-
Chương 69
Phó Tranh đi rồi, Ninh Uyển vô thức tự rót cho mình một cốc nước, đến khi ba cốc đã xuống bụng, cuối cùng cô mới hoàn toàn phản ứng lại một cách chậm chạp...
Phó Tranh là ông chủ???
Phó Tranh chính là ông chủ của cô???
Phó Tranh chính là đại Par thần bí đó???
Sinh vật con người chính là như vậy. Một khi biết chân tướng sự việc, lại xem xét lại các chi tiết quá khứ và cảm thấy chuyện gì cũng đáng ngờ, trong chuyện gì cũng có manh mối.
Trước đây không nhận ra, nhưng bây giờ nghĩ lại, quả thực nhiều hành vi của Phó Tranh trở nên khá đáng ngờ, chỉ là lúc đầu cô toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương, đến mức rất nhiều sơ hở rõ ràng cũng nhìn qua lăng kính màu hồng, vì thế coi như không thấy.
Trong lòng Ninh Uyển có chút bí bách, có chút hoảng, có chút thấp thỏm và trống rỗng, tất cả cảm xúc ùn ùn kéo đến, vừa phức tạp vừa vi diệu, vì thế bỗng chốc cô hoàn toàn không tìm ra đầu mối.
Người đàn ông Phó Tranh này thực sự giống một đối tác cấp cao ở điểm nham hiểm.
Từ khi bắt đầu gần như thận trọng từng bước, mặc dù miệng nói xin lỗi thú nhận, nhưng trong logic lời lẽ đều có kịch bản và nghệ thuật giao tiếp.
Công khai thân phận trước, ngay sau đó khoác lên mình áo choàng chứng minh bản thân, trình bày những cống hiến và sự quan tâm thầm lặng đối với Ninh Uyển trong khoảng thời gian anh “cải trang vi hành”: Xử lý Thẩm Ngọc Đình này, xử lý Kim Kiến Hoa này, cho cô sự “ưu tiên” này.
Mặc dù không bằng giọng điệu khoe công lao, thế nhưng làm vẫn cùng một chuyện: Nhấn mạnh sự chú ý của cô vào cống hiến của Phó Tranh, nhắc nhở Ninh Uyển điểm tốt của anh ấy.
Tiếp theo người đàn ông này còn làm gì nữa?
Tiếp theo người đàn ông này bắt đầu tưới lượng lớn lời đường mật cho cô, bày tỏ không những muốn làm ông chủ tương lai còn muốn làm chồng tương lai của cô.
Sau đó bắt đầu cho cô xem số dư trong thẻ, dùng tiền bạc đập tan ý chí của cô.
Cuối cùng cho dù tạm thời có chuyện không thể tiếp tục chiến lược, cũng xin lỗi cô với vẻ mặt dịu dàng khiêm nhường, hơn nữa hẹn thời gian đúng lúc đôi bên bình tĩnh, trong khi cho cô không gian cũng sử dụng giọng điệu rất thận trọng để tránh nhấn mạnh cảm nhận và sự chống đối của Ninh Uyển đối với thân phận ông chủ của anh.
Haha.
Ninh Uyển nghĩ cô thực sự đã mù mắt, loại người như Phó Tranh không phải trà xanh bạch liên hoa cấp cao thì là gì?
Ngốc bạch ngọt? Không tồn tại.
Ông chủ chủ nghĩa tư bản quả nhiên không ai tốt, không nham hiểm xảo quyệt, sao có thể trở thành đối tác cấp cao tên đỉnh kim tự tháp luật giới?
Ninh Uyển càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng cảm thấy không xong rồi, trước kia cô ở xã khu đã làm gì? Tiến cử bản thân đại Par cho đại Par thì thôi đi, tự nhiên lại mua cho đại Par ghế nhựa màu xanh Địa Trung Hải cao quý, còn dùng hành động lời nói chỉnh đốn đối phương?
Người xưa nói, phải đối xử tốt với người khác, câu này quả không lừa người.
Nhiều khi, những người bình thường không đặc biệt quanh ta, rất có khả năng đều là cao thủ ẩn mình.
Ninh Uyển phẫn nộ vì bị Phó Tranh lừa gạt, đồng thời trong lòng có chút ăn năn, nếu sớm biết anh là ông chủ, không phải cô sẽ càng cố gắng đối xử tốt với anh hơn sao?
Phó Tranh đi rồi, kết quả đá cho cô một cục diện rối rắm như vậy. Ninh Uyển lòng dạ rối bời, thực sự không ngủ được, ăn hết chỗ anh đào còn lại như trút giận, sau đó gọi điện quấy rối Thiệu Lệ Lệ.
“Lệ Lệ, tớ toi đời rồi.”
Từ khi được sếp trong đội đánh giá cao, Thiệu Lệ Lệ năng nổ hơn hẳn, càng nỗ lực làm việc mà lưng không biết mỏi, chân không biết đau. Sau khi làm xong công việc, cô ấy còn “cột tóc lên trần nhà, tự tìm dùi đâm chân” thức khuya học hỏi kiến thức chuyên ngành, vào giờ này quả nhiên chưa ngủ, thậm chí còn có tinh thần hơn hẳn.
Ninh Uyển nói xong, trong điện thoại truyền đến giọng nói đam mê dào dạt của Thiệu Lệ Lệ: “Sao thế?”
“Thì là.... Cậu hít thở sâu trước đã, im lặng bình tĩnh, đừng sốc cũng đừng hét lên nhé.”
“Chuyện gì?”
Ninh Uyển mím môi, đè thấp giọng nói: “Nói ra sẽ dọa chết cậu! Phó Tranh chính là vị đại Par thần bí đó!”
“À, đúng thế.” Kết quả là giọng điệu của Thiệu Lệ Lệ không ngạc nhiên chút nào, giống như cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, “Anh ấy thú nhận với cậu rồi à, cuối cùng cậu cũng biết, tớ đã kìm nén rất lâu, vẫn luôn muốn nói với cậu nhưng Par Phó nói muốn tự thân anh ấy giải thích với cậu, dẫu sao anh ấy cũng đánh giá cao cậu. Tớ vốn thắc mắc tại sao anh ấy chưa nói với cậu, còn tưởng rằng sở thích gì đó, đúng lúc tớ đang do dự có cần nhắc nhở cậu trước không.”
???
“Cậu đã biết?” Giọng Ninh Uyển nâng lên quãng tám, thì ra cô bị lừa gạt không biết chút gì?
“Thiệu Lệ Lệ! Chúng ta là bạn bè sao? Cậu đã biết rồi, tại sao cậu còn cổ vũ tớ ra tay với anh ấy? Tớ đã gây ra chuyện gì thế này? Cậu còn đưa ra ý kiến tồi tệ cho tớ, bảo tớ giả vờ say tỏ tình với người ta! Phó Tranh đã cho cậu chuyện tốt gì, sao cậu lại có thể dễ dàng bán tớ như vậy?”
Ninh Uyển thực sự tức giận, giờ nhớ lại, cô đã làm chuyện gì vào đêm tỏ tình hôm đó, còn có thể làm người sao? Bây giờ nghĩ lại cô gần như xấu hổ đến mức có thể trực tiếp buông tay nhân gian.
“Cho dù hôm đó người phục vụ mang cocktail đã bê nhầm, cậu cũng có thể giữ tớ lại không để tớ làm chuyện ngu ngốc mà! Kết quả thì sao? Hôm đó cậu lập tức chạy trốn! Trước đó còn thề son sắt nói là chị em sẽ không hại nhau!”
Kết quả bị Ninh Uyển chất vấn như vậy, Thiệu Lệ Lệ còn khá ấm ức: “Tớ đã cổ vũ cậu làm loại chuyện này khi nào chứ? Tớ chưa từng bảo cậu ra tay với Đại Par! Cậu tưởng tớ không muốn ngăn cậu lại à? Hôm đó tớ kinh ngạc ngây người, bị cậu dọa tới mức hồn bay phách tán, vốn còn chưa kịp phản ứng gì, làm sao tớ biết cậu lại to gan lớn mật như vậy?”
Còn to gan lớn mật? Ninh Uyển thực sự tức cười: “Không phải cậu cổ vũ tớ phải thể hiện tốt với anh ấy, thể hiện tốt cũng không quá đáng, hơn nữa không cần ẩn ý, không cần khéo léo, phải chủ động chút, tích cực chút, thẳng thắn chút? Không phải cậu bảo tớ thể hiện lòng mình cho Phó Tranh xem sao? Không phải dụ dỗ anh ấy sao?”
“Tớ bảo cậu với tư cách “luật sư hướng dẫn” thể hiện sự yêu mến thẳng thắn với “cấp dưới” của mình! Mặc dù cậu không biết thân phận thật của anh ấy, nhưng chính vì như vậy cậu bây giờ thể hiện sự yêu mến và ý tốt với anh ấy không phải càng đáng trân trọng, càng khiến đại Par đánh giá cao cậu sao? Anh ấy sẽ hiểu nhân cách con người cậu như trân châu lấp lánh vậy.”
“...”
Có vẻ như Thiệu Lệ Lệ sắp ấm ức chết rồi: “Nói cho cùng thực sự cũng là lỗi của tớ, có lẽ tớ đã hiểu nhầm nhân cách của cậu, tớ nào biết những gì cậu nói nghiêm túc không phải là sự yêu mến của cấp trên với cấp dưới, mà là sự yêu mến muốn làm chuyện dơ bẩn như muốn ngủ với người ta muốn dụ dỗ người ta chứ... Tớ nào biết tấm lòng chân thật cậu thể hiện chính là loại thích S đáng sợ vậy đâu chứ?”
Gì mà chuyện dơ bẩn? Gì mà thích S? Ninh Uyển sắp tức đến mức gục ngã rồi, sự việc đến nước này vậy mà vẫn là lỗi của cô, là cô không đứng đắn, là cô thèm ăn Phó Tranh?
Mà bây giờ Ninh Uyển đã biết chân tướng, Thiệu Lệ Lệ cũng không cần giữ bí mật nữa, giống như không còn áp lực tâm lý gì cả, cô nhanh chóng trở nên hoạt bát: “Thực ra, nói thật lòng màn đe dọa dụ dỗ của cậu với đại Par nhà người ta hôm đó, tớ thật sự đổ mồ hôi thay cậu, sợ rằng người ta không vui đá cậu ra khỏi đội, kết quả hôm sau cậu lại nói với tớ cậu và anh ấy ở bên nhau rồi?”
“Tớ đã mất gần một tuần mới có thể tiếp nhận sự thật này...”
Lúc đầu Thiệu Lệ Lệ cứ tiếp tục luyên thuyên, trong lòng cô nghĩ lại vẫn thấy sợ: “Không thể không nói, khẩu vị của đại Par cũng khá bất ngờ. Lúc đầu cậu đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy còn yêu cậu... Tớ sợ rằng có phải anh ấy muốn lừa gạt tình cảm của cậu sau đó báo thù cậu không? Nhưng nghĩ thế người ta cũng không cần thiết làm vậy, thời gian anh ấy quý báu như vậy, hai người có thời gian như nhau, chính anh ấy dính tới cậu, lừa tình cảm của cậu, không kinh tế, không khả thi, không cần thiết.”
...
Ninh Uyển rất muốn hỏi, Thiệu Lệ Lệ rốt cuộc là bạn của cô hay bạn của Phó Tranh?
Nhưng rất nhanh, tính cách thích quan tâm của Thiệu Lệ Lệ lại nghĩ đến chuyện khác: “Nhưng Ninh Ninh à, cậu và đại Par yêu nhau thoát ế, tớ chắc chắn vui mừng thay cho cậu, nhưng tớ nghĩ như vậy cũng coi như cậu và cấp trên tương lai yêu nhau, hơn nữa vào đúng lúc thời gian đại Par lập đội. Mặc dù tớ biết bình thường cậu đã cố gắng học hành thế nào, là dựa vào bản thân mới đứng đầu kỳ thi viết, chắc chắc không đi cửa sau, bởi vì thậm chí cậu còn không biết Phó Tranh là ai, nhưng tớ lo có vài người trong công ty không nghĩ như vậy.”
“Đặc biệt là những người từng liều mạng muốn vào đội của đại Par, kết quả không thành công...” Thiệu Lệ Lệ đè thấp giọng, thần bí nói, “Bởi vì tớ nghe nói, lần này hình như có không ít kẻ dựa quan hệ muốn chen vào đội Par Phó, có con gái của Chánh án toàn án trung cấp, còn có vài người thân của giáo sư luật, Phó Tranh hoàn toàn phớt lờ họ, chống đối lại áp lực của các đối tác khác, cuối cùng hoàn toàn dựa vào thành tích mà chọn người.”
“Nhưng cậu lại yêu đương với sếp tương lai vào thời điểm then chốt này. Mặc dù hai người không làm chuyện xấu hổ gì, nhưng bên ngoài chắc chắn có tin đồn, nói cậu thăng tiến dựa vào bên nam hay quan hệ thân mật gì đó.” Thiệu Lệ Lệ nói thâm sâu, “Bọn họ chắc chắn nghi ngờ năng lực của cậu, nói cậu dựa quan hệ...”
“Cái rắm!” Mặc dù cô vẫn tiếp tục tức giận và oán trách hành vi lừa gạt của Phó Tranh, nhưng Ninh Uyển vẫn vô thức phản bác lại, “Cái gì mà dựa quan hệ? Đây rõ ràng là dựa năng lực!”
“Đúng vậy!”
“Đừng nói Phó Tranh vốn không hề tiết lộ đề bài với tớ, bài thi của tớ có người không phục, tớ cũng sẵn sàng để bọn họ xin công khai, xem xem lúc chấm có cộng điểm lung tung cho tớ không. Tớ chính trực ngay thẳng, phỏng vấn cũng không sợ, hơn nữa phần lớn điểm cũng là thi viết; Cho dù lùi vạn bước, quyết định thắng thua hoàn toàn theo điểm phỏng vấn, vậy trong lúc phỏng vấn Phó Tranh có cảm tình với tớ cho nên để tớ điểm cao chút, vậy cũng chính là năng lực của tớ.”
Thiệu Lệ Lệ vốn đang phụ họa theo, nhưng nghe đến câu này, trong tiềm thức trở nên khó hiểu: “Hả?”
Chỉ nghe thấy Ninh Uyển tuyên truyền giác ngộ nói: “Tớ dựa vào sự quyến rũ nhân cách, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình tuyệt mỹ còn có tâm hồn tỏa sáng, khiến đối tác cấp cao bá đạo yêu tớ, ngốc vì tớ, điên vì tớ, đụng tường vì tớ, đây lẽ nào không phải năng lực của tớ? Bọn họ có thể không? Đây chính là bản lĩnh! Cũng chính là năng lực! Đây sao có thể không phải năng lực? Hả? Tiểu Lệ, cậu nói đi đây chính là năng lực đúng chứ?”
Thiệu Lệ Lệ có chút ngạt thở: “Đúng… Đúng vậy...”
“Đi siêu thị mua lê còn phải chọn quả đẹp, chọn nhân viên đương nhiên phải dựa vào một số yếu tố ngoại hình của nhân viên rồi, hơn nữa bề ngoài xinh đẹp lẽ nào là chuyện rất dễ dàng sao? Có thể đẹp như tớ, thân hình đẹp như tớ, lẽ nào không phải dựa vào tớ cố gắng tập luyện, kiềm chế ăn ngọt, chú ý dưỡng da chống nắng mới có thể làm được sao? Sao đây không phải sự cố gắng của tớ? Lẽ nào diện mạo xấu xí còn muốn được ông chủ chọn? Cho dù tớ và Phó Tranh không có quan hệ gì, Phó Tranh cũng không đến mức lúc tuyển dụng tìm một người xấu xí thử thách thẩm mỹ của anh ấy mỗi ngày đâu nhỉ?”
“...”
Thiệu Lệ Lệ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, suy nghĩ của Ninh Uyển hoàn toàn bị dẫn dắt theo phương hướng này...
Cũng may Ninh Uyển nhanh chóng quay lại tư duy bình thường: “Chưa nói đến chuyện này, Tiểu Lệ tớ hỏi cậu, nếu cậu đã sớm biết thân phận của Phó Tranh, cậu không trộm bán tư liệu gì về tớ chứ?”
“Không có!” Nếu không phải đang gọi điện, Thiệu Lệ Lệ hận không thể giơ tay xin thề, “Tớ thật sự không có! Ninh Ninh, cậu yên tâm đi, tớ là người thế nào cậu còn không biết sao? Quan hệ thân thiết, trong lòng tớ rất rõ chuyện này! Quen biết cậu lâu như vậy, lại cùng nhau đồng cam cộng khổ, nếu như có chuyện gì cần bênh vực, cho dù Phó Tranh là ông chủ, chắc chắc tớ cũng đứng về phía cậu! Sẽ không bán cậu đâu!”
Ninh Uyển xác nhận thêm vài câu, những lời Thiệu Lệ Lệ khiến cô được an ủi đôi chút. Mặc dù Thiệu Lệ Lệ đã sớm biết thân phận của Phó Tranh, nhưng dù sao đây cũng là đại Par tương lai của công ty, không dám vội vàng nói với cô cũng có thể tha thứ được. Nhưng hiện giờ chân tướng sáng rõ, với giao tình giữa cô và Thiệu Lệ Lệ, đương nhiên Thiệu Lệ Lệ sẽ không lừa cô. Chuyện khi trước cũng không thể trách cô, muốn trách phải trách Phó Tranh rác rưởi nham hiểm xảo quyệt.
Thế nhưng Ninh Uyển không biết, mấy phút sau khi Thiệu Lệ Lệ vừa cúp máy với cô, người chị em tốt với cô đã run tay nhận điện thoại của Phó Tranh.
“Par Phó, Ninh Uyển đã liên lạc với tôi, đúng đúng, tâm trạng hiện giờ của cô ấy khá ổn định, khá hơn so với lúc kích động trước đó, không la lớn chửi mắng, thật sự không! Miệng cô ấy không có chửi mắng anh… Trong lòng? Anh muốn nghe sự thật sao? Trong lòng chắc chắc đang chửi anh rồi...”
“Được, được, tôi biết rồi, nếu cô ấy liên lạc lại với tôi, tôi sẽ an ủi cô ấy, được được, Par Phó cứ bận việc, tạm biệt!”
***
Mặc dù nói cô đã biết thân phận của Phó Tranh, nhưng có những lời Ninh Uyển cũng không tiện nói rõ ngọn ngành với Thiệu Lệ Lệ, ví dụ như một màn thú nhận thân phận nhầm lẫn của Phó Tranh, đến Ninh Uyển bây giờ vẫn cảm thấy có chút như mơ, chuyện trùng hợp như vậy sao có thể đụng trúng cô.
Nhưng bất kể Phó Tranh thú nhận khi nào, kết quả vẫn như cũ, người đàn ông nham hiểm này bắt đầu từ khi đến xã khu đã lừa gạt cô!
Ninh Uyển vừa đi đi lại lại trong phòng, khuôn mặt không nhịn được hết đỏ, xanh rồi lại đen.
Tự trách trí nhớ tuyệt vời của mình, Ninh Uyển gần như có thể nhớ lại mọi chi tiết từ khi gặp Phó Tranh trên tàu cao tốc đến hiện tại, khi trước không cảm thấy gì, nhưng giờ nghĩ lại đều đầy sự ngượng ngập.
May mà da mặt cô dày, cô tự giải thích một lúc, lại bắt đầu tính toán làm thế nào giải quyết mối quan hệ với Phó Tranh.
Phó Tranh cũng nói rồi, tranh thủ khoảng thời gian anh có công việc cần xử lý, cho Ninh Uyển không gian bình tĩnh lại, nhưng cho dù người này không ở trước mắt cô, Ninh Uyển cũng hoàn toàn không bình tĩnh nổi, cô thật sự giỏi giang, bao nuôi cả một đối tác cấp cao? Còn là cấp trên tương lai của mình nữa? Còn không phải to gan lớn mật sao?
Cả đời Ninh Uyển thật sự chưa từng nghĩ mình có thể làm ra hành vi ngang tàng như vậy, cô ôm gối lăn mấy vòng trên giường, cuối cùng tâm trạng mới khôi phục một chút, sau khi bình tĩnh suy nghĩ, phân tích tốt xấu, rồi bình tĩnh suy nghĩ tình cảm dành cho Phó Tranh, cuối cùng trái tim cũng dần sáng tỏ.
Mà một khi trong lòng đã có chủ ý, cả người thả lỏng, cảm giác mệt mỏi do tâm trạng căng thẳng tràn qua, mặc dù chưa đến chín giờ, nhưng Ninh Uyển lăn trên giường hai vòng, cứ thể lăn đi lăn lại rồi ngủ mất.
***
Chỉ là Ninh Uyển ngủ rất ngon, nhưng ở bên khác, Phó Tranh trải qua một ngày giống như một đêm.
May mà sau khi tới chỗ Cao Viễn, tình hình Cao Viễn không nghiêm trọng. Sau khi Phó Tranh trao đổi với Cao Viễn, lại quan tâm tới Cao Viễn vài câu, lúc này mới chạy đua từng giây từng phút đến hội nghị video.
Mặc dù trong lòng nghĩ đến Ninh Uyển, nhưng trạng thái công việc của Phó Tranh trước giờ đều rất chuyên tâm, một giờ sau hội nghị kết thúc, Phó tranh xử lý hết toàn bộ công việc còn lại, xác nhận lần nữa tình hình sức khỏe Cao Viễn không gì đáng ngại, lúc này mới cầm điện thoại.
Anh mở nhật ký cuộc gọi, không có gì cả, Ninh Uyển không gọi điện thoại cho anh.
Anh lại mở wechat, không có gì cả, Ninh Uyển không nhắn wechat cho anh.
Anh mở tin nhắn, email, tất cả app có chức năng liên lạc, kết quả không có, từ đầu đến cuối, từ sau khi anh rời khỏi, Ninh Uyển đều không liên lạc với anh.
Phó Tranh đã giả thiết rất nhiều khả năng, ví dụ Ninh Uyển gửi tin nhắn trách mắng anh, thể hiện lập trường của cô, để bụng sự lừa gạt của anh, cần sự bình tĩnh hoặc phẫn nộ đề cập chia tay. Đối với những khả năng này, Phó Tranh đã nhanh chóng làm xong phương án, đã nghĩ xong phương án xử lý hoàn mỹ, thế nhưng anh không dự liệu đến Ninh Uyển hoàn toàn chơi bài một cách vô lý. Tất cả những suy đoán của anh đều sai rồi.
Ninh Uyển không hồi đáp gì cả, lạnh nhạt phớt lờ anh.
Thế nhưng về vấn đề tình cảm, bề ngoài đối xử lạnh nhạt trông khá bình tĩnh, nhưng trên thực tế cách tệ nhất dễ gieo mầm họa chính là đối xử lạnh nhạt.
Nếu như Ninh Uyển bốc hỏa hoặc khóc lóc, hay tức giận đều không sao, ít nhất tâm trạng của cô đều phát tiết, một khi những thứ tiêu cực được trút ra ngoài, Phó Tranh tự tin có thể dỗ dành cô.
Nhưng bây giờ Ninh Uyển không có bất cứ hành động hoặc phản ứng nào cả, Phó Tranh vốn dĩ có tự tin vào chính mình bỗng chốc cũng hoảng loạn bó tay.
Anh đã 30 tuổi rồi, còn là một đối tác cấp cao, nên là một người đàn ông vững vàng, thế nhưng đợi đến khi anh ý thức được, tay anh đã gửi tin nhắn wechat cho Ninh Uyển.
“Có đó không?”
Phó Tranh gửi xong liền hối hận, nhanh chóng thu hồi tin nhắn, sau đó anh bình tĩnh lại, lần nữa biên soạn tin nhắn.
“Ninh Uyển, em bình tĩnh thế nào rồi?”
Kết quả gửi xong, Phó Tranh nghĩ ngợi, trong vòng hai phút lại nhanh chóng thu hồi.
Không được, bình thường hỏi như vậy không sao, giờ anh đã công khai thân phận là ông chủ tương lai của Ninh Uyển, câu hỏi này, có khả năng bị Ninh Uyển hiểu thành sự đe dọa từ trên cao nhìn xuống, không ổn.
Vậy thì...
“Ninh Uyển, đỡ hơn chưa?”
Câu này, cuối cùng Phó Tranh đã hài lòng hơn, hỏi như vậy sẽ không đề cập cụ thể đến chuyện gì, không nhấn mạnh ấn tượng lừa gạt Ninh Uyển của anh, đầy ắp sự quan tâm nhân văn, cũng không mang ý gây sức ép, rất tốt.
Thế nhưng sau khi gửi tin nhắn, đợi năm phút dài đằng đẵng, giống như đá chìm đáy biển, Ninh Uyển cũng không trả lời gì cả...
Đương nhiên cũng không phải chuyện gì đáng vui mừng, bởi vì Phó Tranh phát hiện tin nhắn của anh ít nhất còn có thể gửi đi, còn chưa bị cho vào blacklist.
Bây giờ mới chín giờ, trong lịch nghỉ ngơi và làm việc thường ngày của Ninh Uyển, không thể nào đã ngủ sớm như vậy. Đặc biệt hôm nay gặp phải cú sốc lớn như vậy, dưới tâm trạng kích động, cô càng không thể ngủ ngon.
Cho nên không trả lời anh, chính là không muốn trả lời?
Cũng chưa chắc, Phó Tranh suy nghĩ chặt chẽ thận trọng, cũng có lẽ là Ninh Uyển đang tắm hoặc đang bận chuyện khác, nhất thời không nhìn điện thoại, chuyện này rất bình thường, đợi thêm đã.
Thế nhưng đợi cô, đã đợi liền ba tiếng, Phó Tranh vẫn chưa được Ninh Uyển trả lời.
Những ngày này vẫn luôn bàn giao công việc tổng bộ, hôm nay đến đây xử lý đàm phán video cường độ cao vì Cao Viễn, nói thực Phó Tranh đã có chút mệt mỏi. Nhưng chưa đợi được Ninh Uyển trả lời anh, nghĩ đến thái độ vẫn chưa rõ ràng như cũ của cô, cho dù Phó Tranh đã hơi mệt, nhưng vẫn không ngủ nổi.
Đã rất nhiều năm chưa từng trải qua sự căng thẳng thấp thỏm như vậy, thế nhưng từ sau khi gặp Ninh Uyển, những tâm trạng ấu trĩ, non nớt dường như đã trải nghiệm tất cả.
Phó Tranh kiên nhẫn, nhưng không nhịn được, lại gửi cho Ninh Uyển một tin nhắn wechat.
Chỉ là vẫn không trả lời.
Cuối cùng Phó Tranh dựa vào giường mê man ngủ thiếp đi, nhưng rõ ràng rất mệt, nhưng giấc ngủ này không yên ổn, luôn cảm thấy có chuyện gì chưa hoàn thành, cứ như vậy cách hai ba tiếng, Phó Tranh sẽ vô thức tỉnh một lần, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh chính là nhìn điện thoại, chỉ là Ninh Uyển vẫn chưa trả lời...
Cả đời Phó Tranh chưa từng để ý đến vậy cho dù thi đại học. Lúc trước anh còn cười nhạo Cao Viễn nửa đêm không ngủ không có phong độ đại tướng. Giờ nghĩ lại gây nghiệp sớm muộn cũng phải trả, có vài cảm xúc nên trải nghiệm rồi sẽ trải nghiệm, những con đường chưa đi thời còn trẻ, bây giờ đổi thành hình thức khác, nó vẫn sẽ xảy ra.
Cuối cùng, trong cơn mệt mỏi tột độ, cuối cùng Phó Tranh cũng chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng ngay cả khi đã ngủ, giấc ngủ này vô cùng ngắn ngủi, bởi vì Phó Tranh đã đặt đồng hồ báo thức vào sáng sớm, chuẩn bị bắt xe sớm nhất về thành phố Dung, Ninh Uyển không cho anh câu trả lời, vậy anh chỉ có thể đến nhà đòi nó.
Điều đầu tiên là chân thành chuyển lời xin lỗi của anh đến Ninh Uyển một lần nữa, tiếp theo xoa dịu cảm xúc của cô, sau đó sử dụng khả năng chuyên môn và cách thức khéo léo của mình, cuối cùng đánh chiếm và thuyết phục được cô.
Còn về phương pháp sử dụng, Phó Tranh nghĩ một cách nghiêm túc, có thể đánh bất ngờ một chút, dẫu sao con người dưới trạng thái ngạc nhiên, càng dễ bị thuyết phục.
***
Phó Tranh gần như không ngủ ngon cả đêm, ngày hôm sau anh xuất hiện ở nhà ga với hai quầng thâm mờ dưới mắt; Mặt khác bên kia, Ninh Uyển lại ngủ say sưa.
Sau tâm trạng hỗn loạn và thay đổi thất thường như lướt sóng vào đêm qua, Ninh Uyển cuối cùng cũng điều chỉnh lại tâm lý, hơn nữa khôi phục sự bình tĩnh. Đối với sự lừa gạt của Phó Tranh, trong lòng cô cũng phân tích xong một sách lược. Hôm nay là cuối tuần, cô ngủ xong tự nhiên tỉnh, đến khi rời giường, cũng không cảm thấy bất thường vào ngày hôm sau, mơ mơ hồ hồ chạy vào nhà vệ sinh rửa ráy.
Nhà của Ninh Uyển tuy nhỏ, còn là một căn nhà cũ, nhưng nhà vệ sinh trong phòng ngủ lại đón nắng thông gió rất tốt. Đối mặt với hướng Ninh Uyển đang đứng lúc này, cửa sổ rộng rãi sáng sủa, Ninh Uyển liếc nhìn ra ngoài, ánh mặt trời hôm nay có chút chói mắt.
Cô nheo mắt lại, vừa mới nhổ ra bọt kem đánh răng trong miệng, kết quả vừa mới cúi đầu, lúc ngẩng lại phát hiện ngoài cửa sổ tối om.
Dự báo thời tiết cũng không nói hôm nay mưa, rõ ràng phải là một ngày nắng to mới đúng....
Bỗng chốc gió mây đổi màu, trời tối thành thế này, có lẽ sắp mưa bão lớn. Ninh Uyển vô thức định đi đến cửa sổ đóng cửa lại, để tránh mưa gió làm ướt nhà, nhưng khi cô vừa quay đầu nhìn lên mới phát hiện không đúng.
Đây rõ ràng không phải bên ngoài sắp mưa, rõ ràng là cửa sổ của cô bị che lấp bởi một tấm băng rôn màu đỏ!
Ninh Uyển sắp tức chết đến mức cô gần như ngay lập tức nhấc điện thoại di động và bắt đầu gọi điện thoại cho ủy ban xã khu để chuẩn bị báo cáo.
Lại thế nữa, lại thế nữa.
Chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, nhưng nhẫn nhịn không thể nhịn nữa! Vốn dĩ cửa sổ nhà vệ sinh của căn nhà nhỏ này đón nắng rất tốt, kết quả bị che lấp mất.
Điện thoại vừa thông, Ninh Uyển lập tức tố cáo như không dừng lại để thở: “Tại sao quảng cáo thuê nhà căn lầu trên của chúng tôi vẫn chưa kết thúc thế? Lần trước tôi đã nói quảng cáo cho thuê treo băng rôn che mất cửa sổ đón nắng của tôi, nói hết lời cuối cùng treo một tháng mới gỡ ra, sao bây giờ lại xuất hiện nữa? Còn như vậy tôi sẽ dùng biện pháp pháp luật xử lý!”
Nhân viên ủy ban xã khu ở đầu dây kia vừa xoa dịu vừa ghi chép tình hình cụ thể. Ngay khi Ninh Uyển chuẩn bị nhắc lại thông tin về cô và lầu trên, hướng gió bên ngoài cửa sổ có lẽ đã thay đổi, băng rôn đó xa hơi một chút, mà Ninh Uyển cũng mới phát hiện những chữ để lại trên băng rôn đang đối mặt với cô, mà trên đó không phải quảng cáo cho thuê mà cô vẫn nhầm tưởng, mà là...
Mà là tên của cô được treo một cách tùy tiện?
Đúng lúc này, băng rôn từ từ rời khỏi cửa sổ trước mắt Ninh Uyển, cuối cùng toàn bộ chữ đều hiện ra.
“Ninh Uyển, xin lỗi em!”
???
Ninh Uyển thực sự không còn giận, lúc này cô mới nhìn rõ tấm băng rôn này không được treo xuống từ cửa sổ từ lầu trên, mà là... Mà nó được treo trên một chiếc máy bay không người lái, lúc này máy bay đang ở ngoài cửa sổ nhà vệ sinh...
Ninh Uyển mắt chữ O mồm chữ A nhìn chiếc máy bay không người lái, cô vô thức nói xin lỗi trong điện thoại, giải thích rằng cô cần phải rút lại báo cáo, có lẽ là hiểu nhầm, lúc này mới cúp điện thoại.
Gần như ngay lập tức sau khi ngắt cuộc gọi từ ủy ban, điện thoại Phó Tranh gọi đến, giọng anh vẫn rất điềm tĩnh, trông không giống như người vừa làm băng rôn xin lỗi treo trên máy bay không người lái, giọng anh bình tĩnh: “Ninh Uyển, anh đang ở dưới lầu, có thể lên không?”
“Có thể… Nhưng...”
Kết quả Ninh Uyển chưa nói xong, Phó Tranh đã tự ngắt lời cô như không muốn nghe: “Em mở cửa, chúng ta trực tiếp nói chuyện.”
Tuy khoảng cách từ dưới lầu lên rất ngắn, nhưng ngay khi giọng nói truyền đến thì ở cửa... Bỗng chốc chuyện này tự nhiên chưa từng tồn tại, Phó Tranh giống như đã sớm đợi sẵn ở cửa....
Ninh Uyển vừa mở cửa, quả nhiên như vậy, người đàn ông này đang đứng ở cửa với vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh về rồi?”
“Ừm.”
Hiện giờ thân phận đã đảo ngược, Ninh Uyển có chút không tự nhiên: “Anh đi chuyến sớm à? Anh không cần phải vội vàng như vậy, thực ra nên chú ý sức khỏe, cho dù ở thành phố Dung còn công việc cần làm.”
“Không có công việc cần làm.” Phó Tranh mím môi, ngắt lời Ninh Uyển.
“Thế sao anh phải quay về vội vàng như vậy?”
Lần này, Phó Tranh không nói gì, anh chỉ nhìn Ninh Uyển.
Là vì cô?
Hai má cô hơi nói vì bị Phó Tranh nhìn như vậy, nhưng cô nghĩ đến sự lừa gạt của Phó Tranh, đột nhiên trở nên nghịch ngợm xấu xa một chút, cô giả vờ không hiểu ý Phó Tranh chất vấn anh: “Là vì lý do gì?”
Phó Tranh cứng người, anh nhìn Ninh Uyển một cái, vừa có chút bất đắc dĩ, vừa có chút dung túng, đến giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Là vì em.”
Anh rời ánh mắt có chút thiếu tự nhiên, khẽ ho, lần nữa nói: “Bởi vì em vẫn luôn không trả lời tin nhắn của anh.”
Phó Tranh đã nhắn tin cho cô?
Ninh Uyển vô thức cầm điện thoại lên, sau khi thức dậy vẫn chưa kịp nhìn điện thoại, khi nãy phẫn nộ gọi điện cho ủy ban vẫn chưa kịp kiểm tra tin nhắn.
Thế nhưng không nhìn thì không biết, vừa nhìn Ninh Uyển đã có chút kinh ngạc: “Sao anh lại gửi cho em nhiều tin nhắn thế này.”
Bắt đầu từ chín giờ tối qua, cách vài tiếng Phó Tranh gửi cho cô một tin nhắn.
Tin nhắn đầu tiên xem ra gửi đi rất lận đận, trước đó đã thu hồi hai tin.
“Thông thường nói, buổi tối nếu như em không trả lời tin nhắn, chắc chắn là đã ngủ...” Ninh Uyển nhìn Phó Tranh một cái, khéo léo ám chỉ: “Cho nên vào lúc này anh còn gửi những tin nhắn sau đó, em chắc chắn cũng không trả lời.... Lúc em ngủ em tắt rung và để im lặng.”
“Anh cũng không nhất thiết cần em trả lời.” Phó Tranh nheo mắt, dừng lại một chút, mới giải thích có chút không tự nhiên, “Chính là anh muốn xác nhận một chút, anh không bị em đưa vào blacklist.”
Cho nên cách vài tiếng liền xác nhận một lần???
Ninh Uyển sững sờ, cô vẫn còn đang căng thẳng về thân phận thật sự của Phó Tranh, lúc này, giọng nói đã trở nên cao lên: “Tại sao em phải cho anh vào blacklist chứ?”
Lần này chuyển thành Phó Tranh sững sờ, sau đó anh rời ánh mắt có chút xấu hổ: “Khi trước che giấu thân phận lừa gạt em, em thực sự có lý do tức giận...”
“Không phải? Em tức giận? Anh cứ yên tâm, em tức giận cũng sẽ không cho người khác vào blacklist, việc này quá ấu trĩ!”
Phó Tranh nghe xong, gần như thở phào: “Đúng thế, em là người rất lý trí, sẽ không ấu trĩ như vậy đâu, blacklist thực sự không cần thiết, là anh quá căng thẳng cho nên...”
Ba chữ “suy nghĩ nhiều” vẫn chưa nói xong, anh đã nghe Ninh Uyển tiếp tục nói.
“Ngược lại, không chừng người ta xin lỗi em còn sẽ gửi cho em vài lì xì lớn, chuyển khoản gửi lì xì chỉ cần đối phương gửi cho mình những con số mang hàm ý yêu thương như 520, 1314, về mặt pháp luật sẽ xác nhận đó là quà tặng, không coi đó là khoản vay. Cho dù sau đó muốn đòi lại, pháp luật cũng sẽ không giúp đỡ, cho nên cho vào blacklist cũng là lừa xong lì xì mới cho vào! Nếu không gì cũng không vớt vát được đã blacklist, ngu ngốc sao? Quá ấu trĩ rồi!”
“...”
Phó Tranh mím môi, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh biết, tức giận không đủ để miêu tả cảm nhận của em, bây giờ em thậm chí có thể đã suy nghĩ chia tay, nhưng chỉ là anh muốn nói, hy vọng em có thể cho anh một cơ hội giải thích, anh không cố ý gây hiểu lầm, tình cảm đối với em cũng là thật.”
Anh nói đến đây, bổ sung nói: “Còn về lì xì, không cần thiết, anh có thể trực tiếp rút tiền mặt từ thẻ ngân hàng đưa em sau, như vậy không có dấu vết cho vay chuyển khoản ngân hàng, chỉ cần không ký giấy nợ, trên pháp luật cũng không đòi được, an toàn không dấu vết, hơn nữa số tiền còn lớn hơn rất nhiều so với chuyển khoản wechat, muốn bao nhiêu đều được.”
??
Ninh Uyển vốn dĩ có thể ngắt lời tự thuật của Phó Tranh, nhưng nghe lời phân bua chăm chú và nghiêm túc của đối phương cùng đề nghị vay nợ, Ninh Uyển bỗng nhiên không muốn lên tiếng, cô không tỏ thái độ, chỉ yên tĩnh nhìn Phó Tranh, mà như vậy quả nhiên đã gia tăng sự căng thẳng của Phó Tranh.
Vị đối tác cấp cao lớn tuổi này nói chuyện thậm chí còn hơi hoảng loạn, giống như một học sinh tiểu học không ôn bài không biết đáp án nhưng vẫn muốn đạt điểm cao.
“Ngoại trừ thân phận ngụy tạo, học lực, tên tuổi, chiều cao, những thứ này không giả. Muốn đối xử tốt với em, muốn cho em sự ưu tiên, muốn cộng sự với em trong cùng một nhóm, muốn em không chịu bất cứ tổn thương nào, những thứ này đều là thật.”
“Từ sau khi nhận ra thích em, cũng đã từng nghĩ đến chuyện thú nhận thân phận, chỉ là lo lắng thân phận của anh sẽ ảnh hưởng đến việc em quyết định đối với lời tỏ tình của anh, hoặc tạo cho em áp lực không cần thiết, vẫn luôn không nghĩ ra cách chắc chắn không sai sót nào, mới luôn kéo dài, đến khi nhận ra em cũng thích anh.”
Nói đến đây, Ninh Uyển không còn bình tĩnh: “Vậy hôm em uống say, anh đã nhận ra rồi, anh cũng không say, thế tại sao còn nham hiểm xảo quyệt không ngăn em nói những lời linh tinh? Anh trực tiếp ngắt lời em, nói anh cũng thích em không phải xong rồi sao? Còn lừa em nói một tràng như vậy, còn quy tắc ngầm hay không quy tắc ngầm, cả đời em anh minh bị hủy trong một khắc, chính là anh cố ý đúng không?”
“Đúng anh cố ý.”
Ninh Uyển vốn còn tưởng Phó Tranh sẽ giảo biện, kết quả người đàn ông này lại tự mình thừa nhận. Khát vọng sinh tồn đâu? Hoàn toàn biến mất?
Thế nhưng Phó Tranh dừng lại, mới tiếp tục nói: “Nhưng cho dù anh cố ý, em quy tắc ngầm với anh đã thành hiện thực, lúc đầu là em đã hứa nói sẽ nuôi anh.”
Phó Tranh nói đến đây, anh mím môi, sau đó cầm điện thoại ra, ấn nút phát gì đó, mà gần như cùng lúc giọng nói của Ninh Uyển đã truyền từ trong ra.
“Nếu như anh đi theo em, em học được gì từ đại Par, chắc chắn sẽ dạy cho anh từng cái một. Hơn nữa, kỹ năng lười biếng trốn việc em còn giấu giếm một chút, cũng không phải không thể dạy cho anh. Nhưng nói thật lòng những kiến thức thất truyền dạy cho anh cũng không phải không có giá. Anh biết mà, bí kíp võ công thời xưa người ta cũng chỉ truyền dạy cho người của mình. Cho nên, khái quát lại, em khuyên anh nên sớm thích em...”
...
“Anh ghi âm??? Lúc em tỏ tình vậy mà anh còn ghi âm???”
Ninh Uyển thật sự bái phục sát đất rồi, đây là loại đàn ông chó má nào vậy? Thời khắc tỏ tình xúc động lòng người như vậy còn không quên ghi âm? Mẹ nó... Đây còn là người sao?
Cuối cùng Phó Tranh mím môi cũng đề lộ nụ cười đầu tiên của hôm nay: “Lúc đó xảy ra bất ngờ, anh còn chưa kịp thú nhận em đã tỏ tình với anh rồi. Bởi vì lo lắng sau này em biết thân phận của anh lật mặt không nhận người, anh cảm thấy có vài chuyện vẫn nên lưu lại bằng chứng thì tốt hơn, dù sao mở ghi âm cũng chỉ là hành động tiện tay, bệnh nghề nghiệp vô thức mà thôi, rất thuận tiện, cũng rất hữu dụng, hy vọng sau này bất kể xảy ra chuyện gì, em đều có thể có ý thức của một luật sư như vậy.”
“...” Còn dạy học tại chỗ? Bạn gái của anh thật sự sắp mất rồi anh biết không?
Người đàn ông vô lại này có lẽ đã hạ quyết tâm ăn vạ: “Nhưng em đã nói nuôi anh, lời thề non hẹn biển này hóa ra cũng chỉ tùy tiện nói, một chút chữ tín cũng không có sao? Ninh Uyển, em chính là loại người này sao?”
“...” Ninh Uyển thật sự mất bình tĩnh, “Phó Tranh, anh tự xem số dư thẻ ngân hàng của mình đi, còn cần em nuôi sao? Khi trước thấy em cả ngày nghĩ cạn cách tiết kiệm tiền có phải anh cảm thấy rất thú vị không? Anh ở biệt thự nhỉ? Em xếp anh đào cho anh anh không nhìn thấy không phải sự cố, là vì anh chưa từng ở căn nhà cũ đó đúng không? Trong lòng anh vốn dĩ coi thường căn nhà đó? Bây giờ nghĩ lại, lúc đầu có phải anh rất chán ghét nó không?”
Những lời ngụy biện của Phó Tranh khiến Ninh Uyển thành công tức giận trong lúc nhớ lại những chi tiết, thế nhưng cô vốn không nhận ra bởi vì sự thúc đẩy cảm xúc này cô đã không còn cư xử câu nệ với Phó Tranh như một ông chủ tương lai, trước khi cô chưa phản ứng lại, cô đã cực kỳ tức giận mà gọi cả đầy đủ họ tên Phó Tranh.
Trước sự phản ứng của cô, Phó Tranh dường như đã quen với việc đó, anh nhìn Ninh Uyển một cái: “Căn nhà cũ mà em đã giúp anh mua, từ khi mua đến giờ đã tăng gần một triệu.”
Một triệu!? Trong lòng Ninh Uyển có chút mất thăng bằng, Phó Tranh rác rưởi, cô vô tình sai sót lại kiếm thêm nhiều tiền cho anh! Đúng là kẻ giàu mãi mãi có tiền!
Phó Tranh mím môi, giọng nói nhẹ nhàng thuyết phục: “Nếu giờ em chia tay với anh, sau này anh ở bên người khác, phần lãi chênh lệch này sẽ được hời cho người khác, có nghĩ là em giúp anh mua căn nhà này, cuối cùng lại được hời cho người phụ nữ khác, em cảm thấy phù hợp không?”
Đương nhiên không phù hợp!!
“Anh không hề ghét bỏ căn nhà nhỏ này, từ sau khi thích em, anh cảm thấy căn nhà này là tín vật định tình em tặng cho anh.”
Ninh Uyển lập tức phản bác: “Là anh tự mua! Em không tặng anh tín vật định tình gì cả!”
“Phải, mặc dù căn nhà này là anh mua, nhưng nguồn nhà là do em tìm. Hơn nữa cứ cho là căn nhà này không tính là tín vật định tình, vậy chiếc nhẫn Gartier của em được tính chứ? Em đã tặng nhẫn cho anh rồi, anh đã 30 tuổi, vốn dĩ nếu không đeo nhẫn thì có lẽ đã thoát ế ở xã khu rồi. Dù sao nhóm xem mắt ở xã khu chúng ta rất lợi hại, nhưng bởi vì em chỉ điểm anh đeo ở vị trí đã kết hôn, anh mất đi cơ hội thoát ế, em không cảm thấy nên bồi thường gì cho anh sao? Hơn nữa còn gây hiểu lầm cho dì Tiêu định hướng tình d.ục của anh nữa!”
Phía trước nói vì đeo nhẫn mà mất đi cơ hội tìm đối tượng trong nhóm hẹn hò thì thôi đi, nhưng sao lại dính líu đến dì Tiêu?
“Dì Tiêu lớn hơn anh nhiều tuổi như vậy, lẽ nào anh còn rất tiếc nuối mất đi cơ hội với dì Tiêu sao? Lúc đầu không phải anh cầu xin em giúp anh giải quyết việc người ta theo đuổi anh à?”
“Chuyện này không sai, nhưng em gây hiểu lầm cho dì Tiêu định hướng tình dụ..c của anh, nghiêm túc mà nói cũng có thể coi là phỉ báng vu khống, nhưng không sao hết, anh không để bụng, em bù đắp chính em cho anh là được!”
“Còn về em nói tại sao không sống trong căn nhà nhỏ Duyệt Lan, anh không ghét bỏ, nhưng em bình tĩnh suy nghĩ một chút, sau này em kết hôn với anh, trong tình cảnh sở hữu biệt thự ven hồ và căn nhà nhỏ Duyệt Lan, em sẽ chọn căn nào là nhà cưới của chúng ta?”
Ninh Uyển hoàn toàn bị suy nghĩ của Phó Tranh dẫn dắt, cô bình tĩnh phân tích một cách vô thức, nếu như cô có biệt thự lớn ven hồ, vậy tuyệt đối sẽ không sống căn nhà cũ Duyệt Lan. Nói như vậy, thực sự cũng không tính là sự ghét bỏ đối với căn nhà cũ Duyệt Lan, thế nhưng điều kiện cuộc sống con người đã đi lên, đương nhiên không đồng ý sống ở trình độ cuộc sống quá khứ, dẫu sao đâu có ai tự tìm khổ cho mình?
“Đương nhiên ngoài biệt thự ven hồ, anh còn có biệt thự ngoại ô, ở đó có rừng cây lớn, bình thường chúng ta có thể picnic ở đó, phong cảnh rất đẹp, còn có thể thả diều; Anh cũng có một căn biệt thự ven biển thành phố kế bên, lúc chạng vạng còn có thể ra biển, hoàng hôn trên biển cực kỳ đẹp, có thể câu cá trực tiếp trên boong tàu, cá câu được được chế biến và nấu trực tiếp, thật sự rất ngon và rất tươi... Chỉ là không biết em thích căn nào hơn?”
Ninh Uyển mải mê nghĩ ngợi vì thế không kịp phản ứng, cô vô thức đáp: “Căn ven biển, cá biển có phải chế biến bằng cách nướng không? Có thể rắc các loại tiêu không? Nghe nói rất ngon... Thế nhưng nhà ven biển có phải khá dễ ẩm không? Trên tường có dễ bị nấm mốc không?”
“Không đâu, sẽ xử lý chống ẩm, nhưng ở biển chán thì có thể để kỳ nghỉ cuối tuần hãy đi, cá biển còn có rất nhiều cách làm khác, em thích cách nào anh đều có thể học.”
....
Khi Ninh Uyển hoàn toàn bình tĩnh phản ứng lại, vậy mà cô đã nghiêm túc thảo luận cách làm cá biển cùng Phó Tranh...
Mẹ nó! Tên đàn ông Phó Tranh này thật sự thâm độc, biết cô ham nhân dân tệ, biệt thự lớn và đồ ăn ngon, cho nên liền dùng những thứ này gài cô!
Không được! Ninh Uyển quyết định đá bay những thứ trong đầu, quyết định bình tĩnh trở lại.
Tướng mạo đẹp trai, có tiền, có biệt thự lớn, rất xuất sắc, nhưng... Nhưng Ninh Uyển nghĩ ngợi, nói một cách chân thành: “Nhưng em không nuôi nổi anh. Vì thế anh vẫn nên quên những lời nuôi anh đi.”
Đừng nói không nuôi nổi, bây giờ Ninh Uyển vừa nghĩ đã cảm thấy xấu hổ đến tê cả da đầu vì lúc trước nói khoác không biết ngượng muốn nuôi Phó Tranh...
Thế nhưng Phó Tranh cười: “Không sao, em nuôi nổi mà, anh ăn không nhiều, những món gia đình thông thường em tiện tay nấu là được, trái cây cũng không cần ăn anh đào nhập khẩu, em mua anh đào Sơn Đông giảm giá cho anh cũng thế, một ngày tiêu không quá nhiều tiền, nếu như em còn chê nhiều, anh có thể ăn ít hơn. Nhà em luôn có một bát cơm trắng chứ? Nếu không có một bát, nửa bát thôi cũng được, anh có thể ăn ít hơn.”
“Có thì có, nhưng anh lừa người.” Ninh Uyển khoanh tay trước ngực, nhìn Phó Tranh chăm chú, cố ý không để lộ biểu cảm, “Bây giờ anh giải thích trước, ngoài thân phận còn gì khác lừa gạt em không?”
“Anh và Cao Viễn là bạn học, quan hệ rất tốt, cậu ra thực sự là người không tồi.”
“Ồ. Cho nên Cao Viễn đối với anh?”
“Ừm, em hiểu lầm rồi, Cao Viễn rất bình thường.” Phó Tranh mím môi, vì để chứng minh sự trong sạch, anh đâm Cao Viễn một dao, “Trông cậu ta là một người khá nghiêm khắc khí phách, nhưng thực ra bị vợ quản nghiêm, sợ vợ, mỗi ngày vợ cậu ta sẽ kiểm tra điện thoại cậu ta, hơn nữa mặc dù thu nhập rất cao nhưng đều giao nộp hết, tiền tiêu vặt của cậu ta ít đến đáng thương, nhiều khi còn hỏi mượn tiền anh. Căn nhà cũng là mua cho vợ trước khi kết hôn, chỉ viết riêng tên vợ, nếu như có bất cứ hành vi sai trái nào, có lẽ chỉ có thể ra đi tay trắng...”
“...”
Quỷ háo sắc Cao Viễn không ngờ là một kẻ sợ vợ?
Hừ! Người ta vốn dĩ không phải quỷ háo sắc!
Ninh Uyển nghĩ đến hiểu lầm lúc trước với Cao Viễn, còn có vài sự đối kháng trong lời nói mấy lần trước, cô không vui lắm: “Par Cao chủ quản nhân sự, cũng bao gồm tiền lương, phúc lợi, trợ cấp nghỉ phép, em...”
“Em không cần lo lắng, Cao Viễn không phải người sẽ trả đũa báo thù nhân viên, cậu ấy rất rộng lượng.” Phó Tranh dừng một chút, tiếp tục nói, “Ở mức độ nào đó, Cao Viễn chính trực, nhiệt tình, công bằng, chăm chỉ, có trách nhiệm với gia đình, yêu vợ, hết lòng với công việc, là người chân thành, ghét cái ác như kẻ thù, chưa từng dùng quy tắc ngầm...”
Ninh Uyển hơi nghi hoặc: “Anh nói ưu điểm của Cao Viễn nhiều như vậy làm gì? Cao Viễn không có suy nghĩ không an phận với anh, lẽ nào ngược lại là anh đối với anh ta?”
Rõ ràng vừa chém Cao Viễn một đao, sao lúc này lại bắt đầu điên cuồng tâng bốc Cao Viễn rồi? Tiết tấu này Ninh Uyển có chút không theo kịp...
Phó Tranh dừng một chút, anh nhìn sang chỗ khác, hắng giọng nói: “Thực ra con người Cao Viễn khá khắt khe trong việc kết bạn, vật hợp theo loài, quan hệ giữa anh và cậu ấy không tệ, từ phẩm chất của cậu ấy cũng có thể suy đoán tính cách thực sự của bạn cậu ấy.”
Được rồi... Nói cho cùng tâng bốc Cao Viễn không phải mục đích, người đàn ông này cuối cùng là nhằm khơi gợi phẩm chất cao quý của mình...
Ninh Uyển vừa buồn cười vừa tức giận trong lòng: “Bây giờ nghĩ lại cảm thấy em quá dễ lừa, lúc đầu sao lại tin tưởng anh như vậy, tính cách này của em thật sự phải sửa, sau này phải nâng lòng phòng bị...”
“Làm chính em là được rồi, nếu em muốn đối xử với thế giới một cách nhiệt tình, vậy cứ làm theo cách riêng của em đi.”
Vậy không phải bị lừa chết sao? Ninh Uyển rất muốn nôn, cái hố lừa gạt của Phó Tranh còn chưa đủ khiến óc cô dài ra sao?
Thế nhưng người đào hố vẫn chưa nhận ra điều này, anh chỉ nhìn Ninh Uyển một cách nghiêm túc: “Ban đầu anh thực sự lo lắng em dễ bị gạt như vậy, vẫn nên thay đổi một chút thì tốt hơn, nhưng bây giờ thực ra em không cần thay đổi, chỉ cần ở bên anh, em cứ buông bỏ làm chính mình, anh làm hậu thuẫn sau em, em cứ tin tưởng người em muốn tin, làm việc em cho là đúng, chuyện khác cứ giao cho anh là được.”
Nói đến đây, cho dù anh vẫn duy trì tư thế bình tĩnh điềm đạm, nhưng giọng điệu của Phó Tranh cũng mang theo sự căng thẳng cố gắng che giấu: “Chỉ cần em làm bạn gái anh là được.”
Dáng vẻ anh dường như hơi thấp thỏm: “Anh có thể đồng ý với em, tương lai tuyệt đối sẽ không gạt em bất cứ chuyện gì nữa, chuyện trước đây thực sự anh đã thiếu suy nghĩ.”
“Nhưng anh không hối hận vì chưa từng thú nhận và sử dụng thân phận giả từ đầu.”
Điều này... Ninh Uyển có chút không theo kịp logic của Phó Tranh, đây không phải là hành động khiêm tốn thừa nhận sai lầm của một người nhưng không sửa chữa sao? Vậy mà người đàn ông này còn nói ra một cách phô trương? Như vậy thật sự không muốn cùng cô yêu đương nữa?
“Vì anh không muốn lừa gạt em nữa, cho nên đây là lời thật lòng, cho anh thêm một cơ hội bắt đầu lại, anh vẫn sẽ làm như vậy.” Phó Tranh nhìn vào mắt Ninh Uyển, “Nếu vừa bắt đầu anh đã dùng thân phận đối tác tiếp cận em quen biết em, cho dù thế nào em cũng không thể gần gũi anh, cũng sẽ không thể thích anh đúng chứ?”
“Cho dù gặp phải rủi ro sau khi tỏ tình bị em từ chối, nhưng ít nhất thành công sẽ có lợi ích lớn: Đó là em bằng lòng tha thứ và ở bên cạnh anh; Nếu trực tiếp không che giấu dùng thân phận thật tiếp xúc với em, mặc dù không có rủi ro, nhưng không có lợi ích gì đáng nói: Em gần như sẽ không cân nhắc đến anh, có thể bây giờ đã ở bên tên ngốc Trần Thước.”
Trần Thước? Liên quan gì đến Trần Thước?
Ninh Uyển thực sự sửng sốt, ở mức độ nào đó không thể không thừa nhận, về một phần giữa cô và Phó Tranh, Phó Tranh nói quả thực là sự thật, nếu ngay từ đầu Phó Tranh xuất hiện với thân phận đối tác cấp cao, Ninh Uyển sẽ không như vậy với anh, cô ăn gan hùm mật gấu sao? Vậy mà còn dám ngủ với sếp?
Ninh Uyển căn bản không nhận ra, năng lực thuyết phục người khác của người đàn ông trước mắt này thực sự đỉnh cao, dù sao sau khi nghe xong cô cảm thấy logic thực sự ổn đó chứ?
“Cũng giống như đầu tư vậy, mạo hiểm nhiều thì được đền đáp nhiều, khi một người quá háo hức và quá mong muốn kết quả đền đáp, loại ham mu.ốn này lấn át mọi thứ. Anh ta thà chấp nhận mạo hiểm cũng phải đầu tư. Thế nhưng đối với hầu hết người đầu tư, thứ họ muốn là tiền, thứ anh muốn không giống họ mà thôi, nhưng bản chất đều là nguyên tắc này.”
“Hơn nữa mặc dù nói hành vi của anh thật sự là lừa gạt, nhưng một là anh không lừa tiền, hai không lừa sắc, không tồn tại mục đích chủ quan của lừa đảo, không nên coi là tội trạng, bản chất ban đầu không có ý định xấu.”
Cái vị thiên tài logic này, Ninh Uyển choáng váng: “Anh không lừa tiền? Mấy chục nghìn em cho anh mượn mua nhà đâu? Trả em! Còn tiền lãi nữa!”
“Anh đã ký giấy nợ, không có ý đồ chiếm giữ bất hợp pháp, sao có thể coi là lừa tiền? Nếu em đồng ý, phần lãi chênh lệch của căn nhà này anh sẽ trả lãi cho em theo tỷ lệ số tiền em đã cho anh vay, coi như đầu tư hợp tác giữa anh và em.”
“Được được, cho dù không lừa tiền, vậy anh như vậy không gọi là lừa sắc sao?”
“Anh không có.” Phó Tranh gân cổ kiên quyết cãi, “Lừa sắc thì càng không phải, thời khắc then chốt anh đã thú nhận, anh từ chối cám dỗ, anh đã giữ giới hạn, ngay cả khi phải trả giá bằng tổn thương cơ thể anh.”
“...”
Phó Tranh nói đầy ẩn ý: “Em biết không, đến bước đó đột nhiên kêu dừng, thực ra không tốt cho đàn ông.”
Được thôi… Còn tổn thương cơ thể anh.... Cũng quá tuyệt đi...
Ninh Uyển hắng giọng, làm ra dáng vẻ vô cùng lạnh lùng nghiêm túc: “Cho nên những thứ anh muốn nói hết rồi?”
“Ừm.” Phó Tranh hạ giọng, “Cuối cùng còn một chuyện muốn nói: Mặc dù anh che giấu thân phận, khiến em hiểu nhầm gia đình anh sa sút điều kiện không tốt, nhưng việc em đối xử tốt với anh, mua đồ cho anh, đến giờ anh đều không cảm thấy chúng rẻ tiền, cũng sẽ không ghét bỏ, bởi vì những thứ đó đều là thứ tốt nhất trong phạm vi năng lực của em, mà sự quan tâm và tình nghĩa của em đối với anh không thể đong đếm bằng giá cả. Chính bởi vì không biết thân phận của anh, mới không hề xen lẫn những thứ khác, em đối xử tốt với anh không xuất phát từ anh là ông chủ, không xuất phát từ anh là một đối tác cấp cao trưởng thành, cũng không xuất phát từ gia cảnh của anh, địa vị thân phận của anh, mà chỉ xuất phát từ chính con người anh thôi.”
“Em có cái nhìn chín chắn về đúng sai, yêu ghét phân minh, dạy cho anh nhiều điều, khiến anh nhận ra khi trước anh đã sống hạn hẹp và tự phụ, khiến anh nhìn thấy nhiều chuyện khác nhau ở cơ sở, dùng cách nói hơi ngang bướng, em hoàn thiện anh, vì thế cho dù từ mức độ này, anh của phiên bản hiện tại cũng nên thuộc về em.”
“Ở trước mặt em, anh không có cảm giác ưu tú, bởi vì anh chỉ có tiền, tiền là thứ trống rỗng nhất, em lại có một tâm hồn rất tỏa sáng.”
“Anh của phiên bản hiện tại rất muốn thuộc về em.” Phó Tranh chăm chú nhìn Ninh Uyển, “Xin lỗi em, em có thể tha thứ và chấp nhận anh của hiện tại không?”
Phó Tranh là ông chủ???
Phó Tranh chính là ông chủ của cô???
Phó Tranh chính là đại Par thần bí đó???
Sinh vật con người chính là như vậy. Một khi biết chân tướng sự việc, lại xem xét lại các chi tiết quá khứ và cảm thấy chuyện gì cũng đáng ngờ, trong chuyện gì cũng có manh mối.
Trước đây không nhận ra, nhưng bây giờ nghĩ lại, quả thực nhiều hành vi của Phó Tranh trở nên khá đáng ngờ, chỉ là lúc đầu cô toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương, đến mức rất nhiều sơ hở rõ ràng cũng nhìn qua lăng kính màu hồng, vì thế coi như không thấy.
Trong lòng Ninh Uyển có chút bí bách, có chút hoảng, có chút thấp thỏm và trống rỗng, tất cả cảm xúc ùn ùn kéo đến, vừa phức tạp vừa vi diệu, vì thế bỗng chốc cô hoàn toàn không tìm ra đầu mối.
Người đàn ông Phó Tranh này thực sự giống một đối tác cấp cao ở điểm nham hiểm.
Từ khi bắt đầu gần như thận trọng từng bước, mặc dù miệng nói xin lỗi thú nhận, nhưng trong logic lời lẽ đều có kịch bản và nghệ thuật giao tiếp.
Công khai thân phận trước, ngay sau đó khoác lên mình áo choàng chứng minh bản thân, trình bày những cống hiến và sự quan tâm thầm lặng đối với Ninh Uyển trong khoảng thời gian anh “cải trang vi hành”: Xử lý Thẩm Ngọc Đình này, xử lý Kim Kiến Hoa này, cho cô sự “ưu tiên” này.
Mặc dù không bằng giọng điệu khoe công lao, thế nhưng làm vẫn cùng một chuyện: Nhấn mạnh sự chú ý của cô vào cống hiến của Phó Tranh, nhắc nhở Ninh Uyển điểm tốt của anh ấy.
Tiếp theo người đàn ông này còn làm gì nữa?
Tiếp theo người đàn ông này bắt đầu tưới lượng lớn lời đường mật cho cô, bày tỏ không những muốn làm ông chủ tương lai còn muốn làm chồng tương lai của cô.
Sau đó bắt đầu cho cô xem số dư trong thẻ, dùng tiền bạc đập tan ý chí của cô.
Cuối cùng cho dù tạm thời có chuyện không thể tiếp tục chiến lược, cũng xin lỗi cô với vẻ mặt dịu dàng khiêm nhường, hơn nữa hẹn thời gian đúng lúc đôi bên bình tĩnh, trong khi cho cô không gian cũng sử dụng giọng điệu rất thận trọng để tránh nhấn mạnh cảm nhận và sự chống đối của Ninh Uyển đối với thân phận ông chủ của anh.
Haha.
Ninh Uyển nghĩ cô thực sự đã mù mắt, loại người như Phó Tranh không phải trà xanh bạch liên hoa cấp cao thì là gì?
Ngốc bạch ngọt? Không tồn tại.
Ông chủ chủ nghĩa tư bản quả nhiên không ai tốt, không nham hiểm xảo quyệt, sao có thể trở thành đối tác cấp cao tên đỉnh kim tự tháp luật giới?
Ninh Uyển càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng cảm thấy không xong rồi, trước kia cô ở xã khu đã làm gì? Tiến cử bản thân đại Par cho đại Par thì thôi đi, tự nhiên lại mua cho đại Par ghế nhựa màu xanh Địa Trung Hải cao quý, còn dùng hành động lời nói chỉnh đốn đối phương?
Người xưa nói, phải đối xử tốt với người khác, câu này quả không lừa người.
Nhiều khi, những người bình thường không đặc biệt quanh ta, rất có khả năng đều là cao thủ ẩn mình.
Ninh Uyển phẫn nộ vì bị Phó Tranh lừa gạt, đồng thời trong lòng có chút ăn năn, nếu sớm biết anh là ông chủ, không phải cô sẽ càng cố gắng đối xử tốt với anh hơn sao?
Phó Tranh đi rồi, kết quả đá cho cô một cục diện rối rắm như vậy. Ninh Uyển lòng dạ rối bời, thực sự không ngủ được, ăn hết chỗ anh đào còn lại như trút giận, sau đó gọi điện quấy rối Thiệu Lệ Lệ.
“Lệ Lệ, tớ toi đời rồi.”
Từ khi được sếp trong đội đánh giá cao, Thiệu Lệ Lệ năng nổ hơn hẳn, càng nỗ lực làm việc mà lưng không biết mỏi, chân không biết đau. Sau khi làm xong công việc, cô ấy còn “cột tóc lên trần nhà, tự tìm dùi đâm chân” thức khuya học hỏi kiến thức chuyên ngành, vào giờ này quả nhiên chưa ngủ, thậm chí còn có tinh thần hơn hẳn.
Ninh Uyển nói xong, trong điện thoại truyền đến giọng nói đam mê dào dạt của Thiệu Lệ Lệ: “Sao thế?”
“Thì là.... Cậu hít thở sâu trước đã, im lặng bình tĩnh, đừng sốc cũng đừng hét lên nhé.”
“Chuyện gì?”
Ninh Uyển mím môi, đè thấp giọng nói: “Nói ra sẽ dọa chết cậu! Phó Tranh chính là vị đại Par thần bí đó!”
“À, đúng thế.” Kết quả là giọng điệu của Thiệu Lệ Lệ không ngạc nhiên chút nào, giống như cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, “Anh ấy thú nhận với cậu rồi à, cuối cùng cậu cũng biết, tớ đã kìm nén rất lâu, vẫn luôn muốn nói với cậu nhưng Par Phó nói muốn tự thân anh ấy giải thích với cậu, dẫu sao anh ấy cũng đánh giá cao cậu. Tớ vốn thắc mắc tại sao anh ấy chưa nói với cậu, còn tưởng rằng sở thích gì đó, đúng lúc tớ đang do dự có cần nhắc nhở cậu trước không.”
???
“Cậu đã biết?” Giọng Ninh Uyển nâng lên quãng tám, thì ra cô bị lừa gạt không biết chút gì?
“Thiệu Lệ Lệ! Chúng ta là bạn bè sao? Cậu đã biết rồi, tại sao cậu còn cổ vũ tớ ra tay với anh ấy? Tớ đã gây ra chuyện gì thế này? Cậu còn đưa ra ý kiến tồi tệ cho tớ, bảo tớ giả vờ say tỏ tình với người ta! Phó Tranh đã cho cậu chuyện tốt gì, sao cậu lại có thể dễ dàng bán tớ như vậy?”
Ninh Uyển thực sự tức giận, giờ nhớ lại, cô đã làm chuyện gì vào đêm tỏ tình hôm đó, còn có thể làm người sao? Bây giờ nghĩ lại cô gần như xấu hổ đến mức có thể trực tiếp buông tay nhân gian.
“Cho dù hôm đó người phục vụ mang cocktail đã bê nhầm, cậu cũng có thể giữ tớ lại không để tớ làm chuyện ngu ngốc mà! Kết quả thì sao? Hôm đó cậu lập tức chạy trốn! Trước đó còn thề son sắt nói là chị em sẽ không hại nhau!”
Kết quả bị Ninh Uyển chất vấn như vậy, Thiệu Lệ Lệ còn khá ấm ức: “Tớ đã cổ vũ cậu làm loại chuyện này khi nào chứ? Tớ chưa từng bảo cậu ra tay với Đại Par! Cậu tưởng tớ không muốn ngăn cậu lại à? Hôm đó tớ kinh ngạc ngây người, bị cậu dọa tới mức hồn bay phách tán, vốn còn chưa kịp phản ứng gì, làm sao tớ biết cậu lại to gan lớn mật như vậy?”
Còn to gan lớn mật? Ninh Uyển thực sự tức cười: “Không phải cậu cổ vũ tớ phải thể hiện tốt với anh ấy, thể hiện tốt cũng không quá đáng, hơn nữa không cần ẩn ý, không cần khéo léo, phải chủ động chút, tích cực chút, thẳng thắn chút? Không phải cậu bảo tớ thể hiện lòng mình cho Phó Tranh xem sao? Không phải dụ dỗ anh ấy sao?”
“Tớ bảo cậu với tư cách “luật sư hướng dẫn” thể hiện sự yêu mến thẳng thắn với “cấp dưới” của mình! Mặc dù cậu không biết thân phận thật của anh ấy, nhưng chính vì như vậy cậu bây giờ thể hiện sự yêu mến và ý tốt với anh ấy không phải càng đáng trân trọng, càng khiến đại Par đánh giá cao cậu sao? Anh ấy sẽ hiểu nhân cách con người cậu như trân châu lấp lánh vậy.”
“...”
Có vẻ như Thiệu Lệ Lệ sắp ấm ức chết rồi: “Nói cho cùng thực sự cũng là lỗi của tớ, có lẽ tớ đã hiểu nhầm nhân cách của cậu, tớ nào biết những gì cậu nói nghiêm túc không phải là sự yêu mến của cấp trên với cấp dưới, mà là sự yêu mến muốn làm chuyện dơ bẩn như muốn ngủ với người ta muốn dụ dỗ người ta chứ... Tớ nào biết tấm lòng chân thật cậu thể hiện chính là loại thích S đáng sợ vậy đâu chứ?”
Gì mà chuyện dơ bẩn? Gì mà thích S? Ninh Uyển sắp tức đến mức gục ngã rồi, sự việc đến nước này vậy mà vẫn là lỗi của cô, là cô không đứng đắn, là cô thèm ăn Phó Tranh?
Mà bây giờ Ninh Uyển đã biết chân tướng, Thiệu Lệ Lệ cũng không cần giữ bí mật nữa, giống như không còn áp lực tâm lý gì cả, cô nhanh chóng trở nên hoạt bát: “Thực ra, nói thật lòng màn đe dọa dụ dỗ của cậu với đại Par nhà người ta hôm đó, tớ thật sự đổ mồ hôi thay cậu, sợ rằng người ta không vui đá cậu ra khỏi đội, kết quả hôm sau cậu lại nói với tớ cậu và anh ấy ở bên nhau rồi?”
“Tớ đã mất gần một tuần mới có thể tiếp nhận sự thật này...”
Lúc đầu Thiệu Lệ Lệ cứ tiếp tục luyên thuyên, trong lòng cô nghĩ lại vẫn thấy sợ: “Không thể không nói, khẩu vị của đại Par cũng khá bất ngờ. Lúc đầu cậu đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy còn yêu cậu... Tớ sợ rằng có phải anh ấy muốn lừa gạt tình cảm của cậu sau đó báo thù cậu không? Nhưng nghĩ thế người ta cũng không cần thiết làm vậy, thời gian anh ấy quý báu như vậy, hai người có thời gian như nhau, chính anh ấy dính tới cậu, lừa tình cảm của cậu, không kinh tế, không khả thi, không cần thiết.”
...
Ninh Uyển rất muốn hỏi, Thiệu Lệ Lệ rốt cuộc là bạn của cô hay bạn của Phó Tranh?
Nhưng rất nhanh, tính cách thích quan tâm của Thiệu Lệ Lệ lại nghĩ đến chuyện khác: “Nhưng Ninh Ninh à, cậu và đại Par yêu nhau thoát ế, tớ chắc chắn vui mừng thay cho cậu, nhưng tớ nghĩ như vậy cũng coi như cậu và cấp trên tương lai yêu nhau, hơn nữa vào đúng lúc thời gian đại Par lập đội. Mặc dù tớ biết bình thường cậu đã cố gắng học hành thế nào, là dựa vào bản thân mới đứng đầu kỳ thi viết, chắc chắc không đi cửa sau, bởi vì thậm chí cậu còn không biết Phó Tranh là ai, nhưng tớ lo có vài người trong công ty không nghĩ như vậy.”
“Đặc biệt là những người từng liều mạng muốn vào đội của đại Par, kết quả không thành công...” Thiệu Lệ Lệ đè thấp giọng, thần bí nói, “Bởi vì tớ nghe nói, lần này hình như có không ít kẻ dựa quan hệ muốn chen vào đội Par Phó, có con gái của Chánh án toàn án trung cấp, còn có vài người thân của giáo sư luật, Phó Tranh hoàn toàn phớt lờ họ, chống đối lại áp lực của các đối tác khác, cuối cùng hoàn toàn dựa vào thành tích mà chọn người.”
“Nhưng cậu lại yêu đương với sếp tương lai vào thời điểm then chốt này. Mặc dù hai người không làm chuyện xấu hổ gì, nhưng bên ngoài chắc chắn có tin đồn, nói cậu thăng tiến dựa vào bên nam hay quan hệ thân mật gì đó.” Thiệu Lệ Lệ nói thâm sâu, “Bọn họ chắc chắn nghi ngờ năng lực của cậu, nói cậu dựa quan hệ...”
“Cái rắm!” Mặc dù cô vẫn tiếp tục tức giận và oán trách hành vi lừa gạt của Phó Tranh, nhưng Ninh Uyển vẫn vô thức phản bác lại, “Cái gì mà dựa quan hệ? Đây rõ ràng là dựa năng lực!”
“Đúng vậy!”
“Đừng nói Phó Tranh vốn không hề tiết lộ đề bài với tớ, bài thi của tớ có người không phục, tớ cũng sẵn sàng để bọn họ xin công khai, xem xem lúc chấm có cộng điểm lung tung cho tớ không. Tớ chính trực ngay thẳng, phỏng vấn cũng không sợ, hơn nữa phần lớn điểm cũng là thi viết; Cho dù lùi vạn bước, quyết định thắng thua hoàn toàn theo điểm phỏng vấn, vậy trong lúc phỏng vấn Phó Tranh có cảm tình với tớ cho nên để tớ điểm cao chút, vậy cũng chính là năng lực của tớ.”
Thiệu Lệ Lệ vốn đang phụ họa theo, nhưng nghe đến câu này, trong tiềm thức trở nên khó hiểu: “Hả?”
Chỉ nghe thấy Ninh Uyển tuyên truyền giác ngộ nói: “Tớ dựa vào sự quyến rũ nhân cách, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình tuyệt mỹ còn có tâm hồn tỏa sáng, khiến đối tác cấp cao bá đạo yêu tớ, ngốc vì tớ, điên vì tớ, đụng tường vì tớ, đây lẽ nào không phải năng lực của tớ? Bọn họ có thể không? Đây chính là bản lĩnh! Cũng chính là năng lực! Đây sao có thể không phải năng lực? Hả? Tiểu Lệ, cậu nói đi đây chính là năng lực đúng chứ?”
Thiệu Lệ Lệ có chút ngạt thở: “Đúng… Đúng vậy...”
“Đi siêu thị mua lê còn phải chọn quả đẹp, chọn nhân viên đương nhiên phải dựa vào một số yếu tố ngoại hình của nhân viên rồi, hơn nữa bề ngoài xinh đẹp lẽ nào là chuyện rất dễ dàng sao? Có thể đẹp như tớ, thân hình đẹp như tớ, lẽ nào không phải dựa vào tớ cố gắng tập luyện, kiềm chế ăn ngọt, chú ý dưỡng da chống nắng mới có thể làm được sao? Sao đây không phải sự cố gắng của tớ? Lẽ nào diện mạo xấu xí còn muốn được ông chủ chọn? Cho dù tớ và Phó Tranh không có quan hệ gì, Phó Tranh cũng không đến mức lúc tuyển dụng tìm một người xấu xí thử thách thẩm mỹ của anh ấy mỗi ngày đâu nhỉ?”
“...”
Thiệu Lệ Lệ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, suy nghĩ của Ninh Uyển hoàn toàn bị dẫn dắt theo phương hướng này...
Cũng may Ninh Uyển nhanh chóng quay lại tư duy bình thường: “Chưa nói đến chuyện này, Tiểu Lệ tớ hỏi cậu, nếu cậu đã sớm biết thân phận của Phó Tranh, cậu không trộm bán tư liệu gì về tớ chứ?”
“Không có!” Nếu không phải đang gọi điện, Thiệu Lệ Lệ hận không thể giơ tay xin thề, “Tớ thật sự không có! Ninh Ninh, cậu yên tâm đi, tớ là người thế nào cậu còn không biết sao? Quan hệ thân thiết, trong lòng tớ rất rõ chuyện này! Quen biết cậu lâu như vậy, lại cùng nhau đồng cam cộng khổ, nếu như có chuyện gì cần bênh vực, cho dù Phó Tranh là ông chủ, chắc chắc tớ cũng đứng về phía cậu! Sẽ không bán cậu đâu!”
Ninh Uyển xác nhận thêm vài câu, những lời Thiệu Lệ Lệ khiến cô được an ủi đôi chút. Mặc dù Thiệu Lệ Lệ đã sớm biết thân phận của Phó Tranh, nhưng dù sao đây cũng là đại Par tương lai của công ty, không dám vội vàng nói với cô cũng có thể tha thứ được. Nhưng hiện giờ chân tướng sáng rõ, với giao tình giữa cô và Thiệu Lệ Lệ, đương nhiên Thiệu Lệ Lệ sẽ không lừa cô. Chuyện khi trước cũng không thể trách cô, muốn trách phải trách Phó Tranh rác rưởi nham hiểm xảo quyệt.
Thế nhưng Ninh Uyển không biết, mấy phút sau khi Thiệu Lệ Lệ vừa cúp máy với cô, người chị em tốt với cô đã run tay nhận điện thoại của Phó Tranh.
“Par Phó, Ninh Uyển đã liên lạc với tôi, đúng đúng, tâm trạng hiện giờ của cô ấy khá ổn định, khá hơn so với lúc kích động trước đó, không la lớn chửi mắng, thật sự không! Miệng cô ấy không có chửi mắng anh… Trong lòng? Anh muốn nghe sự thật sao? Trong lòng chắc chắc đang chửi anh rồi...”
“Được, được, tôi biết rồi, nếu cô ấy liên lạc lại với tôi, tôi sẽ an ủi cô ấy, được được, Par Phó cứ bận việc, tạm biệt!”
***
Mặc dù nói cô đã biết thân phận của Phó Tranh, nhưng có những lời Ninh Uyển cũng không tiện nói rõ ngọn ngành với Thiệu Lệ Lệ, ví dụ như một màn thú nhận thân phận nhầm lẫn của Phó Tranh, đến Ninh Uyển bây giờ vẫn cảm thấy có chút như mơ, chuyện trùng hợp như vậy sao có thể đụng trúng cô.
Nhưng bất kể Phó Tranh thú nhận khi nào, kết quả vẫn như cũ, người đàn ông nham hiểm này bắt đầu từ khi đến xã khu đã lừa gạt cô!
Ninh Uyển vừa đi đi lại lại trong phòng, khuôn mặt không nhịn được hết đỏ, xanh rồi lại đen.
Tự trách trí nhớ tuyệt vời của mình, Ninh Uyển gần như có thể nhớ lại mọi chi tiết từ khi gặp Phó Tranh trên tàu cao tốc đến hiện tại, khi trước không cảm thấy gì, nhưng giờ nghĩ lại đều đầy sự ngượng ngập.
May mà da mặt cô dày, cô tự giải thích một lúc, lại bắt đầu tính toán làm thế nào giải quyết mối quan hệ với Phó Tranh.
Phó Tranh cũng nói rồi, tranh thủ khoảng thời gian anh có công việc cần xử lý, cho Ninh Uyển không gian bình tĩnh lại, nhưng cho dù người này không ở trước mắt cô, Ninh Uyển cũng hoàn toàn không bình tĩnh nổi, cô thật sự giỏi giang, bao nuôi cả một đối tác cấp cao? Còn là cấp trên tương lai của mình nữa? Còn không phải to gan lớn mật sao?
Cả đời Ninh Uyển thật sự chưa từng nghĩ mình có thể làm ra hành vi ngang tàng như vậy, cô ôm gối lăn mấy vòng trên giường, cuối cùng tâm trạng mới khôi phục một chút, sau khi bình tĩnh suy nghĩ, phân tích tốt xấu, rồi bình tĩnh suy nghĩ tình cảm dành cho Phó Tranh, cuối cùng trái tim cũng dần sáng tỏ.
Mà một khi trong lòng đã có chủ ý, cả người thả lỏng, cảm giác mệt mỏi do tâm trạng căng thẳng tràn qua, mặc dù chưa đến chín giờ, nhưng Ninh Uyển lăn trên giường hai vòng, cứ thể lăn đi lăn lại rồi ngủ mất.
***
Chỉ là Ninh Uyển ngủ rất ngon, nhưng ở bên khác, Phó Tranh trải qua một ngày giống như một đêm.
May mà sau khi tới chỗ Cao Viễn, tình hình Cao Viễn không nghiêm trọng. Sau khi Phó Tranh trao đổi với Cao Viễn, lại quan tâm tới Cao Viễn vài câu, lúc này mới chạy đua từng giây từng phút đến hội nghị video.
Mặc dù trong lòng nghĩ đến Ninh Uyển, nhưng trạng thái công việc của Phó Tranh trước giờ đều rất chuyên tâm, một giờ sau hội nghị kết thúc, Phó tranh xử lý hết toàn bộ công việc còn lại, xác nhận lần nữa tình hình sức khỏe Cao Viễn không gì đáng ngại, lúc này mới cầm điện thoại.
Anh mở nhật ký cuộc gọi, không có gì cả, Ninh Uyển không gọi điện thoại cho anh.
Anh lại mở wechat, không có gì cả, Ninh Uyển không nhắn wechat cho anh.
Anh mở tin nhắn, email, tất cả app có chức năng liên lạc, kết quả không có, từ đầu đến cuối, từ sau khi anh rời khỏi, Ninh Uyển đều không liên lạc với anh.
Phó Tranh đã giả thiết rất nhiều khả năng, ví dụ Ninh Uyển gửi tin nhắn trách mắng anh, thể hiện lập trường của cô, để bụng sự lừa gạt của anh, cần sự bình tĩnh hoặc phẫn nộ đề cập chia tay. Đối với những khả năng này, Phó Tranh đã nhanh chóng làm xong phương án, đã nghĩ xong phương án xử lý hoàn mỹ, thế nhưng anh không dự liệu đến Ninh Uyển hoàn toàn chơi bài một cách vô lý. Tất cả những suy đoán của anh đều sai rồi.
Ninh Uyển không hồi đáp gì cả, lạnh nhạt phớt lờ anh.
Thế nhưng về vấn đề tình cảm, bề ngoài đối xử lạnh nhạt trông khá bình tĩnh, nhưng trên thực tế cách tệ nhất dễ gieo mầm họa chính là đối xử lạnh nhạt.
Nếu như Ninh Uyển bốc hỏa hoặc khóc lóc, hay tức giận đều không sao, ít nhất tâm trạng của cô đều phát tiết, một khi những thứ tiêu cực được trút ra ngoài, Phó Tranh tự tin có thể dỗ dành cô.
Nhưng bây giờ Ninh Uyển không có bất cứ hành động hoặc phản ứng nào cả, Phó Tranh vốn dĩ có tự tin vào chính mình bỗng chốc cũng hoảng loạn bó tay.
Anh đã 30 tuổi rồi, còn là một đối tác cấp cao, nên là một người đàn ông vững vàng, thế nhưng đợi đến khi anh ý thức được, tay anh đã gửi tin nhắn wechat cho Ninh Uyển.
“Có đó không?”
Phó Tranh gửi xong liền hối hận, nhanh chóng thu hồi tin nhắn, sau đó anh bình tĩnh lại, lần nữa biên soạn tin nhắn.
“Ninh Uyển, em bình tĩnh thế nào rồi?”
Kết quả gửi xong, Phó Tranh nghĩ ngợi, trong vòng hai phút lại nhanh chóng thu hồi.
Không được, bình thường hỏi như vậy không sao, giờ anh đã công khai thân phận là ông chủ tương lai của Ninh Uyển, câu hỏi này, có khả năng bị Ninh Uyển hiểu thành sự đe dọa từ trên cao nhìn xuống, không ổn.
Vậy thì...
“Ninh Uyển, đỡ hơn chưa?”
Câu này, cuối cùng Phó Tranh đã hài lòng hơn, hỏi như vậy sẽ không đề cập cụ thể đến chuyện gì, không nhấn mạnh ấn tượng lừa gạt Ninh Uyển của anh, đầy ắp sự quan tâm nhân văn, cũng không mang ý gây sức ép, rất tốt.
Thế nhưng sau khi gửi tin nhắn, đợi năm phút dài đằng đẵng, giống như đá chìm đáy biển, Ninh Uyển cũng không trả lời gì cả...
Đương nhiên cũng không phải chuyện gì đáng vui mừng, bởi vì Phó Tranh phát hiện tin nhắn của anh ít nhất còn có thể gửi đi, còn chưa bị cho vào blacklist.
Bây giờ mới chín giờ, trong lịch nghỉ ngơi và làm việc thường ngày của Ninh Uyển, không thể nào đã ngủ sớm như vậy. Đặc biệt hôm nay gặp phải cú sốc lớn như vậy, dưới tâm trạng kích động, cô càng không thể ngủ ngon.
Cho nên không trả lời anh, chính là không muốn trả lời?
Cũng chưa chắc, Phó Tranh suy nghĩ chặt chẽ thận trọng, cũng có lẽ là Ninh Uyển đang tắm hoặc đang bận chuyện khác, nhất thời không nhìn điện thoại, chuyện này rất bình thường, đợi thêm đã.
Thế nhưng đợi cô, đã đợi liền ba tiếng, Phó Tranh vẫn chưa được Ninh Uyển trả lời.
Những ngày này vẫn luôn bàn giao công việc tổng bộ, hôm nay đến đây xử lý đàm phán video cường độ cao vì Cao Viễn, nói thực Phó Tranh đã có chút mệt mỏi. Nhưng chưa đợi được Ninh Uyển trả lời anh, nghĩ đến thái độ vẫn chưa rõ ràng như cũ của cô, cho dù Phó Tranh đã hơi mệt, nhưng vẫn không ngủ nổi.
Đã rất nhiều năm chưa từng trải qua sự căng thẳng thấp thỏm như vậy, thế nhưng từ sau khi gặp Ninh Uyển, những tâm trạng ấu trĩ, non nớt dường như đã trải nghiệm tất cả.
Phó Tranh kiên nhẫn, nhưng không nhịn được, lại gửi cho Ninh Uyển một tin nhắn wechat.
Chỉ là vẫn không trả lời.
Cuối cùng Phó Tranh dựa vào giường mê man ngủ thiếp đi, nhưng rõ ràng rất mệt, nhưng giấc ngủ này không yên ổn, luôn cảm thấy có chuyện gì chưa hoàn thành, cứ như vậy cách hai ba tiếng, Phó Tranh sẽ vô thức tỉnh một lần, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh chính là nhìn điện thoại, chỉ là Ninh Uyển vẫn chưa trả lời...
Cả đời Phó Tranh chưa từng để ý đến vậy cho dù thi đại học. Lúc trước anh còn cười nhạo Cao Viễn nửa đêm không ngủ không có phong độ đại tướng. Giờ nghĩ lại gây nghiệp sớm muộn cũng phải trả, có vài cảm xúc nên trải nghiệm rồi sẽ trải nghiệm, những con đường chưa đi thời còn trẻ, bây giờ đổi thành hình thức khác, nó vẫn sẽ xảy ra.
Cuối cùng, trong cơn mệt mỏi tột độ, cuối cùng Phó Tranh cũng chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng ngay cả khi đã ngủ, giấc ngủ này vô cùng ngắn ngủi, bởi vì Phó Tranh đã đặt đồng hồ báo thức vào sáng sớm, chuẩn bị bắt xe sớm nhất về thành phố Dung, Ninh Uyển không cho anh câu trả lời, vậy anh chỉ có thể đến nhà đòi nó.
Điều đầu tiên là chân thành chuyển lời xin lỗi của anh đến Ninh Uyển một lần nữa, tiếp theo xoa dịu cảm xúc của cô, sau đó sử dụng khả năng chuyên môn và cách thức khéo léo của mình, cuối cùng đánh chiếm và thuyết phục được cô.
Còn về phương pháp sử dụng, Phó Tranh nghĩ một cách nghiêm túc, có thể đánh bất ngờ một chút, dẫu sao con người dưới trạng thái ngạc nhiên, càng dễ bị thuyết phục.
***
Phó Tranh gần như không ngủ ngon cả đêm, ngày hôm sau anh xuất hiện ở nhà ga với hai quầng thâm mờ dưới mắt; Mặt khác bên kia, Ninh Uyển lại ngủ say sưa.
Sau tâm trạng hỗn loạn và thay đổi thất thường như lướt sóng vào đêm qua, Ninh Uyển cuối cùng cũng điều chỉnh lại tâm lý, hơn nữa khôi phục sự bình tĩnh. Đối với sự lừa gạt của Phó Tranh, trong lòng cô cũng phân tích xong một sách lược. Hôm nay là cuối tuần, cô ngủ xong tự nhiên tỉnh, đến khi rời giường, cũng không cảm thấy bất thường vào ngày hôm sau, mơ mơ hồ hồ chạy vào nhà vệ sinh rửa ráy.
Nhà của Ninh Uyển tuy nhỏ, còn là một căn nhà cũ, nhưng nhà vệ sinh trong phòng ngủ lại đón nắng thông gió rất tốt. Đối mặt với hướng Ninh Uyển đang đứng lúc này, cửa sổ rộng rãi sáng sủa, Ninh Uyển liếc nhìn ra ngoài, ánh mặt trời hôm nay có chút chói mắt.
Cô nheo mắt lại, vừa mới nhổ ra bọt kem đánh răng trong miệng, kết quả vừa mới cúi đầu, lúc ngẩng lại phát hiện ngoài cửa sổ tối om.
Dự báo thời tiết cũng không nói hôm nay mưa, rõ ràng phải là một ngày nắng to mới đúng....
Bỗng chốc gió mây đổi màu, trời tối thành thế này, có lẽ sắp mưa bão lớn. Ninh Uyển vô thức định đi đến cửa sổ đóng cửa lại, để tránh mưa gió làm ướt nhà, nhưng khi cô vừa quay đầu nhìn lên mới phát hiện không đúng.
Đây rõ ràng không phải bên ngoài sắp mưa, rõ ràng là cửa sổ của cô bị che lấp bởi một tấm băng rôn màu đỏ!
Ninh Uyển sắp tức chết đến mức cô gần như ngay lập tức nhấc điện thoại di động và bắt đầu gọi điện thoại cho ủy ban xã khu để chuẩn bị báo cáo.
Lại thế nữa, lại thế nữa.
Chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, nhưng nhẫn nhịn không thể nhịn nữa! Vốn dĩ cửa sổ nhà vệ sinh của căn nhà nhỏ này đón nắng rất tốt, kết quả bị che lấp mất.
Điện thoại vừa thông, Ninh Uyển lập tức tố cáo như không dừng lại để thở: “Tại sao quảng cáo thuê nhà căn lầu trên của chúng tôi vẫn chưa kết thúc thế? Lần trước tôi đã nói quảng cáo cho thuê treo băng rôn che mất cửa sổ đón nắng của tôi, nói hết lời cuối cùng treo một tháng mới gỡ ra, sao bây giờ lại xuất hiện nữa? Còn như vậy tôi sẽ dùng biện pháp pháp luật xử lý!”
Nhân viên ủy ban xã khu ở đầu dây kia vừa xoa dịu vừa ghi chép tình hình cụ thể. Ngay khi Ninh Uyển chuẩn bị nhắc lại thông tin về cô và lầu trên, hướng gió bên ngoài cửa sổ có lẽ đã thay đổi, băng rôn đó xa hơi một chút, mà Ninh Uyển cũng mới phát hiện những chữ để lại trên băng rôn đang đối mặt với cô, mà trên đó không phải quảng cáo cho thuê mà cô vẫn nhầm tưởng, mà là...
Mà là tên của cô được treo một cách tùy tiện?
Đúng lúc này, băng rôn từ từ rời khỏi cửa sổ trước mắt Ninh Uyển, cuối cùng toàn bộ chữ đều hiện ra.
“Ninh Uyển, xin lỗi em!”
???
Ninh Uyển thực sự không còn giận, lúc này cô mới nhìn rõ tấm băng rôn này không được treo xuống từ cửa sổ từ lầu trên, mà là... Mà nó được treo trên một chiếc máy bay không người lái, lúc này máy bay đang ở ngoài cửa sổ nhà vệ sinh...
Ninh Uyển mắt chữ O mồm chữ A nhìn chiếc máy bay không người lái, cô vô thức nói xin lỗi trong điện thoại, giải thích rằng cô cần phải rút lại báo cáo, có lẽ là hiểu nhầm, lúc này mới cúp điện thoại.
Gần như ngay lập tức sau khi ngắt cuộc gọi từ ủy ban, điện thoại Phó Tranh gọi đến, giọng anh vẫn rất điềm tĩnh, trông không giống như người vừa làm băng rôn xin lỗi treo trên máy bay không người lái, giọng anh bình tĩnh: “Ninh Uyển, anh đang ở dưới lầu, có thể lên không?”
“Có thể… Nhưng...”
Kết quả Ninh Uyển chưa nói xong, Phó Tranh đã tự ngắt lời cô như không muốn nghe: “Em mở cửa, chúng ta trực tiếp nói chuyện.”
Tuy khoảng cách từ dưới lầu lên rất ngắn, nhưng ngay khi giọng nói truyền đến thì ở cửa... Bỗng chốc chuyện này tự nhiên chưa từng tồn tại, Phó Tranh giống như đã sớm đợi sẵn ở cửa....
Ninh Uyển vừa mở cửa, quả nhiên như vậy, người đàn ông này đang đứng ở cửa với vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh về rồi?”
“Ừm.”
Hiện giờ thân phận đã đảo ngược, Ninh Uyển có chút không tự nhiên: “Anh đi chuyến sớm à? Anh không cần phải vội vàng như vậy, thực ra nên chú ý sức khỏe, cho dù ở thành phố Dung còn công việc cần làm.”
“Không có công việc cần làm.” Phó Tranh mím môi, ngắt lời Ninh Uyển.
“Thế sao anh phải quay về vội vàng như vậy?”
Lần này, Phó Tranh không nói gì, anh chỉ nhìn Ninh Uyển.
Là vì cô?
Hai má cô hơi nói vì bị Phó Tranh nhìn như vậy, nhưng cô nghĩ đến sự lừa gạt của Phó Tranh, đột nhiên trở nên nghịch ngợm xấu xa một chút, cô giả vờ không hiểu ý Phó Tranh chất vấn anh: “Là vì lý do gì?”
Phó Tranh cứng người, anh nhìn Ninh Uyển một cái, vừa có chút bất đắc dĩ, vừa có chút dung túng, đến giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Là vì em.”
Anh rời ánh mắt có chút thiếu tự nhiên, khẽ ho, lần nữa nói: “Bởi vì em vẫn luôn không trả lời tin nhắn của anh.”
Phó Tranh đã nhắn tin cho cô?
Ninh Uyển vô thức cầm điện thoại lên, sau khi thức dậy vẫn chưa kịp nhìn điện thoại, khi nãy phẫn nộ gọi điện cho ủy ban vẫn chưa kịp kiểm tra tin nhắn.
Thế nhưng không nhìn thì không biết, vừa nhìn Ninh Uyển đã có chút kinh ngạc: “Sao anh lại gửi cho em nhiều tin nhắn thế này.”
Bắt đầu từ chín giờ tối qua, cách vài tiếng Phó Tranh gửi cho cô một tin nhắn.
Tin nhắn đầu tiên xem ra gửi đi rất lận đận, trước đó đã thu hồi hai tin.
“Thông thường nói, buổi tối nếu như em không trả lời tin nhắn, chắc chắn là đã ngủ...” Ninh Uyển nhìn Phó Tranh một cái, khéo léo ám chỉ: “Cho nên vào lúc này anh còn gửi những tin nhắn sau đó, em chắc chắn cũng không trả lời.... Lúc em ngủ em tắt rung và để im lặng.”
“Anh cũng không nhất thiết cần em trả lời.” Phó Tranh nheo mắt, dừng lại một chút, mới giải thích có chút không tự nhiên, “Chính là anh muốn xác nhận một chút, anh không bị em đưa vào blacklist.”
Cho nên cách vài tiếng liền xác nhận một lần???
Ninh Uyển sững sờ, cô vẫn còn đang căng thẳng về thân phận thật sự của Phó Tranh, lúc này, giọng nói đã trở nên cao lên: “Tại sao em phải cho anh vào blacklist chứ?”
Lần này chuyển thành Phó Tranh sững sờ, sau đó anh rời ánh mắt có chút xấu hổ: “Khi trước che giấu thân phận lừa gạt em, em thực sự có lý do tức giận...”
“Không phải? Em tức giận? Anh cứ yên tâm, em tức giận cũng sẽ không cho người khác vào blacklist, việc này quá ấu trĩ!”
Phó Tranh nghe xong, gần như thở phào: “Đúng thế, em là người rất lý trí, sẽ không ấu trĩ như vậy đâu, blacklist thực sự không cần thiết, là anh quá căng thẳng cho nên...”
Ba chữ “suy nghĩ nhiều” vẫn chưa nói xong, anh đã nghe Ninh Uyển tiếp tục nói.
“Ngược lại, không chừng người ta xin lỗi em còn sẽ gửi cho em vài lì xì lớn, chuyển khoản gửi lì xì chỉ cần đối phương gửi cho mình những con số mang hàm ý yêu thương như 520, 1314, về mặt pháp luật sẽ xác nhận đó là quà tặng, không coi đó là khoản vay. Cho dù sau đó muốn đòi lại, pháp luật cũng sẽ không giúp đỡ, cho nên cho vào blacklist cũng là lừa xong lì xì mới cho vào! Nếu không gì cũng không vớt vát được đã blacklist, ngu ngốc sao? Quá ấu trĩ rồi!”
“...”
Phó Tranh mím môi, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh biết, tức giận không đủ để miêu tả cảm nhận của em, bây giờ em thậm chí có thể đã suy nghĩ chia tay, nhưng chỉ là anh muốn nói, hy vọng em có thể cho anh một cơ hội giải thích, anh không cố ý gây hiểu lầm, tình cảm đối với em cũng là thật.”
Anh nói đến đây, bổ sung nói: “Còn về lì xì, không cần thiết, anh có thể trực tiếp rút tiền mặt từ thẻ ngân hàng đưa em sau, như vậy không có dấu vết cho vay chuyển khoản ngân hàng, chỉ cần không ký giấy nợ, trên pháp luật cũng không đòi được, an toàn không dấu vết, hơn nữa số tiền còn lớn hơn rất nhiều so với chuyển khoản wechat, muốn bao nhiêu đều được.”
??
Ninh Uyển vốn dĩ có thể ngắt lời tự thuật của Phó Tranh, nhưng nghe lời phân bua chăm chú và nghiêm túc của đối phương cùng đề nghị vay nợ, Ninh Uyển bỗng nhiên không muốn lên tiếng, cô không tỏ thái độ, chỉ yên tĩnh nhìn Phó Tranh, mà như vậy quả nhiên đã gia tăng sự căng thẳng của Phó Tranh.
Vị đối tác cấp cao lớn tuổi này nói chuyện thậm chí còn hơi hoảng loạn, giống như một học sinh tiểu học không ôn bài không biết đáp án nhưng vẫn muốn đạt điểm cao.
“Ngoại trừ thân phận ngụy tạo, học lực, tên tuổi, chiều cao, những thứ này không giả. Muốn đối xử tốt với em, muốn cho em sự ưu tiên, muốn cộng sự với em trong cùng một nhóm, muốn em không chịu bất cứ tổn thương nào, những thứ này đều là thật.”
“Từ sau khi nhận ra thích em, cũng đã từng nghĩ đến chuyện thú nhận thân phận, chỉ là lo lắng thân phận của anh sẽ ảnh hưởng đến việc em quyết định đối với lời tỏ tình của anh, hoặc tạo cho em áp lực không cần thiết, vẫn luôn không nghĩ ra cách chắc chắn không sai sót nào, mới luôn kéo dài, đến khi nhận ra em cũng thích anh.”
Nói đến đây, Ninh Uyển không còn bình tĩnh: “Vậy hôm em uống say, anh đã nhận ra rồi, anh cũng không say, thế tại sao còn nham hiểm xảo quyệt không ngăn em nói những lời linh tinh? Anh trực tiếp ngắt lời em, nói anh cũng thích em không phải xong rồi sao? Còn lừa em nói một tràng như vậy, còn quy tắc ngầm hay không quy tắc ngầm, cả đời em anh minh bị hủy trong một khắc, chính là anh cố ý đúng không?”
“Đúng anh cố ý.”
Ninh Uyển vốn còn tưởng Phó Tranh sẽ giảo biện, kết quả người đàn ông này lại tự mình thừa nhận. Khát vọng sinh tồn đâu? Hoàn toàn biến mất?
Thế nhưng Phó Tranh dừng lại, mới tiếp tục nói: “Nhưng cho dù anh cố ý, em quy tắc ngầm với anh đã thành hiện thực, lúc đầu là em đã hứa nói sẽ nuôi anh.”
Phó Tranh nói đến đây, anh mím môi, sau đó cầm điện thoại ra, ấn nút phát gì đó, mà gần như cùng lúc giọng nói của Ninh Uyển đã truyền từ trong ra.
“Nếu như anh đi theo em, em học được gì từ đại Par, chắc chắn sẽ dạy cho anh từng cái một. Hơn nữa, kỹ năng lười biếng trốn việc em còn giấu giếm một chút, cũng không phải không thể dạy cho anh. Nhưng nói thật lòng những kiến thức thất truyền dạy cho anh cũng không phải không có giá. Anh biết mà, bí kíp võ công thời xưa người ta cũng chỉ truyền dạy cho người của mình. Cho nên, khái quát lại, em khuyên anh nên sớm thích em...”
...
“Anh ghi âm??? Lúc em tỏ tình vậy mà anh còn ghi âm???”
Ninh Uyển thật sự bái phục sát đất rồi, đây là loại đàn ông chó má nào vậy? Thời khắc tỏ tình xúc động lòng người như vậy còn không quên ghi âm? Mẹ nó... Đây còn là người sao?
Cuối cùng Phó Tranh mím môi cũng đề lộ nụ cười đầu tiên của hôm nay: “Lúc đó xảy ra bất ngờ, anh còn chưa kịp thú nhận em đã tỏ tình với anh rồi. Bởi vì lo lắng sau này em biết thân phận của anh lật mặt không nhận người, anh cảm thấy có vài chuyện vẫn nên lưu lại bằng chứng thì tốt hơn, dù sao mở ghi âm cũng chỉ là hành động tiện tay, bệnh nghề nghiệp vô thức mà thôi, rất thuận tiện, cũng rất hữu dụng, hy vọng sau này bất kể xảy ra chuyện gì, em đều có thể có ý thức của một luật sư như vậy.”
“...” Còn dạy học tại chỗ? Bạn gái của anh thật sự sắp mất rồi anh biết không?
Người đàn ông vô lại này có lẽ đã hạ quyết tâm ăn vạ: “Nhưng em đã nói nuôi anh, lời thề non hẹn biển này hóa ra cũng chỉ tùy tiện nói, một chút chữ tín cũng không có sao? Ninh Uyển, em chính là loại người này sao?”
“...” Ninh Uyển thật sự mất bình tĩnh, “Phó Tranh, anh tự xem số dư thẻ ngân hàng của mình đi, còn cần em nuôi sao? Khi trước thấy em cả ngày nghĩ cạn cách tiết kiệm tiền có phải anh cảm thấy rất thú vị không? Anh ở biệt thự nhỉ? Em xếp anh đào cho anh anh không nhìn thấy không phải sự cố, là vì anh chưa từng ở căn nhà cũ đó đúng không? Trong lòng anh vốn dĩ coi thường căn nhà đó? Bây giờ nghĩ lại, lúc đầu có phải anh rất chán ghét nó không?”
Những lời ngụy biện của Phó Tranh khiến Ninh Uyển thành công tức giận trong lúc nhớ lại những chi tiết, thế nhưng cô vốn không nhận ra bởi vì sự thúc đẩy cảm xúc này cô đã không còn cư xử câu nệ với Phó Tranh như một ông chủ tương lai, trước khi cô chưa phản ứng lại, cô đã cực kỳ tức giận mà gọi cả đầy đủ họ tên Phó Tranh.
Trước sự phản ứng của cô, Phó Tranh dường như đã quen với việc đó, anh nhìn Ninh Uyển một cái: “Căn nhà cũ mà em đã giúp anh mua, từ khi mua đến giờ đã tăng gần một triệu.”
Một triệu!? Trong lòng Ninh Uyển có chút mất thăng bằng, Phó Tranh rác rưởi, cô vô tình sai sót lại kiếm thêm nhiều tiền cho anh! Đúng là kẻ giàu mãi mãi có tiền!
Phó Tranh mím môi, giọng nói nhẹ nhàng thuyết phục: “Nếu giờ em chia tay với anh, sau này anh ở bên người khác, phần lãi chênh lệch này sẽ được hời cho người khác, có nghĩ là em giúp anh mua căn nhà này, cuối cùng lại được hời cho người phụ nữ khác, em cảm thấy phù hợp không?”
Đương nhiên không phù hợp!!
“Anh không hề ghét bỏ căn nhà nhỏ này, từ sau khi thích em, anh cảm thấy căn nhà này là tín vật định tình em tặng cho anh.”
Ninh Uyển lập tức phản bác: “Là anh tự mua! Em không tặng anh tín vật định tình gì cả!”
“Phải, mặc dù căn nhà này là anh mua, nhưng nguồn nhà là do em tìm. Hơn nữa cứ cho là căn nhà này không tính là tín vật định tình, vậy chiếc nhẫn Gartier của em được tính chứ? Em đã tặng nhẫn cho anh rồi, anh đã 30 tuổi, vốn dĩ nếu không đeo nhẫn thì có lẽ đã thoát ế ở xã khu rồi. Dù sao nhóm xem mắt ở xã khu chúng ta rất lợi hại, nhưng bởi vì em chỉ điểm anh đeo ở vị trí đã kết hôn, anh mất đi cơ hội thoát ế, em không cảm thấy nên bồi thường gì cho anh sao? Hơn nữa còn gây hiểu lầm cho dì Tiêu định hướng tình d.ục của anh nữa!”
Phía trước nói vì đeo nhẫn mà mất đi cơ hội tìm đối tượng trong nhóm hẹn hò thì thôi đi, nhưng sao lại dính líu đến dì Tiêu?
“Dì Tiêu lớn hơn anh nhiều tuổi như vậy, lẽ nào anh còn rất tiếc nuối mất đi cơ hội với dì Tiêu sao? Lúc đầu không phải anh cầu xin em giúp anh giải quyết việc người ta theo đuổi anh à?”
“Chuyện này không sai, nhưng em gây hiểu lầm cho dì Tiêu định hướng tình dụ..c của anh, nghiêm túc mà nói cũng có thể coi là phỉ báng vu khống, nhưng không sao hết, anh không để bụng, em bù đắp chính em cho anh là được!”
“Còn về em nói tại sao không sống trong căn nhà nhỏ Duyệt Lan, anh không ghét bỏ, nhưng em bình tĩnh suy nghĩ một chút, sau này em kết hôn với anh, trong tình cảnh sở hữu biệt thự ven hồ và căn nhà nhỏ Duyệt Lan, em sẽ chọn căn nào là nhà cưới của chúng ta?”
Ninh Uyển hoàn toàn bị suy nghĩ của Phó Tranh dẫn dắt, cô bình tĩnh phân tích một cách vô thức, nếu như cô có biệt thự lớn ven hồ, vậy tuyệt đối sẽ không sống căn nhà cũ Duyệt Lan. Nói như vậy, thực sự cũng không tính là sự ghét bỏ đối với căn nhà cũ Duyệt Lan, thế nhưng điều kiện cuộc sống con người đã đi lên, đương nhiên không đồng ý sống ở trình độ cuộc sống quá khứ, dẫu sao đâu có ai tự tìm khổ cho mình?
“Đương nhiên ngoài biệt thự ven hồ, anh còn có biệt thự ngoại ô, ở đó có rừng cây lớn, bình thường chúng ta có thể picnic ở đó, phong cảnh rất đẹp, còn có thể thả diều; Anh cũng có một căn biệt thự ven biển thành phố kế bên, lúc chạng vạng còn có thể ra biển, hoàng hôn trên biển cực kỳ đẹp, có thể câu cá trực tiếp trên boong tàu, cá câu được được chế biến và nấu trực tiếp, thật sự rất ngon và rất tươi... Chỉ là không biết em thích căn nào hơn?”
Ninh Uyển mải mê nghĩ ngợi vì thế không kịp phản ứng, cô vô thức đáp: “Căn ven biển, cá biển có phải chế biến bằng cách nướng không? Có thể rắc các loại tiêu không? Nghe nói rất ngon... Thế nhưng nhà ven biển có phải khá dễ ẩm không? Trên tường có dễ bị nấm mốc không?”
“Không đâu, sẽ xử lý chống ẩm, nhưng ở biển chán thì có thể để kỳ nghỉ cuối tuần hãy đi, cá biển còn có rất nhiều cách làm khác, em thích cách nào anh đều có thể học.”
....
Khi Ninh Uyển hoàn toàn bình tĩnh phản ứng lại, vậy mà cô đã nghiêm túc thảo luận cách làm cá biển cùng Phó Tranh...
Mẹ nó! Tên đàn ông Phó Tranh này thật sự thâm độc, biết cô ham nhân dân tệ, biệt thự lớn và đồ ăn ngon, cho nên liền dùng những thứ này gài cô!
Không được! Ninh Uyển quyết định đá bay những thứ trong đầu, quyết định bình tĩnh trở lại.
Tướng mạo đẹp trai, có tiền, có biệt thự lớn, rất xuất sắc, nhưng... Nhưng Ninh Uyển nghĩ ngợi, nói một cách chân thành: “Nhưng em không nuôi nổi anh. Vì thế anh vẫn nên quên những lời nuôi anh đi.”
Đừng nói không nuôi nổi, bây giờ Ninh Uyển vừa nghĩ đã cảm thấy xấu hổ đến tê cả da đầu vì lúc trước nói khoác không biết ngượng muốn nuôi Phó Tranh...
Thế nhưng Phó Tranh cười: “Không sao, em nuôi nổi mà, anh ăn không nhiều, những món gia đình thông thường em tiện tay nấu là được, trái cây cũng không cần ăn anh đào nhập khẩu, em mua anh đào Sơn Đông giảm giá cho anh cũng thế, một ngày tiêu không quá nhiều tiền, nếu như em còn chê nhiều, anh có thể ăn ít hơn. Nhà em luôn có một bát cơm trắng chứ? Nếu không có một bát, nửa bát thôi cũng được, anh có thể ăn ít hơn.”
“Có thì có, nhưng anh lừa người.” Ninh Uyển khoanh tay trước ngực, nhìn Phó Tranh chăm chú, cố ý không để lộ biểu cảm, “Bây giờ anh giải thích trước, ngoài thân phận còn gì khác lừa gạt em không?”
“Anh và Cao Viễn là bạn học, quan hệ rất tốt, cậu ra thực sự là người không tồi.”
“Ồ. Cho nên Cao Viễn đối với anh?”
“Ừm, em hiểu lầm rồi, Cao Viễn rất bình thường.” Phó Tranh mím môi, vì để chứng minh sự trong sạch, anh đâm Cao Viễn một dao, “Trông cậu ta là một người khá nghiêm khắc khí phách, nhưng thực ra bị vợ quản nghiêm, sợ vợ, mỗi ngày vợ cậu ta sẽ kiểm tra điện thoại cậu ta, hơn nữa mặc dù thu nhập rất cao nhưng đều giao nộp hết, tiền tiêu vặt của cậu ta ít đến đáng thương, nhiều khi còn hỏi mượn tiền anh. Căn nhà cũng là mua cho vợ trước khi kết hôn, chỉ viết riêng tên vợ, nếu như có bất cứ hành vi sai trái nào, có lẽ chỉ có thể ra đi tay trắng...”
“...”
Quỷ háo sắc Cao Viễn không ngờ là một kẻ sợ vợ?
Hừ! Người ta vốn dĩ không phải quỷ háo sắc!
Ninh Uyển nghĩ đến hiểu lầm lúc trước với Cao Viễn, còn có vài sự đối kháng trong lời nói mấy lần trước, cô không vui lắm: “Par Cao chủ quản nhân sự, cũng bao gồm tiền lương, phúc lợi, trợ cấp nghỉ phép, em...”
“Em không cần lo lắng, Cao Viễn không phải người sẽ trả đũa báo thù nhân viên, cậu ấy rất rộng lượng.” Phó Tranh dừng một chút, tiếp tục nói, “Ở mức độ nào đó, Cao Viễn chính trực, nhiệt tình, công bằng, chăm chỉ, có trách nhiệm với gia đình, yêu vợ, hết lòng với công việc, là người chân thành, ghét cái ác như kẻ thù, chưa từng dùng quy tắc ngầm...”
Ninh Uyển hơi nghi hoặc: “Anh nói ưu điểm của Cao Viễn nhiều như vậy làm gì? Cao Viễn không có suy nghĩ không an phận với anh, lẽ nào ngược lại là anh đối với anh ta?”
Rõ ràng vừa chém Cao Viễn một đao, sao lúc này lại bắt đầu điên cuồng tâng bốc Cao Viễn rồi? Tiết tấu này Ninh Uyển có chút không theo kịp...
Phó Tranh dừng một chút, anh nhìn sang chỗ khác, hắng giọng nói: “Thực ra con người Cao Viễn khá khắt khe trong việc kết bạn, vật hợp theo loài, quan hệ giữa anh và cậu ấy không tệ, từ phẩm chất của cậu ấy cũng có thể suy đoán tính cách thực sự của bạn cậu ấy.”
Được rồi... Nói cho cùng tâng bốc Cao Viễn không phải mục đích, người đàn ông này cuối cùng là nhằm khơi gợi phẩm chất cao quý của mình...
Ninh Uyển vừa buồn cười vừa tức giận trong lòng: “Bây giờ nghĩ lại cảm thấy em quá dễ lừa, lúc đầu sao lại tin tưởng anh như vậy, tính cách này của em thật sự phải sửa, sau này phải nâng lòng phòng bị...”
“Làm chính em là được rồi, nếu em muốn đối xử với thế giới một cách nhiệt tình, vậy cứ làm theo cách riêng của em đi.”
Vậy không phải bị lừa chết sao? Ninh Uyển rất muốn nôn, cái hố lừa gạt của Phó Tranh còn chưa đủ khiến óc cô dài ra sao?
Thế nhưng người đào hố vẫn chưa nhận ra điều này, anh chỉ nhìn Ninh Uyển một cách nghiêm túc: “Ban đầu anh thực sự lo lắng em dễ bị gạt như vậy, vẫn nên thay đổi một chút thì tốt hơn, nhưng bây giờ thực ra em không cần thay đổi, chỉ cần ở bên anh, em cứ buông bỏ làm chính mình, anh làm hậu thuẫn sau em, em cứ tin tưởng người em muốn tin, làm việc em cho là đúng, chuyện khác cứ giao cho anh là được.”
Nói đến đây, cho dù anh vẫn duy trì tư thế bình tĩnh điềm đạm, nhưng giọng điệu của Phó Tranh cũng mang theo sự căng thẳng cố gắng che giấu: “Chỉ cần em làm bạn gái anh là được.”
Dáng vẻ anh dường như hơi thấp thỏm: “Anh có thể đồng ý với em, tương lai tuyệt đối sẽ không gạt em bất cứ chuyện gì nữa, chuyện trước đây thực sự anh đã thiếu suy nghĩ.”
“Nhưng anh không hối hận vì chưa từng thú nhận và sử dụng thân phận giả từ đầu.”
Điều này... Ninh Uyển có chút không theo kịp logic của Phó Tranh, đây không phải là hành động khiêm tốn thừa nhận sai lầm của một người nhưng không sửa chữa sao? Vậy mà người đàn ông này còn nói ra một cách phô trương? Như vậy thật sự không muốn cùng cô yêu đương nữa?
“Vì anh không muốn lừa gạt em nữa, cho nên đây là lời thật lòng, cho anh thêm một cơ hội bắt đầu lại, anh vẫn sẽ làm như vậy.” Phó Tranh nhìn vào mắt Ninh Uyển, “Nếu vừa bắt đầu anh đã dùng thân phận đối tác tiếp cận em quen biết em, cho dù thế nào em cũng không thể gần gũi anh, cũng sẽ không thể thích anh đúng chứ?”
“Cho dù gặp phải rủi ro sau khi tỏ tình bị em từ chối, nhưng ít nhất thành công sẽ có lợi ích lớn: Đó là em bằng lòng tha thứ và ở bên cạnh anh; Nếu trực tiếp không che giấu dùng thân phận thật tiếp xúc với em, mặc dù không có rủi ro, nhưng không có lợi ích gì đáng nói: Em gần như sẽ không cân nhắc đến anh, có thể bây giờ đã ở bên tên ngốc Trần Thước.”
Trần Thước? Liên quan gì đến Trần Thước?
Ninh Uyển thực sự sửng sốt, ở mức độ nào đó không thể không thừa nhận, về một phần giữa cô và Phó Tranh, Phó Tranh nói quả thực là sự thật, nếu ngay từ đầu Phó Tranh xuất hiện với thân phận đối tác cấp cao, Ninh Uyển sẽ không như vậy với anh, cô ăn gan hùm mật gấu sao? Vậy mà còn dám ngủ với sếp?
Ninh Uyển căn bản không nhận ra, năng lực thuyết phục người khác của người đàn ông trước mắt này thực sự đỉnh cao, dù sao sau khi nghe xong cô cảm thấy logic thực sự ổn đó chứ?
“Cũng giống như đầu tư vậy, mạo hiểm nhiều thì được đền đáp nhiều, khi một người quá háo hức và quá mong muốn kết quả đền đáp, loại ham mu.ốn này lấn át mọi thứ. Anh ta thà chấp nhận mạo hiểm cũng phải đầu tư. Thế nhưng đối với hầu hết người đầu tư, thứ họ muốn là tiền, thứ anh muốn không giống họ mà thôi, nhưng bản chất đều là nguyên tắc này.”
“Hơn nữa mặc dù nói hành vi của anh thật sự là lừa gạt, nhưng một là anh không lừa tiền, hai không lừa sắc, không tồn tại mục đích chủ quan của lừa đảo, không nên coi là tội trạng, bản chất ban đầu không có ý định xấu.”
Cái vị thiên tài logic này, Ninh Uyển choáng váng: “Anh không lừa tiền? Mấy chục nghìn em cho anh mượn mua nhà đâu? Trả em! Còn tiền lãi nữa!”
“Anh đã ký giấy nợ, không có ý đồ chiếm giữ bất hợp pháp, sao có thể coi là lừa tiền? Nếu em đồng ý, phần lãi chênh lệch của căn nhà này anh sẽ trả lãi cho em theo tỷ lệ số tiền em đã cho anh vay, coi như đầu tư hợp tác giữa anh và em.”
“Được được, cho dù không lừa tiền, vậy anh như vậy không gọi là lừa sắc sao?”
“Anh không có.” Phó Tranh gân cổ kiên quyết cãi, “Lừa sắc thì càng không phải, thời khắc then chốt anh đã thú nhận, anh từ chối cám dỗ, anh đã giữ giới hạn, ngay cả khi phải trả giá bằng tổn thương cơ thể anh.”
“...”
Phó Tranh nói đầy ẩn ý: “Em biết không, đến bước đó đột nhiên kêu dừng, thực ra không tốt cho đàn ông.”
Được thôi… Còn tổn thương cơ thể anh.... Cũng quá tuyệt đi...
Ninh Uyển hắng giọng, làm ra dáng vẻ vô cùng lạnh lùng nghiêm túc: “Cho nên những thứ anh muốn nói hết rồi?”
“Ừm.” Phó Tranh hạ giọng, “Cuối cùng còn một chuyện muốn nói: Mặc dù anh che giấu thân phận, khiến em hiểu nhầm gia đình anh sa sút điều kiện không tốt, nhưng việc em đối xử tốt với anh, mua đồ cho anh, đến giờ anh đều không cảm thấy chúng rẻ tiền, cũng sẽ không ghét bỏ, bởi vì những thứ đó đều là thứ tốt nhất trong phạm vi năng lực của em, mà sự quan tâm và tình nghĩa của em đối với anh không thể đong đếm bằng giá cả. Chính bởi vì không biết thân phận của anh, mới không hề xen lẫn những thứ khác, em đối xử tốt với anh không xuất phát từ anh là ông chủ, không xuất phát từ anh là một đối tác cấp cao trưởng thành, cũng không xuất phát từ gia cảnh của anh, địa vị thân phận của anh, mà chỉ xuất phát từ chính con người anh thôi.”
“Em có cái nhìn chín chắn về đúng sai, yêu ghét phân minh, dạy cho anh nhiều điều, khiến anh nhận ra khi trước anh đã sống hạn hẹp và tự phụ, khiến anh nhìn thấy nhiều chuyện khác nhau ở cơ sở, dùng cách nói hơi ngang bướng, em hoàn thiện anh, vì thế cho dù từ mức độ này, anh của phiên bản hiện tại cũng nên thuộc về em.”
“Ở trước mặt em, anh không có cảm giác ưu tú, bởi vì anh chỉ có tiền, tiền là thứ trống rỗng nhất, em lại có một tâm hồn rất tỏa sáng.”
“Anh của phiên bản hiện tại rất muốn thuộc về em.” Phó Tranh chăm chú nhìn Ninh Uyển, “Xin lỗi em, em có thể tha thứ và chấp nhận anh của hiện tại không?”
Bình luận facebook