Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Hôm sau.
Bàng Sách dậy sớm, cố ý đến trong viện của Bàng Lạc Tuyết để gặp nàng, xem như nhận lỗi với Tuyết nhi. Cố ý đem theo mứt quả mà nàng thích ăn nhất.
Hôm nay Bàng Sách cố ý ăn diện một chút, chì thấy vô cùng tuấn tú, ngũ quan trên mặt rõ ràng như một loaij điêu khắc, khuôn mặt góc cạnh rất khôi ngô. Bề ngoài nhìn Bàng Sách như phóng đãng không câu nệ tiểu tiết, nhưng trong đôi mắt lại vô ý toát ra tinh quang, khiến người ta không dám nhìn. Đầu tóc đen dày, bên dưới đôi mày kiếm là một cặp mắt hoa đào hẹp dài, tràn đầy đa tình, khiến người khác không cẩn thận mà sa vào. Mũi cao thẳng, đôi môi mọng dày mỏng vừa đúng lúc này lại đang tươi cười đến khiến người khác hoa mắt.
Bàng Lạc Tuyết biết hôm nay là ngày quan trọng của ca ca, sáng sớm đã cố ý mặc một chiếc áo thêu phỉ thúy xanh biếc, váy dài xếp nếp tản ra như hơi nước màu xanh lá, trên người khoác thêm một áo lụa mỏng màu xanh biếc, bờ vai như được đẽo gọt, thắt lưng thon thon, da thịt nõn nà như U lan. Ba phần xinh đẹp kiều mỵ không xương. Không thể không nói, Bàng Lạc Tuyết càng trổ mã càng xinh đẹp, Tử Quyên cà một cây trâm Khổng Tước lên, hài lòng gật đầu.
"Tiểu thư thật sự rất xinh đẹp." Tử Tước nhìn Bàng Lạc Tuyết nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn toàn bộ trang phục của mình một chút: "Không thất lễ là được, dù sao hôm nay ca ca mới là nhân vật chính."
"Hôm nay lẽ ra tiểu thư có thể không cần đi." Tử Tước ở một bên vừa giúp Bàng Lạc Tuyết chỉnh váy vừa nói.
"Ta thấy Vinh Thân Vương trái lại rất thích gả Trường Nhạc công chúa đến nhà chúng ta, cũng không biết, cũn không biết, lần này hoàng thượng lại có chủ ý gì. Được rồi, đi thôi, đến chỗ mẫu thân thôi, đừng để nàng chờ đội sốt ruột."
Qủa nhiê vừa ra khỏi cửa, Bàng Lạc Tuyết cười xấu xa nhìn Bàng Sách, Bàng Sách vô cùng 囧: "Tuyết nhi nhìn ta như vậy làm gì?"
Bàng Lạc Tuyết nhìn trời trời không nói: "Không có gì a ca ca, cách ăn mặc hôm nay xem ra thật phong thần anh tuấn, Tuyết nhi chỉ cảm thấy hôm nay ca ca rất khác."
"Nào co, chẳng qua hôm nay dù sao cũng là đi đề thân, nên cùng muốn ăn mặc chỉnh chu một chút." Bàng Sách xấu hổ gãi giã đầu.
"Vậy sao còn chưa đi?" Bàng Lạc Tuyết khó hiểu.
"Này, cho muội, ăn đi, ngàn vạn lần đừng để phụ thân nhìn thấy." Nói xong đưa cho Bàng Lạc Tuyết một xâu hồ lô ngào đường.
Bàng Lạc Tuyết khó tin nhìn Bàng Sách, che miệng cười trộm, mỗi ngày Chính Dương đều đưa đến đây, bản thân mình cũng không thiếu, bất quá đã là ca ca của mình cho dù không muốn cũng không thể từ chối. Đưa tay nhận lấy. Màu sắc hồng nhuận của cây sơn trà quả nhiên không sai. Bàng Lạc Tuyết không để ý đến hình tượng cắn một miếng. Hương vị không tệ, chẳng qua kém xa hương vị mà Chính Dương đưa đến đây.
Bàng Lạc Tuyết cũng là bị Dự vương nuôi đến kén ăn, nên biết hồ lô kia là do Đồng Tước nếm tất cả hồ lô ngào đường của Đông Tần quốc. Cuối cùng mới chọn được một nhà, mà nhà làm được hương vị ngon nhất kia bị chiêu một đến làm trong Dự vương phủ, trở thành cái cớ trẻ con để mỗi ngày Triệu Chính Dương đến gặp Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết ăn xong hồ lô ngào đường thì tâm tình cũng tốt hơn hẳn, lôi kéo Bàng Sách: "Ca ca, chúng ta đi thôi."
Bàng Sách kéo tay Bàng Lạc Tuyết đi đến Cẩm Tú các.
Cẩm Tú các.
Tứ phu nhân từ sớm đã đến thỉnh an Dương thị, Bàng quốc công nhìn Tứ phu nhân thực sự khiêm tốn, cực kỳ hài lòng.
"Lão gia, hôm nay phải đến phủ Vinh Thân Vương đề thân, ta đã chuẩn bị tốt sính lễ mang theo, lão gia nhìn xem có phù hợp hay không?" Nói xong Dương thị đem lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt ra cho Bàng quốc công xem.
Được liệt kê trên giấy có trang sức, đồ may mặc, bạc cùng đồ dùng hằng ngày. Tính ra vòng vàng khảm san hô Đông Châu có một cái, trâm vàng trân châu lớn nhỏ mỗi cái có ba cây, ba đôi khuyên tai vàng mỗi cái khảm hai viên trân châu, hai vòng tay bằng vàng, cúc áo vàng bạc mỗi thứ một trăm hạt, ngọc trai, tiền vàng cùng với các thứ áo ngoài khác, vài chục tấm khăn trải giường bằng da chồn, da rái cá, da cáo, tơ lụa một trăm xấp, bông ba trăm cân. Bát chén, dĩa, bình bạc cùng chè xanh sử dụng trong phòng ăn, phòng trà. Tiền vàng được tặng, mười hai hoàng kim cho vương gia. Bạc trắng bảy trăm lượng, một bộ triều phụ da cáo, mũ đội đầu bằng lông chồn thơm, đai lưng vàng, khăn mặt, hà bao cùng các đồ vật khác, thắng yên ngựa có một. Đồ tặng cho mẫu thân của công chúa ba cặp khuyên tai vàng đính chân trâu, một bộ đồ da cáo,sáu tấm da rái cá, một bộ yên ngựa được chế tác tinh xảo. (editor suýt tắt thở -_-)
Bàng quốc công gật gật đầu: "Không tệ, phu nhân chuẩn bị vô vùng ổn thỏa, chuyện này sớm ngày được quyết định, chúng ta cũng an tâm một chút."
Tứ phu nhân phụ họa: "Đại công tử cùng Trường Nhạc công chúa trông rất xứng đôi, thật sự là một đôi uyên ương trẻ."
"Lại là Tứ muội muội nói ngọt." Dương thị cười đén run cả người.
"Yết kiến phụ thân, mẫu thân, Tứ di nương." Bàng Sách cùng Bàng Lạc Tuyết hành lễ.
"Hôm nay lại tới sớm như vậy, khó có được ngày Tuyết nhi cũng không muộn." Dương thị trêu ghẹo nói.
Bàng Lạc Tuyết thè lưỡi.
Bàng quốc công nhìn thoáng qua con trai của mình, cao lớn khôi ngô, vỗ vỗ vai Bàng Sách: "Sách nhi của chúng ta cũng đã hứa hôn, người phụ thân già này có thể được an ủi rồi."
Bàng Sách cười cười: "Đa tạ phụ thân."
Bàng Lạc Tuyết nhìn mọi người: "Sắc trời cũng không còn sớm, nhanh đi thôi, để ca ca bớt sốt ruột."
"Ừ, được, lên đường thôi."
"Đây là muốn đi đâu vậy?" Nhị phu nhân được Tiểu Vũ đỡ khoan thai đi đến.
"Yết kiến lão gia, phu nhân, Tứ muội hôm nay tới cũng thật sớ."
Bàng Lạc Tuyết dùn ánh mắt không có thiện cảm nhìn gương mặt người tới không có ý tốt của Nhị phu nhâ, tiến lên hành lễ nói: "Yết kiến Nhị di nương, hôm nay tới cũng rất sớm, bây giờ chúng ta phải cùng mẫu thân và phụ thân đến Vinh Thân Vương phủ đề thân."
Bàng Lạc Tuyết trợn trắng mắt trong lòng, rõ ràng hôm qua đã nói rõ ràng, hôm nay lại muốn làm trò gì đây.
Qủa nhiên, biểu tình của Nhị phu nhân thay đổi, điềm đạm đáng yêu nhìn Bàng quốc công mà nói một cách ủy khuất: "Lão gia, thiếp phụng mệnh chăm sóc cho Băng nhi, chỉ là người cũng biết. Đứa trẻ này vẫn cho rằng ta hại Tam muội, tâm đã sớm có nút kết với ta, hôm qua thiếp thân đã phải khuyên một đêm." Nói xong Nhị phu nhân đột nhiên ngất xỉu ngã vào trong lòng Bàng Quốc công.
Vẻ mặt nha hoàn Thủy Trúc bên người Nhị phu nhân có phần lo lắng: "Lão gia, hôm qua Nhị phu nhân vì chăm sóc cho Tam tiểu thư mà một đêm không ngủ, chính là vì sợ Tam tiểu thư nghĩ quẩn trong lòng."
Bàng quốc công nhìn Dương thị: "Phu nhâ, bằng không hôm nào chúng ta... Nàng xem cái dạng này của Nhược Sênh."
Dương thị nhíu mày: "Lão gia, việc này ngày hôm qua đã bàn bạc xong xuôi, hiện nay sáng sớm cũng đã sai người đưa thiếp mời đến phủ Vinh Thân Vương, nếu hôm nay không đi sợ rằng Vinh Thân Vương sẽ hiểu nhầm..."
Nhị phu nhân trong lòng Bàng quốc công từ từ tỉnh lại, hơi thở không ổn định: "Lão gia, người vẫn lag không cần phải lo lắng cho ta, công tử... chuyện của công tử... Có vẻ quan trọng hơn..." Nói xong lại hôn mê bất tỉnh.
Bàng quốc công ôm lấy nhị phu nhân mà nói với Dương thị: "Vẫn là hôm nào thì đi đi, ta sẽ đưa lễ vật đến phủ Vinh Thân Vương." Nói xong cũng không quay đầu lại mà ôm Nhị phu nhân đi.
Bàng Sách dậy sớm, cố ý đến trong viện của Bàng Lạc Tuyết để gặp nàng, xem như nhận lỗi với Tuyết nhi. Cố ý đem theo mứt quả mà nàng thích ăn nhất.
Hôm nay Bàng Sách cố ý ăn diện một chút, chì thấy vô cùng tuấn tú, ngũ quan trên mặt rõ ràng như một loaij điêu khắc, khuôn mặt góc cạnh rất khôi ngô. Bề ngoài nhìn Bàng Sách như phóng đãng không câu nệ tiểu tiết, nhưng trong đôi mắt lại vô ý toát ra tinh quang, khiến người ta không dám nhìn. Đầu tóc đen dày, bên dưới đôi mày kiếm là một cặp mắt hoa đào hẹp dài, tràn đầy đa tình, khiến người khác không cẩn thận mà sa vào. Mũi cao thẳng, đôi môi mọng dày mỏng vừa đúng lúc này lại đang tươi cười đến khiến người khác hoa mắt.
Bàng Lạc Tuyết biết hôm nay là ngày quan trọng của ca ca, sáng sớm đã cố ý mặc một chiếc áo thêu phỉ thúy xanh biếc, váy dài xếp nếp tản ra như hơi nước màu xanh lá, trên người khoác thêm một áo lụa mỏng màu xanh biếc, bờ vai như được đẽo gọt, thắt lưng thon thon, da thịt nõn nà như U lan. Ba phần xinh đẹp kiều mỵ không xương. Không thể không nói, Bàng Lạc Tuyết càng trổ mã càng xinh đẹp, Tử Quyên cà một cây trâm Khổng Tước lên, hài lòng gật đầu.
"Tiểu thư thật sự rất xinh đẹp." Tử Tước nhìn Bàng Lạc Tuyết nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn toàn bộ trang phục của mình một chút: "Không thất lễ là được, dù sao hôm nay ca ca mới là nhân vật chính."
"Hôm nay lẽ ra tiểu thư có thể không cần đi." Tử Tước ở một bên vừa giúp Bàng Lạc Tuyết chỉnh váy vừa nói.
"Ta thấy Vinh Thân Vương trái lại rất thích gả Trường Nhạc công chúa đến nhà chúng ta, cũng không biết, cũn không biết, lần này hoàng thượng lại có chủ ý gì. Được rồi, đi thôi, đến chỗ mẫu thân thôi, đừng để nàng chờ đội sốt ruột."
Qủa nhiê vừa ra khỏi cửa, Bàng Lạc Tuyết cười xấu xa nhìn Bàng Sách, Bàng Sách vô cùng 囧: "Tuyết nhi nhìn ta như vậy làm gì?"
Bàng Lạc Tuyết nhìn trời trời không nói: "Không có gì a ca ca, cách ăn mặc hôm nay xem ra thật phong thần anh tuấn, Tuyết nhi chỉ cảm thấy hôm nay ca ca rất khác."
"Nào co, chẳng qua hôm nay dù sao cũng là đi đề thân, nên cùng muốn ăn mặc chỉnh chu một chút." Bàng Sách xấu hổ gãi giã đầu.
"Vậy sao còn chưa đi?" Bàng Lạc Tuyết khó hiểu.
"Này, cho muội, ăn đi, ngàn vạn lần đừng để phụ thân nhìn thấy." Nói xong đưa cho Bàng Lạc Tuyết một xâu hồ lô ngào đường.
Bàng Lạc Tuyết khó tin nhìn Bàng Sách, che miệng cười trộm, mỗi ngày Chính Dương đều đưa đến đây, bản thân mình cũng không thiếu, bất quá đã là ca ca của mình cho dù không muốn cũng không thể từ chối. Đưa tay nhận lấy. Màu sắc hồng nhuận của cây sơn trà quả nhiên không sai. Bàng Lạc Tuyết không để ý đến hình tượng cắn một miếng. Hương vị không tệ, chẳng qua kém xa hương vị mà Chính Dương đưa đến đây.
Bàng Lạc Tuyết cũng là bị Dự vương nuôi đến kén ăn, nên biết hồ lô kia là do Đồng Tước nếm tất cả hồ lô ngào đường của Đông Tần quốc. Cuối cùng mới chọn được một nhà, mà nhà làm được hương vị ngon nhất kia bị chiêu một đến làm trong Dự vương phủ, trở thành cái cớ trẻ con để mỗi ngày Triệu Chính Dương đến gặp Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết ăn xong hồ lô ngào đường thì tâm tình cũng tốt hơn hẳn, lôi kéo Bàng Sách: "Ca ca, chúng ta đi thôi."
Bàng Sách kéo tay Bàng Lạc Tuyết đi đến Cẩm Tú các.
Cẩm Tú các.
Tứ phu nhân từ sớm đã đến thỉnh an Dương thị, Bàng quốc công nhìn Tứ phu nhân thực sự khiêm tốn, cực kỳ hài lòng.
"Lão gia, hôm nay phải đến phủ Vinh Thân Vương đề thân, ta đã chuẩn bị tốt sính lễ mang theo, lão gia nhìn xem có phù hợp hay không?" Nói xong Dương thị đem lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt ra cho Bàng quốc công xem.
Được liệt kê trên giấy có trang sức, đồ may mặc, bạc cùng đồ dùng hằng ngày. Tính ra vòng vàng khảm san hô Đông Châu có một cái, trâm vàng trân châu lớn nhỏ mỗi cái có ba cây, ba đôi khuyên tai vàng mỗi cái khảm hai viên trân châu, hai vòng tay bằng vàng, cúc áo vàng bạc mỗi thứ một trăm hạt, ngọc trai, tiền vàng cùng với các thứ áo ngoài khác, vài chục tấm khăn trải giường bằng da chồn, da rái cá, da cáo, tơ lụa một trăm xấp, bông ba trăm cân. Bát chén, dĩa, bình bạc cùng chè xanh sử dụng trong phòng ăn, phòng trà. Tiền vàng được tặng, mười hai hoàng kim cho vương gia. Bạc trắng bảy trăm lượng, một bộ triều phụ da cáo, mũ đội đầu bằng lông chồn thơm, đai lưng vàng, khăn mặt, hà bao cùng các đồ vật khác, thắng yên ngựa có một. Đồ tặng cho mẫu thân của công chúa ba cặp khuyên tai vàng đính chân trâu, một bộ đồ da cáo,sáu tấm da rái cá, một bộ yên ngựa được chế tác tinh xảo. (editor suýt tắt thở -_-)
Bàng quốc công gật gật đầu: "Không tệ, phu nhân chuẩn bị vô vùng ổn thỏa, chuyện này sớm ngày được quyết định, chúng ta cũng an tâm một chút."
Tứ phu nhân phụ họa: "Đại công tử cùng Trường Nhạc công chúa trông rất xứng đôi, thật sự là một đôi uyên ương trẻ."
"Lại là Tứ muội muội nói ngọt." Dương thị cười đén run cả người.
"Yết kiến phụ thân, mẫu thân, Tứ di nương." Bàng Sách cùng Bàng Lạc Tuyết hành lễ.
"Hôm nay lại tới sớm như vậy, khó có được ngày Tuyết nhi cũng không muộn." Dương thị trêu ghẹo nói.
Bàng Lạc Tuyết thè lưỡi.
Bàng quốc công nhìn thoáng qua con trai của mình, cao lớn khôi ngô, vỗ vỗ vai Bàng Sách: "Sách nhi của chúng ta cũng đã hứa hôn, người phụ thân già này có thể được an ủi rồi."
Bàng Sách cười cười: "Đa tạ phụ thân."
Bàng Lạc Tuyết nhìn mọi người: "Sắc trời cũng không còn sớm, nhanh đi thôi, để ca ca bớt sốt ruột."
"Ừ, được, lên đường thôi."
"Đây là muốn đi đâu vậy?" Nhị phu nhân được Tiểu Vũ đỡ khoan thai đi đến.
"Yết kiến lão gia, phu nhân, Tứ muội hôm nay tới cũng thật sớ."
Bàng Lạc Tuyết dùn ánh mắt không có thiện cảm nhìn gương mặt người tới không có ý tốt của Nhị phu nhâ, tiến lên hành lễ nói: "Yết kiến Nhị di nương, hôm nay tới cũng rất sớm, bây giờ chúng ta phải cùng mẫu thân và phụ thân đến Vinh Thân Vương phủ đề thân."
Bàng Lạc Tuyết trợn trắng mắt trong lòng, rõ ràng hôm qua đã nói rõ ràng, hôm nay lại muốn làm trò gì đây.
Qủa nhiên, biểu tình của Nhị phu nhân thay đổi, điềm đạm đáng yêu nhìn Bàng quốc công mà nói một cách ủy khuất: "Lão gia, thiếp phụng mệnh chăm sóc cho Băng nhi, chỉ là người cũng biết. Đứa trẻ này vẫn cho rằng ta hại Tam muội, tâm đã sớm có nút kết với ta, hôm qua thiếp thân đã phải khuyên một đêm." Nói xong Nhị phu nhân đột nhiên ngất xỉu ngã vào trong lòng Bàng Quốc công.
Vẻ mặt nha hoàn Thủy Trúc bên người Nhị phu nhân có phần lo lắng: "Lão gia, hôm qua Nhị phu nhân vì chăm sóc cho Tam tiểu thư mà một đêm không ngủ, chính là vì sợ Tam tiểu thư nghĩ quẩn trong lòng."
Bàng quốc công nhìn Dương thị: "Phu nhâ, bằng không hôm nào chúng ta... Nàng xem cái dạng này của Nhược Sênh."
Dương thị nhíu mày: "Lão gia, việc này ngày hôm qua đã bàn bạc xong xuôi, hiện nay sáng sớm cũng đã sai người đưa thiếp mời đến phủ Vinh Thân Vương, nếu hôm nay không đi sợ rằng Vinh Thân Vương sẽ hiểu nhầm..."
Nhị phu nhân trong lòng Bàng quốc công từ từ tỉnh lại, hơi thở không ổn định: "Lão gia, người vẫn lag không cần phải lo lắng cho ta, công tử... chuyện của công tử... Có vẻ quan trọng hơn..." Nói xong lại hôn mê bất tỉnh.
Bàng quốc công ôm lấy nhị phu nhân mà nói với Dương thị: "Vẫn là hôm nào thì đi đi, ta sẽ đưa lễ vật đến phủ Vinh Thân Vương." Nói xong cũng không quay đầu lại mà ôm Nhị phu nhân đi.