• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng (8 Viewers)

  • Chương 6

Chương 19: Đàm Giảo (4.1)

Khi Ô ngộ hỏi tôi tại sao lại ở chỗ này, tôi thực sự vừa ngột ngạt lại vừa sợ hãi.

Tôi nhìn vào mắt anh, muốn xem có chút quỷ kế hay là độc ác nào không, nhưng không có gì hết, ánh mắt anh trong trẻo, thâm sâu. Dù trong đêm khuya vẫn trước sau như một.

Vì thế tôi nhận ra không phải là anh.

Người dẫn tôi đến nơi này không phải là anh.

Mọi chuyện phải kể từ lúc tối nay tôi về nhà. Trong nhà vẫn bình thường, đồ dùng, vật phẩm, cửa sổ, cửa ra vào, thậm chí ngay cả dép lê tôi đá loạn ở cửa cũng không có dấu vết bị người động vào.

Tôi đã có một bữa no bụng với Tráng Ngư, vì thế ưỡn bụng ngồi trên ghế sô pha, xem TV một lát. Sau đó tôi phát hiện đã hết giấy ăn trên bàn, vì thế mở ngăn kéo bàn tìm một gói.

Tôi nhìn thấy có một phong thư màu đỏ nằm trong đó, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Tôi không nhớ nổi đây là thứ gì, hơn nữa tôi cũng không có ấn tượng gì về việc nhìn thấy phong thư này trong mấy ngày nay. Vì thế tôi mở nó ra.

Bên trong chỉ có một tờ giấy trắng, viết mấy hàng chữ:

"Nếu như muốn biết rõ cô đã mất đi thứ gì.

Mười giờ tối ngày 17 tháng 7, tới đường giao giữa đường Bạch Vân và phía tây bờ sông.

Đàm Giảo, tới tìm tôi."

Tôi ngây người, sau đó đổ mồ hôi lạnh, như có kiến bò qua lưng tôi. Tôi vội ngẩng đầu, nhìn mọi nơi trong nhà, phòng bếp đen ngòm, phòng ngủ, ban công, rõ ràng không có gì hết.

Người nọ lẻn vào nhà tôi lúc nào để bỏ phong thư này? Mục đích của hắn là gì?

Không, cũng đã làm đến bước này rồi, nếu như muốn hại tôi thì quả thực dễ như trở bàn tay. Hắn chỉ muốn tôi đi thôi. Nếu tôi không nghe theo, có lẽ kết quả sẽ càng tệ hơn. Hơn nữa chỉ dựa vào một tờ giấy, báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì.

Tôi nhìn tờ giấy lần nữa, chữ viết trên đó rất đẹp, mạnh mẽ, thanh mảnh, có lực. Có lẽ phải luyện tập thời gian dài mới viết được như vậy. Tính cách của người viết chữ khá phóng khoáng.

Tôi còn chú ý tới hai câu đầu ghi rất nhanh, là lối viết thảo liền bút, nhưng câu cuối cùng rõ ràng chữ viết chậm dần, ghi cũng tinh tế hơn. Nét cuối cùng còn kéo dài.

Điều này nói lên gì chứ?

Nói rõ khi ghi đến câu cuối cùng tâm trạng của hắn khá khác so với lúc trước. Tâm trạng của hắn hơi mất ổn định.

"Đàm Giảo, tới tìm tôi."

Tôi đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, không biết có phải là biến thái không nữa?

Có nên đi không đây?

Hắn còn nói: nếu như muốn biết cô mất đi thứ gì.

Tôi bỏ con dao gấp vào túi áo, lại mở phần mềm "Tương thân tương ái" trên di động, đây cũng là "nơi trú ẩn" của tôi và Tráng Ngư. Cô ấy có thể tìm kiếm được vị trí của tôi bất cứ lúc nào, hơn nữa tôi có thể xin giúp đỡ từ cô ấy.

Song tôi hoàn toàn không nghĩ tới, tại địa điểm thời gian chỉ định người đầu tiên tôi gặp được lại là Ô ngộ. Nhìn anh cũng rất khiếp sợ, còn dồn tôi lên tường, ép hỏi tôi hẹn ai.

Anh cũng cất giấu bí mật.

Sau đó người đàn ông kia tới. Trong khoảng khắc thấy gã tim tôi đập như trống. Là gã sao? Gã đàn ông thỉu cổ quái? Tại sao gã lại còn ôm theo đứa bé?

Ô Ngộ đuổi theo. Tôi lập tức hiểu ra anh muốn cứu đứa bé kia. Anh bảo tôi ở yên tại chỗ. Có lẽ là do sương mù bao phủ màn đêm, tôi đâu phải là loại phụ nữ chịu ngồi yên đợi một chỗ, tôi phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Tôi đuổi theo, nhưng không nghĩ tới gã đàn ông kì quái ra tay độc ác như vậy, lần đầu tiên tôi trực tiếp đụng độ với người xấu, bị tổn thất nặng nề, té ngã trên mặt đất.




Chương 20: Đàm Giảo (4.2)

Da đầu đau đến mức khiến cả người tôi chết lặng, trong mắt chảy ra nước mắt nóng rát. Tôi mở mắt ra nhìn thấy trên đỉnh đầu mờ mờ, che đi chút ánh sáng, tôi phát hiện mình đã ngồi trong lòng Ô Ngộ từ lúc nào.

Anh tựa lưng vào tường, ôm eo tôi, cúi đầu nhìn tôi. Tôi ngồi trên đùi anh.

Cả người tôi lập tức có cảm giác tê dại, như có ai đó cầm lông chim cọ vào người tôi. Ánh mắt anh là lông chim đen. Tôi đẩy anh ra muốn đứng dậy, nhưng anh lại giữ tôi lại. Tim tôi đập nhanh, cảm giác không thể nào nhúc nhích.

Bọn tôi nói mấy câu, anh muốn xem vết thương trên đầu tôi, hiện tại tôi đã tỉnh táo trở lại, có lẽ tóc bị người kia kéo nên da đầu chảy máu, rất khó coi, sao tôi có thể để cho anh xem được chứ.

Vì thế tôi quyết tâm không cho.

Ngẩng đầu, lại nhìn thấy anh cười, tôi hỏi: "Anh cười cái gì?"

Anh đáp: "Không có gì, cảm thấy cô rất đáng yêu."

Tôi đột nhiên không nói ra lời. Anh cũng im lặng, hai chúng tôi cách nhau rất gần, đột nhiên cằm tôi hơi ngưa ngứa, là ngón tay anh khẽ chạm vào.

Tôi cảm thấy nhất định là mình bị điên rồi. Đêm khuya, con đường nhỏ phía trước đầy nguy hiểm, tôi ngồi trong lòng một người thợ máy mới quen ba ngày, mập mờ ái muội, im ắng dây dưa.

Trong ánh mắt anh như chứa đựng biển cả đen kịt, ngón tay anh chạm vào mặt tôi, trong nháy mắt tôi cảm giác được có phải anh muốn hôn tôi không, nhưng anh chỉ vịn vào tôi đứng lên, thấp giọng: "Để tránh phiền phức, nếu cảnh sát hỏi, cứ nói chúng ta hẹn hò gần đây."

Tôi đáp: "Vâng."

Lúc này tôi mới phát hiện tiếng còi xe cảnh sát đã đến gần như thế. Một xe cảnh sát dừng ở đầu ngõ nhỏ, mấy người cảnh sát chạy tới.

Tôi ôm lấy đứa bé trên mặt đất, có lẽ là nó sợ đến choáng váng, cũng đã khóc mệt, nên cuộn trong lòng tôi ngủ. Tôi và Ô Ngộ đứng tại chỗ chờ người tới, anh đặt tay lên vai tôi.
Mấy người cảnh sát chạy tới gần, tôi đột nhiên thoáng nhìn qua người thứ hai, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú lờ mờ dưới mũ, nhìn rất quen mắt. Trong lòng hơi hoảng hốt, không trùng hợp như vậy chứ.

Người cảnh sát kia cũng sững sờ khi thấy tôi.

Ánh mắt hai người bọn tôi giao nhau một lúc, tôi dời mắt đi, vẫn cảm nhận được anh ta ngẩn người nhìn tôi, y như một khúc gỗ trước kia.

Đột nhiên Ô Ngộ nghiêng đầu liếc tôi, ánh mắt thâm thuý khó đoán, sau đó anh nhìn Thẩm Thời Nhạn. Thẩm Thời Nhạn có lẽ cũng phát hiện ra ánh mắt mình không ổn, nên dời đi.

Đội trưởng cảnh sát lập tức nhận lấy đứa bé, cẩn thận nhìn một chút sau đó hỏi: "Hai người là ai?"

Tôi đáp: "Người qua đường."

Ô Ngộ: "Trước đó tôi và cô ấy đi qua góc đường, nhìn thấy một người đàn ông ôm đứa bé này. Chúng tôi cảm thấy người đàn ông đó rất kì quái, có lẽ đứa bé này không có quan hệ với anh ta, vì thế đuổi theo."

"Người đàn ông kia đâu?" Thẩm Thời Nhạn hỏi.

Ô Ngộ: "Chạy rồi."

Đội trưởng cảnh sát lại hỏi: "Nửa đêm nửa hôm, hai người chạy đến nơi này làm gì?"

Tôi liếc Thẩm Thời Nhạn, anh ta cũng nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc.

Ô Ngộ im lặng một lát: "Hẹn hò." Hai cảnh sát khác lộ ra sự hiểu rõ, ánh mắt Thẩm Thời Nhạn dời đi nơi khác.

Tôi có thể hiểu được sự xấu hổ của anh ta.

Dù sao tôi cũng từng qua lại với anh ta, tôi còn đá anh ta nữa. Hiện tại anh ta thân là cảnh sát, nhìn thấy tôi "gặp riêng" một người đàn ông vào lúc nửa đêm, thực ra tôi cũng hơi mất mặt.

Đội trưởng cảnh sát: "Tiểu Thẩm, ghi biên bản cho hai người bọn họ, sau đó đưa về Cục hỗ trợ điều tra."

Thẩm Thời Nhạn: "Rõ."

Sau đó tôi và Ô Ngộ bị tách ra. Tôi đứng ở chỗ cũ, Ô Ngộ bị đưa sang ngõ nhỏ bên kia, Thẩm Thời Nhạn cầm lấy cuốn sổ đặt câu hỏi. Cách khá xa nên tôi không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng vẻ mặt của họ rất bình tĩnh nghiêm túc. Cuối cùng Thẩm Thời Nhạn đóng sổ lại, để cho Ô Ngộ lên xe cảnh sát. Ô Ngộ ngẩng đầu, liếc tôi, ngón tay anh làm kí hiệu OK, ra hiệu mình không có việc gì. Sau đó anh gật đầu một cái, ngồi vào trong xe.

Thẩm Thời Nhạn cố chấp vịn tay vào cửa xe, mắt ngước lên trời, như là hoàn toàn không chú ý tới hành động của tôi và Ô Ngộ. Sau đó anh ta lấy sổ ra, cầm bút, dường như làm chút chuẩn bị, rồi đi tới trước mặt tôi.

Tôi đứng ở góc tường, xung quanh không có người. Thẩm Thời Nhạn cũng phải cao gần bằng Ô Ngộ, hơn tôi một cái đầu. Anh ta bỏ mũ xuống, liếc tôi, sau đó nhìn chằm chằm vào sổ: "Tên?"

Tôi im lặng nhìn anh ta: "Thẩm Thời Nhạn, những điều này anh đều biết hết cả rồi. Tên tôi, nghề nghiệp, địa chỉ, chiều cao, sở thích, mục tiêu tìm bạn đời... anh cũng đã rõ hết. Sao còn phải hỏi?"

Anh ta im lặng: "Tôi không biết cuối cùng cô lại lựa chọn qua lại với một thợ sửa xe."

Tôi: "..."






Chương 21: Đàm Giảo (4.3)

Anh ta dường như cũng phát hiện ra mình hơi xúc động, khẽ ho một tiếng: "Miêu tả sơ qua một chút về ngoại hình của người đàn ông kia."

Tôi cẩn thận nhớ lại, miêu tả một lần, anh ta nhanh chóng ghi lại.

Anh ta lại hỏi mấy vấn đề, tôi đáp lại từng cái. Anh ta ghi rất nghiêm túc, lúc làm việc rất chăm chú, lời ít ý nhiều, logic rõ ràng, là dáng vẻ cảnh sát có uy tín đáng tin cậy.

Cuối cùng anh ta khép sổ lại: "Theo chúng tôi đến Cục, hai người còn cần phải tra hỏi cẩn thận về vụ án này." Lại bỏ thêm một câu: "Chỉ cần hai người không có liên quan gì đến vụ án sẽ không sao."

Anh ta dẫn tôi đi về phía xe, tôi không nhịn được hỏi: "Tôi đi chung xe với Ô Ngộ sao?"

Anh ta đáp: "Không phải."

Tôi: "À."

Anh ta im lặng mấy giây, nói tiếp: "Chỉ mấy mất tiếng sẽ thả hai người ra thôi. Hai người sẽ sớm gặp nhau." Giọng nói của anh ta bình thản, không nghe ra được chút cảm xúc gì. Tôi muốn giải thích, nhưng thực sự cũng không nói rõ được, nên đành thôi.

Hơn nữa tôi cũng không nhận ra anh ta còn chút tình cảm nào với mình, dù sao chúng tôi cũng chỉ qua lại hai tuần lễ, ngay cả tay còn chưa nắm qua, do tính tình cứng nhắc của anh ta, nên khó mà tự nhiên được.

Một xe cảnh sát khác đã chở Ô Ngộ đi rồi, tôi ngồi vào ghế sau chiếc còn lại. Vốn ghế lái đã có cảnh sát, Thẩm Thời Nhạn gõ cửa sổ xe: "Cậu ngồi đằng sau đi để tôi lái xe." Người nọ hỏi: "Tại sao?" Thẩm Thời Nhạn đáp: "Đừng hỏi nhiều như vậy." Tôi ngẩng đầu nhìn trời.

Đã là rạng sáng, xe cảnh sát chạy như bay, bỏ lại cảnh sắc yên tĩnh ở thành phố này lại phía sau. Trên đường đi, hai cảnh sát không nói với nhau câu nào. Tôi liếc nhìn gương mặt im lặng như bức tượng điêu khắc của Thẩm Thời Nhạn, lại nhìn người cảnh sát lạnh lùng bên cạnh, trên người bọn họ đều có khí chất đặc thù, khi chất thuộc về cảnh sát hình sự.

Trong lúc đó, có một tia sáng hiện lên đầu tôi.

Tôi khẽ hắng giọng, mở miệng: "Thẩm Thời Nhạn, anh là cảnh sát hình sự, vậy anh cảnh sát này cũng thế."

Thẩm Thời Nhạn không quay đầu lại, chỉ hỏi: "Thế thì sao?"

Tôi thoáng cười: "Nếu là vụ án bắt cóc trẻ em đột ngột, thì trước tiên phải chạy tới hiện trường là khu dân cư, nhưng các anh thì không. Thẩm Thời Nhạn, anh ở tổ trọng án, bình thường các anh sẽ không quản lý. Vậy đây không phải vụ án đầu tiên mà là án liên hoàn."

Hai người bọn họ đều không nói gì.

Một lát sau, Thẩm THời Nhạn lên tiếng: "Cô không thể hỏi nhiều như vậy."

Tôi khẽ dựa về sau, vắt chéo chân: "Ai hỏi anh, tôi tuỳ tiện suy đoán là biết thôi."

Sau khi xảy ra chuyện đêm nay, đúng như Thẩm Thời Nhạn dự đoán, tôi bị giữ lại hỏi mấy tiếng, lúc hừng đông được thả ra.

Cánh sát hỏi rõ mọi chi tiết, còn không ngừng hỏi đi hỏi lại, nhưng tôi có thể hiểu được. Quá trình tra hỏi diễn ra thuận lợi, tôi cảm nhận được bọn họ đã loại bỏ lòng nghi ngờ với tôi, chỉ trừ mỗi người cảnh sát đi chung với Thẩm Thời Nhạn, nắm chặt lấy một điểm không buông: "Cô và Ô Ngộ đang hẹn hò sao? Chúng tôi lên mạng điều tra rồi, cô là tác giả nổi tiếng, thu nhập không tệ, có nhà có xe. Anh ta chỉ là thợ máy từ nơi khác đến. Tại sao cô lại qua lại với anh ta?"

Ban đầu tôi chỉ biết nói: "Thích thôi." Sau đó bị hỏi nhiều quá phiền đành đáp: "Anh ấy đẹp trai. Dáng vẻ anh ấy đẹp trai như vậy lại có sức hút. Anh ấy nghèo nhưng tôi vẫn muốn ở bên anh ấy."

Tôi không biết Ô Ngộ sẽ trả lời vấn đề này như thế nào, nhưng tôi tin ưu điểm của mình có rất nhiều, cũng không khiến anh khó xử.

Chỉ là lúc tôi trả lời vấn đề này, Thẩm Thời Nhạn luôn cúi đầu, sắc mặt hơi khó coi, khiến cho tôi cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cảm giác mỗi câu của mình như tát vào mặt anh ta. Tôi đoán đồng nghiệp của anh ta cũng không biết mối quan hệ giữa chúng tôi, nếu tôi là anh ta cũng sẽ không nói ra chuyện này với người khác.

Lúc tôi được thả ra thì biết Ô Ngộ đã về. Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời vừa lên, tuy cả đêm không ngủ vô cùng mệt mỏi, nhưng trong đầu căng như dây đàn.

Nếu Ô Ngộ không phải là người gửi giấy cho tôi, vậy tôi có thể kết luận chỉ có thể là tên tội phạm liên hoàn xuất hiện sau đó, gã đàn ông kì quái kia.

Tại sao gã lại dẫn tôi đến hiện trường gã gây an? Thậm chí còn ngăn cản gã gây án. Tôi không quen biết gã, rốt cuộc mục đích của gã là gì?

Những chuyện này không có cách nào mà giải thích theo lẽ thường được, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có manh mối.

Ô Ngộ.

Tại sao anh cũng có ở đó, còn chưa nói nguyên nhân cho tôi biết nữa. Tôi có trực giác anh ta nhất định biết rõ nội tình.

Tâm trạng tôi đột nhiên hơi sốt ruột. Đây là cảm giác rất kì quái, tôi mới biết anh ta ba ngày. Tôi hoàn toàn không biết gì về anh ta hết, thế nhưng có rất nhiều chuyện gắn kết chúng tôi với nhau. Anh giống y hệt người đàn ông trên thuyền kia, anh còn có cảm giác không bình thường với tôi, anh còn xuất hiện cùng một chỗ không nên xuất hiện với tôi.

Anh rốt cuộc là ai?

Tôi quyết định quay về ngủ một giấc, khôi phục đầy đủ tinh thần sẽ đi tìm anh hỏi cho rõ ràng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom