3.
Tôi mở cửa, dùng ngón tay chọc chọc đầu anh ta giả bộ giận dỗi : “ Đồ ngốc, anh được làm ba rồi đấy.”
“ Thật vậy sao ?” Niềm vui của anh ta ngập tràn trong lời nói. Một tay đem tôi bế lên xoay vài vòng.
“ Ninh Ninh, anh yêu em nhiều lắm !”
“ Được rồi. Mau thả em xuống.” Tôi lườm anh ta một cái.
Anh ta liền bế tôi vào phòng ngủ rồi cẩn thận đặt tôi lên giường.
“ Ninh Ninh, anh thực sự cảm thấy rất vui. Anh phải chia sẻ cho ba mẹ biết, anh sắp làm ba rồi. Em biết không, hai người họ mong ước được bế cháu từ lâu lắm rồi.”
Tôi gật gật đầu. Liếc nhìn màn hình điện thoại của anh ta, giao diện chat nào có phải ba mẹ chồng tương lai của tôi, mà là Tống Thư Ý.
Tôi chưa bao giờ đặt hết tâm trí vào một người đàn ông, tôi có thể đi đến ngày hôm nay hoàn toàn chỉ dựa vào chính bản thân mình.
Nửa đêm, khi Dương Hoài nhận được cuộc gọi, anh ta hốt hoảng nói với tôi rằng muốn đi ra ngoài, tôi không ngăn cản.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng phụ nữ nức nở ở đầu bên kia, Dương Hoài gấp gáp mặc áo khoác: “ Ninh Ninh, bên chỗ ba mẹ anh xảy ra chuyện. Anh phải qua xem chút.”
“ Có chuyện gì ư ?” Tôi mê mang ngồi dậy từ trên giường.
“ Đúng vậy, là dì Vương hàng xóm… cô ấy… con trai cô ấy…” Dương Hoài ấp úng.
Tôi lẳng lặng nhìn anh ta thật lâu: “ Em cũng đi “
“ Không, không được.” anh ta vội vàng lắc đầu “ Em đang có thai. Không thể đi.”
Có lẽ thấy chột dạ, anh ta bổ sung thêm một câu: “ Nơi đó có rất nhiều máu, mà em… em đang mang thai, không thích hợp đến những nơi xúi quẩy như này.”
“ Vậy được rồi.” tôi bất đắc dĩ nói :” Anh cũng phải cẩn thận đấy”
“ Dù sao đi đường đêm khuya cực lắm nguy hiểm tiềm tàng, anh có nghĩ vậy không ?”
“ Ninh Ninh, em….’’
“ Xùy, em chỉ nói đùa thôi mà. Sao anh lại sợ tái mặt đi thế? “ Tôi mím nhẹ môi.
Hơn mười phút sau, chắc chắn là anh ta sẽ không đột ngột trở về tôi liền đứng dậy đi vào thư phòng.
Tống Thư Ý lại đăng trạng thái mới: Đột nhiên bị cúp điện, anh ấy đến trong bóng tối.
Tôi không thêm để ý.
Bởi vì tôi đã đăng nhập thành công tài khoản wechat của Dương Hoài trên máy tính.
Tôi cầm lấy điện thoại bật chế độ camera.
4.
Đầu tiên là chụp lại lịch sử trò chuyện của anh ta và Tống Thư Ý.
Cô ta chỉ phàn nàn trong điện thoại vài câu mất điện, Dương Hoài đã hớt hải chạy sang xum xoe.
Lướt lên phía trên, Dương Hoài mừng rỡ thông báo sắp lên chức ba, Tống Thư Ý liền giả vờ giả vịt chúc mừng một câu.
Tôi vẫn luôn thắc mắc vì sao tự nhiên lại mất điện, hoá ra là muốn so sánh giữa tôi với cô ta, Dương Hoài sẽ yêu ai hơn.
Không hiểu sao, thời đại bây giờ vẫn còn người ngốc ngếch đến mức cho rằng cướp được một thằng đàn ông là chiến thắng?
Ngay khi tôi định thoát màn hình, group chat công việc của Dương Hoài đột nhiên có thông báo mới.
Người gửi là – giám đốc Tống.
Tôi không quan tâm đến tình hình công việc của anh ta, nhưng sau khi nhìn thấy avatar của tài khoản kia, tôi đã thay đổi ý định.
Thảo nào Dương Hoài nhiệt tình săn sóc như vậy, hóa ra Tống Thư Ý là sếp của anh ta.
Điện thoại di động rung lên hai tiếng, Tống Thư Ý gửi tin nhắn: “Đường Ninh ơi Đường Ninh, bao nhiêu năm rồi cô vẫn không thay đổi.”
Cô ta đắc ý khoe khoang: “Cảm giác bị bạn trai bỏ rơi lúc nửa đêm có thoải mái không? Để tôi nói cho cô biết, anh ấy đang ở đây với tôi.”
Tôi thở dài, im lặng nhìn vào màn hình điện thoại.
Cô ta ... Sẽ ngu ngốc đến mức đau mắt như vầy á? Thật tuyệt.
Tôi đáp lại: “Thì sao ? Nói cho cô biết, tôi đang mang thai. Chỉ cần tôi còn là vợ của anh ấy một ngày thì cô vĩnh viễn phải làm tiểu tam sống trong bóng tối.“
Cô ta nhắn lại trong vòng vài giây: “Cứ chờ xem, tôi sẽ cướp đi hết tất cả mọi thứ của cô...”
Hơi nhíu mày, tôi tiếp tục diễn trò với cô ta: “ Đáng tiếc là anh ấy vẫn yêu tôi, còn cô đến tư cách làm người thứ ba cũng không xứng. Ít nhất là dưới góc độ pháp lý, tôi không nói sai chứ.”
“Đường Ninh, có trách thì trách cô xui xẻo, cô còn nhớ cách tôi đối xử với cô hồi còn ở đại học không?” Tống Thư Ý giễu cợt đáp.
Tôi tiếp tục quay lại màn hình, từ từ dẫn dắt: “Không lẽ cô cảm thấy tôi vẫn là cô gái yếu đuối năm đó bị cô bắt nạt sao?”
Cô ta đột nhiên không nhắn tiếp nữa.
Chậc.
Tôi hơi bực bội đặt điện thoại sang một bên.
Sau khi tải video lên đám mây, tôi tiếp tục sử dụng wechat trên máy tính của Dương Hoài để cập nhật tin mới.
Dương Hoài không dám qua đêm với Tống Thư Ý, hắn sẽ trở về sớm.
Vừa rồi Tống Thư Ý gửi tin nhắn trong group chat, hắn chắc chắn đã đọc được nó.
Dĩ nhiên cũng nhìn thấy cụm từ “ tài khoản WeChat đã đăng nhập PC”.
Nên tôi phải tìm một lý do hợp lý, để không rút dây động rừng.
Vở kịch mà không có màn kịch tính thì làm sao nhân vật diễn xuất hay được.
Khoảng thời gian bị bắt nạt đó, Dương Hoài là một tia sáng, nhưng hiện tại ánh sáng đã sớm biến mất.
Loại đàn ông này, không xứng đáng nhắc đến.
Nhưng tôi đã tính toán sai.
Dương Hoài cả đêm không trở về.
5.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng nói trong phòng khách.
Mẹ chồng tương lai của tôi sốt ruột: “Con à, cha con chỉ có mỗi mình con là con trai, mẹ nhất định phải đến xem cháu đích tôn.”
Dương Hoài bất đắc dĩ: “Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa được không? Mẹ còn không biết cô ấy khó tính hay sao, mẹ đến đột ngột như này sẽ không được hoan nghênh!”
Bà ta trợn to mắt nhìn: “Mẹ muốn gặp cháu đích tôn của mẹ, liên quan gì đến cô ta.”
“Con trai, nhất định phải là Đường Ninh sao?”
“Mẹ thấy cô ta không có cái gì tốt.”
Dương Hoài nắm lấy bà ta: “Mẹ, Đường Ninh có thể kiếm tiền.”
Bà ta lắc đầu, không ngừng phản đối: “Để mẹ nói cho con nghe, phụ nữ là phải có đức hạnh, biết lo toan cho gia đình, trong khi đó cô ta lại đùn đẩy mọi thứ cho con.”
Dương Hoài nhíu mày, sốt ruột nói: “ Không có chuyện đó đâu mẹ. Sau khi lấy được chứng nhận đăng kí kết hôn, con sẽ lấy được một nửa số tài sản của cô ta.”
Đáp lại lời của hắn là tiếng mở cửa thô lỗ:
“Con dâu! Con dâu của mẹ đâu rồi?”
Bà ta đi thẳng vào phòng ngủ của tôi, làm tôi có chút bất ngờ đấy.
“Ninh Ninh đang mang thai, cô ấy không ở trong phòng thì còn có thể ở đâu được?” sắc mặt Dương Hoài tái nhợt.
Tôi giả vờ ngái ngủ mở cửa phòng làm việc: “Ai đấy? Em ở đây”.
Nghe vậy, Dương Hoài đi tới trước vài bước, lo lắng nói: “Đường Ninh, sao em lại ngủ ở chỗ này, em có biết sẽ có hại cho đứa nhỏ…”
Anh ta hình như ý thức được mình nói sai, lại thay đổi lời nói: “Ninh Ninh, ngủ ở chỗ này không tốt cho sức khỏe, anh thấy lo lắng cho em”.
“Ninh Ninh, em đừng trách anh vừa nãy to tiếng với em nhé?”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và đôi mắt lảng tránh vì chột dạ kia.
“Xùy” Tôi cười thành tiếng, xoa xoa trán: “Anh có lỗi gì đâu, là anh quan tâm đến em thôi.”
“Đêm qua em viết tiểu thuyết, không chú ý thời gian nên ngủ quên trong lúc viết. Chuyện là như vậy.”
Anh ta nghiêm khắc nói: “Như vậy anh làm sao yên tâm. Sau này không cho phép em viết tiểu thuyết nữa, bức xạ từ máy tính rất độc hai không tốt cho đứa bé.”
“Nhưng đó là công việc của em!”
“Em không cần làm việc! Chồng em không đủ tiền nuôi em và con sao?”
Nhìn vẻ cố chấp không cách nào che giấu của người trước mặt, tôi hơi sững sờ.
Trái tim tôi thắt lại từng chút, tôi có chút khó khăn không nhớ được hình dáng ban đầu của hắn là như thế nào nữa.
Hay ngay từ đầu tất cả chỉ là giả dối?
Một lúc sau, tôi cười nói: “Dương Hoài, lúc mới yêu nhau anh nói gì?”
“Yêu em, tôn trọng em, luôn đặt em lên đầu.”
“Vậy bây giờ ý anh là sao?”
“Anh...” Dương Hoài vội vàng nói, rồi đột nhiên ngừng giọng.
Tôi cảm thấy hơi mệt. Nếu đã như vậy, hắn cũng nên rời đi. Tôi nắm chặt bàn tay, kìm nén ý muốn đánh người.
Sự xuất hiện của mẹ chồng phá vỡ sự căng thẳng trong căn phòng này.
Bà vội vàng đi đến, thanh âm lớn đến mức giống như muốn nổ tung cả mái nhà: “Ninh Ninh, mẹ tới đây để gặp con, từ nay về sau, mẹ sẽ chăm sóc cho con và cháu của mẹ.”
Thấy ánh mắt khó hiểu của tôi, Dương Hoài lúng túng xoa xoa tay: “Ninh Ninh, tối hôm qua anh về quê, mẹ anh nghe tin em có thai nhất định muốn đi theo anh tới đây.”
Tôi tự hỏi làm sao Dương Hoài có gan ở ngoài cả đêm, hóa ra về nhà tìm cứu binh hậu thuẫn.
Cháu đích tôn không hề có thực, tôi nhìn mẹ chồng “nhiệt tình” trước mặt lén lút tủm tỉm cười.
Bình luận facebook