Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Editor: michelleluu1711
Dương thị thâm tình nhìn Bàng quốc công nói: "Lão gia, ngài đã quên, lần trước Vinh thân vương đến nói, có ý muốn đem Trường Lạc công chúa gả cho Sách nhi của chúng ta."
Bàng quốc công bừng tỉnh đại ngộ nghĩ: "Ừ, là có chuyện này, Trường Lạc công chúa này không chỉ xinh đẹp, mà phẩm chất cao quý, lại là con cái của hoàng thất nữa, không tệ, không tệ."
Dương thị nói xen vào: "Đúng vậy, huống chi hai đứa trẻ này, cũng có ý, ta xem nên chọn thời gian cùng Vinh thân vương định ra hôn sự."
Trong lòng nhị phu nhân nghĩ: "Nếu đại công tử cưới Trường Lạc công chúa, thế lực của phu nhân càng ngày càng vững chắc, không được, nàng nhất định không thể thúc đẩy chuyện này."
Nhị phu nhân cười với Dương thị, "Phu nhân nói có lí, chỉ là tháng sau bốn nước săn bắn, chắc hẳn Vinh thân vương cũng bề bộn nhiều việc."
Dương thị như có điều suy nghĩ: "Muội muội nói không sai, chính là bốn nước săn bắn chắc hẳn Vinh thân vương cũng sẽ bề bộn nhiều việc, không bằng như vậy, ngày mai ta tự mình đến phủ Vinh thân vương một lần, còn là đa tạ muội muội nhắc nhở."
Nhị phu nhân nhìn quốc công nói: "Hôn nhân đại sự của đại công tử luôn luôn đều là do lão gia, lão phu nhân làm chủ, việc này có muốn đợi lão phu nhân trở về, phu nhân, lão gia, thiếp thân cũng không có ý tứ gì khác, chính là sợ lão phu nhân biết sẽ không cao hứng." Nói xong ngẩng đầu nhìn sắc mặt thâm trầm của Dương thị.
Bàng Lạc Tuyết đi tới bên người nhị phu nhân, như cười như không: "Lời này của nhị di nương cũng không sai, chỉ là hôn nhân đại sự, từ xưa đến nay đều là do cha mẹ mai mối đi nói, có thể thấy tỷ tỷ thật đúng là ngoại tộc của phủ Bàng quốc công chúng ta."
"Ngươi" Nhị phu nhân nhìn khuôn mặt càng ngày càng tinh xảo nhỏ nhắn của Bàng Lạc Tuyết phẫn hận.
Dương thị liếc mắt nhìn nhị phu nhân một cái: "Đúng vậy, đại tiểu thư nói thật cũng là ngoại tộc, cũng là, đồ cưới của đại tiểu thư gì gì đó. Ý của lão phu nhân là không muốn đánh mất bộ mặt của phủ chúng ta."
Dương thị nhìn vòng ngọc phỉ thúy trên tay vô ý nói ra, lại như dao đâm vào tim của nhị phu nhân.
Nhị phu nhân cắn răng phẫn hận nói: "Này tất cả đều dựa vào phu nhân chuẩn bị, chỉ là lúc ta gả qua đây có không ít đồ cưới, thiếp thân nguyện ý cống hiến ra cấp cho đại tiểu thư."
Bàng Lạc Tuyết nhìn bộ dạng nhị phu nhân kinh ngạc: "Nhị di nương, mẫu thân chẳng qua là nói đùa mà thôi. Tỷ tỷ gả đi nói thế nào cũng là Tấn vương phi, mẫu thân nhất định là chuẩn bị tốt tất cả."
Nhị phu nhân cười cười, Dương thị nói: "Đây là tự nhiên. Dù sao Vũ nhi là nữ nhi của thiếp sinh, tốt xấu cũng do ta nuôi ở bên cạnh mấy ngày."
"Như vậy, liền làm phiền phu nhân."
Dương thị nhìn vẻ mặt khẩn trương của nhị phu nhân, nhíu khóe miệng: "Nhị muội muội yên tâm. Hôn sự của Sách nhi sẽ không đoạt của Vũ nhi. Chỉ là đính hôn mà thôi, muội muội không cần phải khẩn trương như vậy đâu?"
"Do muội muội đa tâm, thỉnh phu nhân trách phạt." Nói xong nhị phu nhân quỳ trên mặt đất, một bộ ủy khuất, không biết chuyện còn tưởng Dương thị khi dễ nàng ta..
Bàng quốc công nhíu mày: "Phu nhân luôn luôn rộng lượng, sẽ không tính toán với nàng, mặt đất lạnh, thân thể của nàng không tốt. Đứng lên đi."
Dương thị cũng lười biếng nói: "Lão gia đau lòng muội muội ta đương nhiên biết, còn có tứ muội muội hôm nay trở về. Chắc hẳn cũng rất tưởng niệm lão gia, hôm nay liền để tứ muội hầu hạ lão gia nghỉ ngơi đi."
Nhị phu nhân nhìn Dương thị, thầm nghĩ, bà cho là tứ phu nhân không thể đẻ trứng kia có thể cướp giật sự sủng ái của ta sao, nhị phu nhân cười nói: "Tứ muội muội vừa trở về, còn là nên để muội muội nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Cũng là, đúng rồi, ta nay đã trở về, phiền muội muội đem quyền quản lý gia đình giao trở về đi, mấy ngày nay ta cảm thấy tứ muội muội quản lý cũng rất tốt, nghĩ dạy dỗ nàng quản lý, lão gia ngài cảm thấy được không?"
Bàng quốc công nhìn vẻ mặt thành thật của Dương thị: " Nếu tứ nương có thể, liền để cho nàng đi theo rèn luyện đi."
Dương Dĩnh nhìn phu nhân cảm kích "Đa tạ phu nhân, Dĩnh nhi chắc chắn sẽ giúp đỡ phu nhân quản lý gia sự thật tốt."
Bàng quốc công gật đầu: "Sau này cần phải đi theo phu nhân học tập cho tốt."
Trong mắt của nhị phu nhân không cam lòng, nhưng cũng không biết phải làm sao.
"Hôm nay phu nhân cũng mệt mỏi, liền nghỉ ngơi sớm đi, trông bộ dạng bụi bặm dặm trường của nàng, ta nhìn cũng đau lòng." Bàng quốc công tự mình cấp cho Dương thị một ly trà.
Dương thị dịu dàng cười cười: "Đa tạ lão gia nhớ, thiếp thân sẽ chú ý."
Bàng quốc công nhìn vẻ mặt không vui của nhị phu nhân, lại nhìn vẻ mặt mềm mại như hoa của tứ phu nhân.
Đương nhiên, vẻ mặt không cam lòng của nhị phu nhân hiện cả trên mặt, Dương Dĩnh trở về trước đại phu nhân thế nhưng lại làm cho người ta cấp tứ phu nhân trang điểm đẹp một chút.
Dương Dĩnh ôn nhu nhìn Bàng quốc công: "Lão gia, ta ở bên trong miếu thêu cái túi thơm, ngày ngày đặt ở trước mặt Phật tổ cung phụng, mỗi ngày đều tụng kinh cầu phúc, chính là nghĩ muốn đưa cho lão gia."
Bàng quốc công buông tay Dương thị ra, kéo tay của tứ phu nhân: "Thực sự vất vả cho nàng, hôm nay ta liền qua phòng của nàng."
Tứ phu nhân cúi đầu e thẹn, hai má trang điểm tỉ mỉ có vẻ càng thêm kiều mị, nói: "Ừ, thiếp thân cũng rất nhớ lão gia."
Bàng Lạc Tuyết nhìn Dương Dĩnh, thầm nghĩ, quả nhiên à, trẻ tuổi là tiền vốn để quyến rũ người à, không uổng công chính mình điều giáo nàng một phen.
Nhị phu nhân nhìn Bàng quốc công dắt theo tứ phu nhân, tứ phu nhân thẹn thùng nhưng lại dựa vào Bàng quốc công theo hướng viện của chính mình đi.
Nhị phu nhân nhìn vẻ mặt của Dương thị châm chọc: "Phu nhân thực sự là rộng lượng, thiếp thân bội phục."
Dương thị không có nghe hiểu ý tứ của nhị phu nhân, cúi đầu nhâm nhi tách trà: "Đâu có, nhị muội muội cũng có khả năng, bằng không làm sao tam muội muội lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay."
Nhị phu nhân vừa định giải thích. Dương thị ngắt lời: "Được rồi, ngươi cũng không cần nói, không cần nhị muội muội quản gia, Băng nhi liền giao cho ngươi dạy đi, từ khi lần trước đứa trẻ kia bị thương, người làm mẫu thân như ta cũng không dám đến gần nàng, cái tiểu nha đầu, thế nhưng tâm tư không đơn giản đâu."
Nhị phu nhân nói: "Phu nhân, thiếp thân sợ."
"Không có gì để sợ, việc này ta sẽ nói với lão gia." Dương thị lạnh lùng nói, thanh âm không có nửa điểm nhiệt độ.
"Thế nhưng, Vũ nhi phải lập gia đình, thiếp thân cũng muốn chuẩn bị" Vẻ mặt nhị phu nhân khó xử.
Dương thị xoay mặt nhìn nhị phu nhân, âm trầm nói: "Thế nào, hiện tại bổn phu nhân sai khiến một thiếp thât cũng không được? Còn là ngươi cảm thấy ngươi là mẫu thân của Bàng Lạc Vũ, ngươi nên biết, ngươi là di nương của Vũ nhi mà thôi. Ta đối với ngươi khoan dung, ngươi trái lại muốn trèo lên đầu ta, lúc trước nhìn mặt mũi của quý phi nương nương, đối với ngươi khoan dung, hiện tại nhà mẹ đẻ ngươi cũng biết, sợ là có thời gian trở về một chuyến đi, nghe nói hầu phủ phu nhân bị thiếp thất hành hạ muốn chết. Hiện tại đều bị giam kín, suy nghĩ đến tuổi này, thực sự đáng thương. Thiếp thất xinh đẹp như hoa kia, thủ đoạn quả nhiên không đơn giản." Nói xong không đếm xỉa đến biểu tình khó coi của nhị phu nhân chậc chậc hai tiếng.
Nhị phu nhân khiếp sợ: "Phu nhân làm thế nào biết được?"
Dương thị sửa sang lại ống tay áo: "Ngươi đừng có quên, tiểu thiếp của hầu phủ thế nhưng là người đứng đầu bảng của lầu Thúy Vi, việc này truyền khắp cả bên ngoài thành. Chỉ là muội muội ngươi vội vàng quản gia không biết mà thôi. Cho nên tỷ tỷ thu hồi quyền quản gia, muội muội có thể tĩnh tâm đi trợ giúp hầu phu nhân một phen."
Vẻ mặt âm ngoan của nhị phu nhân: "Đa tạ phu nhân, ta sẽ giáo dục Băng nhi cho tốt."
Dương thị gật gật đầu: "Như vậy liền đa tạ muội muội, ta cũng mệt mỏi, Tử Tước đỡ ta trở về, Tuyết nhi cùng ta về Cẩm Tú các, mẫu thân liền mấy ngày nay chưa gặp con."
"Vâng" Dương thị liền dẫn Bàng Lạc Tuyết đi rồi.
Phúc Thụy uyển
Dương thị đi rồi, nhị phu nhân hung hăng đẩy ngã bình hoa Cảnh Thái Lam trên bàn. Ngồi ở một bên góc tối. Trên mặt tàn nhẫn cười: "Được lắm, các ngươi rất tốt. Ta thật muốn nhìn, đại phu nhân có thể trụ tới trình độ nào, sớm muộn ta cũng sẽ tự mình tống ngươi xuống địa ngục."
Nói xong, nhị phu nhân đối với nha hoàn bên người: "Mang tam tiểu thư đến phòng ta, ta muốn đích thân điều giáo." Nói xong bỏ người lại đi.
Cẩm Tú các.
Dương thị kéo tay Bàng Lạc Tuyết, "Đi mấy ngày, thế nào trông lại gầy."
Bàng Lạc Tuyết nhìn chính mình qua gương đồng, không có gầy à, vẫn như cũ, Bàng Sách ở bên cạnh nói: "Mẫu thân thật sự thiên vị, ta thấy nha đầu này mỗi ngày ăn hơn cả ta, ăn ngủ, ngủ ăn, sao có thể gầy."
Bàng Sách nói xong, Dương thị liền tiến lên lôi tai của hắn nói: "Con á, tại sao lại có thể nói muội muội ruột của mình như vậy."
"Đau đau, mẫu thân, ngài buông tay, ta sai rồi, Sách nhi sai rồi." Bàng Sách xoa tai xin khoan dung.
Dương thị buông tay nhìn Tuyết nhi: "Sự tình hôm nay là do ai an bài."
"Còn có thể là ai, dù sao hai thiếp thất kia, không có ai dễ bắt nạt, nhất định là chó cắn chó, một miệng thô tục mà thôi." Bàng Sách bất mãn xen miệng.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Là con an bài."
Bàng Sách uống nước bên cạnh phun một ngụm ra ngoài nói: "Tuyết nhi? Tuyết nhi?"
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nhìn Bàng Sách nói: "Là ta, sao nào? Đại ca có cái gì không hài lòng sao?"
Bàng Sách bị dọa đến, liên tiếp ho khan, vươn ngón tay cái đối với Bàng Lạc Tuyết: "Muội, muội thật là lợi hại, chỉ là lần này ca ca ủng hộ muội, làm cho các nàng đi đấu với nhau là được rồi."
Dương thị nhíu mày: "Chẳng trách mấy ngày trước con giục ta đi hành hương, nguyên lai là cái dạng này."
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: "Nhị di nương và tam di nương hai người cũng không phải là người tốt lành gì, hiện tại hận thù giữa hai người ngày càng lớn, bất cả tam di nương cũng đừng hy vọng có thể xoay người. Mẫu thân làm thật tốt, chắc hẳn nhị phu nhân nhân cơ hội này sẽ giáo dục Bàng Lạc Băng thật tốt."
Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết như nhìn người lạ: "Băng nhi, muội muội có phải lại có kế hoạch gì hay không?" Nàng vẫn còn là con nít, muội muội làm như vậy có phải là có chút tàn nhẫn hay không?"
Bàng Lạc Tuyết không thể tưởng tượng nổi nhìn Bàng Sách, trong lòng đột nhiên có một tia đau đớn, bị thân nhân mình nói tàn nhẫn, quả nhiên Bàng Lạc Tuyết sửng sốt một chút, xoay mặt nhìn Bàng Sách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp giờ chuyển thành lạnh giá, ánh mắt như đang nhìn một người lạ nói: "Đúng vậy, ta chính là tàn nhẫn như vậy đó, người máu lạnh vậy đó. Ca ca sớm một chút nhìn rõ ta cũng tốt."
Nói xong liền hành lễ dẫn Tử Quyên đi rồi.
Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết xa lạ như vậy, cũng hoảng sợ, ánh mắt của nàng tựa như khối băng lạnh, cả người lẫn trái tim đều bị đông cứng.
Bàng Sách đột nhiên ý thức được mình tổn thương đến Bàng Lạc Tuyết, xoay mặt lại thấy Dương thị hung hăng nhìn mình chằm chằm, Bàng Sách không dám nói chuyện.
Dương thị bất đắc dĩ nhìn con trai mình: "Con cảm thấy muội muội của con đối với Băng nhi làm như vậy thật là tàn nhẫn?"
Bàng Sách không dám cãi lại.
Dương thị lạnh lùng nhìn hắn: "Nói!"
Bàng Sách rốt cuộc lấy hết dũng khí nói: "Băng nhi dù sao cũng là một cái nha đầu mười tuổi, nàng có thể gây ra sóng gió gì."
Vẻ mặt Dương thị giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngu xuẩn, không ngờ ta tự cho mình là thông minh, lại sinh ra đứa con trai ngu xuẩn như vậy."
Lần đầu tiên Bàng Sách thấy cái dạng này của mẫu thân, tàn nhẫn như vậy, băng lãnh, mẫu thân của hắn là từ ái, rộng lượng, dù cho tiểu thiếp làm càn, cũng chỉ cười trừ. Hiện tại Dương thị thoạt nhìn giống như con thú vào đường cùng, tùy thời chuẩn bị tấn công vào cuống họng của kẻ địch.
Dương thị thâm tình nhìn Bàng quốc công nói: "Lão gia, ngài đã quên, lần trước Vinh thân vương đến nói, có ý muốn đem Trường Lạc công chúa gả cho Sách nhi của chúng ta."
Bàng quốc công bừng tỉnh đại ngộ nghĩ: "Ừ, là có chuyện này, Trường Lạc công chúa này không chỉ xinh đẹp, mà phẩm chất cao quý, lại là con cái của hoàng thất nữa, không tệ, không tệ."
Dương thị nói xen vào: "Đúng vậy, huống chi hai đứa trẻ này, cũng có ý, ta xem nên chọn thời gian cùng Vinh thân vương định ra hôn sự."
Trong lòng nhị phu nhân nghĩ: "Nếu đại công tử cưới Trường Lạc công chúa, thế lực của phu nhân càng ngày càng vững chắc, không được, nàng nhất định không thể thúc đẩy chuyện này."
Nhị phu nhân cười với Dương thị, "Phu nhân nói có lí, chỉ là tháng sau bốn nước săn bắn, chắc hẳn Vinh thân vương cũng bề bộn nhiều việc."
Dương thị như có điều suy nghĩ: "Muội muội nói không sai, chính là bốn nước săn bắn chắc hẳn Vinh thân vương cũng sẽ bề bộn nhiều việc, không bằng như vậy, ngày mai ta tự mình đến phủ Vinh thân vương một lần, còn là đa tạ muội muội nhắc nhở."
Nhị phu nhân nhìn quốc công nói: "Hôn nhân đại sự của đại công tử luôn luôn đều là do lão gia, lão phu nhân làm chủ, việc này có muốn đợi lão phu nhân trở về, phu nhân, lão gia, thiếp thân cũng không có ý tứ gì khác, chính là sợ lão phu nhân biết sẽ không cao hứng." Nói xong ngẩng đầu nhìn sắc mặt thâm trầm của Dương thị.
Bàng Lạc Tuyết đi tới bên người nhị phu nhân, như cười như không: "Lời này của nhị di nương cũng không sai, chỉ là hôn nhân đại sự, từ xưa đến nay đều là do cha mẹ mai mối đi nói, có thể thấy tỷ tỷ thật đúng là ngoại tộc của phủ Bàng quốc công chúng ta."
"Ngươi" Nhị phu nhân nhìn khuôn mặt càng ngày càng tinh xảo nhỏ nhắn của Bàng Lạc Tuyết phẫn hận.
Dương thị liếc mắt nhìn nhị phu nhân một cái: "Đúng vậy, đại tiểu thư nói thật cũng là ngoại tộc, cũng là, đồ cưới của đại tiểu thư gì gì đó. Ý của lão phu nhân là không muốn đánh mất bộ mặt của phủ chúng ta."
Dương thị nhìn vòng ngọc phỉ thúy trên tay vô ý nói ra, lại như dao đâm vào tim của nhị phu nhân.
Nhị phu nhân cắn răng phẫn hận nói: "Này tất cả đều dựa vào phu nhân chuẩn bị, chỉ là lúc ta gả qua đây có không ít đồ cưới, thiếp thân nguyện ý cống hiến ra cấp cho đại tiểu thư."
Bàng Lạc Tuyết nhìn bộ dạng nhị phu nhân kinh ngạc: "Nhị di nương, mẫu thân chẳng qua là nói đùa mà thôi. Tỷ tỷ gả đi nói thế nào cũng là Tấn vương phi, mẫu thân nhất định là chuẩn bị tốt tất cả."
Nhị phu nhân cười cười, Dương thị nói: "Đây là tự nhiên. Dù sao Vũ nhi là nữ nhi của thiếp sinh, tốt xấu cũng do ta nuôi ở bên cạnh mấy ngày."
"Như vậy, liền làm phiền phu nhân."
Dương thị nhìn vẻ mặt khẩn trương của nhị phu nhân, nhíu khóe miệng: "Nhị muội muội yên tâm. Hôn sự của Sách nhi sẽ không đoạt của Vũ nhi. Chỉ là đính hôn mà thôi, muội muội không cần phải khẩn trương như vậy đâu?"
"Do muội muội đa tâm, thỉnh phu nhân trách phạt." Nói xong nhị phu nhân quỳ trên mặt đất, một bộ ủy khuất, không biết chuyện còn tưởng Dương thị khi dễ nàng ta..
Bàng quốc công nhíu mày: "Phu nhân luôn luôn rộng lượng, sẽ không tính toán với nàng, mặt đất lạnh, thân thể của nàng không tốt. Đứng lên đi."
Dương thị cũng lười biếng nói: "Lão gia đau lòng muội muội ta đương nhiên biết, còn có tứ muội muội hôm nay trở về. Chắc hẳn cũng rất tưởng niệm lão gia, hôm nay liền để tứ muội hầu hạ lão gia nghỉ ngơi đi."
Nhị phu nhân nhìn Dương thị, thầm nghĩ, bà cho là tứ phu nhân không thể đẻ trứng kia có thể cướp giật sự sủng ái của ta sao, nhị phu nhân cười nói: "Tứ muội muội vừa trở về, còn là nên để muội muội nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Cũng là, đúng rồi, ta nay đã trở về, phiền muội muội đem quyền quản lý gia đình giao trở về đi, mấy ngày nay ta cảm thấy tứ muội muội quản lý cũng rất tốt, nghĩ dạy dỗ nàng quản lý, lão gia ngài cảm thấy được không?"
Bàng quốc công nhìn vẻ mặt thành thật của Dương thị: " Nếu tứ nương có thể, liền để cho nàng đi theo rèn luyện đi."
Dương Dĩnh nhìn phu nhân cảm kích "Đa tạ phu nhân, Dĩnh nhi chắc chắn sẽ giúp đỡ phu nhân quản lý gia sự thật tốt."
Bàng quốc công gật đầu: "Sau này cần phải đi theo phu nhân học tập cho tốt."
Trong mắt của nhị phu nhân không cam lòng, nhưng cũng không biết phải làm sao.
"Hôm nay phu nhân cũng mệt mỏi, liền nghỉ ngơi sớm đi, trông bộ dạng bụi bặm dặm trường của nàng, ta nhìn cũng đau lòng." Bàng quốc công tự mình cấp cho Dương thị một ly trà.
Dương thị dịu dàng cười cười: "Đa tạ lão gia nhớ, thiếp thân sẽ chú ý."
Bàng quốc công nhìn vẻ mặt không vui của nhị phu nhân, lại nhìn vẻ mặt mềm mại như hoa của tứ phu nhân.
Đương nhiên, vẻ mặt không cam lòng của nhị phu nhân hiện cả trên mặt, Dương Dĩnh trở về trước đại phu nhân thế nhưng lại làm cho người ta cấp tứ phu nhân trang điểm đẹp một chút.
Dương Dĩnh ôn nhu nhìn Bàng quốc công: "Lão gia, ta ở bên trong miếu thêu cái túi thơm, ngày ngày đặt ở trước mặt Phật tổ cung phụng, mỗi ngày đều tụng kinh cầu phúc, chính là nghĩ muốn đưa cho lão gia."
Bàng quốc công buông tay Dương thị ra, kéo tay của tứ phu nhân: "Thực sự vất vả cho nàng, hôm nay ta liền qua phòng của nàng."
Tứ phu nhân cúi đầu e thẹn, hai má trang điểm tỉ mỉ có vẻ càng thêm kiều mị, nói: "Ừ, thiếp thân cũng rất nhớ lão gia."
Bàng Lạc Tuyết nhìn Dương Dĩnh, thầm nghĩ, quả nhiên à, trẻ tuổi là tiền vốn để quyến rũ người à, không uổng công chính mình điều giáo nàng một phen.
Nhị phu nhân nhìn Bàng quốc công dắt theo tứ phu nhân, tứ phu nhân thẹn thùng nhưng lại dựa vào Bàng quốc công theo hướng viện của chính mình đi.
Nhị phu nhân nhìn vẻ mặt của Dương thị châm chọc: "Phu nhân thực sự là rộng lượng, thiếp thân bội phục."
Dương thị không có nghe hiểu ý tứ của nhị phu nhân, cúi đầu nhâm nhi tách trà: "Đâu có, nhị muội muội cũng có khả năng, bằng không làm sao tam muội muội lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay."
Nhị phu nhân vừa định giải thích. Dương thị ngắt lời: "Được rồi, ngươi cũng không cần nói, không cần nhị muội muội quản gia, Băng nhi liền giao cho ngươi dạy đi, từ khi lần trước đứa trẻ kia bị thương, người làm mẫu thân như ta cũng không dám đến gần nàng, cái tiểu nha đầu, thế nhưng tâm tư không đơn giản đâu."
Nhị phu nhân nói: "Phu nhân, thiếp thân sợ."
"Không có gì để sợ, việc này ta sẽ nói với lão gia." Dương thị lạnh lùng nói, thanh âm không có nửa điểm nhiệt độ.
"Thế nhưng, Vũ nhi phải lập gia đình, thiếp thân cũng muốn chuẩn bị" Vẻ mặt nhị phu nhân khó xử.
Dương thị xoay mặt nhìn nhị phu nhân, âm trầm nói: "Thế nào, hiện tại bổn phu nhân sai khiến một thiếp thât cũng không được? Còn là ngươi cảm thấy ngươi là mẫu thân của Bàng Lạc Vũ, ngươi nên biết, ngươi là di nương của Vũ nhi mà thôi. Ta đối với ngươi khoan dung, ngươi trái lại muốn trèo lên đầu ta, lúc trước nhìn mặt mũi của quý phi nương nương, đối với ngươi khoan dung, hiện tại nhà mẹ đẻ ngươi cũng biết, sợ là có thời gian trở về một chuyến đi, nghe nói hầu phủ phu nhân bị thiếp thất hành hạ muốn chết. Hiện tại đều bị giam kín, suy nghĩ đến tuổi này, thực sự đáng thương. Thiếp thất xinh đẹp như hoa kia, thủ đoạn quả nhiên không đơn giản." Nói xong không đếm xỉa đến biểu tình khó coi của nhị phu nhân chậc chậc hai tiếng.
Nhị phu nhân khiếp sợ: "Phu nhân làm thế nào biết được?"
Dương thị sửa sang lại ống tay áo: "Ngươi đừng có quên, tiểu thiếp của hầu phủ thế nhưng là người đứng đầu bảng của lầu Thúy Vi, việc này truyền khắp cả bên ngoài thành. Chỉ là muội muội ngươi vội vàng quản gia không biết mà thôi. Cho nên tỷ tỷ thu hồi quyền quản gia, muội muội có thể tĩnh tâm đi trợ giúp hầu phu nhân một phen."
Vẻ mặt âm ngoan của nhị phu nhân: "Đa tạ phu nhân, ta sẽ giáo dục Băng nhi cho tốt."
Dương thị gật gật đầu: "Như vậy liền đa tạ muội muội, ta cũng mệt mỏi, Tử Tước đỡ ta trở về, Tuyết nhi cùng ta về Cẩm Tú các, mẫu thân liền mấy ngày nay chưa gặp con."
"Vâng" Dương thị liền dẫn Bàng Lạc Tuyết đi rồi.
Phúc Thụy uyển
Dương thị đi rồi, nhị phu nhân hung hăng đẩy ngã bình hoa Cảnh Thái Lam trên bàn. Ngồi ở một bên góc tối. Trên mặt tàn nhẫn cười: "Được lắm, các ngươi rất tốt. Ta thật muốn nhìn, đại phu nhân có thể trụ tới trình độ nào, sớm muộn ta cũng sẽ tự mình tống ngươi xuống địa ngục."
Nói xong, nhị phu nhân đối với nha hoàn bên người: "Mang tam tiểu thư đến phòng ta, ta muốn đích thân điều giáo." Nói xong bỏ người lại đi.
Cẩm Tú các.
Dương thị kéo tay Bàng Lạc Tuyết, "Đi mấy ngày, thế nào trông lại gầy."
Bàng Lạc Tuyết nhìn chính mình qua gương đồng, không có gầy à, vẫn như cũ, Bàng Sách ở bên cạnh nói: "Mẫu thân thật sự thiên vị, ta thấy nha đầu này mỗi ngày ăn hơn cả ta, ăn ngủ, ngủ ăn, sao có thể gầy."
Bàng Sách nói xong, Dương thị liền tiến lên lôi tai của hắn nói: "Con á, tại sao lại có thể nói muội muội ruột của mình như vậy."
"Đau đau, mẫu thân, ngài buông tay, ta sai rồi, Sách nhi sai rồi." Bàng Sách xoa tai xin khoan dung.
Dương thị buông tay nhìn Tuyết nhi: "Sự tình hôm nay là do ai an bài."
"Còn có thể là ai, dù sao hai thiếp thất kia, không có ai dễ bắt nạt, nhất định là chó cắn chó, một miệng thô tục mà thôi." Bàng Sách bất mãn xen miệng.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Là con an bài."
Bàng Sách uống nước bên cạnh phun một ngụm ra ngoài nói: "Tuyết nhi? Tuyết nhi?"
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nhìn Bàng Sách nói: "Là ta, sao nào? Đại ca có cái gì không hài lòng sao?"
Bàng Sách bị dọa đến, liên tiếp ho khan, vươn ngón tay cái đối với Bàng Lạc Tuyết: "Muội, muội thật là lợi hại, chỉ là lần này ca ca ủng hộ muội, làm cho các nàng đi đấu với nhau là được rồi."
Dương thị nhíu mày: "Chẳng trách mấy ngày trước con giục ta đi hành hương, nguyên lai là cái dạng này."
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: "Nhị di nương và tam di nương hai người cũng không phải là người tốt lành gì, hiện tại hận thù giữa hai người ngày càng lớn, bất cả tam di nương cũng đừng hy vọng có thể xoay người. Mẫu thân làm thật tốt, chắc hẳn nhị phu nhân nhân cơ hội này sẽ giáo dục Bàng Lạc Băng thật tốt."
Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết như nhìn người lạ: "Băng nhi, muội muội có phải lại có kế hoạch gì hay không?" Nàng vẫn còn là con nít, muội muội làm như vậy có phải là có chút tàn nhẫn hay không?"
Bàng Lạc Tuyết không thể tưởng tượng nổi nhìn Bàng Sách, trong lòng đột nhiên có một tia đau đớn, bị thân nhân mình nói tàn nhẫn, quả nhiên Bàng Lạc Tuyết sửng sốt một chút, xoay mặt nhìn Bàng Sách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp giờ chuyển thành lạnh giá, ánh mắt như đang nhìn một người lạ nói: "Đúng vậy, ta chính là tàn nhẫn như vậy đó, người máu lạnh vậy đó. Ca ca sớm một chút nhìn rõ ta cũng tốt."
Nói xong liền hành lễ dẫn Tử Quyên đi rồi.
Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết xa lạ như vậy, cũng hoảng sợ, ánh mắt của nàng tựa như khối băng lạnh, cả người lẫn trái tim đều bị đông cứng.
Bàng Sách đột nhiên ý thức được mình tổn thương đến Bàng Lạc Tuyết, xoay mặt lại thấy Dương thị hung hăng nhìn mình chằm chằm, Bàng Sách không dám nói chuyện.
Dương thị bất đắc dĩ nhìn con trai mình: "Con cảm thấy muội muội của con đối với Băng nhi làm như vậy thật là tàn nhẫn?"
Bàng Sách không dám cãi lại.
Dương thị lạnh lùng nhìn hắn: "Nói!"
Bàng Sách rốt cuộc lấy hết dũng khí nói: "Băng nhi dù sao cũng là một cái nha đầu mười tuổi, nàng có thể gây ra sóng gió gì."
Vẻ mặt Dương thị giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngu xuẩn, không ngờ ta tự cho mình là thông minh, lại sinh ra đứa con trai ngu xuẩn như vậy."
Lần đầu tiên Bàng Sách thấy cái dạng này của mẫu thân, tàn nhẫn như vậy, băng lãnh, mẫu thân của hắn là từ ái, rộng lượng, dù cho tiểu thiếp làm càn, cũng chỉ cười trừ. Hiện tại Dương thị thoạt nhìn giống như con thú vào đường cùng, tùy thời chuẩn bị tấn công vào cuống họng của kẻ địch.
Bình luận facebook