-
Chương 126: Hóa hình
Cô Thương kiếm của Côn Luân Lục Trầm Hàn bị đệ tử của một tông môn vô danh tiểu tốt chém gãy, tin tức này trong nháy mắt liền lan truyền đi khắp toàn bộ tu chân giới, ai mà không biết Lục Trầm Hàn đã từng dùng Cô Thương kiếm chém chết Thiên Ma, từ đó mới có danh hiệu đệ nhất nhân trong lứa tu sĩ trẻ tuổi.
Vậy mà hiện tại lại có người chém gãy kiếm của hắn, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại mới có thể làm ra được chuyện này?
Bốn phương tám hướng của tu chân giới vốn luôn thời thời khắc khắc chú ý vào tông môn đại bỉ đang diễn ra tại Côn Luân, tin tức này vừa ra tới khắp nơi đều bùng nổ nghị luận rôm rả.
“Đệ tử của tông môn nào mà lại lợi hại như vậy?”
“Thiên Cơ Môn.”
“Là đệ tử Thiên Cơ Môn lần trước đã luyện chế ra Bát Kỳ Biến đó sao?”
“Không phải, hình như là một người khác, tên là Du cái gì……Du Phục Thời.”
“Ái chà, mặt mũi của Côn Luân coi như mất sạch sẽ rồi, bị một cái tông môn không tên không tuổi gì như thế đè trên đầu đánh.”
“Thiên Cơ Môn mà không tên không tuổi? Tuy rằng hiện giờ bọn họ sắp phế tông, nhưng mà tốt xấu gì cũng từng là một siêu cấp luyện khí tông môn song song với hai phái năm tông đó có biết không, vào trước Thần Vẫn kỳ thì bọn họ chính là tông môn duy nhất dựa vào luyện khí mà có đệ tử có thể phi thăng thành thần, nhớ năm đó ngay cả Côn Luân còn phải kính bọn họ ba phần.”
“Thật hay giả vậy? Thiên Cơ Môn trước kia thật sự lợi hại như vậy sao?”
“Bằng không ngươi nghĩ đi, tông phái sắp phế tông nhiều như vậy, dựa vào đâu Thiên Cơ Môn lại nổi tiếng nhất?”
“Không phải vì bọn họ tống tiền khắp nơi sao?”
“……”
“Ta nghe nói trong ba người đứng đầu thì Thiên Cơ Môn đã có hai người, còn tính nhóm mười người thì có đến bốn, gần như đã chiếm một nửa số vị trí!”
“Đúng là chiếm một nửa đấy, vì có một tán tu Vô Danh Tông thật ra cũng là đệ tử Thiên Cơ Môn.”
“Đại bỉ những năm trước chiếm một nửa trong số mười vị trí đầu tiên đều là Côn Luân, năm nay Côn Luân chỉ lọt vào được một đệ tử, còn không biết có thể lấy được vị trí thứ ba hay không, thậm chí kiếm cũng bị chém gãy đôi, thật là thế sự trêu ngươi mà.”
Ai có thể nghĩ đến Côn Luân hô mưa gọi gió bao nhiêu năm qua cuối cùng ngay cả đệ nhị cũng không lấy được, còn người được xưng tụng Côn Luân đệ nhất nhân thì ngay cả kiếm cũng bị gãy lìa.
“Thật ra, ta thấy là, kiếm của tên Lục Trầm Hàn đó gãy đáng lắm, cái này gọi là cái gì nhỉ, gọi là trời xanh có mắt, quả táo không chừa một ai.”
“Vì sao huynh lại nghĩ như vậy?”
“Mọi người có từng đếm thử Lục Trầm Hàn đã chém gãy kiếm của bao nhiêu người chưa? Mấy năm nay ai mà đối chiến với hắn nếu không ngay lập tức tỏ ý nhận thua thì có ai có kết cục không phải là gãy kiếm trọng thương đâu?”
Những người khác cẩn thận nhớ lại thì phát hiện lời này vậy mà lại không sai.
Giờ phút này, trong sân thi đấu của Côn Luân, tay Lục Trầm Hàn đang cầm đoạn kiếm gãy của Cô Thương kiếm, trầm mặc đứng trong một góc khuất, hắn cảm thấy tựa hồ tất cả thanh âm xung quanh đều hóa thành những lời xầm xì, ai cũng đều đang nói về hắn, ai cũng đều bàn tán chuyện hắn bị gãy kiếm.
Ninh Thiển Dao chạy đến tìm hắn, một tay của nàng ta nắm phần đoạn kiếm còn lại, nàng ta đứng đối diện Lục Trầm Hàn, vẻ mặt nôn nóng: “Lục ca ca, muội sẽ giúp huynh chữa trị thanh kiếm cho thật tốt, huynh cứ yên tâm mà đi đấu trận tiếp theo.”
Lục Trầm Hàn giương mắt nhìn nàng ta hồi lâu: “Bản thân muội cũng còn có trận đấu, không cần lãng phí thời gian trên người ta.”
“Muội không để bụng giành được hạng chín hay hạng mười, nhưng Lục ca ca huynh giành được đệ tam hay đệ tứ sẽ có sự khác biệt rất lớn.” Ninh Thiển Dao tiến lên một bước, nửa khuôn mặt cũng chìm vào bóng râm, nàng ta duỗi tay nắm lấy bàn tay đang cầm kiếm của hắn: “Huynh tin muội đi, muội sẽ chữa trị tốt Cô Thương kiếm nhanh thôi.”
Một lúc lâu sau, Lục Trầm Hàn giật phắt đoạn lưỡi gãy của Cô Thương kiếm ra khỏi tay của Ninh Thiển Dao, sau đó vứt nó xuống đất cùng với nửa thanh kiếm còn lại hắn đang nắm trong tay: “Một thanh kiếm chỉ biết sợ hãi thì không đáng giá để chữa trị.”
Lúc này, một nữ tử bạch y thanh lãnh đạp kiếm từ Toàn Cơ Phong bay tới, bà dừng trước mặt Lục Trầm Hàn, chỉ nhìn hắn chằm chằm mà không hề nhìn tới Ninh Thiển Dao bên cạnh dù chỉ là một ánh mắt.
“……Sư phụ.” Lục Trầm Hàn nhìn thấy bà ta thì rũ mắt khom người chắp tay hô một tiếng.
Nữ nhân thanh lãnh ngoắc một đầu ngón tay, dùng linh lực ngăn không để hắn chắp tay khom lưng: “Trận đấu vừa rồi không phải do thực lực của con kém mà chỉ là vì Cô Thương kiếm kém thanh kiếm kia mà thôi.”
Lục Trầm Hàn cũng không phủ nhận.
Nữ nhân thanh lãnh bỗng nhiên lấy ra một thanh kiếm, nói với Lục Trầm Hàn: “Rút nó ra.”
Tầm mắt của Lục Trầm Hàn dừng trên vỏ kiếm màu nâu với họa tiết vân giao long cổ xưa, hắn nhìn về phía bạch y nữ tử: “Sư phụ?”
Bạch y nữ tử nắm vỏ kiếm, xoay chuôi kiếm về phía Lục Trầm Hàn: “Nếu có thể rút ra được thì thanh kiếm này chính là của con.”
Tông chủ Vạn Phật Tông trên đài cao nhìn thấy thanh kiếm trong tay sư phụ Lục Trầm Hàn thì không khỏi nhổm dậy: “Đó là……không ngờ rằng thanh kiếm này vẫn còn, ta còn tưởng rắng nó đã biến mất cùng với chủ nhân của nó rồi.”
Lục Trầm Hàn vừa chạm tay vào chuôi kiếm thì liền ngay lập tức nhận thấy nó không bình thường, biểu tình trên mặt trong nháy mắt liền trở nên trịnh trọng, hai bàn tay của hắn một nắm chặt chuôi kiếm một nắm chặt thân kiếm, phóng thích ra linh lực, chưa được bao lâu mà giữa trán đã đầm đìa mồ hôi, linh lực của hắn tiêu hao cực độ, mãi đến một khắc cuối cùng mới có thể rút kiếm ra được.
Trong khoảnh khắc đó, cả một góc trời bị hào quang chiếu sáng chói lọi, trên thân kiếm của thanh kiếm này có bảy viên ngọc hình bán tinh (nửa ngôi sao) được xếp thành một hàng.
Lục Trầm Hàn cầm thanh kiếm liền có thể cảm nhận được một cổ lực lượng khổng lồ, hắn thậm chí cảm nhận thanh kiếm trong tay là sống, khi nhìn đến bảy viên bán tinh thì trống ngực đập liên hồi, hắn nhìn về phía bạch y thanh lãnh nữ tử: “Sư phụ, đây là……”
“Thất Tuyệt kiếm.” Bạch y nữ tử bình thản đáp lời, “Nó vẫn luôn được bảo quản ở chỗ ta, nếu con đã rút ra được thì cứ cầm đi đi.”
Thất Tuyệt kiếm!
Các tu sĩ chung quanh nghe thấy ba chữ này liền tức khắc kinh hãi.
Thanh kiếm này tuy thường được nhắc đến cùng Trọng Minh đao nhưng so ra lại nổi bật hơn Trọng Minh đao rất nhiều, phàm là kiếm tu nào từng cầm nó trong tay thì không ai không phải là nhân vật lợi hại của tu chân giới.
“Đi đi, đánh cho xong trận cuối cùng.” Bạch y nữ tử nói với Lục Trầm Hàn.
Không hổ là Côn Luân, Cô Thương kiếm vừa gãy thì liền lấy ra ngay Thất Tuyệt kiếm.
……
Diệp Tố và Du Phục Thời cũng phải thi đấu để phân ra đệ nhất và đệ nhị, hai người song song bước lên đài, khi chỉ còn một bậc thang cuối cùng Du Phục Thời không biết vì sao thế nhưng lại hụt chân, nếu không phải Diệp Tố nhanh tay đỡ hắn kịp thời thì chỉ sợ hắn sẽ ngã lăn xuống.
“Buồn ngủ sao?” Diệp Tố nghiêng đầu hỏi hắn.
Du Phục Thời “Ừ” một tiếng, từ sau khi cho Khấp Huyết kiếm lại vào vỏ thì hắn liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hoặc là nói hắn tiêu hao linh lực quá nhiều, cần phải nghỉ ngơi.
Hai người còn chưa đi đến giữa lôi đài thì Diệp Tố bỗng nhiên buông tay hắn ra, xoay người muốn bước xuống lôi đài.
“Ta nhận thua.”
Diệp Tố ngạc nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy Du Phục Thời đứng ở giữa lôi đài, nói với lão nhân tóc nâu phụ trách ghi chép cho trận này.
Lão nhân tóc nâu nhìn quét qua hai người, ánh mắt kì quái, một người đứng giữa lôi đài nói nhận thua, một người thì một bước chân sắp sửa bước ra khỏi phạm vi lôi đài, cả hai đều không đánh, ngó nghiêng một hồi ông gật đầu phán định: “Diệp Tố thắng.”
Du Phục Thời xoay người đi qua chỗ Diệp Tố, duỗi tay nắm lấy tay áo của nàng: “Chúng ta có thể trở về rồi.”
Diệp Tố trầm mặc một lúc rồi nói: “Được.”
“Hai người phải đi ngay bây giờ ư?” Nhan Hảo hỏi Diệp Tố, “Lục Trầm Hàn vừa mới cầm Thất Tuyệt kiếm đi đối chiến, không ở lại xem sao?”
Nếu là trước kia thì Diệp Tố hẳn là sẽ có chút tò mò về Thất Tuyệt kiếm, chỉ là hiện tại……
“Không xem, chúng ta về trước nghỉ ngơi.” Diệp Tố lại nói vài câu với mấy người Minh Lưu Sa sau đó liền dẫn Du Phục Thời xuyên qua đám người, trở lại trong viện.
Du Phục Thời cơ hồ vừa dính lên giường liền ngủ mất, hoặc nói chính xác hơn là liền hôn mê bất tỉnh.
Diệp Tố khom lưng kéo chăn mỏng trên giường qua, đắp lên người Du Phục Thời, sau đó lại giúp hắn tháo xuống trâm ngọc. Một đầu tóc đen trong nháy mắt tản ra, mái tóc óng mượt như lụa chảy qua các kẽ ngón tay của Diệp Tố, khiến nàng nhịn không được mà xoa xoa.
Khấp Huyết kiếm thành thật đứng tựa ở cuối giường, phảng phất cái gì nó cũng chưa từng làm, như là bản thân chỉ là một thanh kiếm vô tri bị người tùy tay đặt ở đấy.
Đôi mi dài của Du Phục Thời nhắm nghiền, trên môi không có một chút huyết sắc, đây rõ ràng là vì rút ra Khấp Huyết kiếm dẫn tới tiêu hao linh lực quá độ.
Diệp Tố quay đầu liếc nhìn Khấp Huyết kiếm, nó dường như nhận thấy được hàn ý mà giật bắn người khỏi mặt đất, ko chút nào chần chừ tông cửa chạy đi mất.
Diệp Tố nâng bàn tay lên, cửa phòng một lần nữa đóng lại, nàng cầm lấy tay tiểu sư đệ, nhắm hai mắt, rút ra số linh khí trong linh phủ mà nàng không dùng đến, truyền toàn bộ vào trong người hắn.
Diệp Tố vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị sẽ bị linh phủ của hắn cản trở, kết quả lại một đường trơn tru, linh phủ hắn mở rộng cửa đón nhận linh khí mà nàng truyền qua.
Chờ sau khi tiểu sư đệ tỉnh dậy phải dạy hắn thiết lập kết giới trong linh phủ, không thể để người khác tùy tùy tiện tiện tiến vào, nếu không về sau lỡ như có xảy ra chuyện, để người có tâm thừa nước đục thả câu thì không cách nào vãn hồi.
Linh phủ của Du Phục Thời thậm chí còn sâu hơn nàng tưởng, bất luận nàng chuyển bao nhiêu linh khí vào trong cũng không cách nào lấp đầy được.
Tuy vậy nhưng Diệp Tố cũng không quá kinh ngạc.
Nếu hắn là một đại năng nào đó chuyển thế thì tình huống này cũng có thể lí giải.
Sau khi vận chuyện toàn bộ số linh khí chưa chuyển hóa vào trong linh phủ của Du Phục Thời, Diệp Tố buông tay, xoay người ngồi trên giường, có chút thất thần.
Nhoáng một cái tông môn đại bỉ đã sắp kết thúc.
Có thể tiến vào được Luân Chuyển Tháp quả thật là một kinh hỉ không lường trước được, vốn dĩ Diệp Tố chỉ tính toán đến đây vì Thiên Cơ Môn đánh ra danh tiếng mà thôi.
Hiện giờ……Hiệu quả vượt mức mong đợi.
Từ phía sau truyền đến âm thanh khe khẽ, Diệp Tố tưởng rằng Du Phục Thời tỉnh nên liền xoay người nhìn lại.
Chỉ vừa mới qua một khoảng thời gian ngắn không bao lâu vậy mà tóc chỗ trán và sau hai tai hắn đã sũng nước, tay áo bị vén lên cao lộ ra cánh tay……
Diệp Tố híp mắt nhìn chằm chằm để xác nhận bản thân mình không nhìn nhầm, nàng vươn tay chạm chạm vào cổ tay của hắn, trên đó một lớp các mảnh ngọc màu đen, hoặc nói đúng hơn là vảy, cưng cứng lành lạnh, ánh lên ánh sáng lấp lánh.
Nàng vừa chạm nhẹ vào thì miếng vảy đó đột nhiên liền rơi xuống, phía dưới là một mảnh vảy mới nhạt màu.
Diệp Tố lấy ra từ túi Càn Khôn mảnh ngọc đen lần trước nhặt được trong phòng, so sánh hai mảnh với nhau thì thấy chúng giống nhau như đúc, chỉ khác nhau chỗ lớn nhỏ.
Trong nháy mắt đó điều nảy lên trong đầu Diệp Tố không phải là chuyện Du Phục Thời có vảy mà là theo bản năng nhìn mặt của hắn, hiện tại hoàn toàn đã bị mồ hôi thấm ướt sũng.
Hắn đây là muốn biến trở về bản thể yêu ư?
Diệp Tố ngay sau đó truyền tin cho Hoàng Nhị Tiền, muốn hắn mang quyển trục đến đây.
Hoàng Nhị Tiền tới rất nhanh, dường như vừa nhận được tin liền lập tức xuất phát.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Tố trước lấy chăn mỏng che tay Du Phục Thời lại sau đó mới mở cửa bước ra.
“Hai người đã đấu xong rồi sao?” Hoàng Nhị Tiền vừa rồi vốn đang nói chuyện sinh ý với vài kiếm tu, chuẩn bị thu tài liệu.
“Ta đánh xong rồi.” Diệp Tố nhìn Hoàng Nhị Tiền, “Quyển trục Vạn Cảnh Thông có thể đưa chúng ta về Thiên Cơ Môn không?”
“Hiện tại sao?” Hoàng Nhị Tiền kinh ngạc.
“Hiện tại.” Tiềm thức của Diệp Tố không muốn để những người ở đây phát hiện thân phận của Du Phục Thời.
“Tất nhiên là có thể, tuy rằng ta thường dùng nó để chạy trốn trong các bí cảnh hay động phủ nhưng quyển trục này cũng có thể dùng như Truyền Tống Trận đi khắp nơi.” Hoàng Nhị Tiền lập tức đồng ý.
Diệp Tố dùng thần thức thăm dò vào phòng, sau khi xác nhận Du Phục Thời không có biến hóa quá lớn mới bảo Hoàng Nhị Tiền bước vào.
“Du công tử bị thương sao?” Hoàng Nhị Tiền nhìn thấy Du Phục Thời bị bao lại kín mít, theo bản năng hỏi.
Diệp Tố không trả lời hắn, chỉ nâng người dậy nói: “Phiền ngươi rồi.”
Cũng may Hoàng Nhị Tiền không hỏi nhiều thêm, ngay lập tức lấy ra quyển trục để hai người rời đi.
“Lúc này sao lại trở về Thiên Cơ Môn?” Hoàng Nhị Tiền gãi gãi đầu, xoay người định đi ra ngoài thì lại đụng phải Khấp Huyết kiếm bay từ ngoài vào, bị nó dọa cho nhảy dựng, “Ủa sao lại còn một thanh kiếm?”
Khấp Huyết kiếm không ai nhớ tới: “……”
Bên này, Diệp Tố chỉ vừa thấy hoa mắt một cái đã thấy bản thân đứng trong phòng của nàng ở Thiên Cơ Môn, căn phòng vẫn như vậy không có gì thay đổi.
Nàng không kịp đi tìm chưởng môn sư phụ, chỉ có thể trước đặt Du Phục Thời lên giường, lúc này sườn mặt của hắn cũng đã nhìn thấy rõ có lớp vảy màu đen nhỏ.
Không xấu, ngược lại còn mang lại một vẻ đẹp kinh tâm quỷ dị.
Diệp Tố không phải chưa từng thấy yêu hóa hình, lần trước Giản Hồ ở trước mặt mọi người biến thành một con Cửu Vĩ Hồ cũng không khiến nàng cảm thấy có gì khác biệt.
Tuy nhiên lúc này lại không giống vậy, tiểu sư đệ tựa hồ không chỉ là hóa hình mà thôi.
Vậy mà hiện tại lại có người chém gãy kiếm của hắn, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại mới có thể làm ra được chuyện này?
Bốn phương tám hướng của tu chân giới vốn luôn thời thời khắc khắc chú ý vào tông môn đại bỉ đang diễn ra tại Côn Luân, tin tức này vừa ra tới khắp nơi đều bùng nổ nghị luận rôm rả.
“Đệ tử của tông môn nào mà lại lợi hại như vậy?”
“Thiên Cơ Môn.”
“Là đệ tử Thiên Cơ Môn lần trước đã luyện chế ra Bát Kỳ Biến đó sao?”
“Không phải, hình như là một người khác, tên là Du cái gì……Du Phục Thời.”
“Ái chà, mặt mũi của Côn Luân coi như mất sạch sẽ rồi, bị một cái tông môn không tên không tuổi gì như thế đè trên đầu đánh.”
“Thiên Cơ Môn mà không tên không tuổi? Tuy rằng hiện giờ bọn họ sắp phế tông, nhưng mà tốt xấu gì cũng từng là một siêu cấp luyện khí tông môn song song với hai phái năm tông đó có biết không, vào trước Thần Vẫn kỳ thì bọn họ chính là tông môn duy nhất dựa vào luyện khí mà có đệ tử có thể phi thăng thành thần, nhớ năm đó ngay cả Côn Luân còn phải kính bọn họ ba phần.”
“Thật hay giả vậy? Thiên Cơ Môn trước kia thật sự lợi hại như vậy sao?”
“Bằng không ngươi nghĩ đi, tông phái sắp phế tông nhiều như vậy, dựa vào đâu Thiên Cơ Môn lại nổi tiếng nhất?”
“Không phải vì bọn họ tống tiền khắp nơi sao?”
“……”
“Ta nghe nói trong ba người đứng đầu thì Thiên Cơ Môn đã có hai người, còn tính nhóm mười người thì có đến bốn, gần như đã chiếm một nửa số vị trí!”
“Đúng là chiếm một nửa đấy, vì có một tán tu Vô Danh Tông thật ra cũng là đệ tử Thiên Cơ Môn.”
“Đại bỉ những năm trước chiếm một nửa trong số mười vị trí đầu tiên đều là Côn Luân, năm nay Côn Luân chỉ lọt vào được một đệ tử, còn không biết có thể lấy được vị trí thứ ba hay không, thậm chí kiếm cũng bị chém gãy đôi, thật là thế sự trêu ngươi mà.”
Ai có thể nghĩ đến Côn Luân hô mưa gọi gió bao nhiêu năm qua cuối cùng ngay cả đệ nhị cũng không lấy được, còn người được xưng tụng Côn Luân đệ nhất nhân thì ngay cả kiếm cũng bị gãy lìa.
“Thật ra, ta thấy là, kiếm của tên Lục Trầm Hàn đó gãy đáng lắm, cái này gọi là cái gì nhỉ, gọi là trời xanh có mắt, quả táo không chừa một ai.”
“Vì sao huynh lại nghĩ như vậy?”
“Mọi người có từng đếm thử Lục Trầm Hàn đã chém gãy kiếm của bao nhiêu người chưa? Mấy năm nay ai mà đối chiến với hắn nếu không ngay lập tức tỏ ý nhận thua thì có ai có kết cục không phải là gãy kiếm trọng thương đâu?”
Những người khác cẩn thận nhớ lại thì phát hiện lời này vậy mà lại không sai.
Giờ phút này, trong sân thi đấu của Côn Luân, tay Lục Trầm Hàn đang cầm đoạn kiếm gãy của Cô Thương kiếm, trầm mặc đứng trong một góc khuất, hắn cảm thấy tựa hồ tất cả thanh âm xung quanh đều hóa thành những lời xầm xì, ai cũng đều đang nói về hắn, ai cũng đều bàn tán chuyện hắn bị gãy kiếm.
Ninh Thiển Dao chạy đến tìm hắn, một tay của nàng ta nắm phần đoạn kiếm còn lại, nàng ta đứng đối diện Lục Trầm Hàn, vẻ mặt nôn nóng: “Lục ca ca, muội sẽ giúp huynh chữa trị thanh kiếm cho thật tốt, huynh cứ yên tâm mà đi đấu trận tiếp theo.”
Lục Trầm Hàn giương mắt nhìn nàng ta hồi lâu: “Bản thân muội cũng còn có trận đấu, không cần lãng phí thời gian trên người ta.”
“Muội không để bụng giành được hạng chín hay hạng mười, nhưng Lục ca ca huynh giành được đệ tam hay đệ tứ sẽ có sự khác biệt rất lớn.” Ninh Thiển Dao tiến lên một bước, nửa khuôn mặt cũng chìm vào bóng râm, nàng ta duỗi tay nắm lấy bàn tay đang cầm kiếm của hắn: “Huynh tin muội đi, muội sẽ chữa trị tốt Cô Thương kiếm nhanh thôi.”
Một lúc lâu sau, Lục Trầm Hàn giật phắt đoạn lưỡi gãy của Cô Thương kiếm ra khỏi tay của Ninh Thiển Dao, sau đó vứt nó xuống đất cùng với nửa thanh kiếm còn lại hắn đang nắm trong tay: “Một thanh kiếm chỉ biết sợ hãi thì không đáng giá để chữa trị.”
Lúc này, một nữ tử bạch y thanh lãnh đạp kiếm từ Toàn Cơ Phong bay tới, bà dừng trước mặt Lục Trầm Hàn, chỉ nhìn hắn chằm chằm mà không hề nhìn tới Ninh Thiển Dao bên cạnh dù chỉ là một ánh mắt.
“……Sư phụ.” Lục Trầm Hàn nhìn thấy bà ta thì rũ mắt khom người chắp tay hô một tiếng.
Nữ nhân thanh lãnh ngoắc một đầu ngón tay, dùng linh lực ngăn không để hắn chắp tay khom lưng: “Trận đấu vừa rồi không phải do thực lực của con kém mà chỉ là vì Cô Thương kiếm kém thanh kiếm kia mà thôi.”
Lục Trầm Hàn cũng không phủ nhận.
Nữ nhân thanh lãnh bỗng nhiên lấy ra một thanh kiếm, nói với Lục Trầm Hàn: “Rút nó ra.”
Tầm mắt của Lục Trầm Hàn dừng trên vỏ kiếm màu nâu với họa tiết vân giao long cổ xưa, hắn nhìn về phía bạch y nữ tử: “Sư phụ?”
Bạch y nữ tử nắm vỏ kiếm, xoay chuôi kiếm về phía Lục Trầm Hàn: “Nếu có thể rút ra được thì thanh kiếm này chính là của con.”
Tông chủ Vạn Phật Tông trên đài cao nhìn thấy thanh kiếm trong tay sư phụ Lục Trầm Hàn thì không khỏi nhổm dậy: “Đó là……không ngờ rằng thanh kiếm này vẫn còn, ta còn tưởng rắng nó đã biến mất cùng với chủ nhân của nó rồi.”
Lục Trầm Hàn vừa chạm tay vào chuôi kiếm thì liền ngay lập tức nhận thấy nó không bình thường, biểu tình trên mặt trong nháy mắt liền trở nên trịnh trọng, hai bàn tay của hắn một nắm chặt chuôi kiếm một nắm chặt thân kiếm, phóng thích ra linh lực, chưa được bao lâu mà giữa trán đã đầm đìa mồ hôi, linh lực của hắn tiêu hao cực độ, mãi đến một khắc cuối cùng mới có thể rút kiếm ra được.
Trong khoảnh khắc đó, cả một góc trời bị hào quang chiếu sáng chói lọi, trên thân kiếm của thanh kiếm này có bảy viên ngọc hình bán tinh (nửa ngôi sao) được xếp thành một hàng.
Lục Trầm Hàn cầm thanh kiếm liền có thể cảm nhận được một cổ lực lượng khổng lồ, hắn thậm chí cảm nhận thanh kiếm trong tay là sống, khi nhìn đến bảy viên bán tinh thì trống ngực đập liên hồi, hắn nhìn về phía bạch y thanh lãnh nữ tử: “Sư phụ, đây là……”
“Thất Tuyệt kiếm.” Bạch y nữ tử bình thản đáp lời, “Nó vẫn luôn được bảo quản ở chỗ ta, nếu con đã rút ra được thì cứ cầm đi đi.”
Thất Tuyệt kiếm!
Các tu sĩ chung quanh nghe thấy ba chữ này liền tức khắc kinh hãi.
Thanh kiếm này tuy thường được nhắc đến cùng Trọng Minh đao nhưng so ra lại nổi bật hơn Trọng Minh đao rất nhiều, phàm là kiếm tu nào từng cầm nó trong tay thì không ai không phải là nhân vật lợi hại của tu chân giới.
“Đi đi, đánh cho xong trận cuối cùng.” Bạch y nữ tử nói với Lục Trầm Hàn.
Không hổ là Côn Luân, Cô Thương kiếm vừa gãy thì liền lấy ra ngay Thất Tuyệt kiếm.
……
Diệp Tố và Du Phục Thời cũng phải thi đấu để phân ra đệ nhất và đệ nhị, hai người song song bước lên đài, khi chỉ còn một bậc thang cuối cùng Du Phục Thời không biết vì sao thế nhưng lại hụt chân, nếu không phải Diệp Tố nhanh tay đỡ hắn kịp thời thì chỉ sợ hắn sẽ ngã lăn xuống.
“Buồn ngủ sao?” Diệp Tố nghiêng đầu hỏi hắn.
Du Phục Thời “Ừ” một tiếng, từ sau khi cho Khấp Huyết kiếm lại vào vỏ thì hắn liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hoặc là nói hắn tiêu hao linh lực quá nhiều, cần phải nghỉ ngơi.
Hai người còn chưa đi đến giữa lôi đài thì Diệp Tố bỗng nhiên buông tay hắn ra, xoay người muốn bước xuống lôi đài.
“Ta nhận thua.”
Diệp Tố ngạc nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy Du Phục Thời đứng ở giữa lôi đài, nói với lão nhân tóc nâu phụ trách ghi chép cho trận này.
Lão nhân tóc nâu nhìn quét qua hai người, ánh mắt kì quái, một người đứng giữa lôi đài nói nhận thua, một người thì một bước chân sắp sửa bước ra khỏi phạm vi lôi đài, cả hai đều không đánh, ngó nghiêng một hồi ông gật đầu phán định: “Diệp Tố thắng.”
Du Phục Thời xoay người đi qua chỗ Diệp Tố, duỗi tay nắm lấy tay áo của nàng: “Chúng ta có thể trở về rồi.”
Diệp Tố trầm mặc một lúc rồi nói: “Được.”
“Hai người phải đi ngay bây giờ ư?” Nhan Hảo hỏi Diệp Tố, “Lục Trầm Hàn vừa mới cầm Thất Tuyệt kiếm đi đối chiến, không ở lại xem sao?”
Nếu là trước kia thì Diệp Tố hẳn là sẽ có chút tò mò về Thất Tuyệt kiếm, chỉ là hiện tại……
“Không xem, chúng ta về trước nghỉ ngơi.” Diệp Tố lại nói vài câu với mấy người Minh Lưu Sa sau đó liền dẫn Du Phục Thời xuyên qua đám người, trở lại trong viện.
Du Phục Thời cơ hồ vừa dính lên giường liền ngủ mất, hoặc nói chính xác hơn là liền hôn mê bất tỉnh.
Diệp Tố khom lưng kéo chăn mỏng trên giường qua, đắp lên người Du Phục Thời, sau đó lại giúp hắn tháo xuống trâm ngọc. Một đầu tóc đen trong nháy mắt tản ra, mái tóc óng mượt như lụa chảy qua các kẽ ngón tay của Diệp Tố, khiến nàng nhịn không được mà xoa xoa.
Khấp Huyết kiếm thành thật đứng tựa ở cuối giường, phảng phất cái gì nó cũng chưa từng làm, như là bản thân chỉ là một thanh kiếm vô tri bị người tùy tay đặt ở đấy.
Đôi mi dài của Du Phục Thời nhắm nghiền, trên môi không có một chút huyết sắc, đây rõ ràng là vì rút ra Khấp Huyết kiếm dẫn tới tiêu hao linh lực quá độ.
Diệp Tố quay đầu liếc nhìn Khấp Huyết kiếm, nó dường như nhận thấy được hàn ý mà giật bắn người khỏi mặt đất, ko chút nào chần chừ tông cửa chạy đi mất.
Diệp Tố nâng bàn tay lên, cửa phòng một lần nữa đóng lại, nàng cầm lấy tay tiểu sư đệ, nhắm hai mắt, rút ra số linh khí trong linh phủ mà nàng không dùng đến, truyền toàn bộ vào trong người hắn.
Diệp Tố vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị sẽ bị linh phủ của hắn cản trở, kết quả lại một đường trơn tru, linh phủ hắn mở rộng cửa đón nhận linh khí mà nàng truyền qua.
Chờ sau khi tiểu sư đệ tỉnh dậy phải dạy hắn thiết lập kết giới trong linh phủ, không thể để người khác tùy tùy tiện tiện tiến vào, nếu không về sau lỡ như có xảy ra chuyện, để người có tâm thừa nước đục thả câu thì không cách nào vãn hồi.
Linh phủ của Du Phục Thời thậm chí còn sâu hơn nàng tưởng, bất luận nàng chuyển bao nhiêu linh khí vào trong cũng không cách nào lấp đầy được.
Tuy vậy nhưng Diệp Tố cũng không quá kinh ngạc.
Nếu hắn là một đại năng nào đó chuyển thế thì tình huống này cũng có thể lí giải.
Sau khi vận chuyện toàn bộ số linh khí chưa chuyển hóa vào trong linh phủ của Du Phục Thời, Diệp Tố buông tay, xoay người ngồi trên giường, có chút thất thần.
Nhoáng một cái tông môn đại bỉ đã sắp kết thúc.
Có thể tiến vào được Luân Chuyển Tháp quả thật là một kinh hỉ không lường trước được, vốn dĩ Diệp Tố chỉ tính toán đến đây vì Thiên Cơ Môn đánh ra danh tiếng mà thôi.
Hiện giờ……Hiệu quả vượt mức mong đợi.
Từ phía sau truyền đến âm thanh khe khẽ, Diệp Tố tưởng rằng Du Phục Thời tỉnh nên liền xoay người nhìn lại.
Chỉ vừa mới qua một khoảng thời gian ngắn không bao lâu vậy mà tóc chỗ trán và sau hai tai hắn đã sũng nước, tay áo bị vén lên cao lộ ra cánh tay……
Diệp Tố híp mắt nhìn chằm chằm để xác nhận bản thân mình không nhìn nhầm, nàng vươn tay chạm chạm vào cổ tay của hắn, trên đó một lớp các mảnh ngọc màu đen, hoặc nói đúng hơn là vảy, cưng cứng lành lạnh, ánh lên ánh sáng lấp lánh.
Nàng vừa chạm nhẹ vào thì miếng vảy đó đột nhiên liền rơi xuống, phía dưới là một mảnh vảy mới nhạt màu.
Diệp Tố lấy ra từ túi Càn Khôn mảnh ngọc đen lần trước nhặt được trong phòng, so sánh hai mảnh với nhau thì thấy chúng giống nhau như đúc, chỉ khác nhau chỗ lớn nhỏ.
Trong nháy mắt đó điều nảy lên trong đầu Diệp Tố không phải là chuyện Du Phục Thời có vảy mà là theo bản năng nhìn mặt của hắn, hiện tại hoàn toàn đã bị mồ hôi thấm ướt sũng.
Hắn đây là muốn biến trở về bản thể yêu ư?
Diệp Tố ngay sau đó truyền tin cho Hoàng Nhị Tiền, muốn hắn mang quyển trục đến đây.
Hoàng Nhị Tiền tới rất nhanh, dường như vừa nhận được tin liền lập tức xuất phát.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Tố trước lấy chăn mỏng che tay Du Phục Thời lại sau đó mới mở cửa bước ra.
“Hai người đã đấu xong rồi sao?” Hoàng Nhị Tiền vừa rồi vốn đang nói chuyện sinh ý với vài kiếm tu, chuẩn bị thu tài liệu.
“Ta đánh xong rồi.” Diệp Tố nhìn Hoàng Nhị Tiền, “Quyển trục Vạn Cảnh Thông có thể đưa chúng ta về Thiên Cơ Môn không?”
“Hiện tại sao?” Hoàng Nhị Tiền kinh ngạc.
“Hiện tại.” Tiềm thức của Diệp Tố không muốn để những người ở đây phát hiện thân phận của Du Phục Thời.
“Tất nhiên là có thể, tuy rằng ta thường dùng nó để chạy trốn trong các bí cảnh hay động phủ nhưng quyển trục này cũng có thể dùng như Truyền Tống Trận đi khắp nơi.” Hoàng Nhị Tiền lập tức đồng ý.
Diệp Tố dùng thần thức thăm dò vào phòng, sau khi xác nhận Du Phục Thời không có biến hóa quá lớn mới bảo Hoàng Nhị Tiền bước vào.
“Du công tử bị thương sao?” Hoàng Nhị Tiền nhìn thấy Du Phục Thời bị bao lại kín mít, theo bản năng hỏi.
Diệp Tố không trả lời hắn, chỉ nâng người dậy nói: “Phiền ngươi rồi.”
Cũng may Hoàng Nhị Tiền không hỏi nhiều thêm, ngay lập tức lấy ra quyển trục để hai người rời đi.
“Lúc này sao lại trở về Thiên Cơ Môn?” Hoàng Nhị Tiền gãi gãi đầu, xoay người định đi ra ngoài thì lại đụng phải Khấp Huyết kiếm bay từ ngoài vào, bị nó dọa cho nhảy dựng, “Ủa sao lại còn một thanh kiếm?”
Khấp Huyết kiếm không ai nhớ tới: “……”
Bên này, Diệp Tố chỉ vừa thấy hoa mắt một cái đã thấy bản thân đứng trong phòng của nàng ở Thiên Cơ Môn, căn phòng vẫn như vậy không có gì thay đổi.
Nàng không kịp đi tìm chưởng môn sư phụ, chỉ có thể trước đặt Du Phục Thời lên giường, lúc này sườn mặt của hắn cũng đã nhìn thấy rõ có lớp vảy màu đen nhỏ.
Không xấu, ngược lại còn mang lại một vẻ đẹp kinh tâm quỷ dị.
Diệp Tố không phải chưa từng thấy yêu hóa hình, lần trước Giản Hồ ở trước mặt mọi người biến thành một con Cửu Vĩ Hồ cũng không khiến nàng cảm thấy có gì khác biệt.
Tuy nhiên lúc này lại không giống vậy, tiểu sư đệ tựa hồ không chỉ là hóa hình mà thôi.
Bình luận facebook