-
Phần 1
1 .
Dương Hoài, vị hôn phu của tôi đang ăn tối cùng với người bắt nạt tôi ở thời đại học.
Tôi nắm chặt điện thoại di động trong tay, đầu óc quay cuồng không ngừng.
Đây là bài đăng đầu tiên trên vòng bạn bè từ khi Tống Thư Ý về nước, nội dung đơn giản chỉ có mấy chữ: “Sau khi trở về, có anh ở bên."
Hình ảnh đi kèm là người đàn ông đeo bao tay đang chăm chú lột bỏ vỏ tôm.
Nhìn vào bức ảnh, tôi đột nhiên muốn cười.
Anh ta vẫn biết suốt bốn năm trời, Tống Thư Ý là người bắt nạt tôi nhưng anh ta phất lờ điều đó. Hiện tại còn hài hước hơn, anh ta giống như con chó mặt xệ không ngừng vẫy đuôi lấy lòng cô ta.
Tôi yên lặng chụp màn hình gửi cho bạn thân: “ Xem nè, vị hôn phu của tớ có chu đáo không ?"
Bạn thân trả lời tin nhắn cực nhanh: “Tớ vừa xem qua vòng bạn bè của cô ta, không có bài viết mới.”
Tôi thờ ơ đáp: “Là đặc biệt đăng cho tớ xem.”
Vừa hay Tống Thư Ý cũng gửi tin nhắn cho tôi: “Tiểu Ninh, bạn trai của cô tốt thật đấy. Tôi chỉ thuận miệng bảo chưa quen thuộc mọi thứ ở đây, anh ấy liền xung phong nói muốn dẫn tôi đi thăm quan xung quanh.”
Tôi trả lời: “ Không có gì, anh ấy vẫn luôn đối tốt với tất cả mọi người.”
Sau đó tôi đăng ảnh chụp màn hình điện thoại đoạn tin nhắn giữa tôi và cô ta lên trang cá nhân.
“ Dịch vụ thuê cho thuê trai - Dương Hoài làm phục vụ. Thư Ý đã phản hồi dịch vụ không tồi. Có ai muốn trải nghiệm dịch vụ nữa không, nhanh tới đăng kí nào."
Tống Thư Ý lập tức trả lời trong giây lát:“ Tiểu Ninh, có phải cô hiểu lầm gì không?”
Thư Ý nói tiếp:“ Hồi đi học tôi đã không có hứng thú với Dương Hoài, chứ đừng nói đến bây giờ đều đi làm hết rồi. Người ngoài không biết chuyện, thế nào cũng sẽ kêu cô bụng dạ hẹp hòi cho xem.”
Tôi thẳng thắn nói: “ Sao tôi lại nghĩ nhiều cơ chứ, Dương Hoài đối xử với cô nhiệt tình như vậy, tôi cảm thấy vui vẻ còn không kịp nữa cơ.”
Phải mất một lúc lâu sau, phía bên kia mới gửi lại tin nhắn thoại dài 60 giây.
“ Tiểu Ninh, cô đừng tức giận….”
Tôi không nghe rõ câu nói kế tiếp, bởi vì Dương Hoài đã trở về.
2.
“Anh về rồi à” tôi đứng dậy.
“ Tăng ca muộn như vậy, chắc là mệt rồi phải không? Em để phần cơm cho anh ở trên bàn.”
Quên nói, Dương Hoài bảo tôi tối nay phải tăng ca làm thêm giờ nên về muộn. Thêm một chút liền thêm đến tận bàn ăn tối nha.
“ Không mệt, để anh đi ăn cơm.” Anh ta cởi áo khoác xuống, đi vào nhà bếp.
Chà, chiến đấu dũng mãnh ghê vậy ta. Vừa ăn xong một mâm cơm này, vẫn có thể ăn thêm một mâm cơm khác.
Đợi anh ta đi ngang qua người, tôi cố ý xoay màn hình điện thoại để lộ giao diện chat với Tống Thư Ý.
Anh ta đột nhiên lắp bắp: “Ninh Ninh, em… em đang nói chuyện với ai vậy? “
Tôi không ngẩng đầu chỉ nói: “Tống Thư Ý"
" Cô ấy về nước rồi sao?” Giọng nói của anh ta mơ hồ có phần căng thẳng.
“Tất nhiên rồi.“ Ngừng một chút tôi lại nói : “ Không đúng, nãy anh còn cùng người ta ăn cơm mà nhỉ. Sao vậy, nhanh như thế đã quên rồi à ?”
Gương mặt anh ta lập tức xám ngắt: “ Ninh Ninh, anh có thể giải thích, anh…”
Tôi không do dự lập tức cắt ngang: “ Giải thích cái gì ? Em lại không tức giận.”
“Thật không?" Anh ta nhìn thật kĩ sắc mặt tôi để xem tôi có nói dối không.
Tôi nhíu mày: “Em lừa anh làm gì?”
Thấy thế anh ta vươn tay, thận trọng ôm lấy tôi vào lòng:
“ Ninh Ninh, thật tốt quá. Anh sớm đã đoán ra em là người tốt, lại còn chu đáo hiểu chuyện nữa.”
Dĩ nhiên tôi không tức giận rồi, trên đời làm gì có chuyện giận bạn trai cũ chứ.
Ngồi trên ghế sofa, anh ta khoác tay lên vai tôi: “ Ninh Ninh, em và Thư Ý có thể hóa giải hiềm khích trước đây. Thật sự là quá tuyệt vời.”
Không tuyệt vời sao được, vừa hay để anh tắt chế độ cờ hồng*, bật chế độ cờ nhiều màu tung bay.
*cờ hồng: hay pink flag – là một phép ẩn dụ dùng để chỉ những tín hiệu không ổn, thường xuất hiện trong các mối quan hệ mới. Tuy nhiên những cảnh báo này xuất hiện không rõ ràng, khiến bạn khó xác định độ nghiêm trọng nên thường cho mối quan hệ thêm thời gian để xác định. Theo thời gian fink flag sẽ biến thành red flag. Ngoài ra có cờ xanh, cờ cam, cờ be…
Anh ta tiếp tục đạo đức giả nói: “ Trò đùa năm đó cô ấy gây ra có chút quá đáng, nhưng chuyện này đã trôi vào trong quá khứ, chúng ta cũng nên tiến về phía trước.”
À đúng, năm đó cô ta viết bài bôi nhọ tôi trên page trường để tất cả mọi người mắng tôi suốt ba ngày ba đêm, lại đem hết chăn mền của tôi vứt vào thùng rác. Bốn năm bắt nạt kéo dài này chỉ là có chút ‘quá đáng‘.
Còn “tiến về phía trước”, anh ta có tư cách gì mà thay tôi tha thứ ?
Tôi ngoan ngoan nép vào lòng anh ta: “ Em đã quên chuyện cũ lâu rồi mà, ngược lại là anh đấy sao cứ nhắc lại thế.”
Dứt lời, tôi hung hăng cấu eo anh ta. Nhìn anh ta nheo mắt đau đớn, tôi chớp mắt ngây thơ hỏi:
“ Đùa một chút thôi, anh cảm thấy đau lắm á?”
Anh ta nghe vậy cố gắng nhịn đau, nặn ra một nụ cười cưng chiều: “Em đó….”
Ghê tởm đến mức buồn nôn. Tôi đẩy vội anh ta ra rồi vọt vào phòng tắm.
“ Ninh Ninh, Ninh Ninh.” Dương Hoài nôn nóng không ngừng đập cửa wc.
“ Làm sao vậy? Ninh Ninh, em cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?”
Nghe giọng nói của anh ta, trong đầu tôi liền xuất hiện một kế hoạch trả thù tuyệt vời.