Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Mộc Trà dụi dụi mặt vào lòng Âu Dương Triệt khiến hắn mãn nguyện nở một nụ cười ôm cô chặt hơn.
Cứ như vậy thì tốt biết mấy. Thấy cô bắt đầu tỉnh lại, hắn cũng ngồi dậy đi vscn.
Mộc Trà ngơ ngác nhìn lên trần nhà, cô vừa nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, rất quen thuộc, là tiếng nói của rất nhiều người.
- Triệt, Tiểu Trà mơ thấy có người đang gọi mình. Nó rất quen.
Âu Dương Triệt khựng người lại một chút, nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười, quay ra vuốt má cô
- Không có gì đâu, em không cần bận tâm. Hôm nay anh cho người mang váy cưới đến.
- Váy cưới? Sao chúng ta không ra ngoài? Tiểu Trà muốn ra ngoài...
- KHÔNG ĐƯỢC.
Âu Dương Triệt giận dữ lên tiếng khiến Mộc Trà giật mình co người lại. Lần đầu tiên Âu Dương Triệt lớn tiếng vậy với Mộc Trà. Nhận ra sự thất thố của mình, hắn thở dài một cái trực tiếp ôm cô vào lòng.
- Anh không cố ý nạt em, tình trạng sức khỏe hiện giờ của em chưa tốt, không thể đi ra ngoài. Ngoan, mai sẽ có người mang váy cưới đến, không cần mất công đi ra ngoài.
Mộc Trà gật gật đầu. Cô sợ Âu Dương Triệt bỏ rơi mình, lạnh lùng với mình. Có Âu Dương Triệt trong cuộc sống đã là thói quen của cô rồi.
Mộc Trà cười tươi ôm chầm lấy hắn, cô không muốn bản thân bị bỏ rơi. Thật sự rất sợ cảm giác đó.
.....
Lâm Lục Chi nhìn tập ảnh trên bàn mặt liền biến sắc.
Trên mặt bàn la liệt những tấm ảnh trai gái triền miên không một mảnh vải, người con gái đó ngoài Lâm Lục Chi ra thì không còn ai hết nhưng đàn ông mỗi người một khác.
Đây là thứ cô ta muốn che giấu, sao có thể bị phát hiện như vậy chứ.
- Nói, Anh muốn cái gì? Tiền sao? Tôi cho anh.
- Tiền tôi còn nhiều hơn cô đó Lâm Lục Chi. Tôi chỉ muốn cô làm một việc đơn giản.
- Là việc gì?
- Đi đến biệt thự ngoại ô của Âu Dương Triệt, ngăn cản hôn lễ của hắn và Lâm Mộc Trà
Lâm Lục Chi tức giận, bật người dậy lên tiếng. Không thể có chuyện này xảy ra được. Âu Dương Triệt là của cô ta mà.
- Cái gì? Triệt ca muốn cử hành hôn lễ với con nhỏ đó. Không thể! Người trong lòng Anh ấy là tôi mà.
- Cô biết rõ nhất người quan tâm cậu ta lúc nhỏ là ai? Là Mộc Trà, người giúp cậu ta vui vẻ hàng ngày là ai? Là Mộc Trà. Cô cũng chỉ cướp công cô ấy thôi. Đừng bao giờ gọi cô ấy là 'con nhỏ', tôi không ngại rạch miệng cô đâu.
Lâm Lục Chi run run người từ từ ngồi xuống, cô ta túm chặt vạt áo giúp giảm bớt nỗi run sợ trong lòng. Rốt cuộc thì Lâm Mộc Trà có điểm gì mà mọi người đều thích chứ? Lâm Mộc Trà sao lại quen biết những người nguy hiểm như vậy?
- Cô có làm không? Hay những tấm ảnh này sẽ được mọi người biết đến.
- Tôi làm, tôi sẽ làm. Anh là ai? Có quan hệ như thế nào với Lâm Mộc Trà.
- Tôi là người bảo hộ cô ấy. Cô chỉ cần làm tổn thương cô ấy dù chỉ là một sợi tóc, tôi sẽ cho cô thấy thế nào là'sống không được chết không xong'.
Lâm Lục Chi sợ hãi cắn môi không nói lên lời, khí chất của người đàn ông này quả thật rất mạnh mẽ. Ngũ quan đều thuộc dạng cực phẩm.
Tống Hạo Thiên nhếch môi cười rồi rời đi cùng thuộc hạ của mình.
.....
Mộc Trà vui vẻ ngắm nhìn những bộ váy cưới được đưa đến. Trông thật giống công chúa nga~
Âu Dương Triệt ngồi một bên ngắm nhìn cô thay đồ.
Nhà thiết kế đứng một bên không ngừng khen ngợi hết lời.
- Da của vị phu nhân thật trắng, lại còn mềm mại. Dáng người cũng rất chuẩn. Âu Dương Tổng ngài nhìn xem, bộ váy này rất hợp với phu nhân nha.
Váy trắng cúp ngực ôm sát cơ thể làm lộ rõ những đường cong mê người của cô. Eo thon nhỏ cùng bộ ngực cao vút hấp dẫn. Bên phía dưới tản ra là những dải lụa mềm xòe rộng trên nền nhà, điểm trên là những bông hoa được thêu tỉ mỉ. Mộc Trà xoay qua xoay lại vô cùng vui vẻ.
- Triệt! Thật đẹp quá.
Âu Dương Triệt thất thần nhìn cô, đẹp như vậy hắn e sẽ nhanh có người cướp cô khỏi hắn.
- Còn bộ nào kín hơn chút không?
- Nhưng bộ này là đẹp nhất thưa Âu Dương Tổng, vừa tôn lên nước da trắng mịn của phu nhân, vừa thể hiện sự tinh khôi, thuần khiết.
Mộc Trà lấp lánh ánh mắt nhìn hắn, cô vẫn là thích bộ này, trông thật giống công chúa.
Âu Dương Triệt nhìn cô liền gật đầu không đổi nữa. Chỉ cần cô thích là được. Nhanh nhẹn bắt lấy tay Mộc Trà kéo vào lòng.
Âu Dương Triệt hôn lên lưng trần mịn màng của cô. Mộc Trà nhột nhột liền cười vui vẻ. Quay mặt về phía hắn.
- Triệt, nhột a.....
- Ngày mai em sẽ là cô dâu đẹp nhất. Ngày mai anh sẽ là người hạnh phúc nhất. Mộc Trà, anh yêu em. Dù thế nào, anh sẽ luôn bảo vệ em.
Mộc Trà khẽ đỏ mặt, sau đó liền nhoẻn miệng cười rực rỡ.
Nhưng sau có một luồng ý chí nào đó luôn gào thét muốn ngăn cô lại...
....
....
- Ngày mai, thật đặc biệt đi....
.....
Vote and cmt
Cứ như vậy thì tốt biết mấy. Thấy cô bắt đầu tỉnh lại, hắn cũng ngồi dậy đi vscn.
Mộc Trà ngơ ngác nhìn lên trần nhà, cô vừa nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, rất quen thuộc, là tiếng nói của rất nhiều người.
- Triệt, Tiểu Trà mơ thấy có người đang gọi mình. Nó rất quen.
Âu Dương Triệt khựng người lại một chút, nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười, quay ra vuốt má cô
- Không có gì đâu, em không cần bận tâm. Hôm nay anh cho người mang váy cưới đến.
- Váy cưới? Sao chúng ta không ra ngoài? Tiểu Trà muốn ra ngoài...
- KHÔNG ĐƯỢC.
Âu Dương Triệt giận dữ lên tiếng khiến Mộc Trà giật mình co người lại. Lần đầu tiên Âu Dương Triệt lớn tiếng vậy với Mộc Trà. Nhận ra sự thất thố của mình, hắn thở dài một cái trực tiếp ôm cô vào lòng.
- Anh không cố ý nạt em, tình trạng sức khỏe hiện giờ của em chưa tốt, không thể đi ra ngoài. Ngoan, mai sẽ có người mang váy cưới đến, không cần mất công đi ra ngoài.
Mộc Trà gật gật đầu. Cô sợ Âu Dương Triệt bỏ rơi mình, lạnh lùng với mình. Có Âu Dương Triệt trong cuộc sống đã là thói quen của cô rồi.
Mộc Trà cười tươi ôm chầm lấy hắn, cô không muốn bản thân bị bỏ rơi. Thật sự rất sợ cảm giác đó.
.....
Lâm Lục Chi nhìn tập ảnh trên bàn mặt liền biến sắc.
Trên mặt bàn la liệt những tấm ảnh trai gái triền miên không một mảnh vải, người con gái đó ngoài Lâm Lục Chi ra thì không còn ai hết nhưng đàn ông mỗi người một khác.
Đây là thứ cô ta muốn che giấu, sao có thể bị phát hiện như vậy chứ.
- Nói, Anh muốn cái gì? Tiền sao? Tôi cho anh.
- Tiền tôi còn nhiều hơn cô đó Lâm Lục Chi. Tôi chỉ muốn cô làm một việc đơn giản.
- Là việc gì?
- Đi đến biệt thự ngoại ô của Âu Dương Triệt, ngăn cản hôn lễ của hắn và Lâm Mộc Trà
Lâm Lục Chi tức giận, bật người dậy lên tiếng. Không thể có chuyện này xảy ra được. Âu Dương Triệt là của cô ta mà.
- Cái gì? Triệt ca muốn cử hành hôn lễ với con nhỏ đó. Không thể! Người trong lòng Anh ấy là tôi mà.
- Cô biết rõ nhất người quan tâm cậu ta lúc nhỏ là ai? Là Mộc Trà, người giúp cậu ta vui vẻ hàng ngày là ai? Là Mộc Trà. Cô cũng chỉ cướp công cô ấy thôi. Đừng bao giờ gọi cô ấy là 'con nhỏ', tôi không ngại rạch miệng cô đâu.
Lâm Lục Chi run run người từ từ ngồi xuống, cô ta túm chặt vạt áo giúp giảm bớt nỗi run sợ trong lòng. Rốt cuộc thì Lâm Mộc Trà có điểm gì mà mọi người đều thích chứ? Lâm Mộc Trà sao lại quen biết những người nguy hiểm như vậy?
- Cô có làm không? Hay những tấm ảnh này sẽ được mọi người biết đến.
- Tôi làm, tôi sẽ làm. Anh là ai? Có quan hệ như thế nào với Lâm Mộc Trà.
- Tôi là người bảo hộ cô ấy. Cô chỉ cần làm tổn thương cô ấy dù chỉ là một sợi tóc, tôi sẽ cho cô thấy thế nào là'sống không được chết không xong'.
Lâm Lục Chi sợ hãi cắn môi không nói lên lời, khí chất của người đàn ông này quả thật rất mạnh mẽ. Ngũ quan đều thuộc dạng cực phẩm.
Tống Hạo Thiên nhếch môi cười rồi rời đi cùng thuộc hạ của mình.
.....
Mộc Trà vui vẻ ngắm nhìn những bộ váy cưới được đưa đến. Trông thật giống công chúa nga~
Âu Dương Triệt ngồi một bên ngắm nhìn cô thay đồ.
Nhà thiết kế đứng một bên không ngừng khen ngợi hết lời.
- Da của vị phu nhân thật trắng, lại còn mềm mại. Dáng người cũng rất chuẩn. Âu Dương Tổng ngài nhìn xem, bộ váy này rất hợp với phu nhân nha.
Váy trắng cúp ngực ôm sát cơ thể làm lộ rõ những đường cong mê người của cô. Eo thon nhỏ cùng bộ ngực cao vút hấp dẫn. Bên phía dưới tản ra là những dải lụa mềm xòe rộng trên nền nhà, điểm trên là những bông hoa được thêu tỉ mỉ. Mộc Trà xoay qua xoay lại vô cùng vui vẻ.
- Triệt! Thật đẹp quá.
Âu Dương Triệt thất thần nhìn cô, đẹp như vậy hắn e sẽ nhanh có người cướp cô khỏi hắn.
- Còn bộ nào kín hơn chút không?
- Nhưng bộ này là đẹp nhất thưa Âu Dương Tổng, vừa tôn lên nước da trắng mịn của phu nhân, vừa thể hiện sự tinh khôi, thuần khiết.
Mộc Trà lấp lánh ánh mắt nhìn hắn, cô vẫn là thích bộ này, trông thật giống công chúa.
Âu Dương Triệt nhìn cô liền gật đầu không đổi nữa. Chỉ cần cô thích là được. Nhanh nhẹn bắt lấy tay Mộc Trà kéo vào lòng.
Âu Dương Triệt hôn lên lưng trần mịn màng của cô. Mộc Trà nhột nhột liền cười vui vẻ. Quay mặt về phía hắn.
- Triệt, nhột a.....
- Ngày mai em sẽ là cô dâu đẹp nhất. Ngày mai anh sẽ là người hạnh phúc nhất. Mộc Trà, anh yêu em. Dù thế nào, anh sẽ luôn bảo vệ em.
Mộc Trà khẽ đỏ mặt, sau đó liền nhoẻn miệng cười rực rỡ.
Nhưng sau có một luồng ý chí nào đó luôn gào thét muốn ngăn cô lại...
....
....
- Ngày mai, thật đặc biệt đi....
.....
Vote and cmt
Bình luận facebook