Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Lâm Triệu Vũ xoa xoa đầu cô.
- Muội muội, chẳng phải khi em đi du lịch đã nhờ anh chăm sóc Bạch Bạch sao? Hiện tại nó đang ở cùng Vô Tâm.
- Mau, mau đưa em đến đó.
Lâm Triệu Vũ thật sự vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cùng với cô về nhà của hắn và Vô Tâm.
Đến nơi, Mộc Trà vội vàng lao xuống chạy về phía ngôi nhà trước mặt. Cô vẫn chưa nhận thức được việc tại sao Lâm Triệu Vũ và Triệu Vô Tâm lại ở cùng nhau, chỉ biết rằng bản thân phải nhìn thấy Bạch Bạch.
Triệu Vô Tâm nhìn thấy cô lườm nhẹ một cái, nàng vì sao phải dính với cục bông đáng ghét này cơ chứ. Nó hết cọ đầu rồi quấn quanh chân nàng đã thế nó còn dám liếm tay nàng. Đáng hận không thể một phát nã đạn vào đầu nó. Mỗi lần thấy nó lè lưỡi nhìn nàng, hai mắt đen long lanh nàng cũng thật không nỡ. Đành mặc kệ nó vậy.
Bạch Bạch nhận ra chủ của nó liền thè lưỡi, vẫy vẫy cái đuôi chạy về phía cô.
Mộc Trà ôm chặt Bạch Bạch trong lòng, Lâm Triệu Vũ rõ ràng nhận ra sự bất thường của cô. Không giống như vừa đi du lịch về.
Lâm Triệu Vũ đưa cô vào trong nhà, Triệu Vô Tâm cũng rất thắc mắc về biểu hiện của cô.
- Muội muội, chẳng phải muội nói muốn đi du lịch, giao con chó kia cho Anh mà. Đã xảy ra chuyện đi l gì vậy hả?
- Ca, em gặp chút vấn đề thôi không có gì đâu. Từ nay em không muốn thấy Âu Dương Triệt và mấy người từng làm tổn thương em. Ca, em muốn đi sang nước M, phát triển sự nghiệp âm nhạc của mình.
- Không được! Em còn chưa học xong phổ thông, làm sao có thể... Với lại anh không muốn em một mình ở nơi xa lạ đó. Anh thật không yên tâm.
- Em có thể học bên đó, em tự lo cho bản thân được. Anh hai, em không muốn ở đây nữa. Em cầu xin anh.
Triệu Vô Tâm nhíu mày, hiếm khi mới thấy nàng biểu lộ biểu cảm rõ như vậy, nàng thực sự không hiểu tại sao cô lại muốn đi. Trong thời gian qua đã xảy ra những chuyện gì. Nhất định nàng phải điều tra bằng được.
Mộc Trà mệt mỏi ngồi xuống nền đất lạnh. Cô thật không biết nên đối mặt như thế nào với loại tình hình như bây giờ. Nam Cung Ngạo khiến cô rung động nhưng cũng chính hắn tự tay bóp chết tình cảm đó. Tống Hạo Thiên luôn đem lại sự ấm áp cho cô nay lại lừa gạt cô. Âu Dương Triệt xuất hiện trong cuộc đời, biến sự xuất hiện của hắn trở thành thói quen của cô. Lãnh Hàn vốn bạc tình, đào hoa nay cũng xuất hiện cướp đi sự trong trắng đầu đời của cô. Từng người từng người một cho cô hy vọng lại mau chóng dập tắt nó.
Cô mệt mỏi, cô giống như đóa lục bình trên một dòng sông lớn, chẳng biết bản thân mình trôi về nơi nào, chỉ biết bập bênh theo làn nước. Chính bản thân Mộc Trà đang trốn tránh mọi thứ, trốn tránh tất cả. Cô muốn chạy trốn, chạy đến nơi nào đó thật xa, không ai biết đến cô, chỉ có cô và Bạch Bạch. Một cuộc sống không phải lo nghĩ.
Lâm Triệu Vũ vuốt mặt, hắn nhìn bộ dạng mệt mỏi của em gái cũng không khỏi đau lòng, con bé sao lại trở nên như vậy? Bọn khốn kia đã làm gì em gái hắn chứ?
- Được rồi, anh sẽ sắp xếp. Anh cũng muốn nói với em, Anh và Vô Tâm chính thức qua lại, cô ấy sẽ trở thành chị dâu em.
Bản thân Mộc Trà bị sốc tâm lý nặng nề. Hóa ra người có thể khiến caca của cô quan tâm đến phụ nữ lại là Triệu Vô Tâm máu lạnh vô tình. Mà Triệu Vô Tâm cũng đồng ý, chẳng phải nàng luôn nói chuyện nhảm nhí nhất là tốn thời gian vào thứ tình yêu phiền toái mà bây giờ chính nàng tự mình dính vào sự phiền toái này.
Tình yêu đúng là kì lạ, có thể khiến người vô tình, lãnh khốc không quan tâm sự đời trở nên nhu hòa hơn.
Mộc Trà dắt Bạch Bạch về, đúng rồi đây không phải kết thúc mà là bắt đầu, bắt đầu cho một tương lai mới.
Mộc Trà thu dọn hành lý, cô đã quyết định học nhảy cóc, sớm lấy bằng tốt nghiệp.
Tiếng điện thoại bàn vang lên, Mộc Trà từ tốn nghe máy.
- Alo, ai vậy?
- Tiểu Trà, anh là... ừm... Tống Hạo Thiên. Khoan hãy dập máy, nghe anh nói.
- ........
- Tiểu Trà, em là người đầu tiên đưa tay làm bạn với anh. Em là người đầu tiên dám làm bạn với một kẻ nghèo hèn như anh, ngay cả khi em biết anh là cháu trai duy nhất của họ Tống, anh giả nghèo lừa em vậy em cũng tha thứ cho anh. Em nói cho dù anh có lừa em như nào em cũng sẽ bỏ qua. Em là người đầu tiên không vì tiền và sắc của anh mà làm bạn với anh. Em là người đầu tiên thoải mái không phân biệt giàu nghèo, địa vị khi ở bên anh. Em cứ thế làm anh rung động.
- .....
- Em yêu Lãnh Hàn, anh biết. Em vì hắn mà nỗ lực không ngừng, anh biết. Em vì hắn mà nhiều lần không quan tâm tới sự nghiệp của mình, anh biết. Nhưng em đã bao giờ nghĩ về anh. Anh yêu em, đó là loại vạn kiếp bất phục. Em nỗ lực vì hắn còn anh nỗ lực vì em. Em khóc vì hắn, còn anh khóc vì em. Mỗi lần nhìn em khóc, anh thật sự muốn ôm em, che chở cho em. Anh bị em từ chối tình cảm, không sao anh vẫn chịu được. Em vì hắn mà muốn tạo khoảng cách với anh, không sao anh có thể nhìn em từ xa, quan tâm em từ phía sau. Nhưng anh không chịu được việc em làm tổn thương bản thân mình. Tiểu Trà, anh phải làm sao đây??
- .....
- Tiểu Trà, em rời khỏi Lãnh Hàn, anh rất vui. Anh đợi em thật là lâu. Nhưng khi anh tìm được em chỉ còn là một hũ tro cốt. Anh đã từng tuyên chiến với Lãnh Hàn, anh bị thương rất nặng, đau, anh đau lắm. Nhưng nghĩ về em anh còn đau hơn. Em cứ vậy mà bỏ anh đi thật sao? Giá như người làm em rung động là anh thì tốt!
- Anh nói đủ chưa??
Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng như tiếng đàn violon hắn muốn nghe mỗi ngày, nhưng bây giờ lại vô tình đến kì lạ. Tống Hạo Thiên dù đã biết trước nhưng tim không tránh khỏi một trận đau đớn.
Vote and cmt
- Muội muội, chẳng phải khi em đi du lịch đã nhờ anh chăm sóc Bạch Bạch sao? Hiện tại nó đang ở cùng Vô Tâm.
- Mau, mau đưa em đến đó.
Lâm Triệu Vũ thật sự vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cùng với cô về nhà của hắn và Vô Tâm.
Đến nơi, Mộc Trà vội vàng lao xuống chạy về phía ngôi nhà trước mặt. Cô vẫn chưa nhận thức được việc tại sao Lâm Triệu Vũ và Triệu Vô Tâm lại ở cùng nhau, chỉ biết rằng bản thân phải nhìn thấy Bạch Bạch.
Triệu Vô Tâm nhìn thấy cô lườm nhẹ một cái, nàng vì sao phải dính với cục bông đáng ghét này cơ chứ. Nó hết cọ đầu rồi quấn quanh chân nàng đã thế nó còn dám liếm tay nàng. Đáng hận không thể một phát nã đạn vào đầu nó. Mỗi lần thấy nó lè lưỡi nhìn nàng, hai mắt đen long lanh nàng cũng thật không nỡ. Đành mặc kệ nó vậy.
Bạch Bạch nhận ra chủ của nó liền thè lưỡi, vẫy vẫy cái đuôi chạy về phía cô.
Mộc Trà ôm chặt Bạch Bạch trong lòng, Lâm Triệu Vũ rõ ràng nhận ra sự bất thường của cô. Không giống như vừa đi du lịch về.
Lâm Triệu Vũ đưa cô vào trong nhà, Triệu Vô Tâm cũng rất thắc mắc về biểu hiện của cô.
- Muội muội, chẳng phải muội nói muốn đi du lịch, giao con chó kia cho Anh mà. Đã xảy ra chuyện đi l gì vậy hả?
- Ca, em gặp chút vấn đề thôi không có gì đâu. Từ nay em không muốn thấy Âu Dương Triệt và mấy người từng làm tổn thương em. Ca, em muốn đi sang nước M, phát triển sự nghiệp âm nhạc của mình.
- Không được! Em còn chưa học xong phổ thông, làm sao có thể... Với lại anh không muốn em một mình ở nơi xa lạ đó. Anh thật không yên tâm.
- Em có thể học bên đó, em tự lo cho bản thân được. Anh hai, em không muốn ở đây nữa. Em cầu xin anh.
Triệu Vô Tâm nhíu mày, hiếm khi mới thấy nàng biểu lộ biểu cảm rõ như vậy, nàng thực sự không hiểu tại sao cô lại muốn đi. Trong thời gian qua đã xảy ra những chuyện gì. Nhất định nàng phải điều tra bằng được.
Mộc Trà mệt mỏi ngồi xuống nền đất lạnh. Cô thật không biết nên đối mặt như thế nào với loại tình hình như bây giờ. Nam Cung Ngạo khiến cô rung động nhưng cũng chính hắn tự tay bóp chết tình cảm đó. Tống Hạo Thiên luôn đem lại sự ấm áp cho cô nay lại lừa gạt cô. Âu Dương Triệt xuất hiện trong cuộc đời, biến sự xuất hiện của hắn trở thành thói quen của cô. Lãnh Hàn vốn bạc tình, đào hoa nay cũng xuất hiện cướp đi sự trong trắng đầu đời của cô. Từng người từng người một cho cô hy vọng lại mau chóng dập tắt nó.
Cô mệt mỏi, cô giống như đóa lục bình trên một dòng sông lớn, chẳng biết bản thân mình trôi về nơi nào, chỉ biết bập bênh theo làn nước. Chính bản thân Mộc Trà đang trốn tránh mọi thứ, trốn tránh tất cả. Cô muốn chạy trốn, chạy đến nơi nào đó thật xa, không ai biết đến cô, chỉ có cô và Bạch Bạch. Một cuộc sống không phải lo nghĩ.
Lâm Triệu Vũ vuốt mặt, hắn nhìn bộ dạng mệt mỏi của em gái cũng không khỏi đau lòng, con bé sao lại trở nên như vậy? Bọn khốn kia đã làm gì em gái hắn chứ?
- Được rồi, anh sẽ sắp xếp. Anh cũng muốn nói với em, Anh và Vô Tâm chính thức qua lại, cô ấy sẽ trở thành chị dâu em.
Bản thân Mộc Trà bị sốc tâm lý nặng nề. Hóa ra người có thể khiến caca của cô quan tâm đến phụ nữ lại là Triệu Vô Tâm máu lạnh vô tình. Mà Triệu Vô Tâm cũng đồng ý, chẳng phải nàng luôn nói chuyện nhảm nhí nhất là tốn thời gian vào thứ tình yêu phiền toái mà bây giờ chính nàng tự mình dính vào sự phiền toái này.
Tình yêu đúng là kì lạ, có thể khiến người vô tình, lãnh khốc không quan tâm sự đời trở nên nhu hòa hơn.
Mộc Trà dắt Bạch Bạch về, đúng rồi đây không phải kết thúc mà là bắt đầu, bắt đầu cho một tương lai mới.
Mộc Trà thu dọn hành lý, cô đã quyết định học nhảy cóc, sớm lấy bằng tốt nghiệp.
Tiếng điện thoại bàn vang lên, Mộc Trà từ tốn nghe máy.
- Alo, ai vậy?
- Tiểu Trà, anh là... ừm... Tống Hạo Thiên. Khoan hãy dập máy, nghe anh nói.
- ........
- Tiểu Trà, em là người đầu tiên đưa tay làm bạn với anh. Em là người đầu tiên dám làm bạn với một kẻ nghèo hèn như anh, ngay cả khi em biết anh là cháu trai duy nhất của họ Tống, anh giả nghèo lừa em vậy em cũng tha thứ cho anh. Em nói cho dù anh có lừa em như nào em cũng sẽ bỏ qua. Em là người đầu tiên không vì tiền và sắc của anh mà làm bạn với anh. Em là người đầu tiên thoải mái không phân biệt giàu nghèo, địa vị khi ở bên anh. Em cứ thế làm anh rung động.
- .....
- Em yêu Lãnh Hàn, anh biết. Em vì hắn mà nỗ lực không ngừng, anh biết. Em vì hắn mà nhiều lần không quan tâm tới sự nghiệp của mình, anh biết. Nhưng em đã bao giờ nghĩ về anh. Anh yêu em, đó là loại vạn kiếp bất phục. Em nỗ lực vì hắn còn anh nỗ lực vì em. Em khóc vì hắn, còn anh khóc vì em. Mỗi lần nhìn em khóc, anh thật sự muốn ôm em, che chở cho em. Anh bị em từ chối tình cảm, không sao anh vẫn chịu được. Em vì hắn mà muốn tạo khoảng cách với anh, không sao anh có thể nhìn em từ xa, quan tâm em từ phía sau. Nhưng anh không chịu được việc em làm tổn thương bản thân mình. Tiểu Trà, anh phải làm sao đây??
- .....
- Tiểu Trà, em rời khỏi Lãnh Hàn, anh rất vui. Anh đợi em thật là lâu. Nhưng khi anh tìm được em chỉ còn là một hũ tro cốt. Anh đã từng tuyên chiến với Lãnh Hàn, anh bị thương rất nặng, đau, anh đau lắm. Nhưng nghĩ về em anh còn đau hơn. Em cứ vậy mà bỏ anh đi thật sao? Giá như người làm em rung động là anh thì tốt!
- Anh nói đủ chưa??
Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng như tiếng đàn violon hắn muốn nghe mỗi ngày, nhưng bây giờ lại vô tình đến kì lạ. Tống Hạo Thiên dù đã biết trước nhưng tim không tránh khỏi một trận đau đớn.
Vote and cmt
Bình luận facebook