Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Bài Cảm Nhận Của Mxđ
“Trọng Khải, trên đường đời của mỗi người, sẽ luôn có thể gặp những người, những việc khiến tim ta bối rối, rung động, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, những thứ đó chẳng qua cũng chỉ là cảnh dọc đường, những người đó cũng chỉ là người qua đường thôi có đúng không?”
Diệp Tiểu Du, 24 tuổi, là giảng viên trẻ ưu tú Khoa Toán của trường Đại học B. Đã kết hôn được nửa năm, sau mười hai năm yêu Kỉ Dược Phi.
Ít ai biết, trong suốt mười hai năm đó, cô gái bé nhỏ này chỉ là một người thân không hơn không kém đối với Kỷ Dược Phi. Mười hai năm dành trọn trái tim hướng về người đàn ông này, cũng là ngần ấy thời gian chứng kiến anh ta dành tình cảm và sự quan tâm cho cô em gái Viện Viện. Kết hôn, với Tiểu Du là một hành động thiêng liêng, chứng tỏ cô toàn tâm toàn ý trao trái tim cho người cô nghĩ sẽ ở bên cạnh cô đến hết quãng đời còn lại, nhưng với người đàn ông ấy, kết hôn chỉ giống như một thủ tục phải hoàn thành, còn ai xứng đáng hơn Tiểu Du để ở bên cạnh anh ta? Xinh đẹp, có học thức, tính tình điềm đạm, ít làm phật lòng ai. Đơn giản, Kỷ Dược Phi cần một người vợ như vậy bên cạnh.
Diệp Tiểu Du hiểu cô không thể thay đổi hoàn toàn tình cảm của Kỷ Dược Phi. Nhưng ít nhất cô đã từng hy vọng bằng trái tim và tình cảm của mình, có thể dần dần khiến anh ấy ngoảnh lại, chỉ cần anh ngoảnh lại và dừng ánh mắt nơi cô, cô sẽ cam tâm tình nguyện làm một người vợ ngoan hiền, cùng ở bên anh, cùng anh hạnh phúc. Đáng tiếc, dường như tình cảm bé nhỏ mà cô gắng nỗ lực vun đắp, chỉ xuất phát từ hướng cô. Vô vọng chờ anh hồi đáp. Vô vọng nhìn anh lo lắng người khác. Vô vọng nhìn anh phớt lờ mình. Tất cả, đều vô vọng.
Có ai đảm bảo rằng trong tình yêu mình có thể dùng đến lý trí? Cô không thể. Mười hai năm qua cô đã từng cố gắng sống lý tính nhưng vẫn không thể chạy trốn tình cảm của bản thân. Hôn nhân, thật sự là nấm mồ độc địa. Chí ít cô đã dũng cảm quăng mình vào, lần này cô quyết tâm một lần, can đảm bước ra khỏi đó. Để giải thoát cho chính mình, cũng chính là thay đổi cách thức yêu anh. Sẽ không để bản thân phải thương tổn vì sự thờ ơ từ người đàn ông ấy nữa.
Muốn thật sự an ổn với tình cảm của bản thân, cũng chính là cân bằng lại cuộc sống. Nhưng vốn dĩ cuộc sống của cô không thể điều khiển theo ý mình được. Kỷ Siêu, một con người lạnh lùng, một sinh viên ưu tú trong lớp Toán Cao cấp cô từng dạy kiên quyết theo đuổi cô. Cô biết tình cảm ấy, nhưng bản thân không thể nào chấp nhận được. Trái tim, vốn dĩ khi đã chứa đựng hình ảnh một người, thì không thể chấp nhận thêm một người khác. Xin lỗi, Kỷ Siêu, cô thực sự không thể…
Vẫn còn đó may mắn trong cuộc đời, khi ông trời cho cô gặp gỡ và quen biết với Trọng Khải. Một người là núi băng lạnh lùng, một người lại là bông tuyết tuy mỏng manh nhưng rất mạnh mẽ, số phận đã đưa hai người lại với nhau. Trọng Khải, cũng giống như cô, có một chặng đường quá khứ không thể xóa mờ. Hai người cùng đồng điệu trong tâm hồn, quyết định nương vào nhau, có thể đối với nhau như người thân, sống những tháng ngày bình lặng. Không thể bắt đầu yêu ai đó một cách chân chân chính chính được nữa, chẳng phải tình thân sẽ sưởi ấm cô sao? “Đúng thế, trái tim em cũng như rạp chiếu phim, những người đến rồi đi chẳng qua cũng chỉ là những người đến xem, ở lại mới là người thân, là người quan trọng.”
Và sẽ còn một lời bỏ ngỏ chưa được giải đáp từ “Không đợi anh ngoảnh lại”. Rốt cuộc, Diệp Tiểu Du sẽ ở bên cạnh người nào? Kỷ Dược Phi đã đánh mất cô rồi mới thấy quý trọng và tiếc nuối, Kỷ Siêu với tình cảm nóng bỏng và quyết liệt, hay một tòa băng sừng sững nhưng chứa đựng trái tim ấm áp của Trọng Khải? Thật sự trong thâm tâm, dù quyết định của Tiểu Du có thế nào chăng nữa, vẫn chỉ mong cô ấy có thể hạnh phúc trong tháng ngày về sau, vì suốt mười hai năm kiên nhẫn, cô đã chịu đựng quá đủ rồi.
Không đợi anh ngoảnh lại
Vì nếu có thể ngoảnh lại, liệu anh có nhìn về em?
Không đợi anh ngoảnh lại,
Vì quả thật, em đã đợi anh lâu lắm rồi,
Trái tim dần cạn kiệt,
Tâm hồn dần khô úa,
Anh đã ngoảnh lại chưa?
Không đợi anh ngoảnh lại,
Vì thật sự, em đã đợi anh, đợi anh lâu lắm rồi…
______________________________________________________________________________
Trút bầu tâm sự:
Mình hoàn toàn không nghĩ sẽ nhảy cái hố này, cũng chưa từng có ý tưởng sẽ viết một đoạn review về nó. Mọi thứ đến thật tình cờ. Nửa khuya mình ngồi trước máy tính, đọc một lèo hết 21 chương của Ss Maroon, thêm 5 chương của bạn Heo, trái tim đau đớn, hy vọng có thể đưa cho Tiểu Du một cái ôm ấm áp. Cô gái ấy, với mình, thật giống như một bông tuyết lạnh, mỏng manh vô cùng, nhưng cũng kiên cường vô cùng.
Đoạn đường tác phẩm mới chỉ bắt đầu một chặng ngắn, còn khá xa để biết rốt cuộc Tiểu Du sẽ chọn lựa như thế nào, cũng khá khó để xác định nhân vật nào là nam chính. Đây là điều mình rất tâm đắc khi đọc truyện của Lâm Địch Nhi, chẳng phải cuộc sống ngoài kia đầy rẫy những bất ngờ sao? Nếu chưa đi đến cuối cùng của đoạn đường, sẽ không biết được kết quả ra sao.
Lần thứ hai viết review, lại là tác phẩm của Lâm Địch Nhi, trái với dự định của mình. Có lẽ mình với tác giả này thật sự có duyên. Rất ít tác giả khiến mình có những xúc động mãnh liệt đến vậy. Đến với thế giới ngôn tình này, ban đầu đơn thuần chỉ là vì giải trí, nhưng tới bây giờ, có thể nói, mục đích giải trí ấy đã chuyển thành sự ám ảnh, chiếm lấy suy nghĩ của mình, không nguôi…
Diệp Tiểu Du, 24 tuổi, là giảng viên trẻ ưu tú Khoa Toán của trường Đại học B. Đã kết hôn được nửa năm, sau mười hai năm yêu Kỉ Dược Phi.
Ít ai biết, trong suốt mười hai năm đó, cô gái bé nhỏ này chỉ là một người thân không hơn không kém đối với Kỷ Dược Phi. Mười hai năm dành trọn trái tim hướng về người đàn ông này, cũng là ngần ấy thời gian chứng kiến anh ta dành tình cảm và sự quan tâm cho cô em gái Viện Viện. Kết hôn, với Tiểu Du là một hành động thiêng liêng, chứng tỏ cô toàn tâm toàn ý trao trái tim cho người cô nghĩ sẽ ở bên cạnh cô đến hết quãng đời còn lại, nhưng với người đàn ông ấy, kết hôn chỉ giống như một thủ tục phải hoàn thành, còn ai xứng đáng hơn Tiểu Du để ở bên cạnh anh ta? Xinh đẹp, có học thức, tính tình điềm đạm, ít làm phật lòng ai. Đơn giản, Kỷ Dược Phi cần một người vợ như vậy bên cạnh.
Diệp Tiểu Du hiểu cô không thể thay đổi hoàn toàn tình cảm của Kỷ Dược Phi. Nhưng ít nhất cô đã từng hy vọng bằng trái tim và tình cảm của mình, có thể dần dần khiến anh ấy ngoảnh lại, chỉ cần anh ngoảnh lại và dừng ánh mắt nơi cô, cô sẽ cam tâm tình nguyện làm một người vợ ngoan hiền, cùng ở bên anh, cùng anh hạnh phúc. Đáng tiếc, dường như tình cảm bé nhỏ mà cô gắng nỗ lực vun đắp, chỉ xuất phát từ hướng cô. Vô vọng chờ anh hồi đáp. Vô vọng nhìn anh lo lắng người khác. Vô vọng nhìn anh phớt lờ mình. Tất cả, đều vô vọng.
Có ai đảm bảo rằng trong tình yêu mình có thể dùng đến lý trí? Cô không thể. Mười hai năm qua cô đã từng cố gắng sống lý tính nhưng vẫn không thể chạy trốn tình cảm của bản thân. Hôn nhân, thật sự là nấm mồ độc địa. Chí ít cô đã dũng cảm quăng mình vào, lần này cô quyết tâm một lần, can đảm bước ra khỏi đó. Để giải thoát cho chính mình, cũng chính là thay đổi cách thức yêu anh. Sẽ không để bản thân phải thương tổn vì sự thờ ơ từ người đàn ông ấy nữa.
Muốn thật sự an ổn với tình cảm của bản thân, cũng chính là cân bằng lại cuộc sống. Nhưng vốn dĩ cuộc sống của cô không thể điều khiển theo ý mình được. Kỷ Siêu, một con người lạnh lùng, một sinh viên ưu tú trong lớp Toán Cao cấp cô từng dạy kiên quyết theo đuổi cô. Cô biết tình cảm ấy, nhưng bản thân không thể nào chấp nhận được. Trái tim, vốn dĩ khi đã chứa đựng hình ảnh một người, thì không thể chấp nhận thêm một người khác. Xin lỗi, Kỷ Siêu, cô thực sự không thể…
Vẫn còn đó may mắn trong cuộc đời, khi ông trời cho cô gặp gỡ và quen biết với Trọng Khải. Một người là núi băng lạnh lùng, một người lại là bông tuyết tuy mỏng manh nhưng rất mạnh mẽ, số phận đã đưa hai người lại với nhau. Trọng Khải, cũng giống như cô, có một chặng đường quá khứ không thể xóa mờ. Hai người cùng đồng điệu trong tâm hồn, quyết định nương vào nhau, có thể đối với nhau như người thân, sống những tháng ngày bình lặng. Không thể bắt đầu yêu ai đó một cách chân chân chính chính được nữa, chẳng phải tình thân sẽ sưởi ấm cô sao? “Đúng thế, trái tim em cũng như rạp chiếu phim, những người đến rồi đi chẳng qua cũng chỉ là những người đến xem, ở lại mới là người thân, là người quan trọng.”
Và sẽ còn một lời bỏ ngỏ chưa được giải đáp từ “Không đợi anh ngoảnh lại”. Rốt cuộc, Diệp Tiểu Du sẽ ở bên cạnh người nào? Kỷ Dược Phi đã đánh mất cô rồi mới thấy quý trọng và tiếc nuối, Kỷ Siêu với tình cảm nóng bỏng và quyết liệt, hay một tòa băng sừng sững nhưng chứa đựng trái tim ấm áp của Trọng Khải? Thật sự trong thâm tâm, dù quyết định của Tiểu Du có thế nào chăng nữa, vẫn chỉ mong cô ấy có thể hạnh phúc trong tháng ngày về sau, vì suốt mười hai năm kiên nhẫn, cô đã chịu đựng quá đủ rồi.
Không đợi anh ngoảnh lại
Vì nếu có thể ngoảnh lại, liệu anh có nhìn về em?
Không đợi anh ngoảnh lại,
Vì quả thật, em đã đợi anh lâu lắm rồi,
Trái tim dần cạn kiệt,
Tâm hồn dần khô úa,
Anh đã ngoảnh lại chưa?
Không đợi anh ngoảnh lại,
Vì thật sự, em đã đợi anh, đợi anh lâu lắm rồi…
______________________________________________________________________________
Trút bầu tâm sự:
Mình hoàn toàn không nghĩ sẽ nhảy cái hố này, cũng chưa từng có ý tưởng sẽ viết một đoạn review về nó. Mọi thứ đến thật tình cờ. Nửa khuya mình ngồi trước máy tính, đọc một lèo hết 21 chương của Ss Maroon, thêm 5 chương của bạn Heo, trái tim đau đớn, hy vọng có thể đưa cho Tiểu Du một cái ôm ấm áp. Cô gái ấy, với mình, thật giống như một bông tuyết lạnh, mỏng manh vô cùng, nhưng cũng kiên cường vô cùng.
Đoạn đường tác phẩm mới chỉ bắt đầu một chặng ngắn, còn khá xa để biết rốt cuộc Tiểu Du sẽ chọn lựa như thế nào, cũng khá khó để xác định nhân vật nào là nam chính. Đây là điều mình rất tâm đắc khi đọc truyện của Lâm Địch Nhi, chẳng phải cuộc sống ngoài kia đầy rẫy những bất ngờ sao? Nếu chưa đi đến cuối cùng của đoạn đường, sẽ không biết được kết quả ra sao.
Lần thứ hai viết review, lại là tác phẩm của Lâm Địch Nhi, trái với dự định của mình. Có lẽ mình với tác giả này thật sự có duyên. Rất ít tác giả khiến mình có những xúc động mãnh liệt đến vậy. Đến với thế giới ngôn tình này, ban đầu đơn thuần chỉ là vì giải trí, nhưng tới bây giờ, có thể nói, mục đích giải trí ấy đã chuyển thành sự ám ảnh, chiếm lấy suy nghĩ của mình, không nguôi…
Bình luận facebook