Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Rabbitlyn
Chương 86 : Đàm Giảo (12.1)
Tôi từ từ mở mắt ra nhìn thấy bên ngoài thuyền vô cùng âm u, núi xanh ở hai bên như bị khăn che bịt kín, vô cùng ảm đạm.
Trong đầu tôi cuối cùng hiện lên một hình ảnh, là khi tôi và Ô Ngộ ngồi trong sân khách sạn tại Lịch Huyện.
"Chị không sao chứ?" Giọng nói lo lắng dịu dàng.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Ô Diệu và Ô Ngộ ngồi trên giường đối diện. Ô Ngộ cũng giống tôi, một tay chống lên giường, lộ ra vẻ mệt mỏi. Ô Diệu cầm lấy cánh tay anh, nhìn thấy tôi tỉnh lại, tạm thời buông anh trai ra, đi tới cầm chặt cánh tay tôi.
Tôi mệt mỏi mỉm cười: "Chị không sao."
Tôi nhìn thẳng Ô Ngộ, ánh mắt anh vô cùng sâu xa, cụp mắt, nói: "Còn chưa qua một phút."
Tôi sững sờ, gật đầu.
Chúng tôi vẫn còn ở trong phòng Ô Diệu, cách lần chúng tôi ngất xỉu trước, rơi vào vòng xoáy thời không còn chưa đến một phút. Nói cách khác, hai lần chúng tôi xuyên thời gian là hoàn toàn liên tiếp đấy.
Chúng tôi vẫn là chính mình của một năm về trước.
Ô Diệu trợn trừng mắt: "Hai người đang nói gì mà em nghe không hiểu. Vừa rồi sao đột nhiên cả hai người đều khó chịu như vậy?" Ô Ngộ đứng lên, nói: "Bọn anh không sao. Ô Diệu sau này..." Giọng nói của anh ngừng lại. Tôi thấy anh không lên tiếng nữa. Đúng rồi, Ô Ngộ quan tâm tất sẽ bị loạn, cũng sẽ nói ra lời ngốc nghếch. Sau này Ô Diệu từ bị mưu sát biến thành mất tích, có phải ở thời không này không thì sau này còn chưa xảy ra, sao anh lại hỏi thăm tình hình của cô bé lúc ấy được chứ?
Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa. Mây đen giăng kín chân trời. Thời tiết thực sự trở nên không tốt lắm.
Lúc chạng vạng tối, ba người chúng tôi vào nhà hàng dùng cơm. So với tôi và Ô Ngộ tâm sự nặng nề thì Ô Diệu thoải mái hơn rất nhiều, bưng chén đĩa xông thẳng vào giữa bàn tiệc buffet, hăng hái mang đồ về cho chúng tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ cô bé, không nhịn được nói với Ô Ngộ: "Em gái của anh thực sự rất đáng yêu."
Ô Ngộ cũng nhìn cô bé, mỉm cười: "Bây giờ nhìn thấy con bé còn đang sống sờ sờ, tôi cảm thấy mình ngỡ như nằm mơ."
Lời này khiến tôi hơi đau lòng, nhưng có thể nhìn được dáng vẻ sạch sẽ tuấn lãng của anh ngày hôm nay, lại nhớ tới khuôn mặt mơ hồ ánh tránh né tối qua, tôi dùng dĩa xiên lấy thức ăn, nhưng làm thế nào cũng không có khẩu vị.
Tôi đứng cuối cùng trong danh sách bao gồm mẹ anh, em gái và sự tự do của anh, điều này không hề nghi ngờ. Tuy tôi không nên nghĩ như vậy, làm thế thật quá nhỏ mọn, nhưng vẫn sẽ cảm thấy chán nản.
Lúc này Ô Diệu lại bưng hai chiếc bát đầy ụ quay về, cười nói: Hì hì... đại thần, anh, cá hồi và càng cua vừa bưng lên đã bị em cướp mất hai phần, mau ăn đi!" Tôi cũng bị lây bởi nụ cười sáng lạn của cô bé, nghĩ thầm nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, ngày mai còn không biết sẽ bị ném đến ngày nào đâu. Tôi nhận lấy chén đĩa, nói: "Người đẹp, em lợi hại thật đấy." Ô Diệu ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: "Được đại thần khích lệ thực sự là quá hạnh phúc rồi." Hai bọn tôi cùng mỉm cười.
Đuôi mày khoé mắt của Ô Ngộ cũng có vẻ vui. Tôi chú ý tới ánh mắt của anh luôn nhìn tôi. Tôi hùng hổ nhai thịt cua, điềm nhiên như không có việc gì.
"A Diệu, nhớ kĩ những lời anh nói chưa? "Ô Ngộ nói, "Nhất định không được quên."
Ô Diệu liếc mắt, ánh mắt như có làn sương che phủ: "Em biết rồi, suốt ba tiếng này anh nói không dưới mười lần rồi. Ngày 4 tháng 8, gọi điện thoại cho Cục cảnh sát, nói bị một người khả nghi theo dõi. Trong mấy ngày từ mùng 5 đến 8 yêu cầu cảnh sát bảo vệ, nếu như cảnh sát không thể thì đến Cục cảnh sát ở, không được đi ra. Anh, sao anh lại chọc đến kẻ thù nào mà để họ đến tìm em trả thù vậy? Lại còn biết chính xác thời gian bọn họ sẽ đến tìm em nữa?"
Ô Ngộ đáp: "Chuyện này em không cần hỏi." Cách làm này của Ô Ngộ đều có cân nhắc cả đấy. Lúc ấy gã sát thủ liên hoàn kia đã giết bốn người, Ô Diệu đi báo án chắc chắn sẽ nhận được sự chú ý từ cảnh sát, tiến hành bảo vệ nghiêm ngặt. Cách này so với việc cô bé ở nhà một mình thì an toàn hơn.
Ô Diệu liếc tôi, nói: "Đại thần, chị xem đấy, anh em chính là như vậy, độc tài, chủ nghĩa đàn ông... Đàn ông như vậy, ai muốn yêu đương cùng chứ, ai có thể cải tạo anh ấy, tuyệt đối là người phụ nữ đáng khâm phục, tuyệt đối có thể làm thần tượng của em."
Tôi nghe thấy một câu hai ý của cô bé, chỉ khẽ cười: "Đúng vậy, không biết ai có phúc khí kia." Ô Ngộ đang uống nước, liếc tôi, không lên tiếng.
Kết quả thực sự thương tâm, đúng là không nên nói bừa. Tôi vừa dứt lời, thấy một cô gái đứng ở trước bàn chúng tôi. Giọng nói trong trẻo vang lên: A Ngộ, Ô Diệu! Hai người ngồi đây à!"
Chương 87: Đàm Giảo (12.2)
A Ngộ.
Cô ta rõ ràng gọi anh là A Ngộ.
Người tới dáng vẻ thướt tha, nụ cười tươi đẹp làm sao, hương thơm theo làn gió bay đến. Dù ai nhìn thấy cũng phải khen một tiếng là cô gái xinh đẹp hoạt bát. Chỉ là so với nụ cười tươi sáng nhiệt tình của cô ta thì ba người chúng tôi đều không cười chút nào. Ô Ngộ chỉ ngước mắt lên nhìn cô ta, ánh mắt trầm tĩnh, không nói gì. Tôi quan sát cô ta, Ô Diệu lườm nguýt, dáng vẻ không kìm nén được sự bực bội.
Tôi ăn sạch miếng cá hồi.
Bình tĩnh quan sát thì Trần Như Anh là một cô gái rất vui vẻ, xinh đẹp, hai mắt cong cong, luôn mỉm cười, rất ngọt ngào. Vóc dáng lại đẹp, làn da cũng tốt, đồ trắng mặc trên người cô ta càng tôn lên sự hồn nhiên ngây thơ. Phần lớn đàn ông chỉ sợ đều không cưỡng lại được sức hút của cô ta.
Nghĩ vậy, tôi liếc ngay Ô Ngộ. Anh chỉ gật đầu với Trần Như Anh một cái rồi tiếp tục ăn.
Tôi có chút thoả mãn, nhưng cũng không quá hài lòng, song tôi có thể làm gì chứ? Dứt khoát không nhìn cô ta nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.
Lại không nghĩ rằng, cô ta chủ động hỏi tôi: "A Ngộ, chị này là..."
Chị cái moá nhà cô ấy. Tôi nghĩ mình cũng chỉ mới hai tư, lớn hơn cô ta ba tuổi mà thôi, còn nhỏ hơn hai tuổi so với Ô Ngộ đấy.
Ô Diệu đột nhiên cướp lời: "À, chị ấy là bạn gái mới của anh trai tôi, lần này đi du lịch cùng." Nói xong còn khẽ nhéo mu bàn tay tôi dưới bàn, ý bảo tôi cùng diễn trò.
Em gái à, em nhéo chị thì làm được gì chứ? Dù không cam lòng thì quyết định vẫn là ở anh trai em đấy.
Tôi nhất thời không lên tiếng. Ai ngờ Ô Ngộ cũng chả nói lời nào, cúi đầu tiếp tục ăn, vẻ mặt anh chả thay đổi gì. Trong mắt người khác sẽ cho rằng anh ngầm thừa nhận.
Tôi gần như lập tức cảm giác được ánh mắt bi thương của Trần Như Anh "hồn nhiên" kia, trước đó dán chặt trên người Ô Ngộ, sau đó chuyển sang người tôi.
Tôi ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô ta.
"Vậy thì... A Ngộ à, sao đến giờ còn chưa thấy anh nhắc tới..." Trần Như Anh yếu ớt nói.
Tôi có cảm giác chịu tội rồi. Hoá ra trước mặt những cô gái khác, Ô Ngộ lại lạnh lùng như vậy. Anh thực sự là người đàn ông tàn nhẫn.
"Cô đâu rồi?" Ô Ngộ lên tiếng.
"À..." Dường như lúc này Trần Như Anh mới lấy lại tinh thần, "Mẹ em... hơi say thuyền, đang ở trong phòng nghỉ ngơi."
Ô Ngộ: "Ăn cơm xong tôi sẽ qua thăm cô."
Trong mắt Trần Như Anh lúc này mới có chút thần thái: "Vâng, vậy em sẽ chờ anh cùng quay về phòng." Ô Ngộ ừ một tiếng. Trong toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ, Trần Như Anh không liếc tôi lấy một cái. Đợi cô ta lấy xong đồ ăn, cũng không đến chỗ chúng tôi ngồi, mà ngồi ở một bàn phía trước, yên lặng ăn. Dáng vẻ như vậy khiến tôi thấy mà thương hại.
Đợi cô ta đi xa, Ô Diệu lập tức nói: "Anh, sao anh lại muốn đến phòng cô ta? Không phải em vất vả lắm mới nhờ được đại thần giúp anh thoát khỏi phiền toái này sao?" Nói xong dùng ánh mắt "chị biết đấy" trao cho tôi.
Tôi cúi đầu không nói lời nào.
Ô Ngộ: "Cô không thoải mái, anh phải đi thăm. Hơn nữa anh cũng có chuyện quan trọng muốn hỏi cô." Nói xong liếc tôi: "Đàm Giảo, em cũng đi chung đi."
Ánh mắt Ô Diệu lập tức sáng ngời: "Ôi!!..."
Tôi khẽ nói: "Tại sao em phải đi với anh chứ? Em tình nguyện ở chung với Ô Diệu."
Lời còn chưa dứt đã cảm nhận được ánh mắt bức người. Ô Diệu nhìn tôi rồi lại nhìn anh.
"Đàm Giảo, đừng náo loạn." Anh nói.
Tôi đột nhiên không nói ra lời, mỗi câu nói của anh dịu dàng như hàng rào vô tình bao bọc lấy tôi, bao bọc lấy sự phản nghịch của tôi. Tôi ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt kìm nén của anh, còn cả vẻ mặt như cười như không xem kịch vui của Ô Diệu.
Chương 88: Đàm Giảo (12.3)
Thật sự là một tổ hợp xấu hổ, Trần Như Anh đứng trước cửa nhà hàng, nhìn thấy tôi và Ô Ngộ đi ra, mặt mũi cô ta thoáng trắng bệch.
Tuy tôi có tư cách bạn gái chính thức, nhưng với những tình huống bình thường thìkhông có khí thế hùng hổ doạ người, trừ khi đối phương chọc tôi, còn Trần Như Anh này đi theo con đường bạch liên hoa đáng thương, không chủ động chọc vào tôi, cho nên tôi đành phải đóng vai người qua đường yên tĩnh đi theo Ô Ngộ.
"A Ngộ, anh quen chị ấy lúc nào thế?" Trần Như Anh đã có thể gắng gượng duy trì nụ cười rồi.
Tôi cũng muốn xem Ô Ngộ nói như thế nào.
Ô Ngộ đáp: "Chuyện này không liên quan đến cô."
Trần Như Anh im lặng.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời ngoài cửa sổ, mấy con chim màu đen bay qua, bầu trời càng âm u, không biết chứa đựng quá khứ hay là bí mật của tương lai.
Nhưng Trần Như Anh lại quay đầu cười hỏi tôi: "Chị ơi, là chị theo đuổi A Ngộ, hay là A Ngộ theo đuổi chị vậy?"
Cái này hơi nhiều chuyện rồi.
Tôi im lặng một lúc mới đáp: "Là A Ngộ... cầm lấy tay tôi bảo châm thuốc cho anh ấy."
Trần Như Anh sững sờ, nụ cười cứng ngắc: À..." Người đàn ông đi cùng cô ta phía trước không nói gì, cũng chẳng quay đầu lại.
Lập tức đã đến cửa, Trần Như Anh đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn tôi nói: "Không đúng nha, chị à, A Ngộ chưa bao giờ hút thuốc lá, anh ấy ghét nhất là người hút thuốc đấy." Tôi dường như nhìn thấy trong mắt cô ta loé lên sự đắc ý. Điều này khiến tôi bực bội, hờ hững nói: "Tự cô hỏi anh ấy xem có hút thuốc hay không."
Trần Như Anh nhìn Ô Ngộ.
Ô Ngộ chỉ nói ba từ: "Tôi hút thuốc."
Vẻ mặt Trần Như Anh khó có thể tin nổi, lại không dám nói tiếp.
Cô ta móc thẻ phòng, mở cửa gọi: "Mẹ, A Ngộ và... một người bạn của anh ấy đến thăm mẹ này."
Tôi hơi chu miệng, đi theo A Ngộ vào.
Trước đó tôi chỉ thoáng nhìn qua hai mẹ con họ trên boong thuyền. Hiện tại nhìn rõ thì thấy hai mẹ con họ đều là sống trong nhung lụa, vừa đẹp đẽ lại vừa danh giá. Xét một cách công bằng thì tôi thích mẹ Trần Như Anh hơn một chút. Tôi cũng không ngờ bà ấy lại trẻ đến thế.
Cửa ban công khép lại, có lẽ là để ngăn gió thổi vào. Phùng Yên ngồi trên giường. Trước đó Ô Ngộ từng nói Phùng Yên đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng bây giờ gặp nói ba mươi mấy cũng có người tin đấy. Bà ấy mặc một chiếc áo sơ mi và váy, dáng người thon thả, thanh tú, gò má đầy đặn, càng khiến gương mặt trở nên dịu dàng. Ánh mắt cũng là như vậy, lộ ra sự trong veo khiến cho người ta liếc một cái đã cảm thấy bà là một người phụ nữ không tầm thường.
Nhưng bà ấy lại mất trong vụ hoả hoạn nửa năm sau, nghĩ đến mà khiến người ta cảm thấy rầu rĩ.
Bà ấy nhìn Ô Ngộ, mỉm cười: "A Ngộ đến à." Sau đó hơi hứng thú dò xét tôi.
Ô Ngộ đi đến trước mặt bà, đứng nghiêm, giọng nói cung kính nhã nhặn: "Cô ạ, sức khoẻ cô ổn chứ?" Phùng Yên lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là say thuyền thôi. Cô gái này là..."
Ô Ngộ: "Bạn của em, Đàm Giảo." Tôi cười nói: "Chào cô."
Phùng Yên hiển nhiên là người thông minh, cười liếc tôi, rồi lại nhìn con gái bên cạnh mình, cũng không nói gì thêm.
Ô Ngộ lại nói chuyện phiếm với bà mấy câu, sau đó thay đổi đề tài: "Cô ơi, mấy ngày nay trên thuyền có xảy ra chuyện gì kì lạ không ạ?"
Phùng Yên hơi ngơ ngác: "Không có, em muốn biết chuyện gì?"
Nhìn dáng vẻ của bà không giống như nói dối. Trần Như Anh ở bên cạnh xen miệng vào: "A Ngộ, em cảm thấy mấy ngày nay anh mới là lạ ấy, không phải anh gặp chuyện gì khó khăn đấy chứ? Có thì nói cho cha mẹ em biết, bọn họ sẽ giúp anh mà." Nói xong như có như không liếc tôi.
Nói lời này để cho tôi mất hứng sao? Phùng Yên có lẽ cũng cảm thấy con gái nói lời này thiếu thoả đáng, ấn tay con gái, ra hiệu đừng nói nữa. Ô Ngộ chỉ cười, không nhìn Trần Như Anh, nói với Phùng Yên: "Không có khó khăn gì, em rất tốt."
Chúng tôi rời khỏi phòng hai mẹ con họ, cuối cùng Trần Như Anh cũng không đi theo.
"Xem ra..." Ô Ngộ nói, "Trên người mẹ con họ không xảy ra chuyện gì khác thường."
"Ừ."
Đúng lúc này, chúng tôi đi qua boong thuyền, trên đó có không ít người, mí mắt tôi thoáng nháy một phát, bởi vì lại nhìn thấy đôi nam nữ quen thuộc cười đi qua trước mặt chúng tôi. Bọn họ dường như không thấy tôi và Ô Ngộ, coi chúng tôi như hai người xa lạ mà thôi. Vẻ mặt cũng chả có gì thay đổi.
Ô Ngộ cũng nhìn thấy Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ.
"Người bị thời gian quay ngược chỉ có em và anh." Tôi nói, "Hiện tại bọn họ còn chưa biết chúng ta."
Ô Ngộ im lặng không nói gì.
"Lần này chúng ta dừng lại thời gian hơi lâu đấy." Tôi còn nói thêm, "Sẽ không phải cứ thế tiếp tục tiến về phía trước, không còn quay lại một năm sau nữa chăng?"
Anh nói: "Nếu như vậy thì là tốt nhất với tôi."
Tôi không nói gì nữa.
Chúng tôi đi đến cửa phòng tôi, anh đứng lại, tôi cảm nhận được ánh mắt anh vẫn dừng trên người tôi, tôi không để ý, móc thẻ phòng ra, mở cửa phòng, không nói lời nào đi vào. Cho đến khi tôi khép cửa, anh cứ đứng im như vậy, không nói nửa lời.
Chương 86 : Đàm Giảo (12.1)
Tôi từ từ mở mắt ra nhìn thấy bên ngoài thuyền vô cùng âm u, núi xanh ở hai bên như bị khăn che bịt kín, vô cùng ảm đạm.
Trong đầu tôi cuối cùng hiện lên một hình ảnh, là khi tôi và Ô Ngộ ngồi trong sân khách sạn tại Lịch Huyện.
"Chị không sao chứ?" Giọng nói lo lắng dịu dàng.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Ô Diệu và Ô Ngộ ngồi trên giường đối diện. Ô Ngộ cũng giống tôi, một tay chống lên giường, lộ ra vẻ mệt mỏi. Ô Diệu cầm lấy cánh tay anh, nhìn thấy tôi tỉnh lại, tạm thời buông anh trai ra, đi tới cầm chặt cánh tay tôi.
Tôi mệt mỏi mỉm cười: "Chị không sao."
Tôi nhìn thẳng Ô Ngộ, ánh mắt anh vô cùng sâu xa, cụp mắt, nói: "Còn chưa qua một phút."
Tôi sững sờ, gật đầu.
Chúng tôi vẫn còn ở trong phòng Ô Diệu, cách lần chúng tôi ngất xỉu trước, rơi vào vòng xoáy thời không còn chưa đến một phút. Nói cách khác, hai lần chúng tôi xuyên thời gian là hoàn toàn liên tiếp đấy.
Chúng tôi vẫn là chính mình của một năm về trước.
Ô Diệu trợn trừng mắt: "Hai người đang nói gì mà em nghe không hiểu. Vừa rồi sao đột nhiên cả hai người đều khó chịu như vậy?" Ô Ngộ đứng lên, nói: "Bọn anh không sao. Ô Diệu sau này..." Giọng nói của anh ngừng lại. Tôi thấy anh không lên tiếng nữa. Đúng rồi, Ô Ngộ quan tâm tất sẽ bị loạn, cũng sẽ nói ra lời ngốc nghếch. Sau này Ô Diệu từ bị mưu sát biến thành mất tích, có phải ở thời không này không thì sau này còn chưa xảy ra, sao anh lại hỏi thăm tình hình của cô bé lúc ấy được chứ?
Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa. Mây đen giăng kín chân trời. Thời tiết thực sự trở nên không tốt lắm.
Lúc chạng vạng tối, ba người chúng tôi vào nhà hàng dùng cơm. So với tôi và Ô Ngộ tâm sự nặng nề thì Ô Diệu thoải mái hơn rất nhiều, bưng chén đĩa xông thẳng vào giữa bàn tiệc buffet, hăng hái mang đồ về cho chúng tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ cô bé, không nhịn được nói với Ô Ngộ: "Em gái của anh thực sự rất đáng yêu."
Ô Ngộ cũng nhìn cô bé, mỉm cười: "Bây giờ nhìn thấy con bé còn đang sống sờ sờ, tôi cảm thấy mình ngỡ như nằm mơ."
Lời này khiến tôi hơi đau lòng, nhưng có thể nhìn được dáng vẻ sạch sẽ tuấn lãng của anh ngày hôm nay, lại nhớ tới khuôn mặt mơ hồ ánh tránh né tối qua, tôi dùng dĩa xiên lấy thức ăn, nhưng làm thế nào cũng không có khẩu vị.
Tôi đứng cuối cùng trong danh sách bao gồm mẹ anh, em gái và sự tự do của anh, điều này không hề nghi ngờ. Tuy tôi không nên nghĩ như vậy, làm thế thật quá nhỏ mọn, nhưng vẫn sẽ cảm thấy chán nản.
Lúc này Ô Diệu lại bưng hai chiếc bát đầy ụ quay về, cười nói: Hì hì... đại thần, anh, cá hồi và càng cua vừa bưng lên đã bị em cướp mất hai phần, mau ăn đi!" Tôi cũng bị lây bởi nụ cười sáng lạn của cô bé, nghĩ thầm nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, ngày mai còn không biết sẽ bị ném đến ngày nào đâu. Tôi nhận lấy chén đĩa, nói: "Người đẹp, em lợi hại thật đấy." Ô Diệu ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: "Được đại thần khích lệ thực sự là quá hạnh phúc rồi." Hai bọn tôi cùng mỉm cười.
Đuôi mày khoé mắt của Ô Ngộ cũng có vẻ vui. Tôi chú ý tới ánh mắt của anh luôn nhìn tôi. Tôi hùng hổ nhai thịt cua, điềm nhiên như không có việc gì.
"A Diệu, nhớ kĩ những lời anh nói chưa? "Ô Ngộ nói, "Nhất định không được quên."
Ô Diệu liếc mắt, ánh mắt như có làn sương che phủ: "Em biết rồi, suốt ba tiếng này anh nói không dưới mười lần rồi. Ngày 4 tháng 8, gọi điện thoại cho Cục cảnh sát, nói bị một người khả nghi theo dõi. Trong mấy ngày từ mùng 5 đến 8 yêu cầu cảnh sát bảo vệ, nếu như cảnh sát không thể thì đến Cục cảnh sát ở, không được đi ra. Anh, sao anh lại chọc đến kẻ thù nào mà để họ đến tìm em trả thù vậy? Lại còn biết chính xác thời gian bọn họ sẽ đến tìm em nữa?"
Ô Ngộ đáp: "Chuyện này em không cần hỏi." Cách làm này của Ô Ngộ đều có cân nhắc cả đấy. Lúc ấy gã sát thủ liên hoàn kia đã giết bốn người, Ô Diệu đi báo án chắc chắn sẽ nhận được sự chú ý từ cảnh sát, tiến hành bảo vệ nghiêm ngặt. Cách này so với việc cô bé ở nhà một mình thì an toàn hơn.
Ô Diệu liếc tôi, nói: "Đại thần, chị xem đấy, anh em chính là như vậy, độc tài, chủ nghĩa đàn ông... Đàn ông như vậy, ai muốn yêu đương cùng chứ, ai có thể cải tạo anh ấy, tuyệt đối là người phụ nữ đáng khâm phục, tuyệt đối có thể làm thần tượng của em."
Tôi nghe thấy một câu hai ý của cô bé, chỉ khẽ cười: "Đúng vậy, không biết ai có phúc khí kia." Ô Ngộ đang uống nước, liếc tôi, không lên tiếng.
Kết quả thực sự thương tâm, đúng là không nên nói bừa. Tôi vừa dứt lời, thấy một cô gái đứng ở trước bàn chúng tôi. Giọng nói trong trẻo vang lên: A Ngộ, Ô Diệu! Hai người ngồi đây à!"
Chương 87: Đàm Giảo (12.2)
A Ngộ.
Cô ta rõ ràng gọi anh là A Ngộ.
Người tới dáng vẻ thướt tha, nụ cười tươi đẹp làm sao, hương thơm theo làn gió bay đến. Dù ai nhìn thấy cũng phải khen một tiếng là cô gái xinh đẹp hoạt bát. Chỉ là so với nụ cười tươi sáng nhiệt tình của cô ta thì ba người chúng tôi đều không cười chút nào. Ô Ngộ chỉ ngước mắt lên nhìn cô ta, ánh mắt trầm tĩnh, không nói gì. Tôi quan sát cô ta, Ô Diệu lườm nguýt, dáng vẻ không kìm nén được sự bực bội.
Tôi ăn sạch miếng cá hồi.
Bình tĩnh quan sát thì Trần Như Anh là một cô gái rất vui vẻ, xinh đẹp, hai mắt cong cong, luôn mỉm cười, rất ngọt ngào. Vóc dáng lại đẹp, làn da cũng tốt, đồ trắng mặc trên người cô ta càng tôn lên sự hồn nhiên ngây thơ. Phần lớn đàn ông chỉ sợ đều không cưỡng lại được sức hút của cô ta.
Nghĩ vậy, tôi liếc ngay Ô Ngộ. Anh chỉ gật đầu với Trần Như Anh một cái rồi tiếp tục ăn.
Tôi có chút thoả mãn, nhưng cũng không quá hài lòng, song tôi có thể làm gì chứ? Dứt khoát không nhìn cô ta nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.
Lại không nghĩ rằng, cô ta chủ động hỏi tôi: "A Ngộ, chị này là..."
Chị cái moá nhà cô ấy. Tôi nghĩ mình cũng chỉ mới hai tư, lớn hơn cô ta ba tuổi mà thôi, còn nhỏ hơn hai tuổi so với Ô Ngộ đấy.
Ô Diệu đột nhiên cướp lời: "À, chị ấy là bạn gái mới của anh trai tôi, lần này đi du lịch cùng." Nói xong còn khẽ nhéo mu bàn tay tôi dưới bàn, ý bảo tôi cùng diễn trò.
Em gái à, em nhéo chị thì làm được gì chứ? Dù không cam lòng thì quyết định vẫn là ở anh trai em đấy.
Tôi nhất thời không lên tiếng. Ai ngờ Ô Ngộ cũng chả nói lời nào, cúi đầu tiếp tục ăn, vẻ mặt anh chả thay đổi gì. Trong mắt người khác sẽ cho rằng anh ngầm thừa nhận.
Tôi gần như lập tức cảm giác được ánh mắt bi thương của Trần Như Anh "hồn nhiên" kia, trước đó dán chặt trên người Ô Ngộ, sau đó chuyển sang người tôi.
Tôi ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô ta.
"Vậy thì... A Ngộ à, sao đến giờ còn chưa thấy anh nhắc tới..." Trần Như Anh yếu ớt nói.
Tôi có cảm giác chịu tội rồi. Hoá ra trước mặt những cô gái khác, Ô Ngộ lại lạnh lùng như vậy. Anh thực sự là người đàn ông tàn nhẫn.
"Cô đâu rồi?" Ô Ngộ lên tiếng.
"À..." Dường như lúc này Trần Như Anh mới lấy lại tinh thần, "Mẹ em... hơi say thuyền, đang ở trong phòng nghỉ ngơi."
Ô Ngộ: "Ăn cơm xong tôi sẽ qua thăm cô."
Trong mắt Trần Như Anh lúc này mới có chút thần thái: "Vâng, vậy em sẽ chờ anh cùng quay về phòng." Ô Ngộ ừ một tiếng. Trong toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ, Trần Như Anh không liếc tôi lấy một cái. Đợi cô ta lấy xong đồ ăn, cũng không đến chỗ chúng tôi ngồi, mà ngồi ở một bàn phía trước, yên lặng ăn. Dáng vẻ như vậy khiến tôi thấy mà thương hại.
Đợi cô ta đi xa, Ô Diệu lập tức nói: "Anh, sao anh lại muốn đến phòng cô ta? Không phải em vất vả lắm mới nhờ được đại thần giúp anh thoát khỏi phiền toái này sao?" Nói xong dùng ánh mắt "chị biết đấy" trao cho tôi.
Tôi cúi đầu không nói lời nào.
Ô Ngộ: "Cô không thoải mái, anh phải đi thăm. Hơn nữa anh cũng có chuyện quan trọng muốn hỏi cô." Nói xong liếc tôi: "Đàm Giảo, em cũng đi chung đi."
Ánh mắt Ô Diệu lập tức sáng ngời: "Ôi!!..."
Tôi khẽ nói: "Tại sao em phải đi với anh chứ? Em tình nguyện ở chung với Ô Diệu."
Lời còn chưa dứt đã cảm nhận được ánh mắt bức người. Ô Diệu nhìn tôi rồi lại nhìn anh.
"Đàm Giảo, đừng náo loạn." Anh nói.
Tôi đột nhiên không nói ra lời, mỗi câu nói của anh dịu dàng như hàng rào vô tình bao bọc lấy tôi, bao bọc lấy sự phản nghịch của tôi. Tôi ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt kìm nén của anh, còn cả vẻ mặt như cười như không xem kịch vui của Ô Diệu.
Chương 88: Đàm Giảo (12.3)
Thật sự là một tổ hợp xấu hổ, Trần Như Anh đứng trước cửa nhà hàng, nhìn thấy tôi và Ô Ngộ đi ra, mặt mũi cô ta thoáng trắng bệch.
Tuy tôi có tư cách bạn gái chính thức, nhưng với những tình huống bình thường thìkhông có khí thế hùng hổ doạ người, trừ khi đối phương chọc tôi, còn Trần Như Anh này đi theo con đường bạch liên hoa đáng thương, không chủ động chọc vào tôi, cho nên tôi đành phải đóng vai người qua đường yên tĩnh đi theo Ô Ngộ.
"A Ngộ, anh quen chị ấy lúc nào thế?" Trần Như Anh đã có thể gắng gượng duy trì nụ cười rồi.
Tôi cũng muốn xem Ô Ngộ nói như thế nào.
Ô Ngộ đáp: "Chuyện này không liên quan đến cô."
Trần Như Anh im lặng.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời ngoài cửa sổ, mấy con chim màu đen bay qua, bầu trời càng âm u, không biết chứa đựng quá khứ hay là bí mật của tương lai.
Nhưng Trần Như Anh lại quay đầu cười hỏi tôi: "Chị ơi, là chị theo đuổi A Ngộ, hay là A Ngộ theo đuổi chị vậy?"
Cái này hơi nhiều chuyện rồi.
Tôi im lặng một lúc mới đáp: "Là A Ngộ... cầm lấy tay tôi bảo châm thuốc cho anh ấy."
Trần Như Anh sững sờ, nụ cười cứng ngắc: À..." Người đàn ông đi cùng cô ta phía trước không nói gì, cũng chẳng quay đầu lại.
Lập tức đã đến cửa, Trần Như Anh đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn tôi nói: "Không đúng nha, chị à, A Ngộ chưa bao giờ hút thuốc lá, anh ấy ghét nhất là người hút thuốc đấy." Tôi dường như nhìn thấy trong mắt cô ta loé lên sự đắc ý. Điều này khiến tôi bực bội, hờ hững nói: "Tự cô hỏi anh ấy xem có hút thuốc hay không."
Trần Như Anh nhìn Ô Ngộ.
Ô Ngộ chỉ nói ba từ: "Tôi hút thuốc."
Vẻ mặt Trần Như Anh khó có thể tin nổi, lại không dám nói tiếp.
Cô ta móc thẻ phòng, mở cửa gọi: "Mẹ, A Ngộ và... một người bạn của anh ấy đến thăm mẹ này."
Tôi hơi chu miệng, đi theo A Ngộ vào.
Trước đó tôi chỉ thoáng nhìn qua hai mẹ con họ trên boong thuyền. Hiện tại nhìn rõ thì thấy hai mẹ con họ đều là sống trong nhung lụa, vừa đẹp đẽ lại vừa danh giá. Xét một cách công bằng thì tôi thích mẹ Trần Như Anh hơn một chút. Tôi cũng không ngờ bà ấy lại trẻ đến thế.
Cửa ban công khép lại, có lẽ là để ngăn gió thổi vào. Phùng Yên ngồi trên giường. Trước đó Ô Ngộ từng nói Phùng Yên đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng bây giờ gặp nói ba mươi mấy cũng có người tin đấy. Bà ấy mặc một chiếc áo sơ mi và váy, dáng người thon thả, thanh tú, gò má đầy đặn, càng khiến gương mặt trở nên dịu dàng. Ánh mắt cũng là như vậy, lộ ra sự trong veo khiến cho người ta liếc một cái đã cảm thấy bà là một người phụ nữ không tầm thường.
Nhưng bà ấy lại mất trong vụ hoả hoạn nửa năm sau, nghĩ đến mà khiến người ta cảm thấy rầu rĩ.
Bà ấy nhìn Ô Ngộ, mỉm cười: "A Ngộ đến à." Sau đó hơi hứng thú dò xét tôi.
Ô Ngộ đi đến trước mặt bà, đứng nghiêm, giọng nói cung kính nhã nhặn: "Cô ạ, sức khoẻ cô ổn chứ?" Phùng Yên lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là say thuyền thôi. Cô gái này là..."
Ô Ngộ: "Bạn của em, Đàm Giảo." Tôi cười nói: "Chào cô."
Phùng Yên hiển nhiên là người thông minh, cười liếc tôi, rồi lại nhìn con gái bên cạnh mình, cũng không nói gì thêm.
Ô Ngộ lại nói chuyện phiếm với bà mấy câu, sau đó thay đổi đề tài: "Cô ơi, mấy ngày nay trên thuyền có xảy ra chuyện gì kì lạ không ạ?"
Phùng Yên hơi ngơ ngác: "Không có, em muốn biết chuyện gì?"
Nhìn dáng vẻ của bà không giống như nói dối. Trần Như Anh ở bên cạnh xen miệng vào: "A Ngộ, em cảm thấy mấy ngày nay anh mới là lạ ấy, không phải anh gặp chuyện gì khó khăn đấy chứ? Có thì nói cho cha mẹ em biết, bọn họ sẽ giúp anh mà." Nói xong như có như không liếc tôi.
Nói lời này để cho tôi mất hứng sao? Phùng Yên có lẽ cũng cảm thấy con gái nói lời này thiếu thoả đáng, ấn tay con gái, ra hiệu đừng nói nữa. Ô Ngộ chỉ cười, không nhìn Trần Như Anh, nói với Phùng Yên: "Không có khó khăn gì, em rất tốt."
Chúng tôi rời khỏi phòng hai mẹ con họ, cuối cùng Trần Như Anh cũng không đi theo.
"Xem ra..." Ô Ngộ nói, "Trên người mẹ con họ không xảy ra chuyện gì khác thường."
"Ừ."
Đúng lúc này, chúng tôi đi qua boong thuyền, trên đó có không ít người, mí mắt tôi thoáng nháy một phát, bởi vì lại nhìn thấy đôi nam nữ quen thuộc cười đi qua trước mặt chúng tôi. Bọn họ dường như không thấy tôi và Ô Ngộ, coi chúng tôi như hai người xa lạ mà thôi. Vẻ mặt cũng chả có gì thay đổi.
Ô Ngộ cũng nhìn thấy Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ.
"Người bị thời gian quay ngược chỉ có em và anh." Tôi nói, "Hiện tại bọn họ còn chưa biết chúng ta."
Ô Ngộ im lặng không nói gì.
"Lần này chúng ta dừng lại thời gian hơi lâu đấy." Tôi còn nói thêm, "Sẽ không phải cứ thế tiếp tục tiến về phía trước, không còn quay lại một năm sau nữa chăng?"
Anh nói: "Nếu như vậy thì là tốt nhất với tôi."
Tôi không nói gì nữa.
Chúng tôi đi đến cửa phòng tôi, anh đứng lại, tôi cảm nhận được ánh mắt anh vẫn dừng trên người tôi, tôi không để ý, móc thẻ phòng ra, mở cửa phòng, không nói lời nào đi vào. Cho đến khi tôi khép cửa, anh cứ đứng im như vậy, không nói nửa lời.
Bình luận facebook