Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Triệu Vô Tâm dìu Mộc Trà ngồi xuống ghế, tay với lấy hộp khăn giấy ném về phía cô.
- Có chuyện gì. Nhìn cô khóc thật khó coi.
- Họ lừa em, họ khiến em phải chịu dằn vặt suốt 7 năm. Họ đều là người xấu,họ khiến em nghĩ chính bản thân mình hại chết mẹ. Tai nạn năm em 10 tuổi khiến em không thể nhớ điều gì, chuyện gì cũng nghe bà mẹ kế đó. Coi bà ta như mẹ mình. Em nhận được gì chứ. Sự khinh bỉ, coi thường. Họ vốn không coi em là người nhà. Ngay cả anh hai cũng lừa em. Anh ấy không nói cho em biết gì cả. Ngay cả ba Lâm cũng lừa em, tất cả mọi người đều lừa em
Triệu Vô Tâm khoanh tay trước ngực, mắt khẽ nhắm lại.
- Khóc gì mà khóc. Thật thảm.
Vô Tâm là người không thích thể hiện tình cảm, người cô không quan tâm cô tuyệt đối không mở miệng nói một lời, Mộc Trà hiểu rõ nên cũng chỉ cười trừ. Cô lau nước mắt, không nói gì nhiều, Triệu Vô Tâm ngáp ngáp vài cái. Cô trực tiếp đứng dậy bước về phòng.
- Mau ngủ đi, ngồi đó khóc làm gì cho mệt. Tôi ngủ trước đây.
Mộc Trà gật gật đầu, cô cũng từ từ bước vào phòng, lục lọi trong một thùng đựng đồ cũ, cô thấy một tấm ảnh người phụ nữ khoảng ba mươi khoác tay một người đàn ông đứng giữa là một cậu bé khoảng4 tuổi, cả hai mỉm cười hạnh phúc, phía bụng của người phụ nữ có chút nhô ra. Đó là gia đình cô, đó là mẹ cô. Nữ phụ là kiếp trước của cô, đây cũng từng là gia đình của cô. Cảm xúc hỗn loạn khiến Mộc Trà khó khăn hô hấp. Mẹ... Cô cũng có mẹ... Kiếp này có mẹ những còn chưa kịp gặp mặt mẹ đã mất, kiếp trước có mẹ nhưng họ tàn nhẫn đưa cô vào cô nhi viện khi cô mới có8 tháng tuổi. Tại sao mọi người đều phản bội cô. Không ai tốt cả. Mộc Trà ôm tấm ảnh trong lồng ngực, cô treò lên giường chìm vào giấc ngủ, nơi khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước.
- -------Giải phân cách--------
Đang ngủ say, Triệu Vô Tâm tự ý mở cửa phòng, kéo Mộc Trà ngồi dậy.
- Mau dậy làm bữa sáng cho tôi, buồn thế nào cũng không được bỏ đói tôi.
Nghe tiếng nói thân thuộc, Mộc Trà dụi mắt ngồi dậy, cô mỉm cười một cái rồi đi vào phòng tắm vscn. Sau đó, cô ra ngoài, đi vào bếp làm bữa sáng cho Vô Tâm. Sau 15' Mộc Trà bê ra tô mì thịt vẫn còn bốc hơi nóng, Vô Tâm kéo ghế ngồi, cầm đũa lên ăn.
- Mau vào làm một bát nữa ra đây.
- Chị muốn ăn nữa sao?
- Mang ra cho cô ăn đấy.
- Em,không...
- Đừng cãi. Mau ăn đi
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Vô Tâm, Mộc Trà lắc đầu cười trừ miễn cưỡng làm một bát nữa để ăn. Tâm trạng cô không tốt nên ăn vào có chút khó chịu. Triệu Vô Tâm từ đầu đến cuối chỉ cắm đầu vào ăn, thi thoảng ngẩng đầu lên uống nước.
Ăn được vài miếng, Mộc Trà buông đũa nhìn Vô Tâm.
- Chị Vô Tâm, em sẽ chơi chứng khoán. Một lần ăn trọn.
Triệu Vô Tâm nhàn nhã lau miệng, nhìn cô gật nhẹ đầu.
- Vốn
- Lạc Tố Tố
Triệu Vô Tâm gật đầu rồi uống một hơi hết ly sữa bên cạnh. Cô gõ gõ một vài thông tin trên màn hình điện thoại rồi đưa trước mặt Mộc Trà.
- Cô cũng có thể hát, up lên mạng kiếm tiền. Nhìn xem, video hát ngoài đường này của cô sau một tuần đã có tới 2M lượt xem. Sức hút của cô cũng không hề nhỏ.
Mộc Trà nhìn vào màn hình điện thoại rồi nhìn sang cây đàn ghi-ta ở góc tường. Cô gật đầu. Cô quyết định chơi cổ phiếu vì theo nguyên tác,khi Âu Dương Triệt về nước, Lâm Lục Chi vô tình được Âu Dương Triệt đưa đi xem chứng khoán, vô tình đầu tư vào một mối không ngờ lại kiếm được rất nhiều tiền. Mộc Trà cô tận dụng triệt để tiểu tiết này. Cô hiện giờ là tự mình kiếm sống, trước kia khi giải nghệ cô làm sang kinh doanh có biết chút gì đó về chứng khoán
Nói là làm Mộc Trà liền gọi cho Lạc Tố Tố vay tiền vì nhìn lịch thì tối nay chính là thời điểm thích hợp để cô ra tay sớm hơn nữ chủ. Ngồi trước máy tính xách tay, Mộc Trà lướt những ngón tay thon dài trên bàn phím máy tính, đây chính là mối cô cần đầu tư, mặc dù đang bị rớt kịch sàn nhưng trong vòng 5 tiếng nữa sẽ lên cao ngất đó chính là thời điểm thích hợp bán ra. Mộc Trà vuốt mặt, xong rồi chỉ đợi nhận tiền thôi.
Vô Tâm nhìn màn hình điện thoại của cô đang rung lên hiện lên hai chữ "CaCa", cô liền ném tới phía Mộc Trà đang ngồi.
- Điện thoại.
Mộc Trà liếc màn hình, tâm chợt dao động nhưng tay lại ném điện thoại lên mặt bàn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Vô Tâm nhún nhẹ vai. Cô nàng chính là không quan tâm đến gia đình Mộc Trà, đối với cô người quan trọng là ân nhân của cô là Lâm Mộc Trà chứ không phải những người phản bội ân nhân.
- Cô cứ từ từ mà đợi cổ phiếu tăng. Tôi đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt.
Mộc Trà gật đầu, hai mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính. Số tiền mà cô vay của Lạc Tố Tố không hề nhỏ nhưng nếu thành công vụ này cô sẽ không phải lo cuộc sống sau này, cũng không cần bất cứ người nào chu cấp tiền cho cô.
........
Mộc Trà sau 30' ngồi trong nhà thì cô cũng quyết định đi ra ngoài, trời sang thu gió cũng bắt đầu thổi, Mộc Trà khoác nhẹ một chiếc áo gió mỏng rồi bước đi. Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, bước đi đều nhau cảm nhận không khí mùa thu. Thật mát mẻ. Mộc Trà cúi thấp người từ từ đi
Tay cô bỗng truyền đến cảm giác mát lạnh, quay đầu nhìn thì ra là Thượng Tử Đằng, nhìn hắn có vẻ gầy đi rất nhiều nhưng vẫn không thể che giấu sự yêu nghiệt vốn có. Mộc Trà vùng vằng, trừng to mắt nhìn hắn.
- Thượng Tử Đằng, bỏ tay tôi ra.
- Em còn đi nữa sẽ đâm vào cái cột trước mặt đó.
Thượng Tử Đằng chậm rãi nhả ra từng chữ, tay hắn nhanh chóng đan vào tay cô cảm nhận hơi ấm dần len lỏi vào tai tim. Mộc Trà nhìn về phía trước đúng là có một cái cột thật.
Vote and cmt
- Có chuyện gì. Nhìn cô khóc thật khó coi.
- Họ lừa em, họ khiến em phải chịu dằn vặt suốt 7 năm. Họ đều là người xấu,họ khiến em nghĩ chính bản thân mình hại chết mẹ. Tai nạn năm em 10 tuổi khiến em không thể nhớ điều gì, chuyện gì cũng nghe bà mẹ kế đó. Coi bà ta như mẹ mình. Em nhận được gì chứ. Sự khinh bỉ, coi thường. Họ vốn không coi em là người nhà. Ngay cả anh hai cũng lừa em. Anh ấy không nói cho em biết gì cả. Ngay cả ba Lâm cũng lừa em, tất cả mọi người đều lừa em
Triệu Vô Tâm khoanh tay trước ngực, mắt khẽ nhắm lại.
- Khóc gì mà khóc. Thật thảm.
Vô Tâm là người không thích thể hiện tình cảm, người cô không quan tâm cô tuyệt đối không mở miệng nói một lời, Mộc Trà hiểu rõ nên cũng chỉ cười trừ. Cô lau nước mắt, không nói gì nhiều, Triệu Vô Tâm ngáp ngáp vài cái. Cô trực tiếp đứng dậy bước về phòng.
- Mau ngủ đi, ngồi đó khóc làm gì cho mệt. Tôi ngủ trước đây.
Mộc Trà gật gật đầu, cô cũng từ từ bước vào phòng, lục lọi trong một thùng đựng đồ cũ, cô thấy một tấm ảnh người phụ nữ khoảng ba mươi khoác tay một người đàn ông đứng giữa là một cậu bé khoảng4 tuổi, cả hai mỉm cười hạnh phúc, phía bụng của người phụ nữ có chút nhô ra. Đó là gia đình cô, đó là mẹ cô. Nữ phụ là kiếp trước của cô, đây cũng từng là gia đình của cô. Cảm xúc hỗn loạn khiến Mộc Trà khó khăn hô hấp. Mẹ... Cô cũng có mẹ... Kiếp này có mẹ những còn chưa kịp gặp mặt mẹ đã mất, kiếp trước có mẹ nhưng họ tàn nhẫn đưa cô vào cô nhi viện khi cô mới có8 tháng tuổi. Tại sao mọi người đều phản bội cô. Không ai tốt cả. Mộc Trà ôm tấm ảnh trong lồng ngực, cô treò lên giường chìm vào giấc ngủ, nơi khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước.
- -------Giải phân cách--------
Đang ngủ say, Triệu Vô Tâm tự ý mở cửa phòng, kéo Mộc Trà ngồi dậy.
- Mau dậy làm bữa sáng cho tôi, buồn thế nào cũng không được bỏ đói tôi.
Nghe tiếng nói thân thuộc, Mộc Trà dụi mắt ngồi dậy, cô mỉm cười một cái rồi đi vào phòng tắm vscn. Sau đó, cô ra ngoài, đi vào bếp làm bữa sáng cho Vô Tâm. Sau 15' Mộc Trà bê ra tô mì thịt vẫn còn bốc hơi nóng, Vô Tâm kéo ghế ngồi, cầm đũa lên ăn.
- Mau vào làm một bát nữa ra đây.
- Chị muốn ăn nữa sao?
- Mang ra cho cô ăn đấy.
- Em,không...
- Đừng cãi. Mau ăn đi
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Vô Tâm, Mộc Trà lắc đầu cười trừ miễn cưỡng làm một bát nữa để ăn. Tâm trạng cô không tốt nên ăn vào có chút khó chịu. Triệu Vô Tâm từ đầu đến cuối chỉ cắm đầu vào ăn, thi thoảng ngẩng đầu lên uống nước.
Ăn được vài miếng, Mộc Trà buông đũa nhìn Vô Tâm.
- Chị Vô Tâm, em sẽ chơi chứng khoán. Một lần ăn trọn.
Triệu Vô Tâm nhàn nhã lau miệng, nhìn cô gật nhẹ đầu.
- Vốn
- Lạc Tố Tố
Triệu Vô Tâm gật đầu rồi uống một hơi hết ly sữa bên cạnh. Cô gõ gõ một vài thông tin trên màn hình điện thoại rồi đưa trước mặt Mộc Trà.
- Cô cũng có thể hát, up lên mạng kiếm tiền. Nhìn xem, video hát ngoài đường này của cô sau một tuần đã có tới 2M lượt xem. Sức hút của cô cũng không hề nhỏ.
Mộc Trà nhìn vào màn hình điện thoại rồi nhìn sang cây đàn ghi-ta ở góc tường. Cô gật đầu. Cô quyết định chơi cổ phiếu vì theo nguyên tác,khi Âu Dương Triệt về nước, Lâm Lục Chi vô tình được Âu Dương Triệt đưa đi xem chứng khoán, vô tình đầu tư vào một mối không ngờ lại kiếm được rất nhiều tiền. Mộc Trà cô tận dụng triệt để tiểu tiết này. Cô hiện giờ là tự mình kiếm sống, trước kia khi giải nghệ cô làm sang kinh doanh có biết chút gì đó về chứng khoán
Nói là làm Mộc Trà liền gọi cho Lạc Tố Tố vay tiền vì nhìn lịch thì tối nay chính là thời điểm thích hợp để cô ra tay sớm hơn nữ chủ. Ngồi trước máy tính xách tay, Mộc Trà lướt những ngón tay thon dài trên bàn phím máy tính, đây chính là mối cô cần đầu tư, mặc dù đang bị rớt kịch sàn nhưng trong vòng 5 tiếng nữa sẽ lên cao ngất đó chính là thời điểm thích hợp bán ra. Mộc Trà vuốt mặt, xong rồi chỉ đợi nhận tiền thôi.
Vô Tâm nhìn màn hình điện thoại của cô đang rung lên hiện lên hai chữ "CaCa", cô liền ném tới phía Mộc Trà đang ngồi.
- Điện thoại.
Mộc Trà liếc màn hình, tâm chợt dao động nhưng tay lại ném điện thoại lên mặt bàn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Vô Tâm nhún nhẹ vai. Cô nàng chính là không quan tâm đến gia đình Mộc Trà, đối với cô người quan trọng là ân nhân của cô là Lâm Mộc Trà chứ không phải những người phản bội ân nhân.
- Cô cứ từ từ mà đợi cổ phiếu tăng. Tôi đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt.
Mộc Trà gật đầu, hai mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính. Số tiền mà cô vay của Lạc Tố Tố không hề nhỏ nhưng nếu thành công vụ này cô sẽ không phải lo cuộc sống sau này, cũng không cần bất cứ người nào chu cấp tiền cho cô.
........
Mộc Trà sau 30' ngồi trong nhà thì cô cũng quyết định đi ra ngoài, trời sang thu gió cũng bắt đầu thổi, Mộc Trà khoác nhẹ một chiếc áo gió mỏng rồi bước đi. Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, bước đi đều nhau cảm nhận không khí mùa thu. Thật mát mẻ. Mộc Trà cúi thấp người từ từ đi
Tay cô bỗng truyền đến cảm giác mát lạnh, quay đầu nhìn thì ra là Thượng Tử Đằng, nhìn hắn có vẻ gầy đi rất nhiều nhưng vẫn không thể che giấu sự yêu nghiệt vốn có. Mộc Trà vùng vằng, trừng to mắt nhìn hắn.
- Thượng Tử Đằng, bỏ tay tôi ra.
- Em còn đi nữa sẽ đâm vào cái cột trước mặt đó.
Thượng Tử Đằng chậm rãi nhả ra từng chữ, tay hắn nhanh chóng đan vào tay cô cảm nhận hơi ấm dần len lỏi vào tai tim. Mộc Trà nhìn về phía trước đúng là có một cái cột thật.
Vote and cmt
Bình luận facebook