Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Rabbitlyn
Chương 262: Đàm Giảo (32.3)
Nhưng khi chúng tôi đi tới phần cuối, cả hang toàn là đá, không còn lối ra nữa.
Tôi không biết nên làm thế nào bây giờ. Như vậy sau này, đám chúng tôi làm thế nào đi được ra ngoài? Cái hang này có lẽ là nơi bí mật cuối cùng rồi. Ô Ngộ nói nhìn thấy màng sáng năng lượng gì đó biến mất, còn nói mê cung trước đó rất ly kì. Trong hang này rốt cuộc cất giấu sức mạnh gì, sao lại tác dụng lên người tôi và Ô Ngộ, còn cả những người khác nữa?
Tôi cẩn thận quan sát từng tấc đất xung quanh, ở đây đá tuyết dường như sáng hơn so với bên ngoài một chút. Thỉnh thoảng bạn có thể nhìn thấy mặt ngoài khối đá lấp lánh ánh sáng, nhưng khi bạn đến gần lại không tìm thấy nguốn sáng. Thỉnh thoảng trong nước cũng có ánh sáng, nhưng khi bạn đi gần sát vào xem cũng không phát hiện được gì. Lưu Song Song còn suy đoán: "Nói không chừng đó là cá phát sáng?"
Lúc ấy tôi và những người khác nhìn thấy những thứ này chỉ cảm thấy thần kì, cũng không nghĩ ngợi sâu xa gì.
Cho đến thời khắc sau đó, tôi mới hiểu được tất cả những thứ kia không phải là ánh sáng dò từ khe hở vào, cũng không phải là cảnh tượng thần kì gì. Ánh sáng sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện.
Đơn giản là ánh sáng trong cái hang này không hề truyền đi theo quy luật tự nhiên.
Cho nên thời gian cũng vậy.
Nơi này chính là nguồn gốc tạo ra việc chúng tôi vượt thời gian, chỉ là lúc ấy tôi không hiểu, cũng tạm thời không cảm nhận ra được mà thôi.
Tôi miêu tả phong cảnh xung quanh cho Ô Ngộ nghe. Anh im lặng mà chăm chú, lông mày khẽ cau lên, lộ ra tràn đầy sức sống, thực ra anh cũng rất nghi ngờ cái hang khép kín này.
"Xem này!" Đột nhiên có người kích động hô, tôi ngẩng đầu lên nhìn, là Chu Duy, anh ta chỉ vào trên đỉnh đầu, mặt cũng đỏ lên. Những người khác đều đi qua, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt biến đổi: hưng phấn, hoài nghi, sợ hãi, kích động.
Ô Ngộ đã đứng lên, tôi nói: "Qua xem!" Dìu lấy anh, dẫm lên đá gập ghềnh đi qua. Đây là loại trải nghiệm kì lạ, chúng tôi đi hơi chậm, anh vừa mất đi thị lực chỉ có thể như đứa trẻ, tập tễnh đi, luôn nắm chặt tay tôi. Điều này khiến tôi đau lòng, nhưng lòng tràn đầy dịu dàng.
"Đợi anh già rồi, em sẽ dìu anh như vậy." Tôi nói.
Ô Ngộ lại nói: "Chỉ sợ khi già rồi lại thường xuyên muốn ôm bà lão."
Tôi lén cười.
Cuối cùng chúng tôi đã đi đến chỗ mọi người, khi tôi ngẩng đầu lên, cũng chấn động, đó là...
Đó là nước sao?
Trước mắt tôi nhìn thấy dây leo chằng chịt trong tâng đá, đại khái có một khối vuông khoảng hai mét, hoàn toàn khác biệt, hơi mỏng, như là đá tuyết, lại gần như trong suốt. Tôi nghĩ chỗ đó nhất định vô cùng mỏng, bởi vì chúng tôi gần như có thể nhìn thấy sóng nước lưu động, thậm chí thỉnh thoảng có cá bơi qua, còn cả ánh sáng loé lên. Trước đó Ô Ngộ đã nói với tôi, anh nghi ngờ chúng tôi luôn ở đáy hồ. Điều này khiến lòng tôi khẽ rung động, chẳng lẽ cuối cùng chúng tôi đã tiếp cận được với đáy hồ rồi, có thể từ nơi này đi ra ngoài?
Tôi không ngừng thuật lại những điều mắt thấy cho Ô Ngộ nghe, vẻ mặt anh rất yên tĩnh, giống như đang suy nghĩ sâu xa. Người bên ngoài cũng không kìm nén được, Ngôn Viễn cũng rất nhạy bén, vội nói: "Phía trên không phải là đáy hồ đấy chứ? Chúng ta có thể đi ra ngoài sao?"
Trước nay Chu Quý Nhuỵ luôn làm theo gã, lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Mẹ con Trần Như Anh cũng ngẩng đầu lên nhìn, hai mẹ con họ không có ý kiến gì với chuyện này. Chu Vũ Đồng im lặng nhìn, vẻ mặt cũng biến đổi. Tuy Chu Duy phát hiện ra, nhưng anh ta lại lo lắng chờ mong nhìn Lưu Song Song, chờ ý kiến của cô ấy. Lưu Song Song cũng nghiêm túc nhìn, sau đó khẽ gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy phía trên là đáy hồ. Nhưng... tại sao nước không rơi xuống đây, chỉ thấy một tầng mỏng như vậy..."
Ô Ngộ lên tiếng: "Nếu như kết cấu, sức dãn phù hợp, cho dù là một tầng đá cũng không phải không có khả năng chống lại áp lực của nước."
... Người đàn ông của tôi lại lộ ra dáng vẻ học bá rồi. Song lần này ngay cả tôi cũng hiểu được ý của Ô Ngộ, trước kia không phải trong tiết mục giải trí từng có người dùng trang giấy thấm đầy nước sao, dù sao ở thế giới của học bá cái gì cũng có thể, mê cung cũng có thể tính ra... Người bình thường chúng tôi không hiểu gì, nghe anh là được rồi.
Chương 262: Đàm Giảo (32.3)
Nhưng khi chúng tôi đi tới phần cuối, cả hang toàn là đá, không còn lối ra nữa.
Tôi không biết nên làm thế nào bây giờ. Như vậy sau này, đám chúng tôi làm thế nào đi được ra ngoài? Cái hang này có lẽ là nơi bí mật cuối cùng rồi. Ô Ngộ nói nhìn thấy màng sáng năng lượng gì đó biến mất, còn nói mê cung trước đó rất ly kì. Trong hang này rốt cuộc cất giấu sức mạnh gì, sao lại tác dụng lên người tôi và Ô Ngộ, còn cả những người khác nữa?
Tôi cẩn thận quan sát từng tấc đất xung quanh, ở đây đá tuyết dường như sáng hơn so với bên ngoài một chút. Thỉnh thoảng bạn có thể nhìn thấy mặt ngoài khối đá lấp lánh ánh sáng, nhưng khi bạn đến gần lại không tìm thấy nguốn sáng. Thỉnh thoảng trong nước cũng có ánh sáng, nhưng khi bạn đi gần sát vào xem cũng không phát hiện được gì. Lưu Song Song còn suy đoán: "Nói không chừng đó là cá phát sáng?"
Lúc ấy tôi và những người khác nhìn thấy những thứ này chỉ cảm thấy thần kì, cũng không nghĩ ngợi sâu xa gì.
Cho đến thời khắc sau đó, tôi mới hiểu được tất cả những thứ kia không phải là ánh sáng dò từ khe hở vào, cũng không phải là cảnh tượng thần kì gì. Ánh sáng sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện.
Đơn giản là ánh sáng trong cái hang này không hề truyền đi theo quy luật tự nhiên.
Cho nên thời gian cũng vậy.
Nơi này chính là nguồn gốc tạo ra việc chúng tôi vượt thời gian, chỉ là lúc ấy tôi không hiểu, cũng tạm thời không cảm nhận ra được mà thôi.
Tôi miêu tả phong cảnh xung quanh cho Ô Ngộ nghe. Anh im lặng mà chăm chú, lông mày khẽ cau lên, lộ ra tràn đầy sức sống, thực ra anh cũng rất nghi ngờ cái hang khép kín này.
"Xem này!" Đột nhiên có người kích động hô, tôi ngẩng đầu lên nhìn, là Chu Duy, anh ta chỉ vào trên đỉnh đầu, mặt cũng đỏ lên. Những người khác đều đi qua, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt biến đổi: hưng phấn, hoài nghi, sợ hãi, kích động.
Ô Ngộ đã đứng lên, tôi nói: "Qua xem!" Dìu lấy anh, dẫm lên đá gập ghềnh đi qua. Đây là loại trải nghiệm kì lạ, chúng tôi đi hơi chậm, anh vừa mất đi thị lực chỉ có thể như đứa trẻ, tập tễnh đi, luôn nắm chặt tay tôi. Điều này khiến tôi đau lòng, nhưng lòng tràn đầy dịu dàng.
"Đợi anh già rồi, em sẽ dìu anh như vậy." Tôi nói.
Ô Ngộ lại nói: "Chỉ sợ khi già rồi lại thường xuyên muốn ôm bà lão."
Tôi lén cười.
Cuối cùng chúng tôi đã đi đến chỗ mọi người, khi tôi ngẩng đầu lên, cũng chấn động, đó là...
Đó là nước sao?
Trước mắt tôi nhìn thấy dây leo chằng chịt trong tâng đá, đại khái có một khối vuông khoảng hai mét, hoàn toàn khác biệt, hơi mỏng, như là đá tuyết, lại gần như trong suốt. Tôi nghĩ chỗ đó nhất định vô cùng mỏng, bởi vì chúng tôi gần như có thể nhìn thấy sóng nước lưu động, thậm chí thỉnh thoảng có cá bơi qua, còn cả ánh sáng loé lên. Trước đó Ô Ngộ đã nói với tôi, anh nghi ngờ chúng tôi luôn ở đáy hồ. Điều này khiến lòng tôi khẽ rung động, chẳng lẽ cuối cùng chúng tôi đã tiếp cận được với đáy hồ rồi, có thể từ nơi này đi ra ngoài?
Tôi không ngừng thuật lại những điều mắt thấy cho Ô Ngộ nghe, vẻ mặt anh rất yên tĩnh, giống như đang suy nghĩ sâu xa. Người bên ngoài cũng không kìm nén được, Ngôn Viễn cũng rất nhạy bén, vội nói: "Phía trên không phải là đáy hồ đấy chứ? Chúng ta có thể đi ra ngoài sao?"
Trước nay Chu Quý Nhuỵ luôn làm theo gã, lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Mẹ con Trần Như Anh cũng ngẩng đầu lên nhìn, hai mẹ con họ không có ý kiến gì với chuyện này. Chu Vũ Đồng im lặng nhìn, vẻ mặt cũng biến đổi. Tuy Chu Duy phát hiện ra, nhưng anh ta lại lo lắng chờ mong nhìn Lưu Song Song, chờ ý kiến của cô ấy. Lưu Song Song cũng nghiêm túc nhìn, sau đó khẽ gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy phía trên là đáy hồ. Nhưng... tại sao nước không rơi xuống đây, chỉ thấy một tầng mỏng như vậy..."
Ô Ngộ lên tiếng: "Nếu như kết cấu, sức dãn phù hợp, cho dù là một tầng đá cũng không phải không có khả năng chống lại áp lực của nước."
... Người đàn ông của tôi lại lộ ra dáng vẻ học bá rồi. Song lần này ngay cả tôi cũng hiểu được ý của Ô Ngộ, trước kia không phải trong tiết mục giải trí từng có người dùng trang giấy thấm đầy nước sao, dù sao ở thế giới của học bá cái gì cũng có thể, mê cung cũng có thể tính ra... Người bình thường chúng tôi không hiểu gì, nghe anh là được rồi.
Bình luận facebook