Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Rabbitlyn
Chương 203: Ô Ngộ (25.1)
Mấy ngày về sau ở bên dòng thời gian kia, tôi và Đàm Giảo đều hỗn loạn thống khổ.
Tôi luôn biết Tráng Ngư là cô gái đặc biệt. Sau khi đêm đó xảy ra chuyện không may, cô ấy cũng chạy tới, nhìn chằm chằm thi thể Thẩm Thời Nhạn một lát, không nói câu nào rời đi. Mấy ngày sau cảnh sát cũng không tìm được cô ấy. Điều này càng khiến cho Đàm Giảo thương tâm áy náy.
Chúng tôi bị đưa về Cục cảnh sát tra hỏi nhiều lần, ngay cả lão Đinh cũng tràn đầy nghi ngờ đối với chúng tôi. Bọn tôi không có cách nào giải thích, bởi vì ở chỗ chúng tôi chỉ có hai cỗ thi thể của Thẩm Thời Nhạn, Trần Tinh Kiến và Diệp Tầm Y trọng thương hôn mê.
Mấy ngày nay tôi không thể nhìn thấy Đàm Giảo, chúng tôi bị tách ra giam giữ.
Tôi mở mắt ra nghe thấy tiếng nước, hơi ẩm từ trong hang phả vào mặt, trên đỉnh đầu vẫn là đá lởm chởm.
Tôi cúi đầu nhìn Đàm Giảo đang nằm ngủ trong tay tôi, nằm sấp như một con mèo nhỏ chịu tổn thương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có giọt nước mắt từ trong mộng. Trong lòng tôi đau xót, ôm cô ấy vào trong ngực. Cô ấy tỉnh lại, nhìn thấy tôi, nước mắt lại trào ra.
"A Ngộ..."
Tôi ôm chặt cô ấy.
Ngẩng đầu nhìn, mấy người khác đã thu dọn xong đồ đứng dậy. Phùng Yên và Trần Như Anh đứng cách chúng tôi không xa, Trần Như Anh nhìn về phía chúng tôi.
"Là chúng ta kéo Thẩm Thời Nhạn vào chuyện này..." Đàm Giảo nói bên tai tôi, giọng nói mệt mỏi khàn khàn. Trong đầu tôi cũng hiện lên hình ảnh kia, cho dù trúng đạn Thẩm Thời Nhạn vẫn đè tôi nằm xuống. Sự đau nhức từ trong xương cốt truyền đến.
"Chúng ta còn cơ hội cứu anh ấy." Tôi nói.
Đàm Giảo bám chặt tay vào người tôi, không nói gì.
"Chúng ta thu dọn một chút rồi lên đường." Cô gái hoạt bát Lưu Song song hô lên. Mọi người nhao nhao đồng ý, tôi cũng kéo Đàm Giảo đứng dậy.
Chúng tôi không có lựa chọn nào khác, phải tiếp tục đi về phía trước tìm được đáp án kia.
Chuyến đi này của chúng tôi gồm chín người có cả nam lẫn nữ, có khoẻ có yếu, không đi nhanh được. Cả đường đi toàn là hang, ẩm ướt, nước chảy. Tuy vậy không khí vẫn còn dồi dào, trong mạch nước ngầm không ít cá con, trong hang cũng có thực vật rễ cây màu xanh để cho chúng tôi đỡ đói. Hình dạng đá dần thay đổi, màu sắc khác nhau, hình dáng cũng khác. Chỉ là chúng tôi đi khoảng bốn năm tiếng, hang này sâu lại dài hẹp, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.
Tuy đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, bầu không khí áp lực, nhưng những người trẻ tuổi không ngừng nói chuyện với nhau nên cũng không quá bi quan, Thái độ Đàm Giảo hơi khác thường, cả đường đi không nói gì. Tôi biết trong lòng cô ấy đang khó chịu.
Sau đó mọi người cũng đã thấm mệt, tìm một khu đất tương đối rộng rãi nghỉ ngơi. Không biết có phải do lân tinh trên đá hay không mà trong hang cũng không hoàn toàn tối, luôn có chút ánh sáng yếu ớt.
Có lẽ là quá mệt mỏi sinh ra tuyệt vọng, Chu Quý Nhuỵ tựa vào ngực Ngôn Viễn, thấp giọng thút tha thút thít. Ngôn Viễn dịu dàng vỗ về. Lưu Song Song và Chu Duy lập trình viên đến từ Thượng Hải ở chung một chỗ. Cô gái này luôn rất bình tĩnh. Tuy Chu Duy là đàn ông nhưng rõ ràng có vẻ ỷ lại cô ta, mỉm cười lấy thanh sô cô la từ trong túi áo ra chia sẻ.
Chu Vũ Đồng luôn im lặng, đi một mình đến bên mạch nước ngầm, vốc một ngụm uống, không quá thân cận với ai.
Chân Phùng Yên bị thương, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, Trần Như Anh chăm sóc bà. Thực ra trên đoạn đường này tôi luôn cảm nhận được ánh mắt cô ta thường xuyên nhìn mình, nhưng cô ta trước nay vẫn luôn yếu đuối nhạy cảm, có lẽ là vì Đàm Giảo ở bên, nên cô ta chỉ nhìn chứ không tới gần. Vì thế tôi cũng chả để ý.
Hiện tại điều tôi cần để ý là tương lai của mình và Đàm Giảo, còn cả tâm trạng của cô ấy nữa.
Chương 204: Ô Ngộ (25.2)
Đàm Giảo cúi người xuống mạch nước ngầm, vốc nước lên uống. Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng trầm tư của cô ấy.
Hiện tại cách ngày chúng tôi rời thuyền có lẽ đã qua một hai ngày, tầm 26, 27 tháng 6 năm 2016. Ở một dòng thời gian khác, tôi và Đàm Giảo đã trải qua mười chín ngày đến ngày 2 tháng 8.
Điểm giao giữa hai dòng thời gian ngày càng gần.
Tôi ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong hang, nơi đó vẫn phản xạ ánh huỳnh quang, không thể nhìn rõ phía xa. Bí mật kia phải chăng giấu trong lòng đất thần bí này? Cuối cùng sụp đổ trong hồ nước?
Quan hệ của Ngôn Viễn và bầy chim, sự biến dị của Trần Như Anh, ánh mắt của tôi... vẫn còn chưa tìm được đáp án.
Còn nữa chỉ có tôi và Đàm Giảo quay ngược thời gian, chu kì là nửa tháng. Ngôn Viễn, Chu Quý Nhuỵ, Trần Như Anh, Phùng Yên, Ô Diệu... trước và sau đó đều mất trí nhớ cho đến khoảnh khắc trước khi qua đời. Trong đầu tôi hiện lên dáng vẻ Ngôn Viễn và Trần Như Anh trước khi chết, không có hoảng sợ, bọn họ nhìn tôi và Đàm Giảo, rốt cuộc là đã nhớ ra điều gì?
Tôi và Đàm Giảo còn có thể quay lại dòng thời gian kia không? Ô Diệu của tôi, vận mệnh của con bé còn chưa thay đổi, tên hung thủ kia còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Thẩm Thời Nhạn mất rồi... Nghĩ tới đây, tôi ra sức đập mạnh tay xuống đất.
Tiếng động này khiến Đàm Giảo giật mình, cơ thể cô ấy khẽ run lên, quay đầu nhìn tôi. Tôi nói: "Giảo Giảo, qua đây."
Lời âu yếm này có lẽ đã khiến cô ấy rung động, đứng dậy đi đến bên cạnh tôi. Tôi cũng không thèm quan tâm sau lưng có nhiều người như vậy, ôm vai cô ấy, giữ lấy cằm cô ấy: "Giữ vững tinh thần."
"Vâng..." Cô ấy vẫn cúi thấp đầu. Dáng vẻ này khiến tôi vừa yêu vừa thương, tôi cúi đầu hôn cô ấy.
Cuối cùng đã cảm giác được cơ thể cô ấy trở nên mềm mại, hai bàn tay bé nhỏ giữ lấy vạt áo tôi, dáng vẻ dịu dàng không muốn rời xa. Tôi thấp giọng: "Dáng vẻ vừa rồi của em nhìn rất thiếu yêu thương."
Đây là lời cô ấy từng nói với tôi, cô ấy bị trêu mỉm cười, những giữa lông mày vẫn là sự buồn rầu.
Tôi nói: "Chúng ta vẫn còn cơ hội cứu Thẩm Thời Nhạn, nếu như có thể quay lại dòng thời gian kia lần nữa."
"Nhưng mà..." Cô ấy nói, "Nếu như không quay lại được thì sao? Nếu như chúng ta không thay đổi được lịch sử, không cứu được anh ấy thì sao?"
Tôi còn chưa lên tiếng, cô ấy đã vùi mặt vào ngực tôi: "Chúng ta tốn biết bao nhiêu sức lực, khổ cực như vậy, đau khổ nhiều như vậy... để bắt gã, nhưng chúng ta vốn không phải là đối thủ của gã, không chỉ không thay đổi được số phận của Ô Diệu, mà còn liên luỵ Tráng Ngư Thẩm Thời Nhạn...
Người đàn ông Tráng Ngư thích như vậy lại qua đời... A Ngộ, anh nói xem có phải do hai chúng ta can thiệp, chúng ta muốn thay đổi, cho nên khiến cho người vô tội khác hi sinh? Có lẽ chúng ta không thể thay đổi được, không có cách nào thay đổi được số phận..."
Tôi nâng mặt cô ấy lên, nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Ánh mắt cô ấy đỏ ửng, có sự cố chấp, cũng có sự uất ức khiến tôi vừa thương vừa đau. Tôi nói: "Giảo Giảo, nhìn anh. Em sai rồi, lịch sử đương nhiên là sẽ thay đổi, chúng ta không hề tốn công vô ích. Cả nhà Chu Quý Nhuỵ vốn chết trên núi đã được chúng ta cứu, năm mạng người đó. Tuy nhà họ Trần chỉ có mình Đường Lan Lan sống, nhưng vẫn là một mạng người vô tội. Hiện tại Hứa Tĩnh Miêu không chết, Diệp Tầm Y cũng không chết. Em còn muốn chứng minh nữa sao? Chúng ta có thể thay đổi lịch sử, chúng ta không ngừng cứu người vô tội. Những việc chúng ta từng trải qua không phải là không có chút ý nghĩa nào."
Nước mắt Đàm Giảo chảy xuống ngón tay tôi, tôi cũng không đành lòng, cúi đầu xuống, kề sát vào mặt cô ấy.
Chương 205: Ô Ngộ (25.3)
"A Ngộ... Em... xin lỗi."
Tôi mỉm cười, hôn đi nước mắt trên mặt cô ấy: "Người phụ nữ anh yêu sẽ không dễ dàng từ bỏ."
Ai biết những lời này lại khiến cô ấy xúc động, cô ấy mở to mắt, nước mắt lại ào ào tuôn ra, thậm chí nghẹn ngào, cầm áo tôi lau nước mắt và nước mũi. Tôi hơi muốn cười, nhưng trong lòng lại nóng lên. Cô ấy hu hu khóc: "Em cũng không phải muốn từ bỏ... Chỉ là em sợ hãi, sợ tất cả không có kết quả. Em nhìn thấy Thẩm Thời Nhạn chết đi trước mặt, một giây trước vẫn còn vui vẻ, giây sau lại lạnh như băng nằm đó, em thật sự..."
Tôi đã từng nhìn thấy thi thể người mình yêu thương nên có thể hiểu được cảm giác của cô ấy. Đợi tiếng khóc dần nhỏ hơn, tôi cầm tay cô ấy hôn một cái: "Giảo Giảo, anh có thể cam đoan với em tất cả không phải là công dã tràng, không có kết quả gì. Em đã đọc "Meditations" của hoàng đế La Mã cổ đại chưa? Bên trong có câu nói thế này: Tất cả mọi chuyện xảy ra trên đất đều có gốc rễ từ đất. Mọi thứ tất có nhân quả, dù cho chân tướng vượt khỏi phạm vi giải thích thường thức. Một năm sau chúng ta gặp nhau, nếu hiện tại chúng ta gặp phải bất trắc gì, vậy một năm sau làm sao chúng ta gặp nhau được? Cho nên chúng ta chắc chắn sẽ có một kết thúc tốt đẹp, dù kết thúc kia xảy ra trước khi chúng ta gặp nhau. Vậy có liên quan gì chứ? Đối với người khác là một năm sau, đối với chúng ta là tương lai cũng là quá khứ. Anh vốn không thèm để ý, chỉ cần được ở bên em. Cũng theo quy luật đó, nửa năm sau, một năm sau chúng ta vẫn nhìn thấy Thẩm Thời Nhạn sống êm đẹp, tuy anh ta không nhớ được gì, không nhớ được những lần gặp chúng ta. Lịch sử không phải là duy nhất, thời gian cũng vậy. Có nhiều loại khả năng, có nhiều loại chuyện là do con người làm. Nhưng không sao hết, chúng ta sẽ cứu anh ta trở về. Anh thề với em sẽ cứu anh ta trở về. Đợi đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc nhất định sẽ quay lại bình thường vào ngày nào đó. Đến lúc đó em lại giới thiệu anh ta cho Tráng Ngư. Ông trời sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu, sau khi gặp được em, anh tin tưởng điều này. Hai người bọn họ đều là người tốt, nhất định sẽ có kết thúc tốt đẹp."
Đàm Giảo lại vùi trong ngực tôi một lúc lâu, sau đó giọng nói buồn bực: "Vâng, anh nói đúng."
Tôi hỏi: "Không chán nản, khó chịu nữa chứ?"
Cô ấy ra sức gật đầu, sau đó giơ tay lên làm ra tư thế thề: "Là em... nhìn thấy Thẩm Thời Nhạn qua đời, nhìn thấy dáng vẻ không nói câu nào đã bỏ đi của Tráng Ngư, nên rất khó chịu. Sao em có thể dễ dàng từ bỏ chứ, em là đại thần, weibo có 10 vạn người hâm mộ cơ mà! Em được trải nghiệm xuyên qua thời không thần kì, Tráng Ngư còn hâm mộ mãi... A Ngộ, em sẽ theo anh, anh đi đâu em sẽ theo đấy. Anh kiên trì bao lâu, em sẽ kiên trì bấy lâu. Chúng ta sẽ đi đến cuối cùng. Số mệnh của em chưa bao giờ ở nơi khác mà ở trong chính tay em!"
Hai bọn tôi ôm nhau hôn một lúc lâu, sau đó nhìn nhau mỉm cười, cúi đầu triền miên. Trong hang vẫn âm u, xa lạ, người quen ở bên, mạch nước ngầm vẫn không nhìn thấy điểm cuối, nhưng lòng tôi đã trở nên bình tĩnh dịu dàng.
Cho dù sống nơi đầu đường xó chợ chỉ cần được ở bên cô ấy mà thôi.
Tôi không biết chúng tôi ngủ bao lâu, có lẽ chỉ qua một tiếng hoặc là năm sáu tiếng. Thời gian dưới lòng đất rất khó phân biệt.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, Đàm Giảo vẫn tựa vào trong ngực tôi ngủ say, tôi đột nhiên phát hiện xung quanh không có người.
Trong hang sâu to như vậy, mạch nước ngầm chằng chịt bên cạnh, chỉ còn lại tôi và Đàm Giảo. Nơi bảy người kia từng nằm không còn chút dấu vết nào.
Chương 206: Ô Ngộ (25.4)
Tôi ngồi dậy, đánh thức Đàm Giảo. Cô ấy liếc xung quanh, cũng lập tức sửng sốt: "Người đâu rồi?"
Tôi nhìn quanh, trong lòng hiện lên đủ loại suy đoán.
Bọn họ bỏ chúng tôi đi rồi? Không, khả năng này rất nhỏ, mọi người là một đám đủ loại, bọn họ không có lý do gì bỏ lại chúng tôi.
Bởi vì nguyên nhân gì đó khiến bọn họ không thể không rời đi? Hoặc là bị ép rời đi? Aiz, hay là có thế lực nào ép bọn họ?
Nhưng cũng không thể nào không có chút tiếng động nào chứ.
Tôi bình tĩnh kéo Đàm Giảo đứng lên, cẩn thận nhìn dấu chân trên mặt đất. Tôi phát hiện bước chân rất loạn, nhưng đều là đi về phía trước. Vì kế hoạch hôm nay cũng chỉ có thể đi về trước thôi. Tôi nhặt một viên đá từ bên cạnh dùng để phòng thân. Đàm Giảo cũng học theo tôi nhặt một viên. Tay chúng tôi nắm chặt, cẩn thận đi về phía trước.
Nhưng không ngờ đi được hơn hai mươi mét, phía trước có một lối rẽ, địa thế đột nhiên rộng hơn, tiếng nước ngầm cũng to hơn. Bên bãi đất trống có ba người đứng, không phải là Phùng Yên, Chu Quý Nhuỵ và Chu Vũ Đồng sao?
Những người khác đâu rồi?
Tôi ấn tay Đàm Giảo, ra hiệu cho cô ấy đừng đến gần, hai bọn tôi áp vào đá nghe một lát.
Chu Vũ Đồng đứng bên mép nước luôn nhìn về phía trước, dường như hơi nôn nóng. Chu Quý Nhuỵ ôm chân ngồi bên mép nước cúi đầu. Phùng Yên ở bên cạnh cô ta, cũng nhìn về phía xa.
"Sao bọn họ còn chưa trở lại?" Phùng Yên lo lắng nói.
"Đúng vậy." Chu Quý Nhuỵ phụ hoạ, "Chúng ta nên đi theo bọn họ. Nếu không Bành... Chu Vũ Đồng, anh đi tìm đi?"
Chu Vũ Đồng yên lặng một lúc mới nói: "Bọn họ đi đằng trước dò đường bảo tôi ở lại đây bảo vệ hai người. Vẫn là nghe lời họ đi."
"Nếu không đánh thức hai người kia dậy?" Chu Quý Nhuỵ nói, "Vậy mà bọn họ còn có thể ngủ được."
Phùng Yên lại nói: "Tất cả mọi người đều không dễ dàng, chờ bọn họ tỉnh ngủ tất nhiên sẽ tới hỗ trợ. Trước khi đi bạn trai cô cũng nói dù sao cũng chỉ là dò đường, không cần nhiều người."
Tôi thoáng yên lòng, hoá ra là thế. Tôi ném viên đá, Đàm Giảo cũng ném đi. Ba người bọn họ nghe thấy tiếng động quay đầu lại, chúng tôi đi qua.
Phùng Yên mỉm cười: "Tỉnh rồi? Hình như hôm qua hai người rất mệt, cho nên không đánh thức, tính đợi bọn họ tìm được đường rồi nói sau."
Tôi gật đầu: "Hiện tại tình hình thế nào ạ?" Nhưng không cần Phùng Yên nói thêm, tôi cũng thấy rồi. Khó trách mấy người kia không đợi được, đi trước dò đường.
Tuy phía trước có đường rẽ, nhưng vẫn là đi thẳng về trước, phía trước kéo dài ít nhất hơn trăm mét, song không thấy được điểm cuối.
Tuy vậy phía trước có ánh sáng, hơn nữa không chỉ là một nguồn sáng.
Tôi liếc Đàm Giảo, nhìn thấy hi vọng trong mắt lẫn nhau. Rốt cuộc là ánh sáng từ mặt đất chiếu xuống hay là thứ khác thì hiện tại không biết được, nhưng đủ khiến người ta lay động.
Chỉ là đoạn đường trước mắt này cũng không dễ đi, nước chảy rộng hơn, gần như tràn ra toàn bộ mặt đất. Trong nước có không ít viên đá màu đen bóng loáng. cho nên bọn họ mới lựa chọn người thể lực tốt đi trước dò đường.
"Anh đi qua xem." Tôi nói.
Đàm Giảo lập tức nói: "Em đi với anh."
Tôi nắm chặt tay cô ấy.
Ai ngờ Chu Quý Nhuỵ cũng đứng lên: "Tôi cũng muốn đi, đợi lâu như vậy, tôi rất lo lắng." Phùng Yên nói: "Tôi cũng muốn đi..." Chu Vũ Đồng im lặng.
Kết quả cuối cùng là năm người chúng tôi không đợi nữa mà cũng đi qua đoạn đường đầy nước khó đi này.
Cũng may tuy Chu Vũ Đồng không nói nhiều, nhưng hành động nhanh nhẹn đáng tin cậy, Đàm Giảo và Chu Quý Nhuỵ cũng coi như linh hoạt, tuy Phùng Yên bị thương, nhưng năm người giúp đỡ lẫn nhau, mất nửa tiếng, cuối cùng thuận lợi đi qua đoạn đường này.
Chương 207: Ô Ngộ (25.5)
Lúc nhảy khỏi hòn đá cuối cùng, Đàm Giảo và Chu Quý Nhuỵ nhìn nhau cười, dường như đã thân hơn không ít, song khi Đàm Giảo chạm phải ánh mắt tôi lại lộ ra sự thương tiếc. Tôi biết rõ cô ấy là vì số phận trong tương lai của cô gái vô tội này. Trong hang này hiện tại bọn tôi đang ở chung với bọn họ của quá khứ. Chúng tôi nắm tay nhau, không nói chuyện.
Tuy nhiên hình ảnh trước mặt khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
Chúng tôi thấy rõ chỗ nguồn sáng.
Chúng tôi tới một hang mới vô cùng rộng. Nhìn qua cửa động phải rộng bằng một sân bóng rổ, chỉ là ở đây có đá hiện ra màu trắng như băng tuyết. Hơn nữa tầng tầng lớp lớp chồng từ mặt đất đến đỉnh hang, liếc nhìn thậm chí có cảm giác vô cùng vô tận. Đó là loại đá tôi chưa từng thấy nhưng lại phát ra ánh sáng lấp lánh, cả hang như được ánh trăng bao phủ. Nguồn sáng chúng tôi nhìn thấy trước đó là từ trong hang chiếu ra.
Mặt đất cũng là loại đá đó, chỉ là tương đối bằng phẳng do bị nước chảy mài mòn. Tôi cũng chú ý tới nguồn nước ngầm đã biến mất hoàn toàn ở nơi này, như thế thấm hết vào lòng đất, không thấy tung tích.
Hơn nữa cái hang này cũng không hề rỗng không, cũng không phải là cuối cùng. Trong vách đá còn tạo ra rất nhiều lỗ nhỏ, bên trong trắng xoá, không biết còn bao nhiêu, còn thông đến đâu.
Chúng tôi bị kinh hoàng bởi hình ảnh này, yên tĩnh một lúc.
"Đây là nơi nào " Chu Quý Nhuỵ lại luống cuống, "Làm thế nào đây? Bọn họ đi đâu rồi? Ngôn Viễn, Ngôn Viễn! Anh ở đâu!"
Xa xa chúng tôi dường như nghe thấy có người đáp lại. Tôi lập tức hiểu ra bọn họ có lẽ đã vào những con đường nhỏ kia tìm lối ra rồi.
"Chúng ta ở đây chờ bọn họ quay lại." Tôi nói, mọi người không phản đối. Đàm Giảo cầm chặt tay tôi, nhưng hai mắt vẫn hiếu kì nhìn xung quanh.
Phùng Yên là mẹ, cũng rất lo lắng, cao giọng gọi: "Như Anh? Như Anh? Con ở đâu? Trả lời mẹ! Vừa rồi tôi không nên đồng ý cho con bé đi... con bé không nên đi theo bọn họ..."
Trong lòng tôi đột nhiên nhói lên, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, còn chưa kịp nghĩ ra đã chợt nghe thấy có tiếng đáp lại: "Mẹ, con ở đây."
Giọng nói cách đó không xa.
Tất cả chúng tôi nhìn theo nơi phát ra tiếng, trong hang đột nhiên yên tĩnh đến mức ngay cả chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Qua mười mấy giây, tiếng bước chân truyền đến, một bóng người từ trong lỗ nhỏ đi ra. Đúng là Trần Như Anh.
Sắc mặt cô ta hơi tái nhợt, ánh mắt rơi trên người tôi, sau đó nhìn về phía mẹ, bước nhanh: "Mấy người cũng tới à? Tôi không tìm được lối ra, mẹ có ổn không?"
Phùng Yên an lòng: "Mẹ không sao. Con không có chuyện gì là tốt rồi, bọn họ đâu? Không đi chung với con sao?"
Trần Như Anh đến gần chúng tôi: "Bọn con tách ra tìm đường, có lẽ bọn họ cũng nhanh chóng quay lại thôi."
Trong hang chỉ có ánh sáng mờ mờ, cho nên khi cô ta đến gần chúng tôi mới thấy rõ dáng vẻ cô ta. Tôi đột nhiên cảm thấy trên người cô ta có điểm là lạ, trên lưng như có thứ gì đó. Tôi, Phùng Yên, Đàm Giảo đứng trước mặt cô ta, Chu Quý Nhuỵ và Chu Vũ Đồng đứng bên cạnh, sắc mặt hai người bọn họ đột nhiên biến đổi, Chu Quý Nhuỵ lùi lại hai bước, Chu Vũ Đồng quát lên: "Cô, trên lưng cô!" Chu Quý Nhuỵ kêu lên.
Trần Như Anh hơi sửng sốt, vội vàng nghiêng xoay người muốn xem sau lưng mình. Tất cả chúng tôi đều có thể nhìn thấy một con nhện... màu đen phải bằng chậu rửa mặt nhỏ đang ở trên lưng cô ta, những cái chân kia đều bám vào cổ, vào lưng, quần áo...
Tôi hít sâu một hơi, lúc này có lẽ Trần Như Anh cũng đã nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ hét lên, ngã luôn xuống đất, cả người run rẩy, ra sức vùng vẫy, nhưng con nhện kia chả hề sao. Phùng Yên cũng sợ tới mức không dám tới gần, bắt lấy tay tôi: "A Ngộ, mau cứu con bé! Giúp Như Anh!"
Tôi thả tay Đàm Giảo ra, đạp qua, đá vào người con nhện. Nó bị tôi đá rơi xuống một nửa, còn một nửa vẫn ở trên lưng Trần Như Anh. Tôi ra sức đá, cuối cùng nó đã rơi xuống mặt đất.
Cả người Trần Như Anh co lại, không ngừng hét lên, đột nhiên nhào vào ngực tôi.
Con nhện kia đột nhiên cử động khiến chúng tôi sợ tới mức lùi một bước. Nó mở chân ra, đột nhiên bò cực nhanh vào trong một lỗ nhỏ, tốc độ nhanh đến mức không cách nào đuổi theo, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Còn sâu trong hang kia mơ hồ truyền đến tiếng bụp, như có thứ gì đó núp ở bên trong.
Tất cả chúng tôi đứng yên không nhúc nhích. Trần Như Anh giữ chặt cánh tay tôi, còn tôi cúi đầu nhìn thấy cổ và bờ vai loã lồ của cô ta, có mấy lỗ máu vô cùng nhỏ. Không biết là nhện cắn hay là cào, thậm chí có sợi tơ màu trắng bạc rơi vào trong thịt. Bên trong còn có hạt nhỏ màu trắng.
Là... trứng ký sinh trùng sao? Trong lòng tôi phát run.
Tôi vô thức nhìn về phía Đàm Giảo ở sau, cô ấy cũng nhìn thấy miệng vết thương kia, ánh mắt loé lên.
Hồ nước trên đỉnh đầu chúng tôi không bình thường, đá trong hang này cũng bất thường. Tráng Ngư nói chúng tôi nhất định đã đi đến nơi nào đó có năng lượng vũ trụ, từ trường không gian dị thường.
Như vậy sinh vật ở bên trong cái hang này phải chăng cũng không bình thường?
Hoá ra câu chuyện của Trần Như Anh bắt đầu từ đây.
Chương 203: Ô Ngộ (25.1)
Mấy ngày về sau ở bên dòng thời gian kia, tôi và Đàm Giảo đều hỗn loạn thống khổ.
Tôi luôn biết Tráng Ngư là cô gái đặc biệt. Sau khi đêm đó xảy ra chuyện không may, cô ấy cũng chạy tới, nhìn chằm chằm thi thể Thẩm Thời Nhạn một lát, không nói câu nào rời đi. Mấy ngày sau cảnh sát cũng không tìm được cô ấy. Điều này càng khiến cho Đàm Giảo thương tâm áy náy.
Chúng tôi bị đưa về Cục cảnh sát tra hỏi nhiều lần, ngay cả lão Đinh cũng tràn đầy nghi ngờ đối với chúng tôi. Bọn tôi không có cách nào giải thích, bởi vì ở chỗ chúng tôi chỉ có hai cỗ thi thể của Thẩm Thời Nhạn, Trần Tinh Kiến và Diệp Tầm Y trọng thương hôn mê.
Mấy ngày nay tôi không thể nhìn thấy Đàm Giảo, chúng tôi bị tách ra giam giữ.
Tôi mở mắt ra nghe thấy tiếng nước, hơi ẩm từ trong hang phả vào mặt, trên đỉnh đầu vẫn là đá lởm chởm.
Tôi cúi đầu nhìn Đàm Giảo đang nằm ngủ trong tay tôi, nằm sấp như một con mèo nhỏ chịu tổn thương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có giọt nước mắt từ trong mộng. Trong lòng tôi đau xót, ôm cô ấy vào trong ngực. Cô ấy tỉnh lại, nhìn thấy tôi, nước mắt lại trào ra.
"A Ngộ..."
Tôi ôm chặt cô ấy.
Ngẩng đầu nhìn, mấy người khác đã thu dọn xong đồ đứng dậy. Phùng Yên và Trần Như Anh đứng cách chúng tôi không xa, Trần Như Anh nhìn về phía chúng tôi.
"Là chúng ta kéo Thẩm Thời Nhạn vào chuyện này..." Đàm Giảo nói bên tai tôi, giọng nói mệt mỏi khàn khàn. Trong đầu tôi cũng hiện lên hình ảnh kia, cho dù trúng đạn Thẩm Thời Nhạn vẫn đè tôi nằm xuống. Sự đau nhức từ trong xương cốt truyền đến.
"Chúng ta còn cơ hội cứu anh ấy." Tôi nói.
Đàm Giảo bám chặt tay vào người tôi, không nói gì.
"Chúng ta thu dọn một chút rồi lên đường." Cô gái hoạt bát Lưu Song song hô lên. Mọi người nhao nhao đồng ý, tôi cũng kéo Đàm Giảo đứng dậy.
Chúng tôi không có lựa chọn nào khác, phải tiếp tục đi về phía trước tìm được đáp án kia.
Chuyến đi này của chúng tôi gồm chín người có cả nam lẫn nữ, có khoẻ có yếu, không đi nhanh được. Cả đường đi toàn là hang, ẩm ướt, nước chảy. Tuy vậy không khí vẫn còn dồi dào, trong mạch nước ngầm không ít cá con, trong hang cũng có thực vật rễ cây màu xanh để cho chúng tôi đỡ đói. Hình dạng đá dần thay đổi, màu sắc khác nhau, hình dáng cũng khác. Chỉ là chúng tôi đi khoảng bốn năm tiếng, hang này sâu lại dài hẹp, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.
Tuy đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, bầu không khí áp lực, nhưng những người trẻ tuổi không ngừng nói chuyện với nhau nên cũng không quá bi quan, Thái độ Đàm Giảo hơi khác thường, cả đường đi không nói gì. Tôi biết trong lòng cô ấy đang khó chịu.
Sau đó mọi người cũng đã thấm mệt, tìm một khu đất tương đối rộng rãi nghỉ ngơi. Không biết có phải do lân tinh trên đá hay không mà trong hang cũng không hoàn toàn tối, luôn có chút ánh sáng yếu ớt.
Có lẽ là quá mệt mỏi sinh ra tuyệt vọng, Chu Quý Nhuỵ tựa vào ngực Ngôn Viễn, thấp giọng thút tha thút thít. Ngôn Viễn dịu dàng vỗ về. Lưu Song Song và Chu Duy lập trình viên đến từ Thượng Hải ở chung một chỗ. Cô gái này luôn rất bình tĩnh. Tuy Chu Duy là đàn ông nhưng rõ ràng có vẻ ỷ lại cô ta, mỉm cười lấy thanh sô cô la từ trong túi áo ra chia sẻ.
Chu Vũ Đồng luôn im lặng, đi một mình đến bên mạch nước ngầm, vốc một ngụm uống, không quá thân cận với ai.
Chân Phùng Yên bị thương, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, Trần Như Anh chăm sóc bà. Thực ra trên đoạn đường này tôi luôn cảm nhận được ánh mắt cô ta thường xuyên nhìn mình, nhưng cô ta trước nay vẫn luôn yếu đuối nhạy cảm, có lẽ là vì Đàm Giảo ở bên, nên cô ta chỉ nhìn chứ không tới gần. Vì thế tôi cũng chả để ý.
Hiện tại điều tôi cần để ý là tương lai của mình và Đàm Giảo, còn cả tâm trạng của cô ấy nữa.
Chương 204: Ô Ngộ (25.2)
Đàm Giảo cúi người xuống mạch nước ngầm, vốc nước lên uống. Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng trầm tư của cô ấy.
Hiện tại cách ngày chúng tôi rời thuyền có lẽ đã qua một hai ngày, tầm 26, 27 tháng 6 năm 2016. Ở một dòng thời gian khác, tôi và Đàm Giảo đã trải qua mười chín ngày đến ngày 2 tháng 8.
Điểm giao giữa hai dòng thời gian ngày càng gần.
Tôi ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong hang, nơi đó vẫn phản xạ ánh huỳnh quang, không thể nhìn rõ phía xa. Bí mật kia phải chăng giấu trong lòng đất thần bí này? Cuối cùng sụp đổ trong hồ nước?
Quan hệ của Ngôn Viễn và bầy chim, sự biến dị của Trần Như Anh, ánh mắt của tôi... vẫn còn chưa tìm được đáp án.
Còn nữa chỉ có tôi và Đàm Giảo quay ngược thời gian, chu kì là nửa tháng. Ngôn Viễn, Chu Quý Nhuỵ, Trần Như Anh, Phùng Yên, Ô Diệu... trước và sau đó đều mất trí nhớ cho đến khoảnh khắc trước khi qua đời. Trong đầu tôi hiện lên dáng vẻ Ngôn Viễn và Trần Như Anh trước khi chết, không có hoảng sợ, bọn họ nhìn tôi và Đàm Giảo, rốt cuộc là đã nhớ ra điều gì?
Tôi và Đàm Giảo còn có thể quay lại dòng thời gian kia không? Ô Diệu của tôi, vận mệnh của con bé còn chưa thay đổi, tên hung thủ kia còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Thẩm Thời Nhạn mất rồi... Nghĩ tới đây, tôi ra sức đập mạnh tay xuống đất.
Tiếng động này khiến Đàm Giảo giật mình, cơ thể cô ấy khẽ run lên, quay đầu nhìn tôi. Tôi nói: "Giảo Giảo, qua đây."
Lời âu yếm này có lẽ đã khiến cô ấy rung động, đứng dậy đi đến bên cạnh tôi. Tôi cũng không thèm quan tâm sau lưng có nhiều người như vậy, ôm vai cô ấy, giữ lấy cằm cô ấy: "Giữ vững tinh thần."
"Vâng..." Cô ấy vẫn cúi thấp đầu. Dáng vẻ này khiến tôi vừa yêu vừa thương, tôi cúi đầu hôn cô ấy.
Cuối cùng đã cảm giác được cơ thể cô ấy trở nên mềm mại, hai bàn tay bé nhỏ giữ lấy vạt áo tôi, dáng vẻ dịu dàng không muốn rời xa. Tôi thấp giọng: "Dáng vẻ vừa rồi của em nhìn rất thiếu yêu thương."
Đây là lời cô ấy từng nói với tôi, cô ấy bị trêu mỉm cười, những giữa lông mày vẫn là sự buồn rầu.
Tôi nói: "Chúng ta vẫn còn cơ hội cứu Thẩm Thời Nhạn, nếu như có thể quay lại dòng thời gian kia lần nữa."
"Nhưng mà..." Cô ấy nói, "Nếu như không quay lại được thì sao? Nếu như chúng ta không thay đổi được lịch sử, không cứu được anh ấy thì sao?"
Tôi còn chưa lên tiếng, cô ấy đã vùi mặt vào ngực tôi: "Chúng ta tốn biết bao nhiêu sức lực, khổ cực như vậy, đau khổ nhiều như vậy... để bắt gã, nhưng chúng ta vốn không phải là đối thủ của gã, không chỉ không thay đổi được số phận của Ô Diệu, mà còn liên luỵ Tráng Ngư Thẩm Thời Nhạn...
Người đàn ông Tráng Ngư thích như vậy lại qua đời... A Ngộ, anh nói xem có phải do hai chúng ta can thiệp, chúng ta muốn thay đổi, cho nên khiến cho người vô tội khác hi sinh? Có lẽ chúng ta không thể thay đổi được, không có cách nào thay đổi được số phận..."
Tôi nâng mặt cô ấy lên, nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Ánh mắt cô ấy đỏ ửng, có sự cố chấp, cũng có sự uất ức khiến tôi vừa thương vừa đau. Tôi nói: "Giảo Giảo, nhìn anh. Em sai rồi, lịch sử đương nhiên là sẽ thay đổi, chúng ta không hề tốn công vô ích. Cả nhà Chu Quý Nhuỵ vốn chết trên núi đã được chúng ta cứu, năm mạng người đó. Tuy nhà họ Trần chỉ có mình Đường Lan Lan sống, nhưng vẫn là một mạng người vô tội. Hiện tại Hứa Tĩnh Miêu không chết, Diệp Tầm Y cũng không chết. Em còn muốn chứng minh nữa sao? Chúng ta có thể thay đổi lịch sử, chúng ta không ngừng cứu người vô tội. Những việc chúng ta từng trải qua không phải là không có chút ý nghĩa nào."
Nước mắt Đàm Giảo chảy xuống ngón tay tôi, tôi cũng không đành lòng, cúi đầu xuống, kề sát vào mặt cô ấy.
Chương 205: Ô Ngộ (25.3)
"A Ngộ... Em... xin lỗi."
Tôi mỉm cười, hôn đi nước mắt trên mặt cô ấy: "Người phụ nữ anh yêu sẽ không dễ dàng từ bỏ."
Ai biết những lời này lại khiến cô ấy xúc động, cô ấy mở to mắt, nước mắt lại ào ào tuôn ra, thậm chí nghẹn ngào, cầm áo tôi lau nước mắt và nước mũi. Tôi hơi muốn cười, nhưng trong lòng lại nóng lên. Cô ấy hu hu khóc: "Em cũng không phải muốn từ bỏ... Chỉ là em sợ hãi, sợ tất cả không có kết quả. Em nhìn thấy Thẩm Thời Nhạn chết đi trước mặt, một giây trước vẫn còn vui vẻ, giây sau lại lạnh như băng nằm đó, em thật sự..."
Tôi đã từng nhìn thấy thi thể người mình yêu thương nên có thể hiểu được cảm giác của cô ấy. Đợi tiếng khóc dần nhỏ hơn, tôi cầm tay cô ấy hôn một cái: "Giảo Giảo, anh có thể cam đoan với em tất cả không phải là công dã tràng, không có kết quả gì. Em đã đọc "Meditations" của hoàng đế La Mã cổ đại chưa? Bên trong có câu nói thế này: Tất cả mọi chuyện xảy ra trên đất đều có gốc rễ từ đất. Mọi thứ tất có nhân quả, dù cho chân tướng vượt khỏi phạm vi giải thích thường thức. Một năm sau chúng ta gặp nhau, nếu hiện tại chúng ta gặp phải bất trắc gì, vậy một năm sau làm sao chúng ta gặp nhau được? Cho nên chúng ta chắc chắn sẽ có một kết thúc tốt đẹp, dù kết thúc kia xảy ra trước khi chúng ta gặp nhau. Vậy có liên quan gì chứ? Đối với người khác là một năm sau, đối với chúng ta là tương lai cũng là quá khứ. Anh vốn không thèm để ý, chỉ cần được ở bên em. Cũng theo quy luật đó, nửa năm sau, một năm sau chúng ta vẫn nhìn thấy Thẩm Thời Nhạn sống êm đẹp, tuy anh ta không nhớ được gì, không nhớ được những lần gặp chúng ta. Lịch sử không phải là duy nhất, thời gian cũng vậy. Có nhiều loại khả năng, có nhiều loại chuyện là do con người làm. Nhưng không sao hết, chúng ta sẽ cứu anh ta trở về. Anh thề với em sẽ cứu anh ta trở về. Đợi đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc nhất định sẽ quay lại bình thường vào ngày nào đó. Đến lúc đó em lại giới thiệu anh ta cho Tráng Ngư. Ông trời sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu, sau khi gặp được em, anh tin tưởng điều này. Hai người bọn họ đều là người tốt, nhất định sẽ có kết thúc tốt đẹp."
Đàm Giảo lại vùi trong ngực tôi một lúc lâu, sau đó giọng nói buồn bực: "Vâng, anh nói đúng."
Tôi hỏi: "Không chán nản, khó chịu nữa chứ?"
Cô ấy ra sức gật đầu, sau đó giơ tay lên làm ra tư thế thề: "Là em... nhìn thấy Thẩm Thời Nhạn qua đời, nhìn thấy dáng vẻ không nói câu nào đã bỏ đi của Tráng Ngư, nên rất khó chịu. Sao em có thể dễ dàng từ bỏ chứ, em là đại thần, weibo có 10 vạn người hâm mộ cơ mà! Em được trải nghiệm xuyên qua thời không thần kì, Tráng Ngư còn hâm mộ mãi... A Ngộ, em sẽ theo anh, anh đi đâu em sẽ theo đấy. Anh kiên trì bao lâu, em sẽ kiên trì bấy lâu. Chúng ta sẽ đi đến cuối cùng. Số mệnh của em chưa bao giờ ở nơi khác mà ở trong chính tay em!"
Hai bọn tôi ôm nhau hôn một lúc lâu, sau đó nhìn nhau mỉm cười, cúi đầu triền miên. Trong hang vẫn âm u, xa lạ, người quen ở bên, mạch nước ngầm vẫn không nhìn thấy điểm cuối, nhưng lòng tôi đã trở nên bình tĩnh dịu dàng.
Cho dù sống nơi đầu đường xó chợ chỉ cần được ở bên cô ấy mà thôi.
Tôi không biết chúng tôi ngủ bao lâu, có lẽ chỉ qua một tiếng hoặc là năm sáu tiếng. Thời gian dưới lòng đất rất khó phân biệt.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, Đàm Giảo vẫn tựa vào trong ngực tôi ngủ say, tôi đột nhiên phát hiện xung quanh không có người.
Trong hang sâu to như vậy, mạch nước ngầm chằng chịt bên cạnh, chỉ còn lại tôi và Đàm Giảo. Nơi bảy người kia từng nằm không còn chút dấu vết nào.
Chương 206: Ô Ngộ (25.4)
Tôi ngồi dậy, đánh thức Đàm Giảo. Cô ấy liếc xung quanh, cũng lập tức sửng sốt: "Người đâu rồi?"
Tôi nhìn quanh, trong lòng hiện lên đủ loại suy đoán.
Bọn họ bỏ chúng tôi đi rồi? Không, khả năng này rất nhỏ, mọi người là một đám đủ loại, bọn họ không có lý do gì bỏ lại chúng tôi.
Bởi vì nguyên nhân gì đó khiến bọn họ không thể không rời đi? Hoặc là bị ép rời đi? Aiz, hay là có thế lực nào ép bọn họ?
Nhưng cũng không thể nào không có chút tiếng động nào chứ.
Tôi bình tĩnh kéo Đàm Giảo đứng lên, cẩn thận nhìn dấu chân trên mặt đất. Tôi phát hiện bước chân rất loạn, nhưng đều là đi về phía trước. Vì kế hoạch hôm nay cũng chỉ có thể đi về trước thôi. Tôi nhặt một viên đá từ bên cạnh dùng để phòng thân. Đàm Giảo cũng học theo tôi nhặt một viên. Tay chúng tôi nắm chặt, cẩn thận đi về phía trước.
Nhưng không ngờ đi được hơn hai mươi mét, phía trước có một lối rẽ, địa thế đột nhiên rộng hơn, tiếng nước ngầm cũng to hơn. Bên bãi đất trống có ba người đứng, không phải là Phùng Yên, Chu Quý Nhuỵ và Chu Vũ Đồng sao?
Những người khác đâu rồi?
Tôi ấn tay Đàm Giảo, ra hiệu cho cô ấy đừng đến gần, hai bọn tôi áp vào đá nghe một lát.
Chu Vũ Đồng đứng bên mép nước luôn nhìn về phía trước, dường như hơi nôn nóng. Chu Quý Nhuỵ ôm chân ngồi bên mép nước cúi đầu. Phùng Yên ở bên cạnh cô ta, cũng nhìn về phía xa.
"Sao bọn họ còn chưa trở lại?" Phùng Yên lo lắng nói.
"Đúng vậy." Chu Quý Nhuỵ phụ hoạ, "Chúng ta nên đi theo bọn họ. Nếu không Bành... Chu Vũ Đồng, anh đi tìm đi?"
Chu Vũ Đồng yên lặng một lúc mới nói: "Bọn họ đi đằng trước dò đường bảo tôi ở lại đây bảo vệ hai người. Vẫn là nghe lời họ đi."
"Nếu không đánh thức hai người kia dậy?" Chu Quý Nhuỵ nói, "Vậy mà bọn họ còn có thể ngủ được."
Phùng Yên lại nói: "Tất cả mọi người đều không dễ dàng, chờ bọn họ tỉnh ngủ tất nhiên sẽ tới hỗ trợ. Trước khi đi bạn trai cô cũng nói dù sao cũng chỉ là dò đường, không cần nhiều người."
Tôi thoáng yên lòng, hoá ra là thế. Tôi ném viên đá, Đàm Giảo cũng ném đi. Ba người bọn họ nghe thấy tiếng động quay đầu lại, chúng tôi đi qua.
Phùng Yên mỉm cười: "Tỉnh rồi? Hình như hôm qua hai người rất mệt, cho nên không đánh thức, tính đợi bọn họ tìm được đường rồi nói sau."
Tôi gật đầu: "Hiện tại tình hình thế nào ạ?" Nhưng không cần Phùng Yên nói thêm, tôi cũng thấy rồi. Khó trách mấy người kia không đợi được, đi trước dò đường.
Tuy phía trước có đường rẽ, nhưng vẫn là đi thẳng về trước, phía trước kéo dài ít nhất hơn trăm mét, song không thấy được điểm cuối.
Tuy vậy phía trước có ánh sáng, hơn nữa không chỉ là một nguồn sáng.
Tôi liếc Đàm Giảo, nhìn thấy hi vọng trong mắt lẫn nhau. Rốt cuộc là ánh sáng từ mặt đất chiếu xuống hay là thứ khác thì hiện tại không biết được, nhưng đủ khiến người ta lay động.
Chỉ là đoạn đường trước mắt này cũng không dễ đi, nước chảy rộng hơn, gần như tràn ra toàn bộ mặt đất. Trong nước có không ít viên đá màu đen bóng loáng. cho nên bọn họ mới lựa chọn người thể lực tốt đi trước dò đường.
"Anh đi qua xem." Tôi nói.
Đàm Giảo lập tức nói: "Em đi với anh."
Tôi nắm chặt tay cô ấy.
Ai ngờ Chu Quý Nhuỵ cũng đứng lên: "Tôi cũng muốn đi, đợi lâu như vậy, tôi rất lo lắng." Phùng Yên nói: "Tôi cũng muốn đi..." Chu Vũ Đồng im lặng.
Kết quả cuối cùng là năm người chúng tôi không đợi nữa mà cũng đi qua đoạn đường đầy nước khó đi này.
Cũng may tuy Chu Vũ Đồng không nói nhiều, nhưng hành động nhanh nhẹn đáng tin cậy, Đàm Giảo và Chu Quý Nhuỵ cũng coi như linh hoạt, tuy Phùng Yên bị thương, nhưng năm người giúp đỡ lẫn nhau, mất nửa tiếng, cuối cùng thuận lợi đi qua đoạn đường này.
Chương 207: Ô Ngộ (25.5)
Lúc nhảy khỏi hòn đá cuối cùng, Đàm Giảo và Chu Quý Nhuỵ nhìn nhau cười, dường như đã thân hơn không ít, song khi Đàm Giảo chạm phải ánh mắt tôi lại lộ ra sự thương tiếc. Tôi biết rõ cô ấy là vì số phận trong tương lai của cô gái vô tội này. Trong hang này hiện tại bọn tôi đang ở chung với bọn họ của quá khứ. Chúng tôi nắm tay nhau, không nói chuyện.
Tuy nhiên hình ảnh trước mặt khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
Chúng tôi thấy rõ chỗ nguồn sáng.
Chúng tôi tới một hang mới vô cùng rộng. Nhìn qua cửa động phải rộng bằng một sân bóng rổ, chỉ là ở đây có đá hiện ra màu trắng như băng tuyết. Hơn nữa tầng tầng lớp lớp chồng từ mặt đất đến đỉnh hang, liếc nhìn thậm chí có cảm giác vô cùng vô tận. Đó là loại đá tôi chưa từng thấy nhưng lại phát ra ánh sáng lấp lánh, cả hang như được ánh trăng bao phủ. Nguồn sáng chúng tôi nhìn thấy trước đó là từ trong hang chiếu ra.
Mặt đất cũng là loại đá đó, chỉ là tương đối bằng phẳng do bị nước chảy mài mòn. Tôi cũng chú ý tới nguồn nước ngầm đã biến mất hoàn toàn ở nơi này, như thế thấm hết vào lòng đất, không thấy tung tích.
Hơn nữa cái hang này cũng không hề rỗng không, cũng không phải là cuối cùng. Trong vách đá còn tạo ra rất nhiều lỗ nhỏ, bên trong trắng xoá, không biết còn bao nhiêu, còn thông đến đâu.
Chúng tôi bị kinh hoàng bởi hình ảnh này, yên tĩnh một lúc.
"Đây là nơi nào " Chu Quý Nhuỵ lại luống cuống, "Làm thế nào đây? Bọn họ đi đâu rồi? Ngôn Viễn, Ngôn Viễn! Anh ở đâu!"
Xa xa chúng tôi dường như nghe thấy có người đáp lại. Tôi lập tức hiểu ra bọn họ có lẽ đã vào những con đường nhỏ kia tìm lối ra rồi.
"Chúng ta ở đây chờ bọn họ quay lại." Tôi nói, mọi người không phản đối. Đàm Giảo cầm chặt tay tôi, nhưng hai mắt vẫn hiếu kì nhìn xung quanh.
Phùng Yên là mẹ, cũng rất lo lắng, cao giọng gọi: "Như Anh? Như Anh? Con ở đâu? Trả lời mẹ! Vừa rồi tôi không nên đồng ý cho con bé đi... con bé không nên đi theo bọn họ..."
Trong lòng tôi đột nhiên nhói lên, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, còn chưa kịp nghĩ ra đã chợt nghe thấy có tiếng đáp lại: "Mẹ, con ở đây."
Giọng nói cách đó không xa.
Tất cả chúng tôi nhìn theo nơi phát ra tiếng, trong hang đột nhiên yên tĩnh đến mức ngay cả chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Qua mười mấy giây, tiếng bước chân truyền đến, một bóng người từ trong lỗ nhỏ đi ra. Đúng là Trần Như Anh.
Sắc mặt cô ta hơi tái nhợt, ánh mắt rơi trên người tôi, sau đó nhìn về phía mẹ, bước nhanh: "Mấy người cũng tới à? Tôi không tìm được lối ra, mẹ có ổn không?"
Phùng Yên an lòng: "Mẹ không sao. Con không có chuyện gì là tốt rồi, bọn họ đâu? Không đi chung với con sao?"
Trần Như Anh đến gần chúng tôi: "Bọn con tách ra tìm đường, có lẽ bọn họ cũng nhanh chóng quay lại thôi."
Trong hang chỉ có ánh sáng mờ mờ, cho nên khi cô ta đến gần chúng tôi mới thấy rõ dáng vẻ cô ta. Tôi đột nhiên cảm thấy trên người cô ta có điểm là lạ, trên lưng như có thứ gì đó. Tôi, Phùng Yên, Đàm Giảo đứng trước mặt cô ta, Chu Quý Nhuỵ và Chu Vũ Đồng đứng bên cạnh, sắc mặt hai người bọn họ đột nhiên biến đổi, Chu Quý Nhuỵ lùi lại hai bước, Chu Vũ Đồng quát lên: "Cô, trên lưng cô!" Chu Quý Nhuỵ kêu lên.
Trần Như Anh hơi sửng sốt, vội vàng nghiêng xoay người muốn xem sau lưng mình. Tất cả chúng tôi đều có thể nhìn thấy một con nhện... màu đen phải bằng chậu rửa mặt nhỏ đang ở trên lưng cô ta, những cái chân kia đều bám vào cổ, vào lưng, quần áo...
Tôi hít sâu một hơi, lúc này có lẽ Trần Như Anh cũng đã nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ hét lên, ngã luôn xuống đất, cả người run rẩy, ra sức vùng vẫy, nhưng con nhện kia chả hề sao. Phùng Yên cũng sợ tới mức không dám tới gần, bắt lấy tay tôi: "A Ngộ, mau cứu con bé! Giúp Như Anh!"
Tôi thả tay Đàm Giảo ra, đạp qua, đá vào người con nhện. Nó bị tôi đá rơi xuống một nửa, còn một nửa vẫn ở trên lưng Trần Như Anh. Tôi ra sức đá, cuối cùng nó đã rơi xuống mặt đất.
Cả người Trần Như Anh co lại, không ngừng hét lên, đột nhiên nhào vào ngực tôi.
Con nhện kia đột nhiên cử động khiến chúng tôi sợ tới mức lùi một bước. Nó mở chân ra, đột nhiên bò cực nhanh vào trong một lỗ nhỏ, tốc độ nhanh đến mức không cách nào đuổi theo, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Còn sâu trong hang kia mơ hồ truyền đến tiếng bụp, như có thứ gì đó núp ở bên trong.
Tất cả chúng tôi đứng yên không nhúc nhích. Trần Như Anh giữ chặt cánh tay tôi, còn tôi cúi đầu nhìn thấy cổ và bờ vai loã lồ của cô ta, có mấy lỗ máu vô cùng nhỏ. Không biết là nhện cắn hay là cào, thậm chí có sợi tơ màu trắng bạc rơi vào trong thịt. Bên trong còn có hạt nhỏ màu trắng.
Là... trứng ký sinh trùng sao? Trong lòng tôi phát run.
Tôi vô thức nhìn về phía Đàm Giảo ở sau, cô ấy cũng nhìn thấy miệng vết thương kia, ánh mắt loé lên.
Hồ nước trên đỉnh đầu chúng tôi không bình thường, đá trong hang này cũng bất thường. Tráng Ngư nói chúng tôi nhất định đã đi đến nơi nào đó có năng lượng vũ trụ, từ trường không gian dị thường.
Như vậy sinh vật ở bên trong cái hang này phải chăng cũng không bình thường?
Hoá ra câu chuyện của Trần Như Anh bắt đầu từ đây.
Bình luận facebook