Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Rabbitlyn
Chương 159: Đàm Giảo (20.1)
Đối với tôi mà nói từ sau ngày hôm đó tất cả kí ức đều trở nên vô cùng hỗn loạn. Cuối cùng Ô Ngộ lại ngất xỉu trong lòng tôi, tôi trơ mắt nhìn Phùng Yên cháy rụi, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Trần Như Anh đã chết, tôi cũng không hiểu tại sao mình không thể ngừng khóc, cảm giác kia giống như khi Ô Ngộ đưa mình vào trong nơi đồng không mông quạnh, mãi cho đến khi cảnh sát đưa chúng tôi ra khỏi đó.
Chờ khi tôi tỉnh lại đã là hôm sau. Tôi phát hiện mình nằm trên giường bệnh viện, ánh mặt trời bên ngoài rất sáng, Tráng Ngư ngồi bên giường ngủ gật.
"Ngư..." Tôi mở miệng mới phát hiện giọng mình ngắc ngứ.
Cô ấy vội vàng ngẩng đầu, lộ ra nụ cười sâu xa: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi. Yên tâm, bác sĩ nói cô chỉ bị thương ngoài da thôi, là do tinh thần bị đả kích, nghỉ ngơi một ngày là ổn."
Tôi hỏi: "Ô Ngộ đâu?"
Tráng Ngư hơi im lặng một lúc mới nói: "Tình hình của anh ấy thì không được tốt lắm. Tuy nhiên anh ấy mạng lớn, dao không đâm trúng chỗ hiểm, nhưng mất máu quá nhiều lại cấp cứu quá trễ..."
Lòng tôi như rơi xuống đáy cốc.
".... Cấp cứu mười mấy tiếng cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm." Tráng Ngư không nhanh không chậm nói cho hết lời, "Nhưng vẫn còn đang hôn mê."
Tâm trạng của tôi khẽ thả lỏng, giãy dụa đứng dậy, Tráng Ngư ngăn lại: "Này đừng có diễn màn kịch máu chó với tôi, nằm xuống đi, bác sĩ cũng còn chưa qua kiểm tra cho cô đâu." Cô ấy ấn vào chuông ở đầu giường.
Tôi nói: "Có gì cần phải kiểm tra chứ? Không phải nói tôi không sao à? Tôi phải mau đi xem anh ấy."
Tráng Ngư kiên trì: "Nằm xuống đợi bác sĩ đến kiểm tra rồi nói sau." Chưa nói hết y tá đã tới, sau đó xoay người đi gọi bác sĩ, tôi đành miễn cưỡng nằm xuống.
Tráng Ngư quan sát vẻ mặt tôi: "Không phải nói anh ấy không là người đàn ông của cô ư? Hiện tại sao lại căng thẳng thế này?"
Tôi đáp: "Bây giờ là của tôi rồi."
Tráng Ngư huýt sáo: "Hai người xong rồi? Hoạn nạn thấy được chân tình, củi khô bốc lửa rồi hả?" Bác sĩ và y tá đứng bên đều nhịn cười.
Tôi đáp: "Vẫn chưa. Nhưng sau này tôi muốn kết hôn với anh ấy."
Tráng Ngư: "..."
Tôi nói thật lòng đấy, đây là suy nghĩ đã hiện lên rõ ràng trong đầu sau khi tôi tỉnh lại. Tôi chưa bao giờ muốn ở bên, muốn ở cùng cả đời, sau này vĩnh viễn không lìa xa một người đến thế.
Chính là ở bên anh, Ô Ngộ.
Tôi đưa tay lau nước mắt. Tráng Ngư vốn còn đang buồn cười khiếp sợ, vẻ mặt cũng dần thay đổi, cô ấy thở dài lại lắc đầu: "Má ơi..."
Nhưng khi tôi bám vào thành giường đi xuống, Tráng Ngư lại thấp giọng nói: "Chúc mừng cô đã gặp được anh ấy."
Tôi nói: "Ừ, cô cũng cố gắng lên."
Vẻ mặt Tráng Ngư đột nhiên hơi mất tự nhiên, thì thầm: "Tôi thèm cái rắm, bà đây vẫn còn nhỏ."
Tôi: "..."
Đứng ngoài cửa phòng bệnh, tôi nhìn Ô Ngộ qua làn kính, cảm thấy hơi khác với bình thường. Anh đeo mặt nạ dưỡng khí, vẫn còn đang truyền máu. Trên người bọc kín thành bánh chưng, nhưng tôi cảm thấy khuôn mặt anh thanh tú hơn so với ngày thường, không còn là con người cứng cỏi, mà chỉ là một người đàn ông của tôi.
Tôi rất muốn ghi mấy câu lên tấm kính, chờ anh tỉnh dậy có thể thấy, nhưng bác sĩ và y tá đi tới, đành phải từ bỏ ý định này. Tôi nói với y tá: "Anh ấy tỉnh dậy, xin hãy báo cho tôi. Cảm ơn cô." Y tá đồng ý, còn cười nói: "Bạn trai cô đẹp trai ghê." Tôi cười nói: "Ừ." Tráng Ngư ở bên cũng mỉm cười.
Tôi cảm thấy mình vẫn còn hơi mệt, đứng ở ngoài phòng bệnh của Ô Ngộ một lúc mới lưu luyến lề mề theo Tráng Ngư về phòng.
"Vẫn không báo cho cha mẹ cô sao?" Tráng Ngư hỏi.
Tôi nghĩ một lát lắc đầu.
Chương 160: Đàm Giảo (20.2)
Tôi... không biết mình có thể ở lại lúc này bao lâu nữa, có lẽ đối với cha mẹ mà nói chỉ là một đoạn trí nhớ mơ hồ, nhưng đối với tôi lại là sự chia ly rõ ràng. Tôi không muốn trở thành một cái bóng trong trí nhớ của họ, tôi sợ mình sẽ khóc không ngừng được. Tôi đã không còn muốn làm một cô gái yếu ớt, vậy thì dứt khoát đợi tất cả mọi thứ chấm dứt, tôi sẽ lại quay về với vòng ôm ấm áp của cha mẹ.
Hơn nữa hiện tại mối quan hệ giữa tôi và Ô Ngộ còn chưa rõ ràng, cũng không dễ giải thích với họ.
Quay về phòng lại phát hiện có một người đang chờ chúng tôi.
Thẩm Thời Nhạn mặc đồng phục cảnh sát, ngồi trước cửa sổ chìm đắm trong ánh mặt trời, nhìn thấy chúng tôi đi vào, ánh mắt có sự xúc động nào đó không nói nên lời, sau đó lên tiếng chào hỏi: "Đàm Giảo, cô Chu."
Tôi sớm đoán được anh ấy sẽ đến, hơn nữa nghe Tráng Ngư vừa nói đêm hôm đó sau khi nhận được báo động từ "người dân nhiệt tình", anh ấy đã chống lại ý kiến của người khác, cho rằng không phải là trò đùa dai, ra sức đưa người đến hiện trường mới kịp thời cứu giúp được tôi và Ô Ngộ, giáo sư Trần, Đường Lan Lan.
Cũng nghe nói anh ấy đã sớm gọi điện cho đồn công an địa phương lưu ý đến nhà họ Trần, nhưng bởi vì đồn công an cách nhà họ Trần rất xa, lại sắp đến năm mới cho nên những người cảnh sát kia đuổi đến nơi đã không còn kịp.
Tôi nằm lên giường, nói: "Thẩm đầu gỗ, cảm ơn anh nhé."
Tráng Ngư đột nhiên lên tiếng: "Biệt hiệu này cũng không tệ."
Trên mặt Thẩm Thời Nhạn hiện lên vẻ lúng túng: "Đàm Giảo, đừng có gọi bậy. Còn cả cô nữa, cô Chu."
Thẩm Thời Nhạn nói tiếp: "Đàm Giảo, bây giờ cô đã ổn chưa? Tôi đã hỏi qua bác sĩ, muốn xin lời khai từ cô."
Tôi nói: "Không sao."
Thẩm Thời Nhạn liếc Tráng Ngư: "Có thể mời cô tránh đi trước không?"
Tôi và Tráng Ngư cùng đồng thời lên tiếng.
"Tôi muốn cô ấy ở lại."
"Không được. Ngộ nhỡ anh nghiêm hình bức cung thì sao?"
Chuyện này hơi xấu hổ rồi đấy, Thẩm Thời Nhạn chỉnh lại vành mũ, nói với Tráng Ngư: "Chu Hiểu Ngư, cảnh sát chúng tôi trước giờ luôn tuân theo công bằng pháp luật, làm gì có chuyện nghiêm hình bức cung."
Trong mắt Tráng Ngư hiện lên ánh sáng nào đó, không đáp. Trong lòng tôi cũng có chút cảm khái, bởi vì lúc vụ án của Ngôn Viễn, Thẩm Thời Nhạn gọi điện thoại cho Tráng Ngư từng nói:"... Cô Chu, chúng tôi làm sao có thể nghiêm hình bức cung, cảnh sát chúng tôi chấp hành theo công bằng pháp luật..." Khi đó khoé mắt anh ấy cũng có chút vui vẻ.
Nhưng hai người này lại gặp nhau lần nữa mà không hề hay biết.
Thẩm Thời Nhạn bắt đầu hỏi tôi, tôi kể lại tường tận tình hình xảy ra đêm đó, chỉ bỏ bớt đi việc phát hiện ra hòm thuốc và chuyện dị thường của Trần Như Anh. Sau khi nghe tôi nói, vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng im ắng. Sau đó Thẩm Thời Nhạn đứng dậy nói: "Tôi đi xem tình hình của người nam kia." Dừng một chút hỏi, "Người nam kia là gì của cô..."
Tôi đáp: "Bạn trai."
Thẩm Thời Nhạn gật đầu rời đi.
Anh ấy đi rồi, tôi và Tráng Ngư lại rơi vào im lặng. Tráng Ngư gẩy tấm rèm bên cạnh một lúc, đột nhiên nhìn về phía tôi, dáng vẻ muốn mở miệng, tôi lên tiếng trước: "Có phải cô muốn hỏi tôi và Thẩm Thời Nhạn còn có khả năng không à? Đáp án của tôi là tuyệt đối không có. Hiện tại thể xác và tinh thần tôi đều thuộc về anh thợ sửa xe kia rồi."
Vẻ mặt Tráng Ngư trở nên hơi phức tạp.
Tôi ngồi dậy, đưa tay sờ đầu cô ấy: "Ngư à, bởi vì nửa năm sau cô cũng hỏi tôi giống như vậy đấy. Cho nên cứ yên tâm tiến về phía trước đi. Cô có biết khi đó tôi nhìn thấy anh ấy nhận điện thoại của cô thì nụ cười trên mặt anh ấy rất khác cho dù hai người mới biết nhau hai ngày. Ánh mắt giống y hiện tại nhìn cô, khác hẳn với người khác. Hơn nữa cô cũng không nhỏ nha, 34D nhỏ cái rắm ấy..."
Chương 161: Đàm Giảo (20.3)
Tráng Ngư bật cười: "Đừng khiến lão tử hoang mang, tôi từng nói có ý với anh ta lúc nào chứ? Cô còn chê anh ta đầu gỗ mà." Một lát sau, nói tiếp: "Cho dù hiện tại tôi và anh ta có bắt đầu thì đợi sau khi hai người rời khỏi dòng thời gian này, chẳng phải chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng trở thành một cái bóng mơ hồ trong trí nhớ nhau sao? Cho dù là quá khứ hay gặp lại nhau trong tương lai chúng tôi vẫn không nhớ được?"
Tôi nhìn cô ấy không nói. Cô ấy quá thông minh, nhạy cảm, chả cần tôi giải thích có thể đoán ra được tất cả.
Tới gần chạng vạng, Tráng Ngư nói đi mua cơm cho tôi. Tôi nằm chán muốn chết, lại hơi muốn gặp Ô Ngộ, nhân lúc y tá không ở đây, lén xuống giường.
Đi một đoạn trong hành lang, tới góc rẽ, nhìn thấy hình ảnh khiến tôi trợn mắt há hốc mồm.
Trời chiều chiếu sáng một khoảng vàng óng, Thẩm Thời Nhạn tựa vào tường, trong tay còn cầm cuốn sổ ghi chép, vô cùng luống cuống. Một tay Tráng Ngư đặt lên vai, tay kia đặt lên tường, kiễng chân lên hôn anh ấy.
Hai người kia vô cùng xứng đôi. Tuy một người đầu gỗ, một người quyến rũ thành thực không phù hợp độ tuổi, ai nhìn vào cũng cho rằng thục nữ nóng bỏng đang quyến rũ cảnh sát thành thật, nhưng đó cũng là sự thật khi thiếu nữ sinh viên đang tấn công người đàn ông lớn hơn mình chín tuổi.
Tôi vội dừng bước, trốn đến sau tường. Trước đó khi cô ấy giảng giải, tôi đã từng rất phục Tráng Ngư, nhất là mấy lần cô ấy phân tích cho chúng tôi về vấn đề thời gian khoa học viễn tưởng. Nhưng vào lúc này tôi phục cô ấy sát đất, hành động này... đời này tôi chưa từng tấn công đàn ông, so với cô ấy, sức chiến đấu của tôi thực sự quá kém.
Tráng Ngư rời môi, mặc dù hồng, nhưng vẻ mặt vẫn khí phách trấn định như trước.
Thẩm Thời Nhạn rõ ràng bị doạ không nhẹ, nhưng thân là cảnh sát hình sự, năng lực vẫn rất mạnh, anh ấy bắt được cánh tay mảnh khảnh của Tráng Ngư, khẽ gầm lên: "Chu Hiểu Ngư, cô có ý gì? Tại sao lại đối với tôi như vậy?"
Tôi suýt chút nữa bật cười ra tiếng, chậc, hình như đây là lời nói của phụ nữ sau khi bị cưỡng hôn mới đúng.
Lúc này Tráng Ngư hoàn toàn thể hiện ra khí chất tổng công bẩm sinh, cô ấy khẽ hất tay Thẩm Thời Nhạn, nói: "Có ý gì à? Rõ ràng tôi có ý với anh mà. Dù sao qua hai ngày nữa chúng ta sẽ lại quên thôi."
Thẩm Thời Nhạn hơi sửng sốt.
Tráng Ngư lấy cặp lồng đặt trên bệ cửa sổ, thong thả bước đi.
Tôi hơi cảm động, bi thương, cũng có chút hỗn loạn, đi đến bên ngoài cửa phòng Ô Ngộ. Anh vẫn đang mê man ngủ. Tôi thấy không có y bác sĩ nên kéo cửa đi vào.
Ngồi bên giường, không bật đèn, chỉ có ánh trời chiều chiếu vào trong. Tôi nhìn anh một lát, cảm thấy rất yên tĩnh, cũng rất thoả mãn. Tôi nhớ tới lời của Tráng Ngư, cảm thấy khá tốt, may mà tôi luôn kéo tay Ô Ngộ, mỗi lần đều nhớ rõ lẫn nhau.
Tôi còn nhớ lời Ô Ngộ nói với tôi khi ở nhà họ Trần. Anh đã đồng ý với tôi có chết cũng không quên.
Tương lai, giết người, thời gian, lúc này dường như đều cách chúng tôi rất xa, chỉ có tôi và anh trong căn phòng bệnh yên tĩnh này. Tôi khẽ kéo tay anh, nắm một lác, phát hiện lòng bàn tay anh vẫn nóng. Tôi cẩn thận kéo tay anh áp lên mặt mình. Tôi không biết hành động này có ý nghĩa gì, nhưng khi ở nhà họ Trần anh đã làm như vậy. Năm ngón tay không có sức lực áp lên mặt tôi, che khuất toàn bộ thế giới, khiến tôi an tâm thoả mãn.
Tôi không biết qua bao lâu, trời cứ thế tối đen.
Tôi giữ tay anh, dò xét hơi thở của anh. Bao lâu đều không tính là lâu.
Tay anh đột nhiên hơi run lên. Tim tôi cũng run lên, mở mắt ra đã cảm giác được ngón tay anh đã có sức lực, dần dần áp chặt mặt tôi, đầu ngón tay khẽ vuốt ve làn da tôi.
Tôi không nhúc nhích, nước mắt rơi xuống lòng bàn tay anh.
Chương 159: Đàm Giảo (20.1)
Đối với tôi mà nói từ sau ngày hôm đó tất cả kí ức đều trở nên vô cùng hỗn loạn. Cuối cùng Ô Ngộ lại ngất xỉu trong lòng tôi, tôi trơ mắt nhìn Phùng Yên cháy rụi, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Trần Như Anh đã chết, tôi cũng không hiểu tại sao mình không thể ngừng khóc, cảm giác kia giống như khi Ô Ngộ đưa mình vào trong nơi đồng không mông quạnh, mãi cho đến khi cảnh sát đưa chúng tôi ra khỏi đó.
Chờ khi tôi tỉnh lại đã là hôm sau. Tôi phát hiện mình nằm trên giường bệnh viện, ánh mặt trời bên ngoài rất sáng, Tráng Ngư ngồi bên giường ngủ gật.
"Ngư..." Tôi mở miệng mới phát hiện giọng mình ngắc ngứ.
Cô ấy vội vàng ngẩng đầu, lộ ra nụ cười sâu xa: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi. Yên tâm, bác sĩ nói cô chỉ bị thương ngoài da thôi, là do tinh thần bị đả kích, nghỉ ngơi một ngày là ổn."
Tôi hỏi: "Ô Ngộ đâu?"
Tráng Ngư hơi im lặng một lúc mới nói: "Tình hình của anh ấy thì không được tốt lắm. Tuy nhiên anh ấy mạng lớn, dao không đâm trúng chỗ hiểm, nhưng mất máu quá nhiều lại cấp cứu quá trễ..."
Lòng tôi như rơi xuống đáy cốc.
".... Cấp cứu mười mấy tiếng cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm." Tráng Ngư không nhanh không chậm nói cho hết lời, "Nhưng vẫn còn đang hôn mê."
Tâm trạng của tôi khẽ thả lỏng, giãy dụa đứng dậy, Tráng Ngư ngăn lại: "Này đừng có diễn màn kịch máu chó với tôi, nằm xuống đi, bác sĩ cũng còn chưa qua kiểm tra cho cô đâu." Cô ấy ấn vào chuông ở đầu giường.
Tôi nói: "Có gì cần phải kiểm tra chứ? Không phải nói tôi không sao à? Tôi phải mau đi xem anh ấy."
Tráng Ngư kiên trì: "Nằm xuống đợi bác sĩ đến kiểm tra rồi nói sau." Chưa nói hết y tá đã tới, sau đó xoay người đi gọi bác sĩ, tôi đành miễn cưỡng nằm xuống.
Tráng Ngư quan sát vẻ mặt tôi: "Không phải nói anh ấy không là người đàn ông của cô ư? Hiện tại sao lại căng thẳng thế này?"
Tôi đáp: "Bây giờ là của tôi rồi."
Tráng Ngư huýt sáo: "Hai người xong rồi? Hoạn nạn thấy được chân tình, củi khô bốc lửa rồi hả?" Bác sĩ và y tá đứng bên đều nhịn cười.
Tôi đáp: "Vẫn chưa. Nhưng sau này tôi muốn kết hôn với anh ấy."
Tráng Ngư: "..."
Tôi nói thật lòng đấy, đây là suy nghĩ đã hiện lên rõ ràng trong đầu sau khi tôi tỉnh lại. Tôi chưa bao giờ muốn ở bên, muốn ở cùng cả đời, sau này vĩnh viễn không lìa xa một người đến thế.
Chính là ở bên anh, Ô Ngộ.
Tôi đưa tay lau nước mắt. Tráng Ngư vốn còn đang buồn cười khiếp sợ, vẻ mặt cũng dần thay đổi, cô ấy thở dài lại lắc đầu: "Má ơi..."
Nhưng khi tôi bám vào thành giường đi xuống, Tráng Ngư lại thấp giọng nói: "Chúc mừng cô đã gặp được anh ấy."
Tôi nói: "Ừ, cô cũng cố gắng lên."
Vẻ mặt Tráng Ngư đột nhiên hơi mất tự nhiên, thì thầm: "Tôi thèm cái rắm, bà đây vẫn còn nhỏ."
Tôi: "..."
Đứng ngoài cửa phòng bệnh, tôi nhìn Ô Ngộ qua làn kính, cảm thấy hơi khác với bình thường. Anh đeo mặt nạ dưỡng khí, vẫn còn đang truyền máu. Trên người bọc kín thành bánh chưng, nhưng tôi cảm thấy khuôn mặt anh thanh tú hơn so với ngày thường, không còn là con người cứng cỏi, mà chỉ là một người đàn ông của tôi.
Tôi rất muốn ghi mấy câu lên tấm kính, chờ anh tỉnh dậy có thể thấy, nhưng bác sĩ và y tá đi tới, đành phải từ bỏ ý định này. Tôi nói với y tá: "Anh ấy tỉnh dậy, xin hãy báo cho tôi. Cảm ơn cô." Y tá đồng ý, còn cười nói: "Bạn trai cô đẹp trai ghê." Tôi cười nói: "Ừ." Tráng Ngư ở bên cũng mỉm cười.
Tôi cảm thấy mình vẫn còn hơi mệt, đứng ở ngoài phòng bệnh của Ô Ngộ một lúc mới lưu luyến lề mề theo Tráng Ngư về phòng.
"Vẫn không báo cho cha mẹ cô sao?" Tráng Ngư hỏi.
Tôi nghĩ một lát lắc đầu.
Chương 160: Đàm Giảo (20.2)
Tôi... không biết mình có thể ở lại lúc này bao lâu nữa, có lẽ đối với cha mẹ mà nói chỉ là một đoạn trí nhớ mơ hồ, nhưng đối với tôi lại là sự chia ly rõ ràng. Tôi không muốn trở thành một cái bóng trong trí nhớ của họ, tôi sợ mình sẽ khóc không ngừng được. Tôi đã không còn muốn làm một cô gái yếu ớt, vậy thì dứt khoát đợi tất cả mọi thứ chấm dứt, tôi sẽ lại quay về với vòng ôm ấm áp của cha mẹ.
Hơn nữa hiện tại mối quan hệ giữa tôi và Ô Ngộ còn chưa rõ ràng, cũng không dễ giải thích với họ.
Quay về phòng lại phát hiện có một người đang chờ chúng tôi.
Thẩm Thời Nhạn mặc đồng phục cảnh sát, ngồi trước cửa sổ chìm đắm trong ánh mặt trời, nhìn thấy chúng tôi đi vào, ánh mắt có sự xúc động nào đó không nói nên lời, sau đó lên tiếng chào hỏi: "Đàm Giảo, cô Chu."
Tôi sớm đoán được anh ấy sẽ đến, hơn nữa nghe Tráng Ngư vừa nói đêm hôm đó sau khi nhận được báo động từ "người dân nhiệt tình", anh ấy đã chống lại ý kiến của người khác, cho rằng không phải là trò đùa dai, ra sức đưa người đến hiện trường mới kịp thời cứu giúp được tôi và Ô Ngộ, giáo sư Trần, Đường Lan Lan.
Cũng nghe nói anh ấy đã sớm gọi điện cho đồn công an địa phương lưu ý đến nhà họ Trần, nhưng bởi vì đồn công an cách nhà họ Trần rất xa, lại sắp đến năm mới cho nên những người cảnh sát kia đuổi đến nơi đã không còn kịp.
Tôi nằm lên giường, nói: "Thẩm đầu gỗ, cảm ơn anh nhé."
Tráng Ngư đột nhiên lên tiếng: "Biệt hiệu này cũng không tệ."
Trên mặt Thẩm Thời Nhạn hiện lên vẻ lúng túng: "Đàm Giảo, đừng có gọi bậy. Còn cả cô nữa, cô Chu."
Thẩm Thời Nhạn nói tiếp: "Đàm Giảo, bây giờ cô đã ổn chưa? Tôi đã hỏi qua bác sĩ, muốn xin lời khai từ cô."
Tôi nói: "Không sao."
Thẩm Thời Nhạn liếc Tráng Ngư: "Có thể mời cô tránh đi trước không?"
Tôi và Tráng Ngư cùng đồng thời lên tiếng.
"Tôi muốn cô ấy ở lại."
"Không được. Ngộ nhỡ anh nghiêm hình bức cung thì sao?"
Chuyện này hơi xấu hổ rồi đấy, Thẩm Thời Nhạn chỉnh lại vành mũ, nói với Tráng Ngư: "Chu Hiểu Ngư, cảnh sát chúng tôi trước giờ luôn tuân theo công bằng pháp luật, làm gì có chuyện nghiêm hình bức cung."
Trong mắt Tráng Ngư hiện lên ánh sáng nào đó, không đáp. Trong lòng tôi cũng có chút cảm khái, bởi vì lúc vụ án của Ngôn Viễn, Thẩm Thời Nhạn gọi điện thoại cho Tráng Ngư từng nói:"... Cô Chu, chúng tôi làm sao có thể nghiêm hình bức cung, cảnh sát chúng tôi chấp hành theo công bằng pháp luật..." Khi đó khoé mắt anh ấy cũng có chút vui vẻ.
Nhưng hai người này lại gặp nhau lần nữa mà không hề hay biết.
Thẩm Thời Nhạn bắt đầu hỏi tôi, tôi kể lại tường tận tình hình xảy ra đêm đó, chỉ bỏ bớt đi việc phát hiện ra hòm thuốc và chuyện dị thường của Trần Như Anh. Sau khi nghe tôi nói, vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng im ắng. Sau đó Thẩm Thời Nhạn đứng dậy nói: "Tôi đi xem tình hình của người nam kia." Dừng một chút hỏi, "Người nam kia là gì của cô..."
Tôi đáp: "Bạn trai."
Thẩm Thời Nhạn gật đầu rời đi.
Anh ấy đi rồi, tôi và Tráng Ngư lại rơi vào im lặng. Tráng Ngư gẩy tấm rèm bên cạnh một lúc, đột nhiên nhìn về phía tôi, dáng vẻ muốn mở miệng, tôi lên tiếng trước: "Có phải cô muốn hỏi tôi và Thẩm Thời Nhạn còn có khả năng không à? Đáp án của tôi là tuyệt đối không có. Hiện tại thể xác và tinh thần tôi đều thuộc về anh thợ sửa xe kia rồi."
Vẻ mặt Tráng Ngư trở nên hơi phức tạp.
Tôi ngồi dậy, đưa tay sờ đầu cô ấy: "Ngư à, bởi vì nửa năm sau cô cũng hỏi tôi giống như vậy đấy. Cho nên cứ yên tâm tiến về phía trước đi. Cô có biết khi đó tôi nhìn thấy anh ấy nhận điện thoại của cô thì nụ cười trên mặt anh ấy rất khác cho dù hai người mới biết nhau hai ngày. Ánh mắt giống y hiện tại nhìn cô, khác hẳn với người khác. Hơn nữa cô cũng không nhỏ nha, 34D nhỏ cái rắm ấy..."
Chương 161: Đàm Giảo (20.3)
Tráng Ngư bật cười: "Đừng khiến lão tử hoang mang, tôi từng nói có ý với anh ta lúc nào chứ? Cô còn chê anh ta đầu gỗ mà." Một lát sau, nói tiếp: "Cho dù hiện tại tôi và anh ta có bắt đầu thì đợi sau khi hai người rời khỏi dòng thời gian này, chẳng phải chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng trở thành một cái bóng mơ hồ trong trí nhớ nhau sao? Cho dù là quá khứ hay gặp lại nhau trong tương lai chúng tôi vẫn không nhớ được?"
Tôi nhìn cô ấy không nói. Cô ấy quá thông minh, nhạy cảm, chả cần tôi giải thích có thể đoán ra được tất cả.
Tới gần chạng vạng, Tráng Ngư nói đi mua cơm cho tôi. Tôi nằm chán muốn chết, lại hơi muốn gặp Ô Ngộ, nhân lúc y tá không ở đây, lén xuống giường.
Đi một đoạn trong hành lang, tới góc rẽ, nhìn thấy hình ảnh khiến tôi trợn mắt há hốc mồm.
Trời chiều chiếu sáng một khoảng vàng óng, Thẩm Thời Nhạn tựa vào tường, trong tay còn cầm cuốn sổ ghi chép, vô cùng luống cuống. Một tay Tráng Ngư đặt lên vai, tay kia đặt lên tường, kiễng chân lên hôn anh ấy.
Hai người kia vô cùng xứng đôi. Tuy một người đầu gỗ, một người quyến rũ thành thực không phù hợp độ tuổi, ai nhìn vào cũng cho rằng thục nữ nóng bỏng đang quyến rũ cảnh sát thành thật, nhưng đó cũng là sự thật khi thiếu nữ sinh viên đang tấn công người đàn ông lớn hơn mình chín tuổi.
Tôi vội dừng bước, trốn đến sau tường. Trước đó khi cô ấy giảng giải, tôi đã từng rất phục Tráng Ngư, nhất là mấy lần cô ấy phân tích cho chúng tôi về vấn đề thời gian khoa học viễn tưởng. Nhưng vào lúc này tôi phục cô ấy sát đất, hành động này... đời này tôi chưa từng tấn công đàn ông, so với cô ấy, sức chiến đấu của tôi thực sự quá kém.
Tráng Ngư rời môi, mặc dù hồng, nhưng vẻ mặt vẫn khí phách trấn định như trước.
Thẩm Thời Nhạn rõ ràng bị doạ không nhẹ, nhưng thân là cảnh sát hình sự, năng lực vẫn rất mạnh, anh ấy bắt được cánh tay mảnh khảnh của Tráng Ngư, khẽ gầm lên: "Chu Hiểu Ngư, cô có ý gì? Tại sao lại đối với tôi như vậy?"
Tôi suýt chút nữa bật cười ra tiếng, chậc, hình như đây là lời nói của phụ nữ sau khi bị cưỡng hôn mới đúng.
Lúc này Tráng Ngư hoàn toàn thể hiện ra khí chất tổng công bẩm sinh, cô ấy khẽ hất tay Thẩm Thời Nhạn, nói: "Có ý gì à? Rõ ràng tôi có ý với anh mà. Dù sao qua hai ngày nữa chúng ta sẽ lại quên thôi."
Thẩm Thời Nhạn hơi sửng sốt.
Tráng Ngư lấy cặp lồng đặt trên bệ cửa sổ, thong thả bước đi.
Tôi hơi cảm động, bi thương, cũng có chút hỗn loạn, đi đến bên ngoài cửa phòng Ô Ngộ. Anh vẫn đang mê man ngủ. Tôi thấy không có y bác sĩ nên kéo cửa đi vào.
Ngồi bên giường, không bật đèn, chỉ có ánh trời chiều chiếu vào trong. Tôi nhìn anh một lát, cảm thấy rất yên tĩnh, cũng rất thoả mãn. Tôi nhớ tới lời của Tráng Ngư, cảm thấy khá tốt, may mà tôi luôn kéo tay Ô Ngộ, mỗi lần đều nhớ rõ lẫn nhau.
Tôi còn nhớ lời Ô Ngộ nói với tôi khi ở nhà họ Trần. Anh đã đồng ý với tôi có chết cũng không quên.
Tương lai, giết người, thời gian, lúc này dường như đều cách chúng tôi rất xa, chỉ có tôi và anh trong căn phòng bệnh yên tĩnh này. Tôi khẽ kéo tay anh, nắm một lác, phát hiện lòng bàn tay anh vẫn nóng. Tôi cẩn thận kéo tay anh áp lên mặt mình. Tôi không biết hành động này có ý nghĩa gì, nhưng khi ở nhà họ Trần anh đã làm như vậy. Năm ngón tay không có sức lực áp lên mặt tôi, che khuất toàn bộ thế giới, khiến tôi an tâm thoả mãn.
Tôi không biết qua bao lâu, trời cứ thế tối đen.
Tôi giữ tay anh, dò xét hơi thở của anh. Bao lâu đều không tính là lâu.
Tay anh đột nhiên hơi run lên. Tim tôi cũng run lên, mở mắt ra đã cảm giác được ngón tay anh đã có sức lực, dần dần áp chặt mặt tôi, đầu ngón tay khẽ vuốt ve làn da tôi.
Tôi không nhúc nhích, nước mắt rơi xuống lòng bàn tay anh.
Bình luận facebook