Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Rabbitlyn
Chương 107: Ô Ngộ (14.1)
Tôi không nghĩ tới Đàm Giảo sẽ để ý tới cách Trần Như Anh gọi tôi.
Trước kia ở trong phòng thí nghiệm trường, mấy người bạn đều gọi tôi "A Ngộ", Trần Như Anh cũng gọi theo nên tôi không quá bận tâm.
Nhưng bây giờ khi tôi quay về phòng nằm trên giường, trong đầu hiện lên toàn là dáng vẻ Đàm Giảo nằm trên giường, tư thế không hề nhã nhặn, hai chân co lại, khẽ gọi "A Ngộ".
Nhiều người từng gọi tôi như vậy, nhưng chỉ có giọng nói của cô ấy mềm đến tận xương.
Cô ấy nói đúng, tôi cũng không muốn nghe thấy những người phụ nữ bên cạnh gọi giống như cô ấy.
Vừa mới nhìn khuôn mặt, cơ thể cô ấy gần trong gang tấc, hai chữ "Giảo Giảo" trong lòng tôi không thể ép xuống được. Tôi đứng dậy muốn rời đi, nhưng cô ấy đã mở mắt ra, đôi mắt trong veo thông minh, hỏi: "Anh còn gì muốn nói sao?"
Lửa giận trong lòng đè nén dường như lại bị nhen nhóm, thiêu đốt cánh tay lan đến mặt, mắt, cổ họng tôi. Hai chữ kia cứ thế bật ra ngoài.
Giảo Giảo.
Bạn bè gọi em là Đại Châu, độc giả gọi em đủ loại tên, nhưng tôi đã sớm cảm thấy những cách gọi kia chả dễ nghe chút nào.
Tịch nguyệt giảo giảo, cố khiết vô hà, cố phán sinh tư (*) mới là cách gọi thích hợp nhất với em.
(*) Đi tham khảo câu này thì bạn mình giải thích ra tiếng Việt là: trăng sáng vằng vặc, trơn bóng không tỳ vết, tràn đầy màu sắc
Hai chữ kia cứ thế lan tràn trong lòng tôi, không thể nào nhìn vào mắt cô ấy, tôi đứng dậy rời đi.
Giảo Giảo. Tôi nằm trên giường, gọi một lúc lâu. Cảm giác trầm luân nào đó dường như chất chứa trong cách gọi này đang hấp dẫn lấy tôi. Tôi hơi muốn cười, sâu trong lòng có cảm giác rung động ngọt ngào.
Có người gõ cửa.
"Vào đi."
Là Trần Như Anh. Tôi lập tức ngồi dậy. Rõ ràng cô ta vừa tắm xong, tóc dài hơi ẩm xoã xuống vai, khuôn mặt trắng nõn, hơn nữa hiếm khi mặc váy màu đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Khuôn mặt kia càng thêm gầy. Cô ta bưng khay đồ ăn, nhìn tôi mỉm cười: "A Ngộ, nước ép trái cây tươi đây, còn cả bánh quy em học mẹ làm, em sợ buổi tối anh đói bụng."
Tôi ngồi im: "Không cần, tôi không đói."
Cô ta mỉm cười, đặt đồ xuống bàn, hình như hơi mất tự nhiên: "A Ngộ, thật sự đã rất lâu em không được gặp anh rồi, từ sau khi rời khỏi thuyền..."
Lúc này tôi mới ngước mắt lên nhìn cô ta: "Tôi cũng có chuyện muốn hỏi. Cô còn nhớ chuyện trên thuyền không?"
Cô ta lắc đầu: "Không nhớ rõ, mẹ em cũng thế. Em chỉ nhớ khi tỉnh lại thì đã ở trong khách sạn do Chính phủ và công ty du lịch sắp xếp. Nói là thuyền xảy ra trục trặc, trả lại tiền, bảo mọi người về nhà. Hơn nữa lúc ấy có rất nhiều du khách cho nên em cũng chả để ý."
Cô ta cũng giống như tôi, sau khi rời thuyền tôi cũng như lọt trong sương mù, hạng mục bên Bắc Linh thúc giục gấp gáp, mẹ lo cho tôi và Ô Diệu, thêm nữa được hoàn tiền cũng không tổn thất gì, nên cứ thế rời đi.
Tôi lại hỏi: "Vậy... sau hơn nửa năm có xảy ra chuyện gì kì lạ không?"
Trần Như Anh hơi sửng sốt: "Không, không có... A Ngộ, anh nói là chuyện gì kì lạ cơ?"
Nhìn dáng vẻ của cô ta, tôi đoán là sẽ không hỏi ra được gì. Tôi đáp: "Không có gì. Còn nữa sau này đừng gọi tôi là A Ngộ nữa, cứ gọi thẳng tên đi."
Sắc mặt cô ta thay đổi: "Tại sao?"
Tôi nói: "Không tại sao hết, cảm thấy không thích hợp."
Lời này có lẽ khiến cho cô ta càng khó chịu hơn, tôi thực sự không thích dây dưa với phụ nữ, bèn quay mặt đi, cúi đầu ngậm điếu thuốc, lại nghe thấy giọng nói của cô ta càng hèn mọn: "Có phải... chị Đàm không thích, cho nên không cho em gọi như vậy?"
Tôi liếc cô ta, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi, hơi mất tự nhiên, nhưng tôi không thích giọng điệu của cô ta khi nhắc đến Đàm Giảo. Tôi nói: "Không liên quan gì đến cô ấy hết, chỉ là ý nghĩ của tôi."
"Ý nghĩ của anh?" Cô ta nói, "Ý nghĩ gì chứ? Trước kia em vẫn gọi anh như vậy, hiện tại chị ta có thể gọi còn em không được sao? Chị ta cũng không phải... không phải của anh..."
Tôi ngước mắt, lặng lẽ nhìn cô ta.
Trần Như Anh không ngốc nghếch, thậm chí vô cùng nhạy cảm, dần hiểu ánh mắt của tôi.
Vì thế mặt cô ta xám xịt: "Em... đã muộn rồi, anh đi ngủ sớm một chút, em về phòng..."
Chương 108: Ô Ngộ (14.2)
Đêm nay tôi ngủ không ngon lắm, lại mơ tới mấy hôm trước quay về thuyền, tôi nhìn chiếc thuyền chìm xuống, bị cuốn vào vòng xoáy trong hồ, thậm chí nhìn thấy Ô Diệu ngâm mình trong nước, đau đớn giãy dụa. Điều này khiến tôi cảm thấy mình như thể bị thứ gì đó trói buộc trong mơ, ra sức giãy dụa, muốn đi cứu con bé, nhưng lại không thể. Tôi chìm vào trong nước, cả người ướt sũng.
Có thứ gì đó quấn lấy tôi, càng ngày càng chặt khiến cho tôi thở cũng khó khăn.
Tôi giật mình mở mắt ra, nhìn trần nhà trống rỗng, gió đêm từ cửa sổ thổi vào. Tôi nhận ra mình gặp ác mộng, qua một lúc lâu mới ngủ lại được.
Trong hai tháng sau khi Ô Diệu gặp chuyện không may, tôi càng không thể ngủ nổi, cả đêm mất ngủ, ngồi trên giường, cảm giác trống rỗng tỉnh táo, y như trong mơ, như là rắn độc quấn quanh từng bước xâm chiếm linh hồn và ý chí.
Tôi không biết lúc nào mới có thể thoát ra ngoài.
Sáng hôm sau, tôi ra ngoài đánh răng cũng thấy ngay Đàm Giảo từ nhà tắm đi ra. Tôi hơi giật mình bởi vì trên người chúng tôi đều mặc bộ quần áo mua ở cửa hàng tạp hoá, chỉ là áo len và sơ mi đơn giản không mặc áo khoác, chất liệu như nhau đều để giữ ấm. Cô ấy vừa gội đầu xong, tóc dài xoã xuống vai, không còn buộc tóc đuôi ngựa như ngày bình thường, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng như ngọc. Hôm nay cô ấy khá đầu tư cho cách ăn mặc, áo len màu hồng cánh sen, áo sơ mi mặc trong lộ ra cổ áo, bên dưới là quần jean, lập tức lộ ra sự thanh tú động lòng người hơn so với bình thường.
Tôi nhìn cô ấy đến gần.
Cô ấy cũng nhìn tôi.
Trải qua tối hôm qua, bầu không khí giữa chúng tôi trở nên hơi xấu hổ, lúc đi đến gần tôi, cô ấy đột nhiên mỉm cười: "Chào buổi sáng, A Ngộ."
Tôi đáp: "Chào buổi sáng."
Cô ấy vịn cầu thang từ từ đi xuống nhà. Tôi liếc cô ấy, dường như cảm thấy cô ấy không giống như bình thường, nhưng khác ở đâu lại không nói được.
Chờ tôi rửa mặt xong đi xuống thì chỉ thấy Đàm Giảo và Phùng Yên đang làm sủi cảo, không thấy bóng dáng những người khác đâu.
Phùng Yên cười dịu dàng hỏi han tôi: "Ngủ ngon không?"
Tôi nói: "Cũng được ạ." Ánh mắt lướt qua Đàm Giảo, cô ấy đang làm sủi cảo, bàn tay không quá thuần thục đang dùng đũa gắp nhân vào trong bánh.
Phùng Yên nói tiếp: "Sáng nay Như Anh hơi khó chịu nên không xuống. Những người khác đều có việc, chúng ta làm xong sủi cảo rồi phần cho họ."
Tôi không phản đối, đi rửa sạch tay, ngồi bên cạnh Đàm Giảo. Phùng Yên bỏ đống sủi cảo đầu tiên đã gói xong vào tủ lạnh, bên bàn chỉ còn lại hai chúng tôi. Đàm Giảo như thể hoàn toàn không chú ý tới tôi, hai mắt nhìn chằm chằm sủi cảo, dáng vẻ chăm chú. Tôi nhìn mấy miếng "sủi cảo" cô ấy gói lại bật cười.
Hình dáng lộn xộn, kì quái, sủi cảo ở đâu ra chứ, nhiều lắm chỉ được coi là thịt được bao lớp ngoài.
"Em gói cho ai ăn thế?" Tôi cầm miếng vỏ sủi cảo.
Cô ấy cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Anh."
Tôi bị á khẩu, lấy nhân thịt, gói sủi cảo, bỏ vào trong mâm. Cô ấy ngẩng đầu nhìn: "Á, sao gói đẹp thế? Anh có phải là đàn ông không?"
Tôi: "Nói bậy bạ gì thế?"
Cô ấy mỉm cười, dừng lại, nhìn tôi gói sủi cảo, sau đó bắt đầu nói mò: "Gói sủi cảo đẹp như vậy, thành thật khai báo, lúc trước từng gói cho bao nhiêu cô gái rồi?"
Tôi: "Trước kia mẹ tôi bán đồ ăn từng làm mì hoành thánh sủi cảo, tôi vừa học vừa giúp mẹ."
Cô ấy không nói nữa.
Chương 109: Ô Ngộ (14.3)
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, có thể thấy được trong mắt sự thương tiếc và dịu dàng. Khi cô ấy nhanh nhẹn như con thỏ cũng giống như trẻ con khiến đàn ông dở khóc dở cười; khi cô ấy yên lặng, trong ánh mắt như chứa đựng cả cuộc đời.
Tôi nói: "Không gói hết thì nhờ cô hỗ trợ..." Ai biết còn chưa nói xong, một ngón tay mềm mại đã chạm vào mặt tôi, tôi ngẩng đầu thấy cô ấy mím môi cười, còn giơ một ngón tay dính bột mì. Tôi lấy mu bàn tay lau mặt, quả nhiên có vệt trắng.
"Đừng nghịch." Tôi nói. Có thể nhìn thấy đôi mắt rực rỡ đong đầy ánh sao của cô ấy, khoé miệng tôi cũng không nhịn được nhếch lên. Cô ấy được một tấc lại muốn tiến một thước, đột nhiên đứng dậy, mở hai tay ra, mặt nhìn thẳng tôi.
Mười ngón tay chạm vào mặt tôi, trán, rồi cả sống mũi. Tôi bắt lấy tay cô ấy, lặng lẽ nhìn. Cô ấy đứng giữa hai chân tôi, mặt ửng đỏ, ánh mắt như có sương mù lan tràn.
"Đùa chút thôi mà..." Cô ấy nói thầm, tôi thả tay cô ấy ra. Ai ngờ cô ấy lại tiếp tục, lấy mu bàn tay chạm vào mặt tôi: "Lau cho anh..."
Mu bàn tay mềm mại mát lạnh dán lên mặt tôi, cảm giác vô cùng thoải mái. Đôi mắt cô ấy gần trong gang tấc. Tôi cảm thấy cơ thể hơi cứng đờ, bàn tay vịn trên ghế cũng cứng ngắc. Tôi biết chỉ cần hơi vươn tay ra là có thể ôm được cô ấy vào lòng.
Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc, hơi thở khẽ phả ra cũng rất nóng, nhưng Đàm Giảo dường như rất chuyên tâm, dùng mu bàn tay tiếp tục lau. Tôi liếc cánh tay cô ấy, ngẫu nhiên chạm vào mắt cô ấy. Cô ấy liếc tôi, ánh mắt không chắc chắn.
Tôi biết không thể để cho cô ấy tiếp tục như vậy, đưa tay lên bỏ tay cô ấy ra, nghiêng đầu tránh đi, khàn giọng: "Làm sủi cảo cho tốt..."
Tôi hoàn toàn không nghĩ tới, hai ngón tay đột nhiên chạm vào cằm tôi, xoay mặt tôi lại.
Chưa từng có cô gái nào chạm mặt tôi, trước kia cô ấy cũng chưa từng như vậy.
Tôi: "..."
Mặt của cô ấy thoáng đỏ ửng, ánh mắt vẫn thản nhiên như cũ, thả cằm tôi ra, lấy giấy thoáng lau qua mặt tôi: "Lộn xộn gì chứ, lại sạch sẽ đẹp trai xuất sắc rồi. Đừng nhăn nhó, không phải chúng ta là chiến hữu đồng cam cộng khổ à."
Cô ấy ngồi xuống, Phùng Yên bưng bát không đi ra, nhịn cười, cũng không biết vừa rồi đã nhìn thấy bao nhiêu. Lúc này tôi mới từ từ lấy lại tinh thần. Đàm Giảo cúi đầu gói, trong miệng còn khẽ ngâm nga, điềm nhiên như không có việc gì.
Lần đầu tiên tôi phát hiện tim đập nhanh đến mức không thể khống chế nổi. Cảm giác nóng bức vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay và mặt. Cơ thể có chỗ nào đó mơ hồ ngứa ngáy. Tôi tiếp tục gói sủi cảo, từng tế bào trong cơ thể cũng đang kìm nén.
Không bao lâu những người khác cũng xuống nhà. Trần Bảo Châu không có ý hỗ trợ, bưng lấy cốc nước uống, cũng không nói nhiều với chúng tôi. Phùng Yên nói: "Bảo Châu, em ăn bao nhiêu cái?" Trần Bảo Châu đáp: "10 cái." Phùng Yên nói được. Quan hệ hai người này nhìn bề ngoài có vẻ không thân thiết. Đường Lan Lan cũng đi xuống nhà, gióng nói thanh thuý: "Ôi! Làm sủi cào à. Ô Ngộ cũng hỗ trợ?" Tôi mỉm cười, nói ừ. Cô ta cũng cười, thái độ không tệ. Lúc này thái độ của Phùng Yên đối với cô ta lãnh đạm, Đường Lan Lan cũng không nói chuyện với bà.
Sau khi xuống phòng khách giáo sư Trần ngồi đọc báo, còn gọi tôi: "Ô Ngộ, những chuyện kia để cho phụ nữ làm đi, em qua trò chuyện với thầy." Tôi đành phải rửa tay đi qua, lúc rời đi, Đàm Giảo cũng ngước mắt lên nhìn tôi, chóp mũi chẳng biết dính bột mì từ khi nào, dáng vẻ rất đáng yêu. Tôi không biết có phải là ảo giác hay không, hay là trong lòng tôi có quỷ, chỉ cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi hôm nay mềm nhũn, ướt đẫm, có loại cảm giác không nói nên lời. Trước khi tôi ý thức được thì ngón tay đã khẽ giơ lên chạm vào sống mũi cô ấy.
Cô ấy cứ thế nhìn tôi, khiến tâm trạng tôi lại rung động, ngón tay hạ xuống, lau chút bột mì dính trên chiếc mũi nhỏ của cô ấy. Cô ấy thuận theo nhắm mắt lại, khoé miệng có ý cười.
"Như Anh? Bệnh cảm đã khá hơn chưa? Xuống ăn à?" Giọng của Phùng Yên đột nhiên vang lên, vô cùng ân cần. Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Trần Như Anh đứng ở cửa phòng cô ta, vẫn mặc chiếc váy đen hôm qua, khoác thêm chiếc áo lông, trên mặt còn đeo khẩu trang.
Cô ta đứng yên, cả người như một chiếc bóng, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
"Không cần đâu mẹ." Giọng nói của cô ta cũng không lớn, dường như không nghe rõ. Tôi chạm vào ánh mắt cô ta, cô ta đột nhiên thoáng mỉm cười. Nụ cười kia có chút lạnh lẽo, có chút đau khổ, còn có chút oán hận, sau đó cô ta xoay người trở về phòng.
Chương 107: Ô Ngộ (14.1)
Tôi không nghĩ tới Đàm Giảo sẽ để ý tới cách Trần Như Anh gọi tôi.
Trước kia ở trong phòng thí nghiệm trường, mấy người bạn đều gọi tôi "A Ngộ", Trần Như Anh cũng gọi theo nên tôi không quá bận tâm.
Nhưng bây giờ khi tôi quay về phòng nằm trên giường, trong đầu hiện lên toàn là dáng vẻ Đàm Giảo nằm trên giường, tư thế không hề nhã nhặn, hai chân co lại, khẽ gọi "A Ngộ".
Nhiều người từng gọi tôi như vậy, nhưng chỉ có giọng nói của cô ấy mềm đến tận xương.
Cô ấy nói đúng, tôi cũng không muốn nghe thấy những người phụ nữ bên cạnh gọi giống như cô ấy.
Vừa mới nhìn khuôn mặt, cơ thể cô ấy gần trong gang tấc, hai chữ "Giảo Giảo" trong lòng tôi không thể ép xuống được. Tôi đứng dậy muốn rời đi, nhưng cô ấy đã mở mắt ra, đôi mắt trong veo thông minh, hỏi: "Anh còn gì muốn nói sao?"
Lửa giận trong lòng đè nén dường như lại bị nhen nhóm, thiêu đốt cánh tay lan đến mặt, mắt, cổ họng tôi. Hai chữ kia cứ thế bật ra ngoài.
Giảo Giảo.
Bạn bè gọi em là Đại Châu, độc giả gọi em đủ loại tên, nhưng tôi đã sớm cảm thấy những cách gọi kia chả dễ nghe chút nào.
Tịch nguyệt giảo giảo, cố khiết vô hà, cố phán sinh tư (*) mới là cách gọi thích hợp nhất với em.
(*) Đi tham khảo câu này thì bạn mình giải thích ra tiếng Việt là: trăng sáng vằng vặc, trơn bóng không tỳ vết, tràn đầy màu sắc
Hai chữ kia cứ thế lan tràn trong lòng tôi, không thể nào nhìn vào mắt cô ấy, tôi đứng dậy rời đi.
Giảo Giảo. Tôi nằm trên giường, gọi một lúc lâu. Cảm giác trầm luân nào đó dường như chất chứa trong cách gọi này đang hấp dẫn lấy tôi. Tôi hơi muốn cười, sâu trong lòng có cảm giác rung động ngọt ngào.
Có người gõ cửa.
"Vào đi."
Là Trần Như Anh. Tôi lập tức ngồi dậy. Rõ ràng cô ta vừa tắm xong, tóc dài hơi ẩm xoã xuống vai, khuôn mặt trắng nõn, hơn nữa hiếm khi mặc váy màu đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Khuôn mặt kia càng thêm gầy. Cô ta bưng khay đồ ăn, nhìn tôi mỉm cười: "A Ngộ, nước ép trái cây tươi đây, còn cả bánh quy em học mẹ làm, em sợ buổi tối anh đói bụng."
Tôi ngồi im: "Không cần, tôi không đói."
Cô ta mỉm cười, đặt đồ xuống bàn, hình như hơi mất tự nhiên: "A Ngộ, thật sự đã rất lâu em không được gặp anh rồi, từ sau khi rời khỏi thuyền..."
Lúc này tôi mới ngước mắt lên nhìn cô ta: "Tôi cũng có chuyện muốn hỏi. Cô còn nhớ chuyện trên thuyền không?"
Cô ta lắc đầu: "Không nhớ rõ, mẹ em cũng thế. Em chỉ nhớ khi tỉnh lại thì đã ở trong khách sạn do Chính phủ và công ty du lịch sắp xếp. Nói là thuyền xảy ra trục trặc, trả lại tiền, bảo mọi người về nhà. Hơn nữa lúc ấy có rất nhiều du khách cho nên em cũng chả để ý."
Cô ta cũng giống như tôi, sau khi rời thuyền tôi cũng như lọt trong sương mù, hạng mục bên Bắc Linh thúc giục gấp gáp, mẹ lo cho tôi và Ô Diệu, thêm nữa được hoàn tiền cũng không tổn thất gì, nên cứ thế rời đi.
Tôi lại hỏi: "Vậy... sau hơn nửa năm có xảy ra chuyện gì kì lạ không?"
Trần Như Anh hơi sửng sốt: "Không, không có... A Ngộ, anh nói là chuyện gì kì lạ cơ?"
Nhìn dáng vẻ của cô ta, tôi đoán là sẽ không hỏi ra được gì. Tôi đáp: "Không có gì. Còn nữa sau này đừng gọi tôi là A Ngộ nữa, cứ gọi thẳng tên đi."
Sắc mặt cô ta thay đổi: "Tại sao?"
Tôi nói: "Không tại sao hết, cảm thấy không thích hợp."
Lời này có lẽ khiến cho cô ta càng khó chịu hơn, tôi thực sự không thích dây dưa với phụ nữ, bèn quay mặt đi, cúi đầu ngậm điếu thuốc, lại nghe thấy giọng nói của cô ta càng hèn mọn: "Có phải... chị Đàm không thích, cho nên không cho em gọi như vậy?"
Tôi liếc cô ta, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi, hơi mất tự nhiên, nhưng tôi không thích giọng điệu của cô ta khi nhắc đến Đàm Giảo. Tôi nói: "Không liên quan gì đến cô ấy hết, chỉ là ý nghĩ của tôi."
"Ý nghĩ của anh?" Cô ta nói, "Ý nghĩ gì chứ? Trước kia em vẫn gọi anh như vậy, hiện tại chị ta có thể gọi còn em không được sao? Chị ta cũng không phải... không phải của anh..."
Tôi ngước mắt, lặng lẽ nhìn cô ta.
Trần Như Anh không ngốc nghếch, thậm chí vô cùng nhạy cảm, dần hiểu ánh mắt của tôi.
Vì thế mặt cô ta xám xịt: "Em... đã muộn rồi, anh đi ngủ sớm một chút, em về phòng..."
Chương 108: Ô Ngộ (14.2)
Đêm nay tôi ngủ không ngon lắm, lại mơ tới mấy hôm trước quay về thuyền, tôi nhìn chiếc thuyền chìm xuống, bị cuốn vào vòng xoáy trong hồ, thậm chí nhìn thấy Ô Diệu ngâm mình trong nước, đau đớn giãy dụa. Điều này khiến tôi cảm thấy mình như thể bị thứ gì đó trói buộc trong mơ, ra sức giãy dụa, muốn đi cứu con bé, nhưng lại không thể. Tôi chìm vào trong nước, cả người ướt sũng.
Có thứ gì đó quấn lấy tôi, càng ngày càng chặt khiến cho tôi thở cũng khó khăn.
Tôi giật mình mở mắt ra, nhìn trần nhà trống rỗng, gió đêm từ cửa sổ thổi vào. Tôi nhận ra mình gặp ác mộng, qua một lúc lâu mới ngủ lại được.
Trong hai tháng sau khi Ô Diệu gặp chuyện không may, tôi càng không thể ngủ nổi, cả đêm mất ngủ, ngồi trên giường, cảm giác trống rỗng tỉnh táo, y như trong mơ, như là rắn độc quấn quanh từng bước xâm chiếm linh hồn và ý chí.
Tôi không biết lúc nào mới có thể thoát ra ngoài.
Sáng hôm sau, tôi ra ngoài đánh răng cũng thấy ngay Đàm Giảo từ nhà tắm đi ra. Tôi hơi giật mình bởi vì trên người chúng tôi đều mặc bộ quần áo mua ở cửa hàng tạp hoá, chỉ là áo len và sơ mi đơn giản không mặc áo khoác, chất liệu như nhau đều để giữ ấm. Cô ấy vừa gội đầu xong, tóc dài xoã xuống vai, không còn buộc tóc đuôi ngựa như ngày bình thường, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng như ngọc. Hôm nay cô ấy khá đầu tư cho cách ăn mặc, áo len màu hồng cánh sen, áo sơ mi mặc trong lộ ra cổ áo, bên dưới là quần jean, lập tức lộ ra sự thanh tú động lòng người hơn so với bình thường.
Tôi nhìn cô ấy đến gần.
Cô ấy cũng nhìn tôi.
Trải qua tối hôm qua, bầu không khí giữa chúng tôi trở nên hơi xấu hổ, lúc đi đến gần tôi, cô ấy đột nhiên mỉm cười: "Chào buổi sáng, A Ngộ."
Tôi đáp: "Chào buổi sáng."
Cô ấy vịn cầu thang từ từ đi xuống nhà. Tôi liếc cô ấy, dường như cảm thấy cô ấy không giống như bình thường, nhưng khác ở đâu lại không nói được.
Chờ tôi rửa mặt xong đi xuống thì chỉ thấy Đàm Giảo và Phùng Yên đang làm sủi cảo, không thấy bóng dáng những người khác đâu.
Phùng Yên cười dịu dàng hỏi han tôi: "Ngủ ngon không?"
Tôi nói: "Cũng được ạ." Ánh mắt lướt qua Đàm Giảo, cô ấy đang làm sủi cảo, bàn tay không quá thuần thục đang dùng đũa gắp nhân vào trong bánh.
Phùng Yên nói tiếp: "Sáng nay Như Anh hơi khó chịu nên không xuống. Những người khác đều có việc, chúng ta làm xong sủi cảo rồi phần cho họ."
Tôi không phản đối, đi rửa sạch tay, ngồi bên cạnh Đàm Giảo. Phùng Yên bỏ đống sủi cảo đầu tiên đã gói xong vào tủ lạnh, bên bàn chỉ còn lại hai chúng tôi. Đàm Giảo như thể hoàn toàn không chú ý tới tôi, hai mắt nhìn chằm chằm sủi cảo, dáng vẻ chăm chú. Tôi nhìn mấy miếng "sủi cảo" cô ấy gói lại bật cười.
Hình dáng lộn xộn, kì quái, sủi cảo ở đâu ra chứ, nhiều lắm chỉ được coi là thịt được bao lớp ngoài.
"Em gói cho ai ăn thế?" Tôi cầm miếng vỏ sủi cảo.
Cô ấy cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Anh."
Tôi bị á khẩu, lấy nhân thịt, gói sủi cảo, bỏ vào trong mâm. Cô ấy ngẩng đầu nhìn: "Á, sao gói đẹp thế? Anh có phải là đàn ông không?"
Tôi: "Nói bậy bạ gì thế?"
Cô ấy mỉm cười, dừng lại, nhìn tôi gói sủi cảo, sau đó bắt đầu nói mò: "Gói sủi cảo đẹp như vậy, thành thật khai báo, lúc trước từng gói cho bao nhiêu cô gái rồi?"
Tôi: "Trước kia mẹ tôi bán đồ ăn từng làm mì hoành thánh sủi cảo, tôi vừa học vừa giúp mẹ."
Cô ấy không nói nữa.
Chương 109: Ô Ngộ (14.3)
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, có thể thấy được trong mắt sự thương tiếc và dịu dàng. Khi cô ấy nhanh nhẹn như con thỏ cũng giống như trẻ con khiến đàn ông dở khóc dở cười; khi cô ấy yên lặng, trong ánh mắt như chứa đựng cả cuộc đời.
Tôi nói: "Không gói hết thì nhờ cô hỗ trợ..." Ai biết còn chưa nói xong, một ngón tay mềm mại đã chạm vào mặt tôi, tôi ngẩng đầu thấy cô ấy mím môi cười, còn giơ một ngón tay dính bột mì. Tôi lấy mu bàn tay lau mặt, quả nhiên có vệt trắng.
"Đừng nghịch." Tôi nói. Có thể nhìn thấy đôi mắt rực rỡ đong đầy ánh sao của cô ấy, khoé miệng tôi cũng không nhịn được nhếch lên. Cô ấy được một tấc lại muốn tiến một thước, đột nhiên đứng dậy, mở hai tay ra, mặt nhìn thẳng tôi.
Mười ngón tay chạm vào mặt tôi, trán, rồi cả sống mũi. Tôi bắt lấy tay cô ấy, lặng lẽ nhìn. Cô ấy đứng giữa hai chân tôi, mặt ửng đỏ, ánh mắt như có sương mù lan tràn.
"Đùa chút thôi mà..." Cô ấy nói thầm, tôi thả tay cô ấy ra. Ai ngờ cô ấy lại tiếp tục, lấy mu bàn tay chạm vào mặt tôi: "Lau cho anh..."
Mu bàn tay mềm mại mát lạnh dán lên mặt tôi, cảm giác vô cùng thoải mái. Đôi mắt cô ấy gần trong gang tấc. Tôi cảm thấy cơ thể hơi cứng đờ, bàn tay vịn trên ghế cũng cứng ngắc. Tôi biết chỉ cần hơi vươn tay ra là có thể ôm được cô ấy vào lòng.
Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc, hơi thở khẽ phả ra cũng rất nóng, nhưng Đàm Giảo dường như rất chuyên tâm, dùng mu bàn tay tiếp tục lau. Tôi liếc cánh tay cô ấy, ngẫu nhiên chạm vào mắt cô ấy. Cô ấy liếc tôi, ánh mắt không chắc chắn.
Tôi biết không thể để cho cô ấy tiếp tục như vậy, đưa tay lên bỏ tay cô ấy ra, nghiêng đầu tránh đi, khàn giọng: "Làm sủi cảo cho tốt..."
Tôi hoàn toàn không nghĩ tới, hai ngón tay đột nhiên chạm vào cằm tôi, xoay mặt tôi lại.
Chưa từng có cô gái nào chạm mặt tôi, trước kia cô ấy cũng chưa từng như vậy.
Tôi: "..."
Mặt của cô ấy thoáng đỏ ửng, ánh mắt vẫn thản nhiên như cũ, thả cằm tôi ra, lấy giấy thoáng lau qua mặt tôi: "Lộn xộn gì chứ, lại sạch sẽ đẹp trai xuất sắc rồi. Đừng nhăn nhó, không phải chúng ta là chiến hữu đồng cam cộng khổ à."
Cô ấy ngồi xuống, Phùng Yên bưng bát không đi ra, nhịn cười, cũng không biết vừa rồi đã nhìn thấy bao nhiêu. Lúc này tôi mới từ từ lấy lại tinh thần. Đàm Giảo cúi đầu gói, trong miệng còn khẽ ngâm nga, điềm nhiên như không có việc gì.
Lần đầu tiên tôi phát hiện tim đập nhanh đến mức không thể khống chế nổi. Cảm giác nóng bức vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay và mặt. Cơ thể có chỗ nào đó mơ hồ ngứa ngáy. Tôi tiếp tục gói sủi cảo, từng tế bào trong cơ thể cũng đang kìm nén.
Không bao lâu những người khác cũng xuống nhà. Trần Bảo Châu không có ý hỗ trợ, bưng lấy cốc nước uống, cũng không nói nhiều với chúng tôi. Phùng Yên nói: "Bảo Châu, em ăn bao nhiêu cái?" Trần Bảo Châu đáp: "10 cái." Phùng Yên nói được. Quan hệ hai người này nhìn bề ngoài có vẻ không thân thiết. Đường Lan Lan cũng đi xuống nhà, gióng nói thanh thuý: "Ôi! Làm sủi cào à. Ô Ngộ cũng hỗ trợ?" Tôi mỉm cười, nói ừ. Cô ta cũng cười, thái độ không tệ. Lúc này thái độ của Phùng Yên đối với cô ta lãnh đạm, Đường Lan Lan cũng không nói chuyện với bà.
Sau khi xuống phòng khách giáo sư Trần ngồi đọc báo, còn gọi tôi: "Ô Ngộ, những chuyện kia để cho phụ nữ làm đi, em qua trò chuyện với thầy." Tôi đành phải rửa tay đi qua, lúc rời đi, Đàm Giảo cũng ngước mắt lên nhìn tôi, chóp mũi chẳng biết dính bột mì từ khi nào, dáng vẻ rất đáng yêu. Tôi không biết có phải là ảo giác hay không, hay là trong lòng tôi có quỷ, chỉ cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi hôm nay mềm nhũn, ướt đẫm, có loại cảm giác không nói nên lời. Trước khi tôi ý thức được thì ngón tay đã khẽ giơ lên chạm vào sống mũi cô ấy.
Cô ấy cứ thế nhìn tôi, khiến tâm trạng tôi lại rung động, ngón tay hạ xuống, lau chút bột mì dính trên chiếc mũi nhỏ của cô ấy. Cô ấy thuận theo nhắm mắt lại, khoé miệng có ý cười.
"Như Anh? Bệnh cảm đã khá hơn chưa? Xuống ăn à?" Giọng của Phùng Yên đột nhiên vang lên, vô cùng ân cần. Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Trần Như Anh đứng ở cửa phòng cô ta, vẫn mặc chiếc váy đen hôm qua, khoác thêm chiếc áo lông, trên mặt còn đeo khẩu trang.
Cô ta đứng yên, cả người như một chiếc bóng, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
"Không cần đâu mẹ." Giọng nói của cô ta cũng không lớn, dường như không nghe rõ. Tôi chạm vào ánh mắt cô ta, cô ta đột nhiên thoáng mỉm cười. Nụ cười kia có chút lạnh lẽo, có chút đau khổ, còn có chút oán hận, sau đó cô ta xoay người trở về phòng.
Bình luận facebook