc lâu, hỏi: "Ô Ngộ, chúng ta... làm thế nào đây? Nói ra sẽ không có ai tin, chẳng lẽ chúng ta sẽ cùng biến thành trẻ con à... Shit, em không muốn vậy đâu, em còn chưa trải qua hết tuổi xuân..."
Tôi im lặng một lúc, cũng khó có thể tiếp nhận được tương lai hoang đường cô ấy miêu tả. Tôi nói: "Đi bước nào tính bước ấy, em đi theo tôi, tôi sẽ dốc sức bảo vệ em."
Cô ấy bình tĩnh lại. Tôi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt hồng hồng của cô ấy loé sáng. Cô ấy nhìn đi nơi khác: "Cho nên... chỉ có thời gian của hai chúng ta quay ngược sao? Những người khác không nhớ gì hết. Bọn họ hướng về phía trước sao?"
Cô ấy đã nhắc đến điểm quan trọng rồi.
"Xem ra là vậy." Tôi nói, "Không biết những người khác trên thuyền sẽ như thế nào đây?"
"Nhưng mà..." Cô ấy đã khôi phục lại sự bình tĩnh, thông minh linh hoạt, trầm tư nói, "Thời gian này xoay ngược không phải theo từng ngày, là từ ngày 16 đến 30, lại từ ngày 1 đến 15, là một đoạn, cảm giác giống như từng đoạn video nối vào."
Tôi tiếp lời: "Là chu kỳ nửa tháng một."
Cô ấy giật mình: "Chu kỳ? Ý của anh là..."
Tâm trạng tôi cũng hơi bất an, nói ra phỏng đoán của bản thân: "Đàm Giảo, chúng ta gặp nhau là nửa tháng sau, dòng thời gian bẻ ngoặt, đó là lần đầu tiên quay về thuyền. Hiện tại vừa vặn qua nửa tháng."
Cô ấy nghẹn ngào: "Ý anh là... đêm nay có khả năng chúng ta lại quay về thuyền?"
Hiện tại tôi càng tin tưởng quyết định của mình là đúng.
Vận mệnh của chúng tôi thành như vậy, nói ra ai cũng không tin. Nếu như tôi không quan tâm gì mà yêu cô ấy, yêu sâu đậm rồi tương lai lại mất đi. Nếu có một ngày nào đó thời gian quay ngược lại khiến chúng tôi quên đi lẫn nhau thì phải đối mặt thế nào? Cô gái tốt như Đàm Giảo không nên bị ai phụ lòng.
Tôi cũng không muốn mất đi bất kì ai hết.
Tôi không thể nào kìm nén mình động lòng với cô ấy, không thể bỏ mặc tình cảm tiếp tục nảy sinh. Hơn nữa còn chưa cứu được mẹ, Ô Diệu, tôi làm gì có quyền yêu đương chứ? Có lẽ tôi sẽ chết vì cứu họ.
Tôi không muốn ở bên Đàm Giảo.
Chương 85: Ô Ngộ (11.4)
Vì để có thể lần nữa "thuận lợi" trở về con thuyền kia, chúng tôi đã cùng bàn bạc, mỗi người tự quay về phòng ngủ, chỉ là tôi nằm rất lâu mà không ngủ nổi. Tôi bò dậy, đẩy cửa ra, đi dạo trong sân.
Đêm nay có lẽ chỉ có hai người chúng tôi thuê phòng ở khách sạn này.
Căn phòng của cô ấy đã tắt đèn, đã ngủ rồi chăng? Cũng đúng, cô ấy to gan, dù xảy ra chuyện lớn vẫn ngủ yên được. Nghĩ tới đây tôi mỉm cười, cầm điếu thuốc, ngồi xuống ghế, chậm rãi hút.
Một lát sau cửa phòng cô ấy cũng mở ra. Cô ấy khoác áo, đi dép lê ra. Tôi không nhúc nhích, cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi: "Anh cũng không ngủ được à?"
"Ừ."
Cô ấy hỏi: "Làm thế nào đây? Nếu như hai chúng ta không ngủ được, có phải sẽ không quay lại được thuyền không? Lần trước ngủ rồi mới đi đấy."
Tôi nói: "Vậy thì thuận theo tự nhiên, nhìn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."
Cô ấy: "Anh đủng đỉnh nhỉ."
Tôi: "Sợ thì làm được gì? Em cảm thấy chúng ta có khả năng chống lại lực lượng thần bí sao?"
Lời này có lẽ quá vô tình khiến Đàm Giảo im lặng một lát: "Có chuyện không thử sao biết được?"
Lòng tôi như thể bị cảnh đêm này khẽ đánh một cái, tôi nhìn cô ấy, trong mắt cô ấy mơ hồ có ánh sáng nhưng lại khiến tôi không đoán được gì. Tôi rít một ngụm thuốc, không tiếp lời, nhìn về phía trước.
"Ngủ sớm đi." Tôi nói.
Cô ấy hỏi lại: "Tại sao anh không đi?"
"Hút hết tôi sẽ vào."
Chúng tôi lại im lặng một lát, đột nhiên tay cô ấy vươn qua lấy đi điếu thuốc của tôi. Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, cô ấy cầm điếu thuốc giấu ra sau lưng: "Mấy ngày nay anh hút thuốc vô cùng nhiều, không phải còn muốn cứu mẹ, em gái, bảo vệ em sao? Hút như vậy mà được à?"
Lòng tôi hơi đau đớn: "Đưa thuốc cho tôi."
Cô ấy: "Không đưa."
Tôi thò tay ra, cô ấy kiên quyết ngăn cản, trong mắt mơ hồ ánh lên sự tinh nghịch. Tôi chạm vào lưng cô ấy, mặt cũng cách cô ấy rất gần, đè tay cô ấy, lấy được thuốc. Cô ấy ngửa mặt lên, ánh mắt lưu luyến nhìn tôi.
Chỉ có hai chúng tôi.
Trong khoảnh sân này, trong bóng tối này, trên băng ghế này chỉ có hai chúng tôi thôi.
Cô ấy không nhúc nhích, nhưng tôi cảm nhận được cơ thể cô ấy khẽ run lên. Cô ấy dường như đã hạ quyết định gian nan nào đó, từ từ nhắm mắt lại.
Tôi cầm lấy điếu thuốc, nghiêng đầu tránh đi, đồng thời thả cô ấy ra.
Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, tôi tự nhủ trong lòng, Ô Ngộ, mợ nó, thằng khốn khiếp.
Cô ấy mở mắt ra, sắc mặt lạnh như băng.
"Đàm Giảo..."
"Đừng nói gì hết." Cô ấy thản nhiên ngắt lời tôi, "Anh muốn thì cứ hút đi, em cũng chỉ là lấy tư cách bạn bè quan tâm anh thôi. Lần sau... mặc kệ anh."
"Ừ." Tôi chậm rãi nói, "Mặc kệ... thì cứ mặc kệ đi."
Cô ấy đứng dậy đi vào nhà, cửa đóng "rầm" một cái. Tôi lại ngồi ở đó một mình.
Khi tôi có ý định trở về phòng đột nhiên chú ý tới căn nhà của họ Trần cách xa đó hơn nghìn mét đột nhiên đèn sáng lên. Tôi vô thức ngẩng đầu lên, là ban công ở tầng hai ngôi nhà kia.
Một người đi ra.
Là Trần Như Anh.
Tôi thấy rõ cô ta mặc đồ ngủ màu trắng, tóc dài rối tung, nhưng cả người vô cùng gầy. Mặt trở nên nhọn hoắt, không có tí thịt nào, xương gò má lồi ra, sắc mặt trắng bệch. Cô ta nhếch môi, ánh mắt trống rỗng, đứng trong núi tối đen, đứng trên ban công lẻ loi trơ trọi, xuất thần. Sau đó khoé miệng đột nhiên hiện lên nụ cười quỷ dị.
Tôi sững người.
Trước kia cô ta không phải là người như thế.
Trước khi lên thuyền cô ta hoàn toàn không như thế này.
Chương 82: Ô Ngộ (11.1)
Trước khi đến Lịch Huyện tôi còn đi xử lý một chuyện.
Thẻ rửa xe của Đàm Giảo biến mất, Tiểu Hoa bảo cũng không tìm thấy trong sổ ghi chép. Tôi đoán là do bọn Tiểu Hoa sơ ý, vì thế lấy sổ ghi chép ra, lật từng tờ một xem.
Thực sự không có.
Tiểu Hoa thề thốt: "Quả thực không tìm thấy mà, anh Ngộ, em có cách nào chứ, mấy hôm nay mới khai trương nhiều người làm thẻ như vậy mà..."
Tôi mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ, nhưng ở đâu thì không nói ra được. Tôi nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của Tiểu Hoa, cậu ta luôn thích nói đùa, thích trêu ghẹo tôi và Đàm Giảo, nhưng có lúc bạn sẽ cảm thấy cậu ta không giống như đang nói đùa.
Cậu ta cũng hơi là lạ kể từ sau khi tôi từ Tô Châu trở về.
Tôi không làm rõ gì hết, quyết định yên lặng theo dõi. Lúc rời khỏi tiệm, tôi quay đầu thấy bọn họ lại treo tấm biển đỏ giảm giá lúc khai trương ra: Khai trương giảm giá 100 tệ cho 12 lần rửa xe.
Lúc đến Lịch Huyện đã là buổi tối. Trên đường đi giáo sư Trần gọi điện cho tôi, mời tôi đến nhà ông ở. Tôi nhã nhặn từ chối, cũng không phải bởi vì chuyện gì khác mà do trước kia Trần Như Anh có tình ý với tôi, hiện tại tinh thần bị đả kích, tôi cảm thấy giữ một khoảng cách với cô ta thì tốt hơn.
Tôi không nghĩ tới Đàm Giảo cũng sẽ tới, thậm chí còn lén ở chung khách sạn với tôi.
Sau khi bị tôi phát hiện, cô ấy vội trốn trong phòng không chịu ra, cũng không lên tiếng. Lúc đó tôi cảm tưởng như chạm vào gai nhím đâm đau tay, nhưng tôi cũng biết rõ bên trong cô ấy mềm mại yếu ớt vô cùng.
Tôi đành phải leo tường xông vào phòng cô ấy.
Cảnh đêm bao phủ, trong phòng ánh đèn âm u. Cô ấy ôm chân ngồi trên giường, đỏ mặt, không chịu nhìn tôi.
Trong một năm qua, tôi đã trải qua sự đau khổ gần như cả cuộc đời. Lòng tôi đã sớm chết lặng, lạnh băng như sắt.
Nhưng giờ phút này, căn phòng yên tĩnh, ánh đèn im ắng, cô gái im lặng. Cô ấy không nói lời nào, tôi đứng bên cạnh, trong tích tắc đó tất cả phiền muộn trong lòng đều tan thành mây khói, trong lòng tôi dần dâng lên sự dịu dàng không nói nên lời.
Hoá ra cô ấy vừa xuất hiện là có thể khiến tôi cảm nhận được sự dịu dàng của tình yêu.
Tôi mang cô ấy đi ăn tối.
Cô ấy rõ ràng dần trở nên vui vẻ, so với việc giận dỗi lạnh lùng trước đó thì dường như đã trở lại dáng vẻ tuỳ tiện ngày thường. Chúng tôi ngồi trong một quán ăn nhỏ, không nói chuyện yêu đương, làm như không có việc gì bàn luận số mệnh của chúng tôi.
Cô ấy phát hiện trong di động không có số của Thẩm Thời Nhạn. Nhật kí cuộc gọi trong suốt một tháng trước đó cũng không có, rõ ràng mới nửa tháng trước chúng tôi còn hợp tác điều tra án với Thẩm Thời Nhạn.
Cô ấy bị bầu không khí vui vẻ trong quán hấp dẫn, nên vẫn chưa bừng tỉnh.
Song sự kì lạ của từng người khiến lòng tôi như rơi xuống hố băng, đột nhiên có luồng ánh sáng trắng như tuyết phá vỡ tất cả hắc ám.
Tôi ngôì trong quán ăn là ngày 15 tháng 7, trái tim lượn vòng như con quay.
Tiểu Hoa từng mở miệng gọi "cô Đàm", còn nói "Hai người ở bên nhau hình như cảm giác hơi mờ ám". Hiện tại nhắc tới Đàm Giảo lại chỉ nói "Cô gái kia, cô gái đẹp kia" dường như chưa từng nghe nhắc đến tên cô ấy.
Thẻ rửa xe của Đàm Giảo không tìm thấy đâu, trong sổ đăng kí cũng không có ghi chép, dù là do Tiểu Hoa làm, nhưng cậu ta không có chút ấn tượng nào.
Tiệm sửa xe lại dán lên biển giảm giá.
Số điện thoại của Thẩm Thời Nhạn biến mất trong di động Đàm Giảo, ngay cả nhật kí cuộc gọi cũng mất sạch.
Tôi ở Tô Châu mỗi ngày đều xem weibo của cô ấy: ngày 1 tháng 7, ngày 3, ngày 5, ngày 8, ngày 12... lúc ấy chỉ cảm thấy thời gian quá chậm như tra tấn, nhưng hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của thời gian.
Chương 83: Ô Ngộ (11.2)
Ngày đó sau khi ở trong tiệm sửa xe, trong căn phòng nhỏ là lần đầu tiên chúng tôi bàn luận về thời gian. Sắc mặt Đàm Giảo trắng bệch, cả người thất hồn lạc phách. Cho dù lúc ấy tôi hơi không đành lòng, nhưng vẫn nói rõ cho cô ấy biết: "Bây giờ là ngày 18 tháng 7 năm 2017, đã qua một năm ba tuần."
Đó là ngày thứ ba sau khi chúng tôi gặp nhau. Chúng tôi gặp lại vào ngày 16 tháng 7, cô ấy đã mất đi trí nhớ một năm.
Nửa tháng sau, chúng tôi phá vụ án của Ngôn Viễn. Đại khái là cuối tháng đó, chúng tôi quay trở lại trên con thuyền kia.
Sau khi từ con thuyền quay lại, không phải là ngày 1 tháng 8 năm 2017, mà là sớm hơn nửa tháng chúng tôi gặp nhau, ngày 1 tháng 7.
Thời gian của chúng tôi không phải chuyển dịch về phía trước.
Còn người bên cạnh chúng tôi không có ai phát hiện ra sự khác thường.
"Đàm Giảo, em không phát hiện ra... có chỗ nào không đúng sao?" Tôi hỏi cô ấy.
Ánh mắt cô ấy mờ mịt nhìn tôi, đó là đôi mắt trong suốt sạch sẽ, cũng là đôi mắt tập trung. Trước đó cô ấy không nhận ra mình đã mất trí nhớ một năm hiện tại rõ ràng là ngày 15 tháng 7, cô ấy cũng không nhận ra có vấn đề về thời gian.
"Đàm Giảo..." Tôi chậm rãi nói, "Chỉ có thời gian của hai chúng ta xoay ngược thôi."
Đàm Giảo trợn tròn mắt, trong khoảnh khắc ấy tôi nhìn thấy rất nhiều cảm xúc hiện lên trong mắt cô ấy: hoảng sợ, tỉnh ngộ, không dám tin và bối rối. Cô ấy cũng lâm vào suy tư như tôi vừa nãy. Cô ấy há hốc miệng, lại nhắm mắt, cuối cùng khuôn mặt trắng bệch nói với tôi: "Đây là có chuyện gì... Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy chứ?"
Tôi biết cô ấy đã tỉnh táo lại rồi.
Chúng tôi quay lại khách sạn, chỉ có hai chúng tôi, bầu không khí vẫn căng thẳng như vậy. Tôi ngồi ở cuối giường rút từng điếu thuốc, tâm trạng dần tỉnh táo lại. Cô ấy rụt người ở đầu giường, lúc đầu không nói một lời, cả người hoảng hốt. Sau đó miệng bắt đầu lẩm bẩm: "Tôi nói với Tráng Ngư tại sao cuộc thi... ngày đó lúc ăn cơm cô ấy dường như chưa từng gặp anh, hơn nữa cũng không có chút mờ ám nào với Thẩm Thời Nhạn... Bởi vì hiện tại cô ấy chưa từng gặp mặt Thẩm Thời Nhạn... Trời ạ... Điên rồi điên rồi điên mất rồi!"
Tôi biết rõ cô ấy đang dần chấp nhận sự thật này, cho dù việc này kinh tâm động phách đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng ngoài việc chấp nhận thì chúng tôi còn có cách nào đây?
Nếu như thời gian thực sự không ngừng quay ngược lại, chúng tôi có thể làm gì chứ? Nghĩ vậy, trong lòng tôi mơ hồ chấn động, về những chuyện khác tôi tạm thời bỏ qua.
"Vậy tức là Ngôn Viễn còn chưa bị bắt? Chúng ta còn chưa bao giờ gặp tên điên đồng loã kia?" Cô ấy đột nhiên hỏi.
Tôi đáp: "Lên mạng tra một chút."
Đàm Giảo bật máy tính lên, quả nhiên hiện tại trên mạng chỉ có thông báo đơn giản về hai vụ bắt cóc trẻ em, những vụ khác vẫn chưa có. Cảnh sát cũng chưa lập án điều tra.
Đàm Giảo: "Shit."
"Em có thể liên lạc với Thẩm Thời Nhạn không? "Tôi hỏi.
Đàm Giảo lục di động một lúc, tìm được dãy số của Thẩm Thời Nhạn trong tin nhắn với người mai mối, sau đó gọi qua, bật cả loa ngoài.
"Thẩm Thời Nhạn!" Cô ấy gần như là vội vàng hét lên.
Người đàn ông bên đầu kia im lặng một lúc mới lên tiếng: "Đàm Giảo? Có... chuyện gì sao?"
Đàm Giảo vội vã nói: "Đừng hỏi nhiều như vậy, tôi hỏi, anh đáp! Thứ nhất, các anh đã bắt được Ngôn Viễn và Hứa Tử Phong chưa?"
Thẩm Thời Nhạn hỏi lại: "Ai? Bọn họ... là ai?"
Chương 84: Ô Ngộ (11.3)
Tôi và Đàm Giảo liếc nhau, tôi thấy trong mắt cô ấy có sự ám chỉ. Cô ấy lại hỏi: "Câu hỏi thứ hai, anh có nhớ đã gặp Ô Ngộ và Tráng Ngư... à không, Chu Hiểu Ngư không? Anh đã từng gặp bọn họ chưa?"
Thẩm Thời Nhạn thoáng im lặng, đáp: "Tôi không biết hai người kia. Đàm Giảo, có phải... cô gặp phiền phức gì không...."
Đàm Giảo ngắt lời anh ta: "Câu hỏi cuối cùng... sau khi tôi chia tay anh, chúng ta còn chưa từng gặp lại sao? Hoặc là liên lạc?"
Lúc này thời gian Thẩm Thời Nhạn im lặng tương đối lâu, đáp dứt khoát: "Không có."
Đàm Giảo thấp giọng: "Cảm ơn... quấy rầy rồi." Cúp điện thoại, ngước mắt nhìn tôi.
Thẩm Thời Nhạn lập tức gọi lại, Đàm Giảo nhìn, không bắt máy. Tôi chỉ im lặng.
Cô ấy dường như còn chưa từ bỏ ý định: "Em gọi cho Tráng Ngư."
Kết quả trò chuyện cũng không khác gì với Thẩm Thời Nhạn, Tráng Ngư đang tham gia cuộc thi cuối kì, cô ấy chưa từng gặp Thẩm Thời Nhạn, cũng chưa từng gặp tôi, vụ án về Ngôn Viễn cũng hoàn toàn không biết. Tiểu Hạo ư? Thằng bé đương nhiên là an toàn ở với ông bà rồi, còn chưa gặp bất cứ chim chóc gì nguy hiểm...
Gọi xong hai cuộc điện thoại này, Đàm Giảo ngồi trên giường, đờ người ra, hiếm khi tôi thấy dáng vẻ này của cô ấy. Tôi rót cho cô ấy cốc nước. Cô ấy thấp giọng: "Cảm ơn." Tôi ngồi ở cuối giường, cách cô ấy một chút, lặng lẽ nhìn cô ấy.
Sắc mặt cô ấy dần trở lại bình thường, sau một lúc lâu, hỏi: "Ô Ngộ, chúng ta... làm thế nào đây? Nói ra sẽ không có ai tin, chẳng lẽ chúng ta sẽ cùng biến thành trẻ con à... Shit, em không muốn vậy đâu, em còn chưa trải qua hết tuổi xuân..."
Tôi im lặng một lúc, cũng khó có thể tiếp nhận được tương lai hoang đường cô ấy miêu tả. Tôi nói: "Đi bước nào tính bước ấy, em đi theo tôi, tôi sẽ dốc sức bảo vệ em."
Cô ấy bình tĩnh lại. Tôi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt hồng hồng của cô ấy loé sáng. Cô ấy nhìn đi nơi khác: "Cho nên... chỉ có thời gian của hai chúng ta quay ngược sao? Những người khác không nhớ gì hết. Bọn họ hướng về phía trước sao?"
Cô ấy đã nhắc đến điểm quan trọng rồi.
"Xem ra là vậy." Tôi nói, "Không biết những người khác trên thuyền sẽ như thế nào đây?"
"Nhưng mà..." Cô ấy đã khôi phục lại sự bình tĩnh, thông minh linh hoạt, trầm tư nói, "Thời gian này xoay ngược không phải theo từng ngày, là từ ngày 16 đến 30, lại từ ngày 1 đến 15, là một đoạn, cảm giác giống như từng đoạn video nối vào."
Tôi tiếp lời: "Là chu kỳ nửa tháng một."
Cô ấy giật mình: "Chu kỳ? Ý của anh là..."
Tâm trạng tôi cũng hơi bất an, nói ra phỏng đoán của bản thân: "Đàm Giảo, chúng ta gặp nhau là nửa tháng sau, dòng thời gian bẻ ngoặt, đó là lần đầu tiên quay về thuyền. Hiện tại vừa vặn qua nửa tháng."
Cô ấy nghẹn ngào: "Ý anh là... đêm nay có khả năng chúng ta lại quay về thuyền?"
Hiện tại tôi càng tin tưởng quyết định của mình là đúng.
Vận mệnh của chúng tôi thành như vậy, nói ra ai cũng không tin. Nếu như tôi không quan tâm gì mà yêu cô ấy, yêu sâu đậm rồi tương lai lại mất đi. Nếu có một ngày nào đó thời gian quay ngược lại khiến chúng tôi quên đi lẫn nhau thì phải đối mặt thế nào? Cô gái tốt như Đàm Giảo không nên bị ai phụ lòng.
Tôi cũng không muốn mất đi bất kì ai hết.
Tôi không thể nào kìm nén mình động lòng với cô ấy, không thể bỏ mặc tình cảm tiếp tục nảy sinh. Hơn nữa còn chưa cứu được mẹ, Ô Diệu, tôi làm gì có quyền yêu đương chứ? Có lẽ tôi sẽ chết vì cứu họ.
Tôi không muốn ở bên Đàm Giảo.
Chương 85: Ô Ngộ (11.4)
Vì để có thể lần nữa "thuận lợi" trở về con thuyền kia, chúng tôi đã cùng bàn bạc, mỗi người tự quay về phòng ngủ, chỉ là tôi nằm rất lâu mà không ngủ nổi. Tôi bò dậy, đẩy cửa ra, đi dạo trong sân.
Đêm nay có lẽ chỉ có hai người chúng tôi thuê phòng ở khách sạn này.
Căn phòng của cô ấy đã tắt đèn, đã ngủ rồi chăng? Cũng đúng, cô ấy to gan, dù xảy ra chuyện lớn vẫn ngủ yên được. Nghĩ tới đây tôi mỉm cười, cầm điếu thuốc, ngồi xuống ghế, chậm rãi hút.
Một lát sau cửa phòng cô ấy cũng mở ra. Cô ấy khoác áo, đi dép lê ra. Tôi không nhúc nhích, cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi: "Anh cũng không ngủ được à?"
"Ừ."
Cô ấy hỏi: "Làm thế nào đây? Nếu như hai chúng ta không ngủ được, có phải sẽ không quay lại được thuyền không? Lần trước ngủ rồi mới đi đấy."
Tôi nói: "Vậy thì thuận theo tự nhiên, nhìn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."
Cô ấy: "Anh đủng đỉnh nhỉ."
Tôi: "Sợ thì làm được gì? Em cảm thấy chúng ta có khả năng chống lại lực lượng thần bí sao?"
Lời này có lẽ quá vô tình khiến Đàm Giảo im lặng một lát: "Có chuyện không thử sao biết được?"
Lòng tôi như thể bị cảnh đêm này khẽ đánh một cái, tôi nhìn cô ấy, trong mắt cô ấy mơ hồ có ánh sáng nhưng lại khiến tôi không đoán được gì. Tôi rít một ngụm thuốc, không tiếp lời, nhìn về phía trước.
"Ngủ sớm đi." Tôi nói.
Cô ấy hỏi lại: "Tại sao anh không đi?"
"Hút hết tôi sẽ vào."
Chúng tôi lại im lặng một lát, đột nhiên tay cô ấy vươn qua lấy đi điếu thuốc của tôi. Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, cô ấy cầm điếu thuốc giấu ra sau lưng: "Mấy ngày nay anh hút thuốc vô cùng nhiều, không phải còn muốn cứu mẹ, em gái, bảo vệ em sao? Hút như vậy mà được à?"
Lòng tôi hơi đau đớn: "Đưa thuốc cho tôi."
Cô ấy: "Không đưa."
Tôi thò tay ra, cô ấy kiên quyết ngăn cản, trong mắt mơ hồ ánh lên sự tinh nghịch. Tôi chạm vào lưng cô ấy, mặt cũng cách cô ấy rất gần, đè tay cô ấy, lấy được thuốc. Cô ấy ngửa mặt lên, ánh mắt lưu luyến nhìn tôi.
Chỉ có hai chúng tôi.
Trong khoảnh sân này, trong bóng tối này, trên băng ghế này chỉ có hai chúng tôi thôi.
Cô ấy không nhúc nhích, nhưng tôi cảm nhận được cơ thể cô ấy khẽ run lên. Cô ấy dường như đã hạ quyết định gian nan nào đó, từ từ nhắm mắt lại.
Tôi cầm lấy điếu thuốc, nghiêng đầu tránh đi, đồng thời thả cô ấy ra.
Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, tôi tự nhủ trong lòng, Ô Ngộ, mợ nó, thằng khốn khiếp.
Cô ấy mở mắt ra, sắc mặt lạnh như băng.
"Đàm Giảo..."
"Đừng nói gì hết." Cô ấy thản nhiên ngắt lời tôi, "Anh muốn thì cứ hút đi, em cũng chỉ là lấy tư cách bạn bè quan tâm anh thôi. Lần sau... mặc kệ anh."
"Ừ." Tôi chậm rãi nói, "Mặc kệ... thì cứ mặc kệ đi."
Cô ấy đứng dậy đi vào nhà, cửa đóng "rầm" một cái. Tôi lại ngồi ở đó một mình.
Khi tôi có ý định trở về phòng đột nhiên chú ý tới căn nhà của họ Trần cách xa đó hơn nghìn mét đột nhiên đèn sáng lên. Tôi vô thức ngẩng đầu lên, là ban công ở tầng hai ngôi nhà kia.
Một người đi ra.
Là Trần Như Anh.
Tôi thấy rõ cô ta mặc đồ ngủ màu trắng, tóc dài rối tung, nhưng cả người vô cùng gầy. Mặt trở nên nhọn hoắt, không có tí thịt nào, xương gò má lồi ra, sắc mặt trắng bệch. Cô ta nhếch môi, ánh mắt trống rỗng, đứng trong núi tối đen, đứng trên ban công lẻ loi trơ trọi, xuất thần. Sau đó khoé miệng đột nhiên hiện lên nụ cười quỷ dị.
Tôi sững người.
Trước kia cô ta không phải là người như thế.
Trước khi lên thuyền cô ta hoàn toàn không như thế này.
Bình luận facebook