• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng (2 Viewers)

  • Chương 59

Rabbitlyn

Chương 247: Ô Ngộ (30.1)

Đàm Giảo ngẩng đầu hỏi tôi: "Anh nói xem sợi dây chuyền kì quái kia có liên quan gì đến việc Trần Tinh Kiến hôn mê bất tỉnh không?"

Tôi đáp: "Anh là người theo chủ nghĩa duy vật."

Đàm Giảo nhìn chằm chằm tôi một lát, phụt cười: "Đã như vậy rồi mà anh vẫn còn duy vật sao?"

Tôi nói: "Mối liên quan giữa chúng chỉ là suy đoán của em. Mặt khác cho dù có liên quan hay không, chỉ có tìm được chân tướng mới được coi là đáp án xác thực. Suy đoán ngược lại sẽ khiến cho mạch suy nghĩ hẹp đi."

Đàm Giảo lập tức bĩu môi: "Anh vốn lý trí như vậy sao? Em có từng nói qua thực ra anh chả thú vị chút nào không?" Lúc nói lời này, trong ánh mắt cô ấy loé lên ánh sáng.

Tôi nói: "Anh thú vị hay không thì em đã không còn cơ hội đổi ý rồi."

Tráng Ngư ngồi bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu: "Này, ở đây vẫn còn một người sống sờ sờ đấy. Đại Châu, có thể đừng khoe khoang mặn nồng được không?"

Đàm Giảo khẽ nói: "Có bản lĩnh cô cũng mặn nồng đi?"

Tráng Ngư lập tức im lặng, khẽ cười nhạt. Thẩm Thời Nhạn ngồi bên cạnh cô ấy, cúi đầu im lặng.

Tôi đã có thể ngồi dậy, xuống giường, chỉ là không đi được, tiếp tục trượt chuột trên bàn laptop.

Đây là video được ghi lại từ trong hộp đen xe Trần Tinh Kiến. Chỉ có hai ngày ngắn ngủi, nghe nói thông tin trước đó đều đã biến mất rồi. Đàm Giảo nghi ngờ, đoạn video này sở dĩ không bị xoá đi là vì hai tên biến thái muốn ghi chép lại toàn bộ quá trình mình gây án, chỉ có điều trước mắt xem ra không có tác dụng gì với việc chúng tôi tìm kiếm manh mối.

Đó là hai ngày trước vụ án đầu tiên của Trần Ninh Mông xảy ra trong lịch sử.

Trước đó đều là trống không.

Ban đêm xe đỗ trước một đầu đường nhỏ, Trần Tinh Kiến lái xe, rẽ vào một đoạn ngắn, phía trước là nhà hàng Trần Ninh Mông làm thuê.

Trần Tinh Kiến dừng xe lại. Từ góc của gã có thể nhìn thấy người đến người đi trong nhà hàng. Trần Ninh Mông mặc đồng phục thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt. Không có người nói chuyện, không có chút âm thanh nào. Xem ra người thứ hai cũng không ở trong xe.

Dần dần có một làn sương mù trắng thổi qua camera. Trần Tinh Kiến châm một điếu thuốc, rồi tắt máy.

Cho đến một hai tiếng sau, gã mới khởi động xe, quay đầu rời đi, Lúc này nhà hàng đã sớm đóng cửa, Trần Ninh Mông cũng đã về nhà.

Quá trình như vậy lặp lại hai buổi tối. Tôi đoán khoảng thời gian đỗ xe tắt máy kia, bọn chúng xuống xe, theo dõi Trần Ninh Mông, nghiên cứu địa hình.

"Vẫn không quay được chút nào sao?" Đàm Giảo hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, trước khi Đàm Giảo báo cáo cảnh sát tự xưng là nạn nhân, chúng tôi cũng từng đến nhà hàng này nghiên cứu địa hình. Cuối cùng tôi vẫn cảm giác được đã bỏ sót đầu mối gì, nhưng tạm thời không nghĩ ra được.

Vì thé tôi nhiều lần xem đoạn băng này.

Cũng không biết qua bao lâu, Đàm Giảo đột nhiên vỗ vai tôi, trên mặt là dáng vẻ nghiêm túc: "Này, em có một ý tưởng mới."

Ba người chúng tôi dừng toàn bộ việc trong tay, nghe cô ấy nói. Trong tay Tráng Ngư còn cầm dụng cụ thăm dò đã bị hỏng, trước đó cô ấy luôn tra tài liệu về phương diện này, vật chất gì hoặc lực lượng gì có thể khiến cho cái máy nổ tung; Thẩm Thời Nhạn cẩn thận đọc lại hồ sơ khẩu cung; Đàm Giảo thì xem video thẩm vấn Trần Tinh Kiến, ngước cằm như đang ngẩn người, không nghĩ rằng cô ấy lại có phát hiện mới.

"Trước đó chúng ta từng phân tích Ô Diệu 'vốn nên ở' là ở đâu." Đàm Giảo nói, "Dựa theo phân tích logic, lại không để ý tới điểm giống nhau giữa yếu tố tình cảm và người bị hại."

Cô ấy vẽ mấy vòng lên bản đồ trên tường, tôi hơi giật mình, bởi vì nơi phát hiện thi thể của người bị hại đều ở trong vòng rất nhỏ.






Chương 248: Ô Ngộ (30.2)

"A Ngộ, anh từng nói những người bị hại đều được phát hiện gần nhà đấy." Cô ấy nói, "Thùng rác gần nhà Trần Ninh Mông; Lưu Tiểu Giang cũng vậy; Hứa Tinh Miêu bị băm xác phát hiện trong nhà; Diệp Tầm Y là bãi đất hoang đối diện trường học; còn cả Ô Diệu, A Ngộ anh đã từng chỉ cho em xem, là một nhà hàng gần nhà. Các cô ấy đều bị hung thủ sắp xếp ở nơi có thể thấy được nhà."

Trong lòng tôi rung động, không thể nói nên lời. Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn tập trung tư tưởng nghe.

Trong mắt Đàm Giảo có ánh sáng: "Trần Tinh Kiến trong lúc thẩm vấn vô tình lộ ra việc lựa chọn nạn nhân, lựa chọn địa điểm, đêm đó ra tay gần như đều là tự tay người thứ hai. Nhà có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với gã. Đó cũng không phải phát hiện đặc biệt gì, bởi vì đối với rất nhiều tên tâm thần biến thái, nhà là ngọn nguồn của tất cả tội ác, tổn thương, dục vọng, vui vẻ. Ô Diệu đã là con mồi cuối cùng quan trọng nhất của gã, như vậy "nơi vốn nên ở" này tất nhiên có liên quan đến nhà. Đó là chốn trở về, cũng là kết thúc."

Thẩm Thời Nhạn trầm ngâm mở miệng: "Nhưng mà sau khi nhận được thư của gã chúng tôi đã giới nghiêm, hơn nữa gần như tất cả nhà hàng, còn cả ngõ hẻm, những toà nhà cao tầng có thể thấy được mặt trời lặn, đều đã loại bỏ hết, nhưng không phát hiện ra gì."

Tôi xúc động, nói ra: "Không phải nhà tôi."

Thẩm Thời Nhạn và Tráng Ngư đều sững sờ, Đàm Giảo ngước đôi mắt yên tĩnh nhìn tôi: "A Ngộ nói đúng, không phải nhà người bị hại. Lần cuối cùng phạm tội, quyết đấu dập nồi dìm thuyền, gã sẽ về đâu?"

Tráng Ngư vỗ đùi: "Nhà của gã!"

Đàm Giảo gật đầu: "Đúng vậy!"

Tôi im lặng một lát: "Nhưng ngay cả thân phận của gã chúng ta cũng không rõ, làm sao biết được nhà gã ở đâu?"

Đàm Giảo ngẩng đầu nhìn bản đồ: "Trước mắt còn không rõ. Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận thật ra là có cách đấy. Cảnh sát đã điều tra rõ rồi, Trần Tinh Kiến dẫn anh đến quán cà phê kia là sản nghiệp của gã, đương nhiên gã vốn cho rằng anh không thể trốn thoát, cho nên ra tay ở địa bàn của mình; còn cả tầng hầm gã nhốt anh cũng là một ngôi nhà trên danh nghĩa của gã. Vậy em thì sao, người kia làm sao biết được có một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm ở vùng ngoại thành trên núi ít người lui tới, lại còn nhanh chóng bỏ chạy như vậy. Em cũng là một trong những mục tiêu cuối cùng của gã, gã không mang em tới địa bàn của Trần Tinh Kiến mà mang tới đó, nó có ý nghĩa như thế nào?"

"Ý nghĩa... về nhà." Tôi chậm rãi nói, "Tức là khu vực như vậy cách nhà gã rất gần."

"Đúng vậy." Đàm Giảo nói, "Hơn nữa nếu như là vùng ngoại thành không phải càng dễ nhìn thấy mặt trời lặn nguyên vẹn, lộng lẫy sao?"

Thẩm Thời Nhạn nhanh chóng tra trên máy tính một lát, ngẩng đầu nói: "Nơi gần đó chính xác có một thị trấn nhỏ, nhưng dân số cũng hơn một nghìn người. Tôi lập tức gọi cho lão Đinh."

Tuy vậy kết quả trao đổi của lão Đinh và Thẩm Thời Nhạn cũng không mấy lý tưởng. Một là bởi vì lúc trước chúng tôi cung cấp mấy khả năng đều không tìm được kẻ tình nghi; hai là lực lượng cảnh sát có hạn, họ cũng có phương hướng nghiên cứu phá án và bắt giam của riêng mình, Đàm Giảo suy cho cùng cũng chỉ là phán đoán chủ quan, cho nên bọn họ không có khả năng phái lực lượng tới. Song lão Đinh cũng đồng ý ủng hộ thông báo cho cảnh sát địa phương nghiêm túc sàng lọc kẻ tình nghi.

Nhưng Đàm Giảo nghe xong chỉ lắc đầu: "Không được. Người kia lợi hại như vậy, nếu quả thật ở bên kia, sẽ càng cảnh giác hơn, có khả năng không tìm thấy bóng dáng của gã."









Chương 249: Ô Ngộ (30.3)

"Nhưng tự chúng ta qua đó tìm, chỉ sợ không dễ dàng." Thẩm Thời Nhạn nói, "Tuy là thị trấn, nhưng dân cư không hề ít, diện tích còn rất rộng. Cách... thời gian kia chỉ còn một ngày rưỡi thôi."

Tất cả mọi người im lặng, cuối cùng đều nhìn về phía tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, đã là xế chiều. Khoảng cách đến xế chiều ngày mai còn chưa đến ba mươi tiếng đồng hồ.

Tôi tự nói với mình phải tỉnh táo lại, có được phán đoán hợp lý nhất.

"Truy bắt trong nội thành, khám nghiệm hiện trường, thẩm vấn Trần Tinh Kiến... cảnh sát đều đã làm những cái này." Tôi nói, "Chúng ta ở lại cũng không giúp được gì, điều chúng ta cần làm là cân nhắc những khả năng khác, không được bỏ sót gì. Xem ra trước mắt, phỏng đoán của Đàm Giảo mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng các khả năng chồng lên nhau đều chỉ về một kết quả, không thể xem nhẹ được. Chúng ta lập tức đến thị trấn kia."

"Nhưng vết thương của anh..." Đàm Giảo do dự.

Tôi cầm chặt tay cô ấy: "Anh không sao."

Chúng tôi đi đến thị trấn là lúc chạng vạng tối. Tuy nó không lớn mấy, nhưng có đến mấy trăm hộ gia đình. Ngoài ra đây chỉ là vùng thị trấn, trên núi còn có thôn xóm rải rác. Quả thực là nơi tốt để ẩn náu.

Chúng tôi tìm một khách sạn ở lại.

Trời đã tối đen. Thẩm Thời Nhạn nói buổi đêm chỉ có thể quan sát sơ bộ, muốn tìm kiếm quy mô lớn phải đợi đến ngày mai.

Tôi và Đàm Giảo ở chung một phòng. Tôi ngây người một lát, Đàm Giảo mang đồ ăn đến, đóng cửa lại, như có điều gì suy nghĩ: "Thực sự không nhìn ra nha, Thẩm Thời Nhạn cũng chỉ thuê có một phòng, anh không thấy được vẻ mặt Tráng Ngư lúc ấy đâu, vừa xoắn suýt từ chối lại ra vẻ mời chào đấy..."

Tôi nói: "Thẩm Thời Nhạn thực ra là người hiểu rõ mình muốn gì, sẽ đi tranh giành."

"À..." Đàm Giảo tựa vào bên tôi, "Còn anh thì sao, đã hiểu rõ chưa?"

"Anh đã hoàn toàn thẳng thắn, anh ta đã thuê phòng, em nói xem anh có hiểu rõ hay không?"

Đàm Giảo phụt cười, nhìn qua tôi: "Vết thương còn đau không?"

Tôi đáp: "Không có việc gì, ngày mai anh sẽ đi tìm với mọi người."

Đàm Giảo im lặng một lúc. Trước khi đi, tôi đã nhờ bác sĩ tiêm cho một mũi, còn kê cho một ít thuốc giảm đau. Thực ra lúc tiêm còn đau hơn so với bình thường. Tất nhiên tôi sẽ không phát ra tiếng gì, lúc ấy Đàm Giảo đứng ở bên luôn nhìn, ánh mắt kia khiến người ta không chịu nổi.

"Tối mai chính là thời gian chúng ta quay về lòng đất." Cô ấy nói.

"Ừ." Tôi nói, "Trước thời khắc đó, cứu Ô Diệu về là tâm nguyện của anh hoàn thành."

Chúng tôi im lặng một lúc, cô ấy dang rộng hai tay: "Vâng, anh đừng suy nghĩ quá nhiều, ăn no ngủ một giấc mới có sức. Này, có muốn em đút cho anh ăn không?"

Tôi mỉm cười: "Không cần."

Cô ấy mở hộp cơm ra, gắp đồ ăn cho tôi, đưa đồ, rót nước. Chúng tôi cứ thế ăn hết một bữa cơm, đến khi trăng treo lên cao, cô ấy dựa vào salon đưa thuốc cho tôi. Tôi nhất thời động lòng, cầm chặt tay cô ấy, cô ấy cúi đầu nhìn tôi, mỉm cười, cúi người hôn tôi. Đôi môi mát lạnh, nụ hôn tinh tế.

Cuối cùng, cô ấy dời mặt đi: "Em có dự cảm ngày mai nhất định rất gian nan. Em biết anh sẽ ra sức liều mạng, đồng ý với em, cẩn thận, chăm sóc tốt bản thân. Dù sao bây giờ anh không chỉ có một mình. Cho dù xảy ra chuyện gì, anh phải nhớ có em đợi anh. Đợi anh lấy em."








Chương 250: Ô Ngộ (30.4)

Giọng nói của cô ấy bình tĩnh dịu dàng, tôi nghe mà trong lòng đột nhiên đau nhức, biết rõ đây có lẽ là những lời cô ấy nín nhịn mấy ngày.

Tôi nói: "Anh đồng ý với em, Giảo Giảo. Sẽ không để cho em chờ đợi một mình. Anh là chồng em, anh sẽ quay trở về bên em."

Cô ấy đưa tay lau mắt: "Đừng tự phong, hiện tại vẫn chỉ là vị hôn phu thôi! Hơn nữa vẫn còn là tự quyết định đấy! Cũng không biết cha mẹ em có chấp nhận anh hay không!"

Tôi nắm tay cô ấy: "Em cảm thấy cô chú sẽ không chấp nhận anh?"

Đàm Giảo bĩu môi, thở dài: "Cha mẹ em đúng là thích nhất học bá, con cái nhà hàng xóm. Hơn nữa còn là đại học Thanh Hoa, em có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bọn hộ nâng anh trong lòng bàn tay rồi. Địa vị tương lai của em trong nhà vô cùng thê thảm, trước kia là hai người quản lý em, sau này là ba người, aiz..."

Tôi mỉm cười, cô ấy cũng cười, ánh mắt ánh vào ánh trăng lập loè, đẹp đến mức khiến cho tôi không thể nào dời mắt, đẹp đến mức dù lòng tôi lạnh lẽo vẫn tràn ngập hi vọng.

Cơm nước xong, Đàm Giảo đi ra ngoài với hai người họ, đi thăm hỏi đơn giản. Tôi tích trữ thể lực đợi đến mai. Dựa vào giường, tiếp tục xem video trong hộp đen xe Trần Tinh Kiến, lật tài liệu vụ án.

Tôi luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điểm quan trọng nào đó.

Trong hộp đen xe Trần Tinh Kiến không quay được xe người thứ hai. Vị trí gã đỗ xe cũng tránh được camera nhà hàng gần đó. Tôi phải làm thế nào mới tìm kiếm được tung tích người thứ hai đây? Không thể có người nào không để lại dấu vết, nhất định có camera chụp được chiếc xe thứ hai, nó ở nơi nào?

Sau đó tôi vô cùng mệt mỏi, có lẽ là do tác dụng của thuốc, mơ màng thiếp đi. Có lẽ bởi vì trước khi ngủ còn đang nghĩ đến những chuyện này, nên trong mơ cũng thế.

Tôi mơ thấy lần đầu đuổi theo hung thủ chính là buổi đêm kia, ngõ nhỏ tối đen, bạn bè gào thét, bóng dáng của gã, người qua đường gây trở ngại, sau đó gã chạy vào ngõ nhỏ quán bar, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi...

Trần Tinh Kiến từ trong quán bar đi ra. Trong bóng tối, xa xa, rõ ràng còn có một người khác đi xa.

Tôi và Đàm Giảo lái xe tới Cục cảnh sát, nói dối cô ấy là người bị hại.

Trên đường chúng tôi tới nhà hàng của nạn nhân đầu tiên Trần Ninh Mông, lúc ấy Đàm Giảo nói một câu, cô ấy nói...

Cô ấy nói...

Tôi mở mắt, nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu sáng lên, cơ thể Đàm Giảo rúc bên cạnh tôi, ngủ say, nhưng trong đầu tôi đã vô cùng tỉnh táo.

Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Giảo, nhớ tới lúc chúng tôi đứng bên ngoài nhà hàng, cô ấy nói: Nơi này hình như hơi quen mắt.

Tôi trả lời như thế nào nhỉ?

Tôi nói: Bởi vì chúng ta từng đến đây. Nơi này cách một con phố với quán bar xảy ra vụ án của Hứa Tĩnh Miêu.

Chính là con phố bắt gặp chiếc xe của Trần Tinh Kiến.

Địa hình kia tôi đã sớm quen thuộc, lúc này có một ngọn lửa thiêu đốt trong đầu tôi, sau đó từng không gian dần được thắp sáng.

Tôi đột nhiên nhớ ra những lời Trần Tinh Kiến từng nói trong đoạn video thẩm vấn, gã nói tất cả con mồi, lựa chọn địa điểm, còn cả ra tay đều là người thứ hai.

Tôi nhắm mắt lại, nhớ tới đêm ban đầu trải qua kia. Trong ngõ nhỏ, người nọ không ngừng chạy trốn, vốn trúng một côn không thể thoát được, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi ngăn cản tôi...

Sau đó, cảnh sát muốn tìm nhân chứng này lại không được. Công khai thu thập manh mối cũng không có ai đến chủ động liên hệ. Nếu quả thực là cư dân vùng gần đó, sao lại không tìm thấy?








Chương 251: Ô Ngộ (30.5)

Tôi vẫn cho là mình đuổi theo người kia chính là Trần Tinh Kiến, nhưng rốt cuộc là Trần Tinh Kiến hay là gã? Người đàn ông đeo ba lô xuất hiện trong bóng đêm không thấy rõ mặt là ai?

Nhưng cho dù là ai thì đêm đó gã đã ở chỗ này. Sau đó Trần Tinh Kiến xuất hiện làm tấm chắn, còn gã nhanh chóng đào thoát rời đi.

Xe của gã đỗ ở phía sau quán bar, còn khu dân cư gần đó tương đối phồn hoa, không thể không có camera.

Hiện tại vụ án của Hứa Tĩnh Miêu còn chưa xảy ra, có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Cho nên camera đêm đó không tồn tại, nhưng vụ án của Trần Ninh Mông đã xảy ra ở địa điểm gần như vậy, liệu xe của gã còn đỗ ở vị trí đó hay không? Phía sau quán bar là vị trí có thể nhìn thấy nhà hàng Trần Ninh Mông làm việc. Có lẽ chính là trong ngõ nhỏ nối liền quán bar và nhà hàng. Gã không đỗ chung một chỗ với Trần Tinh Kiến.

Gã để cho Trần Tinh Kiến xông lên phía trước, bản thân hoàn toàn không liên quan gì đến gã. Như vậy gã sẽ cẩn thận né tránh tất cả camera trên đường sao?

Một người không có khă năng không để lộ sơ hở 100%.

Trong lòng tôi như có một dòng nước tuôn ra, tôi biết rõ mình tìm được gã rồi.

Lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho lão Đinh, Đàm Giảo xoa mắt ngồi, nghe được lời tôi nói cũng khẽ giật mình.

Tôi không có cách nào giải thích rõ nguyên nhân với lão Đinh, nhưng ông nghe tôi nói xong địa điểm, lập tức đồng ý phái người đi đến điều tra địa điểm Trần Tinh Kiến quan sát đêm đó, cả camera gần đó...

Tin tức của cảnh sát cũng không truyền đến ngay, sau khi bình minh lên, chúng tôi lập tức tiến hành tìm kiếm loại bỏ những căn nhà khả nghi trong thị trấn, nhưng vẫn không có thu hoạch.

Tới gần giữa trưa, cuối cùng đã đợi được điện thoại của lão Đinh.

Giọng ông vô cùng nghiêm trọng: "Ô Ngộ, chúng tôi thực sự tìm được một chiếc xe như vậy vào đêm hôm dó. Nó dừng ở trong ngõ nhỏ phía sau quán bar, hơn nữa chỉ có một chiếc xe đó. Tuy phía sau quán bar không có camera, nhưng trên đường đi có, khi gã nhanh chóng đi ra, đã bị chụp lại kiểu xe và biển số. Thời gian gã rời đi gần như trùng khớp với Trần Tinh Kiến. Bề ngoài chiếc xe gần giống y hệt với Đàm Giảo Thẩm Thời Nhạn miêu tả. Tôi sẽ lập tức gửi ảnh chụp và biển số xe cho mọi người, nhưng là xe thuê, dùng chứng minh giả, chúng tôi vẫn còn đang điều tra. Ngoài ra chúng tôi đã xin toàn bộ hướng đi của chiếc xe này trong thành phố."

Lời lão Đinh nói khiến dòng suy nghĩ của tôi lên xuống. Tôi hỏi: "Có thể sắp xếp điều tra camera trong thị trấn bên này trước không? Nếu như gã mang theo Ô Diệu tới đây, tìm xe sẽ dễ hơn so với tìm người."

Lão Đinh đồng ý.

Cúp điện thoại, tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời nhô lên cao, Đàm Giảo nói không sai, hôm nay là ngày nắng, lúc mặt trời lặn ánh tà dương như máu, nắng chiều vươn xa. Chúng tôi đang chạy đua với thời gian, giành giật mạng sống cho Ô Diệu.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến buổi chiều, chúng tôi đã tìm kiếm hết những nơi có khả năng ấn nấp mà vẫn không phát hiện được gì.

Mặt trời dần ngả về tây, chúng tôi đứng bên cạnh xe. Lúc này mũi tiêm và thuốc đã sắp hết tác dụng trong cơ thể tôi, nhưng tinh thần luôn căng thẳng khiến tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn. Vẻ mặt bọn Tráng Ngư đều mệt mỏi, nhưng ánh mắt sáng ngời như tuyết. Đã đến bước này, bọn họ đều không nói gì, chỉ nhìn sắc mặt tôi.

Tôi châm điếu thuốc, gần như là vội vàng rút ra. Thẩm Thời Nhạn ở bên cạnh hút thuốc. Hai cô gái im lặng.

Tôi nói với họ, cũng là nói với chính mình: "Vẫn còn cơ hội. Không ở thị trấn thì là ở trên núi. Hơn nữa nhất định là con đường thông lên núi, chúng ta chia nhau ra tìm."

Thẩm Thời Nhạn nói: "Đúng vậy. Cách thời gian mặt trời lặn còn ít nhất một tiếng, chia nhau ra tìm."

Chúng tôi vừa lên xe, di động của tôi vang lên, lão Đinh gọi tới. Tôi lập tức bắt máy: "Lão Đinh! Tình hình thế nào?"

"Ô Ngộ, chúng tôi vừa mới tìm được chiếc xe kia rồi!" Lão Đinh gào lên trong điện thoại, "Ở ngay thị trấn đó, hôm qua nó xuất hiện trong camera tiến vào núi, ngọn núi kia cách thị trấn khoảng hai cây, gọi là núi Ô Long. Các cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi lập tức phái người tới. Còn nữa chúng tôi đã tìm được một ADN mới ở nhà Trần Tinh Kiến! Đã bắt đầu so với..."

Phía sau lão Đinh còn nói gì đó, nhưng tôi đã không nghe rõ. Tôi quát: "Đi!" Thẩm Thời Nhạn đạp chân ga, xe như mũi tên phóng về phía núi Ô Long. Vẻ mặt Tráng Ngư và Đàm Giảo chưa bao giờ nghiêm túc căng thẳng như thế. Gió thổi vù vù vào mặt tôi, cảm xúc nóng lạnh đan xen, lan tràn trong cơ thể tôi. Trong ánh mắt tôi đã không nhìn thấy gì, chỉ còn ngon núi cách đó hai cây, cây cối xác xơ, trong núi che giấu bí mật. Vầng mặt trời đỏ đang từ từ lặn xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom