Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Rabbitlyn
Chương 242: Đàm Giảo (30.1)
Trời còn chưa sáng, trên tầng cao nhất khách sạn cảm giác hơi mát, ánh đèn ngoài cửa sổ như ánh sao tô điểm cho đất trời bao la.
Trải qua một tối như vậy, trong mấy tiếng ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện như thế, Ô Ngộ được cứu, Ô Diệu mất tích, chúng tôi rời khỏi bệnh viện chuẩn bị "đại bản doanh" này, tất cả mọi người vô cùng mệt mỏi.
Tráng Ngư ngáp một cái, đi vào phòng trong: "Tôi đi chợp mắt một lát, bao giờ hành động gọi tôi." Mặc dù nói vậy nhưng cô ấy vẫn nắm tay ở cửa không đóng lại.
Thẩm Thời Nhạn đứng trước căn phòng, cầm lấy ba lo: "Tôi đi một chuyến đến chỗ lão Đinh."
Chúng tôi còn chưa nói lời nào, Tráng Ngư đã lạnh lùng mở miệng: "Anh không cần ngủ sao?"
Thẩm Thời Nhạn nhìn cô ấy, đáp: "Có một số việc không tự mình đi xác nhận, anh sẽ lo. Mọi người nghỉ ngơi trước đi." Mặc dù nói vậy, nhưng ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào mình Tráng Ngư.
Tôi nhìn thấy Tráng Ngư lại lộ ra vẻ mặt chẳng hề để ý, ngáp một cái: "Được, tôi đi ngủ." Không hề do dự đóng cửa phòng lại. Thẩm Thời Nhạn liếc cửa, gật đầu với chúng tôi một cái rời đi.
Trong căn phòng to như vậy, chỉ còn lại tôi và Ô Ngộ. Tôi thề cho dù chúng tôi phát ra tiếng động lớn, Tráng Ngư cũng sẽ không ra. Đương nhiên đây chỉ là giả thiết, hiện tại Ô Ngộ ngồi đã gắng hết sức rồi.
Đây có lẽ là dáng vẻ yếu ớt nhất của anh mà tôi thấy. Bởi vì trước kia... Không, anh trong tương lai dù bị thương vẫn còn có nền tảng sức lực của người thợ sửa chữa. Dù băng kín người, nhưng cơ bắp vẫn lộ ra, rất có sức mạnh khiến người ta cảm thấy không có việc gì. Hiện tại ạnh vẫn là dáng vẻ gầy gò của người đàn ông ngành kĩ thuật một năm về trước, cơ bắp còn chưa có, quấn đầy băng, vẻ mặt cứng cỏi thầm trầm càng khiến người ta thêm đau lòng.
Anh tựa ở đầu giường, trong tay còn cầm xấp tài liệu, tập trung nhìn, ánh mắt cụp xuống, lộ ra tinh thần không tốt khó coi. Tôi cởi giày leo lên giường, nhưng không dám dựa vào người anh, chỉ tựa vào bên cạnh, hỏi: "Anh không ngủ sao?"
Anh đáp: "Anh nhìn thêm một lát đã, xem có phát hiện gì không."
Tôi: "Vâng."
Tôi tắt hết đèn chỉ để lại chiếc đèn bàn đầu giường, cả phòng mờ nhạt. Ô Diệu mất tích mấy tiếng trước, hiện tại dù chúng tôi nằm cũng cũng không nói chuyện, nhưng bầu không khí trong phòng có sự bị thương không thể thấy được.
Cánh tay anh không bị thương, tôi khẽ chạm vào, nắm chặt tay anh, Một lát sau, anh cúi đầu nhìn tôi.
"Cảm ơn em Giảo Giảo." Anh nói, "Nếu như không có em, anh sẽ không tìm được phương hướng."
Tôi mỉm cười: "Thực ra hôm nay em cũng là vượt xa phát huy bình thường, trước kia chỉ là trong sách muốn viết thế nào thì viết thế ấy, chưa từng trải qua thực tế. Em cũng suy nghĩ rất lâu, tưởng tượng rất nhiều khả năng, cũng loại đi một số khả năng, cảm giác hôm nay đầu óc em đã vượt ngoài giới hạn, bởi vì phải phân tích được ra, cứu con bé về..."
Lời còn chưa dứt, anh đã cúi người hôn tôi. Tôi không dám chạm vào ngực anh, tay đặt lên cổ anh, tay kia chống xuống giường, để giảm một chút sức nặng cho chúng tôi. Nụ hôn của anh luôn dịu dàng, cũng rất mãnh liệt, giam cầm tất cả sức lực cuả tôi. Khi bạn bắt đầu hôn môi với anh sẽ cảm thấy lúc này kỹ xảo, mức độ, dục vọng,,, đều trở nên không quan trọng, bởi vì bạn có thể cảm nhận được anh dùng linh hồn hôn bạn, còn bạn hôn anh cũng là linh hồn thuần khiết nhiệt liệt.
Khi anh hôn tôi, tôi chính là toàn bộ cuộc sống của anh và anh cũng vậy.
"A Ngộ..." Tôi lên tiếng.
Chương 243: Đàm Giảo (30.2)
Nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ chống đỡ được từng đó sức lực, buông tôi ra nằm xuống, tôi lại dịch qua, vùi đầu, anh hôn cổ tôi. Tôi biết anh cần tôi an ủi. Sau khi hôn anh, tôi cũng cúi đầu xuống hôn cổ anh, cánh tay không bị thương của anh. Xung quanh yên tĩnh, những nụ hôn này không mang theo chút tình dục nào, không có ý nghĩa gì nhưng bản thân chúng cũng đã có ý nghĩa rồi.
Tôi tắt đèn, chúng tôi tìm kiếm nhau trong bóng tối, dựa sát vào nhau, thì thầm, nói miên man. Cuối cùng nắm tay nhau, nằm một chỗ. Bầu không khí thân mật, mập mờ, dịu dàng, nhiệt liệt như bao trùm lấy chúng tôi, bao bọc chúng tôi trong thế giới của chúng. Trong thế giới này không có thương hại, cũng không có thời gian, không có quên đi, chỉ có tôi và anh.
Tôi đột nhiên nghĩ đến Ô Ngộ từng nói. Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên tôi, hiện tại tôi đã tin tưởng điều này.
Nếu như bạn từng yêu đến khắc cốt ghi tâm, dù cho thời gian mất đi, trí nhớ, tính mạng... mất đi tất cả, đều sẽ không quên.
Sau đó có lẽ là dưới sự an ủi lẫn nhau, cuối cùng Ô Ngộ đã ngủ rồi, mệt mỏi, nặng nề thiếp đi. Tôi dựa vào ánh sáng lờ mờ nhìn mặt anh, rất lâu mới không nỡ nhắm mắt lại. Hoá ra mỗi khoảnh khắc ở bên anh đều không bỏ được, hoá ra trên đời này thực sự có một người như vậy, khi bạn ở bên anh, cho dù không làm gì, cũng cảm thấy đây là hạnh phúc lớn nhất thế gian.
Hôm sau tôi tỉnh lại, đã thấy người bệnh nặng này tỉnh trước, dựa vào ánh sáng buổi sớm xem tài liệu. Tôi rời giường đi lấy khăn mặt và nước đến lau mặt súc miệng cho anh. Lại gọi điện thoại kêu bữa sáng, sau đó ngồi bên cạnh, hỏi: "Rốt cuộc anh đang nhìn gì thế?"
Trong tay Ô Ngộ là một phần tài liệu có liên quan đến Trần Tinh Kiến, kể cả địa chỉ, xe cộ, đăng ký công ty.
Chúng tôi có thể phân tích được gì đã phân tích hết, có thể cung cấp gì cho cảnh sát cũng đã cung cấp rồi, những chuyện cần làm không còn nhiều lắm. Nếu như muốn tiến thêm một bước đạt được manh mối về người kia, Trần Tinh Kiến xem ra là điểm đột phá. Cho nên hôm nay tôi đã nói chuyện với Thẩm Thời Nhạn, nghĩ cách gặp được Trần Tinh Kiến một lần ở Cục cảnh sát.
Tôi nói: "Trần Tinh Kiến hiện tại đang bị tạm giam, gã kia cũng có một chiếc xe, tiếc là lúc ở chân núi em và bọn Thẩm Thời Nhạn không thấy rõ biển sổ. Hiện tại cũng không có camera nào chụp lại được chiếc xe kia."
Ô Ngộ nói: "Nhất định sẽ có camera chụp được, chỉ là chúng ta còn chưa tìm được thôi. Hôm nay mọi người đến Cục cảnh sát xem trên xe Trần Tinh Kiến có ghi chép hộp đen gì không, nếu có thì sao một bản về đây."
Trong lòng tôi sáng lên, gật đầu: "Thông minh!"
Ô Ngộ mỉm cười.
Đúng vậy, nếu hai người bọn chúng cùng hành động, dù camera trên đường không chụp lại được, thì hộp đen trên xe Trần Tinh Kiến có thể ghi được lại xe của gã chăng?
Bữa sáng nhanh chóng mang đến, tôi thấy phòng Tráng Ngư vẫn đóng kín, quan sát thời gian không còn sớm, đi gõ cửa. Ai ngờ không khoá, chạm vào một cái mở ra luôn. Tôi nhìn thấy Tráng Ngư mặc chiếc váy đai đen trong lịch sử, cả người úp xuống giường, lộ ra lưng trắng như tuyết và đôi chân dài, nhớ đến tướng ngủ mạnh mẽ nhào vào chăn mền của cô ấy.
Ở bên cạnh ghế salon có người nằm. Thẩm Thời Nhạn không biết trở lại từ lúc nào, chúng tôi cũng không phát hiện ra. Người cao mét tám, chật vật ngủ trên ghế, dùng mũ cảnh sát che khuất mặt, hơi ngáy. Bên canh là gạt tàn có mấy tàn thuốc.
Chương 244: Đàm Giảo (30.3)
Tôi thực sự không nhịn được, nhanh chóng quét một vòng trên người Tráng Ngư, cũng không phát hiện được ra dấu vết ô mai hay gì. Không biết sao hình ảnh này khiến tôi hơi cảm động, cũng hơi bi thương. Tôi khẽ đóng cửa phòng lại, sau đó ho một tiếng, cốc cốc gõ hai cái: "Ngư, dậy đi!"
Trong cửa truyền đến một ít tiếng động.
Một lát sau, là giọng nói của Tráng Ngư: "Được rồi, tôi biết rồi."
Tôi không nhịn được cười.
Phải nói là lão Đinh còn rất phúc hậu, sau khi biết chúng tôi lén trốn khỏi bệnh viện, cũng không tức giận, chỉ truyền lời cho Thẩm Thời Nhạn phải phối hợp điều tra bất cứ lúc nào, còn gửi bác sĩ đến khách sạn, một ngày hai lần thay thuốc truyền dịch cho Ô Ngộ. Có lẽ là có sức chống từ Ô Diệu, cũng có lẽ là ý chí mãnh liệt của anh, bác sĩ nói tốc độ khôi phục vết thương và tinh thần khá tốt.
Buổi trưa, tôi, Thẩm Thời Nhạn và Tráng Ngư đi đến Cục cảnh sát. Lúc này khoảng cách đến thời điểm Ô Diệu tử vong còn hai ngày rưỡi.
Tuy là trọng phạm, nhưng dưới sự đồng ý của lão Đinh, chúng tôi vẫn còn thể gặp được Trần Tinh Kiến, còn xem được một đoạn thẩm vấn ngắn.
Trước đó tôi đã từng biết gã vốn là người khó chơi, nhưng không nghĩ tới gã lại có thể đối phó với nhóm cảnh sát hình sự lâu như vậy, nghe nói đến nay còn chưa lộ ra chút manh mối nào liên quan đến người kia. Đối với câu hỏi của cảnh sát, cho dù là vừa đấm vừa xoa, hoặc là gã im miệng hoặc là cân nhắc cẩn thận mới trả lời.
"Hắn sẽ giấu nạn nhân ở đâu?" Có một lần, cảnh sát ép hỏi.
Người thanh niên phú nhị đại bình thường sống an nhàn sung sướng, tràn ngập ánh sáng, lúc này lại lạnh lùng đắc ý cười: "Hắn lại bắt được một người sao? Tôi biết rõ hắn sẽ không chấp nhận chịu thua như vậy mà. Lúc này chắc chắn hắn đã bắt được người quan trọng. Để tôi đoán nhé, Ô Diệu? Em gái Ô Ngộ?"
Tôi hơi ngơ ngác. Gã rất hiểu người kia, vừa đoán đã trúng luôn. Hay đúng hơn là Ô Diệu vốn đã nằm trong kế hoạch của bọn chúng?
Tôi cảm thấy hai người bọn chúng vô cùng giống nhau, cho dù là tính cách hay là yêu cầu, cho nên Trần Tinh Kiến chỉ cần một câu đã nói toạc ra hành vi và tâm lý của người kia.
Tựa như sống chết có nhau. Hai tên ác ma tội phạm.
Cảnh sát lại hỏi, một người cảnh sát khác lập tức vào vai phản diện, khuyên nhủ: "Trần Tinh Kiến, anh chỉ có thể nói ra nơi hắn giấu người mới có cơ hội giảm hình phạt, cha mẹ anh cũng đã chạy tới đây rồi, đang ở bên ngoài đấy. Anh nghĩ xem mình phải đối mặt với họ thế nào đây?"
Lời này khiến cho Trần Tinh Kiến hơi giật mình, sau đó gần như dùng ánh mắt oán hận nhìn cảnh sát, nhưng cũng không nói gì. Người cảnh sát kia thấy thế, không ngừng dùng tình thân đả động.
Trần Tinh Kiến quay mặt đi, thản nhiên nói: "Các người dùng tình thân thuyết phục tôi cũng vô dụng, bởi vì tôi thực sự không biết hắn sẽ giấu người ở đâu. Mỗi lần chúng tôi hành động đều là hắn chỉ đạo. Lựa chọn người, lựa chọn địa điểm, ra tay đều là hắn tự hành động. Tôi chỉ là nghe lệnh làm theo thôi."
Trong lòng tôi phỏng đoán những lời này của Trần Tinh Kiến là thật, nếu không gã có thể ngậm miệng không nói giống như trước. Cho dù gã đã đánh mất nhân tính, nhưng vẫn còn lo lắng về cha mẹ.
Sau đoạn ngắn đó, cho dù cảnh sát hỏi gì, Trần Tinh Kiến đều im lặng.
Chúng tôi rời khỏi phòng ghi hình còn bắt gặp cha mẹ Trần Tinh Kiến, nhìn dáng vẻ hai ông bà cũng rất hiền lành, chỉ là lúc này vẻ mặt lo lắng đau khổ. Bọn họ ở trong phòng, giữ lấy quần áo cảnh sát, người cha vô cùng tức giận, người mẹ không ngừng rơi nước mắt nói: "Không thể nào, Tinh Kiến nhà tôi đến con gà còn không nỡ giết, làm sao có thể hại người? Ai cũng biết nó là đứa trẻ tốt mà! Nó không thiếu gì, tự mình gây dựng sự nghiệp, công ty cũng phát triển không ngừng, mấy ngày trước còn gọi điện cho tôi bảo đầu tư sự nghiệp, tìm bạn gái, sao có thể phạm tội chứ? Nó làm sao có thể đi giết người!"
Chương 245: Đàm Giảo (30.4)
Chúng tôi im lặng nhìn hình ảnh này.
Đây là lần đầu tiên sau khi cảnh sát bắt Trần Tinh Kiến về Cục, sau khi điều tra về gã mới cảm thấy cuộc đời gã có gia cảnh, không có bất cứ chỗ tình nghi nào, vẫn là thanh niên tốt cần cù tiến lên, thực sự không hề giống sát thủ biến thái.
Rốt cuộc là gã vẫn luôn sắm một bộ mặt khác trước mặt cha mẹ? Hay đây là do cha mẹ mù quáng nhu nhược, không có chút quy tắc nào với con cái?
Tuy thế điều này trái ngược với nguyên lý tâm lý học tội phạm. Từ gia đình, bối cảnh, quan hệ xung quanh, Trần Tinh Kiến quả thực không hề bộc lộ ra tí gì liên quan đến bệnh tâm thần và tội phạm. Rốt cuộc là điều gì đã biến gã trở thành một người khác như vậy?
Tôi và Tráng Ngư ngồi trong một cửa hàng nhỏ đối diện đồn cảnh sát, uống nước, tiện thể đợi Thẩm Thời Nhạn còn có chút việc.
Tôi im lặng một lúc, ngẩng đầu đã thấy sắc mặt Tráng Ngư hơi căng thẳng. Vừa rồi khi chúng tôi ở đồn cảnh sát, cô ấy gần như không nói lời nào. Xem ra đúng là có tâm sự.
Tôi mỉm cười: "Sao thế? Suy nghĩ về tình yêu hả? Hay là do tối qua không được thoả mãn dục vọng?"
Tráng Ngư hiếm khi oán giận, chỉ cúi đầu nói: "Moá, tôi hơi buồn bực thôi."
"Sao vậy?"
Cô ấy hút một viên đá, tức giận: "Không phải cô nói mọi người cùng cứu Ô Diệu sao? Nhưng tôi chả giúp được tí gì. Thẩm Thời Nhạn làm điều này đương nhiên không cần phải nói, Cô nữa, là nửa chuyên gia. Ngay cả Ô Ngộ nhà cô cũng là thần, cảm giác được điểm quan trọng. Còn tôi, cái gì cũng không giúp được. Trước nay bà đây chưa từng vô dụng đến vậy."
Tôi không nhịn được cười: "Nghề nghiệp của mỗi người khác nhau mà. Cô hiểu khoa học, chắc chắn đến thời điểm quan trọng mới phát huy tác dụng, đại thần Ngư à. Hơn nữa... cho dù cô không làm gì, chỉ cần cô ở nơi này, tôi yên tâm vui vẻ, Thẩm Đại Nhạn có lẽ cũng tràn đầy nhiệt tình."
Tráng Ngư lườm tôi: "Ý của cô... tôi là xuân dược của các người?"
Tôi suýt chút nữa phun nước ra.
Cô ấy hếch cằm lên, nhìn qua Cục cảnh sát cách đó không xa, chỗ đó đang có một hai người mặc đồng phục đi tới đi lui. Cô ấy nói: "Cảm giác này, cô biết đấy từ khi tôi gặp lại anh ấy, địa vị của tôi vốn cao mà lại bị ép hôn mấy lần... Nhưng bà đây không có chịu thua đâu. Nhưng bây giờ, có hồ sơ trong tay, cái gì anh ấy cũng hiểu, tôi cái gì cũng chậm, cảm giác từ công biến thành thụ này, bà đây thực sự không thích ứng được..."
Suy cho cùng cũng là vì tình yêu đấy. Tôi liếc cô ấy, lười thông suốt.
Nhắc Tào Tháo thì điện thoại tới rồi, di động của tôi vang lên: "Thời Nhạn?"
Giọng Thẩm Thời Nhạn vẫn như thường: "Hai người ở đâu, tôi xong việc bên này rồi, qua tìm hai người."
Tôi định lên tiếng, đột ngột nghe thấy Tráng Ngư lẩm bẩm: À... ngay cả điện thoại cũng không gọi cho bà đây mà gọi cho phụ nữ có chồng, cũng là vì bà đây không hiểu thuật ngữ trinh thám sao?"
Tôi cũng không ngẩng đầu lên, thò tay đập đầu cô ấy một cái, sau đó nói: "Chờ một chút, chúng tôi ra ngay, tôi còn có việc cần tìm hiểu thêm một chút."
Tôi muốn tiến thêm một bước hiểu rõ về Trần Tinh Kiến.
Cũng may cảnh sát cực kì phối hợp với chúng tôi, ngoài việc lấy bản ghi chép từ hộp đen xe Trần Tinh Kiến, còn để cho chúng tôi đi vào phòng vật chứng, nhìn thấy toàn bộ mọi thứ của Trần Tinh Kiến trước khi bị bắt.
Song theo lời họ nói, bọn họ cũng sớm nghĩ tới hộp đen trên xe, trước khi vụ án xảy ra, Trần Tinh Kiến từng đi đến địa điểm nạn nhân đầu tiên Trần Ninh Mông làm việc, nhưng cũng không có chiếc xe khả nghi nào khác. Ngoài ra, một ít ghi chép đã bị xoá sạch, có thể thấy được người kia cẩn thận thế nào. Không biết thứ này có tác dụng gì với Ô Ngộ không, nhưng tôi vẫn cứ mang về.
Chương 246: Đàm Giảo (30.5)
Về phần Trần Tinh Kiến, tôi cảm thấy trên người gã vẫn còn thứ gì đó có thể đào được. Đây là một loại trực giác, tôi cũng không thể giải thích rõ ràng. Có lẽ bởi vì gã và người kia cho tôi cảm giác quá giống nhau. Tâm lý tội phạm chú ý tới phân tích hành vi, Trần Tinh Kiến đã cho chúng tôi quan sát trực tiếp, hiện tại có thể quan sát hành vi gián tiếp của gã, ví dụ như đồ đạc bên cạnh gã, đồ đạc gã mang theo người, không chừng có thể phát hiện ra hành vi đặc thù, dẫn tới phát hiện manh mối.
Phòng vật chứng nằm ngay tầng dưới phòng thẩm vấn, chúng tôi còn có thể nghe thấy tiếng bước chân ở tầng trên. Người cảnh sát chịu trách nhiệm bảo Thẩm Thời Nhạn ký tên lên bản kê khai rồi lần lượt mang đồ cho chúng tôi, còn ông ra phía sau sắp xếp đồ. Dưới ánh đèn yên tĩnh sáng người, ba người chúng tôi cầm một ít đồ vật, ngồi xuống trước bàn, đeo găng tay lấy ra xem.
Một chiếc bật lửa tinh xảo, nửa bao thuốc. Tất cả những thứ này cảnh sát đều đã xem qua, ngoài vân tay của Trần Tinh Kiến ra thì không có thứ gì khác, cho nên tạm thời chả tiến thêm được bước nào có giá trị. Một quyển sổ ghi chép khiến cho tôi thấy ngạc nhiên là ban đầu bên trong còn đầy các loại hạng mục công việc: họp hành, đặt hàng... càng về sau càng trống không. Có thể thấy được Trần Tinh Kiến vừa mở công ty là một thanh niên tốt.
Một sợi dây chuyền bạch kim nhỏ, giữa sợi dây có cục đá nhỏ, khoảng bằng ngón cái, không biết là chất liệu gì, bên trong còn phát ra ánh sáng.
Bên trong ví có chứng minh thư, một xấp tiền mặt, bằng lái xe...
"Em đang làm gì thế?" Thẩm Thời Nhạn đột nhiên lên tiếng. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào Tráng Ngư đang cầm dụng cụ thăm dò đồ vật lấy từ ba lô để đến trước cái bật lửa.
Tráng Ngư bị anh ấy chất vấn, sắc mặt ửng đỏ, thản nhiên nói: "À, đây là máy lực từ nhỏ em lấy từ phòng thí nghiệm, có thể tăng thêm phản từ trường, dòng điện, kiểm tra đo lường các thuộc tính vật chất, hai người xem đi."
Thẩm Thời Nhạn: "..."
Tôi: "..."
Tráng Ngư này có lẽ đã bị đè nén đến mức hơi không bình thường, còn nữa cô ấy và Thẩm Thời Nhạn tới Tô Châu cứu giúp tôi, mang theo thứ này làm gì? Nhưng nghĩ lại tôi cảm thấy cô ấy thật thông minh, ngẩng đầu nói: "Đồ tốt, Tráng Ngư, cho tôi mượn nào."
Hai ngày sau, nếu lúc ấy không thay đổi được gì, tôi sẽ đem thứ này theo người. Tuy có thể không mang được đến không gian kia, nhưng cũng có thể xem đo đạc được ra gì chăng?
Tráng Ngư hiểu ý của tôi, khẽ gật đầu: "Tôi mang đi là vì cô đấy."
Tôi nói: "Nhưng cô chạm vào cái bật lửa kia làm gì?"
Tráng Ngư: "..."
Thẩm Thời Nhạn không đồng tình nhìn cô ấy: "Đừng làm loạn, bỏ vật chứng xuống."
Nhưng Tráng Ngư đâu phải là người nghe lời, càng không chịu nghe anh ấy, từ từ bỏ bật lửa xuống, rồi đột nhiên cầm lấy sợi dây chuyền sáng ngời, bỏ vào giữa dụng cụ thăm dò.
"Em..." Thẩm Thời Nhạn còn chưa nói hết lời, ba chúng tôi đột nhiên nhìn chằm chằm vào tay Tráng Ngư. Bởi vì ngay khi cô ấy bỏ sợi dây chuyền vào máy thăm dò, kim đồng hồ cuả nó đột nhiên dịch chuyển, gần như vội vàng quay đến chỉ số cao nhất, sau đó không dịch chuyển nữa. Không biết có phải là tôi hoa mắt hay không nhưng rõ ràng nhìn thấy ánh sáng trong sợi dây kia loé lên.
Tráng Ngư hiển nhiên là cũng thấy mắng shit một tiếng. Rõ ràng cô ấy vô cùng hưng phấn, nhìn chằm chằm sợi dây.
Sau đó kim đồng hồ dụng cụ thăm dò bắt đầu chuyển động hỗn loạn, Tráng Ngư mở to mắt.
"Cái này... chứng tỏ điều gì?" Tôi hỏi.
Tráng Ngư nuốt nước miếng: "Chứng tỏ... dụng cụ thăm dò của bà đây đã bị nó làm hỏng rồi... Đây rốt cuộc là thứ quái gì? Moá nó bình thường Trần Tinh Kiến đeo cái máy phóng xạ tín hiệu điện từ trên cổ?"
Trong lòng tôi chấn động, chỉ cảm thấy có một số chuyện như vực thẳm, lại để cho tôi sa vào bóng tối mới.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu chúng tôi đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người không ngừng chạy, xảy ra chuyện gì gấp sao? Thẩm Thời Nhạn lập tức đứng lên: "Tôi đi xem!"
Tôi và Tráng Ngư bỏ vật chứng xuống, đi ra ngoài. Không bao lâu, Thẩm Thời Nhạn quay lại, sắc mặt nghiêm trọng: "Vừa rồi, Trần Tinh Kiến đột nhiên mất hết sức lực, rơi vào hôn mê sâu, đã được đưa đi bệnh viện rồi!"
Chương 242: Đàm Giảo (30.1)
Trời còn chưa sáng, trên tầng cao nhất khách sạn cảm giác hơi mát, ánh đèn ngoài cửa sổ như ánh sao tô điểm cho đất trời bao la.
Trải qua một tối như vậy, trong mấy tiếng ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện như thế, Ô Ngộ được cứu, Ô Diệu mất tích, chúng tôi rời khỏi bệnh viện chuẩn bị "đại bản doanh" này, tất cả mọi người vô cùng mệt mỏi.
Tráng Ngư ngáp một cái, đi vào phòng trong: "Tôi đi chợp mắt một lát, bao giờ hành động gọi tôi." Mặc dù nói vậy nhưng cô ấy vẫn nắm tay ở cửa không đóng lại.
Thẩm Thời Nhạn đứng trước căn phòng, cầm lấy ba lo: "Tôi đi một chuyến đến chỗ lão Đinh."
Chúng tôi còn chưa nói lời nào, Tráng Ngư đã lạnh lùng mở miệng: "Anh không cần ngủ sao?"
Thẩm Thời Nhạn nhìn cô ấy, đáp: "Có một số việc không tự mình đi xác nhận, anh sẽ lo. Mọi người nghỉ ngơi trước đi." Mặc dù nói vậy, nhưng ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào mình Tráng Ngư.
Tôi nhìn thấy Tráng Ngư lại lộ ra vẻ mặt chẳng hề để ý, ngáp một cái: "Được, tôi đi ngủ." Không hề do dự đóng cửa phòng lại. Thẩm Thời Nhạn liếc cửa, gật đầu với chúng tôi một cái rời đi.
Trong căn phòng to như vậy, chỉ còn lại tôi và Ô Ngộ. Tôi thề cho dù chúng tôi phát ra tiếng động lớn, Tráng Ngư cũng sẽ không ra. Đương nhiên đây chỉ là giả thiết, hiện tại Ô Ngộ ngồi đã gắng hết sức rồi.
Đây có lẽ là dáng vẻ yếu ớt nhất của anh mà tôi thấy. Bởi vì trước kia... Không, anh trong tương lai dù bị thương vẫn còn có nền tảng sức lực của người thợ sửa chữa. Dù băng kín người, nhưng cơ bắp vẫn lộ ra, rất có sức mạnh khiến người ta cảm thấy không có việc gì. Hiện tại ạnh vẫn là dáng vẻ gầy gò của người đàn ông ngành kĩ thuật một năm về trước, cơ bắp còn chưa có, quấn đầy băng, vẻ mặt cứng cỏi thầm trầm càng khiến người ta thêm đau lòng.
Anh tựa ở đầu giường, trong tay còn cầm xấp tài liệu, tập trung nhìn, ánh mắt cụp xuống, lộ ra tinh thần không tốt khó coi. Tôi cởi giày leo lên giường, nhưng không dám dựa vào người anh, chỉ tựa vào bên cạnh, hỏi: "Anh không ngủ sao?"
Anh đáp: "Anh nhìn thêm một lát đã, xem có phát hiện gì không."
Tôi: "Vâng."
Tôi tắt hết đèn chỉ để lại chiếc đèn bàn đầu giường, cả phòng mờ nhạt. Ô Diệu mất tích mấy tiếng trước, hiện tại dù chúng tôi nằm cũng cũng không nói chuyện, nhưng bầu không khí trong phòng có sự bị thương không thể thấy được.
Cánh tay anh không bị thương, tôi khẽ chạm vào, nắm chặt tay anh, Một lát sau, anh cúi đầu nhìn tôi.
"Cảm ơn em Giảo Giảo." Anh nói, "Nếu như không có em, anh sẽ không tìm được phương hướng."
Tôi mỉm cười: "Thực ra hôm nay em cũng là vượt xa phát huy bình thường, trước kia chỉ là trong sách muốn viết thế nào thì viết thế ấy, chưa từng trải qua thực tế. Em cũng suy nghĩ rất lâu, tưởng tượng rất nhiều khả năng, cũng loại đi một số khả năng, cảm giác hôm nay đầu óc em đã vượt ngoài giới hạn, bởi vì phải phân tích được ra, cứu con bé về..."
Lời còn chưa dứt, anh đã cúi người hôn tôi. Tôi không dám chạm vào ngực anh, tay đặt lên cổ anh, tay kia chống xuống giường, để giảm một chút sức nặng cho chúng tôi. Nụ hôn của anh luôn dịu dàng, cũng rất mãnh liệt, giam cầm tất cả sức lực cuả tôi. Khi bạn bắt đầu hôn môi với anh sẽ cảm thấy lúc này kỹ xảo, mức độ, dục vọng,,, đều trở nên không quan trọng, bởi vì bạn có thể cảm nhận được anh dùng linh hồn hôn bạn, còn bạn hôn anh cũng là linh hồn thuần khiết nhiệt liệt.
Khi anh hôn tôi, tôi chính là toàn bộ cuộc sống của anh và anh cũng vậy.
"A Ngộ..." Tôi lên tiếng.
Chương 243: Đàm Giảo (30.2)
Nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ chống đỡ được từng đó sức lực, buông tôi ra nằm xuống, tôi lại dịch qua, vùi đầu, anh hôn cổ tôi. Tôi biết anh cần tôi an ủi. Sau khi hôn anh, tôi cũng cúi đầu xuống hôn cổ anh, cánh tay không bị thương của anh. Xung quanh yên tĩnh, những nụ hôn này không mang theo chút tình dục nào, không có ý nghĩa gì nhưng bản thân chúng cũng đã có ý nghĩa rồi.
Tôi tắt đèn, chúng tôi tìm kiếm nhau trong bóng tối, dựa sát vào nhau, thì thầm, nói miên man. Cuối cùng nắm tay nhau, nằm một chỗ. Bầu không khí thân mật, mập mờ, dịu dàng, nhiệt liệt như bao trùm lấy chúng tôi, bao bọc chúng tôi trong thế giới của chúng. Trong thế giới này không có thương hại, cũng không có thời gian, không có quên đi, chỉ có tôi và anh.
Tôi đột nhiên nghĩ đến Ô Ngộ từng nói. Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên tôi, hiện tại tôi đã tin tưởng điều này.
Nếu như bạn từng yêu đến khắc cốt ghi tâm, dù cho thời gian mất đi, trí nhớ, tính mạng... mất đi tất cả, đều sẽ không quên.
Sau đó có lẽ là dưới sự an ủi lẫn nhau, cuối cùng Ô Ngộ đã ngủ rồi, mệt mỏi, nặng nề thiếp đi. Tôi dựa vào ánh sáng lờ mờ nhìn mặt anh, rất lâu mới không nỡ nhắm mắt lại. Hoá ra mỗi khoảnh khắc ở bên anh đều không bỏ được, hoá ra trên đời này thực sự có một người như vậy, khi bạn ở bên anh, cho dù không làm gì, cũng cảm thấy đây là hạnh phúc lớn nhất thế gian.
Hôm sau tôi tỉnh lại, đã thấy người bệnh nặng này tỉnh trước, dựa vào ánh sáng buổi sớm xem tài liệu. Tôi rời giường đi lấy khăn mặt và nước đến lau mặt súc miệng cho anh. Lại gọi điện thoại kêu bữa sáng, sau đó ngồi bên cạnh, hỏi: "Rốt cuộc anh đang nhìn gì thế?"
Trong tay Ô Ngộ là một phần tài liệu có liên quan đến Trần Tinh Kiến, kể cả địa chỉ, xe cộ, đăng ký công ty.
Chúng tôi có thể phân tích được gì đã phân tích hết, có thể cung cấp gì cho cảnh sát cũng đã cung cấp rồi, những chuyện cần làm không còn nhiều lắm. Nếu như muốn tiến thêm một bước đạt được manh mối về người kia, Trần Tinh Kiến xem ra là điểm đột phá. Cho nên hôm nay tôi đã nói chuyện với Thẩm Thời Nhạn, nghĩ cách gặp được Trần Tinh Kiến một lần ở Cục cảnh sát.
Tôi nói: "Trần Tinh Kiến hiện tại đang bị tạm giam, gã kia cũng có một chiếc xe, tiếc là lúc ở chân núi em và bọn Thẩm Thời Nhạn không thấy rõ biển sổ. Hiện tại cũng không có camera nào chụp lại được chiếc xe kia."
Ô Ngộ nói: "Nhất định sẽ có camera chụp được, chỉ là chúng ta còn chưa tìm được thôi. Hôm nay mọi người đến Cục cảnh sát xem trên xe Trần Tinh Kiến có ghi chép hộp đen gì không, nếu có thì sao một bản về đây."
Trong lòng tôi sáng lên, gật đầu: "Thông minh!"
Ô Ngộ mỉm cười.
Đúng vậy, nếu hai người bọn chúng cùng hành động, dù camera trên đường không chụp lại được, thì hộp đen trên xe Trần Tinh Kiến có thể ghi được lại xe của gã chăng?
Bữa sáng nhanh chóng mang đến, tôi thấy phòng Tráng Ngư vẫn đóng kín, quan sát thời gian không còn sớm, đi gõ cửa. Ai ngờ không khoá, chạm vào một cái mở ra luôn. Tôi nhìn thấy Tráng Ngư mặc chiếc váy đai đen trong lịch sử, cả người úp xuống giường, lộ ra lưng trắng như tuyết và đôi chân dài, nhớ đến tướng ngủ mạnh mẽ nhào vào chăn mền của cô ấy.
Ở bên cạnh ghế salon có người nằm. Thẩm Thời Nhạn không biết trở lại từ lúc nào, chúng tôi cũng không phát hiện ra. Người cao mét tám, chật vật ngủ trên ghế, dùng mũ cảnh sát che khuất mặt, hơi ngáy. Bên canh là gạt tàn có mấy tàn thuốc.
Chương 244: Đàm Giảo (30.3)
Tôi thực sự không nhịn được, nhanh chóng quét một vòng trên người Tráng Ngư, cũng không phát hiện được ra dấu vết ô mai hay gì. Không biết sao hình ảnh này khiến tôi hơi cảm động, cũng hơi bi thương. Tôi khẽ đóng cửa phòng lại, sau đó ho một tiếng, cốc cốc gõ hai cái: "Ngư, dậy đi!"
Trong cửa truyền đến một ít tiếng động.
Một lát sau, là giọng nói của Tráng Ngư: "Được rồi, tôi biết rồi."
Tôi không nhịn được cười.
Phải nói là lão Đinh còn rất phúc hậu, sau khi biết chúng tôi lén trốn khỏi bệnh viện, cũng không tức giận, chỉ truyền lời cho Thẩm Thời Nhạn phải phối hợp điều tra bất cứ lúc nào, còn gửi bác sĩ đến khách sạn, một ngày hai lần thay thuốc truyền dịch cho Ô Ngộ. Có lẽ là có sức chống từ Ô Diệu, cũng có lẽ là ý chí mãnh liệt của anh, bác sĩ nói tốc độ khôi phục vết thương và tinh thần khá tốt.
Buổi trưa, tôi, Thẩm Thời Nhạn và Tráng Ngư đi đến Cục cảnh sát. Lúc này khoảng cách đến thời điểm Ô Diệu tử vong còn hai ngày rưỡi.
Tuy là trọng phạm, nhưng dưới sự đồng ý của lão Đinh, chúng tôi vẫn còn thể gặp được Trần Tinh Kiến, còn xem được một đoạn thẩm vấn ngắn.
Trước đó tôi đã từng biết gã vốn là người khó chơi, nhưng không nghĩ tới gã lại có thể đối phó với nhóm cảnh sát hình sự lâu như vậy, nghe nói đến nay còn chưa lộ ra chút manh mối nào liên quan đến người kia. Đối với câu hỏi của cảnh sát, cho dù là vừa đấm vừa xoa, hoặc là gã im miệng hoặc là cân nhắc cẩn thận mới trả lời.
"Hắn sẽ giấu nạn nhân ở đâu?" Có một lần, cảnh sát ép hỏi.
Người thanh niên phú nhị đại bình thường sống an nhàn sung sướng, tràn ngập ánh sáng, lúc này lại lạnh lùng đắc ý cười: "Hắn lại bắt được một người sao? Tôi biết rõ hắn sẽ không chấp nhận chịu thua như vậy mà. Lúc này chắc chắn hắn đã bắt được người quan trọng. Để tôi đoán nhé, Ô Diệu? Em gái Ô Ngộ?"
Tôi hơi ngơ ngác. Gã rất hiểu người kia, vừa đoán đã trúng luôn. Hay đúng hơn là Ô Diệu vốn đã nằm trong kế hoạch của bọn chúng?
Tôi cảm thấy hai người bọn chúng vô cùng giống nhau, cho dù là tính cách hay là yêu cầu, cho nên Trần Tinh Kiến chỉ cần một câu đã nói toạc ra hành vi và tâm lý của người kia.
Tựa như sống chết có nhau. Hai tên ác ma tội phạm.
Cảnh sát lại hỏi, một người cảnh sát khác lập tức vào vai phản diện, khuyên nhủ: "Trần Tinh Kiến, anh chỉ có thể nói ra nơi hắn giấu người mới có cơ hội giảm hình phạt, cha mẹ anh cũng đã chạy tới đây rồi, đang ở bên ngoài đấy. Anh nghĩ xem mình phải đối mặt với họ thế nào đây?"
Lời này khiến cho Trần Tinh Kiến hơi giật mình, sau đó gần như dùng ánh mắt oán hận nhìn cảnh sát, nhưng cũng không nói gì. Người cảnh sát kia thấy thế, không ngừng dùng tình thân đả động.
Trần Tinh Kiến quay mặt đi, thản nhiên nói: "Các người dùng tình thân thuyết phục tôi cũng vô dụng, bởi vì tôi thực sự không biết hắn sẽ giấu người ở đâu. Mỗi lần chúng tôi hành động đều là hắn chỉ đạo. Lựa chọn người, lựa chọn địa điểm, ra tay đều là hắn tự hành động. Tôi chỉ là nghe lệnh làm theo thôi."
Trong lòng tôi phỏng đoán những lời này của Trần Tinh Kiến là thật, nếu không gã có thể ngậm miệng không nói giống như trước. Cho dù gã đã đánh mất nhân tính, nhưng vẫn còn lo lắng về cha mẹ.
Sau đoạn ngắn đó, cho dù cảnh sát hỏi gì, Trần Tinh Kiến đều im lặng.
Chúng tôi rời khỏi phòng ghi hình còn bắt gặp cha mẹ Trần Tinh Kiến, nhìn dáng vẻ hai ông bà cũng rất hiền lành, chỉ là lúc này vẻ mặt lo lắng đau khổ. Bọn họ ở trong phòng, giữ lấy quần áo cảnh sát, người cha vô cùng tức giận, người mẹ không ngừng rơi nước mắt nói: "Không thể nào, Tinh Kiến nhà tôi đến con gà còn không nỡ giết, làm sao có thể hại người? Ai cũng biết nó là đứa trẻ tốt mà! Nó không thiếu gì, tự mình gây dựng sự nghiệp, công ty cũng phát triển không ngừng, mấy ngày trước còn gọi điện cho tôi bảo đầu tư sự nghiệp, tìm bạn gái, sao có thể phạm tội chứ? Nó làm sao có thể đi giết người!"
Chương 245: Đàm Giảo (30.4)
Chúng tôi im lặng nhìn hình ảnh này.
Đây là lần đầu tiên sau khi cảnh sát bắt Trần Tinh Kiến về Cục, sau khi điều tra về gã mới cảm thấy cuộc đời gã có gia cảnh, không có bất cứ chỗ tình nghi nào, vẫn là thanh niên tốt cần cù tiến lên, thực sự không hề giống sát thủ biến thái.
Rốt cuộc là gã vẫn luôn sắm một bộ mặt khác trước mặt cha mẹ? Hay đây là do cha mẹ mù quáng nhu nhược, không có chút quy tắc nào với con cái?
Tuy thế điều này trái ngược với nguyên lý tâm lý học tội phạm. Từ gia đình, bối cảnh, quan hệ xung quanh, Trần Tinh Kiến quả thực không hề bộc lộ ra tí gì liên quan đến bệnh tâm thần và tội phạm. Rốt cuộc là điều gì đã biến gã trở thành một người khác như vậy?
Tôi và Tráng Ngư ngồi trong một cửa hàng nhỏ đối diện đồn cảnh sát, uống nước, tiện thể đợi Thẩm Thời Nhạn còn có chút việc.
Tôi im lặng một lúc, ngẩng đầu đã thấy sắc mặt Tráng Ngư hơi căng thẳng. Vừa rồi khi chúng tôi ở đồn cảnh sát, cô ấy gần như không nói lời nào. Xem ra đúng là có tâm sự.
Tôi mỉm cười: "Sao thế? Suy nghĩ về tình yêu hả? Hay là do tối qua không được thoả mãn dục vọng?"
Tráng Ngư hiếm khi oán giận, chỉ cúi đầu nói: "Moá, tôi hơi buồn bực thôi."
"Sao vậy?"
Cô ấy hút một viên đá, tức giận: "Không phải cô nói mọi người cùng cứu Ô Diệu sao? Nhưng tôi chả giúp được tí gì. Thẩm Thời Nhạn làm điều này đương nhiên không cần phải nói, Cô nữa, là nửa chuyên gia. Ngay cả Ô Ngộ nhà cô cũng là thần, cảm giác được điểm quan trọng. Còn tôi, cái gì cũng không giúp được. Trước nay bà đây chưa từng vô dụng đến vậy."
Tôi không nhịn được cười: "Nghề nghiệp của mỗi người khác nhau mà. Cô hiểu khoa học, chắc chắn đến thời điểm quan trọng mới phát huy tác dụng, đại thần Ngư à. Hơn nữa... cho dù cô không làm gì, chỉ cần cô ở nơi này, tôi yên tâm vui vẻ, Thẩm Đại Nhạn có lẽ cũng tràn đầy nhiệt tình."
Tráng Ngư lườm tôi: "Ý của cô... tôi là xuân dược của các người?"
Tôi suýt chút nữa phun nước ra.
Cô ấy hếch cằm lên, nhìn qua Cục cảnh sát cách đó không xa, chỗ đó đang có một hai người mặc đồng phục đi tới đi lui. Cô ấy nói: "Cảm giác này, cô biết đấy từ khi tôi gặp lại anh ấy, địa vị của tôi vốn cao mà lại bị ép hôn mấy lần... Nhưng bà đây không có chịu thua đâu. Nhưng bây giờ, có hồ sơ trong tay, cái gì anh ấy cũng hiểu, tôi cái gì cũng chậm, cảm giác từ công biến thành thụ này, bà đây thực sự không thích ứng được..."
Suy cho cùng cũng là vì tình yêu đấy. Tôi liếc cô ấy, lười thông suốt.
Nhắc Tào Tháo thì điện thoại tới rồi, di động của tôi vang lên: "Thời Nhạn?"
Giọng Thẩm Thời Nhạn vẫn như thường: "Hai người ở đâu, tôi xong việc bên này rồi, qua tìm hai người."
Tôi định lên tiếng, đột ngột nghe thấy Tráng Ngư lẩm bẩm: À... ngay cả điện thoại cũng không gọi cho bà đây mà gọi cho phụ nữ có chồng, cũng là vì bà đây không hiểu thuật ngữ trinh thám sao?"
Tôi cũng không ngẩng đầu lên, thò tay đập đầu cô ấy một cái, sau đó nói: "Chờ một chút, chúng tôi ra ngay, tôi còn có việc cần tìm hiểu thêm một chút."
Tôi muốn tiến thêm một bước hiểu rõ về Trần Tinh Kiến.
Cũng may cảnh sát cực kì phối hợp với chúng tôi, ngoài việc lấy bản ghi chép từ hộp đen xe Trần Tinh Kiến, còn để cho chúng tôi đi vào phòng vật chứng, nhìn thấy toàn bộ mọi thứ của Trần Tinh Kiến trước khi bị bắt.
Song theo lời họ nói, bọn họ cũng sớm nghĩ tới hộp đen trên xe, trước khi vụ án xảy ra, Trần Tinh Kiến từng đi đến địa điểm nạn nhân đầu tiên Trần Ninh Mông làm việc, nhưng cũng không có chiếc xe khả nghi nào khác. Ngoài ra, một ít ghi chép đã bị xoá sạch, có thể thấy được người kia cẩn thận thế nào. Không biết thứ này có tác dụng gì với Ô Ngộ không, nhưng tôi vẫn cứ mang về.
Chương 246: Đàm Giảo (30.5)
Về phần Trần Tinh Kiến, tôi cảm thấy trên người gã vẫn còn thứ gì đó có thể đào được. Đây là một loại trực giác, tôi cũng không thể giải thích rõ ràng. Có lẽ bởi vì gã và người kia cho tôi cảm giác quá giống nhau. Tâm lý tội phạm chú ý tới phân tích hành vi, Trần Tinh Kiến đã cho chúng tôi quan sát trực tiếp, hiện tại có thể quan sát hành vi gián tiếp của gã, ví dụ như đồ đạc bên cạnh gã, đồ đạc gã mang theo người, không chừng có thể phát hiện ra hành vi đặc thù, dẫn tới phát hiện manh mối.
Phòng vật chứng nằm ngay tầng dưới phòng thẩm vấn, chúng tôi còn có thể nghe thấy tiếng bước chân ở tầng trên. Người cảnh sát chịu trách nhiệm bảo Thẩm Thời Nhạn ký tên lên bản kê khai rồi lần lượt mang đồ cho chúng tôi, còn ông ra phía sau sắp xếp đồ. Dưới ánh đèn yên tĩnh sáng người, ba người chúng tôi cầm một ít đồ vật, ngồi xuống trước bàn, đeo găng tay lấy ra xem.
Một chiếc bật lửa tinh xảo, nửa bao thuốc. Tất cả những thứ này cảnh sát đều đã xem qua, ngoài vân tay của Trần Tinh Kiến ra thì không có thứ gì khác, cho nên tạm thời chả tiến thêm được bước nào có giá trị. Một quyển sổ ghi chép khiến cho tôi thấy ngạc nhiên là ban đầu bên trong còn đầy các loại hạng mục công việc: họp hành, đặt hàng... càng về sau càng trống không. Có thể thấy được Trần Tinh Kiến vừa mở công ty là một thanh niên tốt.
Một sợi dây chuyền bạch kim nhỏ, giữa sợi dây có cục đá nhỏ, khoảng bằng ngón cái, không biết là chất liệu gì, bên trong còn phát ra ánh sáng.
Bên trong ví có chứng minh thư, một xấp tiền mặt, bằng lái xe...
"Em đang làm gì thế?" Thẩm Thời Nhạn đột nhiên lên tiếng. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào Tráng Ngư đang cầm dụng cụ thăm dò đồ vật lấy từ ba lô để đến trước cái bật lửa.
Tráng Ngư bị anh ấy chất vấn, sắc mặt ửng đỏ, thản nhiên nói: "À, đây là máy lực từ nhỏ em lấy từ phòng thí nghiệm, có thể tăng thêm phản từ trường, dòng điện, kiểm tra đo lường các thuộc tính vật chất, hai người xem đi."
Thẩm Thời Nhạn: "..."
Tôi: "..."
Tráng Ngư này có lẽ đã bị đè nén đến mức hơi không bình thường, còn nữa cô ấy và Thẩm Thời Nhạn tới Tô Châu cứu giúp tôi, mang theo thứ này làm gì? Nhưng nghĩ lại tôi cảm thấy cô ấy thật thông minh, ngẩng đầu nói: "Đồ tốt, Tráng Ngư, cho tôi mượn nào."
Hai ngày sau, nếu lúc ấy không thay đổi được gì, tôi sẽ đem thứ này theo người. Tuy có thể không mang được đến không gian kia, nhưng cũng có thể xem đo đạc được ra gì chăng?
Tráng Ngư hiểu ý của tôi, khẽ gật đầu: "Tôi mang đi là vì cô đấy."
Tôi nói: "Nhưng cô chạm vào cái bật lửa kia làm gì?"
Tráng Ngư: "..."
Thẩm Thời Nhạn không đồng tình nhìn cô ấy: "Đừng làm loạn, bỏ vật chứng xuống."
Nhưng Tráng Ngư đâu phải là người nghe lời, càng không chịu nghe anh ấy, từ từ bỏ bật lửa xuống, rồi đột nhiên cầm lấy sợi dây chuyền sáng ngời, bỏ vào giữa dụng cụ thăm dò.
"Em..." Thẩm Thời Nhạn còn chưa nói hết lời, ba chúng tôi đột nhiên nhìn chằm chằm vào tay Tráng Ngư. Bởi vì ngay khi cô ấy bỏ sợi dây chuyền vào máy thăm dò, kim đồng hồ cuả nó đột nhiên dịch chuyển, gần như vội vàng quay đến chỉ số cao nhất, sau đó không dịch chuyển nữa. Không biết có phải là tôi hoa mắt hay không nhưng rõ ràng nhìn thấy ánh sáng trong sợi dây kia loé lên.
Tráng Ngư hiển nhiên là cũng thấy mắng shit một tiếng. Rõ ràng cô ấy vô cùng hưng phấn, nhìn chằm chằm sợi dây.
Sau đó kim đồng hồ dụng cụ thăm dò bắt đầu chuyển động hỗn loạn, Tráng Ngư mở to mắt.
"Cái này... chứng tỏ điều gì?" Tôi hỏi.
Tráng Ngư nuốt nước miếng: "Chứng tỏ... dụng cụ thăm dò của bà đây đã bị nó làm hỏng rồi... Đây rốt cuộc là thứ quái gì? Moá nó bình thường Trần Tinh Kiến đeo cái máy phóng xạ tín hiệu điện từ trên cổ?"
Trong lòng tôi chấn động, chỉ cảm thấy có một số chuyện như vực thẳm, lại để cho tôi sa vào bóng tối mới.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu chúng tôi đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người không ngừng chạy, xảy ra chuyện gì gấp sao? Thẩm Thời Nhạn lập tức đứng lên: "Tôi đi xem!"
Tôi và Tráng Ngư bỏ vật chứng xuống, đi ra ngoài. Không bao lâu, Thẩm Thời Nhạn quay lại, sắc mặt nghiêm trọng: "Vừa rồi, Trần Tinh Kiến đột nhiên mất hết sức lực, rơi vào hôn mê sâu, đã được đưa đi bệnh viện rồi!"
Bình luận facebook