Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Nam chủ vs anh trai
Mộc Trà bước xuống giường bệnh. Nhà nguyên chủ thật giàu có nha~ đây là phòng vip của bệnh viện. Xuyên không vào đây cũng không tồi. Da cô có vẻ đẹp hơn rất nhiều, huyết mâu thật đẹp nha. Cô trước khi xuyên đã được mệnh danh là đoá hoa của làng giải trí. Cô đã 25 tuổi làm ca sĩ bây giờ xuyên vào đây mới có 17 tuổi cũng có chút rắc rối ha.
Đang mải mê với dòng suy nghĩ thì tiếng nói bên ngoài khiến cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ
Người nam mặc áo Blouse trông rất soái khoanh tay trước ngực ánh mắt hiện lên tia chán ghét
Người nam đối diện lãng tử với áo sơ mi trắng khuôn mặt đẹp trai không chê vào đâu được, theo trí nhớ của cô thì đó là vị anh trai cuồng sủng em gái của nguyên chủ cũng có một cái kết bi thảm. Còn vị bác sĩ kia chắc chắn là nam chủ Tiêu Phong. Anh trai cô tên là Lâm Triệu Vũ. Lâm Triệu Vũ nâng khoé môi nhìn Tiêu Phong
- Tiêu Phong cậu là bác sĩ giỏi nhất nước này. Sao cậu không chịu qua khám cho Trà nhi của tôi. Cậu không thể công tư phân minh được hay sao?
Tiêu Phong cũng nhếch nhẹ khoé môi miệt thị nhìn nam nhân trước mặt
- Tôi không muốn gặp em gái của cậu. Chỉ có thế thôi với lại vết thương không có gì quan trọng .
ngôn tình hoàn
Lâm Triệu Vũ ánh mắt như muốn Giết người vậy. Mộc Trà từ phòng bệnh bước ra nhìn anh trai
- Ca em có chuyện muốn nói.
Lâm Triệu Vũ cười sủng nhìn cô yêu thương. Đứa em gái hắn dễ thương vậy tại sao lại có mấy cái tin đồn nhảm nhí rằng Mộc Trà hám nam sắc cơ chứ.
- Ca nghe đây. Muội nói đi
- Làm thủ tục xuất viện cho em càng sớm càng tốt, em muốn về nhà. Ở đây thực không thoải mái
Tiêu Phong không khỏi bất ngờ Lâm Mộc Trà. Con nhỏ này bị làm sao vậy. Đến bệnh viện lúc nào cũng bám hả dai như đỉa mà hôm nay đòi xuất viện. Có Gì đó rất lạ
Trong mắt cô không hề có vị bác sĩ anh tuấn trước mặt. Cô trực tiếp bỏ đi đến khuôn viên bệnh viện. Lâm Triệu Vũ nụ cười càng sâu
- Có lẽ Trà nhi của nhà tôi đã hiểu cái gì không thuộc về mình thì mãi mãi không thuộc về mình. Mà có lẽ con bé cũng đã biết rằng buông xuống là cách tốt nhất đối với con bé.
Anh bước đi làm thủ tục xuất viện cho cô không quên khiêu khích nở nụ cười
Tiêu Phong trong lòng dâng lên cỗ khó chịu. Hắn tiến đến gần cô ánh mắt hiện lên tia phức tạp
- Cô muốn xuất viện thật sao?
- Tôi không được xuất viện sao? Tôi không muốn làm phiền đến anh nữa Bác Sĩ Tiêu
Ba từ "bác sĩ Tiêu" chính thức đẩy hai người ra xa. Cô cố ý tạo khoảng cách với hắn. Tất cả là vì cái gì?
- Xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền anh.
Tiêu Phong vẫn còn chưa hết bất ngờ thì cô vô tình bước qua hắn. Tim hắn nhói lên đau đớn. Tại sao hắn lại đau như vậy? Vốn dĩ tưởng rằng bản thân sẽ rất vui khi nhìn thấy cô không đeo bám hắn.
Từ lúc cô được hắn chữa bệnh mặc kệ thối danh vang danh khắp nơi của cô thì Lâm Mộc Trà bắt đầu bám lấy hắn,cô nói muốn trả ơn. Hắn cũng không quản cô theo hắn nhưng khi thấy Lâm Lục Chi té ngã mà cô lại đứng ở đó hắn liền tin lời đồn mà chán ghét cô. Bóng lưng cô nhỏ bé đơn độc mà vô tình làm tim hắn thật đau. Cô cũng thật cô đơn.
Cô vui vẻ bước về phòng bệnh của mình thu dọn đồ chuẩn bị về
Lâm Triệu Vũ vẻ mặt buồn nhìn cô
- Trà nhi muội vẫn phải ở lại đây theo dõi, vết cắt trên tay muội khá sâu.Chỉ sợ sẽ nhiễm trùng.Vết thương mới khâu.
Cô không ngừng kêu gào trong lòng WHY????Sao lại như vậy!
Đang mải mê với dòng suy nghĩ thì tiếng nói bên ngoài khiến cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ
Người nam mặc áo Blouse trông rất soái khoanh tay trước ngực ánh mắt hiện lên tia chán ghét
Người nam đối diện lãng tử với áo sơ mi trắng khuôn mặt đẹp trai không chê vào đâu được, theo trí nhớ của cô thì đó là vị anh trai cuồng sủng em gái của nguyên chủ cũng có một cái kết bi thảm. Còn vị bác sĩ kia chắc chắn là nam chủ Tiêu Phong. Anh trai cô tên là Lâm Triệu Vũ. Lâm Triệu Vũ nâng khoé môi nhìn Tiêu Phong
- Tiêu Phong cậu là bác sĩ giỏi nhất nước này. Sao cậu không chịu qua khám cho Trà nhi của tôi. Cậu không thể công tư phân minh được hay sao?
Tiêu Phong cũng nhếch nhẹ khoé môi miệt thị nhìn nam nhân trước mặt
- Tôi không muốn gặp em gái của cậu. Chỉ có thế thôi với lại vết thương không có gì quan trọng .
ngôn tình hoàn
Lâm Triệu Vũ ánh mắt như muốn Giết người vậy. Mộc Trà từ phòng bệnh bước ra nhìn anh trai
- Ca em có chuyện muốn nói.
Lâm Triệu Vũ cười sủng nhìn cô yêu thương. Đứa em gái hắn dễ thương vậy tại sao lại có mấy cái tin đồn nhảm nhí rằng Mộc Trà hám nam sắc cơ chứ.
- Ca nghe đây. Muội nói đi
- Làm thủ tục xuất viện cho em càng sớm càng tốt, em muốn về nhà. Ở đây thực không thoải mái
Tiêu Phong không khỏi bất ngờ Lâm Mộc Trà. Con nhỏ này bị làm sao vậy. Đến bệnh viện lúc nào cũng bám hả dai như đỉa mà hôm nay đòi xuất viện. Có Gì đó rất lạ
Trong mắt cô không hề có vị bác sĩ anh tuấn trước mặt. Cô trực tiếp bỏ đi đến khuôn viên bệnh viện. Lâm Triệu Vũ nụ cười càng sâu
- Có lẽ Trà nhi của nhà tôi đã hiểu cái gì không thuộc về mình thì mãi mãi không thuộc về mình. Mà có lẽ con bé cũng đã biết rằng buông xuống là cách tốt nhất đối với con bé.
Anh bước đi làm thủ tục xuất viện cho cô không quên khiêu khích nở nụ cười
Tiêu Phong trong lòng dâng lên cỗ khó chịu. Hắn tiến đến gần cô ánh mắt hiện lên tia phức tạp
- Cô muốn xuất viện thật sao?
- Tôi không được xuất viện sao? Tôi không muốn làm phiền đến anh nữa Bác Sĩ Tiêu
Ba từ "bác sĩ Tiêu" chính thức đẩy hai người ra xa. Cô cố ý tạo khoảng cách với hắn. Tất cả là vì cái gì?
- Xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền anh.
Tiêu Phong vẫn còn chưa hết bất ngờ thì cô vô tình bước qua hắn. Tim hắn nhói lên đau đớn. Tại sao hắn lại đau như vậy? Vốn dĩ tưởng rằng bản thân sẽ rất vui khi nhìn thấy cô không đeo bám hắn.
Từ lúc cô được hắn chữa bệnh mặc kệ thối danh vang danh khắp nơi của cô thì Lâm Mộc Trà bắt đầu bám lấy hắn,cô nói muốn trả ơn. Hắn cũng không quản cô theo hắn nhưng khi thấy Lâm Lục Chi té ngã mà cô lại đứng ở đó hắn liền tin lời đồn mà chán ghét cô. Bóng lưng cô nhỏ bé đơn độc mà vô tình làm tim hắn thật đau. Cô cũng thật cô đơn.
Cô vui vẻ bước về phòng bệnh của mình thu dọn đồ chuẩn bị về
Lâm Triệu Vũ vẻ mặt buồn nhìn cô
- Trà nhi muội vẫn phải ở lại đây theo dõi, vết cắt trên tay muội khá sâu.Chỉ sợ sẽ nhiễm trùng.Vết thương mới khâu.
Cô không ngừng kêu gào trong lòng WHY????Sao lại như vậy!
Bình luận facebook