• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khinh Ngữ (6 Viewers)

  • Chương 2

Trái tim Tô Dật An trở nên nóng nảy bất an, và dưới tâm trạng nóng nảy ấy, điều hắn muốn làm nhất là gào lên một câu – Mẹ nó chứ đừng có thò đầu vào trong lỗ rốn hắn nữa.
Cảm giác kỳ dị thực sự khiến cho tim gan người ta đập loạn xạ, thân thể cứng đờ, huyết mạch ngừng trệ!
Nhưng hiện giờ hắn chẳng thể làm được gì, hắn chỉ có thể vừa ngây ra đầy phẫn nộ lại vừa bất lực nghe Lâm Khinh Ngữ úp sấp lên bụng mình thủ thà thủ thỉ. Khoảng thời gian đó với Tô Dật An mà nói dày vò không gì so sánh được.
Không biết đã thủ thỉ bao nhiêu lần, cuối cùng Lâm Khinh Ngữ cũng thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xuống “chân” hắn:
“Phù, thoải mái quá.”
Cô càng thoải mái, thì Tô Dật An lại càng thấy bực bội – Ngay cả việc hất cái chân để hẩy cái người kia ra hắn cũng không làm được!
Lâm Khinh Ngữ yên lặng ngồi dựa vào hắn một lúc, giống như thể cuối cùng cũng đã cảm nhận được khí hậu rét buốt của những ngày đầu đông, bèn đứng dậy cả người run rẩy, phủi phủi mông, lúc sắp đi còn vuốt ve cái hốc cây của hắn: “Ngày mai tôi lại đến nói chuyện với anh.”
Giờ cuối cùng Tô Dật An cũng cảm nhận tính quan trọng của khuôn mặt. Con người cần khuôn mặt, không phải là để dễ nhìn, mà là vì trong tình huống không thể thốt lên lời, sẽ cử động bốn mươi bốn khối cơ thịt ở mặt, thể hiện thật sinh động nhuần nhuyễn sự chán ghét của hắn đối với người khác, và gợi lên sự liêm sỉ của họ.
Giống như hiện giờ, hắn không có mặt, vì thế cậu thanh niên kia hoàn toàn không thể cảm nhận được sự chán ghét của hắn giành cho cậu ta, không mảy may có chút liêm sỉ nào, toàn thân nhẹ nhõm, cứ thế tung tăng chạy đi mất.
Tô Dật An tiếp tục đứng im tại chỗ, nhìn đăm đăm vào bóng lưng cậu thanh niên đang chạy càng lúc càng xa dần kia, càng nhìn, hắn lại càng cảm thấy có một cảm giác quen thuộc lạ lùng không thể nói rõ được.
Vì lượng tin tức nhất thời phải tiếp nhận quá nhiều mà não bị chết máy, đến cuối cùng giống như thể đã tìm lại được lý trí và khởi động được sự bình tĩnh. Tô Dật An rốt cuộc đã nhớ ra……
Cái người tên “Lin Qing Yu” cứ hét đi hét lại câu “Cô ta đã biến thành con trai rồi” trong lỗ rốn của hắn, lẽ nào là Lâm Khinh Ngữ mà hắn quen?
(Lin Quing Yu là phiên âm của Lâm Khinh Ngữ và của Lâm Thanh Vũ – người Khinh Ngữ nhà chúng ta nhập hồn vào. Nghe như truyện ma!!!)
Tô Dật An rất thông minh, thông minh đến độ từ nhỏ đã học nhảy lớp.
Vừa khéo, lúc nhỏ có một lần nhảy lớp, hắn nhảy lên lớp của Lâm Khinh Ngữ, nên biết cô.
Nhưng cùng học chẳng được bao lâu, hắn lại theo gia đình sang nước ngoài, nên nói về tuổi tác, thì theo lý hắn vẫn kém Lâm Khinh Ngữ một tuổi. Nhưng hiện giờ Lâm Khinh Ngữ học ở đại học A, tình cờ là, lúc này hắn cũng đã trở thành vị giáo sư xuất sắc du học từ nước ngoài về của đại học A. Trong số sinh viên của hắn, vừa hay có Lâm Khinh Ngữ.
Lâm Khinh Ngữ nói rằng cô ấy vừa tỉnh dậy thì biến thành con trai, còn hắn vừa tỉnh đậy thì lại biến thành một cái cây. Tô Dật An bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại trước khi bọn họ bị biến thành hình dạng này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn nhớ, hình như tối hôm qua hắn đi uống rượu.
Hôm thứ năm sau khi dạy ở giảng đường tầng xưới xong, lúc quay về căn hộ riêng ở bên ngoài trường, hắn nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ đang uống rượu đến say mèm cũng một cô bạn.
Cô bạn uống cùng Lâm Khinh Ngữ tên là Tô Hạ, cũng vừa khéo là, hắn cũng quen, cô ấy học trên Lâm Khinh Ngữ một khóa, giờ đang là nghiên cứu sinh của đại học A.
Hiển nhiên là Tô Hạ cũng quen hắn, không cần đoán hắn cũng biết, chắc chắn là Lâm Khinh Ngữ đã mắng mình không tiếc lời trước mặt cô bạn ấy, suy cho cùng việc hắn và cô nàng sinh viên Lâm Khinh Ngữ bất hòa với nhau, ầm ĩ đến tận chủ nhiệm khoa của bọn hắn còn biết cơ mà.
“Thầy Tô!” Tô Hạ hét toáng lên, “Thầy Tô!”.
Tô Dật An dừng chân, cuối cùng cũng đi qua đó.
Tô Hạ ngước nhìn hắn bằng khuôn mặt khổ sở: “Thầy Tô, thầy hướng dẫn của em bắt em phải gửi ngay tài liệu cho thầy ấy ngay, nhưng hiện giờ em thật sự không thể làm được, thầy giúp em trông chừng Khinh Ngữ một lát được không ạ, nửa tiếng sau em sẽ quay lại! Em đi giao tài liệu xong sẽ quay lại ngay!”.
Tô Dật An cau mày: “Gọi điện thoại bảo bạn cùng phòng của cô ấy tới đón, nếu không thì bảo người nhà tới.”
“Bạn cùng phòng của em ấy đều ra ngoài cả rồi, trong một chốc một lát thì không quay về ngay được đâu ạ, người nhà cũng ở rất xa, em thật sự vội lắm, nếu không đã đưa em ấy về luôn rồi, em đi gửi tài liệu một tí thôi, gửi xong sẽ lập tức quay lại ngay! Nể tình hai chúng ta cùng họ, nói không chừng tám trăm năm trước là người một nhà cũng nên, thầy giúp em đi ạ!” Tô Hạ vừa nói vừa đẩy Lâm Khinh Ngữ về phía Tô Dật An, “Hai người không phải từng là bạn học chung thời tiểu học sao, Khinh Ngữ nói lúc trước tình cảm hồi nhỏ của hai người rất tốt mà. Cứ như vậy đi nhé, em đi trước đây……”
Nói xong, cũng chẳng thèm quan tâm đến câu trả lời của Tô Dật An, cô nàng thật sự rảo chân chạy thẳng, xem ra, đúng là bị giục rất gấp.
Tô Dật An cúi đầu, nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ nghiêng ngả lảo đảo, liền lặng lẽ đứng ngay trước mặt cô.
Sau đó Lâm Khinh Ngữ ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Uống rượu không?”.
Ngay từ lúc bắt đầu, câu trả lời của hắn là từ chối.
Nhưng hắn không ngờ rằng, không có người uống rượu cùng, Lâm Khinh Ngữ liền gào khóc……
Tô Dật An vốn dĩ là người cho dù người trước mặt hắn có khóc nức nở như chó husky cũng sừng sững như núi đá, nhưng lúc ấy không biết tại sao, nghe Lâm Khinh Ngữ khóc lóc tố cáo tình người lạnh lùng, xã hội phức tạp với mình, hắn liền ngồi xuống nhận lấy chén rượu, uống cạn rồi nói.
(Mọi người có thể xem đoạn vid chú chó husky khóc nức nở đó ở đây)
“Tôi sẽ uống cùng em, nhưng đừng có gào thóc nữa.”
Sau đó…… không có sau đó.
Tửu lượng của hắn nổi tiếng là tệ miễn bàn, đợi đến lúc hắn tỉnh rượu, thì nhân sinh đã tàn tạ biến thành ma thế này rồi!
Tô Dật An không sao hiểu nổi, sau khi cùng uống rượu say xong, cùng xảy ra biến hóa, tại sao Lâm Khinh Ngữ lại có thể tiếp nhận một cách thích thú việc bản thân biến thành con trai đến thế…… Hoặc có thể nói là, tại sao cô ấy lại có thể biến thành một người đàn ông như ý nguyện, còn hắn…… lại biến thành một cái cây.
Quả nhiên là trời xanh đố kị người tài, ông trời ghen ghét với những người có chỉ số thông minh cao……
Những con gió đầu đông thổi qua những trạc cây, hắn nghe thấy tiếng lá cây chưa rụng và sắp sửa rụng trên đầy đầu mình kêu xào xạc, trước giờ Tô Dật An không phải là người sợ hãi nỗi cô đơn, thậm chí hắn còn thích cảm giác bản thân được yên tĩnh một mình là đằng khác, nhưng trong giờ phút này, nghe tiếng gió thổi, cảm nhận cơ thể cứng nhắc chỉ có thể bị ngoại lực tác động lên, khiến Tô Dật An lần đầu nhiên cảm thấy, đời người sao lại có thể tiêu điều đến thế…….
Hắn không thích cái cảm giác tất cả vật việc không nằm trong tầm khống chế của bản thân, cũng không thích cái cảm giác bất lực thế này, và không thích nhất, chính là cảm giác hoàn cảnh quen thuộc trước kia của mình, sự cân bằng trong cuộc sống thuộc về bản thân mà hắn luôn giữ gìn, đột nhiên bị phá vỡ.
Hắn rất ghét sự thay đổi.
Hắn muốn quay về……
Còn ở phía bên kia Lâm Khinh Ngữ lại không hề muốn quay về chút nào.
Cô bắt đầu hưng phấn bừng bừng thích nghi với cuộc sống sau khi bản thân biến thành con trai.
Cô không hề thấp thỏm, càng chẳng cảm thấy có chút gì bất an, trong lòng cô nghĩ thầm, nếu đây là một giấc mơ, thì cô sẽ sống một cuộc sống xõa tưng bừng trong mơ, nếu đây là hiện thực, thì càng phải kinh doanh thật tốt cuộc sống tương lai của bản thân. Vì bất luận có thế nào đi chăng nữa, thì ngày hôm nay thật sự tốt hơn rất nhiều so với ngày hôm qua thê thảm.
Lâm Khinh Ngữ quay về phòng ngủ, bắt đầu nói bóng nói gió với tên Vương béo đang mải chơi điện tử.
Tình hình trong phòng ngủ của nam thần có liên quan đến bản thân, Lâm Khinh Ngữ cũng hiểu được ít nhiều, vốn dĩ trong thế giới mà cô đang sống, phòng ngủ của Tạ Thành Hiên bắt đầu từ năm thứ nhất vào học, vì vấn đề điều chuyển sinh viên trong khoa nên chỉ có ba người ở, Tạ Thành Hiên, Vương Thần Dương và Chu Hưng trâu bò, và hiện giờ cô lấy thân phận con trai vào ở đây, vậy thì……
“Phòng của đám người Khang Lộ Lộ lớp chúng ta có phải chỉ có ba người ở thôi đúng không?”.
Vương béo đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại trả lời: “Hình như là vậy, lúc trước hồi khai giảng năm nhất do điều chuyển sinh viên trong khoa, nên phòng của bọn họ thiếu mất một người.”
Quả nhiên! Tình hình của thế giới này và thế giới nguyên bản của cô về cơ bản là giống nhau, duy chỉ có một điều khác biệt chính là cô đã biến thành con trai, dùng thân phận đàn ông để trưởng thành trong cuộc sống. Đây là một thế giới song song!
Đánh xong một màn, Vương béo quay đầu lại hỏi: “Cậu đột nhiên hỏi đến Khang Lộ Lộ làm gì? Lẽ nào!”.
“Đoán già đoán non cái gì, tớ hỏi giúp một đàn em khóa dưới.” Lâm Khinh Ngữ vớ bừa một cái cớ để qua mắt Vương béo, đang tính làm việc khác, thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Vừa nãy lúc cô chạy ra ngoài vẫn vứt điện thoại trên bàn không cầm theo, giờ liếc nhìn thanh tác vụ xem thử, đã thấy có hơn chục cuộc gọi nhỡ. Đều là của Lý Tư Hà gọi tới.
Nhìn thấy bức hình khuôn mặt Lý Tư Hà trong điện thoại, Lâm Khinh Ngữ cười cười, được lắm, cô đã tự mình xông đến cửa, thì đừng trách người ta xử đẹp cô.
Cô nhận điện thoại.
Trong khoảnh khắc khi điện thoại được kết nối, đối phương căn bản không cho Lâm Khinh Ngữ mở miệng, đã gắt lên một câu đầy tức giận: “Sao em gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại mà anh không nghe máy! Anh đang làm gì vậy hả!”.
“Chẳng làm gì cả.” Lâm Khinh Ngữ lãnh đạm trả lời, nhìn thấy Vương béo ở bên cạnh đang liếc mắt nhìn mình, cô liền ho khan một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài ban công, sau đó đóng cửa sổ lại, “Là thế này, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô.”
“Thương lượng cái gì, trước tiên anh phải giải thích rõ cho em nghe tại sao không chịu nghe máy!”.
“Không muốn nghe.”
“Lâm Thanh Vũ anh bị làm sao vậy hả! Hôm qua đã hẹn nhau rõ ràng là sẽ cùng ăn cơm với em, vậy mà hôm nay lại không thấy bóng dáng anh đâu, điện thoại cũng không thèm trả lời! Giờ thái độ của anh lại như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”.
Nghe thấy ở đầu bên kia Lý Tư Hà tức đến tóc tai dựng đứng, tâm tình Lâm Khinh Ngữ sung sướng như đang bay.
Tức thì tốt, cáu thì tốt! Cô rất thích nhìn thấy bộ dạng đó của cô ta. Càng tức càng cáu càng bất lực, thì cô lại càng vui. Mối quan hệ giữa cô và Lý Tư Hà, vốn dĩ xấu như vậy đấy.
Lâm Khinh Ngữ bĩu môi nhún vai rất thờ ơ, vô cùng dửng dưng đáp: “Là có ý muốn chia tay đấy.”
“Lâm Thanh Vũ em nói cho anh biết, nếu anh còn như vậy nữa em sẽ chia tay với anh…… anh…… anh nói gì cơ?”.
Đầu bên kia điện thoại chưa kịp nói xong thì đã sốc đến ngây người, Lâm Khinh Ngữ có thể tưởng tượng ra nhất định khuôn mặt của Lý Tư Hà ở bên kia đang viết hai chữ đờ đẫn rất to.
“À, nói chia tay.” Lâm Khinh Ngữ nói xong, quay đầu lại nhìn, Tạ Thành Hiên vừa quay về phòng, lập tức cô không còn tâm trí đâu để tán gẫu dông dài với Lý Tư Hà nữa, “Cứ như thế nhé, tôi cúp máy đây.” Cô vội vàng tắt máy, nhân tiện tắt luôn cả nguồn, diệt trừ hậu họa về sau, rồi mới bước vào phòng.
Tạ Thành Hiên quay về phòng lấy bóng rổ, nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ đang ở đây, liền gác một tay lên vai cô: “Đi nào, hôm nay tớ luyện ném rổ, cậu đi làm đối thủ cho tớ.”
Bờ vai được nam thần gác lên, ngón tay cậu ấy thon dài, lòng bàn tay ấm áp dán lên da thịt cô, nhiệt độ từ chỗ Tạ Thành Hiên chạm vào bắt đầu âm ỉ cháy, sau đó lan theo mạch máu thiêu đốt cả trái tim.
Lâm Khinh Ngữ trợn mắt, cứ thế đờ ra nhìn bản thân bị lôi ra ngoài, hoàn toàn quên sạch cả chuyện phản kháng.
Mãi cho đến khi bị lôi ra giữa sân bóng rổ, Lâm Khinh Ngữ mới tỉnh táo lại, cô đâu có biết chơi bóng rổ.
Cô bị bắt phải ngồi xổm, bày ra tư thế như đang phòng thủ, trên sân bóng rổ buổi trưa, chỉ có duy nhất hai người bọn họ, vầng thái dương rải ánh nắng lấp lánh trên đỉnh đầu, là luồng nhiệt ấm ấp mà chỉ ánh mặt trời đầu đông mới có.
Lâm Khinh Ngữ nhìn Tạ Thành Hiên đang đứng phát bóng trước mặt mình, đột nhiên nhớ đến một ngày hồi năm nhất. Khi đó cũng là đầu đông, cô phải tới khu phía tây của trường tham gia thi đấu, nhưng phòng của cô lại ở khu phía đông, cô vội vã lao đi, nếu giờ không nhanh lên thì sẽ muộn mất, thì đúng lúc ấy Tạ Thành Hiên đi xe đạp dừng đuôi xe ngay trước mặt cô: “Cậu đi đâu mà chạy vội chạy vàng thế.”
“Tớ đi thi đấu……” Chân cô vẫn không dừng, lời còn chưa nói xong đã định chạy tiếp.
“Tớ chở cậu đi.”
Đó là lần đầu tiên cô ngồi sau xe đạp của một nam sinh, dựa gần sát vào lưng cậu ấy, để cậu ấy che chắn những cơn gió đang chực chờ táp vào mặt mình. Dọc đường đi rất thuận lợi, nhưng Lâm Khinh Ngữ mãi không thể nào quên được ánh mặt trời trên đường, và mùi hương sảng khoái trong lành trên người cậu truyền đến.
Cậu ấy chở cô đến nơi, lúc xuống xe còn vỗ vai cười khẽ với cô rồi nói cố lên nhé.
Thời niên thiếu, sự xao động trong trái tim thiếu nữ có thể chỉ vì một khoảng khắc ngẫu nhiên như vậy mà thôi, sau đó cứ nhớ nhung mãi không quên, khắc thành một bức tranh trong tim.
Tạ Thành Hiên chính là bức tranh cô giấu kín trong trái tim mình.
Cứ hễ nhớ đến là thấy ấm nóng đến bỏng người.
Lâm Khinh Ngữ đang mải nhìn cậu phát bóng, thì đột nhiên, Tạ Thành Hiên nhảy bật lên, ném quả bóng vào trong rổ, quả bóng đập vào bảng rổ, lực ném quá mạnh, nên bị dội ngược. Đúng lúc ấy Lâm Khinh Ngữ cũng vừa hoàn hồn quay người lại, chỉ thấy quả bóng bay ngược về phía mình giống như có mắt, đập một cú vô cùng chuẩn xác vào chính giữa mặt Lâm Khinh Ngữ.
“Á!” Lâm Khinh Ngữ kêu lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Khoang mũi cay sè sưng đau, cô giơ tay bịt chặt, sau đó nhìn thấy máu mũi chảy ra dính đầy lên tay mình.
“Ha ha ha ha!” Tiếng cười phía sau lưng vang lên, Lâm Khinh Ngữ nhẫn nhịn cơn đau quay lại nhìn về phía sau, chỉ thấy Tạ Thành Hiên đang cười như một thằng bé to đầu ngây thơ, có lẽ hình ảnh về cái liếc mắt của Lâm Khinh Ngữ lúc quay đầu lại quá máu me tơi tả, nên Tạ Thành Hiên mới đi tới gần cúi người xuống nhìn cô, “Có sao không?”.
Trông dáng vẻ của cô giống không sao lắm à……
Trong lòng tuy rằng rất lộn ruột, nhưng Lâm Khinh Ngữ vẫn nói: “Không sao.” Cô chùi máu mũi, đang muốn tự mình đứng dậy, thì có một bày tay duỗi ra trước mặt. Cô liếc nhìn Tạ Thành Hiên một cái rồi không chút khách khí, nắm lấy tay cậu đứng dậy, sau đó hai người cùng nhau đi đến chỗ bồn rửa tay bên cạnh, Lâm Khinh Ngữ cúi xuống rửa mặt, cuối cùng máu cũng đã ngừng chảy. Để tránh cho nam thần của mình vì làm mình bị thương mà thấy lúng túng khó xử, Lâm Khinh Ngữ thanh thanh cổ họng, tìm một chủ đề để nói chuyện: “Đội bóng của bọn cậu không phải ngày nào cũng luyện tập sao? Tại sao trưa nay lại muốn tìm tớ để luyện?”.
“À……” Tạ Thành Hiên khựng lại, có chút không tự nhiên gãi gãi đầu, “Cuối tuần này có một trận đấu……” Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn cậu, chỉ thấy khuôn mặt ấm áp tươi sáng của Tạ Thành Hiên mang theo một thoáng ửng đỏ ngượng ngùng cực hiếm thấy, “Tớ muốn mời cô gái tớ thích đi xem. Đang nghĩ…… nếu như chiến thắng trong trận đấu thì tớ sẽ tỏ tình với cô ấy.”
“Rắc.”
Ấy…… Lâm Khinh Ngữ nghĩ thầm, hình như cô nghe thấy tiếng gì đó, một âm thanh vỡ vụn từ trong cơ thể mình thì phải……
Rõ ràng biết bao, dứt khoát như vậy đấy. Giống như một cây củ cải trắng tách lớp đất tuyết ngoi lên giữa trời đông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom