Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Rabbitlyn
Chương 261: Đàm Giảo (32.2)
Ấn tượng của tôi đối với Lưu Song Song khá tốt, hào phóng, độc lập, có thể dẫn dắt mọi người lại còn chú ý chăm sóc mỗi người. Một đám người chúng tôi tụ tập chung một chỗ, từ lúc bắt đầu cũng là cô ấy ổn định cảm xúc và bầu không khí cho mọi người. Tôi xem qua rất nhiều ví dụ về tập thể khi gặp nạn, ích kỉ, nội đấu, nghi ngờ vô căn cứ, vốn là có cơ hội sống lại làm tổn thương lẫn nhau, nhưng bởi vì có người như cô ấy đã truyền cho tất cả mọi người năng lượng cổ vũ.
Lưu Song Song mỉm cười với tôi, ánh mắt ôn hoà.
Ngôn Viễn cũng hỏi: "Không sao chứ?"
Ô Ngộ đáp: "Đột nhiên mắt không nhìn thấy." Ngôn Viễn à một tiếng, nhất thời dường như cũng không biết nói gì cho phải. Im lặng một lúc: "Anh cũng là vì mọi người mà mắt mới như vậy, yên tâm, sau này chúng tôi sẽ chăm sóc hai người." Ô Ngộ đáp: "Cảm ơn."
Từ lúc vào hang, Trần Như Anh luôn đi sau chúng tôi. Có lẽ mỗi tiếng nói động tĩnh của chúng tôi đều nghe được rõ ràng, nhưng tôi cũng chả để ý. Cô ta nhìn chằm chằm vào Ô Ngộ, nước mắt bùng lên. Ô Ngộ không nhìn thấy, nhưng tôi nhìn được nên tâm trạng hơi phức tạp. Cô ta quỳ xuống trước mặt Ô Ngộ, Ô Ngộ đã được tôi băng mắt, phát hiện có người tới gần, chuyển hướng về phía cô ta.
"A Ngộ..." Cô ta thấp giọng buồn bực, "Tại sao lại như vậy? Sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn. Mắt của anh không thể bị thương, nếu không tương lai sao tiếp tục nghiên cứu được?"
Tôi im lặng, trong trí nhớ của cô ta, Ô Ngộ vẫn là học bá thiên chi kiêu tử không gì không làm được.
Tất cả mọi người nhìn ba chúng tôi. Dù sao đây cũng là chuyện hết sức rõ ràng, Phùng Yên cũng không nói lời nào.
Ô Ngộ quay mặt đi chỗ khác: "Cô không cần phải lo lắng cho tôi, chăm sóc tốt cho bản thân mình và mẹ."
Trần Như Anh cắn môi, lạnh lùng liếc tôi, đứng lên.
Tôi không sao cả, dù sao người đã là của tôi rồi. Cô ta lườm thì cứ lườm, cũng không có được nửa ngón tay của Ô Ngộ.
Tất cả mọi người đều tinh ý, để cho tôi chăm sóc Ô Ngộ thật tốt, bọn họ đi xem tình hình xung quanh. Đợi bọn họ đã đi xa, tôi nắm tay Ô Ngộ, hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì, tại sao mắt anh đột nhiên..."
Ô Ngộ nói: "Thực ra anh cũng không thấy rõ ràng. Khi anh đi tới, nhìn thấy cả cái hang này tựa như bao phủ trong màng ánh sáng. Khi anh bước vào, màng sáng đột nhiên co lại, thoáng cái không thấy đâu. Thật giống như...ở đây vốn có từ trường, bởi vì anh xâm nhập, từ trường cân bằng bị phá vỡ."
Tôi: "... Học bá, nói tiếng người."
Ở trong tình cảnh như vậy, Ô Ngộ lại mỉm cười, đáp: "Đại khái là chỗ này vốn có màng sáng, bao bọc tất cả ở trong đó, anh đâm thủng màng này, mắt bị ánh sáng từ cây gai chiếu đến. Em cũng có thể hiểu thành một loại năng lượng không biết tên."
"Cái này có phải là tình huống kia không?" Tôi thấp giọng hỏi.
"Anh cũng nghĩ như vậy." Ô Ngộ đáp, "Đợi anh nhìn thấy đồ vật một lần nữa, sẽ khác."
Cho dù tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà ai biết được bao lâu đôi mắt của Ô Ngộ mới khôi phục lại được ánh sáng. Trong hang anh vẫn là chỗ dựa của tôi, hiện tại tôi đột nhiên cảm thấy không nơi nương tựa. Song nghĩ lại, nhớ tới Tráng Ngư từng cổ vũ tôi, cô gái mạnh mẽ phải dũng cảm đứng lên. Vì thế tôi thở sâu, vỗ vai anh: "Yên tâm, anh tạm thời không nhìn thấy trong khoảng thời gian này, đi theo em. Em bảo vệ anh."
Bờ môi Ô Ngộ hiện lên nụ cười: "Ừ."
Tôi dựa vào vai anh, quan sát xung quanh. Chúng tôi lại đến một hang mới, nhưng hang này có sức sống hơn trước, cũng khó trách vừa rồi mọi người hoảng hốt. Trong hang, đá tuyết và bùn đất phân bố đan xen, bên cạnh còn có chút cỏ. Trước mặt chúng tôi không xa còn có một đầm nước nhỏ hình tròn, nước là màu xanh da trời, vô cùng thanh tịnh, bên trong có cá và cỏ. Chỉ là không thấy được đáy, cũng không biết sâu bao nhiêu, tôi không dám tuỳ tiện đi vào. Cả hang khoảng chừng rộng bằng một sân bóng rổ, cao hơn hai mươi mét. Xung quanh toàn là đá tuyết, đá lởm chởm chồng chất lên trên. Trên đỉnh hang có đầy dây leo sinh trưởng lạ lẫm, cũng không biết mọc ra từ khe đá nào.
Chương 261: Đàm Giảo (32.2)
Ấn tượng của tôi đối với Lưu Song Song khá tốt, hào phóng, độc lập, có thể dẫn dắt mọi người lại còn chú ý chăm sóc mỗi người. Một đám người chúng tôi tụ tập chung một chỗ, từ lúc bắt đầu cũng là cô ấy ổn định cảm xúc và bầu không khí cho mọi người. Tôi xem qua rất nhiều ví dụ về tập thể khi gặp nạn, ích kỉ, nội đấu, nghi ngờ vô căn cứ, vốn là có cơ hội sống lại làm tổn thương lẫn nhau, nhưng bởi vì có người như cô ấy đã truyền cho tất cả mọi người năng lượng cổ vũ.
Lưu Song Song mỉm cười với tôi, ánh mắt ôn hoà.
Ngôn Viễn cũng hỏi: "Không sao chứ?"
Ô Ngộ đáp: "Đột nhiên mắt không nhìn thấy." Ngôn Viễn à một tiếng, nhất thời dường như cũng không biết nói gì cho phải. Im lặng một lúc: "Anh cũng là vì mọi người mà mắt mới như vậy, yên tâm, sau này chúng tôi sẽ chăm sóc hai người." Ô Ngộ đáp: "Cảm ơn."
Từ lúc vào hang, Trần Như Anh luôn đi sau chúng tôi. Có lẽ mỗi tiếng nói động tĩnh của chúng tôi đều nghe được rõ ràng, nhưng tôi cũng chả để ý. Cô ta nhìn chằm chằm vào Ô Ngộ, nước mắt bùng lên. Ô Ngộ không nhìn thấy, nhưng tôi nhìn được nên tâm trạng hơi phức tạp. Cô ta quỳ xuống trước mặt Ô Ngộ, Ô Ngộ đã được tôi băng mắt, phát hiện có người tới gần, chuyển hướng về phía cô ta.
"A Ngộ..." Cô ta thấp giọng buồn bực, "Tại sao lại như vậy? Sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn. Mắt của anh không thể bị thương, nếu không tương lai sao tiếp tục nghiên cứu được?"
Tôi im lặng, trong trí nhớ của cô ta, Ô Ngộ vẫn là học bá thiên chi kiêu tử không gì không làm được.
Tất cả mọi người nhìn ba chúng tôi. Dù sao đây cũng là chuyện hết sức rõ ràng, Phùng Yên cũng không nói lời nào.
Ô Ngộ quay mặt đi chỗ khác: "Cô không cần phải lo lắng cho tôi, chăm sóc tốt cho bản thân mình và mẹ."
Trần Như Anh cắn môi, lạnh lùng liếc tôi, đứng lên.
Tôi không sao cả, dù sao người đã là của tôi rồi. Cô ta lườm thì cứ lườm, cũng không có được nửa ngón tay của Ô Ngộ.
Tất cả mọi người đều tinh ý, để cho tôi chăm sóc Ô Ngộ thật tốt, bọn họ đi xem tình hình xung quanh. Đợi bọn họ đã đi xa, tôi nắm tay Ô Ngộ, hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì, tại sao mắt anh đột nhiên..."
Ô Ngộ nói: "Thực ra anh cũng không thấy rõ ràng. Khi anh đi tới, nhìn thấy cả cái hang này tựa như bao phủ trong màng ánh sáng. Khi anh bước vào, màng sáng đột nhiên co lại, thoáng cái không thấy đâu. Thật giống như...ở đây vốn có từ trường, bởi vì anh xâm nhập, từ trường cân bằng bị phá vỡ."
Tôi: "... Học bá, nói tiếng người."
Ở trong tình cảnh như vậy, Ô Ngộ lại mỉm cười, đáp: "Đại khái là chỗ này vốn có màng sáng, bao bọc tất cả ở trong đó, anh đâm thủng màng này, mắt bị ánh sáng từ cây gai chiếu đến. Em cũng có thể hiểu thành một loại năng lượng không biết tên."
"Cái này có phải là tình huống kia không?" Tôi thấp giọng hỏi.
"Anh cũng nghĩ như vậy." Ô Ngộ đáp, "Đợi anh nhìn thấy đồ vật một lần nữa, sẽ khác."
Cho dù tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà ai biết được bao lâu đôi mắt của Ô Ngộ mới khôi phục lại được ánh sáng. Trong hang anh vẫn là chỗ dựa của tôi, hiện tại tôi đột nhiên cảm thấy không nơi nương tựa. Song nghĩ lại, nhớ tới Tráng Ngư từng cổ vũ tôi, cô gái mạnh mẽ phải dũng cảm đứng lên. Vì thế tôi thở sâu, vỗ vai anh: "Yên tâm, anh tạm thời không nhìn thấy trong khoảng thời gian này, đi theo em. Em bảo vệ anh."
Bờ môi Ô Ngộ hiện lên nụ cười: "Ừ."
Tôi dựa vào vai anh, quan sát xung quanh. Chúng tôi lại đến một hang mới, nhưng hang này có sức sống hơn trước, cũng khó trách vừa rồi mọi người hoảng hốt. Trong hang, đá tuyết và bùn đất phân bố đan xen, bên cạnh còn có chút cỏ. Trước mặt chúng tôi không xa còn có một đầm nước nhỏ hình tròn, nước là màu xanh da trời, vô cùng thanh tịnh, bên trong có cá và cỏ. Chỉ là không thấy được đáy, cũng không biết sâu bao nhiêu, tôi không dám tuỳ tiện đi vào. Cả hang khoảng chừng rộng bằng một sân bóng rổ, cao hơn hai mươi mét. Xung quanh toàn là đá tuyết, đá lởm chởm chồng chất lên trên. Trên đỉnh hang có đầy dây leo sinh trưởng lạ lẫm, cũng không biết mọc ra từ khe đá nào.
Bình luận facebook