8.
Dương Hoài đẩy tôi ra, anh ta dùng tay che mặt Tống Thư Ý lại.
Nhưng cô ta gạt tay anh ta ra, tức giận nhìn chằm chằm điện thoại trong tay tôi: “Đường Ninh, cô cố ý đúng không? Cô muốn tôi phát sinh quan hệ với chồng cô, nằm mơ đi!”
Tôi cười toe toét: “Bạn học cũ, sao cậu có thể nói như vậy. Tôi là phụ nữ sắp kết hôn vả lại đang mang thai, làm sao có thể để chồng và nhân tình quan hệ được.”
“ Tôi chỉ đang muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình mình. Tôi đã làm gì sai?”
“Cô!” Tống Thư Ý suy sụp kêu lên: “Dương Hoài, tôi hận anh! Tôi căn bản không muốn ở cùng anh! Là anh hãm hại tôi!”
Tôi tắt điện thoại, nhìn quanh một vòng rồi đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng: “Được rồi, Dương Hoài, chúng ta chia tay ở đây. Chúc anh và Tống Thư Ý trăm năm hạnh phúc.”
Tống Thư Ý đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy vạt áo của tôi, tôi ghét bỏ hất tay cô ta: “ Cút đi.”
Thấy tôi động vào tình nhân nhỏ bé của anh ta, Dương Hoài lao tới định tát tôi, nhưng Thời Vi đã đẩy anh ta ra: “Anh cũng cút đi.”
Mẹ chồng tôi đang ngồi dưới đất, có vẻ như không chịu nổi tình cảnh này, bà ta vươn tay muốn kéo lấy chân tôi, đương nhiên là tôi không thèm để ý giẫm mạnh xuống, bà ta đau đớn hét lên.
Tôi giả vờ kinh ngạc thốt lên: “Mẹ ơi, sao mẹ lại thò tay ra đây, mẹ phải cẩn thận kẻo bị giẫm phải đó!”
Tôi còn chưa nói xong, Thời Vi cũng giẫm chân lên: “Xin lỗi dì, cháu không nhìn thấy.”
Xong việc, Thời Vi và tôi nghênh ngang ra khỏi khách sạn.
Trên đường đi, Thời Vi hỏi tôi làm thế nào tôi phát hiện ra chuyện ngoại tình của họ.
“Tai mắt của tớ ở khắp nơi”- Tôi mỉm cười thần bí đáp lại cô ấy.
Mấy ngày trước.
Hắn đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn, hỏi tôi có thích chiếc vòng cổ trong ảnh không.
Dù không biết hắn lại định bán thuốc gì trong hồ lô nhưng tôi rất vui khi anh ta chủ động mời tôi diễn kịch.
Dương Hoài vui vẻ trả tiền.
Tôi nghĩ đó là chiến thuật của hắn để cơn sóng gió này không bùng nổ, hoặc hắn đã mua hai chiếc dây chuyền định chia đều cho tôi và Tống Thư Ý.
Mãi cho đến khi anh ta cầm điện thoại lên gõ, tôi mới biết mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Tôi năn nỉ hắn cho mình mượn cái điện thoại di động.
Hắn bất lực: “Anh mua cái mới cho em nhé.”
Tôi ôm cánh tay của anh ta, không ngừng làm nũng: “Không, em muốn xem trên điện thoại của anh cơ, cảm giác xem trên điện thoại anh sẽ tuyệt hơn.”
Tôi cầm lấy tay hắn đặt lên bụng tôi nhẹ, giọng thủ thỉ: “ Chắc là đứa nhỏ cũng muốn xem.”
Khi nhắc đến đứa bé, anh ta ngay lập tức tước vũ khí đầu hàng: “Được rồi, được rồi, chỉ có phụ nữ với trẻ nhỏ khó nuôi. Người xưa quả thật không lừa chúng ta bao giờ.”
Tôi không thèm chỉ trích trình độ văn học kém cỏi của Dương Hoài.
Trước đây là tôi mắt mù mới có thể yêu loại người như hắn.
Ngựa quen đường cũ mở WeChat, mấy ngày nay nội dung trò chuyện với đồng nghiệp của anh ta cơ bản là về công việc, thậm chí là đoạn chat với Tống Thư Ý cũng bị hắn xoá sạch sẽ và triệt để.
Nhưng vất vả lắm anh ta mới leo lên được ông chủ lớn và bạch nguyệt quang, liệu anh ta có dễ dàng bỏ cuộc không?
Cuối cùng, tôi tìm thấy avatar màu đen được ghim bằng dấu chấm.
Nhấp mở hộp trò chuyện giống như mong đợi.
Quả nhiên, con cá tham lam đã cắn câu.
Dương Hoài ơi là Dương Hoài. Nếu anh đã dám làm chuyện phạm pháp thì cứ chờ bị pháp luật trừng trị đi.
Tôi tải hết tất cả video lên đám mây, rồi nhắm mắt thiền định, nhưng Tống Thư Ý lại gọi tới.
*Thiền định: tập trung chú ý đến một đối tượng nhất định, không phân tâm để tâm thể an tĩnh và từ đó quan sát và suy nghiệm chân lý một cách tỏ tường.
“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Cô ta gửi cho tôi một địa chỉ.
Đây quả thật là một việc làm thiếu tôn trọng đối với tôi.
9.
Nơi mà Tống Thư Ý yêu cầu gặp mặt là khuôn viên của trường đại học chúng tôi từng học.
Tôi đi bộ, song song bên cạnh cô ta dưới tán cây bạch đàn, lá vàng lẳng lặng rơi xuống.
Cô ta nhìn vào những chiếc lá kia, mở miệng nói:
“Đường Ninh, bao nhiêu năm qua, cô vẫn không thay đổi chút nào.”
Tôi chớp mắt, không muốn nêu ý kiến.
Cô ta cầm một chiếc lá lên nắm chặt trong lòng bàn tay. Chiếc lá vàng đã giòn không thể chịu được sức lực lớn, lập tức vỡ vụn thành từng mảnh.
Sau đó cô ta đỏ mắt nhìn chằm chằm tôi: “ Cô biết không, tôi ước gì người phải nhận kết cục này là cô mới đúng.”
Những giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống, giọng nói của cô ta xen lẫn ghen tị với ác độc: “ Đường Ninh, tôi hận cô, tôi sẽ vĩnh viễn hận cô !”
“Tại sao, tại sao cô phải hủy hoại tôi?”
“ Tôi hủy hoại cô ư? Không phải chính cô là người đã chèn ép tôi trước sao?” Tôi cười, “Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn không thay đổi, vẫn ngu ngốc như vậy.”
“ Chồng của cô, chúng tôi không có làm gì hết, cô tin tôi có được không?” Giọng nói của cô ta nghiêm túc đến mức tôi không thể hiểu được.
“ Chắc chắn rồi” tôi ngẩng đầu cười nhẹ, “ Tôi đã canh đúng thời gian, hắn không thể làm gì cô được.”
“Nhưng Tống Thư Ý, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cô.”
Cô ta thô lỗ nắm lấy cánh tay tôi rồi đẩy tôi đập mạnh vào thân cây: “Đường Ninh, cút đi!”
Sau cú đập, cơn đau nhanh chóng lan ra cơ thể, tôi ôm chặt bụng.
Cô ta cười như điên như dại: “Nghe nói cô có thai, chúc mừng nhé.”
“ Lần này sợ là đứa nhỏ trong bụng cô không giữ được nữa nhỉ.”
Tôi chậm rãi lấy bút ghi âm từ trong quần áo ra: “Cô sai rồi, tôi không có thai đâu.”
Sắc mặt của cô ta thay đổi giữa xanh và xám đến mức chóng mặt.
Tôi nghịch máy ghi âm trong tay, lại nhìn cơ thể run rẩy và sắc mặt tái nhợt của cô ấy, bổ thêm một nhát dao: “Tôi nói rồi, cô còn non lắm, hai lần rơi vào tay tôi, cô còn không rút được kinh nghiệm phải không?”
Tống Thư Ý như kiến bò trên bờ vực sắp sụp đổ.
Cô ta lại một lần nữa rơi xuống vực sâu, không biết lần này có được may mắn như lần trước hay không.
Cô ấy túm lấy góc áo tôi, ánh mắt ngập tràn thâm độc: “Tôi ghét cô nhất”.
“ Ghét dáng vẻ của tôi?” Tôi tức giận đến bật cười, “Năm đó cô lấy lý do này để bắt nạt tôi sao?”
“Treo tôi lên trang trường, bịa đặt tin đồn về tôi khắp toàn trường, ném chăn của tôi vào thùng rác, khiến tôi bị cô lập và bị bạo lực học đường...”
“ Tống Thư Ý, tôi chưa bao giờ hiểu tại sao, tại sao cô cứ nhắm vào tôi? Ngay cả khi cô đã đi làm và trưởng thành, cô vẫn không ngừng bỏ công bỏ sức nhắm vào tôi.”
“ Tôi hình như không có đắc tội cô thì phải?”
Cô ta trợn mắt: “Mày chỉ là con gái của đứa bán hàng rong, sao dám đạp lên đầu tao?”.
“Tao nói cho mày biết, tao đã để ý đến mày từ kỳ thi cuối kỳ của năm thứ nhất. Chúng ta là đối thủ truyền kiếp, mày dám tranh suất học bổng với tao, tại sao là mày đứng nhất còn tao đứng thứ hai ? Tao không thích mày.”
“Mọi người thích mày. Nhưng mày là đứa đáng thương, cuộc sống vừa học vừa làm vất vả lắm đúng không?”
“Người nghèo thì nên biết thân biết phận. Đừng làm việc chăm chỉ mỗi ngày. Tao chỉ muốn cho mày biết rằng không có xuất thân cao quý, mày chẳng làm được cái gì cả!”
Tôi đáp lại cô ta bằng một nụ cười thật tươi.
“Thật sao?” Tôi lắc đầu: “Nhưng tôi chưa từng nghĩ nhiều như vậy, đừng nói là đạp lên đầu cô, tôi chỉ không muốn để mình thất vọng mà thôi.”
Hồi lâu sau tôi vẫn còn bàng hoàng, không lấy lại tinh thần được.
Trong những ngày đêm đen tối đó, tôi nằm trên giường, xem đi xem lại các đoạn video, hết lần này đến lần khác phủ nhận chính mình.
Tiếng trách mắng ấy như ngàn nhát dao sắc bén đâm vào tim vậy.
Chỉ vì cô ấy tủi thân mà tôi phải nhận lấy bốn năm khốn khổ đầy rẫy những tiếng nhục mạ đó.
Cô ta nhổ nước bọt: “ Tao ghét mày vì mày luôn bày ra dáng vẻ như mày là nạn nhân.”
Thấy vẻ mặt tức giận của cô ấy, tôi hồn nhiên nghiêng đầu: “Nhưng báo cảnh sát là quyền của tôi, công dân tốt nên tích cực tố cáo việc làm sai trái phải không?”
Cô ta quay đầu giận dữ và không nhìn tôi nữa.
“Quên nói, tôi vẫn luôn là người giỏi nhẫn nhịn, tôi biết nhà cô có tiền. Nên tôi chịu đựng những trò mèo của cô. Nhưng cô đừng quên, tôi cũng không phải pho tượng đất nung để cho cô mặc sức phá hủy.”
“ Cô biết Dương Hoài tại sao lại theo đuổi cô không, cô thật sự cảm thấy hắn thích cô sao?”
“Không, không thể nào, anh ấy nói yêu tôi, nhưng tôi chỉ muốn lợi dụng anh ta kích thích cô mà thôi.” Tống Thư Ý nói.
“Ngu thế? Nếu anh ta thực sự yêu cô, anh ta có thể đưa cô đi uống rượu ở bar mặc cho cô không muốn à?”
“Sao mà cô mãi ngu si không chịu hiểu vậy?”-Tôi bất lực nói.
Dừng một chút, tôi vẫn không nhịn được thành thật hỏi một câu: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ý mày là sao?” Cô ấy lườm tôi.
Tôi cụp mắt xuống: “ Cô sẽ hiểu sớm thôi.”
Tôi tìm thấy một quán cà phê Internet ngẫu nhiên, mở một tài khoản nhỏ gửi video và bản ghi âm đến công ty của Dương Hoài với Tống Thư Ý.
“Nhân viên của quý công ty có nhân cách kém, điều này khiến tôi nghi ngờ liệu họ có thể bảo vệ bí mật của công ty hay không. Tôi hy vọng sẽ nhận được câu trả lời hợp lí."
Một tháng sau tôi mới biết được kết quả của những đoạn ghi âm đó.
Tôi đã chuyển đến nơi ở mới để sống cùng Thời Vi, sự nghiệp của tôi phất lên một tầm cao mới.
Khi đó, tôi đang thảo luận về việc ký tặng một cuốn sách mới với biên tập viên của mình, nhưng Thời Vi gấp gáp gọi tới: “Ninh Ninh, xem video tớ gửi cho cậu đi!”
Tôi tò mò mở video xem.
Trong video, Dương Hoài đang bảo vệ Tống Thư Ý, bọn họ như hai người người mất hồn đi lang thang trên đường dưới trời mưa tầm tã. Không biết hai người nói chuyện gì mà Tống Thư Ý bất ngờ đẩy Dương Hoài ra, che mặt bỏ chạy. Còn Dương Hoài thì ngồi bệt xuống đất, mặt mày tái nhợt đầy thất vọng.
Thời Vi hả hê cười: “ Mèo mả gà đồng cho cố, cuối cùng cũng gặp quả báo. Nghe nói họ bị sa thải. Dương Hoài mất hết tất cả, quay đầu sang bám chặt Tống Thư Ý. Thái độ của anh ta là ‘Tống Thư Ý luôn đúng’. Tớ thật không hiểu anh ta định làm gì.”
*Mèo mả gà đồng: câu người ta dùng để chỉ những mối quan hệ trai gái không đàng hoàng.
Thời Vi không hiểu nhưng tôi hiểu rõ: “Tớ nhớ gia đình Tống Thư Ý rất giàu có.”
Dương Hoài mặc dù không có sự nghiệp nhưng nếu lấy được Tống Thư Ý, anh ta có thể tiết kiệm 20 năm cố gắng nha!
Nhưng Tống Thư Ý có ngu ngốc như vậy không?
Thời Vi bày tỏ Ha Ha Ha!
Tuy nhiên, sau đó cô ấy không thể tiếp tục cười lớn được nữa – mẹ của Dương Hoài cũng là mẹ chồng hờ của tôi tìm đến công ty cô ấy rồi khóc lóc, gây rối và đe doạ treo cổ tự tử.
Bình luận facebook