-
Chương 128: Da rắn lột
Các trận chiến cuối cùng của tông môn đại bỉ đều đã hoàn toàn kết thúc.
Vốn dĩ với pháp trượng trong tay cùng với vừa tăng cảnh giới lên Hóa Thần, Cốc Lương Thiên nắm phần thắng khá lớn, thế nhưng Lục Trầm Hàn lại cầm Thất Tuyệt kiếm đến đối chiến với hắn, một thanh kiếm đã từng có kiếm linh hóa hình.
Kết quả không quá ngạc nhiên đó là Lục Trầm Hàn thắng.
Ninh Thiển Dao cũng không cần phải phí thời gian chữa trị Cô Thương kiếm nên liền trực tiếp lên đài đánh với Lữ Cửu.
Cánh tay của Lữ Cửu vừa mới được nối lại nhưng vẫn rất liều mạng thi đấu, Ninh Thiển Dao suýt chút nữa đã thua, nhưng pháp bảo trong tay nàng ta so với đối thủ trước đó của Lữ Cửu là Hồng Vĩnh Dạ thì mạnh hơn rất nhiều nên rốt cuộc nàng ta vẫn giành chiến thắng.
Những người khác cũng lần lượt đánh xong.
Danh sách mười đệ tử đứng đầu của tông môn đại bỉ năm nay cũng được công bố, từ hạng nhất đến hạng mười theo thứ tự là: Diệp Tố, Du Phục Thời, Lục Trầm Hàn, Cốc Lương Thiên, Dịch Huyền, Mai Cừu Nhân, Liên Liên, Chu Vân, Ninh Thiển Dao, Lữ Cửu.
Thượng Khuyết Tông năm nay bị cạo trọc đầu, không một đệ tử nào lọt được vào nhóm mười người, thế nhưng tông chủ của bọn họ cũng không quá để ý, năm nay ngay cả Côn Luân Lục Trầm Hàn cũng đều suýt nữa không vào được ba người đầu tiên, cả Côn Luân cũng chỉ có một đệ tử chen được vào danh sách.
So sánh trước sau tông chủ Thượng Khuyết Tông cũng cảm thấy an ủi phần nào.
“Đại bỉ đã kết thúc rồi mà Diệp Tố còn chưa quay lại sao?” Nhan Hảo sau khi thua trận đấu với Ninh Thiển Dao thì không cần phải đối chiến nữa, cả ngày lắc lư khắp nơi, vừa lúc đi đến bên ngoài viện của nhóm người Thiên Cơ Môn, nàng hỏi Hạ Nhĩ, “Sắp đến giờ phải đến đại điện Côn Luân rồi.”
Tuy rằng nàng không cần phải đi nhưng cũng gấp gáp thay Diệp Tố.
Hạ Nhĩ nói: “Đại sư tỷ vẫn còn ở Thiên Cơ Môn, trong sáng nay hẳn là sẽ về đến nơi.”
“Lúc này mà nàng ấy còn về Thiên Cơ Môn làm gì?” Từ Trình Ngọc đi tới hỏi, ngày hôm qua sau khi hắn ngộ đạo xong dù cảnh giới không tăng lên nhưng rõ ràng đối với kiếm đạo lại có thể lý giải sâu thêm một phần.
“Dẫn, tiểu, sư, đệ, đi, lấy, gì, đó.” Minh Lưu Sa chậm rì rì đáp.
Tây Ngọc soi soi gương, sau khi xác nhận trâm cài đao nhỏ vẫn còn nằm nguyên vị trí cũ trên tóc, lúc này mới ngẩng đầu nói với mọi người: “Mọi người cứ đến đại điện Côn Luân trước đi, đại sư tỷ có lẽ phải một chút nữa mới về đến.”
Mọi người sau đó kéo nhau đi về hướng đại điện Côn Luân, chờ kết quả của lần tông môn đại bỉ năm nay được công bố.
Mất thời gian khoảng một nửa nén hương, Hoàng Nhị Tiền mang Diệp Tố và Du Phục Thời trở lại.
Bọn họ vừa tới nơi thì Khấp Huyết kiếm liền vọt tới, vòng quanh hai người xoay tới xoay lui, nhảy lên nhảy xuống, nơi những lỗ hổng trên vỏ kiếm cổ bạc cũng lóe lóe hồng quang, như đang tỏ ra ủy khuất không thôi.
“Tam sư đệ, kiếm này bay tới bay lui trông cứ như con bướm nhỉ.” Tây Ngọc thụi thụi Hạ Nhị đứng bên cạnh, “Về sau đệ cũng luyện một thanh kiếm giống vậy đi.”
“Thấy, giống, một, con, cẩu, điên, cuồng, quẫy, đuôi, mừng, chủ, nhân, về, hơn.” Minh Lưu Sa miêu tả chính xác.
Tây Ngọc như suy tư gì gật đầu: “Trông giống thật.”
“Đại sư tỷ, mọi người đã đi đại điện Côn Luân rồi.” Hạ Nhĩ hô to với Diệp Tố.
“Tỷ biết rồi.” Diệp Tố nắm tay Du Phục Thời vốn còn chưa quá thanh tỉnh ngự kiếm bay đến đại điện Côn Luân.
Tông chủ Côn Luân, Phong Trần đạo nhân đang chuẩn bị tuyên bố kết quả, ngay khoảnh khắc ông vừa cầm quyển trục lên thì cũng vừa lúc Diệp Tố kéo theo Du Phục Thời vội vã tiến vào.
Lão nhân tóc nâu nhíu nhíu mày nhưng cũng không có lên tiếng.
Hai người vừa ổn định vị trí thì tầm mắt của tất cả các đại tông chủ đều dừng trên người bọn họ.
“……Lại tiến giai?” Tông chủ Ngũ Hành Tông vừa nhìn Du Phục Thời vừa lẩm bẩm, cho đến hiện tại Thiên Cơ Môn có bốn đệ tử dự thi thì đã có ba người tiến vào Hóa Thần sơ kỳ, người còn lại tuy cảnh giới không tính là cao nhưng lại mười phần điên cuồng, còn được Tân Kẻ Điên của Ngô Kiếm Phái chỉ điểm qua.
“Nhưng sao lại không thấy có lôi kiếp?” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ nhìn chằm chằm Du Phục Thời hỏi.
Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ nói: “Bọn họ trở về Thiên Cơ Môn, Nhạc tông chủ muốn thấy cũng không thấy được.”
Phong Trần đạo nhân nghe bọn họ nói chuyện với nhau, trên mặt vẫn không có một cảm xúc khác lạ nào, giọng nói vẫn như cũ vừa bình tĩnh lại mang theo uy nghiêm: “Tông môn đại bỉ năm nay chính thức kết thúc, có người ngoài dự đoán giành được thành tích cao, có người ngược lại không lấy được xếp hạng cao, nhưng ta tin tưởng các đệ tử đều đã cố gắng hết sức mình, như vậy đã đủ rồi. Mọi người phải nhớ kỹ, bản thân mỗi người là một phần của tu chân giới, tương lai phải cống hiến sức mình quét sạch ma giới.”
Sau khi ông đọc tên mười người đứng đầu, từng người bước lên nhận một khối ngọc bài, bên trên có viết tên và thứ hạng của từng người, do các đại tông chủ đích thân phát.
“Ba tháng sau, các ngươi sẽ cầm khối ngọc bài này để tiến vào Luân Chuyển Đài, nhớ phải giữ cho kỹ.” Lão nhân tóc nâu đứng ở bên cạnh dặn dò.
“Luân Chuyển Đài ở đâu?” Diệp Tố hỏi.
Lão nhân tóc nâu nói: “Các ngươi có thể tiếp tục trụ lại Côn Luân, ba tháng sau tập trung tại đại điện Côn Luân chúng ta sẽ mang các ngươi đến Luân Chuyển Đài.”
Du Phục Thời cúi đầu nhìn lướt qua ngọc bài trong tay một cái rồi ném nó vào trong túi Càn Khôn của Diệp Tố, thành công khiến cho lão nhân tóc nâu trợn mắt nhìn trừng trừng. Sau khi tông môn đại bỉ kết thúc thì Cốc Lương Thiên và Lục Trầm Hàn là hai người trầm mặc nhất, vốn dĩ ai cũng đều nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ là hai người bước vào vòng cuối cùng để tranh hạng nhất, vậy mà kết quả lại biến thành giành nhau hạng ba, mặc cho là ai cũng không thể nào dễ dàng tiếp thu chênh lệch lớn như vậy, thêm nữa từng người bọn họ đều bị đánh bại không cách nào phản kháng.
“Tối nay chúng ta tụ tập chúc mừng nhé?” Khi các vị tông chủ vừa rời đi, Liên Liên liền xoay người hỏi mấy người Chu Vân cùng Diệp Tố.
“Thêm chúng ta nữa!” Mai Cừu Nhân tùy tay biến ra một nhành hoa tặng cho Liên Liên.
Liên Liên đáng tiếc chậc một tiếng: “Nếu là trước kia thì ta nhất định sẽ nhận hoa này của ngươi.”
“Hiện giờ không thể nhận sao?” Mai Cừu Nhân vẫn tiếp tục tích cực làm thân, “Ta xem cô cũng như người đồng đạo, tặng một đóa hoa xem như bắc cầu cho một mối hữu nghị mà thôi.”
“Tối nay ở nhà tửu lâu lớn nhất ngoại thành Côn Luân, không gặp không về.” Nói xong Liên Liên liền bước nhanh ra ngoài điện, Trình Hoài An đang chờ ở cách đó không xa.
Diệp Tố cũng kéo tay Du Phục Thời muốn đi ra ngoài.
Lục Trầm Hàn nắm Thất Tuyệt kiếm, chặn lối đi của bọn họ, nói với Du Phục Thời: “Đánh với ta một trận nữa.”
Du Phục Thời căn bản không mảy may phản ứng Lục Trầm Hàn, trên thực tế từ sau khi tỉnh lại cho đến bây giờ hắn vẫn còn đang ở trong trạng thái lơ mơ chưa tỉnh táo.
“Thua chính là thua.” Tâm tình của Diệp Tố cũng không quá cao, đặc biệt là bộ dáng Lục Trầm Hàn nắm Thất Tuyệt kiếm trong tay giống như bản thân đang khống chế toàn bộ thế giới càng khiến người khác không ưa nổi, “Có đấu nữa thì đệ nhất tông môn đại bỉ cũng không phải là ngươi.”
Sắc mặt Lục Trầm Hàn lạnh lùng: “Ta không có nói chuyện với ngươi.”
Dịch Huyền lập tức rút đao, đứng chắn trước mặt hai người Diệp Tố, đối diện với Lục Trầm Hàn.
Mai Cừu Nhân cố ý kéo dài giọng, đâm chọt một câu: “Ngươi tốt xấu cũng là đệ nhất đệ tử của Côn Luân, thua không nổi?”
Tất cả những người chưa rời khỏi điện đều nhìn sang đây, ngoại trừ Cốc Lương Thiên không có phản ứng, cùng với Ninh Thiển Dao cúi đầu đứng ở phía sau thì những người khác đều đứng bên phía Diệp Tố.
Du Phục Thời bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Trầm Hàn, hai tròng mắt đen nhánh của hắn sâu không thấy đáy: “Thanh kiếm này của ngươi cũng muốn gãy?”
Lục Trầm Hàn phải nắm chặt lấy Thất Tuyệt kiếm mới có thể giữ cho bản thân không lui về phía sau, tâm ma lưu lại trên lôi đài ngày ấy vẫn còn phảng phất trong lòng hắn.
“Lục đạo hữu, chúng ta dậy quá sớm, muốn trở về nghỉ ngơi.” Diệp Tố khách khí cười một câu sau đó quay đầu nói với những người khác, “Buổi tối gặp nhau ở khách đi3m ngoại thành nhé.”
Nàng nắm tay Du Phục Thời ra khỏi đại điện rồi ngự kiếm bay trở về viện.
Trong viện không có ai, ba người Minh Lưu Sa đã đi đến gian luyện khí.
Diệp Tố mang Du Phục Thời vào phòng nghỉ ngơi, hắn ngồi ở mép giường, đá giày khỏi chân, yên lặng giương mắt nhìn nàng.
Từ lúc tỉnh lại ở Thiên Cơ Môn Du Phục Thời đã cảm nhận được bản thân đã lột da, nhưng lại nhớ không rõ phát sinh ở đâu, lúc nào.
Hắn lặng lẽ đánh giá nét mặt của Diệp Tố, tựa hồ không có gì khác với thường ngày, hẳn là không có phát hiện.
Diệp Tố chuẩn xác bắt giữ tầm mắt của vị tiểu sư đệ nào đó, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn hỏi: “Sao vậy?
Du Phục Thời lập tức lắc đầu.
Diệp Tố đến gần mép giường, dựng lên kết giới, ngăn cách thanh âm với ngoại giới, cúi người tới gần hắn.
Du Phục Thời ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn nàng, thế nhưng cũng không hề trốn tránh. Khi gương mặt của hai người đã gần sát nhau thì Diệp Tố bỗng lệch đầu đến gần lỗ tai của tiểu sư đệ hỏi: “Bọn họ là ai?”
Hơi thở nàng thanh nhẹ mà ấm áp, Du Phục Thời vì né tránh, dứt khoát nằm xuống trên giường: “Bọn họ cái gì?”
Diệp Tố nhìn bộ dáng lười nhác của hắn, lại nhớ tới trong không gian tiểu sư đệ lộ ra đuôi dài, thì ra bản thể của hắn là rắn, khó trách lúc nào cũng biếng nhác, còn có thời kỳ ngủ đông.
“Ta nhặt được đồ của đệ.” Diệp Tố kéo một cái ghế qua, ngồi xuống nói.
Thân thể Du Phục Thời cứng đờ, dự cảm không tốt đột nhiên dâng lên.
Diệp Tố lấy ra từ túi Càn Khôn một nắm vảy, đưa cho hắn xem.
Quả nhiên đã bị nàng phát hiện, Du Phục Thời nhíu mày, hắn thậm chí còn không nhớ rõ chính mình lột da như thế nào.
“Còn có một mảnh da rắn lột.”
Hai tay Du Phục Thời bịt chặt lỗ tai, hai mắt nhắm tịt, giả vờ như bản thân không nghe thấy gì sất.
Diệp Tố bật cười, thả vảy lại vào trong túi, kéo tay hắn ra nói: “Nó rất đẹp, chờ ta đính lại số vảy này lên rồi sẽ trả lại cho đệ.”
Du Phục Thời ngước mắt nhìn nàng: “Ngươi có thể dùng nó làm tài liệu.”
“Không làm tài liệu.” Diệp Tố lần đầu tiên trực tiếp cự tuyệt Du Phục Thời, “Đệ giữ nó cho thật tốt đi.”
“Vậy ngươi giữ.” Du Phục Thời xoay người đưa lưng về phía nàng, thuận miệng nói, “Trước kia cũng có người giữ giúp ta.”
Trước kia……
Đại sư tỷ nghĩ đến việc có người đã từng gặp qua da rắn lột của tiểu sư đệ thì trong lòng bỗng nhiên không hiểu vì sao lại cảm thấy không thoải mái.
Vốn dĩ với pháp trượng trong tay cùng với vừa tăng cảnh giới lên Hóa Thần, Cốc Lương Thiên nắm phần thắng khá lớn, thế nhưng Lục Trầm Hàn lại cầm Thất Tuyệt kiếm đến đối chiến với hắn, một thanh kiếm đã từng có kiếm linh hóa hình.
Kết quả không quá ngạc nhiên đó là Lục Trầm Hàn thắng.
Ninh Thiển Dao cũng không cần phải phí thời gian chữa trị Cô Thương kiếm nên liền trực tiếp lên đài đánh với Lữ Cửu.
Cánh tay của Lữ Cửu vừa mới được nối lại nhưng vẫn rất liều mạng thi đấu, Ninh Thiển Dao suýt chút nữa đã thua, nhưng pháp bảo trong tay nàng ta so với đối thủ trước đó của Lữ Cửu là Hồng Vĩnh Dạ thì mạnh hơn rất nhiều nên rốt cuộc nàng ta vẫn giành chiến thắng.
Những người khác cũng lần lượt đánh xong.
Danh sách mười đệ tử đứng đầu của tông môn đại bỉ năm nay cũng được công bố, từ hạng nhất đến hạng mười theo thứ tự là: Diệp Tố, Du Phục Thời, Lục Trầm Hàn, Cốc Lương Thiên, Dịch Huyền, Mai Cừu Nhân, Liên Liên, Chu Vân, Ninh Thiển Dao, Lữ Cửu.
Thượng Khuyết Tông năm nay bị cạo trọc đầu, không một đệ tử nào lọt được vào nhóm mười người, thế nhưng tông chủ của bọn họ cũng không quá để ý, năm nay ngay cả Côn Luân Lục Trầm Hàn cũng đều suýt nữa không vào được ba người đầu tiên, cả Côn Luân cũng chỉ có một đệ tử chen được vào danh sách.
So sánh trước sau tông chủ Thượng Khuyết Tông cũng cảm thấy an ủi phần nào.
“Đại bỉ đã kết thúc rồi mà Diệp Tố còn chưa quay lại sao?” Nhan Hảo sau khi thua trận đấu với Ninh Thiển Dao thì không cần phải đối chiến nữa, cả ngày lắc lư khắp nơi, vừa lúc đi đến bên ngoài viện của nhóm người Thiên Cơ Môn, nàng hỏi Hạ Nhĩ, “Sắp đến giờ phải đến đại điện Côn Luân rồi.”
Tuy rằng nàng không cần phải đi nhưng cũng gấp gáp thay Diệp Tố.
Hạ Nhĩ nói: “Đại sư tỷ vẫn còn ở Thiên Cơ Môn, trong sáng nay hẳn là sẽ về đến nơi.”
“Lúc này mà nàng ấy còn về Thiên Cơ Môn làm gì?” Từ Trình Ngọc đi tới hỏi, ngày hôm qua sau khi hắn ngộ đạo xong dù cảnh giới không tăng lên nhưng rõ ràng đối với kiếm đạo lại có thể lý giải sâu thêm một phần.
“Dẫn, tiểu, sư, đệ, đi, lấy, gì, đó.” Minh Lưu Sa chậm rì rì đáp.
Tây Ngọc soi soi gương, sau khi xác nhận trâm cài đao nhỏ vẫn còn nằm nguyên vị trí cũ trên tóc, lúc này mới ngẩng đầu nói với mọi người: “Mọi người cứ đến đại điện Côn Luân trước đi, đại sư tỷ có lẽ phải một chút nữa mới về đến.”
Mọi người sau đó kéo nhau đi về hướng đại điện Côn Luân, chờ kết quả của lần tông môn đại bỉ năm nay được công bố.
Mất thời gian khoảng một nửa nén hương, Hoàng Nhị Tiền mang Diệp Tố và Du Phục Thời trở lại.
Bọn họ vừa tới nơi thì Khấp Huyết kiếm liền vọt tới, vòng quanh hai người xoay tới xoay lui, nhảy lên nhảy xuống, nơi những lỗ hổng trên vỏ kiếm cổ bạc cũng lóe lóe hồng quang, như đang tỏ ra ủy khuất không thôi.
“Tam sư đệ, kiếm này bay tới bay lui trông cứ như con bướm nhỉ.” Tây Ngọc thụi thụi Hạ Nhị đứng bên cạnh, “Về sau đệ cũng luyện một thanh kiếm giống vậy đi.”
“Thấy, giống, một, con, cẩu, điên, cuồng, quẫy, đuôi, mừng, chủ, nhân, về, hơn.” Minh Lưu Sa miêu tả chính xác.
Tây Ngọc như suy tư gì gật đầu: “Trông giống thật.”
“Đại sư tỷ, mọi người đã đi đại điện Côn Luân rồi.” Hạ Nhĩ hô to với Diệp Tố.
“Tỷ biết rồi.” Diệp Tố nắm tay Du Phục Thời vốn còn chưa quá thanh tỉnh ngự kiếm bay đến đại điện Côn Luân.
Tông chủ Côn Luân, Phong Trần đạo nhân đang chuẩn bị tuyên bố kết quả, ngay khoảnh khắc ông vừa cầm quyển trục lên thì cũng vừa lúc Diệp Tố kéo theo Du Phục Thời vội vã tiến vào.
Lão nhân tóc nâu nhíu nhíu mày nhưng cũng không có lên tiếng.
Hai người vừa ổn định vị trí thì tầm mắt của tất cả các đại tông chủ đều dừng trên người bọn họ.
“……Lại tiến giai?” Tông chủ Ngũ Hành Tông vừa nhìn Du Phục Thời vừa lẩm bẩm, cho đến hiện tại Thiên Cơ Môn có bốn đệ tử dự thi thì đã có ba người tiến vào Hóa Thần sơ kỳ, người còn lại tuy cảnh giới không tính là cao nhưng lại mười phần điên cuồng, còn được Tân Kẻ Điên của Ngô Kiếm Phái chỉ điểm qua.
“Nhưng sao lại không thấy có lôi kiếp?” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ nhìn chằm chằm Du Phục Thời hỏi.
Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ nói: “Bọn họ trở về Thiên Cơ Môn, Nhạc tông chủ muốn thấy cũng không thấy được.”
Phong Trần đạo nhân nghe bọn họ nói chuyện với nhau, trên mặt vẫn không có một cảm xúc khác lạ nào, giọng nói vẫn như cũ vừa bình tĩnh lại mang theo uy nghiêm: “Tông môn đại bỉ năm nay chính thức kết thúc, có người ngoài dự đoán giành được thành tích cao, có người ngược lại không lấy được xếp hạng cao, nhưng ta tin tưởng các đệ tử đều đã cố gắng hết sức mình, như vậy đã đủ rồi. Mọi người phải nhớ kỹ, bản thân mỗi người là một phần của tu chân giới, tương lai phải cống hiến sức mình quét sạch ma giới.”
Sau khi ông đọc tên mười người đứng đầu, từng người bước lên nhận một khối ngọc bài, bên trên có viết tên và thứ hạng của từng người, do các đại tông chủ đích thân phát.
“Ba tháng sau, các ngươi sẽ cầm khối ngọc bài này để tiến vào Luân Chuyển Đài, nhớ phải giữ cho kỹ.” Lão nhân tóc nâu đứng ở bên cạnh dặn dò.
“Luân Chuyển Đài ở đâu?” Diệp Tố hỏi.
Lão nhân tóc nâu nói: “Các ngươi có thể tiếp tục trụ lại Côn Luân, ba tháng sau tập trung tại đại điện Côn Luân chúng ta sẽ mang các ngươi đến Luân Chuyển Đài.”
Du Phục Thời cúi đầu nhìn lướt qua ngọc bài trong tay một cái rồi ném nó vào trong túi Càn Khôn của Diệp Tố, thành công khiến cho lão nhân tóc nâu trợn mắt nhìn trừng trừng. Sau khi tông môn đại bỉ kết thúc thì Cốc Lương Thiên và Lục Trầm Hàn là hai người trầm mặc nhất, vốn dĩ ai cũng đều nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ là hai người bước vào vòng cuối cùng để tranh hạng nhất, vậy mà kết quả lại biến thành giành nhau hạng ba, mặc cho là ai cũng không thể nào dễ dàng tiếp thu chênh lệch lớn như vậy, thêm nữa từng người bọn họ đều bị đánh bại không cách nào phản kháng.
“Tối nay chúng ta tụ tập chúc mừng nhé?” Khi các vị tông chủ vừa rời đi, Liên Liên liền xoay người hỏi mấy người Chu Vân cùng Diệp Tố.
“Thêm chúng ta nữa!” Mai Cừu Nhân tùy tay biến ra một nhành hoa tặng cho Liên Liên.
Liên Liên đáng tiếc chậc một tiếng: “Nếu là trước kia thì ta nhất định sẽ nhận hoa này của ngươi.”
“Hiện giờ không thể nhận sao?” Mai Cừu Nhân vẫn tiếp tục tích cực làm thân, “Ta xem cô cũng như người đồng đạo, tặng một đóa hoa xem như bắc cầu cho một mối hữu nghị mà thôi.”
“Tối nay ở nhà tửu lâu lớn nhất ngoại thành Côn Luân, không gặp không về.” Nói xong Liên Liên liền bước nhanh ra ngoài điện, Trình Hoài An đang chờ ở cách đó không xa.
Diệp Tố cũng kéo tay Du Phục Thời muốn đi ra ngoài.
Lục Trầm Hàn nắm Thất Tuyệt kiếm, chặn lối đi của bọn họ, nói với Du Phục Thời: “Đánh với ta một trận nữa.”
Du Phục Thời căn bản không mảy may phản ứng Lục Trầm Hàn, trên thực tế từ sau khi tỉnh lại cho đến bây giờ hắn vẫn còn đang ở trong trạng thái lơ mơ chưa tỉnh táo.
“Thua chính là thua.” Tâm tình của Diệp Tố cũng không quá cao, đặc biệt là bộ dáng Lục Trầm Hàn nắm Thất Tuyệt kiếm trong tay giống như bản thân đang khống chế toàn bộ thế giới càng khiến người khác không ưa nổi, “Có đấu nữa thì đệ nhất tông môn đại bỉ cũng không phải là ngươi.”
Sắc mặt Lục Trầm Hàn lạnh lùng: “Ta không có nói chuyện với ngươi.”
Dịch Huyền lập tức rút đao, đứng chắn trước mặt hai người Diệp Tố, đối diện với Lục Trầm Hàn.
Mai Cừu Nhân cố ý kéo dài giọng, đâm chọt một câu: “Ngươi tốt xấu cũng là đệ nhất đệ tử của Côn Luân, thua không nổi?”
Tất cả những người chưa rời khỏi điện đều nhìn sang đây, ngoại trừ Cốc Lương Thiên không có phản ứng, cùng với Ninh Thiển Dao cúi đầu đứng ở phía sau thì những người khác đều đứng bên phía Diệp Tố.
Du Phục Thời bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Trầm Hàn, hai tròng mắt đen nhánh của hắn sâu không thấy đáy: “Thanh kiếm này của ngươi cũng muốn gãy?”
Lục Trầm Hàn phải nắm chặt lấy Thất Tuyệt kiếm mới có thể giữ cho bản thân không lui về phía sau, tâm ma lưu lại trên lôi đài ngày ấy vẫn còn phảng phất trong lòng hắn.
“Lục đạo hữu, chúng ta dậy quá sớm, muốn trở về nghỉ ngơi.” Diệp Tố khách khí cười một câu sau đó quay đầu nói với những người khác, “Buổi tối gặp nhau ở khách đi3m ngoại thành nhé.”
Nàng nắm tay Du Phục Thời ra khỏi đại điện rồi ngự kiếm bay trở về viện.
Trong viện không có ai, ba người Minh Lưu Sa đã đi đến gian luyện khí.
Diệp Tố mang Du Phục Thời vào phòng nghỉ ngơi, hắn ngồi ở mép giường, đá giày khỏi chân, yên lặng giương mắt nhìn nàng.
Từ lúc tỉnh lại ở Thiên Cơ Môn Du Phục Thời đã cảm nhận được bản thân đã lột da, nhưng lại nhớ không rõ phát sinh ở đâu, lúc nào.
Hắn lặng lẽ đánh giá nét mặt của Diệp Tố, tựa hồ không có gì khác với thường ngày, hẳn là không có phát hiện.
Diệp Tố chuẩn xác bắt giữ tầm mắt của vị tiểu sư đệ nào đó, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn hỏi: “Sao vậy?
Du Phục Thời lập tức lắc đầu.
Diệp Tố đến gần mép giường, dựng lên kết giới, ngăn cách thanh âm với ngoại giới, cúi người tới gần hắn.
Du Phục Thời ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn nàng, thế nhưng cũng không hề trốn tránh. Khi gương mặt của hai người đã gần sát nhau thì Diệp Tố bỗng lệch đầu đến gần lỗ tai của tiểu sư đệ hỏi: “Bọn họ là ai?”
Hơi thở nàng thanh nhẹ mà ấm áp, Du Phục Thời vì né tránh, dứt khoát nằm xuống trên giường: “Bọn họ cái gì?”
Diệp Tố nhìn bộ dáng lười nhác của hắn, lại nhớ tới trong không gian tiểu sư đệ lộ ra đuôi dài, thì ra bản thể của hắn là rắn, khó trách lúc nào cũng biếng nhác, còn có thời kỳ ngủ đông.
“Ta nhặt được đồ của đệ.” Diệp Tố kéo một cái ghế qua, ngồi xuống nói.
Thân thể Du Phục Thời cứng đờ, dự cảm không tốt đột nhiên dâng lên.
Diệp Tố lấy ra từ túi Càn Khôn một nắm vảy, đưa cho hắn xem.
Quả nhiên đã bị nàng phát hiện, Du Phục Thời nhíu mày, hắn thậm chí còn không nhớ rõ chính mình lột da như thế nào.
“Còn có một mảnh da rắn lột.”
Hai tay Du Phục Thời bịt chặt lỗ tai, hai mắt nhắm tịt, giả vờ như bản thân không nghe thấy gì sất.
Diệp Tố bật cười, thả vảy lại vào trong túi, kéo tay hắn ra nói: “Nó rất đẹp, chờ ta đính lại số vảy này lên rồi sẽ trả lại cho đệ.”
Du Phục Thời ngước mắt nhìn nàng: “Ngươi có thể dùng nó làm tài liệu.”
“Không làm tài liệu.” Diệp Tố lần đầu tiên trực tiếp cự tuyệt Du Phục Thời, “Đệ giữ nó cho thật tốt đi.”
“Vậy ngươi giữ.” Du Phục Thời xoay người đưa lưng về phía nàng, thuận miệng nói, “Trước kia cũng có người giữ giúp ta.”
Trước kia……
Đại sư tỷ nghĩ đến việc có người đã từng gặp qua da rắn lột của tiểu sư đệ thì trong lòng bỗng nhiên không hiểu vì sao lại cảm thấy không thoải mái.
Bình luận facebook