Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Rabbitlyn
Chương 102: Đàm Giảo (14.1)
Ô Ngộ nói với Trần Như Anh cần phải chuẩn bị một chút mới đến nhà cô ta thăm hỏi được. Người mù cũng nhìn ra được Trần Như Anh bám dính lấy người anh, ánh mắt lưu luyến, thậm chí còn có chút thương cảm. Không thể không nói, cô gái này yêu đơn phương cũng thực khổ sở.
Còn cả ánh mắt "đơn thuần ngây thơ" khi Trần Như Anh nhìn tôi, đối với việc lại lần nữa chịu đựng ánh mắt coi thường của tình địch, tôi vui vẻ chấp nhận. Lúc cô ta đi, tôi còn đứng sau lưng Ô Ngô vẫy tay: "Hẹn gặp lại."
Ô Ngộ xoay người hỏi tôi: "Em cũng muốn đi?"
Xem ra anh còn chưa quên tôi lén đi theo, nhưng anh đã quên trong dòng nước lũ là ai liều mạng che chở tôi không buông được tay sao?
Tôi nói: "Chẳng lẽ anh muốn vứt bỏ em một mình trong phòng không quan tâm sao? Anh làm được à?" Có câu nói rất hay nữ truy nam cách một tầng sa.
Ô Ngộ: "..." Một lát sau lên tiếng, "Được, chúng ta cùng đi."
Tôi: "Vậy... cũng được." Anh liếc tôi không nói lời nào.
Chúng tôi sóng vai trở về, anh nói: "Trần Như Anh tính cách tiểu thư, em đừng để bụng."
Tôi nói: "Em đương nhiên là không để ý đến cô ta rồi." Tôi nói rất đúng trọng tâm, cô ta tính làm rễ hành giữa tôi và Ô Ngộ sao?
Ô Ngộ thoáng cười, nhưng nhanh chóng im lặng. Dường như người vừa ngậm thuốc cười vui vẻ đắp người tuyết lại bị anh giấu đi thật sâu rồi.
Tôi không sợ, tôi đợi anh.
Khoảng nửa tiếng sau, Ô Ngộ mang theo quà cáp đứng bên ngoài hàng rào nhà tổ của họ Trần với tôi.
Nhà tổ của họ Trần là ngôi nhà có ba tầng nhỏ, gỗ đá pha lẫn, tuy xây trong núi, nhưng mang phong cách vô cùng cổ xưa, nghe nói đã từ rất lâu đời.
Sân rất rộng, ít nhất phải hai trăm mét vuông. Bà chủ nhà họ Trần - Phùng Yên cũng coi như là có duyên phận mấy lần trên thuyền với tôi, quản lý ngôi nhà rất khá. Cỏ cây chỉnh tề, đường mòn lát đá vụn. Có hai người thợ trẻ tuổi đang sửa chữa hồ cá trong vườn, ngẩng đầu nhìn chúng tôi. Tôi lập tức chú ý tới trong đó có một người còn rất ưa nhìn, khoảng tầm ba mươi tuổi, người cao to, đường nét rõ ràng, cơ bắp hiện rõ dưới áo jacket, song so với Ô Ngộ thì tôi cảm thấy vẫn kém xa. Không phải vấn đề tướng mạo mà là khí chất quá chênh lệch. Trên người Ô Ngộ có sự thâm trầm mà phức tạp, điều này khiến anh tràn đầy sức hút nam tính, khiến anh tách biệt với những người lao động chân tay.
Tôi quan sát người đó thì anh ta cũng chú ý tới tôi. Người đó còn rất linh hoạt, cầm xẻng nhỏ, khẽ mỉm cười với tôi, khiến cho tôi hơi thẹn thùng, cũng lịch sự mỉm cười với anh ta.
Giọng nói của Ô Ngộ đột nhiên vang lên: "Em cười gì thế?"
Tôi: "... Không có gì."
Vừa quay đầu chạm ngay ánh mắt sâu xa của anh. Tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy với anh, bởi rõ ràng ánh mắt anh nhìn tôi có chút chột dạ. Sau đó anh ngẩng đầu, cũng nhìn về phía vườn.
Đám người kia lại tiếp tục công việc rồi.
Ô Ngộ im lặng, tôi cũng không lên tiếng, đột nhiên cảm thấy ngực hơi nóng lên, còn có sự ngổn ngang không nói nên lời, lại không thể nhìn ra tâm trạng của anh, vẻ mặt anh âm trầm bấm chuông cửa.
Một người phụ nữ xa lạ đi ra.
Ô Ngộ nói nhỏ bên tai tôi: "Đây là em gái của giáo sư Trần, tên là Trần Bảo Châu." Trước kia anh từng xem tài liệu về vụ hoả hoạn, lại quen biết giáo sư Trần, cho nên nhận ra người nhà họ Trần cũng không kì quái.
Trần Bảo Châu khoảng chừng ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, hơi mập, mặt rất gầy, đeo kính đen, lông mày ngắn môi dày, bộ dáng cũng không ưa nhìn. Trên người có khí chất nghiêm túc, cứng nhắc.
Chương 103: Đàm Giảo (14.2)
Chị ta không biết Ô Ngộ: "Hai người là?"
Ô Ngộ: "Xin chào, tôi là học sinh của giáo sư Trần, tới thăm thầy và cô ạ."
Trần Bảo Châu hơi sửng sốt.
Trong lòng tôi giật mình, còn chưa kịp nghĩ gì, chị ta đã mỉm cười, dáng vẻ hiền lành: "Vậy... Hai người vào đi, tôi đi báo cho anh tôi."
Tôi liếc Ô Ngộ, đi theo sau chị ta vào.
Ở cửa ra vào thấy ngay Trần Như Anh, lúc này cô ta đã tháo khẩu trang, cởi áo khoác lông, chỉ mặc áo lông cừu và váy, lộ ra dáng người thướt tha. Tuy cả người hơi gầy, mặt nhọn hoắt, nhưng cười tươi như hoa, ánh mắt toả sáng nhìn Ô Ngộ.
"A Ngộ! Chị Đàm, hai người tới rồi!" Cô ta vui mừng gọi.
Ô Ngộ khẽ gật đầu với cô ta, tôi cũng cười.
Đột nhiên nhận ra nghe cô ta gọi A Ngộ khiến tôi không thoải mái chút nào.
Chúng tôi đi vào phòng khách. Trong này trang trí kiểu Trung Hoa cổ điển, đồ dùng trong nhà làm bằng gỗ lim, chạm khắc ô vuông, u tĩnh, rộng rãi. Phòng khách này phải chiếm diện tích hơn nửa ngôi nhà của tôi. Trần cũng rất cao, cho dù ở trong nhà cũng vô cùng thoáng đãng.
Giáo sư Trần và Phùng Yên đều ở đó, có lẽ là đã nghe Trần Như Anh nói nên chờ. Bên cạnh bọn họ còn có một cô gái trẻ tuổi xa lạ.
Lần đầu gặp giáo sư Trần, ông ấy giống y như trong tưởng tượng của tôi về người đức cao vọng trọng. Quả thực giống như một tiêu bản, dáng người trung bình, chiếc trán rộng, mắt kính dày và nụ cười hiền lành, bộ quần áo mộc mạc và dáng người hơi mập, nhìn ra ông phải lớn hơn Phùng Yên ít nhất bảy tám tuổi, nhìn chả giống vợ chồng gì khi ở bên Phùng Yên mảnh khảnh, nhưng Phùng Yên có khí chất đoan trang nên nhìn hai người cũng khá tương xứng.
Trước kia Ô Ngộ từng nói, tên đầy đủ của giáo sư Trần là Trần Lương Kiệt, trước tiên ông hỏi han ân cần Ô Ngộ mấy câu, sau đó cười nhìn tôi: "Cô này là?"
Ô Ngộ đáp: "Đây là bạn của em, Đàm Giảo là một tác giả. Em đưa cô ấy đến chào hỏi, mong là không làm phiền giáo sư."
Tôi cũng cười nói: "Em chào giáo sư, cô ạ. Em là Đàm Giảo, chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, Giảo trong trăng sáng. Nghe Ô Ngộ nói muốn tới thăm giáo sư anh ấy kính trọng nhất, nên em cũng mặt dày đến chiêm ngưỡng phong độ tư thái, mong thầy đừng để ý."
Giáo sư Trần hơi giật mình, bật cười: "Đừng ngại, người đến đều là khách, vô cùng hoan nghênh. Em còn là một tác giá, sáng tác loại sách gì thế?"
Tôi sờ mũi: "Chỉ là viết về chút tình yêu của nữ giới, không đáng nhắc tới đâu ạ."
Phùng Yên cũng cười, nói: "Có thể sáng tác chứng tỏ là rất giỏi, còn khiêm tốn như vậy, coi như không tệ." Trần Như Anh cũng ở bên cạnh cười, nhưng tôi cảm thấy đó là nụ cười giả tạo.
Còn nữa tôi cũng cảm nhận được ánh mắt của Ô Ngộ chiếu vào người, tôi không nhìn anh, nghĩ thầm, nhìn thấy chưa, người phụ nữ như em cũng thể cầm lên, lấy ra ở bất cứ đâu đấy.
Mọi người ngồi xuống uống trà một lát, giáo sư Trần hỏi: "Ô Ngộ... em vẫn chưa quay về trường sao?" Ngụ ý ám chỉ vụ thảm án ở nhà họ Ô.
Ô Ngộ bình tĩnh đáp: "Chưa ạ."
Giáo sư Trần thở dài, vỗ vai anh: "Em cũng chả dễ dàng gì, nhưng chuyện kia đã qua nửa năm rồi... Em cũng phải suy nghĩ cho tương lai của bản thân, đừng lãng phí cuộc sống như vậy, còn nhiều điều tốt đẹp..."
Chương 104: Đàm Giảo (14.3)
Ô Ngộ không đáp.
Phùng Yên kéo tay áo giáo sư Trần, lên tiếng: "Lão Trần, được rồi! Ô Ngộ vừa tới ông đã bắt đầu thuyết giáo. Tôi thấy người cũng đã đến dây thì hãy ở lại mấy ngày cùng đón năm mới với chúng ta, thế nào?"
Giáo sư Trần mỉm cười: "Ừ!"
Ô Ngộ:"... Vậy có quá làm phiền thầy cô không ạ?"
Tôi không nghĩ tới sẽ có chuyện này, hôm nay vốn chỉ là muốn tới xem tình hình nhà họ Trần, nhưng nghĩ lại chúng tôi đã quyết định ngăn cản vụ hoả hoạn xảy ra, cứu người trong gia đình này, ở lại nhà họ thực sự càng tiện hơn. Tôi cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm, bởi vì chúng tôi đã sớm biết được thời gian xảy ra hoả hoạn.
Nhìn dáng vẻ của Ô Ngộ không từ chối dứt khoát, cũng là thuận theo.
Đang suy nghĩ, Ô Ngộ đột nhiên liếc tôi, ánh mắt trong trẻo. Tôi hiểu anh muốn hỏi ý mình, vì thế mỉm cười. Anh khẽ gật đầu, cảm giác tâm linh tương thông giữa chúng tôi cũng không tệ, tôi còn chưa kịp thu lại nụ cười trên mặt, đột nhiên cảm nhận được Trần Như Anh nhìn chằm chằm mình. Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng, cô ta lại tránh né.
"Đúng vậy, A Ngộ, anh ở lại nhà em đón năm mới đi... đã nửa năm bọn em không gặp anh rồi." Trần Như Anh lên tiếng.
Đúng lúc này, Trần Bảo Châu - em gái giáo sư Trần đột nhiên mở miệng: "Nhưng anh à, phòng ở... ngày mai Chí Vĩ cũng tới mà."
Cô gái xa lạ luôn im lặng từ khi chúng tôi vào nhà đển đây cũng cất lời: "Đúng vậy, muốn cho người vào ở có phải nên hỏi qua bà nội không?"
Tôi nhìn về phía cô ấy, tầm khoảng hai lăm hai sáu, mặt nhọn lông mày mảnh, ăn mặc cũng khá đẹp như mẹ con Phùng Yên, khuôn mặt mang trang điểm nhạt, lúc nói chuyện không cười không giận, ngữ khí như vô tình.
Phùng Yên liếc cô ấy, nói với chúng tôi: "Đây là họ hàng nhà chúng ta, tên là Đường Lan Lan. Chí Vĩ là bạn trai Bảo Châu. Đừng lo Bảo Châu, luôn có chỗ ở mà. Nhưng Lan Lan này, sinh viên mà chú họ cháu tâm đắc nhất đội tuyết đến thăm hỏi, ở lại mấy ngày thì sao chứ? Cháu đã muốn nhắc đến bà nội thì cứ hỏi đi."
Phùng Yên nói bình thản, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy có sự là lạ giữa bọn họ. Giáo sư Trần cúi đầu uống trà với Ô Ngộ, như hoàn toàn không để ý tới chuyện giữa mấy người phụ nữ. Trần Như Anh cũng đứng dậy, nói: "Con đi nói với nội." Lại liếc Ô Ngộ.
Ô Ngộ dường như nhận ra, liếc cô ta một cái, rồi dời ánh mắt đi.
Chỉ là nhìn thấy hành động rất nhỏ giữa bọn họ cũng khiến trong lòng tôi hơi khó chịu, nhưng dường như có thể hiểu được cảm nhận của Trần Như Anh, tại sao cô ta lại yêu không thể thoát ra được với người đàn ông như Ô Ngộ.
Tôi quan sát hai mắt Phùng Yên, trước đó không nhìn kĩ, hiện tại tuy bà trang điểm tinh tế, nhưng khí sắc kém hơn so với nửa năm trước, ánh mắt có quầng thâm, dáng vẻ chứa đầy tâm sự.
Tôi nhấc chén trà lên, chầm chậm nhấp một ngụm. Từ khi Trần Như Anh lên lầu, bầu không khí trong phòng khách cũng trở nên lắng xuống.
Quả nhiên dù là thời nay thì bầu không khí của gia đình lớn cũng vẫn khác biệt với những gia đình bình thường chúng tôi. Nếu là hiện tại thì mẹ tôi đã sớm rửa tay xuống bếp, cha tôi thì bắt đầu khoe khoang chiếc cần câu cá của mình, có lẽ còn lôi kéo Ô Ngộ uống hai chén. Nghĩ vậy tôi lại nhìn lướt qua mọi người, nhìn dáng vẻ anh tuấn trầm tĩnh của anh, trong lòng âm ỉ đau.
Không bao lâu, Trần Như Anh dìu một bà lão đi xuống. Cả nhà giáo sư Trần đứng lên, tôi và Ô Ngộ cũng đứng theo.
Chương 105: Đàm Giảo (14.4)
"Mẹ." "Mẹ." "Bà nội." Bọn họ cùng hô.
Tôi tò mò quan sát người đi tới.
Là một bà lão gầy, không cao lắm, tóc trắng phau, nhưng không có sợi tóc nào rối. Bà mặc áo khoác tơ tằm, quần bố màu đen, giày cao gót đen, nhìn biết ngay là một bà lão vô cùng sang trọng, không nhanh không chậm đi xuống. Khuôn mặt cũng trắng nõn, mặc dù có không ít nếp nhăn, nhưng làn da so với đám người già bảo dưỡng được như vậy đã là vô cùng tốt rồi.
"Cháu chào bà". "Cháu chào bà." Tôi và Ô Ngộ cùng chào hỏi.
Bà lão mỉm cười, dáng vẻ bình thản, ngồi xuống vị trí chủ vị. Tôi từng nghe Ô Ngộ nhắc tới bình thường bà lão và cả Trần Bảo Châu đều sống trong biệt thự ở Bắc Kinh, chỉ có ngày lễ tết mới về nhà tổ. Bà lão tương đối truyền thống, hình như là con gái của một vị quan nào đó, còn cha của giáo sư Trần lại làm kinh doanh. Cho nên gia đình bọn họ thực sự là danh môn quyền quý chân chính.
"Như Anh nói với ta rồi." Bà lão nói, "Đến thì ở lại đi. Thực sự nhà chúng ta cũng hiếm khi có khách đến, nếu cháu đã là học sinh của Lương Kiệt, Như Anh cũng đã mở lời, vậy đừng từ chối nữa."
Giọng nói vô cùng ổn định, không nóng không lạnh, tuy không có vấn đề gì, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Ô Ngộ cũng không kiêu ngạo không nịnh nọt: "Cháu cảm ơn bà, vậy thì làm phiền ạ." Tôi cũng nói cảm ơn. Ánh mắt bà lão đột nhiên rơi vào người tôi, sau đó yên lặng rời đi.
Đó là cảm giác gì ư? Chính là bà ấy đang nhìn bạn, nhưng căn bản không để bạn vào trong mắt. Tôi nhìn Trần Như Anh nhỏ nhắn rúc vào bên người bà lão, cũng đủ biết bà đứng về phía ai.
"Nhưng mẹ ạ, ngày mai Chí Vĩ cũng tới, căn phòng kia..." Trần Bảo Châu lại lên tiếng.
Bà lão cầm chén trà, thản nhiên nói: "Chuyện này thì có gì khó, sắp xếp lại thư phòng của anh con cho nó ở là được."
Trần Bảo Châu không nói tiếp nữa.
Những người khác cũng im lặng.
Tôi nhìn Trần Bảo Châu cúi đầu, cảm thấy hơi áy náy, nhìn chị ta cũng là người thành thật, chúng tôi tới đây còn chiếm cả phòng của bạn trai chị ta. Hơn nữa nhìn thái độ của bà lão thì hình như... không quá coi trọng bạn trai chị ta.
Bà lão liếc Phùng Yên: "Dọn dẹp phòng đi."
Phùng Yên đáp: "Vâng, mẹ ạ."
Bà lão cười với chúng tôi: "Vậy mọi người cứ ngồi đi, đầu bếp về quê ăn Tết rồi, buổi tối nếm thử tay nghề của Phùng Yên. Ta đi lên niệm kinh tiếp đây."
Chúng tôi vội nói vâng.
Trần Như Anh biểu hiện vô cùng hoạt bát: "A Ngộ, chị Đàm, vậy hai người ngồi đi, em lên giúp mẹ dọn phòng." Đường Lan Lan cũng đứng lên, dìu bà lão: "Cháu đưa bà lên, còn trà không ạ? Có cần pha bình nữa không ạ?" Hai người cùng lên lầu, thấp giọng nói chuyện, xem ra quan hệ vô cùng thân mật.
Tôi quay đầu lại nhìn Phùng Yên, bà cũng đang nhìn bọn họ, thoáng mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt.
Tôi khẽ giật mình.
Một lát sau, Phùng Yên và Trần Như Anh lên nhà dọn dẹp, Trần Bảo Châu cũng trở về phòng, chỉ còn lại giáo sư Trần nói chuyện với chúng tôi, bầu không khí thoáng cái vắng vẻ đi không ít. Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã buông xuống, cỏ cây che khuất sân. Trong lúc đó tôi dường như thấy một đôi mắt xuyên qua lá cây nhìn chúng tôi. Chờ khi tôi tập trung nhìn chỉ thấy mỗi lá cây không, đôi mắt kia không còn thấy đâu. Tôi nghĩ có lẽ là mình hoa mắt rồi.
Chương 106: Đàm Giảo (14.5)
Sau đó, Trần Như Anh dẫn bọn tôi lên lầu, tới trước cửa một căn phòng tầng hai, bên trong rất rộng rãi, giường rộng mét tám, trang trí lịch sự tao nhã đầy đủ. Trần Như Anh ngẩng mặt lên nói với Ô Ngộ: "A Ngộ, anh ở phòng này được không?"
Ô Ngộ đáp: "Tôi thế nào cũng được." Rồi liếc sang tôi, "Cô ấy ở đâu?"
Tôi đành đi theo cô ta.
Mãi đến căn phòng cuối hành lang, cô ta lên tiếng: "Bởi vì hai người đột ngột tới cho nên không đủ phòng, chị ở tạm phòng này trước nhé."
Căn phòng kia vì nằm cuối cùng, nên hình dạng không theo quy tắc, chỉ bằng một nửa phòng Ô Ngộ, có đặt một chiếc giường đơn, còn có tủ nhỏ, tôi đoán bình thường là bảo mẫu gì đó ở đây.
Tôi nói: "Được, vất vả cho cô rồi."
Cô ta không nói gì, quay người rời đi. Giữa phụ nữ với nhau thực ra cũng không cần nói quá nhiều.
Tôi thở dài, ngửa mặt nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà. Nghĩ đến mọi người nhà họ Trần, nghĩ đến vụ án diệt môn sắp xảy ra, cảm giác này đúng thật kinh hãi, tất cả người đã mất lại sống sờ sờ trước mặt, mà bạn biết rõ hai ngày nữa bọn họ sẽ gặp xui xẻo.
Theo cách nói của Ô Ngộ, cảnh sát chỉ đưa tin đơn giản tường thuật tóm lược về vụ hoả hoạn kia, có lẽ tám phần là ngoài ý muốn. Tuy người nhà họ Trần có chút phức tạp, không thẳng thắn hoạt bát, nhưng vào đêm xảy ra vụ án, tôi và Ô Ngộ chắc chắn phải trông coi cả đêm, đồng thời cũng làm mọi chuẩn bị, một khi xảy ra hiện tượng kì lạ, lập tức dẫn bọn họ rời đi.
Đúng lúc này có người gõ cửa. Tôi nói: "Vào đi."
Ô Ngộ đẩy cửa vào, nhìn thấy sắp xếp trong phòng, hơi giật mình, sau đó liếc tôi.
Tôi mỉm cười, vỗ giường: "Ngồi đi."
Anh không ngồi, cứ đứng như vậy, nói: "Chúng ta đổi phòng."
Tôi nói: "Không cần. Anh là rể hiền trong lòng bọn họ, em chỉ là cái đuôi dư thừa, sao có thể nhận được đãi ngộ như anh. Hơn nữa không cần đổi đâu, làm vậy họ sẽ nghĩ thế nào chứ? Chúng ta tới cứu người, chuyện nhỏ nhặt này em tạm thời không so đo."
Lời còn chưa dứt, Ô Ngộ đã ngồi xuống giường, thoáng cái không gian trở nên chật chội. Chúng tôi liếc nhau, tôi nhắm mắt lại, làm ra dáng vẻ dưỡng thần. Tôi biết rõ lúc này ánh mắt anh đang nhìn mặt tôi, còn khi tôi mở mắt ra, nó sẽ biến mất.
Cho nên tôi tình nguyện không mở mắt.
"Vậy em nghỉ ngơi trước đi." Anh nói.
"Này." Tôi nói, "Đồng ý với em một chuyện."
"Chuyện gì?"
Tôi còn cảm nhận được hơi thở của anh bên người.
Tôi chầm chậm nói: "Đừng để cho Trần Như Anh gọi anh là A Ngộ nữa. Em nghe rất khó chịu."
Anh im lặng.
Lòng tôi hẹp hòi, bầu không khí im lặng, tim tôi hơi run rẩy.
"Được." Anh đáp.
Tôi không nhịn được cười, mở mắt ra nói: "Thực ra em cũng là vì muốn tốt cho anh, đã không có ý với người thì để người gọi như vậy cũng chả tốt mấy. Anh có biết từ chối phụ nữ không đấy?"
Một cánh tay anh chống lên giường, dí sát mặt tôi, cúi đầu nhìn tôi, tim tôi nóng lên.
"Em nói đúng." Anh chậm rãi nói.
Tim tôi đập nhanh hơn, tôi cũng muốn giữ mặt mũi, lập tức giả vờ không thèm để ý hất tay: "Được rồi, anh có thể trở về căn phòng xa hoa nghỉ ngơi, lui ra đi."
Anh cứ thế nhìn tôi từ trên cao xuống, im lặng, không lên tiếng.
Tôi hỏi: "A Ngộ, anh còn có gì muốn nói sao?"
Trên mặt anh như nhuộm một lớp sương băng, cơ bắp ở cánh tay nổi lên. Trong mắt anh như có cảm xúc gì đó thoáng hiện lên, anh thả tay xuống, giọng nói thản nhiên: "Giảo Giảo, tôi đi đây."
Tôi nằm lỳ trên giường, mặt dán vào gối, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ dần buông xuống tràn ngập ánh sao.
Anh gọi tôi là Giảo Giảo.
Nhẫn nại, xúc động, áp lực như vậy.
Bà đây mặc kệ.
Cái gì cũng không quan tâm.
Bà đây thề phải dỡ được ổ khoá trong lòng anh xuống, thả con thú tổn thương ra, để anh phóng túng, để anh nhất định ở bên mình.
Chương 102: Đàm Giảo (14.1)
Ô Ngộ nói với Trần Như Anh cần phải chuẩn bị một chút mới đến nhà cô ta thăm hỏi được. Người mù cũng nhìn ra được Trần Như Anh bám dính lấy người anh, ánh mắt lưu luyến, thậm chí còn có chút thương cảm. Không thể không nói, cô gái này yêu đơn phương cũng thực khổ sở.
Còn cả ánh mắt "đơn thuần ngây thơ" khi Trần Như Anh nhìn tôi, đối với việc lại lần nữa chịu đựng ánh mắt coi thường của tình địch, tôi vui vẻ chấp nhận. Lúc cô ta đi, tôi còn đứng sau lưng Ô Ngô vẫy tay: "Hẹn gặp lại."
Ô Ngộ xoay người hỏi tôi: "Em cũng muốn đi?"
Xem ra anh còn chưa quên tôi lén đi theo, nhưng anh đã quên trong dòng nước lũ là ai liều mạng che chở tôi không buông được tay sao?
Tôi nói: "Chẳng lẽ anh muốn vứt bỏ em một mình trong phòng không quan tâm sao? Anh làm được à?" Có câu nói rất hay nữ truy nam cách một tầng sa.
Ô Ngộ: "..." Một lát sau lên tiếng, "Được, chúng ta cùng đi."
Tôi: "Vậy... cũng được." Anh liếc tôi không nói lời nào.
Chúng tôi sóng vai trở về, anh nói: "Trần Như Anh tính cách tiểu thư, em đừng để bụng."
Tôi nói: "Em đương nhiên là không để ý đến cô ta rồi." Tôi nói rất đúng trọng tâm, cô ta tính làm rễ hành giữa tôi và Ô Ngộ sao?
Ô Ngộ thoáng cười, nhưng nhanh chóng im lặng. Dường như người vừa ngậm thuốc cười vui vẻ đắp người tuyết lại bị anh giấu đi thật sâu rồi.
Tôi không sợ, tôi đợi anh.
Khoảng nửa tiếng sau, Ô Ngộ mang theo quà cáp đứng bên ngoài hàng rào nhà tổ của họ Trần với tôi.
Nhà tổ của họ Trần là ngôi nhà có ba tầng nhỏ, gỗ đá pha lẫn, tuy xây trong núi, nhưng mang phong cách vô cùng cổ xưa, nghe nói đã từ rất lâu đời.
Sân rất rộng, ít nhất phải hai trăm mét vuông. Bà chủ nhà họ Trần - Phùng Yên cũng coi như là có duyên phận mấy lần trên thuyền với tôi, quản lý ngôi nhà rất khá. Cỏ cây chỉnh tề, đường mòn lát đá vụn. Có hai người thợ trẻ tuổi đang sửa chữa hồ cá trong vườn, ngẩng đầu nhìn chúng tôi. Tôi lập tức chú ý tới trong đó có một người còn rất ưa nhìn, khoảng tầm ba mươi tuổi, người cao to, đường nét rõ ràng, cơ bắp hiện rõ dưới áo jacket, song so với Ô Ngộ thì tôi cảm thấy vẫn kém xa. Không phải vấn đề tướng mạo mà là khí chất quá chênh lệch. Trên người Ô Ngộ có sự thâm trầm mà phức tạp, điều này khiến anh tràn đầy sức hút nam tính, khiến anh tách biệt với những người lao động chân tay.
Tôi quan sát người đó thì anh ta cũng chú ý tới tôi. Người đó còn rất linh hoạt, cầm xẻng nhỏ, khẽ mỉm cười với tôi, khiến cho tôi hơi thẹn thùng, cũng lịch sự mỉm cười với anh ta.
Giọng nói của Ô Ngộ đột nhiên vang lên: "Em cười gì thế?"
Tôi: "... Không có gì."
Vừa quay đầu chạm ngay ánh mắt sâu xa của anh. Tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy với anh, bởi rõ ràng ánh mắt anh nhìn tôi có chút chột dạ. Sau đó anh ngẩng đầu, cũng nhìn về phía vườn.
Đám người kia lại tiếp tục công việc rồi.
Ô Ngộ im lặng, tôi cũng không lên tiếng, đột nhiên cảm thấy ngực hơi nóng lên, còn có sự ngổn ngang không nói nên lời, lại không thể nhìn ra tâm trạng của anh, vẻ mặt anh âm trầm bấm chuông cửa.
Một người phụ nữ xa lạ đi ra.
Ô Ngộ nói nhỏ bên tai tôi: "Đây là em gái của giáo sư Trần, tên là Trần Bảo Châu." Trước kia anh từng xem tài liệu về vụ hoả hoạn, lại quen biết giáo sư Trần, cho nên nhận ra người nhà họ Trần cũng không kì quái.
Trần Bảo Châu khoảng chừng ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, hơi mập, mặt rất gầy, đeo kính đen, lông mày ngắn môi dày, bộ dáng cũng không ưa nhìn. Trên người có khí chất nghiêm túc, cứng nhắc.
Chương 103: Đàm Giảo (14.2)
Chị ta không biết Ô Ngộ: "Hai người là?"
Ô Ngộ: "Xin chào, tôi là học sinh của giáo sư Trần, tới thăm thầy và cô ạ."
Trần Bảo Châu hơi sửng sốt.
Trong lòng tôi giật mình, còn chưa kịp nghĩ gì, chị ta đã mỉm cười, dáng vẻ hiền lành: "Vậy... Hai người vào đi, tôi đi báo cho anh tôi."
Tôi liếc Ô Ngộ, đi theo sau chị ta vào.
Ở cửa ra vào thấy ngay Trần Như Anh, lúc này cô ta đã tháo khẩu trang, cởi áo khoác lông, chỉ mặc áo lông cừu và váy, lộ ra dáng người thướt tha. Tuy cả người hơi gầy, mặt nhọn hoắt, nhưng cười tươi như hoa, ánh mắt toả sáng nhìn Ô Ngộ.
"A Ngộ! Chị Đàm, hai người tới rồi!" Cô ta vui mừng gọi.
Ô Ngộ khẽ gật đầu với cô ta, tôi cũng cười.
Đột nhiên nhận ra nghe cô ta gọi A Ngộ khiến tôi không thoải mái chút nào.
Chúng tôi đi vào phòng khách. Trong này trang trí kiểu Trung Hoa cổ điển, đồ dùng trong nhà làm bằng gỗ lim, chạm khắc ô vuông, u tĩnh, rộng rãi. Phòng khách này phải chiếm diện tích hơn nửa ngôi nhà của tôi. Trần cũng rất cao, cho dù ở trong nhà cũng vô cùng thoáng đãng.
Giáo sư Trần và Phùng Yên đều ở đó, có lẽ là đã nghe Trần Như Anh nói nên chờ. Bên cạnh bọn họ còn có một cô gái trẻ tuổi xa lạ.
Lần đầu gặp giáo sư Trần, ông ấy giống y như trong tưởng tượng của tôi về người đức cao vọng trọng. Quả thực giống như một tiêu bản, dáng người trung bình, chiếc trán rộng, mắt kính dày và nụ cười hiền lành, bộ quần áo mộc mạc và dáng người hơi mập, nhìn ra ông phải lớn hơn Phùng Yên ít nhất bảy tám tuổi, nhìn chả giống vợ chồng gì khi ở bên Phùng Yên mảnh khảnh, nhưng Phùng Yên có khí chất đoan trang nên nhìn hai người cũng khá tương xứng.
Trước kia Ô Ngộ từng nói, tên đầy đủ của giáo sư Trần là Trần Lương Kiệt, trước tiên ông hỏi han ân cần Ô Ngộ mấy câu, sau đó cười nhìn tôi: "Cô này là?"
Ô Ngộ đáp: "Đây là bạn của em, Đàm Giảo là một tác giả. Em đưa cô ấy đến chào hỏi, mong là không làm phiền giáo sư."
Tôi cũng cười nói: "Em chào giáo sư, cô ạ. Em là Đàm Giảo, chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, Giảo trong trăng sáng. Nghe Ô Ngộ nói muốn tới thăm giáo sư anh ấy kính trọng nhất, nên em cũng mặt dày đến chiêm ngưỡng phong độ tư thái, mong thầy đừng để ý."
Giáo sư Trần hơi giật mình, bật cười: "Đừng ngại, người đến đều là khách, vô cùng hoan nghênh. Em còn là một tác giá, sáng tác loại sách gì thế?"
Tôi sờ mũi: "Chỉ là viết về chút tình yêu của nữ giới, không đáng nhắc tới đâu ạ."
Phùng Yên cũng cười, nói: "Có thể sáng tác chứng tỏ là rất giỏi, còn khiêm tốn như vậy, coi như không tệ." Trần Như Anh cũng ở bên cạnh cười, nhưng tôi cảm thấy đó là nụ cười giả tạo.
Còn nữa tôi cũng cảm nhận được ánh mắt của Ô Ngộ chiếu vào người, tôi không nhìn anh, nghĩ thầm, nhìn thấy chưa, người phụ nữ như em cũng thể cầm lên, lấy ra ở bất cứ đâu đấy.
Mọi người ngồi xuống uống trà một lát, giáo sư Trần hỏi: "Ô Ngộ... em vẫn chưa quay về trường sao?" Ngụ ý ám chỉ vụ thảm án ở nhà họ Ô.
Ô Ngộ bình tĩnh đáp: "Chưa ạ."
Giáo sư Trần thở dài, vỗ vai anh: "Em cũng chả dễ dàng gì, nhưng chuyện kia đã qua nửa năm rồi... Em cũng phải suy nghĩ cho tương lai của bản thân, đừng lãng phí cuộc sống như vậy, còn nhiều điều tốt đẹp..."
Chương 104: Đàm Giảo (14.3)
Ô Ngộ không đáp.
Phùng Yên kéo tay áo giáo sư Trần, lên tiếng: "Lão Trần, được rồi! Ô Ngộ vừa tới ông đã bắt đầu thuyết giáo. Tôi thấy người cũng đã đến dây thì hãy ở lại mấy ngày cùng đón năm mới với chúng ta, thế nào?"
Giáo sư Trần mỉm cười: "Ừ!"
Ô Ngộ:"... Vậy có quá làm phiền thầy cô không ạ?"
Tôi không nghĩ tới sẽ có chuyện này, hôm nay vốn chỉ là muốn tới xem tình hình nhà họ Trần, nhưng nghĩ lại chúng tôi đã quyết định ngăn cản vụ hoả hoạn xảy ra, cứu người trong gia đình này, ở lại nhà họ thực sự càng tiện hơn. Tôi cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm, bởi vì chúng tôi đã sớm biết được thời gian xảy ra hoả hoạn.
Nhìn dáng vẻ của Ô Ngộ không từ chối dứt khoát, cũng là thuận theo.
Đang suy nghĩ, Ô Ngộ đột nhiên liếc tôi, ánh mắt trong trẻo. Tôi hiểu anh muốn hỏi ý mình, vì thế mỉm cười. Anh khẽ gật đầu, cảm giác tâm linh tương thông giữa chúng tôi cũng không tệ, tôi còn chưa kịp thu lại nụ cười trên mặt, đột nhiên cảm nhận được Trần Như Anh nhìn chằm chằm mình. Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng, cô ta lại tránh né.
"Đúng vậy, A Ngộ, anh ở lại nhà em đón năm mới đi... đã nửa năm bọn em không gặp anh rồi." Trần Như Anh lên tiếng.
Đúng lúc này, Trần Bảo Châu - em gái giáo sư Trần đột nhiên mở miệng: "Nhưng anh à, phòng ở... ngày mai Chí Vĩ cũng tới mà."
Cô gái xa lạ luôn im lặng từ khi chúng tôi vào nhà đển đây cũng cất lời: "Đúng vậy, muốn cho người vào ở có phải nên hỏi qua bà nội không?"
Tôi nhìn về phía cô ấy, tầm khoảng hai lăm hai sáu, mặt nhọn lông mày mảnh, ăn mặc cũng khá đẹp như mẹ con Phùng Yên, khuôn mặt mang trang điểm nhạt, lúc nói chuyện không cười không giận, ngữ khí như vô tình.
Phùng Yên liếc cô ấy, nói với chúng tôi: "Đây là họ hàng nhà chúng ta, tên là Đường Lan Lan. Chí Vĩ là bạn trai Bảo Châu. Đừng lo Bảo Châu, luôn có chỗ ở mà. Nhưng Lan Lan này, sinh viên mà chú họ cháu tâm đắc nhất đội tuyết đến thăm hỏi, ở lại mấy ngày thì sao chứ? Cháu đã muốn nhắc đến bà nội thì cứ hỏi đi."
Phùng Yên nói bình thản, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy có sự là lạ giữa bọn họ. Giáo sư Trần cúi đầu uống trà với Ô Ngộ, như hoàn toàn không để ý tới chuyện giữa mấy người phụ nữ. Trần Như Anh cũng đứng dậy, nói: "Con đi nói với nội." Lại liếc Ô Ngộ.
Ô Ngộ dường như nhận ra, liếc cô ta một cái, rồi dời ánh mắt đi.
Chỉ là nhìn thấy hành động rất nhỏ giữa bọn họ cũng khiến trong lòng tôi hơi khó chịu, nhưng dường như có thể hiểu được cảm nhận của Trần Như Anh, tại sao cô ta lại yêu không thể thoát ra được với người đàn ông như Ô Ngộ.
Tôi quan sát hai mắt Phùng Yên, trước đó không nhìn kĩ, hiện tại tuy bà trang điểm tinh tế, nhưng khí sắc kém hơn so với nửa năm trước, ánh mắt có quầng thâm, dáng vẻ chứa đầy tâm sự.
Tôi nhấc chén trà lên, chầm chậm nhấp một ngụm. Từ khi Trần Như Anh lên lầu, bầu không khí trong phòng khách cũng trở nên lắng xuống.
Quả nhiên dù là thời nay thì bầu không khí của gia đình lớn cũng vẫn khác biệt với những gia đình bình thường chúng tôi. Nếu là hiện tại thì mẹ tôi đã sớm rửa tay xuống bếp, cha tôi thì bắt đầu khoe khoang chiếc cần câu cá của mình, có lẽ còn lôi kéo Ô Ngộ uống hai chén. Nghĩ vậy tôi lại nhìn lướt qua mọi người, nhìn dáng vẻ anh tuấn trầm tĩnh của anh, trong lòng âm ỉ đau.
Không bao lâu, Trần Như Anh dìu một bà lão đi xuống. Cả nhà giáo sư Trần đứng lên, tôi và Ô Ngộ cũng đứng theo.
Chương 105: Đàm Giảo (14.4)
"Mẹ." "Mẹ." "Bà nội." Bọn họ cùng hô.
Tôi tò mò quan sát người đi tới.
Là một bà lão gầy, không cao lắm, tóc trắng phau, nhưng không có sợi tóc nào rối. Bà mặc áo khoác tơ tằm, quần bố màu đen, giày cao gót đen, nhìn biết ngay là một bà lão vô cùng sang trọng, không nhanh không chậm đi xuống. Khuôn mặt cũng trắng nõn, mặc dù có không ít nếp nhăn, nhưng làn da so với đám người già bảo dưỡng được như vậy đã là vô cùng tốt rồi.
"Cháu chào bà". "Cháu chào bà." Tôi và Ô Ngộ cùng chào hỏi.
Bà lão mỉm cười, dáng vẻ bình thản, ngồi xuống vị trí chủ vị. Tôi từng nghe Ô Ngộ nhắc tới bình thường bà lão và cả Trần Bảo Châu đều sống trong biệt thự ở Bắc Kinh, chỉ có ngày lễ tết mới về nhà tổ. Bà lão tương đối truyền thống, hình như là con gái của một vị quan nào đó, còn cha của giáo sư Trần lại làm kinh doanh. Cho nên gia đình bọn họ thực sự là danh môn quyền quý chân chính.
"Như Anh nói với ta rồi." Bà lão nói, "Đến thì ở lại đi. Thực sự nhà chúng ta cũng hiếm khi có khách đến, nếu cháu đã là học sinh của Lương Kiệt, Như Anh cũng đã mở lời, vậy đừng từ chối nữa."
Giọng nói vô cùng ổn định, không nóng không lạnh, tuy không có vấn đề gì, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Ô Ngộ cũng không kiêu ngạo không nịnh nọt: "Cháu cảm ơn bà, vậy thì làm phiền ạ." Tôi cũng nói cảm ơn. Ánh mắt bà lão đột nhiên rơi vào người tôi, sau đó yên lặng rời đi.
Đó là cảm giác gì ư? Chính là bà ấy đang nhìn bạn, nhưng căn bản không để bạn vào trong mắt. Tôi nhìn Trần Như Anh nhỏ nhắn rúc vào bên người bà lão, cũng đủ biết bà đứng về phía ai.
"Nhưng mẹ ạ, ngày mai Chí Vĩ cũng tới, căn phòng kia..." Trần Bảo Châu lại lên tiếng.
Bà lão cầm chén trà, thản nhiên nói: "Chuyện này thì có gì khó, sắp xếp lại thư phòng của anh con cho nó ở là được."
Trần Bảo Châu không nói tiếp nữa.
Những người khác cũng im lặng.
Tôi nhìn Trần Bảo Châu cúi đầu, cảm thấy hơi áy náy, nhìn chị ta cũng là người thành thật, chúng tôi tới đây còn chiếm cả phòng của bạn trai chị ta. Hơn nữa nhìn thái độ của bà lão thì hình như... không quá coi trọng bạn trai chị ta.
Bà lão liếc Phùng Yên: "Dọn dẹp phòng đi."
Phùng Yên đáp: "Vâng, mẹ ạ."
Bà lão cười với chúng tôi: "Vậy mọi người cứ ngồi đi, đầu bếp về quê ăn Tết rồi, buổi tối nếm thử tay nghề của Phùng Yên. Ta đi lên niệm kinh tiếp đây."
Chúng tôi vội nói vâng.
Trần Như Anh biểu hiện vô cùng hoạt bát: "A Ngộ, chị Đàm, vậy hai người ngồi đi, em lên giúp mẹ dọn phòng." Đường Lan Lan cũng đứng lên, dìu bà lão: "Cháu đưa bà lên, còn trà không ạ? Có cần pha bình nữa không ạ?" Hai người cùng lên lầu, thấp giọng nói chuyện, xem ra quan hệ vô cùng thân mật.
Tôi quay đầu lại nhìn Phùng Yên, bà cũng đang nhìn bọn họ, thoáng mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt.
Tôi khẽ giật mình.
Một lát sau, Phùng Yên và Trần Như Anh lên nhà dọn dẹp, Trần Bảo Châu cũng trở về phòng, chỉ còn lại giáo sư Trần nói chuyện với chúng tôi, bầu không khí thoáng cái vắng vẻ đi không ít. Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã buông xuống, cỏ cây che khuất sân. Trong lúc đó tôi dường như thấy một đôi mắt xuyên qua lá cây nhìn chúng tôi. Chờ khi tôi tập trung nhìn chỉ thấy mỗi lá cây không, đôi mắt kia không còn thấy đâu. Tôi nghĩ có lẽ là mình hoa mắt rồi.
Chương 106: Đàm Giảo (14.5)
Sau đó, Trần Như Anh dẫn bọn tôi lên lầu, tới trước cửa một căn phòng tầng hai, bên trong rất rộng rãi, giường rộng mét tám, trang trí lịch sự tao nhã đầy đủ. Trần Như Anh ngẩng mặt lên nói với Ô Ngộ: "A Ngộ, anh ở phòng này được không?"
Ô Ngộ đáp: "Tôi thế nào cũng được." Rồi liếc sang tôi, "Cô ấy ở đâu?"
Tôi đành đi theo cô ta.
Mãi đến căn phòng cuối hành lang, cô ta lên tiếng: "Bởi vì hai người đột ngột tới cho nên không đủ phòng, chị ở tạm phòng này trước nhé."
Căn phòng kia vì nằm cuối cùng, nên hình dạng không theo quy tắc, chỉ bằng một nửa phòng Ô Ngộ, có đặt một chiếc giường đơn, còn có tủ nhỏ, tôi đoán bình thường là bảo mẫu gì đó ở đây.
Tôi nói: "Được, vất vả cho cô rồi."
Cô ta không nói gì, quay người rời đi. Giữa phụ nữ với nhau thực ra cũng không cần nói quá nhiều.
Tôi thở dài, ngửa mặt nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà. Nghĩ đến mọi người nhà họ Trần, nghĩ đến vụ án diệt môn sắp xảy ra, cảm giác này đúng thật kinh hãi, tất cả người đã mất lại sống sờ sờ trước mặt, mà bạn biết rõ hai ngày nữa bọn họ sẽ gặp xui xẻo.
Theo cách nói của Ô Ngộ, cảnh sát chỉ đưa tin đơn giản tường thuật tóm lược về vụ hoả hoạn kia, có lẽ tám phần là ngoài ý muốn. Tuy người nhà họ Trần có chút phức tạp, không thẳng thắn hoạt bát, nhưng vào đêm xảy ra vụ án, tôi và Ô Ngộ chắc chắn phải trông coi cả đêm, đồng thời cũng làm mọi chuẩn bị, một khi xảy ra hiện tượng kì lạ, lập tức dẫn bọn họ rời đi.
Đúng lúc này có người gõ cửa. Tôi nói: "Vào đi."
Ô Ngộ đẩy cửa vào, nhìn thấy sắp xếp trong phòng, hơi giật mình, sau đó liếc tôi.
Tôi mỉm cười, vỗ giường: "Ngồi đi."
Anh không ngồi, cứ đứng như vậy, nói: "Chúng ta đổi phòng."
Tôi nói: "Không cần. Anh là rể hiền trong lòng bọn họ, em chỉ là cái đuôi dư thừa, sao có thể nhận được đãi ngộ như anh. Hơn nữa không cần đổi đâu, làm vậy họ sẽ nghĩ thế nào chứ? Chúng ta tới cứu người, chuyện nhỏ nhặt này em tạm thời không so đo."
Lời còn chưa dứt, Ô Ngộ đã ngồi xuống giường, thoáng cái không gian trở nên chật chội. Chúng tôi liếc nhau, tôi nhắm mắt lại, làm ra dáng vẻ dưỡng thần. Tôi biết rõ lúc này ánh mắt anh đang nhìn mặt tôi, còn khi tôi mở mắt ra, nó sẽ biến mất.
Cho nên tôi tình nguyện không mở mắt.
"Vậy em nghỉ ngơi trước đi." Anh nói.
"Này." Tôi nói, "Đồng ý với em một chuyện."
"Chuyện gì?"
Tôi còn cảm nhận được hơi thở của anh bên người.
Tôi chầm chậm nói: "Đừng để cho Trần Như Anh gọi anh là A Ngộ nữa. Em nghe rất khó chịu."
Anh im lặng.
Lòng tôi hẹp hòi, bầu không khí im lặng, tim tôi hơi run rẩy.
"Được." Anh đáp.
Tôi không nhịn được cười, mở mắt ra nói: "Thực ra em cũng là vì muốn tốt cho anh, đã không có ý với người thì để người gọi như vậy cũng chả tốt mấy. Anh có biết từ chối phụ nữ không đấy?"
Một cánh tay anh chống lên giường, dí sát mặt tôi, cúi đầu nhìn tôi, tim tôi nóng lên.
"Em nói đúng." Anh chậm rãi nói.
Tim tôi đập nhanh hơn, tôi cũng muốn giữ mặt mũi, lập tức giả vờ không thèm để ý hất tay: "Được rồi, anh có thể trở về căn phòng xa hoa nghỉ ngơi, lui ra đi."
Anh cứ thế nhìn tôi từ trên cao xuống, im lặng, không lên tiếng.
Tôi hỏi: "A Ngộ, anh còn có gì muốn nói sao?"
Trên mặt anh như nhuộm một lớp sương băng, cơ bắp ở cánh tay nổi lên. Trong mắt anh như có cảm xúc gì đó thoáng hiện lên, anh thả tay xuống, giọng nói thản nhiên: "Giảo Giảo, tôi đi đây."
Tôi nằm lỳ trên giường, mặt dán vào gối, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ dần buông xuống tràn ngập ánh sao.
Anh gọi tôi là Giảo Giảo.
Nhẫn nại, xúc động, áp lực như vậy.
Bà đây mặc kệ.
Cái gì cũng không quan tâm.
Bà đây thề phải dỡ được ổ khoá trong lòng anh xuống, thả con thú tổn thương ra, để anh phóng túng, để anh nhất định ở bên mình.
Bình luận facebook