Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Lý do 3
Tôi là một người đàn ông, rất khâm phục Trọng tiên sinh, khi em mang thai với người khác, lòng có người khác nhưng vẫn dám kết hôn cùng em, đây là sự mạo hiểm không thể nhìn thấy cơ hội thẳng, trừ phi là yêu, tình yêu rộng lớn, bao la như biển cả mới có thể làm được. Mà em với Kỷ tổng, lúc trước cũng là một tình yêu như vậy nhưng đến giờ thế nào tôi cũng không hiểu rõ được. Hãy mở lòng mình, tự hỏi chính mình, đừng để sau này phải hối hận”.
Diệp Tiểu Du đến trung tâm thi đấu để tham dự cuộc thi, thi xong, ban giám khảo còn phải mở cuộc họp, chuẩn bị cho việc ngày mai, chắc phải rất muộn mới về.
Không có ai hẹn trước, khi Kỷ Dược Phi gọi điện đến, Trọng Khải nhanh chóng đồng ý gặp mặt trò chuyện. Bế Diệp Nhi xuống lầu, thấy Kỷ Dược Phi đang đứng đợi trong đại sảnh cùng với một người phụ nữ dáng đẫy đà.
Diệp Nhi có vẻ biết người phụ nữ kia, cười thật ngọt ngào: “Cô Phó, anh đâu rồi?”
“Hôm nay anh đi học rồi, Diệp Nhi muốn gặp anh sao?”, người phụ nữ kia trìu mến cười hỏi.
Diệp Nhi nhìn Trọng Khải một cái: “Được không? Daddy!”
“Đây là vợ của bạn tôi, hôm qua Diệp Nhi đã đến nhà cô ấy chơi”. Kỷ Dược Phi giải thích.
Trọng Khải gật đầu, Diệp Nhi ở bên quả thật không tiện nói chuyện, anh ta nghĩ cũng thật chu đáo, đây là một đối thủ mạnh:
– Diệp Nhi, daddy và cha muốn nói chuyện, Diệp Nhi đi chơi với anh, lát nữa cha sẽ đến đón con. Trọng Khải dịu dàng nói.
Diệp Nhi thơm má anh, bỗng nhỏ giọng hỏi: “Vâng, daddy, nhưng Diệp Nhi còn muốn đến nhà cha chơi, được không?”
– Đương nhiên là được, cha làm việc xong sẽ đến đón Diệp Nhi về nhà, hôm nay cha đã mua rất nhiều đồ chơi, cha còn chưa hiểu rõ đâu, lát nữa Diệp Nhi phải dạy cha chơi đó. Kỷ Dược Phi cướp lời.
Mắt Trọng Khải bắn ra hai luồng sáng lạnh nhưng Diệp Nhi đã vui vẻ cười đáp, anh chỉ đành gật đầu, giao Diệp Nhi cho cô Phó.
Khách sạn người đến người đi, tiếng ồn ào nhiều, hai người chọn một phòng trà, không phải là cuối tuần, lại là ban ngày, khách rất ít, hương trà nhàn nhạt, u nhã, giống như một nơi tĩnh lặng dưới lòng đất.
Có lẽ là hiếm khi thấy được hai mỹ nam như vậy cùng xuất hiện, cô gái phục vụ phòng thất thần đến độ làm đổ trà ra bàn. Sợ hãi ngẩng đầu lên, không ai để ý tới chuyện này, cô vội cầm khay chạy đi.
Hương trà dù có thơm nồng đến mấy, lúc này cũng không ai còn tâm tình để thưởng thức.
Ánh mắt sắc bén của Kỷ Dược Phi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam lạnh lùng của Trọng Khải.
– Tôi biết tôi rất quá đáng, không có lập trường để nói chuyện với anh, năm năm trước là tôi dại dột, không biết quý trọng nên tôi tự trừng phạt mình suốt năm năm, tôi cũng đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện của Diệp Nhi, giờ tôi không muốn tiếp tục sai lầm nữa. Xin hãy buông tay để cho một nhà chúng tôi đoàn tụ, có được không?
– Nếu để cho Kỷ tiên sinh một nhà đoàn tụ thì tôi sẽ là một nhà tan vỡ, anh cho rằng tôi sẽ đồng ý sao?
Trọng Khải bất bình nhìn qua.
– Diệp Nhi là con gái tôi.
Giọng nói sắc bén bất ngờ.
– Từ khi Tiểu Du mang thai đến lúc sinh hạ Diệp Nhi cho đến lúc Diệp Nhi lớn như bây giờ, ở bên cô ấy đều là tôi. Trọng Khải cười nhàn nhạt.
– Trọng tiên sinh, có lẽ là thời gian ở phương Đông quá ít, người Trung Quốc rất coi trọng huyết thống, huyết thống có thể chiến thắng được mọi thứ.
– Tôi và bà xã đều đồng ý để Diệp Nhi khi nào thích thì về Trung Quốc ở.
– Aizz, Trọng tiên sinh, anh thực sự không hiểu sao, có huyết thống, ba người ở bên nhau mới là một gia đình thực sự.
– Tôi cho rằng những người yêu thương nhau ở bên nhau mới là người thân.
Kỷ Dược Phi cười: “Anh yêu Tiểu Du đúng không?”
Trọng Khải trịnh trọng gật đầu.
– Tôi cũng yêu Tiểu Du nhưng anh biết Tiểu Du yêu ai không?
Thần sắc Trọng Khải thoáng căng thẳng, không nói một lời, đôi mắt màu lam nhìn chăm chú vẻ mặt của Kỷ Dược Phi.
Kỷ Dược Phi dựa người vào thành ghế, vẻ mặt có chút suy sụp: “Tôi không phải là muốn khoe khoang gì với anh, tôi chỉ là muốn xin trời cao cho tôi một cơ hội, có thể yêu thương, đối xử tốt với Tiểu Du, tôi và Tiểu Du là bạn học, chúng tôi quen nhau từ khi cô ấy mới 12 tuổi, trong mắt tôi đã có người khác nhưng cô ấy vẫn yêu tôi, tình yêu kéo dài suốt 12 năm. Trọng tiên sinh, có thể lặng lẽ yêu một người ngần ấy năm, dù vô vọng vẫn yêu, anh cho rằng cô ấy có thể dễ dàng thay đổi sao? Mà đến khi cô ấy bỏ đi tôi mới phát hiện ra tôi cũng yêu cô ấy, tôi còn biết tình yêu này sẽ kéo dài đến mãi mãi”.
Trọng Khải cau mày, tay đặt dưới bàn đã run lên: “Cô ấy đã hứa với tôi, mãi mãi không rời khỏi tôi”.
Kỷ Dược Phi thở dài, “Năm năm rồi, anh không hiểu cô ấy là người thế nào sao? Tuy cô ấy là người phụ nữ yếu ớt nhưng còn trọng lời hứa hơn cả quân tử. Nói đến đó tôi lại thấy xấu hổ, là tôi đã khiến cô ấy đau khổ nhưng lại chẳng giúp được gì, lúc ấy là anh ở bên cô ấy, là người che gió chắn mưa cho cô ấy, nhận ơn thì phải báo đáp. Cô ấy nhận ra tình cảm của anh, ở lại làm tròn trách nhiệm của một người vợ, nếu anh vĩnh viễn không buông tay cô ấy cũng sẽ không bỏ đi. Cho nên tôi mới mặt dày xin anh hãy buông tay.”
Anh nói trúng chỗ yếu trong lòng, khuôn mặt lạnh lùng của Trọng Khải như phủ thêm một lớp sương lạnh, tim run lên, hít thở cũng thật khó khăn. Tiểu Du quả thực chưa từng chính miệng nói rằng cô yêu anh, quả thực cũng từng nói nếu anh không đi thì cô cũng sẽ không đi. Chẳng lẽ đây mới thật là báo đáp sao?
“Trung Quốc có câu tục ngữ: Mong những người có tình trong thiên hạ sẽ trở thành quyến thuộc. Có đôi khi, không biết vào lúc nào, ở đâu, vì sao người yêu nhau lại không thể ở bên nhau, thành quyến thuộc chỉ như giấc mơ hoang đường nhưng dù chỉ là một giấc mơ cũng khiến nhiều người hao hết sức lực cũng không hề hối hận. Trọng tiên sinh, anh rất yêu Tiểu Du, yêu đến mức hi sinh, bất chấp tất cả nhưng cô ấy yêu tôi. Anh cũng mong cô ấy được hạnh phúc đúng không?” Kỷ Dược Phi cứng lòng, nhắc đi nhắc lại điều này.
Tim Trọng Khải như bị nổ tung, mặt xám mày tro.
Đường phố Bắc Kinh mùa xuân phủ trong màu hồng của hoa đào và màu xanh của liễu, hương hoa nồng nàn nhưng anh lại như đang ở Bắc Cực, không hề cảm nhận được chút hơi ấm nào của chốn nhân gian. Choáng váng rời khỏi phòng trà, bắt xe một mình đi đến tòa nhà ở Thanh Hoa kia, nhớ lại lúc mới gặp gỡ, lúc động lòng, khi ở chỗ anh, cô nằm trong lòng anh bật khóc, lần đầu tiên ôm nhau ngủ anh đã mừng thầm, khi hứa hẹn với phía lãnh sự ở đại sứ quán anh đã ngập tràn hạnh phúc… Tất cả đều là anh đơn phương sao? Cô chẳng qua là bị động, bị anh kéo vào, là muốn báo đáp anh chứ không phải vì yêu????
Tỉnh táo, chắc chắn, tim thắt lại, đau đớn như muốn chết đi. Đúng, anh mong cô hạnh phúc, mong cô vui vẻ, có huyết thống, một nhà đoàn tụ, anh có thể giữ lại con người cô thì giữ được trái tim cô sao? Anh là khách, cuối cùng cũng có ngày phải đi, sớm hay muộn có gì khác nhau sao?
Khi Diệp Tiểu Du quay về khách sạn đã là mười giờ tối, Trọng Khải không ở trong phòng, Kỷ Dược Phi gọi điện đến nói là Diệp Nhi ở chỗ anh. Cô gọi điện thoại cho Trọng Khải rất nhiều lần nhưng anh lại như bị gió thổi đi, không hề thấy tăm hơi.
Cô gọi đến lễ tân hỏi xem anh có để lại lời nhắn không, tiểu thư ở quầy lễ tân nhìn vẻ lo lắng của cô, lắc đầu ái ngại, nói có thể giúp đỡ.
Cô nóng nảy, nghĩ rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì. Anh chưa bao giờ khiến cô phải lo lắng, về hơi muộn là đã gọi điện về báo nhưng hôm nay rốt cuộc là thế nào đây?
12h đêm, đến khi cô quyết định báo cảnh sát thì Trọng Khải quay về, người đầy mùi rượu, hoàn toàn khác hẳn sự chỉn chu thường nhật, giống như một kẻ lang thang phóng túng. Cởi áo khoác cho anh, kéo chăn, thở dài đỡ anh lên giường, không nhịn được định trách móc đôi câu.
Anh gạt phắt tay cô đi, tự bịt kín đầu mình lại, không muốn nhìn cô, không muốn nghe giọng nói của cô.
Cô thoáng do dự, thở dài rồi ngồi xuống giường, bàn tay mảnh khảnh đặt lên lưng anh, khẽ vỗ vỗ rồi nói:
– Trọng Khải, có chuyện gì thì nói ra, chúng ta cùng nói chuyện được không?
Trọng Khải chậm rãi xoay người, trong ánh mắt là sự không nỡ, khuôn mặt thanh tú này anh có thể nhìn trong bao lâu nữa? Cơ thể mảnh mai này còn có thể ngồi trước mặt anh bao lâu nữa?
Bàn tay dưới chăn anh nắm chặt lại, đè nén cảm xúc kích động trong lòng. Anh xoay người qua chỗ khác, cổ họng nghẹn đắng, chua xót và đau đớn, không khỏi đau khổ vùi mặt vào lòng bàn tay.
– Rốt cuộc thì tại sao?
Cô không thấy được sự mất khống chế của anh, anh là người nghiêm túc, bất kỳ lúc nào cũng luôn vô cùng tỉnh táo, chỉ duy nhất lần sinh Diệp Nhi là ngoại lệ.
– Tiểu Du, chúng ta ly hôn đi!
Anh khàn giọng nhả ra mấy chữ này.
Mặt Diệp Tiểu Du thoáng tái mét, người cứng đờ, như có gáo nước lạnh dội vào người, cả người đông cứng lại.
– Anh, sao anh lại nói như vậy?
Rất giống bổn cũ soạn lại, khi cô mở miệng nói điều này với Kỷ Dược Phi. Cô không muốn anh học theo cô:
– Buổi sáng chẳng phải anh đã nói chết cũng không buông tay đấy sao?
– Sáng là vì tiểu biệt thắng tân hôn, dục vọng xúc động, những lời ngọt ngào thế nào cũng có thể nói ra được, không hoàn toàn là thật. Nhưng qua một ngày, anh cảm thấy em và Kỷ tiên sinh, cả Diệp Nhi nữa, ba người ở bên nhau rất thích hợp. Ban đầu em đáng thương, cô độc, anh giúp em. Giờ Kỷ tiên sinh quay đầu lại rồi, anh cũng nên buông tay thôi.
Anh tự ép mình phải cứng lòng, nói ra những lời vô cảm.
Diệp Tiểu Du như bị dọa, cô đứng dậy, nặng nề ngã xuống ghế bên cửa sổ.
– Không phải anh đã nói anh yêu em sao? Cô lẩm bẩm khẽ hỏi.
– Người Mỹ nói anh yêu em cũng như người Trung Quốc hỏi em có ổn không, chẳng qua là xã giao, chẳng có ý nghĩa gì.
Lời nói quá giới hạn, nghe rất gượng ép nhưng cô vẫn cảm thấy rất đau lòng:
– Trọng Khải, có phải anh đang tỏ vẻ cao thượng phong độ, đẩy em cho Kỷ Dược Phi? Em không phải là hàng hóa, anh đừng quyết định thay em có được không?
– Cao thượng, phong độ là người Anh, người Mỹ như anh chỉ coi trọng thực tế. Anh sẽ không ngu ngốc đến độ yêu một người con gái đã có người trong lòng. Năm năm qua, em cũng mang cho anh chút hạnh phúc, cũng giúp anh rất nhiều trong công việc, anh cho em chút bình yên, cho nên chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau, không ai nợ ai. Anh lạnh nhạt nói.
– Trọng Khải.
Cô ngắt lời anh. Mặc dù lòng bị Kỷ Dược Phi đả động nhưng Trọng Khải đột ngột buông tay, cô không thể chấp nhận lý do này.
– Chúng ta cũng không phải là người tùy tiện, em sẽ không bỏ đi, đừng nói nữa được không? Em muốn yên tĩnh một chút, em xuống dưới lầu, anh nghỉ ngơi đi!
Cô bưng mặt ngăn nước mắt đang rơi, rời khỏi phòng như đang chạy trốn.
Anh chưa từng khiến cô phải rơi lệ, tính tình thản nhiên khiến cho cô cảm thấy ấm ức.
Nếu anh không để ý thì vì sao đêm qua đã bay đến Bắc Kinh, nếu để ý thì sao đột nhiên lại nói chia tay?
Quay về bên Kỷ Dược Phi, cùng với Diệp Nhi hợp thành một gia đình hoàn mỹ, Trọng Khải buông tay, ý nghĩ này rất nhanh sẽ được thực hiện nhưng cô lại chẳng hề thấy vui mừng, xây dựng hạnh phúc trên nỗi đau không phải là nguyên tắc sống của cô.
Nhưng cô lại bất lực, không biết phải phản bác anh thế nào.
Hồ nước bình thản lại gợn sóng, cô như quay về năm năm trước, bất lực đứng trước ngã tư đường.
Trong đại sảnh có rất nhiều người trò chuyện thâu đêm, cô tìm một góc ngồi, tự vùi mình trong ghế salon, suy nghĩ lung tung.
Có người tới gần, lay lay vai cô: “Tiểu Du, em không sao chứ?”
Diệp Tiểu Du ngẩng đầu, bởi vì… giọng nói này rất quen thuộc, cô nhìn qua đối phương:
– Kỷ Siêu?
Giọng nói thoáng khựng lại. Đứng trước mặt là một người vẫn cao gầy nhưng hoàn toàn khác với khi còn đi học luôn mặt quần jean, áo phông mà là bộ vest vừa vặn, tóc cắt gọn gàng, trên sống mũi là gọng kính viền vàng, ưu nhã, cao quý như một giám đốc trẻ thành đạt. Nếu không phải vì vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước thì cô đã nghĩ mình nhận lầm người.
“Sao muộn rồi vẫn còn ở đây?” Anh cũng rất bất ngờ, ngồi xuống đối diện cô.
Cô khẽ day day mắt.
– Em đang khóc?
Kỷ Siêu phát hiện mắt cô đỏ hồng và cả nước mắt.
– Không có, chắc là do… mệt quá.
Cô khó xử cúi đầu.
– À!
Anh không gặng hỏi thêm, cũng quay mặt đi, rất tế nhị.
– Em bây giờ có phải là rất khó chịu? Giống như ban đầu khi tôi ép em ở căn phòng trọ ấy, a, nhưng khi đó tôi còn trẻ, không hiểu được lòng em, còn tự cho rằng mình đã trưởng thành. Giờ tình huống khác lúc đó, có đúng không?
Ngữ khí của anh như thể đang tự trách mình đã xen vào việc của người khác.
– Tôi vẫn luôn mong muốn có được một tình yêu cho đến mãi mãi, toàn tâm toàn ý yêu một người và người đó cũng như vậy. Nhưng hình như tôi không có phúc phận này, tôi chỉ như một món hàng, từ tay anh ấy đến tay người khác, lại từ tay người khác trở về với anh ấy. Không ai hỏi cảm nhận của tôi, tự cho là đúng mà an bài mọi thứ, kết hôn là người khác mở miệng, ly hôn cũng là người khác lên tiếng.
– Trọng tiên sinh muốn ly hôn?
Diệp Tiểu Du cười khổ gật đầu, tim như đóng băng, không thể nói thành lời.
“Còn anh? Sao lại ở đây?” Hơn nữa ăn mặc thế này. Cô hỏi, không hề muốn kiềm chế lại bản thân đang như mớ đay rối.
– Tôi đi xã giao, sớm đã từ biệt kiếp sinh viên rồi, giờ phải liều mạng vì công nhân viên thôi.
Anh nhún nhún vai.
Cô nhớ lại, hình như là làm trong công ty của Kỷ Dược Phi.
– Cao Thiến đâu?
– Đã gọi điện thoại qua mấy lần rồi, lát nữa sẽ về, tôi mà không về thì chắc cô ấy sẽ chạy theo đuổi giết đến tận đây mất.
Vẻ mặt Kỷ Siêu thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.
“Đó là sự xuất sắc của anh, cô ấy rất quý trọng anh. Tôi rất hâm mộ những người dám chủ động, không giống tôi, mọi thứ đều như phó mặc cho số phận, không biết tranh thủ.
“Tiểu Du, tuy giờ tôi không hiểu được mâu thuẫn trong em, dường như chọn ai cũng không phải là tốt nhất! Tôi là một người đàn ông, rất khâm phục Trọng tiên sinh, khi em mang thai với người khác, lòng có người khác nhưng vẫn dám kết hôn cùng em, đây là sự mạo hiểm không thể nhìn thấy cơ hội thắng, trừ phi là yêu, tình yêu rộng lớn, bao la như biển cả mới có thể làm được. Mà em với Kỷ tổng, lúc trước cũng là một tình yêu như vậy nhưng đến giờ thế nào tôi cũng không hiểu rõ được. Hãy mở lòng mình, tự hỏi chính mình, đừng để sau này phải hối hận”.
“Kỷ Siêu, anh đã trưởng thành rồi”. Diệp Tiểu Du thở dài nói.
Đúng, anh đã trưởng thành, đáng tiếc là quá muộn. Lưu luyến nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của cô, đứng lên, cuộc sống của cô đã đủ phức tạp, anh không thể lại chen một chân vào nữa.
“Đi ngủ sớm một chút đi, chưa biết chừng, ngày mai mọi chuyện sẽ được giải quyết”.
Cô cười nhạt, đưa mắt nhìn theo bóng anh bước ra cửa lớn rồi biến mất trong màn đêm.
Tiếng chuông báo 3 giờ, cô lê đôi chân mềm nhũn lên lầu, bật ngọn đèn yếu ớt bên giường, chăn gối đảo lộn nhưng không thấy người trên giường. Cô vội chạy vào phòng tắm, không gian quá nhỏ sao có thể che giấu đi bóng người cao lớn ấy. Cô ngây người trong phòng, bỗng dưng nhìn thấy một tờ giấy mỏng hơi cuộn lại.
Đó là đơn ly hôn Trọng Khải đã ký tên.
Anh là người theo trường phái hành động, quả nhiên đã nói là làm, nói được làm được. Cuối cùng anh đã đi trước, một câu từ biệt cũng không, đúng là một kết thúc không hoàn mỹ.
Run run cầm lấy tờ giấy có thể thay đổi cuộc sống chỉ trong chớp mắt này, cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Diệp Tiểu Du đến trung tâm thi đấu để tham dự cuộc thi, thi xong, ban giám khảo còn phải mở cuộc họp, chuẩn bị cho việc ngày mai, chắc phải rất muộn mới về.
Không có ai hẹn trước, khi Kỷ Dược Phi gọi điện đến, Trọng Khải nhanh chóng đồng ý gặp mặt trò chuyện. Bế Diệp Nhi xuống lầu, thấy Kỷ Dược Phi đang đứng đợi trong đại sảnh cùng với một người phụ nữ dáng đẫy đà.
Diệp Nhi có vẻ biết người phụ nữ kia, cười thật ngọt ngào: “Cô Phó, anh đâu rồi?”
“Hôm nay anh đi học rồi, Diệp Nhi muốn gặp anh sao?”, người phụ nữ kia trìu mến cười hỏi.
Diệp Nhi nhìn Trọng Khải một cái: “Được không? Daddy!”
“Đây là vợ của bạn tôi, hôm qua Diệp Nhi đã đến nhà cô ấy chơi”. Kỷ Dược Phi giải thích.
Trọng Khải gật đầu, Diệp Nhi ở bên quả thật không tiện nói chuyện, anh ta nghĩ cũng thật chu đáo, đây là một đối thủ mạnh:
– Diệp Nhi, daddy và cha muốn nói chuyện, Diệp Nhi đi chơi với anh, lát nữa cha sẽ đến đón con. Trọng Khải dịu dàng nói.
Diệp Nhi thơm má anh, bỗng nhỏ giọng hỏi: “Vâng, daddy, nhưng Diệp Nhi còn muốn đến nhà cha chơi, được không?”
– Đương nhiên là được, cha làm việc xong sẽ đến đón Diệp Nhi về nhà, hôm nay cha đã mua rất nhiều đồ chơi, cha còn chưa hiểu rõ đâu, lát nữa Diệp Nhi phải dạy cha chơi đó. Kỷ Dược Phi cướp lời.
Mắt Trọng Khải bắn ra hai luồng sáng lạnh nhưng Diệp Nhi đã vui vẻ cười đáp, anh chỉ đành gật đầu, giao Diệp Nhi cho cô Phó.
Khách sạn người đến người đi, tiếng ồn ào nhiều, hai người chọn một phòng trà, không phải là cuối tuần, lại là ban ngày, khách rất ít, hương trà nhàn nhạt, u nhã, giống như một nơi tĩnh lặng dưới lòng đất.
Có lẽ là hiếm khi thấy được hai mỹ nam như vậy cùng xuất hiện, cô gái phục vụ phòng thất thần đến độ làm đổ trà ra bàn. Sợ hãi ngẩng đầu lên, không ai để ý tới chuyện này, cô vội cầm khay chạy đi.
Hương trà dù có thơm nồng đến mấy, lúc này cũng không ai còn tâm tình để thưởng thức.
Ánh mắt sắc bén của Kỷ Dược Phi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam lạnh lùng của Trọng Khải.
– Tôi biết tôi rất quá đáng, không có lập trường để nói chuyện với anh, năm năm trước là tôi dại dột, không biết quý trọng nên tôi tự trừng phạt mình suốt năm năm, tôi cũng đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện của Diệp Nhi, giờ tôi không muốn tiếp tục sai lầm nữa. Xin hãy buông tay để cho một nhà chúng tôi đoàn tụ, có được không?
– Nếu để cho Kỷ tiên sinh một nhà đoàn tụ thì tôi sẽ là một nhà tan vỡ, anh cho rằng tôi sẽ đồng ý sao?
Trọng Khải bất bình nhìn qua.
– Diệp Nhi là con gái tôi.
Giọng nói sắc bén bất ngờ.
– Từ khi Tiểu Du mang thai đến lúc sinh hạ Diệp Nhi cho đến lúc Diệp Nhi lớn như bây giờ, ở bên cô ấy đều là tôi. Trọng Khải cười nhàn nhạt.
– Trọng tiên sinh, có lẽ là thời gian ở phương Đông quá ít, người Trung Quốc rất coi trọng huyết thống, huyết thống có thể chiến thắng được mọi thứ.
– Tôi và bà xã đều đồng ý để Diệp Nhi khi nào thích thì về Trung Quốc ở.
– Aizz, Trọng tiên sinh, anh thực sự không hiểu sao, có huyết thống, ba người ở bên nhau mới là một gia đình thực sự.
– Tôi cho rằng những người yêu thương nhau ở bên nhau mới là người thân.
Kỷ Dược Phi cười: “Anh yêu Tiểu Du đúng không?”
Trọng Khải trịnh trọng gật đầu.
– Tôi cũng yêu Tiểu Du nhưng anh biết Tiểu Du yêu ai không?
Thần sắc Trọng Khải thoáng căng thẳng, không nói một lời, đôi mắt màu lam nhìn chăm chú vẻ mặt của Kỷ Dược Phi.
Kỷ Dược Phi dựa người vào thành ghế, vẻ mặt có chút suy sụp: “Tôi không phải là muốn khoe khoang gì với anh, tôi chỉ là muốn xin trời cao cho tôi một cơ hội, có thể yêu thương, đối xử tốt với Tiểu Du, tôi và Tiểu Du là bạn học, chúng tôi quen nhau từ khi cô ấy mới 12 tuổi, trong mắt tôi đã có người khác nhưng cô ấy vẫn yêu tôi, tình yêu kéo dài suốt 12 năm. Trọng tiên sinh, có thể lặng lẽ yêu một người ngần ấy năm, dù vô vọng vẫn yêu, anh cho rằng cô ấy có thể dễ dàng thay đổi sao? Mà đến khi cô ấy bỏ đi tôi mới phát hiện ra tôi cũng yêu cô ấy, tôi còn biết tình yêu này sẽ kéo dài đến mãi mãi”.
Trọng Khải cau mày, tay đặt dưới bàn đã run lên: “Cô ấy đã hứa với tôi, mãi mãi không rời khỏi tôi”.
Kỷ Dược Phi thở dài, “Năm năm rồi, anh không hiểu cô ấy là người thế nào sao? Tuy cô ấy là người phụ nữ yếu ớt nhưng còn trọng lời hứa hơn cả quân tử. Nói đến đó tôi lại thấy xấu hổ, là tôi đã khiến cô ấy đau khổ nhưng lại chẳng giúp được gì, lúc ấy là anh ở bên cô ấy, là người che gió chắn mưa cho cô ấy, nhận ơn thì phải báo đáp. Cô ấy nhận ra tình cảm của anh, ở lại làm tròn trách nhiệm của một người vợ, nếu anh vĩnh viễn không buông tay cô ấy cũng sẽ không bỏ đi. Cho nên tôi mới mặt dày xin anh hãy buông tay.”
Anh nói trúng chỗ yếu trong lòng, khuôn mặt lạnh lùng của Trọng Khải như phủ thêm một lớp sương lạnh, tim run lên, hít thở cũng thật khó khăn. Tiểu Du quả thực chưa từng chính miệng nói rằng cô yêu anh, quả thực cũng từng nói nếu anh không đi thì cô cũng sẽ không đi. Chẳng lẽ đây mới thật là báo đáp sao?
“Trung Quốc có câu tục ngữ: Mong những người có tình trong thiên hạ sẽ trở thành quyến thuộc. Có đôi khi, không biết vào lúc nào, ở đâu, vì sao người yêu nhau lại không thể ở bên nhau, thành quyến thuộc chỉ như giấc mơ hoang đường nhưng dù chỉ là một giấc mơ cũng khiến nhiều người hao hết sức lực cũng không hề hối hận. Trọng tiên sinh, anh rất yêu Tiểu Du, yêu đến mức hi sinh, bất chấp tất cả nhưng cô ấy yêu tôi. Anh cũng mong cô ấy được hạnh phúc đúng không?” Kỷ Dược Phi cứng lòng, nhắc đi nhắc lại điều này.
Tim Trọng Khải như bị nổ tung, mặt xám mày tro.
Đường phố Bắc Kinh mùa xuân phủ trong màu hồng của hoa đào và màu xanh của liễu, hương hoa nồng nàn nhưng anh lại như đang ở Bắc Cực, không hề cảm nhận được chút hơi ấm nào của chốn nhân gian. Choáng váng rời khỏi phòng trà, bắt xe một mình đi đến tòa nhà ở Thanh Hoa kia, nhớ lại lúc mới gặp gỡ, lúc động lòng, khi ở chỗ anh, cô nằm trong lòng anh bật khóc, lần đầu tiên ôm nhau ngủ anh đã mừng thầm, khi hứa hẹn với phía lãnh sự ở đại sứ quán anh đã ngập tràn hạnh phúc… Tất cả đều là anh đơn phương sao? Cô chẳng qua là bị động, bị anh kéo vào, là muốn báo đáp anh chứ không phải vì yêu????
Tỉnh táo, chắc chắn, tim thắt lại, đau đớn như muốn chết đi. Đúng, anh mong cô hạnh phúc, mong cô vui vẻ, có huyết thống, một nhà đoàn tụ, anh có thể giữ lại con người cô thì giữ được trái tim cô sao? Anh là khách, cuối cùng cũng có ngày phải đi, sớm hay muộn có gì khác nhau sao?
Khi Diệp Tiểu Du quay về khách sạn đã là mười giờ tối, Trọng Khải không ở trong phòng, Kỷ Dược Phi gọi điện đến nói là Diệp Nhi ở chỗ anh. Cô gọi điện thoại cho Trọng Khải rất nhiều lần nhưng anh lại như bị gió thổi đi, không hề thấy tăm hơi.
Cô gọi đến lễ tân hỏi xem anh có để lại lời nhắn không, tiểu thư ở quầy lễ tân nhìn vẻ lo lắng của cô, lắc đầu ái ngại, nói có thể giúp đỡ.
Cô nóng nảy, nghĩ rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì. Anh chưa bao giờ khiến cô phải lo lắng, về hơi muộn là đã gọi điện về báo nhưng hôm nay rốt cuộc là thế nào đây?
12h đêm, đến khi cô quyết định báo cảnh sát thì Trọng Khải quay về, người đầy mùi rượu, hoàn toàn khác hẳn sự chỉn chu thường nhật, giống như một kẻ lang thang phóng túng. Cởi áo khoác cho anh, kéo chăn, thở dài đỡ anh lên giường, không nhịn được định trách móc đôi câu.
Anh gạt phắt tay cô đi, tự bịt kín đầu mình lại, không muốn nhìn cô, không muốn nghe giọng nói của cô.
Cô thoáng do dự, thở dài rồi ngồi xuống giường, bàn tay mảnh khảnh đặt lên lưng anh, khẽ vỗ vỗ rồi nói:
– Trọng Khải, có chuyện gì thì nói ra, chúng ta cùng nói chuyện được không?
Trọng Khải chậm rãi xoay người, trong ánh mắt là sự không nỡ, khuôn mặt thanh tú này anh có thể nhìn trong bao lâu nữa? Cơ thể mảnh mai này còn có thể ngồi trước mặt anh bao lâu nữa?
Bàn tay dưới chăn anh nắm chặt lại, đè nén cảm xúc kích động trong lòng. Anh xoay người qua chỗ khác, cổ họng nghẹn đắng, chua xót và đau đớn, không khỏi đau khổ vùi mặt vào lòng bàn tay.
– Rốt cuộc thì tại sao?
Cô không thấy được sự mất khống chế của anh, anh là người nghiêm túc, bất kỳ lúc nào cũng luôn vô cùng tỉnh táo, chỉ duy nhất lần sinh Diệp Nhi là ngoại lệ.
– Tiểu Du, chúng ta ly hôn đi!
Anh khàn giọng nhả ra mấy chữ này.
Mặt Diệp Tiểu Du thoáng tái mét, người cứng đờ, như có gáo nước lạnh dội vào người, cả người đông cứng lại.
– Anh, sao anh lại nói như vậy?
Rất giống bổn cũ soạn lại, khi cô mở miệng nói điều này với Kỷ Dược Phi. Cô không muốn anh học theo cô:
– Buổi sáng chẳng phải anh đã nói chết cũng không buông tay đấy sao?
– Sáng là vì tiểu biệt thắng tân hôn, dục vọng xúc động, những lời ngọt ngào thế nào cũng có thể nói ra được, không hoàn toàn là thật. Nhưng qua một ngày, anh cảm thấy em và Kỷ tiên sinh, cả Diệp Nhi nữa, ba người ở bên nhau rất thích hợp. Ban đầu em đáng thương, cô độc, anh giúp em. Giờ Kỷ tiên sinh quay đầu lại rồi, anh cũng nên buông tay thôi.
Anh tự ép mình phải cứng lòng, nói ra những lời vô cảm.
Diệp Tiểu Du như bị dọa, cô đứng dậy, nặng nề ngã xuống ghế bên cửa sổ.
– Không phải anh đã nói anh yêu em sao? Cô lẩm bẩm khẽ hỏi.
– Người Mỹ nói anh yêu em cũng như người Trung Quốc hỏi em có ổn không, chẳng qua là xã giao, chẳng có ý nghĩa gì.
Lời nói quá giới hạn, nghe rất gượng ép nhưng cô vẫn cảm thấy rất đau lòng:
– Trọng Khải, có phải anh đang tỏ vẻ cao thượng phong độ, đẩy em cho Kỷ Dược Phi? Em không phải là hàng hóa, anh đừng quyết định thay em có được không?
– Cao thượng, phong độ là người Anh, người Mỹ như anh chỉ coi trọng thực tế. Anh sẽ không ngu ngốc đến độ yêu một người con gái đã có người trong lòng. Năm năm qua, em cũng mang cho anh chút hạnh phúc, cũng giúp anh rất nhiều trong công việc, anh cho em chút bình yên, cho nên chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau, không ai nợ ai. Anh lạnh nhạt nói.
– Trọng Khải.
Cô ngắt lời anh. Mặc dù lòng bị Kỷ Dược Phi đả động nhưng Trọng Khải đột ngột buông tay, cô không thể chấp nhận lý do này.
– Chúng ta cũng không phải là người tùy tiện, em sẽ không bỏ đi, đừng nói nữa được không? Em muốn yên tĩnh một chút, em xuống dưới lầu, anh nghỉ ngơi đi!
Cô bưng mặt ngăn nước mắt đang rơi, rời khỏi phòng như đang chạy trốn.
Anh chưa từng khiến cô phải rơi lệ, tính tình thản nhiên khiến cho cô cảm thấy ấm ức.
Nếu anh không để ý thì vì sao đêm qua đã bay đến Bắc Kinh, nếu để ý thì sao đột nhiên lại nói chia tay?
Quay về bên Kỷ Dược Phi, cùng với Diệp Nhi hợp thành một gia đình hoàn mỹ, Trọng Khải buông tay, ý nghĩ này rất nhanh sẽ được thực hiện nhưng cô lại chẳng hề thấy vui mừng, xây dựng hạnh phúc trên nỗi đau không phải là nguyên tắc sống của cô.
Nhưng cô lại bất lực, không biết phải phản bác anh thế nào.
Hồ nước bình thản lại gợn sóng, cô như quay về năm năm trước, bất lực đứng trước ngã tư đường.
Trong đại sảnh có rất nhiều người trò chuyện thâu đêm, cô tìm một góc ngồi, tự vùi mình trong ghế salon, suy nghĩ lung tung.
Có người tới gần, lay lay vai cô: “Tiểu Du, em không sao chứ?”
Diệp Tiểu Du ngẩng đầu, bởi vì… giọng nói này rất quen thuộc, cô nhìn qua đối phương:
– Kỷ Siêu?
Giọng nói thoáng khựng lại. Đứng trước mặt là một người vẫn cao gầy nhưng hoàn toàn khác với khi còn đi học luôn mặt quần jean, áo phông mà là bộ vest vừa vặn, tóc cắt gọn gàng, trên sống mũi là gọng kính viền vàng, ưu nhã, cao quý như một giám đốc trẻ thành đạt. Nếu không phải vì vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước thì cô đã nghĩ mình nhận lầm người.
“Sao muộn rồi vẫn còn ở đây?” Anh cũng rất bất ngờ, ngồi xuống đối diện cô.
Cô khẽ day day mắt.
– Em đang khóc?
Kỷ Siêu phát hiện mắt cô đỏ hồng và cả nước mắt.
– Không có, chắc là do… mệt quá.
Cô khó xử cúi đầu.
– À!
Anh không gặng hỏi thêm, cũng quay mặt đi, rất tế nhị.
– Em bây giờ có phải là rất khó chịu? Giống như ban đầu khi tôi ép em ở căn phòng trọ ấy, a, nhưng khi đó tôi còn trẻ, không hiểu được lòng em, còn tự cho rằng mình đã trưởng thành. Giờ tình huống khác lúc đó, có đúng không?
Ngữ khí của anh như thể đang tự trách mình đã xen vào việc của người khác.
– Tôi vẫn luôn mong muốn có được một tình yêu cho đến mãi mãi, toàn tâm toàn ý yêu một người và người đó cũng như vậy. Nhưng hình như tôi không có phúc phận này, tôi chỉ như một món hàng, từ tay anh ấy đến tay người khác, lại từ tay người khác trở về với anh ấy. Không ai hỏi cảm nhận của tôi, tự cho là đúng mà an bài mọi thứ, kết hôn là người khác mở miệng, ly hôn cũng là người khác lên tiếng.
– Trọng tiên sinh muốn ly hôn?
Diệp Tiểu Du cười khổ gật đầu, tim như đóng băng, không thể nói thành lời.
“Còn anh? Sao lại ở đây?” Hơn nữa ăn mặc thế này. Cô hỏi, không hề muốn kiềm chế lại bản thân đang như mớ đay rối.
– Tôi đi xã giao, sớm đã từ biệt kiếp sinh viên rồi, giờ phải liều mạng vì công nhân viên thôi.
Anh nhún nhún vai.
Cô nhớ lại, hình như là làm trong công ty của Kỷ Dược Phi.
– Cao Thiến đâu?
– Đã gọi điện thoại qua mấy lần rồi, lát nữa sẽ về, tôi mà không về thì chắc cô ấy sẽ chạy theo đuổi giết đến tận đây mất.
Vẻ mặt Kỷ Siêu thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.
“Đó là sự xuất sắc của anh, cô ấy rất quý trọng anh. Tôi rất hâm mộ những người dám chủ động, không giống tôi, mọi thứ đều như phó mặc cho số phận, không biết tranh thủ.
“Tiểu Du, tuy giờ tôi không hiểu được mâu thuẫn trong em, dường như chọn ai cũng không phải là tốt nhất! Tôi là một người đàn ông, rất khâm phục Trọng tiên sinh, khi em mang thai với người khác, lòng có người khác nhưng vẫn dám kết hôn cùng em, đây là sự mạo hiểm không thể nhìn thấy cơ hội thắng, trừ phi là yêu, tình yêu rộng lớn, bao la như biển cả mới có thể làm được. Mà em với Kỷ tổng, lúc trước cũng là một tình yêu như vậy nhưng đến giờ thế nào tôi cũng không hiểu rõ được. Hãy mở lòng mình, tự hỏi chính mình, đừng để sau này phải hối hận”.
“Kỷ Siêu, anh đã trưởng thành rồi”. Diệp Tiểu Du thở dài nói.
Đúng, anh đã trưởng thành, đáng tiếc là quá muộn. Lưu luyến nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của cô, đứng lên, cuộc sống của cô đã đủ phức tạp, anh không thể lại chen một chân vào nữa.
“Đi ngủ sớm một chút đi, chưa biết chừng, ngày mai mọi chuyện sẽ được giải quyết”.
Cô cười nhạt, đưa mắt nhìn theo bóng anh bước ra cửa lớn rồi biến mất trong màn đêm.
Tiếng chuông báo 3 giờ, cô lê đôi chân mềm nhũn lên lầu, bật ngọn đèn yếu ớt bên giường, chăn gối đảo lộn nhưng không thấy người trên giường. Cô vội chạy vào phòng tắm, không gian quá nhỏ sao có thể che giấu đi bóng người cao lớn ấy. Cô ngây người trong phòng, bỗng dưng nhìn thấy một tờ giấy mỏng hơi cuộn lại.
Đó là đơn ly hôn Trọng Khải đã ký tên.
Anh là người theo trường phái hành động, quả nhiên đã nói là làm, nói được làm được. Cuối cùng anh đã đi trước, một câu từ biệt cũng không, đúng là một kết thúc không hoàn mỹ.
Run run cầm lấy tờ giấy có thể thay đổi cuộc sống chỉ trong chớp mắt này, cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Bình luận facebook