Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Rabbitlyn
Chương 165: Đàm Giảo (21.1)
Tôi nằm trên giường bệnh, nhìn tầng mây dần rời đi lộ ra ánh trăng sáng ngoài cửa sổ. Tâm trạng không thể nào yên ổn nổi, cũng chả ngủ được. Nghĩ đến ánh sáng trong mắt anh, giọng nói trầm khàn của anh, nghĩ đến anh kéo tôi vào trong ngực hôn nhiều lần.
Cuối cùng tôi cũng bắt được con sói bị thương kia rồi.
Hoặc là cuối cùng nó đã giãy giụa khỏi xiềng xích đuổi theo tôi.
Nghĩ vậy lòng tôi càng thêm vô cùng sốt ruột. Cảm giác giống như trong ngực có một ngọn lửa, trong đêm cô đơn này người châm lửa lại không ở bên cạnh tôi.
Đầu tôi hỗn loạn, nghĩ một lát liệu có phải Ô Ngộ che giấu chút tính cách "thụ" hay không. Cho nên trước kia như thế nào cũng không chịu nói chuyện trai gái, hiện tại bị tôi ép buộc, anh lập tức lửa nóng đi vào khuôn khổ. Trong một lát lại nghĩ cuối cùng anh là thật lòng hay miễn cưỡng? Nhưng ánh mắt anh khi hôn tôi không phải là giả. Ánh mắt rung động như vậy sao có thể là miễn cưỡng chứ?
Nghĩ vậy lòng tôi cũng trở nên ngọt ngào hơn. Tôi vùi mặt vào gối, mặt vẫn còn nóng bừng. Mỗi tấc trên người được anh vuốt ve đều vẫn nóng rực. Tôi muốn anh, cuối cùng tôi đã có được rồi. Từ hôm nay trở đi anh đã thuộc về tôi rồi. Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến tôi muốn nổ tung cảm xúc vì hạnh phúc, nó cũng đang im ắng nuốt chửng lấy tôi.
Lo sợ bất an cả một đêm, cho nên sáng hôm sau khi tỉnh lại mắt tôi xuất hiện quầng thâm. Chuyện này không hay chút nào mới chính thức yêu đương ngày đầu tiên mà đã xấu như quỷ thế này. Tôi nhắn tin cho Tráng Ngư: "Trên đường đi mang cho lão tử hộp phấn." Tráng Ngư nhắn lại: "Cô cho rằng bà đây sẽ có loại đồ đó sao?" Tôi lại nhắn: "Tuỳ tiện đi qua cửa hàng mua một hộp, nhớ rõ là màu trắng ngà voi ấy. Sẽ trả tiền cho cô." Tráng Ngư: "Thôi đi. Có bệnh nhân nào mà lại ăn mặc trang điểm xinh đẹp chứ? Lần đầu yêu đương có thể bình thản chút được không?"
Không trông cậy được vào Tráng Ngư rồi, tôi đành phải rửa sạch kĩ mặt, nhìn cho nhẹ nhàng khoan khoái một chút, còn nhanh chóng gội đầu, rồi mới đến phòng bệnh của Ô Ngộ. Anh đã tỉnh, kê một cái gối đầu lót phía sau, dựa vào đó. Ánh mặt trời ấm áp tràn đầy. Hai bọn tôi liếc nhau, tôi cảm nhận được tim hơi lạc nhịp. Anh nói: "Tối hôm qua ngủ không ngon à?"
"Ừ..." Tôi đáp, "Anh ăn sáng chưa?"
Anh hất cằm: "Y tá mang tới."
Tôi lập tức hứng thú: "Em cho anh ăn."
Anh nhìn chằm chằm tôi: "Ừ."
Đồ ăn sáng của anh là cháo và trứng gà, vẫn còn rất nóng. Tôi ngồi trên giường, thổi rồi đút cho anh, anh yên tĩnh ăn. Tôi nhìn xương gò má và cằm anh đến mức xuất thần. Anh thấp giọng: "Làm gì mà nhìn chằm chằm anh thế?" Tôi chợt cảm thấy mặt hơi nóng lên, bởi vì thực sự rất thích nên muốn nhận được nhiều hơn một chút.
"Em ăn chưa?" Anh hỏi.
"Còn chưa." Tôi nói, "Em chỉ bị thương ngoài da nào có đãi ngộ như anh chứ? Đi xuống dưới mua đồ là được."
Anh im lặng, nói: "Ăn chung đi."
Tôi đáp: "Cảm ơn. Nhưng em thực sự không có hứng thú với cháo suông của anh. Em muốn ăn bánh bao nhân thịt."
Anh mỉm cười, cuối cùng nghe lời ăn nốt chỗ còn lại.
Trước kia chưa bao giờ cảm thấy thời gian yên tĩnh đẹp đẽ mà dài đằng đẵng đến thế. Anh nằm trên giường không thể cử động, mở TV xem một lát, hai chúng tôi đều không nói gì. Tôi nhìn vẻ mặt anh hơi mệt mỏi, nói: "Anh có muốn ngủ thêm một lúc không?"
"Ừ." Anh đáp, "Tối qua ngủ không ngon." Nhìn ánh mắt anh như có điều suy nghĩ, lòng tôi cũng không bình tĩnh nổi. Tôi kéo rèm xuống, trong phòng tối đi, anh nói: "Giảo Giảo, ngồi đây."
Chương 166: Đàm Giảo (21.2)
Tôi không nhịn được cười: "Có biết hai ngày nay anh nói nhiều nhất là câu gì không?"
Trong mắt anh hiện lên sư vui vẻ, lại dùng ánh mắt khiến người ta chìm đắm vào nhìn tôi. Tôi không có lựa chọn nào khác đành phải ngồi vào bên giường, anh kéo tay tôi, giữ trong lòng bàn tay. Hai bọn tôi đều không nói chuyện.
Sau đó tay anh bắt đầu vuốt ve tôi. Tất cả vô cùng yên tĩnh, xung quanh không có gì, chỉ có hai chúng tôi. Tay tôi cực kì ngứa ngáy, không phải là ngứa bình thường, mà cảm giác giống như ngọn lửa lan toả, từ ngón tay anh cầm chặt, đến mu bàn tay rồi đi vào thẳng bụng, chỉ là chưa đi được vào trong lòng.
"Này..." Tôit thấp giọng hỏi, "Anh luôn trêu chọc các cô gái như vậy sao?"
"Lần đầu tiên." Anh nói, "Kinh nghiệm chưa đủ, xin em chỉ giáo thêm."
Tôi không nhịn được cười. Tôi nhìn dáng vẻ của anh, cảm thấy hình như anh đang muốn hôn tôi. Vì thế tôi nhích mặt qua, nói: "Kinh nghiệm của anh chưa đủ ở đâu thế? Rõ ràng anh..." Anh đã ôm lấy tôi hôn lên.
Tôi cũng không biết khi Ô Ngộ hôn tôi đang nghĩ gì, trong mắt nhìn thấy gì hoặc là cũng không có gì, bởi vì anh hôn đến mức khiến chúng tôi không có cơ hội thở dốc. Cảm giác mềm mại lan tràn, ánh sáng lộn xộn trong tầm mắt, tôi nhìn thấy có ánh sáng yên tĩnh bắn ra qua khe hở rèm cửa, chiếu rọi bên hai chúng tôi. Trong khoảnh khắc này, tôi có thể khẳng định mình chưa bao giờ sa ngã, vui vẻ như vậy. Mỗi phút mỗi giây đều trở nên rất nhanh, lại giống như rất chậm. Tôi chỉ muốn cẩn thận nhấm nháp, không muốn buông tay.
Sau đó Ô Ngộ ngủ thiếp đi, nhưng vẫn nắm tay tôi. Tôi ghé vào giường cũng ngủ luôn. Khi tỉnh lại phát hiện đã là buổi chiều. Trong lúc đó Tráng Ngư từng tới một lần nhưng bị tôi nhỏ giọng đuổi đi.
Tráng Ngư cũng không có tâm trạng ở lâu: "Này đừng có để mang thai ở bệnh viện đấy. Hiện tại cả người còn thương tật, chất lượng không cao đâu."
Tôi lườm: "Có thể đừng nghĩ xấu xa như vậy không? Chúng tôi không có làm gì hết. Cô đi đâu thế?"
Tráng Ngư lộ ra vẻ mặt bí ẩn: "Tôi đi tìm Thẩm Thời Nhạn."
Tôi lắp bắp, tuy nói hôm qua đã thấy cô ấy ép buộc Thẩm Thời Nhạn, nhưng không nghĩ tới cô ấy vẫn còn tiếp tục.
"Cô đi tìm anh ấy... làm gì?"
Tráng Ngư vỗ vai tôi: "Thực ra cũng không có gì hết. Chỉ là muốn xem võ tăng thiếu lâm bị tôi trêu chọc thế nào rồi, còn có thể nhịn được không? Cô không cảm thấy như vậy rất kích thích sao?"
Trong lòng tôi tương đối cảm động, Tráng Ngư quả nhiên là cặp bài trùng với tôi, cùng dùng chung cụm "võ tăng thiếu lâm" đầy chính xác để miêu tả Thẩm Thời Nhạn. Tuy vậy tôi vẫn cảm thấy bất ngờ vì Tráng Ngư vốn là người thành thực, cô ấy biết rõ sẽ có một ngày hai người họ quên sạch chuyện xảy ra trong hai ngày nay, phải tận nửa năm sau khi xảy ra vụ án của Ngôn Viễn mới gặp lại nhau. Hiện tại cô ấy làm những chuyện này có ý nghĩa gì chứ?
"Cô..." Tôi nói, "Ngư, cô xấu xa như vậy à?"
Cô ấy hơi sửng sốt, thản nhiên cười: "Thời gian có đối xử tốt với tôi sao? Tôi chỉ cảm thấy thú vị mà thôi, tại sao phải đối xử tốt với Thẩm Thời Nhạn chứ? Anh ta chịu thiệt thòi gì chứ? Dù sao cũng sẽ quên sạch mà."
"Không. Tôi nói là... Cô quá xấu xa với bản thân ấy."
Tráng Ngư hơi giật mình, nhìn tôi, không nói gì.
Khi Ô Ngộ tỉnh lại thì tôi đang đọc tiểu thuyết trong di động. Tôi không biết anh đã tỉnh bao lâu rồi, dù sao khi tôi quay đầu lại phát hiện anh nhìn tôi không dời.
"Đang xem gì thế?" Anh hỏi.
Tôi giơ điện thoại: "Tiểu thuyết."
"Của em à?"
Tôi cười: "Ai lại rỗi hơi xem tiểu thuyết của mình làm gì, anh không biết những tác giả mạng bọn em sau khi cực khổ viết xong một cuốn thì không muốn liếc thêm lần nữa sao."
Ánh mắt anh chứa ý cười: "Đọc cho anh nghe đi."
Tôi nhất thời không kịp phản ứng: "Cái gì cơ, cái này á?"
"Tiểu thuyết của em."
Chương 167: Đàm Giảo (21.3)
Tôi lập tức sững sờ, trong đầu lập tức phản xạ có điều kiện, nghĩ đến những đoạn ngắn miêu tả trong sách không thể giải thích nổi. Thực ra cũng chỉ là những miêu tả linh tinh, hơn nữa cũng không dài mấy, nhưng miêu tả anh anh em em lại còn đọc cho một người đàn ông nghe đúng là kì lạ.
"Không muốn." Tôi nói, "Trước kia không phải anh từng phá sách của em, bảo là rác rưởi sao?"
Anh nói: "Khi đó anh quá ngốc nghếch. Anh nên nhặt sách giấu kĩ."
Tôi mỉm cười, nhìn đôi mắt dịu dàng của anh, nghĩ thầm đọc cũng chả có vấn đề gì, lại cầm điện thoại, tìm một cuốn tiểu thuyết của tôi, hắng giọng đọc:
"Bầu trời tối đen, bóng cây dưới đèn đường khẽ lay động. Con đường không người, cũng không có xe tải chạy qua..."
Giữa lúc đó có y tá đến đổi thuốc nhìn chúng tôi yên tĩnh làm xong rồi rời đi, còn khẽ khàng đóng cửa phòng lại. Ô Ngộ hình như nghe rất chăm chú, khi nghe thấy đoạn đặc sắc tôi viết về nam nữ chính, anh còn mỉm cười. Nghe thấy nhân vật nam nữ chính bị người khác hãm hại trên con đường sự nghiệp, sắc mặt cũng sẽ thay đổi một chút.
Đọc khoảng một tiếng, tôi bỏ di động xuống: "Cổ họng cũng khàn rồi, nghỉ ngơi một lát." Tôi uống nước lại rót cho anh một cốc.
Hai bọn tôi yên tĩnh uống nước một lát, anh nói: "Anh thừa nhận trước kia đã hiểu lầm em, cũng hiểu lầm cả Ô Diệu, cảm thấy con bé đọc những thứ này chả bổ ích chút nào. Thực ra bây giờ nghe cũng thấy khá thú vị, có một ít nội dung còn khiến anh xúc động. Khi đó em nói đúng, dụng tâm làm gì đó, nhất định có thể khiến người ta cảm động sâu sắc."
Trong lòng tôi cũng thoải mái hơn. Dù sao anh cũng là học bá, khảng định sách của tôi khiến tôi cảm thấy mình cao lên mấy phân, nhưng tôi chỉ liếc anh nói: "Bây giờ em là bạn gái anh, đương nhiên anh phải nói như vậy rồi."
Anh nhìn tôi không nói lời nào.
Một lát sau, tôi không nhịn được cười, trong mắt anh cũng hiện lên sự vui vẻ. Chưa bao giờ tôi thấy anh cười nhiều lần như vậy trong ngày, hơn nữa còn là nụ cười vui vẻ. Không đúng mới chỉ có nửa ngày thôi.
Anh thấp giọng: "Giảo Giảo, qua đây. Đọc tiếp cho anh nghe đi." Trong sự vui vẻ còn ẩn chứa điều gì đó. Vì thế tôi cảm giác được anh lại muốn hôn tôi rồi. Thực ra tôi cũng rất muốn hôn anh, cảm giác nhiệt liệt mà lưu luyến này giống như thuốc phiện sẽ khiến người ta nghiện. Có phải những đôi mới yêu nhau đều sẽ như vậy, dù hôn nhau thân mật như thế nào cũng như thể chưa đủ? Thời gian ở bên nhau cũng không đủ?
Thế nhưng tôi sờ lên đôi môi đã hơi sưng của mình, quyết định từ chối.
"Em không qua." Tôi nói.
Anh không nói gì nữa, nhưng khi tôi nhìn bàn tay dài trên giường còn có vết chai cộng thêm nhiều vết thương nhỏ thì cảm thấy tim đập rộn lên. Chính là đôi tay đó ôm tôi vào trong ngực. Tôi sợ anh không cần nói gì, chỉ cần nhìn chằm chằm tôi một lát là tôi sẽ không thể chống lại yêu thương nhung nhớ. Vì thế tôi nhìn đi nơi khác, đổi chủ đề: "Này, anh kể chuyện trước kia ở trường đi. Trường học trâu bò của anh có phải áp lực học tập rất lớn không?"
Anh đáp: "Không lớn, nhưng anh phải cố gắng hơn rất nhiều so với người khác."
"Rất vất vả sao?"
"Ừ."
Tôi liếc anh: "Vậy có phải có rất nhiều cô gái theo đuổi anh không?"
Anh cười: "Đàm Giảo, trường anh là ngành kỹ thuật, sinh viên nữ hiếm lắm."
"Rốt cuộc có hay không?"
"Có một ít, có mấy người là ở trường bên cạnh."
Tôi chống cằm nhìn anh: "Vậy tại sao anh không chấp nhận bọn họ? Hay vẫn là... từng nhận rồi?"
Anh đáp: "Đương nhiên là anh không chấp nhận rồi." Dừng một chút nói tiếp: "Thực ra cũng không nói rõ được, chỉ là có cảm giác cô gái anh đang chờ đợi không phải là những dạng đó."
Tôi nhìn đôi mắt đen kịt của anh, tâm trạng dần mềm nhũn xuống: "À."
Ai ngờ anh cũng chẳng phải là đèn dầu đã cạn, thực ra tôi cũng biết anh không phải, anh ngước mắt lên, giọng nói nhàn nhạt: "Em thì sao? Có lẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi em nhỉ?"
Tôi hơi xoắn xuýt, trường đại học gà rừng của chúng tôi nữ nhiều nam ít, dáng vẻ của tôi cũng thường thường. Thực ra cũng có mấy kẻ không đứng đắn, cũng hơi mất mặt. Nên nói khoác nhỉ, nhưng tôi lại không muốn anh hiểu lầm.
Cuối cùng tôi vẫn nói thật: "Chả có mấy đâu, đều không đến tay."
Anh lại nói: "Anh không tin." Tôi nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, điều này khiến tôi thoải mái. Tôi lại thản nhiên: "Tuỳ anh."
"Mặc kệ có ai." Anh thấp giọng, "Bọn họ đều không có cơ hội."
Thực ra trong hai ngày này bác sĩ không cho Ô Ngộ xuống giường, nhưng anh vẫn cố chấp đi WC phải tự mình đi. Tôi vội vươn tay ra đỡ anh, nửa sức nặng trên cơ thể đều dồn trên người tôi, nhưng khi đến cửa WC, anh lập tức bỏ tôi ra, tự mình đi vào, đóng cửa lại.
Chờ anh đi ra trên mặt rõ ràng hơi ửng đỏ. Điều này khiến tôi hơi buồn cười, vừa dìu anh quay về giường vừa nói: "Anh xem chuyện riêng tư như vậy em cũng làm với anh rồi. Sau này anh là người của em rồi, đừng hòng phản kháng như trước."
Tôi cũng là lanh mồm lanh miệng, Ô Ngộ liếc tôi rồi im lặng. Lúc dìu anh nằm xuống, đột nhiên anh nói bên tai tôi: "Đợi vết thương của anh khá hơn, em cũng đừng hòng phản kháng."
Tôi: "..."
Chương 165: Đàm Giảo (21.1)
Tôi nằm trên giường bệnh, nhìn tầng mây dần rời đi lộ ra ánh trăng sáng ngoài cửa sổ. Tâm trạng không thể nào yên ổn nổi, cũng chả ngủ được. Nghĩ đến ánh sáng trong mắt anh, giọng nói trầm khàn của anh, nghĩ đến anh kéo tôi vào trong ngực hôn nhiều lần.
Cuối cùng tôi cũng bắt được con sói bị thương kia rồi.
Hoặc là cuối cùng nó đã giãy giụa khỏi xiềng xích đuổi theo tôi.
Nghĩ vậy lòng tôi càng thêm vô cùng sốt ruột. Cảm giác giống như trong ngực có một ngọn lửa, trong đêm cô đơn này người châm lửa lại không ở bên cạnh tôi.
Đầu tôi hỗn loạn, nghĩ một lát liệu có phải Ô Ngộ che giấu chút tính cách "thụ" hay không. Cho nên trước kia như thế nào cũng không chịu nói chuyện trai gái, hiện tại bị tôi ép buộc, anh lập tức lửa nóng đi vào khuôn khổ. Trong một lát lại nghĩ cuối cùng anh là thật lòng hay miễn cưỡng? Nhưng ánh mắt anh khi hôn tôi không phải là giả. Ánh mắt rung động như vậy sao có thể là miễn cưỡng chứ?
Nghĩ vậy lòng tôi cũng trở nên ngọt ngào hơn. Tôi vùi mặt vào gối, mặt vẫn còn nóng bừng. Mỗi tấc trên người được anh vuốt ve đều vẫn nóng rực. Tôi muốn anh, cuối cùng tôi đã có được rồi. Từ hôm nay trở đi anh đã thuộc về tôi rồi. Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến tôi muốn nổ tung cảm xúc vì hạnh phúc, nó cũng đang im ắng nuốt chửng lấy tôi.
Lo sợ bất an cả một đêm, cho nên sáng hôm sau khi tỉnh lại mắt tôi xuất hiện quầng thâm. Chuyện này không hay chút nào mới chính thức yêu đương ngày đầu tiên mà đã xấu như quỷ thế này. Tôi nhắn tin cho Tráng Ngư: "Trên đường đi mang cho lão tử hộp phấn." Tráng Ngư nhắn lại: "Cô cho rằng bà đây sẽ có loại đồ đó sao?" Tôi lại nhắn: "Tuỳ tiện đi qua cửa hàng mua một hộp, nhớ rõ là màu trắng ngà voi ấy. Sẽ trả tiền cho cô." Tráng Ngư: "Thôi đi. Có bệnh nhân nào mà lại ăn mặc trang điểm xinh đẹp chứ? Lần đầu yêu đương có thể bình thản chút được không?"
Không trông cậy được vào Tráng Ngư rồi, tôi đành phải rửa sạch kĩ mặt, nhìn cho nhẹ nhàng khoan khoái một chút, còn nhanh chóng gội đầu, rồi mới đến phòng bệnh của Ô Ngộ. Anh đã tỉnh, kê một cái gối đầu lót phía sau, dựa vào đó. Ánh mặt trời ấm áp tràn đầy. Hai bọn tôi liếc nhau, tôi cảm nhận được tim hơi lạc nhịp. Anh nói: "Tối hôm qua ngủ không ngon à?"
"Ừ..." Tôi đáp, "Anh ăn sáng chưa?"
Anh hất cằm: "Y tá mang tới."
Tôi lập tức hứng thú: "Em cho anh ăn."
Anh nhìn chằm chằm tôi: "Ừ."
Đồ ăn sáng của anh là cháo và trứng gà, vẫn còn rất nóng. Tôi ngồi trên giường, thổi rồi đút cho anh, anh yên tĩnh ăn. Tôi nhìn xương gò má và cằm anh đến mức xuất thần. Anh thấp giọng: "Làm gì mà nhìn chằm chằm anh thế?" Tôi chợt cảm thấy mặt hơi nóng lên, bởi vì thực sự rất thích nên muốn nhận được nhiều hơn một chút.
"Em ăn chưa?" Anh hỏi.
"Còn chưa." Tôi nói, "Em chỉ bị thương ngoài da nào có đãi ngộ như anh chứ? Đi xuống dưới mua đồ là được."
Anh im lặng, nói: "Ăn chung đi."
Tôi đáp: "Cảm ơn. Nhưng em thực sự không có hứng thú với cháo suông của anh. Em muốn ăn bánh bao nhân thịt."
Anh mỉm cười, cuối cùng nghe lời ăn nốt chỗ còn lại.
Trước kia chưa bao giờ cảm thấy thời gian yên tĩnh đẹp đẽ mà dài đằng đẵng đến thế. Anh nằm trên giường không thể cử động, mở TV xem một lát, hai chúng tôi đều không nói gì. Tôi nhìn vẻ mặt anh hơi mệt mỏi, nói: "Anh có muốn ngủ thêm một lúc không?"
"Ừ." Anh đáp, "Tối qua ngủ không ngon." Nhìn ánh mắt anh như có điều suy nghĩ, lòng tôi cũng không bình tĩnh nổi. Tôi kéo rèm xuống, trong phòng tối đi, anh nói: "Giảo Giảo, ngồi đây."
Chương 166: Đàm Giảo (21.2)
Tôi không nhịn được cười: "Có biết hai ngày nay anh nói nhiều nhất là câu gì không?"
Trong mắt anh hiện lên sư vui vẻ, lại dùng ánh mắt khiến người ta chìm đắm vào nhìn tôi. Tôi không có lựa chọn nào khác đành phải ngồi vào bên giường, anh kéo tay tôi, giữ trong lòng bàn tay. Hai bọn tôi đều không nói chuyện.
Sau đó tay anh bắt đầu vuốt ve tôi. Tất cả vô cùng yên tĩnh, xung quanh không có gì, chỉ có hai chúng tôi. Tay tôi cực kì ngứa ngáy, không phải là ngứa bình thường, mà cảm giác giống như ngọn lửa lan toả, từ ngón tay anh cầm chặt, đến mu bàn tay rồi đi vào thẳng bụng, chỉ là chưa đi được vào trong lòng.
"Này..." Tôit thấp giọng hỏi, "Anh luôn trêu chọc các cô gái như vậy sao?"
"Lần đầu tiên." Anh nói, "Kinh nghiệm chưa đủ, xin em chỉ giáo thêm."
Tôi không nhịn được cười. Tôi nhìn dáng vẻ của anh, cảm thấy hình như anh đang muốn hôn tôi. Vì thế tôi nhích mặt qua, nói: "Kinh nghiệm của anh chưa đủ ở đâu thế? Rõ ràng anh..." Anh đã ôm lấy tôi hôn lên.
Tôi cũng không biết khi Ô Ngộ hôn tôi đang nghĩ gì, trong mắt nhìn thấy gì hoặc là cũng không có gì, bởi vì anh hôn đến mức khiến chúng tôi không có cơ hội thở dốc. Cảm giác mềm mại lan tràn, ánh sáng lộn xộn trong tầm mắt, tôi nhìn thấy có ánh sáng yên tĩnh bắn ra qua khe hở rèm cửa, chiếu rọi bên hai chúng tôi. Trong khoảnh khắc này, tôi có thể khẳng định mình chưa bao giờ sa ngã, vui vẻ như vậy. Mỗi phút mỗi giây đều trở nên rất nhanh, lại giống như rất chậm. Tôi chỉ muốn cẩn thận nhấm nháp, không muốn buông tay.
Sau đó Ô Ngộ ngủ thiếp đi, nhưng vẫn nắm tay tôi. Tôi ghé vào giường cũng ngủ luôn. Khi tỉnh lại phát hiện đã là buổi chiều. Trong lúc đó Tráng Ngư từng tới một lần nhưng bị tôi nhỏ giọng đuổi đi.
Tráng Ngư cũng không có tâm trạng ở lâu: "Này đừng có để mang thai ở bệnh viện đấy. Hiện tại cả người còn thương tật, chất lượng không cao đâu."
Tôi lườm: "Có thể đừng nghĩ xấu xa như vậy không? Chúng tôi không có làm gì hết. Cô đi đâu thế?"
Tráng Ngư lộ ra vẻ mặt bí ẩn: "Tôi đi tìm Thẩm Thời Nhạn."
Tôi lắp bắp, tuy nói hôm qua đã thấy cô ấy ép buộc Thẩm Thời Nhạn, nhưng không nghĩ tới cô ấy vẫn còn tiếp tục.
"Cô đi tìm anh ấy... làm gì?"
Tráng Ngư vỗ vai tôi: "Thực ra cũng không có gì hết. Chỉ là muốn xem võ tăng thiếu lâm bị tôi trêu chọc thế nào rồi, còn có thể nhịn được không? Cô không cảm thấy như vậy rất kích thích sao?"
Trong lòng tôi tương đối cảm động, Tráng Ngư quả nhiên là cặp bài trùng với tôi, cùng dùng chung cụm "võ tăng thiếu lâm" đầy chính xác để miêu tả Thẩm Thời Nhạn. Tuy vậy tôi vẫn cảm thấy bất ngờ vì Tráng Ngư vốn là người thành thực, cô ấy biết rõ sẽ có một ngày hai người họ quên sạch chuyện xảy ra trong hai ngày nay, phải tận nửa năm sau khi xảy ra vụ án của Ngôn Viễn mới gặp lại nhau. Hiện tại cô ấy làm những chuyện này có ý nghĩa gì chứ?
"Cô..." Tôi nói, "Ngư, cô xấu xa như vậy à?"
Cô ấy hơi sửng sốt, thản nhiên cười: "Thời gian có đối xử tốt với tôi sao? Tôi chỉ cảm thấy thú vị mà thôi, tại sao phải đối xử tốt với Thẩm Thời Nhạn chứ? Anh ta chịu thiệt thòi gì chứ? Dù sao cũng sẽ quên sạch mà."
"Không. Tôi nói là... Cô quá xấu xa với bản thân ấy."
Tráng Ngư hơi giật mình, nhìn tôi, không nói gì.
Khi Ô Ngộ tỉnh lại thì tôi đang đọc tiểu thuyết trong di động. Tôi không biết anh đã tỉnh bao lâu rồi, dù sao khi tôi quay đầu lại phát hiện anh nhìn tôi không dời.
"Đang xem gì thế?" Anh hỏi.
Tôi giơ điện thoại: "Tiểu thuyết."
"Của em à?"
Tôi cười: "Ai lại rỗi hơi xem tiểu thuyết của mình làm gì, anh không biết những tác giả mạng bọn em sau khi cực khổ viết xong một cuốn thì không muốn liếc thêm lần nữa sao."
Ánh mắt anh chứa ý cười: "Đọc cho anh nghe đi."
Tôi nhất thời không kịp phản ứng: "Cái gì cơ, cái này á?"
"Tiểu thuyết của em."
Chương 167: Đàm Giảo (21.3)
Tôi lập tức sững sờ, trong đầu lập tức phản xạ có điều kiện, nghĩ đến những đoạn ngắn miêu tả trong sách không thể giải thích nổi. Thực ra cũng chỉ là những miêu tả linh tinh, hơn nữa cũng không dài mấy, nhưng miêu tả anh anh em em lại còn đọc cho một người đàn ông nghe đúng là kì lạ.
"Không muốn." Tôi nói, "Trước kia không phải anh từng phá sách của em, bảo là rác rưởi sao?"
Anh nói: "Khi đó anh quá ngốc nghếch. Anh nên nhặt sách giấu kĩ."
Tôi mỉm cười, nhìn đôi mắt dịu dàng của anh, nghĩ thầm đọc cũng chả có vấn đề gì, lại cầm điện thoại, tìm một cuốn tiểu thuyết của tôi, hắng giọng đọc:
"Bầu trời tối đen, bóng cây dưới đèn đường khẽ lay động. Con đường không người, cũng không có xe tải chạy qua..."
Giữa lúc đó có y tá đến đổi thuốc nhìn chúng tôi yên tĩnh làm xong rồi rời đi, còn khẽ khàng đóng cửa phòng lại. Ô Ngộ hình như nghe rất chăm chú, khi nghe thấy đoạn đặc sắc tôi viết về nam nữ chính, anh còn mỉm cười. Nghe thấy nhân vật nam nữ chính bị người khác hãm hại trên con đường sự nghiệp, sắc mặt cũng sẽ thay đổi một chút.
Đọc khoảng một tiếng, tôi bỏ di động xuống: "Cổ họng cũng khàn rồi, nghỉ ngơi một lát." Tôi uống nước lại rót cho anh một cốc.
Hai bọn tôi yên tĩnh uống nước một lát, anh nói: "Anh thừa nhận trước kia đã hiểu lầm em, cũng hiểu lầm cả Ô Diệu, cảm thấy con bé đọc những thứ này chả bổ ích chút nào. Thực ra bây giờ nghe cũng thấy khá thú vị, có một ít nội dung còn khiến anh xúc động. Khi đó em nói đúng, dụng tâm làm gì đó, nhất định có thể khiến người ta cảm động sâu sắc."
Trong lòng tôi cũng thoải mái hơn. Dù sao anh cũng là học bá, khảng định sách của tôi khiến tôi cảm thấy mình cao lên mấy phân, nhưng tôi chỉ liếc anh nói: "Bây giờ em là bạn gái anh, đương nhiên anh phải nói như vậy rồi."
Anh nhìn tôi không nói lời nào.
Một lát sau, tôi không nhịn được cười, trong mắt anh cũng hiện lên sự vui vẻ. Chưa bao giờ tôi thấy anh cười nhiều lần như vậy trong ngày, hơn nữa còn là nụ cười vui vẻ. Không đúng mới chỉ có nửa ngày thôi.
Anh thấp giọng: "Giảo Giảo, qua đây. Đọc tiếp cho anh nghe đi." Trong sự vui vẻ còn ẩn chứa điều gì đó. Vì thế tôi cảm giác được anh lại muốn hôn tôi rồi. Thực ra tôi cũng rất muốn hôn anh, cảm giác nhiệt liệt mà lưu luyến này giống như thuốc phiện sẽ khiến người ta nghiện. Có phải những đôi mới yêu nhau đều sẽ như vậy, dù hôn nhau thân mật như thế nào cũng như thể chưa đủ? Thời gian ở bên nhau cũng không đủ?
Thế nhưng tôi sờ lên đôi môi đã hơi sưng của mình, quyết định từ chối.
"Em không qua." Tôi nói.
Anh không nói gì nữa, nhưng khi tôi nhìn bàn tay dài trên giường còn có vết chai cộng thêm nhiều vết thương nhỏ thì cảm thấy tim đập rộn lên. Chính là đôi tay đó ôm tôi vào trong ngực. Tôi sợ anh không cần nói gì, chỉ cần nhìn chằm chằm tôi một lát là tôi sẽ không thể chống lại yêu thương nhung nhớ. Vì thế tôi nhìn đi nơi khác, đổi chủ đề: "Này, anh kể chuyện trước kia ở trường đi. Trường học trâu bò của anh có phải áp lực học tập rất lớn không?"
Anh đáp: "Không lớn, nhưng anh phải cố gắng hơn rất nhiều so với người khác."
"Rất vất vả sao?"
"Ừ."
Tôi liếc anh: "Vậy có phải có rất nhiều cô gái theo đuổi anh không?"
Anh cười: "Đàm Giảo, trường anh là ngành kỹ thuật, sinh viên nữ hiếm lắm."
"Rốt cuộc có hay không?"
"Có một ít, có mấy người là ở trường bên cạnh."
Tôi chống cằm nhìn anh: "Vậy tại sao anh không chấp nhận bọn họ? Hay vẫn là... từng nhận rồi?"
Anh đáp: "Đương nhiên là anh không chấp nhận rồi." Dừng một chút nói tiếp: "Thực ra cũng không nói rõ được, chỉ là có cảm giác cô gái anh đang chờ đợi không phải là những dạng đó."
Tôi nhìn đôi mắt đen kịt của anh, tâm trạng dần mềm nhũn xuống: "À."
Ai ngờ anh cũng chẳng phải là đèn dầu đã cạn, thực ra tôi cũng biết anh không phải, anh ngước mắt lên, giọng nói nhàn nhạt: "Em thì sao? Có lẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi em nhỉ?"
Tôi hơi xoắn xuýt, trường đại học gà rừng của chúng tôi nữ nhiều nam ít, dáng vẻ của tôi cũng thường thường. Thực ra cũng có mấy kẻ không đứng đắn, cũng hơi mất mặt. Nên nói khoác nhỉ, nhưng tôi lại không muốn anh hiểu lầm.
Cuối cùng tôi vẫn nói thật: "Chả có mấy đâu, đều không đến tay."
Anh lại nói: "Anh không tin." Tôi nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, điều này khiến tôi thoải mái. Tôi lại thản nhiên: "Tuỳ anh."
"Mặc kệ có ai." Anh thấp giọng, "Bọn họ đều không có cơ hội."
Thực ra trong hai ngày này bác sĩ không cho Ô Ngộ xuống giường, nhưng anh vẫn cố chấp đi WC phải tự mình đi. Tôi vội vươn tay ra đỡ anh, nửa sức nặng trên cơ thể đều dồn trên người tôi, nhưng khi đến cửa WC, anh lập tức bỏ tôi ra, tự mình đi vào, đóng cửa lại.
Chờ anh đi ra trên mặt rõ ràng hơi ửng đỏ. Điều này khiến tôi hơi buồn cười, vừa dìu anh quay về giường vừa nói: "Anh xem chuyện riêng tư như vậy em cũng làm với anh rồi. Sau này anh là người của em rồi, đừng hòng phản kháng như trước."
Tôi cũng là lanh mồm lanh miệng, Ô Ngộ liếc tôi rồi im lặng. Lúc dìu anh nằm xuống, đột nhiên anh nói bên tai tôi: "Đợi vết thương của anh khá hơn, em cũng đừng hòng phản kháng."
Tôi: "..."
Bình luận facebook