Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Sau hôm đó thì em ấy thường xuyên gọi điện cho mình, lúc đầu nói chuyện vu vơ, hỏi về việc cấp dưỡng cho con rồi quyền nuôi con… Xong sau thân thân rồi thì ấy cũng tâm sự tình yêu và cuộc đời.
Em ấy tên là Vi, gọi là em nhưng Vi hơn mình 2 tuổi, tại hôm đầu tiên gọi điện kêu bằng anh rồi nên sau khi biết tuổi Vi vẫn xưng hô anh em ngọt xớt. Số Vi cũng khổ. Hồi đang học lớp 12 thì yêu một ku lớn hơn 5 tuổi, xong có bầu nên phải nghỉ học. Bố mẹ Vi cũng thuộc dân giang hồ máu mặt, đã lôi được cái thằng bỏ mẹ kia đến, táng cho 1 trận rồi bắt phải lấy Vi.
Vậy là 2 đứa lấy nhau mà không có hôn thú, cũng chả tổ chức đám cưới. Bố mẹ Vi cho 2 đứa một cái nhà dọn ra ở riêng. Còn cho thằng kia một chân đi thu tiền bóng, tưởng nó sẽ biết điều mà chăm vợ chăm con. Không ngờ cái thằng bỏ mẹ ấy nó thù bố mẹ Vi, thù luôn sang cả Vi. Trong một lần rượu say, máu dồn lên não, nó đánh Vi sẩy thai luôn. Đến khi tỉnh rượu thì thằng con rời sợ teo chim nên nhảy tàu trốn vào nam không một lời từ biệt.
Thế là Vi ở vậy, coi như đã qua một đời chồng. Được cái sau khi rời bàn tay với bàn chân vũ phu của thằng con rời kia thì Vi bắt đầu hồi sắc trở lại. Mới 18-19 tuổi, lại đang phây phây ra nên đàn ông lại bu lại như ruồi.
Căn bản vận số Vi nó đen, một đống đàn ông không chọn, cuối cùng xiêu lòng trước 1 anh thư ký toà, tạm gọi là Tuấn nhé. Ku Tuấn này thì cũng bảnh bao đẹp trai và gia đình có điều kiện. Quen nhau biết quá khứ của Vi thì Tuẫn cũng vỗ ngực bỏ qua thậm chí còn yêu chiều Vi hơn. Vi cảm động lắm, nguyện một lòng một dạ theo Tuấn.
Trái ngang là Vi thì đi đạo, mà Tuấn thì làm ở toà án. Không biết cái lệ của toà án ở Việt Nam như thế nào, nhưng khi mà Tuấn lên báo cáo với cấp trên là chuẩn bị lấy Vi về làm vợ thì được thông báo là: Nếu lấy vợ là người theo đạo thì Tuấn gần như không còn cửa bổ nhiệm thẩm phán. :nosebleed:
Tuấn nghe xong thì suy sụp hoàn toàn, Gần chục năm trời lóc cóc làm chân thư ký quèn cũng chỉ mong đến ngày bổ nhiệm thẩm phán để vơ vét bù lại.Ấy vậy mà giờ vì người yêu mà mất tất cả. Tình yêu và sự nghiệp, chon cái gì đây.
Có lẽ do hồi nhỏ hay đọc truyển tiểu thuyết tình cảm, rồi lớn lên trong thời buổi văn hoá Hàn Quốc tràn lan nên Tuấn đã lựa chon Vi thay vì sự nghiệp.
Ông trời cũng cảm động trước thằng đàn ông chung tinh, thế nên sau khi ku Tuấn bỏ cái chân thư ký toà rồi ra ngoài mở văn phòng luật sư thì nhanh chóng làm ăn phất lên như gió. Có lẽ một phần là vì có mối quan hệ trước trong toà án, mặt khác quan hệ bên ngoài thì bố mẹ Vi giúp đỡ đến tận răng. Theo cái nghiệp luật sư mà vừa có xã hội đen vừa có xã hội đỏ bảo kê thì cưỡng thế éo nào được giàu sang.
Hơn nữa thì lấy nhau được hơn 1 năm thì Vi sinh cho đồng chí Tuấn một thằng ku đẹp như trong tranh. Vậy là vợ đẹp con khôn, nhà cao cửa rộng, tiền nhiều như nước. Năm đó Tuấn mới ngoài 30. Đời thằng đàn ông cũng chỉ phấn đấu đến thế thôi chứ còn cần gì nữa.
Cơ mà khổ nỗi, ăn no đẫm chuồng, nhàn cư vi bất thiện, khi mà có tất cả mọi thứ rồi thì đồng chí Tuấn bắt đầu đổ đốn. Tiền nhiều quá không biết làm gì cho hết thì mang đi cho gái. Cho gái cũng không hết thì mang đi đập đá. Tuấn quẳng hết việc quản lý văn phòng lại cho vợ.
Lúc đầu Vi không biết, nghĩ là Tuấn bận công bận việc nên cũng chăm chỉ đối nội đối ngoại thay chồng. Thế nhưng cứ mỗi lần ngáo đá về là đồng chí Tuấn lại lôi vợ ra hành. Mà cái thằng con rời, hành gì không hành, nó cứ đè vợ nó ra nó phang phập. Cái giống ngáo đá thì biết rồi đấy, nó hành Vi cả đêm mà vẫn không nghỉ. Trong khi Vi thì có được xài dopping ké đâu. Thế nên lúc đầu thấy Tuấn mãi không ra thì Vi cũng sướng cũng hưởng thụ. Nhưng thấy đến 1-2 tiếng mà nó vẫn còn hùng hục thì bắt đầu dát. Rồi đến khi chả còn nước để mà ra nữa thì bắt đầu đau. Đau thì phải khóc, cơ mà cứ khóc là nó táng. Sau một đêm hành xác thì thằng chồng ngửa mặt nhìn quạt trần cười sằng sặc, còn con vợ úp mặt xuống gối khóc rưng rức.
Cái bi kịch suиɠ sướиɠ ấy nó không chỉ diễn ra một lần, mà nó kéo dài hàng năm trời. Vi cũng chả dám nói với ai bởi bố mẹ thì vẫn coi Tuấn như người hùng, đẹp trai tài giỏi lại còn gỡ quả bomb nổ chậm cho ông bà. Mà nếu có mách thì mách như nào, chả nhẽ lại trình bày là: Chồng con nó “ấy” con lâu quá con không chịu được à. Nói thế thì bà mẹ sẽ thèm còn ông bố thì sẽ cú. Nhưng tóm lại là cũng sẽ chả ai giải quyết cho cái chuyện vợ chồng nhà anh chị .:nosebleed:
Vậy là Vi ngậm đắng nuốt cay chịu đừng. Nói thì nói thế, chứ chịu thế beep nào được. Người chứ có phải búp bê beep đâu.
Sau một năm trời bị hành xác thì Vi nhận ra là mình không còn cảm xúc khi gần chồng. Không thấy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ và nước thì cũng không còn để mà ra nữa. Rồi dần dà Vi sợ gần chồng, sợ luôn cả gần đàn ông. Mà phụ nữ mà sợ đàn ông thì còn éo gì là phụ nữ nữa. Nhất là một người có nhu cầu cao như Vi.
Vậy mới có cái cuộc gọi điện cho mình hôm đó. Có thể sâu thẳm trong lòng Vi đã nghĩ đến cái chết. Có điều Vi không dám hoặc chưa dám mà thôi.
Những nội dung trên là mình tóm tắt lại sau rất nhiều cuộc hầu chuyện đêm khuya với Vi, cả những thông tin mà sau này quên thân với Vi rồi mình mới biết. Nhưng cứ tổng hợp lại hết trong một chap để anh em tiện theo dõi.
Tại sao Vi lại kể hết mọi chuyện với mình như thế.
Thứ nhất: Có lẽ là do Vi đang phát điên vì không biết chia sẻ bi kịch cuộc đời với ai.
Thứ hai: Do Vi nghĩ mình là một thằng ất ơ ở đâu đó mà có khi cả đời sẽ chẳng bao giờ gặp. Nói xong để đấy thôi.
Thứ ba: Chắc chắn là do giọng mình truyền cảm và ấm áp, đi vao lòng người như anh Tạ Biên Cương rồi (Mình cho rằng đây là lý do quan trọng nhất)
Sau này nhìn lại thì Vi cũng nhiều lần khẳng định rằng cài ngày mà em ấy gọi điện cho mình là bước ngoặt trong cuộc đời em ấy.
Sau hôm đấy, một phần do mình động viên, một phần do hoàn ảnh xô đẩy, em ấy quyết định ly thân với chồng, bế con về nhà bố mẹ đẻ. Quãng thời gian đấy, Vi gọi cho mình suốt. Cứ rảnh là gọi, lúc thì khóc sướt mướt, lúc thì cười hềnh hệch. Nhưng tóm laị cười hay khóc thì đều thể hiện là em ấy đang rất bế tắc. Vì suốt một thời gian dài sống phụ thuộc vào chồng. Giờ tách ra, Vi chả biết làm gì để sống. Bố mẹ thì có 3 anh chị em. Giờ bề con về ông anh trai đã nhìn như quân thù quân hằn rồi. Chả trách được ông ấy, tự nhiên phải nuôi báo cô thêm 2 người nữa trong nhà. Bố ai mà chịu được.
Vậy là Vi phải tim cách kiếm sống. Tính đi tính lại thì Vi chỉ biết mỗi mấy cái công việc ở văn phòng luật. Suốt thời gian dài thay Tuấn quản lý văn phòng, Vi cũng biết được sơ sơ về hồ sơ giấy tờ và đặc biệt là cách mối quan hệ thì Vi nắm chắc trong lòng bàn tay. Vì là Vi đẹp và ăn nói có duyên, mà mấy bố nhà nước thì thấy gái một con chả xoắn hết cả quẩy lại giúp đỡ nhiệt tình.
Nói là nói thế, nhưng mà chuyên môn một chữ bẻ đôi không biết, sao mà làm được.
May cho Vi là biết mình. Gì chứ chuyên môn nghiệp vụ mấy cái đó mình nắm chắc lắm.
Thế là sau một tháng chuẩn bị. Vi quyết định mở một công ty tư vấn (không mở được văn phòng luật vì không có thẻ luật sư). Kể ra thì đúng là như trong phim. Một đứa không có bằng cấp 3 đi tư vấn về pháp luật (dưới sự hỗ trợ từ một thằng ất ơ chưa gặp mặt mà cũng chẳng biết ở đâu). Tất nhiên, Vi cũng không thể làm những thứ quá cao siêu, chủ yếu những vụ ly hôn ,những vụ tranh chấp đất đai, và mấy án hình sự đơn giản.
Ấy thế mà lại ra tiền. Công việc chính của Vi là chuẩn bị hồ sơ giấy tờ theo hướng dẫn của mình. Sau đó thì ôm tiền đi quan hệ. Nói một cách công bằng thì Vi cũng giống một cơ số luật sư khác đấy chứ. Chả phải, Họ cũng chẳng làm gì ngoài việc ôm tiền đi đút cho điều tra viên, kiểm sát viên và thẩm phán sao.
Vậy thì cần éo gì học 4 năm đại học luật, 2 năm học luật sư nhỉ. Vi chưa tốt nghiệp xong lớp 12 mà vẫn làm được ầm ầm kìa.
————————-
Cảm ơn anh em đã theo dõi.
Xin lỗi anh em vì 2 hôm nay mình bị đau mắt đỏ. Không nhìn được màn hình để viết truyện cho anh em.
Thực sự thì trong khi ngồi type những dòng này thì mắt mình vẫn nhoè nước, không vì xúc động chuyện Vi mà là vị mắt nó đau vẫn chưa khỏi.
Nhưng thấy anh em like và comment ủng hộ nhiệt tình quá nên mình cố viết.
Anh em đừng tiếc một cái click chuột để ủng hộ mình nhé. 4-5000 lượt view mà được có vài trăm like bọ. Tủi thân vl.
Thân.
Em ấy tên là Vi, gọi là em nhưng Vi hơn mình 2 tuổi, tại hôm đầu tiên gọi điện kêu bằng anh rồi nên sau khi biết tuổi Vi vẫn xưng hô anh em ngọt xớt. Số Vi cũng khổ. Hồi đang học lớp 12 thì yêu một ku lớn hơn 5 tuổi, xong có bầu nên phải nghỉ học. Bố mẹ Vi cũng thuộc dân giang hồ máu mặt, đã lôi được cái thằng bỏ mẹ kia đến, táng cho 1 trận rồi bắt phải lấy Vi.
Vậy là 2 đứa lấy nhau mà không có hôn thú, cũng chả tổ chức đám cưới. Bố mẹ Vi cho 2 đứa một cái nhà dọn ra ở riêng. Còn cho thằng kia một chân đi thu tiền bóng, tưởng nó sẽ biết điều mà chăm vợ chăm con. Không ngờ cái thằng bỏ mẹ ấy nó thù bố mẹ Vi, thù luôn sang cả Vi. Trong một lần rượu say, máu dồn lên não, nó đánh Vi sẩy thai luôn. Đến khi tỉnh rượu thì thằng con rời sợ teo chim nên nhảy tàu trốn vào nam không một lời từ biệt.
Thế là Vi ở vậy, coi như đã qua một đời chồng. Được cái sau khi rời bàn tay với bàn chân vũ phu của thằng con rời kia thì Vi bắt đầu hồi sắc trở lại. Mới 18-19 tuổi, lại đang phây phây ra nên đàn ông lại bu lại như ruồi.
Căn bản vận số Vi nó đen, một đống đàn ông không chọn, cuối cùng xiêu lòng trước 1 anh thư ký toà, tạm gọi là Tuấn nhé. Ku Tuấn này thì cũng bảnh bao đẹp trai và gia đình có điều kiện. Quen nhau biết quá khứ của Vi thì Tuẫn cũng vỗ ngực bỏ qua thậm chí còn yêu chiều Vi hơn. Vi cảm động lắm, nguyện một lòng một dạ theo Tuấn.
Trái ngang là Vi thì đi đạo, mà Tuấn thì làm ở toà án. Không biết cái lệ của toà án ở Việt Nam như thế nào, nhưng khi mà Tuấn lên báo cáo với cấp trên là chuẩn bị lấy Vi về làm vợ thì được thông báo là: Nếu lấy vợ là người theo đạo thì Tuấn gần như không còn cửa bổ nhiệm thẩm phán. :nosebleed:
Tuấn nghe xong thì suy sụp hoàn toàn, Gần chục năm trời lóc cóc làm chân thư ký quèn cũng chỉ mong đến ngày bổ nhiệm thẩm phán để vơ vét bù lại.Ấy vậy mà giờ vì người yêu mà mất tất cả. Tình yêu và sự nghiệp, chon cái gì đây.
Có lẽ do hồi nhỏ hay đọc truyển tiểu thuyết tình cảm, rồi lớn lên trong thời buổi văn hoá Hàn Quốc tràn lan nên Tuấn đã lựa chon Vi thay vì sự nghiệp.
Ông trời cũng cảm động trước thằng đàn ông chung tinh, thế nên sau khi ku Tuấn bỏ cái chân thư ký toà rồi ra ngoài mở văn phòng luật sư thì nhanh chóng làm ăn phất lên như gió. Có lẽ một phần là vì có mối quan hệ trước trong toà án, mặt khác quan hệ bên ngoài thì bố mẹ Vi giúp đỡ đến tận răng. Theo cái nghiệp luật sư mà vừa có xã hội đen vừa có xã hội đỏ bảo kê thì cưỡng thế éo nào được giàu sang.
Hơn nữa thì lấy nhau được hơn 1 năm thì Vi sinh cho đồng chí Tuấn một thằng ku đẹp như trong tranh. Vậy là vợ đẹp con khôn, nhà cao cửa rộng, tiền nhiều như nước. Năm đó Tuấn mới ngoài 30. Đời thằng đàn ông cũng chỉ phấn đấu đến thế thôi chứ còn cần gì nữa.
Cơ mà khổ nỗi, ăn no đẫm chuồng, nhàn cư vi bất thiện, khi mà có tất cả mọi thứ rồi thì đồng chí Tuấn bắt đầu đổ đốn. Tiền nhiều quá không biết làm gì cho hết thì mang đi cho gái. Cho gái cũng không hết thì mang đi đập đá. Tuấn quẳng hết việc quản lý văn phòng lại cho vợ.
Lúc đầu Vi không biết, nghĩ là Tuấn bận công bận việc nên cũng chăm chỉ đối nội đối ngoại thay chồng. Thế nhưng cứ mỗi lần ngáo đá về là đồng chí Tuấn lại lôi vợ ra hành. Mà cái thằng con rời, hành gì không hành, nó cứ đè vợ nó ra nó phang phập. Cái giống ngáo đá thì biết rồi đấy, nó hành Vi cả đêm mà vẫn không nghỉ. Trong khi Vi thì có được xài dopping ké đâu. Thế nên lúc đầu thấy Tuấn mãi không ra thì Vi cũng sướng cũng hưởng thụ. Nhưng thấy đến 1-2 tiếng mà nó vẫn còn hùng hục thì bắt đầu dát. Rồi đến khi chả còn nước để mà ra nữa thì bắt đầu đau. Đau thì phải khóc, cơ mà cứ khóc là nó táng. Sau một đêm hành xác thì thằng chồng ngửa mặt nhìn quạt trần cười sằng sặc, còn con vợ úp mặt xuống gối khóc rưng rức.
Cái bi kịch suиɠ sướиɠ ấy nó không chỉ diễn ra một lần, mà nó kéo dài hàng năm trời. Vi cũng chả dám nói với ai bởi bố mẹ thì vẫn coi Tuấn như người hùng, đẹp trai tài giỏi lại còn gỡ quả bomb nổ chậm cho ông bà. Mà nếu có mách thì mách như nào, chả nhẽ lại trình bày là: Chồng con nó “ấy” con lâu quá con không chịu được à. Nói thế thì bà mẹ sẽ thèm còn ông bố thì sẽ cú. Nhưng tóm lại là cũng sẽ chả ai giải quyết cho cái chuyện vợ chồng nhà anh chị .:nosebleed:
Vậy là Vi ngậm đắng nuốt cay chịu đừng. Nói thì nói thế, chứ chịu thế beep nào được. Người chứ có phải búp bê beep đâu.
Sau một năm trời bị hành xác thì Vi nhận ra là mình không còn cảm xúc khi gần chồng. Không thấy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ và nước thì cũng không còn để mà ra nữa. Rồi dần dà Vi sợ gần chồng, sợ luôn cả gần đàn ông. Mà phụ nữ mà sợ đàn ông thì còn éo gì là phụ nữ nữa. Nhất là một người có nhu cầu cao như Vi.
Vậy mới có cái cuộc gọi điện cho mình hôm đó. Có thể sâu thẳm trong lòng Vi đã nghĩ đến cái chết. Có điều Vi không dám hoặc chưa dám mà thôi.
Những nội dung trên là mình tóm tắt lại sau rất nhiều cuộc hầu chuyện đêm khuya với Vi, cả những thông tin mà sau này quên thân với Vi rồi mình mới biết. Nhưng cứ tổng hợp lại hết trong một chap để anh em tiện theo dõi.
Tại sao Vi lại kể hết mọi chuyện với mình như thế.
Thứ nhất: Có lẽ là do Vi đang phát điên vì không biết chia sẻ bi kịch cuộc đời với ai.
Thứ hai: Do Vi nghĩ mình là một thằng ất ơ ở đâu đó mà có khi cả đời sẽ chẳng bao giờ gặp. Nói xong để đấy thôi.
Thứ ba: Chắc chắn là do giọng mình truyền cảm và ấm áp, đi vao lòng người như anh Tạ Biên Cương rồi (Mình cho rằng đây là lý do quan trọng nhất)
Sau này nhìn lại thì Vi cũng nhiều lần khẳng định rằng cài ngày mà em ấy gọi điện cho mình là bước ngoặt trong cuộc đời em ấy.
Sau hôm đấy, một phần do mình động viên, một phần do hoàn ảnh xô đẩy, em ấy quyết định ly thân với chồng, bế con về nhà bố mẹ đẻ. Quãng thời gian đấy, Vi gọi cho mình suốt. Cứ rảnh là gọi, lúc thì khóc sướt mướt, lúc thì cười hềnh hệch. Nhưng tóm laị cười hay khóc thì đều thể hiện là em ấy đang rất bế tắc. Vì suốt một thời gian dài sống phụ thuộc vào chồng. Giờ tách ra, Vi chả biết làm gì để sống. Bố mẹ thì có 3 anh chị em. Giờ bề con về ông anh trai đã nhìn như quân thù quân hằn rồi. Chả trách được ông ấy, tự nhiên phải nuôi báo cô thêm 2 người nữa trong nhà. Bố ai mà chịu được.
Vậy là Vi phải tim cách kiếm sống. Tính đi tính lại thì Vi chỉ biết mỗi mấy cái công việc ở văn phòng luật. Suốt thời gian dài thay Tuấn quản lý văn phòng, Vi cũng biết được sơ sơ về hồ sơ giấy tờ và đặc biệt là cách mối quan hệ thì Vi nắm chắc trong lòng bàn tay. Vì là Vi đẹp và ăn nói có duyên, mà mấy bố nhà nước thì thấy gái một con chả xoắn hết cả quẩy lại giúp đỡ nhiệt tình.
Nói là nói thế, nhưng mà chuyên môn một chữ bẻ đôi không biết, sao mà làm được.
May cho Vi là biết mình. Gì chứ chuyên môn nghiệp vụ mấy cái đó mình nắm chắc lắm.
Thế là sau một tháng chuẩn bị. Vi quyết định mở một công ty tư vấn (không mở được văn phòng luật vì không có thẻ luật sư). Kể ra thì đúng là như trong phim. Một đứa không có bằng cấp 3 đi tư vấn về pháp luật (dưới sự hỗ trợ từ một thằng ất ơ chưa gặp mặt mà cũng chẳng biết ở đâu). Tất nhiên, Vi cũng không thể làm những thứ quá cao siêu, chủ yếu những vụ ly hôn ,những vụ tranh chấp đất đai, và mấy án hình sự đơn giản.
Ấy thế mà lại ra tiền. Công việc chính của Vi là chuẩn bị hồ sơ giấy tờ theo hướng dẫn của mình. Sau đó thì ôm tiền đi quan hệ. Nói một cách công bằng thì Vi cũng giống một cơ số luật sư khác đấy chứ. Chả phải, Họ cũng chẳng làm gì ngoài việc ôm tiền đi đút cho điều tra viên, kiểm sát viên và thẩm phán sao.
Vậy thì cần éo gì học 4 năm đại học luật, 2 năm học luật sư nhỉ. Vi chưa tốt nghiệp xong lớp 12 mà vẫn làm được ầm ầm kìa.
————————-
Cảm ơn anh em đã theo dõi.
Xin lỗi anh em vì 2 hôm nay mình bị đau mắt đỏ. Không nhìn được màn hình để viết truyện cho anh em.
Thực sự thì trong khi ngồi type những dòng này thì mắt mình vẫn nhoè nước, không vì xúc động chuyện Vi mà là vị mắt nó đau vẫn chưa khỏi.
Nhưng thấy anh em like và comment ủng hộ nhiệt tình quá nên mình cố viết.
Anh em đừng tiếc một cái click chuột để ủng hộ mình nhé. 4-5000 lượt view mà được có vài trăm like bọ. Tủi thân vl.
Thân.
Bình luận facebook