-
Phần 5
10.
Khi tôi đến nơi, mẹ ruột của Dương Hoài đang ngồi bên lề đường gạt nước mắt: “Dương gia nhà tôi đã tạo nghiệt gì?!”
Tôi nhắc lại câu nói hôm trước: “Là lỗi của con bà, con trai bà không có đầu óc cũng không có lập trường lại còn muốn trái ôm phải ấp.”
Bà ta ngước đôi mắt vẩn đục lên nhìn tôi, giống như thấy quái vật đáng sợ nào đó: “Sao cô lại ở đây, cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô!”
Tôi nghiêng đầu có chút vô tội: “Nhưng bạn tôi hình như không muốn gặp bà nha?”
Bà ta nghe vậy lập tức chế nhạo: “Dù sao con trai tôi đang ở cùng cô Tống, cô và bạn của cô là cái thá gì?”
Tôi gật đầu: “Ừ, ừ chúc con trai bà và Tống tiểu thư một túp lều tranh hai trái tim vàng.”
Tình yêu màu hường nha.
“Ý mày là sao?” bà ta đột ngột đứng dậy.
“ Ý trên mặt chữ.”
Kể từ ngày Tống Thư Ý bị công ty sa thải, tôi biết rằng thẻ ngân hàng của cô ta đã bị đóng băng nhưng nguồn thu nhập đều đều của cô ta thật sự là một bí ẩn.
Chỉ tiếc là Dương gia không biết chuyện này.
Trước sự công kích nhục mạ của mẹ Dương Hoài, tôi chỉ biết im lặng.
Bà ta càng nói càng đắc ý: “ Tao cảm thấy mày chỉ toàn nói bậy, mày căn bản không so được với Tống Thư Ý.”
Nhưng bà ta vẫn sợ hãi, vội vàng quay mặt đi khi đối diện với đôi mắt dường như muốn giết người của tôi.
Bà ta lẩm bẩm: “Không phải chỉ là tác giả viết sách nghiệp dư thôi sao, có gì to tát đâu.”
Tôi gật đầu cười tươi: “Dù sao nó cũng tuyệt hơn gấp vạn lần thằng con trai bà”.
Dương Hoài không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào, nhưng Tống Thư Ý sẽ không ngừng thực hiện một kế hoạch khác, vì vậy rất khó để đối phó bọn họ.
Suy đoán của tôi không sai, chẳng mấy chốc, tôi đã nhận được bài viết mới của Tống Thư Ý.
Tin tức bôi nhọ tôi đồng thời được đẩy lên hot search.
#Đường Nguyên Bất Khinh đạo văn Tân Hoa Từ Điển #
Biên tập viên ngay tức khác gõ cửa đoạn chat của tôi: “Chuyện gì vậy?”
Tôi trầm mặc, Đường Nguyên Bất Khinh là bút danh của tôi, đây có thể coi như là một sự phản công mới của Tống Thư Ý.
Biên tập viên lại gửi một tin nhắn: “Bên kia đã phát hành bảng màu, hiện tại chúng tôi cần bạn cung cấp đĩa đếm, xin vui lòng nhanh chóng gửi bản thảo cho chúng tôi."
Tôi nhấp vào tìm kiếm nóng, hóa ra một blogger lớn có dấu V nào đó đã tức giận tung ảnh chụp màn hình bản sao mới của tôi. Thêm một số lời lẽ khó hiểu dẫn đến việc tôi biến thành kẻ xấu đi đạo văn của cô ấy. Coi kìa, có thấy chướng mắt không cơ chứ.
Tôi đã đăng lại bảng màu trong khu vực bình luận, mong người hâm mộ chuyển tiếp và lan truyền nhiều hơn.
Nhưng những người hâm mộ của blogger lớn có dấu V nhiệt tình cứ muốn lao vào chiến đấu. Blogger lớn đứng ra giả vờ chấm nước mắt thuyết phục vài câu đừng chửi tôi.
Tôi không khỏi thấy ngứa mắt, bực bội gõ chữ: “ Tân Hoa Từ Điển không có ai làm được bảng màu cả.”
Nhạt nhẽo.
Vô số lời chửi thề đến cùng với những tin nhắn mắng chửi ở phần riêng tư. Nhưng may mắn thay, một số người qua đường phân rõ phải trái nên nói hộ tôi vài lời.
Tất nhiên tôi không sợ thủ thuật này, cây ngay không sợ chết đứng. Mặc dù có vài người thanh minh cho tôi, nhưng cuối cùng vẫn bị phản bác im thin thít.
“ Cốc cốc cốc ”, có tiếng đập cửa.
Tôi để đồ trong tay xuống, “ Mời vào.”
Từ mắt mèo nhìn ra, Tống Thư Ý khoanh tay, theo sau là một người đàn ông mặc vest và đi giày da.
“Đường Ninh, tôi và bạn trai đến thăm với cô, không phiền chứ?”
Tôi cong cong khóe môi: “Đương nhiên không phiền.”
Sau cùng, tôi lách người để cho họ vào.
Tống Thư Ý miễn cưỡng nhìn tôi một lúc lâu, cố gắng tìm ra dấu vết hoảng sợ trên mặt tôi, nhưng cuối cùng vẫn để cô ta phải thất vọng.
Ngồi trên sô pha, cô ấy thổi lớp bọt mịn trên mặt trà, nở nụ cười rạng rỡ với tôi: “Đường Ninh, nghe nói gần đây cô sống rất khổ sở.”
“Thật khó chịu khi bị nghi ngờ đạo văn đúng không?”
Tôi âm thầm trợn trắng mắt trong im lặng.
Cô ấy đơn giản đi vòng qua bàn cà phê và nắm lấy tay tôi: “Chúng tôi có thể giúp đỡ cô.”
“Ồ?” Tôi liếc nhìn cô ấy, “Không cần đâu, cảm ơn.”
Cô ta bất mãn, vội vàng túm lấy người đàn ông bên cạnh khoe mẽ: “Đây là bạn trai của tôi, Chu Lâm. Chỉ cần cô nói với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ giúp cô.”
Cô ta dán sát cả người vào Chu Lâm, lắc lắc cánh tay của anh ta: “Chu Chu, anh nói đúng không?”
Chu Lâm hơi cau mày nhưng vẫn gật đầu.
Tống Thư Ý tiếp tục nói với tôi: “Chỉ cần cô cầu xin tôi, tôi sẵn lòng giúp đỡ cô.”
Thấy tôi nín nhịn bày ra nụ cười mỉm.
Cô ta tiếp tục công kích: “Trước đây giữa hai chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng không sao, tôi tha thứ cho cô. Không ngờ lần này lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng cô yên tâm, bạn trai tôi rất có bản lĩnh, anh ấy... .”
Tôi không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy Dương Hoài thì sao?”
“A? Dương Hoài...... Dương Hoài không phải bạn trai cô sao?”
“Không phải hắn đã sớm ở cùng cô sao, nghe nói ngay cả cha mẹ cũng gặp qua?”
“ Cô nói láo!” Cô ta lao đến bịt miệng tôi lại, nhưng tôi đã né được.
“Đừng tức giận, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, dù sao hai người không phải… đang nói chuyện chạy cưới sao?.”
“Vớ vẩn! Cô đang vu khống!” Cô ấy ngắt lời tôi không chút do dự.
Tôi vỗ vỗ lồng ngực, trong mắt tràn ngập sợ hãi nhưng nụ cười trên môi không giảm mà còn tăng thêm phần ác ý: “ Sợ quá, tôi nói thật thôi mà.”
Quay qua nhìn, Chu Lâm đã đứng dậy rời đi, khuôn mặt tối sầm như giẫm phải cớt chó.
“ Chu Chu—” Tống Thư Ý đuổi theo bắt lấy tay hắn, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng lách cách.
Chu Lâm ghét bỏ đẩy cô ta ra: “Cút đi! Cô dám nói với tôi là cô chưa từng quan hệ với Dương Hoài, là anh ta đơn phương quấy rầy cô, lừa đảo!”
“ Chu Chu...” Tống Thư Ý bị đẩy ngã xuống đất, biểu cảm và gương mặt khó coi giống y chang Dương Hoài chật vật trong video.
Tôi đi đến trước mặt cô ấy, ngồi xổm xuống vui vẻ hỏi chuyện: “Sao vậy? Cô vẫn nằm ở đây à? Thật tuyệt vời.”
Sau đó, tôi không khách khí nói thẳng: “Nhưng tôi không có thời gian để lãng phí thời gian với cô, cô chỉ là một con ruồi vo ve mãi không ngừng mà thôi.”
Cô ta tức giận đưa tay muốn kéo ngã tôi, làm sao có thể để cô ta đắc ý đây ? Nên kết quả là tôi cụp mắt xuống khinh bỉ đạp thẳng lên cái tay kia.
“Ôi, tôi không nhìn thấy, cô đừng tức giận nha?”
Sau khi lôi số của Dương Hoài ra khỏi danh sách đen, tôi gọi một cuộc điện thoại: “Tống Thư Ý của anh vừa đến chỗ tôi gây sự, mau đến hốt cô ta về đi.”
Không lâu sau, Dương Hoài xuất hiện ở cửa, đau lòng đỡ Tống Thư Ý dậy: “ Anh đưa em về nhà.”
Tiện thể, anh ta nhìn qua tôi: “Chờ một chút, anh sẽ về ngay”.
Tôi vẫy vẫy tay, không có ý tốt khiêu khích: “Tôi sợ quá, sớm cút đi nha”.
11.
Chẳng mấy chốc, Dương Hoài lại xuất hiện trước cửa nhà tôi: “Ninh Ninh, chúng ta quay về giống như trước đây có được không?”
???
Tôi nhẹ giọng: “Anh đừng có đến đây phát điên.”
Hắn nắm lấy khung cửa, giống như sợ tôi đóng lại: “Anh nói thật đấy! Mãi sau khi em đi, anh mới biết rằng anh yêu em, Tống Thư Ý là sai lầm nhất thời
Anh đối với cô ta chỉ cảm thấy mới mẻ một chút, anh sai rồi, em tha thứ cho anh một lần này thôi.”
Anh ta vừa dứt lời liền nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình rớt cả nước: “Ninh Ninh, em có bằng lòng cùng anh làm lại từ đầu không?”
Khóe miệng tôi giật giật, tôi định bảo anh ta cút ra ngoài, lại nghe thấy tiếng quát rung trời: “Nếu Ninh Ninh quay lại với anh, gia đình anh sẽ làm khó dễ cô ấy nữa phải không? Cút đi, đồ bẩn thỉu.”
Hai mắt tôi lấp lánh nhìn sang người bạn thân nào đó - Thời Vi tháo kính râm rồi chớp mắt cười cười với tôi.
Dương Hoài đắn đo trong chốc lát, nặn ra một nụ cười nịnh nọt: “Không có chuyện đấy Ninh Ninh, đừng lo lắng. Vì em, anh nguyện ý gánh chịu hết thảy mọi uất ức.”
“Nói xong chưa?”
“Cái gì?”
Tôi mất kiên nhẫn ngoáy tai: “Nói xong thì cút khỏi đây, nghe không hả, đồ bẩn thỉu?”
“Em!” Sắc mặt anh ta trắng bệch, chĩa ngón tay di chuyển qua lại giữa Thời Vi và tôi: “ Hai cô giỏi lắm. Đường Ninh, đừng có không biết xấu hổ. Cô không nhìn thấy ngoài tôi ra thì không có ai thèm ở bên cạnh cô à?”
Tôi cười cười: “Anh ngày thường không có đủ tiền mua gương để soi à?"
Thấy la liếm bạn gái cũ không có kết quả, cuối cùng anh ta mất mặt rời đi.
Vừa vào cửa, Thời Vi đã tức giận ngồi xuống: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu không gọi điện thoại cho tớ, còn coi tớ là bạn bè không?”
Tôi ân cần rót trà nước, nịnh nọt đưa cho cô ấy: “ Tớ thấy không cần thiết, vả lại, xem họ quậy cũng thú vị mà”.
Thời Vi hừ lạnh: “ Tớ đang nói về vụ đạo văn.”
“Hả?” Tôi sửng sốt.
“Cậu vô cớ bị tạt một chậu nước bẩn, cậu mau đốt vía cho bớt xui đi?”
Tôi vội vàng chỉ vào máy tính: “ Tớ đang làm nốt, đợi chút.”
Cô ấy bĩu môi với lấy chiếc điện thoại: “ Xem những gì tớ đã gửi cho cậu đi.”
Tôi nhấp vào hộp thoại, một đống hình ảnh nhanh chóng xuất hiện.
Thời Vi không vui dùng tay vò đầu tôi: “ Bài viết của cậu, tớ xem không hiểu, tớ nhờ người làm cái này, cậu xem thử có được không.”
Tôi nhào tới ôm cổ cô ấy: “Tất nhiên rồi, cảm ơn cưng rất nhiều——“
Thời Vi ghét bỏ đẩy tôi ra một chút nhưng trên mặt không giấu được nụ cười: “Được rồi được rồi, mấy ngày nay tớ rất mệt mỏi.”
Sau khi kiểm tra cẩn thận mọi thứ thật kĩ lưỡng, tôi bấm gửi đi và sửa soạn một đoạn văn bản dài.
Sau khi hoàn thành những thứ này, tôi nhẹ nhõm tắt điện thoại di động.
Tôi chưa bao giờ là người chỉ biết ngồi chờ chết, tôi đã biết mối quan hệ của Tống Thư Ý và Chu Lâm từ lâu, cô ta vẫn luôn dựa vào các mối quan hệ của gia đình để có được vị trí hôm nay, nhưng lần này...
Tôi cong cong khoé môi, thật là một nhóm người thú vị.
12.
Sự cố đạo văn được đảo ngược nhanh chóng, ngày càng có nhiều người qua đường nhận thấy có điều gì đó không đúng và bắt đầu lên tiếng bảo vệ tôi.
Một tài khoản V lớn nào đó đã làm rất nhiều điều trái đạo đức cho tới khi bị moi ra. Cô ấy lo lắng đến mức liên tục phủ nhận đưa ra những lí lẽ hết sức hoang đường. Cuối cùng lại tự hủy hoại mình bằng cách đăng tải màn hình ghi âm cuộc trò chuyện — Tống Thư Ý đã ra lệnh cho cô ấy làm toàn bộ điều xấu kia.
Blogger đó nói rằng danh tiếng của cô ấy đã thối rữa và yêu cầu Tống Thư Ý bồi thường, nhưng Tống Thư Ý từ chối đưa tiền với lý do không đạt được mục đích.
Hai người hoàn toàn trở mặt, blogger không lấy được tiền nên xé rách mặt nạ, đến cả Tống Thư Ý cũng trở nên “nổi tiếng”.
Tận dụng đà này, tôi đã đăng những bằng chứng mà tôi đã thu thập được trong vài năm qua về vấn nạn bắt nạt học đường và vụ bê bối của Tống Thư Ý với Dương Hoài, đồng thời liên hệ với luật sư để chuẩn bị khởi kiện.
Lần này, vô số người đứng về phe tôi.
Tống Thư Ý đứng trước tòa tỏ vẻ chán nản, liên tục nói rằng mình không làm gì sai.
Thật tệ là luật pháp không cho là đúng.
“Tạm biệt.” Tôi mỉm cười vẫy tay với cô ấy, mặc kệ ánh mắt muốn giết người của cô ta.
Dương Hoài thì mất hết hy vọng, không có công ty nào dám thuê hắn nên hắn chỉ có thể trốn ở nhà, cả ngày không dám ra bên ngoài. Thỉnh thoảng nghĩ đến “Ninh Ninh” người con gái từng dịu dàng và ân cần với hắn.
Mẹ chồng chỉ biết khóc, khóc cho đứa cháu chưa chào đời, khóc cho đứa con trai cặn bã của bà ta.
Con dâu hờ của bà ta là Tống Thư Ý đi tù.
Tôi tiếp tục viết tiểu thuyết và ăn những món ăn vặt mà tôi thích, vui vẻ viết ngoại truyện cho lần xuất bản cuối của cuốn sách.
Cuối cùng... Tôi nhìn những nhân vật trong sách giống hệt hai người họ, trên môi nở một nụ cười.
Bạn biết đấy, kết thúc của nam chính và nữ chính bạch nguyệt quang trong tiểu thuyết đã được định sẵn, nhưng tôi ưu ái dành cho Dương Hoài và Tống Thư Ý đích thân lựa chọn viết kết thúc của họ.
Về phần cuộc sống mà họ sẽ phải đối mặt trong tương lai, tôi không quan tâm và tôi cũng không muốn biết.
Sau khi tắt máy tính, tôi khoác tay lên vai Thời Vi vui vẻ bước ra ngoài cánh cửa.