Khi tôi [3]
Tắt cái quạt đi, tôi ngồi nhìn nó quay chậm dần trong khi cảm giác khô rát ở da đở bớt. Một cảm giác nóng trong phòng ập đến ngày sau đấy và tôi rồi lại cứ phải đưa chân dậm một tiếng tạch lên nút bật quạt.
Sài Gòn khó để yên cho, mà đấy cũng là điều tôi quen từ lâu để đâu và đấy rồi.
Mắt khô khó chịu khi quạt cứ phả thẳng vào mặt. tôi quay cái quạt sang một phía sau lưng. Cái quạt với dây điện ngắn chủn cắm vừa tới cái ổ cẳm cao trên tường căng ra như dây phơi đồ, sao đó bật ra khỏi, kết thúc một chu kì chịu đựng. Tôi cuối cùng lại để nó phà vào mặt như cũ.
Cuốc sống ở trọ tạm hơn tôi nghĩ nhiều khi còn đi học cấp 3. Tự do, thoải mái, dù đều đặn hằng tháng nạn đói đi qua để lại chút hậu quả - tôi gầy như vẫn vậy sau 2 năm khăn gói rời xa TL.
Thế giới đây luôn ở một mức ổn, không gì nổi bật, để làm nó trở nên thêm tốt đẹp hoặc bớt rắc rối. Đôi khi nó đơn điệu một cách vô vị. Tẻ nhạt trôi đi những ngày cô đơn. Ôm cây guitar nghịch để mỗi đêm đến, bà chủ gõ cửa đùng đùng trước khi tôi nhanh chóng cất đàn, tắt đèn giả vờ đi ngủ.
Tự nhủ có lẽ mình nên đi phượt đâu đó trong thành phố một lần, bằng xe đạp hoặc buýt. Hưởng thụ hay trãi nghiệm các kiểu cuộc sống hỗn độn ngoài kia, thay vì sống hằng ngày qua màn hình desktop. Nhưng đâu lại vào đấy khi những cơn mưa luôn đến trong hiếm hoi những lúc quyết tâm tôi nhú khỏi đầu, nhấc mông khỏi cái giường bên con latop với màn hình đây mã một cách khó khăn như cây nhổ rễ.
Tôi hay đi bộ ra một cửa hàng tiện ích đầu hẻm để mua mỳ tôm, loại rẽ nhất cho sinh viên. Một công việc quen thuộc. Cửa hàng có một cái chuông treo trên cửa kính, mỗi lần khách vào nó sẽ reo lên, nhưng nó khá nhạy, tôi vẫn hay thử quạt tay qua lại trước khoảng không để nó reo liên hồi như một sở thích kì lạ của một tên người hay bảo 'nó' khùng.
Dạo này máy tính dích một con malware gì đó rất nặng, cài lại win phát mệt. Tôi chuyển dần luôn sang dùng song song linux, tùy biến lại một chút cho Mint, tôi bắt đầu viết những câu chữ mới trên một phần mềm xa lạ.
Tắt cái quạt đi, tôi ngồi nhìn nó quay chậm dần trong khi cảm giác khô rát ở da đở bớt. Một cảm giác nóng trong phòng ập đến ngày sau đấy và tôi rồi lại cứ phải đưa chân dậm một tiếng tạch lên nút bật quạt.
Sài Gòn khó để yên cho, mà đấy cũng là điều tôi quen từ lâu để đâu và đấy rồi.
Mắt khô khó chịu khi quạt cứ phả thẳng vào mặt. tôi quay cái quạt sang một phía sau lưng. Cái quạt với dây điện ngắn chủn cắm vừa tới cái ổ cẳm cao trên tường căng ra như dây phơi đồ, sao đó bật ra khỏi, kết thúc một chu kì chịu đựng. Tôi cuối cùng lại để nó phà vào mặt như cũ.
Cuốc sống ở trọ tạm hơn tôi nghĩ nhiều khi còn đi học cấp 3. Tự do, thoải mái, dù đều đặn hằng tháng nạn đói đi qua để lại chút hậu quả - tôi gầy như vẫn vậy sau 2 năm khăn gói rời xa TL.
Thế giới đây luôn ở một mức ổn, không gì nổi bật, để làm nó trở nên thêm tốt đẹp hoặc bớt rắc rối. Đôi khi nó đơn điệu một cách vô vị. Tẻ nhạt trôi đi những ngày cô đơn. Ôm cây guitar nghịch để mỗi đêm đến, bà chủ gõ cửa đùng đùng trước khi tôi nhanh chóng cất đàn, tắt đèn giả vờ đi ngủ.
Tự nhủ có lẽ mình nên đi phượt đâu đó trong thành phố một lần, bằng xe đạp hoặc buýt. Hưởng thụ hay trãi nghiệm các kiểu cuộc sống hỗn độn ngoài kia, thay vì sống hằng ngày qua màn hình desktop. Nhưng đâu lại vào đấy khi những cơn mưa luôn đến trong hiếm hoi những lúc quyết tâm tôi nhú khỏi đầu, nhấc mông khỏi cái giường bên con latop với màn hình đây mã một cách khó khăn như cây nhổ rễ.
Tôi hay đi bộ ra một cửa hàng tiện ích đầu hẻm để mua mỳ tôm, loại rẽ nhất cho sinh viên. Một công việc quen thuộc. Cửa hàng có một cái chuông treo trên cửa kính, mỗi lần khách vào nó sẽ reo lên, nhưng nó khá nhạy, tôi vẫn hay thử quạt tay qua lại trước khoảng không để nó reo liên hồi như một sở thích kì lạ của một tên người hay bảo 'nó' khùng.
Dạo này máy tính dích một con malware gì đó rất nặng, cài lại win phát mệt. Tôi chuyển dần luôn sang dùng song song linux, tùy biến lại một chút cho Mint, tôi bắt đầu viết những câu chữ mới trên một phần mềm xa lạ.
Bình luận facebook