• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng (1 Viewer)

  • Chương 48

Rabbitlyn

Chương 199: Đàm Giảo (25.1)

Khách sạn Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn ở nằm ngay gần nhà Ô Ngộ, đi đường chỉ mất năm phút. Tôi hôm đó tôi không quay về nhà Ô Ngộ ngủ mà đến chỗ Tráng Ngư.

Đêm đã khuya, tôi tắm rửa thay đồ ngủ, ngồi trên giường lên mạng. Tráng Ngư thì thay chiếc váy ngủ tơ tằm vô cùng gợi cảm, chân gác lên, vừa mắng vừa chơi game.

Tôi nghịch điện thoại một lát, mới có phản ứng, nhìn chằm chằm vào váy ngủ của cô ấy: "Này, cô thay đổi thường thức từ bao giờ thế? Trước kia đi ngủ không phải toàn mặc áo may ô, quần đùi sao?"

Tráng Ngư không quay đầu lại, thản nhiên nói: "À, mẹ tôi mua, nói tôi chả có dáng vẻ con gái."

"À, giả dối." Tôi nói.

Cô ấy nghiêng người lườm tôi, cũng không phản bác.

Một lát sau, cô ấy để di động xuống bò lên giường, hai bọn tôi cùng nằm. Tôi không biết tám với cô ấy bao lâu, nhưng đối với tôi mà nói đã rất lâu không trò chuyện với cô ấy như vậy rồi.

"Nói thật, cô và Ô Ngộ có phải đã đập vỡ toàn bộ thành luỹ rồi không?" Cô ấy vừa lên tiếng lập tức đi thẳng vào chủ đề.

Tôi: "À..."

"À... cái gì mà à..." Ánh mắt của cô ấy loé lên tia sáng: "Vậy chính là có rồi? Cảm giác như thế nào?"

"Cảm giác... muốn chết muốn sống đấy."

Cô ấy không ngừng cười, tôi cũng cười, hai người bật cười vô cùng vui vẻ.

"Anh ta xứng đáng sao?" Cô ấy hỏi.

Tôi gật đầu: "Xứng đáng. Đối với tôi trên thế giới này không có người đàn ông nào xứng đáng bằng anh ấy."

"Cô yêu anh ta nhiều vậy sao?" Tráng Ngư để tay ra sau gối, khẽ hỏi.

"Cảm giác này rất khó miêu tả." Tôi nói, "Khi cô toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông, anh ấy cũng bất chấp yêu cô. Cô có thể cảm nhận được cảm giác của tôi. Tình yêu thực sự sẽ khiến cô hoàn toàn đắm chìm vào, không nghĩ đến chuyện quay đầu."

"Tình yêu thực sự khiến người ta hoàn toàn đắm chìm vào, không nghĩ đến chuyện quay đầu." Tráng Ngư chậm rãi lặp lại lời tôi nói, "Tôi còn chưa từng có cảm giác như vậy."

Tôi cười nhìn cô ấy: "Thẩm Thời Nhạn thì sao?"

"Anh ta?" Tráng Ngư nói, "Tôi có chút hứng thú với anh ta, có lẽ anh ta cũng có với tôi. Nhưng đến yêu còn cách xa lắm. Hơn nữa tính cách của anh ta hơi bảo thủ, tôi còn phải thận trọng cân nhắc."

"Ừ." Tôi nói, "Vậy hai người đã từng hôn chưa?"

Tráng Ngư hơi yên lặng một lúc mới nói: "Tuỳ tiện hôn mấy lần."

Tôi phụt cười: "Nếu như tôi nhớ không nhầm thì đây là nụ hôn đầu tiên của nữ thần Ngư nhà tôi nha?"

Nói đến đây, ánh mắt Tráng Ngư đột nhiên sáng lên, "Cô có tin không? Lão già kia rõ ràng cũng là nụ hôn đầu tiên, lúc bà đây đè anh ta, mặt anh ta đỏ cả lên..."

Tôi không nhịn được bật cười, gần như có thể tưởng tượng ra được hình ảnh lúc đó. Rõ ràng Tráng Ngư vẫn còn nhỏ lại là dáng vẻ lão luyện, Thẩm Thời Nhạn cao lớn bị cô ấy hôn đến mặt ửng đỏ... ha ha ha...

Đúng lúc này, có người khẽ gõ cửa.
Tôi liếc Tráng Ngư. Cô ấy ngồi dậy, chậm rãi hỏi: "Ai vậy?"

Ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của Thẩm Thời Nhạn: "Hiểu Ngư, là anh."

Tráng Ngư liếc tôi, đứng dậy xuống giường mở cửa. Từ góc của tôi không thể nhìn ra được tình hình ngoài cửa, chỉ có chút ánh đèn từ ngoài hành lang chiếu vào. Tráng Ngư tựa ở cạnh cửa, hai người nói chuyện với nhau rất khẽ. Một lát sau, tôi nhìn thấy một cánh tay đàn ông kéo cả người Ngư của tôi ra ngoài.

Đàn ông quả nhiên đều là giống nhau.

Tôi đặt hai tay ra sau đầu, chậm rãi chờ. Song qua mấy phút cô ấy vẫn còn chưa trở lại, cũng không còn tiếng nói chuyện của hai người, không biết đang làm gì ngoài cửa. Tôi đành phải nhắn tin cho Ô Ngộ: "Anh ngủ chưa?"

Anh nhanh chóng nhắn lại: "Vẫn chưa."

Tôi: "Em cảm thấy mình sắp được chứng kiến xuân cung đồ sống rồi. Nửa đêm Thẩm Thời Nhạn đến tìm Tráng Ngư, hiện tại hai người còn đang nói chuyện ngoài cửa không để ý tới em."

Ô Ngộ: "Về thôi, anh qua đón em."

Tôi: "Không cần đầu, em tin Tráng Ngư nhất định sẽ quay về bên em. Chẳng lẽ cô ấy dám qua đêm ở phòng Thẩm Thời Nhạn sao?"







Chương 200: Đàm Giảo (25.2)

Kết quả sự thật chứng minh, không thể dựng cờ quá sớm. Vừa mới nhắn tin cho Ô Ngộ không bao lâu thì thấy Tráng Ngư từ cửa sáng ngời đi vào. Ngược sáng nên không thấy rõ mặt cô ấy, nhưng khiến cho người ta có cảm giác không giống với lúc trước. Trong phòng lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy đường cong mảnh mai và mái tóc dài rối tung, cô ấy cầm lấy bộ quần áo vắt lên vai, sau đó nói với tôi bằng giọng rất thấp bình tĩnh: "Cô ngủ trước đi, tôi đi tâm sự với Thời Nhạn."

Tôi: "Mợ nó, hơn nửa đêm rồi các người muốn làm gì?"

Cô ấy im lặng một lúc, thoáng cười, nói: "Ai biết được."

Đã gần mười hai giờ đêm, tôi xuống đại sảnh khách sạn, nhìn thấy Ô Ngộ mặc áo phông bên ngoài khoác thêm áo sơ mi, tựa bên cột hút thuốc lá. Tôi đi qua, anh vươn tay ôm tôi vào lòng.

Tôi vùi mặt thật sâu vào ngực anh, hít mấy hơi mới có cảm giác mình không bị thua bởi Tráng Ngư... ha ha.

Tôi nói thầm: "Tráng Ngư quá trọng sắc khinh bạn rồi."

Ô Ngộ xoa mặt tôi: "Vậy tại sao em không học theo cô ấy?"

Tôi nói: "Đúng thế, sau này em sẽ vượt xa cô ấy."

Anh mỉm cười: "Tốt."

Chúng tôi đi về nhà anh, tôi hỏi: "Vậy em trở về ngủ chỗ nào đây? Ô Diệu ngủ rồi, liệu có đánh thức con bé không?"

Vẻ mặt Ô Ngộ vô cùng bình tĩnh: "Mỗi ngày con bé vốn ngủ muộn, vừa rồi lúc anh đi ra ngoài đã bảo con bé ra phòng khách ngủ rồi."

Tôi không nhịn được cười: "Nếu em là Ô Diệu, chắc chắn sẽ không cần người anh trai như anh."

Hai bọn tôi yên lặng đi trong đêm tối về nhà. Khi đó trời tối đen, gió mát mẻ, trên đường gần như không có người, nhưng trong lòng tôi rất bình thản, cũng rất vui vẻ. Bạn bè ở bên ủng hộ, họ cũng rất hạnh phúc, anh cũng ở bên tôi, dù chưa biết tương lai ra sao, nhưng đời người không ngừng vui vẻ.

Ngày 30 tháng 7 đến rồi.

Suy nghĩ cẩn thận, không biết tôi và Ô Ngộ đã vào sinh ra tử bao nhiêu lần, cũng từng chạm trán rất nhiều tên tội phạm. Song buổi tối ngày 30 tháng 7 năm 2016 lại khiến tôi suốt đời khó quên.

Không chỉ là vì tội phạm tâm ngoan thủ lạt, cáo giá, ngoài dự đoán của mọi người.

Bởi vì từ sau đêm đó, tôi đã thua thiệt Tráng Ngư một nhân tình rất lớn. Đời này không có cách nào nói rõ được.

Trong đêm đó, chúng tôi sớm mai phục theo kế hoạch. Tôi và Ô Ngộ vẫn như cũ trốn trong một phòng học bên đường. Đang là nghỉ hè, lại là cơ sở mới xây, trong trường học chả có bóng người. Thẩm Thời Nhạn mai phục bên cửa xe ra vào gần công trường.

Tôi biết dù sao Tráng Ngư cũng chưa từng tiếp xúc với tội phạm nên không hi vọng cô ấy mạo hiểm. Cho nên khi Thẩm Thời Nhạn đề nghị Tráng Ngư ở lại trong xe theo dõi, từ đó giúp điều chỉnh, tôi ra sức đồng ý. Tráng Ngư có lẽ cũng tự giải thích việc này trở thành "tổng chỉ huy", hơn nữa tối qua rất có thể cô ấy đã thất thân nên hôm nay tâm trạng vẫn còn nhộn nhạo, chỉ hai ba câu nói Thẩm Thời Nhạn đã thuyết phục được cô ấy.

Sau khi vào đêm, nhiệt độ trở nên mát hơn. Tôi và Ô Ngộ nấp sau một cửa gỗ trong phòng học đen kịt, xem như lặp lại chiêu cũ.

Tuy nhiên lần này chúng tôi đã thống nhất kế sách, tuyệt đối không tuỳ tiện ra tay, thu thập chứng cứ trước đã, như vậy cũng an toàn hơn.

Thời gian còn sớm, tôi nói: "Nếu em là gã, lần này chắc chắn sẽ chịu đả kích nặng nề, tại sao những người này lại biết được kế hoạch gây án trong lòng ta. Chúng ta cũng đã chiếm ưu thế tâm lý."

Ô Ngộ khẽ cười: "Lần này địa điểm gã gây án càng lớn gan điên cuồng hơn, còn là đường thẳng, anh xem gã còn trốn chỗ nào?"

Tâm trạng tôi nóng lên, dáng vẻ khí phách lạnh lùng như vậy của Ô Ngộ cũng khiến tôi mãn nguyện: "Gã không có cách nào trốn được đâu. Số phận của Ô Diệu có thể thay đổi, sẽ có một tương lai yên ổn hạnh phúc, còn cả một đời người."

Ô Ngộ im lặng, nhưng tôi biết rõ lòng anh cũng không hè bình tĩnh. Tôi nghĩ nếu như tối nay có thể trở thành sự thật, tổn thương trong lòng người đàn ông này sẽ hoàn toàn trị hết. Anh từng lưu lạc một năm sẽ tìm được về chính mình.








Chương 201: Đàm Giảo (25.3)

"Đợi bắt được gã định tội đưa vào ngục..." Tôi nói, "Có phải anh vẫn còn lo không?"

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, đáp: "Kết thúc chuyện này, trong lòng anh sẽ chỉ còn lại một người, tất cả mọi chuyện liên quan đến cô ấy."

Tôi cúi đầu mỉm cười, anh nắm tay tôi cứ yên tĩnh như vậy sánh cùng trời đất. Tôi biết rõ trong lòng chúng tôi đều căng thẳng mà dịu dàng.

Có lẽ đã qua một giờ, toàn bộ sân trường đều không còn chút ánh đèn, chỉ có bóng cây che xuống, đèn đường lờ mờ chiếu rọi. Di động của tôi đột nhiên rung lên, là Tráng Ngư.

Tôi bắt máy, nghe thấy giọng nói khàn khàn vô cùng nghiêm túc của cô ấy: "Diệp Tầm Y đã xuống taxi một mình ở cửa trường học."

Ô Ngộ nói: "Anh ra bên đường trông coi."

"Cẩn thận."

Anh khẽ ôm tôi, quay người im lặng đi ra cửa. Anh sẽ mai phục dưới cây đen ngòm bên đường, với thị lực 6.0 của anh, dù là một con kiến bò qua cũng không lọt khỏi tầm mắt.

Tôi lấy ống nhòm nhìn qua khe hở rèm cửa, tập trung tư tưởng nhìn ra ngoài. Tôi, Ô Ngộ, Thẩm Thời Nhạn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng thiết bị quay phim trong tay.

Phía xa xuất hiện một bóng dáng phụ nữ.

Chúng tôi lại nhìn thấy sự kiện trong lịch sử xảy ra chân thật trước mặt lần nữa.

Diệp Tầm Y hiển nhiên là đã uống rượu ở quán bar, bước đi loạng choạng nghiêng ngả. Đi được một đoạn ngắn còn đứng lại ven đường nôn oẹ một trận. Trên con đường này cách rất xa mới có một chiếc đèn, vậy nên không thể nhìn rõ.

Diệp Tầm Y đi tới đoạn giữa.

Tiếng động cơ ô tô đột nhiên vang lên rất gần. Tôi vội bỏ ống nhòm xuống, nhìn thấy một chiếc xe con màu đen bất ngờ từ đường nhánh hiện ra, chạy về phía Diệp Tầm Y.

Một chiếc xe vô cùng bình thường, nhưng không có biển số.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ xe. Tôi giơ ống nhòm lên lần nữa, cả người như cứng đờ.

Diệp Tầm Y thấy có xe tới, dịch sát lại lề đường. Xe dừng lại bên cạnh cô ta. Cô ta ngẩng đầu lên, một người đàn ông đội mũ đi xuống. Bọn họ đứng ở nơi cách đèn đường không xa, cho nên tôi có thể mơ hồ nhìn thấy biểu hiện của Diệp Tầm Y. Dáng vẻ cô ta hơi hoảng sợ, tôi nghĩ đời này có lẽ sẽ không quên được sự thay đổi trên nét mặt cô ta: ngây thơ, đơn thuần, kinh ngạc, sợ hãi... Trên đời này có bao nhiêu người, kể cả Ô Diệu mấy ngày sau cứ thế từ trong cuộc sống bình yên bỗng chốc rơi vào địa ngục.

Người nọ hiển nhiên đã quen tay, đập thẳng vào đầu Diệp Tầm Y, cô ta cũng không kịp hô lên kêu cứu, ngã luôn xuống đất. Sau đó người nọ dùng một tay che miệng cô ta từ đằng sau, một tay đỡ lấy cơ thể cô ta, ngẩng đầu lên.

Tôi cảm thấy hơi thở của mình ngừng lại. Tôi nhìn thấy khuôn mặt hé ra của gã, vậy là đã rõ ràng. Vành mắt tôi nóng lên, tôi nắm chặt tay, A Ngộ, cuối cùng em đã nhìn thấy mặt gã rồi, có lẽ lúc này anh cũng thấy rồi chăng?

Trần Tinh Kiến, là gã.

Dù cho cảnh sát không tìm thấy bất cứ điểm đáng ngờ nào trên người gã, dù gã gan lớn cuồng vọng lao đầu về phía chúng tôi, nhưng mà lần thứ hai này chúng tôi đã thực sự thấy rõ ràng.

Tôi không biết Ô Ngộ mai phục ở chỗ nào, nhưng chắc chắn vô cùng gần gã. Tôi nghĩ anh thậm chí có thể đã chụp được chứng cứ rõ ràng. Nhìn Trần Tinh Ngộ kéo Diệp Tầm Y hôn mê về phía xe, từng mạch máu trong cơ thể tôi dường như đều căng thẳng kích động như muốn nổ tung, có cảm xúc nào đó sắp không kìm nén được. Tuy vậy tôi tự nói với lòng, A Ngộ, nhẫn nại, bình tĩnh, tiếp tục quay toàn bộ quá trình, còn cả Thẩm Thời Nhạn, chúng ta sẽ theo dõi xe của gã, tìm nơi ở của gã, tìm dấu vết những nạn nhân khác, gã sẽ xong đời! Sẽ bị phán tội chết! Gã sẽ không chạy thoát được.

Quả nhiên Ô Ngộ và Thẩm Thời Nhạn không có động tĩnh gì. Tôi biết rõ hai người bọn họ còn mạnh mẽ linh hoạt hơn tôi, cũng càng dễ giữ được sự bình thản.

Đúng lúc này, một chuyện chúng tôi không dự đoán được đã xảy ra.








Chương 202: Đàm Giảo (25.4)

Trần Tinh Kiến kéo Diệp Tầm Y đến bên cạnh xe, không nhét vào xe ngay mà ép vào cửa xe. Tôi khẽ giật mình, không đợi tôi kịp phản ứng chỉ thấy gã ở trên màn hình lộ ra nụ cười dữ tợn. Một đường sáng như tuyết hiện lên, tâm trạng tôi chấn động, gã đã rút dao găm từ bên hông ra đâm vào phần bụng Diệp Tầm Y.

Diệp Tầm Y hôn mê phát ra tiếng hét thảm thiết trong đêm khuya trống trải. Mắt thấy Trần Tinh Kiến rút ra dao găm, không chút lưu tình đâm vào lần nữa, cả người tôi đờ ra. Trong phạm vi thị lực có thể nhìn được, đúng lúc thấy một bóng đen từ bên đường xông ra, tay cầm côn chạy như điên về phía Trần Tinh Kiến. Bên con đường kia, Thẩm Thời Nhạn cũng chạy ra, cầm gậy cảnh sát trong tay.

Trong đêm tối, tôi nhìn thấy hai người đàn ông này ra sức chạy về phía người bị hại. Tất cả xảy ra yên tĩnh mà nhanh chóng, lại như một màn kịch im ắng bất ngờ. Trần Tinh Kiến nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu, lúc này Ô Ngộ đã cách gã rất gần. Trần Tinh Kiến vứt Diệp Tầm Y xuống mặt đất, quay người giao đấu với Ô Ngộ, còn Thẩm Thời Nhạn vẫn ra sức chạy băng băng.

Tôi nhìn hình ảnh này chỉ cảm thấy trong đầu hoảng hốt. Có loại cảm giác mãnh liệt, cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng lại nhất thời không nắm bắt được.

Thẩm Thời Nhạn đã chạy tới, hai người lập tức chiếm thế thượng phong, Trần Tinh Kiến đã bị dồn đến bên cạnh xe.

Nhưng mà sao có thể như vậy chứ?

Một sát thủ liên hoàn tại sao lại đột nhiên thay đổi cách thức gây án? Gã không thể chờ được giết người ở hiện trường, hoàn toàn không hề hưởng thụ quá trình tra tấn, bắt nhốt, ngược đại, băm thây? Không, điều này không đúng! Không hợp lý, hoàn toàn không hợp lý.

Tại sao gã phải làm như vậy?

Tại sao lại đột nhiên ra tay ở hiện trường phạm tội để cho Ô Ngộ và Thẩm Thời Nhạn cứu nạn nhân, đi ra bắt người?

Tại sao?

Trừ khi là gã cố ý.

Đây là cạm bẫy đã thiết kế cho chúng tôi.

Làm sao có thể chứ? Chúng tôi tới từ tương lai, gã tuyệt đối không thể biết được chúng tôi có thể đoán được trước hành vi của gã.

Nhưng nếu như lần mai phục đầu tiên của chúng tôi khiến gã nổi lên lòng nghi ngờ thì sao? Trong lịch sử, gã cẩn thận chu đáo chặt chẽ như vậy, có lẽ gã sẽ không hiểu được tại sao chúng tôi có thể làm được, nếu như lúc này là gã thăm dò thì sao? Sử dụng người bị hại để thăm dò xem chúng tôi còn xuất hiện hay không?

Tôi cảm thấy cả người ớn lạnh. Cho dù không biết rõ cái bẫy của gã rốt cuộc là gì, nhưng tôi biết không ổn rồi. Tôi ngẩng đầu nhìn, Thẩm Thời Nhạn đã ghì Trần Tinh Kiến xuống đất, khoá lại bằng còng tay, còn Ô Ngộ đang đỡ Diệp Tầm Y bị thương từ trên mặt đất dậy.

Tôi bỏ ống nhòm xuống, kéo cửa phòng học, dùng hết sức hô lên: "Mau rời khỏi đó! Cẩn thận..."

Tôi nhìn thấy Thẩm Thời Nhạn và Ô Ngộ cùng nhìn về phía mình.

"Đoàng, đoàng, đoàng" Tiếng động xé toang bầu trời. Tôi hoàn toàn không kịp phản ứng mình nghe được tiếng gì, chỉ biết trơ mắt nhìn Thẩm Thời Nhạn ngã xuống, đồng thời còn thò tay che Ô Ngộ bên cạnh. Tôi choáng váng, tiếng súng, là tiếng súng phát ra từ chỗ hắc ám nào đó trong sân trường.

Bọn gã có hai người, kẻ khác mới là chủ mưu không tiếc dùng đồng bọn làm mồi nhử.

Suy luận của tôi sai rồi, hoàn toàn sai rồi! Một kẻ khác núp quá kĩ, nên Ô Ngộ cũng cho rằng bọn gã chỉ có một người. Hiện tại lại trúng mai phục của gã ở hiện trường phạm tội tiếp theo khi cảnh sát còn chưa biết, gã đã bắt đầu đọ sức chính diện với chúng tôi.

Trong đêm đen như mực, lòng tôi lại lạnh buốt. Tôi nghe thấy dường như có tiếng động cơ ô tô đi xa, nhưng tôi chẳng còn quan tâm nữa. Tôi lảo đảo chạy ra ngoài phòng học về phía bọn họ. Tôi càng chạy gần càng nhìn thấy vai trái Ô Ngộ không ngừng chảy máu, đang ra sức bò dậy. Bên cạnh là nạn nhân đang hấp hối.

Suýt chút nữa tôi đã khốc nấc lên, nhưng Ô Ngộ vẫn còn chưa từ bỏ, không ngừng gào thét, đánh về phía Thẩm Thời Nhạn nằm trên mặt đất: "Thẩm Thời Nhạn! Thẩm Thời Nhạn! Ráng chịu đựng! Mợ nó anh ráng chịu đựng cho tôi!"

Thẩm Thời Nhạn nằm cùng một chỗ trên mặt đất với Trần Tinh Kiến. Tay Thẩm Thời Nhạn vẫn còn giữ chặt còng tay. Trên ngực hai người đều có lỗ máu, đôi mắt trợn trừng, hiển nhiên là Trần Tinh Kiến đã bị người kia vứt bỏ. Còn Thẩm Thời Nhạn vẫn giữ nguyên dáng vẻ mắt trợn trừng, không nhúc nhích, khoé miệng kiên nghị nhếch lên như mỗi lần chúng tôi thấy. Phát súng vào giữa tim, cho dù Ô Ngộ gọi thế nào, anh ấy cũng không đáp lại.

Trong đầu tôi đột nhiên trống rỗng.

Đúng lúc này, di động của tôi đổ chuông dồn dập. Tôi bắt máy nghe được tiếng Tráng Ngư hình như đang hỏi xảy ra chuyện gì.

Trước mắt tôi, Ô Ngộ máu chảy đầy người, hai mắt đỏ ửng. Một tay anh vẫn còn chưa từ bỏ ý định đè ngực Thẩm Thời Nhạn, tay kia gọi cho cấp cứu.

"Xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên Tráng Ngư hét lên trong điện thoại, "Cô nói đi!"

Cuối cùng tôi đã nghe thấy rồi.

"Tráng Ngư, Thẩm Thời Nhạn mất rồi!" Tôi nghe thấy mình nói, "Anh ấy bị hung thủ giết. Tôi không biết... Tôi thật sự không biết... Người đã mất còn có thể cứu được hay không..." Tôi khóc lên.

Đầu bên kia điện thoại cuối cùng đã hoàn toàn yên tĩnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom