Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Bàng Lạc Vũ ôm một bụng tức giận đi theo nhị phu nhân tới Hà Hương viên, lại không ngờ lão phu nhân lại không muốn tiếp bọn họ, điều này làm cho Bàng Lạc Vũ càng thêm tức giận, bây giờ nàng không chỉ là đại tiểu thư của Bàng quốc công, mà còn là Tấn vương phi tương lai, không ngờ lão già kia lại không muốn tiếp mình.
Nhị phu nhân hỏi "Lão phu nhân khó chịu sao?"
Vương ma ma nhìn nhị phu nhân nói "Nhị phu nhân, chẳng qua là lão phu nhân vì phu nhân thương tâm mà thôi, cho nên ở phật đường tụng kinh cầu phúc cho phu nhân, lại thêm Thu Nguyệt cô nương Die nd da nl e q uu ydo n cũng còn là một phế nhân, nên lão phu nhân cũng rất thương tâm, liền miễn nhị phu nhân bái kiến ."
Nhị phu nhân nhìn cửa phòng đóng chặt, len lén nhét một bao ngân lượng vào tayVương ma ma, Vương ma ma suy nghĩ một chút, cười nói "Nhị phu nhân khách khí như vậy, làm sao nô tỳ lại không biết xấu hổ mà không nhận đây."
"Ma ma khách khí, lão phu nhân ở đây, mong rằng ma ma nói tốt vài câu ở trước mặt lão phu nhân." Nhị phu nhân thấp giọng nói
Vương ma ma mặt mày rạng rỡ kề sát miệng vào tai nhị phu nhân thấp giọng nói "Lão phu nhân rất thương tâm với Thu Nguyệt cô nương, nói là nhất định phải chữa trị cho nàng ta thật tốt, quốc công gia, cũng là an bài không ít danh y."
Nhị phu nhân gật gật đầu, "Đa tạ ma ma, vậy chúng ta không quấy rầy lão phu nhân tụng kinh cầu phúc ."
"Nhị phu nhân đi thong thả."
Vương ma ma nhìn hai người đi khỏi, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, cái nhà này sớm đã thay đổi , nhị tiểu thư này quả nhiên là đang bàn tính kế .
Quả nhiên, nhị phu nhân mới vừa ra khỏi Hà Hương viên, nhìn sắc mặt bà không tốt, Bàng Lạc Vũ nhìn nhị phu nhân nghi ngờ nói "Mẫu thân, sao vậy?"
"Hừ, cái lão già kia, chẳng lẽ bổn phu nhân còn không bằng một nha hoàn. Ở trong lòng hắn địa vị của nha hoàn kia chắc cũng còn cao hơn con.”
Bàng Lạc Vũ nhíu mày "Mẫu thân đang nói nha hoàn kia."
"Ừ, đi thôi, ta muốn nhìn xem con tiện nhân kia bây giờ còn có bản lĩnh gì để mê hoặc lão gia." Nhị phu nhân nói
Huyền Lạc các
Thu Nguyệt thoi thóp nằm ở đó. Mặc dù thịt thối trên mặt của nàng đã bị xử lý, bắt đầu vảy kết, mặc dù đã bị câm và mù, nhưng lỗ tai của nàng đã được cứu chữa, đã có thể nghe thấy âm thanh, bây giờ trên mặt của nàng, ở nhiều chỗ mới kéo da non nên rất ngứa ngáy, khó nhịn được, mà nàng lại không có cách nào gãi để cho bớt ngứa.
"Két" Cửa bị đẩy ra.
"Nhị phu nhân, Thu Nguyệt cô nương đang ở bên trong. Nhưng lão gia đã phân phó, không được để người khác quấy rầy Thu Nguyệt cô nương, nhị phu nhân hãy mau một chút. Đừng làm khó cho nô tỳ."
"Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng thăm nàng, rất nhanh sẽ ra."
"Vậy nô tỳ đứng ở bên ngoài trông nom, nhị phu nhân mau một chút."
Trên giường Thu Nguyệt nghe thấy nhị phu nhân, trong lòng lạnh lẽo. Nữ nhân này tốt đến nỗi có thể đến thăm mình sao. Đáp án nhất định là không phải vậy .
Quả nhiên, nhị phu nhân nhìn người nằm trên giường, cười lạnh nói "Đây là nữ nhân được cha con yêu nhất, đã từng là nha hoàn của đại phu nhân, lại lấy oán trả ơn lúc trước thiếu chút nữa làm hại phu nhân sinh non."
Bàng Lạc Vũ tiến lên, cầm khăn tay che mũi cau mày nói "Nữ nhân này đã trở thành phế nhân, hoàn toàn thay đổi , nhìn thực buồn nôn. Không biết phụ thân giữ nàng làm gì." Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ chán ghét.
Nhị phu nhân nhìn trên bàn trang điểm có đủ loại trang sức, son môi, trâm cài tóc, đều là những thứ trang sức Thu Nguyệt thích nhất. Có thể thấy Bàng quốc công đối Thu Nguyệt rất để ý.
Bàn tay trắng nõn của Nhị phu nhân cầm lên một cây trâm cài, hồng bảo thạch rất đẹp, giống như luồng nước Lưu Tô đang chảy, trong lòng càng thêm đố kị "Cây trâm thực đẹp, thoạt nhìn liền biết giá trị xa xỉ của nó, rõ ràng ngươi đã trở thành phế nhân, lão gia còn đem trang sức châu báu như thế này thưởng cho ngươi, thật là mỉa mai Thu Nguyệt muội muội."
Trên giường, Thu Nguyệt nghe được câu này, trong lòng càng bi thương, bây giờ toàn thân của nàng ngứa ngáy khó nhịn,trong người như là có trăm ngàn con kiến đang gặm cắn máu thịt của nàng, lúc trước nếu không phải nàng đố kị Dương thị, sợ là mình còn có thể đứng đây khỏe mạnh cạnh tranh, không giống như bây giờ, thân thể không khác gì một phế nhân.
Trên giường thân thể Thu Nguyệt khẽ nhúc nhích, nhị phu nhân cười lạnh, ngồi ở bên giường cầm cây trâm xẹt qua da thịt của nàng khiến cho thân thể Thu Nguyệt run rẩy, nhị phu nhân cười hả hê, nhớ ngày đó mình cũng không sai nữ nhân này làm việc gì mờ ám, nên bây giờ khi nhìn thấy bộ dáng này thật làm người ta hả hê, nhưng hiện tại tiện nhân này lại cùng nàng hưởng thụ, trong lòng cảm thấy không cam tâm, nên cầm cây châm này hung hăng đâm vào thân thể Thu Nguyệt, lại hung hăng rút ra, trên đầu cây châm rỉ ra vài giọt máu.
Thu Nguyệt thống khổ lại không phát ra được thanh âm nào, thậm chí là trốn cũng không có cách nào để trốn, nhị phu nhân nhìn thấy cảnh này, trong lòng thoán đau xót một chút, nhị phu nhân cười nói: "Thu Nguyệt, thực sự là đa tạ ngươi, yên tâm, sau này ta sẽ đến thăm ngươi thường xuyên, để ngươi biết tỷ tỷ ta cũng muốn bồi hoàn lại cho ngươi."
"Chúng ta đi. Vũ nhi "
Hai người mới vừa đi, Vương ma ma đi tới bên cạnh Thu Nguyệt, cầm cây trâm mới vừa bị nhị phu nhân ném đi lên, hung hăng đâm vào người Thu Nguyệt, yên lặng ra khỏi phòng.
Mẫu đơn viên
Nơi đây vốn là nơi đại phu nhân cho phép Bàng Lạc Tuyết chế luyện phấn son trang điểm, bị Dương thị mua, kể từ khi giao cho Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết mua lại đồng ruộng thôn xóm lân cận, rồi mua lại dãy núi lân cận, bây giờ có đủ các loại hoa tươi cây ăn quả. Bàng Lạc Tuyết sai người quét tước viện sạch sẽ, bên trong có một hồ nước đủ loại hoa sen, bên cạnh có đủ các loại hoa cỏ cùng thảo dược an thần, phía sau là một ôn tuyền, không phải là ôn tuyền bình thường, lúc trước Bàng Lạc Tuyết mua nơi đây cũng là vì Sở Mộc Dương nhìn ra ôn tuyền này là dược tuyền, lại thả không ít dược liệu trong nước ấm, rất thích hợp cho thân thể Dương thị.
Bàng Lạc Tuyết cũng vì phương thuốc này mới quyết định đem Dương thị tới đây dưỡng bệnh .
Triệu Chính Dương sớm đã chờ ở chỗ này, dẫn theo không ít người tài ba khéo tượng đến chờ ở đây, hoàng hậu nghe thấy Dự vương nói Dương thị bệnh, liền sai hắn dẫn theo ngự y chuyên trách chữa trị cho bà, lại thưởng không ít dược liệu quý báu. Triệu Chính Dương mang tất cả dược liệu quý, dù sao cũng nhạc mẫu tương lai của mình.
Xe ngựa chạy chậm , người trong xe ngựa không cảm giác được xóc nảy chút nào.
Tới nơi, dược thảo thơm ngát làm cho người ta cũng cảm thấy thoải mái, Bàng Lạc Tuyết nhắm mắt lại ngửi một chút, không tệ, cách bố trí ở đây làm nàng rất hài lòng.
Dự vương tự mình chỉ huy hạ nhân trồng thảo dược Bàng Lạc Tuyết vừa mới sai người đưa tới, Bàng Lạc Tuyết nhìn thái dương hắn, dưới trán chảy nhiều mồ hôi, cảm thấy rất an tâm.
"Chính Dương, sao chàng không ở trong phòng chờ? Bên ngoài nắng nóng như vậy, nếu như phơi nắng sẽ bị cảm nắng , sợ là mẫu hậu trách tội ta ." Bàng Lạc Tuyết trêu ghẹo, cầm khăn tay giúp Triệu Chính Dương lau mồ hôi hột trên trán.
Dự vương nhếch khóe miệng cười giống như đứa nhỏ "Sao có thể, ở đây nàng trồng dược liệu, ta sợ những hạ nhân kia động tay đông chân làm không tốt, đành phải tự mình trông nom , ta là người luyện võ, cái này không là gì, huống chi mẫu hậu luôn luôn thiên vị với nàng, sợ là nếu ta làm không tốt mẫu hậu mới trách tội."
"Ngày càng ba hoa ." Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nói
Triệu Chính Dương cười nói "Có thể được Tuyết nhi lau mồ hôi, dù có phơi nắng cũng đáng giá, trong phòng cũng đã hết thuốc , mẫu hậu ra lệnh cho hai vị thái y đi theo tới đây chăm sóc phu nhân, để có thể giúp nàng giảm bớt lo âu."
Bàng Lạc Tuyết cảm động "Khi nào có dịp thiếp sẽ đích thân tiến cung khấu tạ mẫu hậu , trong phòng có bao nhiêu đó thuốc cũng được rồi."
"Ừ, nàng yên tâm, ta ở trong cung biết rất nhiểu người có dược thảo, chỉ mong đối phu nhân hữu dụng. Nhưng nàng cũng không cần lo lắng quá mức, phu nhân tốt bụng, hiền lành tự có phúc trời cho."
"Hi vọng là vậy, người đâu, tiễn phu nhân vào, cầm ô, không được để phu nhân phơi nắng."
"Ta đi đây."
Nói xong Dự vương sai người cầm lên một cái ô, đưa Dương thị đến bên giường.
Bàng Lạc Tuyết bên cạnh lấy ra một cây hương thơm ngát bên trong lư hương gas, có một luồng hương khí hoa mai tươi mát lạnh thấu xương, trên giường Dương thị lo lắng dần dần tỉnh lại.
Bàng Lạc Tuyết vội vàng tiến lên nắm tay Dương thị ân cần nói " dieendaanleequuydonnMẫu thân, có cảm giác khỏe lên không?"
Dương thị yếu ớt cười nhìn Bàng Lạc Tuyết "Mẫu thân cảm giác khá hơn nhiều, đã lâu không có ngủ yên ổn như thế ."
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười
Bên cạnh Dự vương vội vàng bưng một chén táo tàu tuyết cáp nói "Phu nhân vừa mới tỉnh, uống cái này thông cổ họng, thái y đã chuẩn bị dược thiện ."
Dương thị ngẩng đầu nhìn Dự vương hạ thấp người nói "Sao có thể làm phiền vương gia làm việc này "
"Phu nhân khách khí, đây là việc ta phải làm , đây là táo tàu tuyết cáp do mẫu hậu sai người cấp cho phu nhân bồi bổ thân thể, phu nhân không cần khách khí với Chính Dương "
Dương thị gật đầu, Bàng Lạc Tuyết nhận lấy bát đút Dương thị ăn từng miếng, Triệu Chính Dương tự mình mang chậu dược thảo, cố gắng nhẹ nhàng không để phát ra âm thanh quấy rầy Dương thị.
Dương thị rất hài lòng đứa bé này, mặc dù là con hoàng hậu, lại nhưng lại rất chững chạc, lại có lòng nhân từ, lại ất yêu thương Tuyết nhi, điều duy nhất làm Dương thị không hài lòng chính là hắn xuất thân hoàng thất mà thôi.
"Sao không thấy ca ca con?" Dương thị nhìn hai bên một lúc
Bàng Lạc Tuyết lau miệng Dương thị "Ca ca hôm nay giúp con làm việc, mẫu thân yên tâm, ca ca biết chỗ này, chờ ca ca trở về, con cùng ca ca chuyển đến đây ở chung với mẫu thân."
Dương thị nhíu mày "Như vậy sao được? ta ở đây thì có thể được, còn các con phải hồi phủ, nếu không sẽ bị người nói xấu "
Bàng Lạc Tuyết thoáng suy nghĩ một chút, Dương thị lo lắng vẫn có đạo lý .
"Mẫu thân yên tâm, vậy thỉnh thoảng con sẽ đến thăm người, mẫu thân đừng đuổi con đi, ban ngày con không có việc gì sẽ tới thăm người, sau này người yên tâm ở nơi này, đừng lo lắng chuyện gì nữa, Tử Tước và Lục Phù sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt, con cũng phái mấy nha hoàn biết võ công bảo hộ mẫu thân, nếu mẫu thân muốn phân phó trực tiếp thì hãy sao các nàng làm. "
Dương thị vỗ tay Bàng Lạc Tuyết, Triệu Chính Dương nói "Nơi này cách vương phủ ta không xa, phu nhân có nhu cầu cứ sai người đến nói, Chính Dương nhất định sẽ tận lực , ta sẽ gia tăng tuần tra phủ doãn này, phu nhân không cần lo lắng, an tâm dưỡng bệnh ."
Bàng Lạc Tuyết cảm kích nhìn Dự vương.
Thân thể Dương thị đã rất suy yếu , nói một hồi, lại cảm thấy mệt mỏi, Bàng Lạc Tuyết tự mình đắp chăn cho bà, giữa hè, ở gần núi khó có thể mát lạnh.
Bàng Lạc Tuyết theo Dự vương đi ra ngoài, đóng cửa phòng, nhìn trong viện dược thảo vui vẻ mở miệng nói "Đa tạ chàng hao tâm suy nghĩ như vậy "
"Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy "
Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết nhếch lên, cho Dự vương một nụ cười thật to, Triệu Chính Dương nhìn nàng tươi cười thật xinh đẹp, trong lòng âm thầm thề, dù cho hóa thân thành ma, cũng cố gắng bảo vệ nụ cười tươi đẹp này.
Nhị phu nhân hỏi "Lão phu nhân khó chịu sao?"
Vương ma ma nhìn nhị phu nhân nói "Nhị phu nhân, chẳng qua là lão phu nhân vì phu nhân thương tâm mà thôi, cho nên ở phật đường tụng kinh cầu phúc cho phu nhân, lại thêm Thu Nguyệt cô nương Die nd da nl e q uu ydo n cũng còn là một phế nhân, nên lão phu nhân cũng rất thương tâm, liền miễn nhị phu nhân bái kiến ."
Nhị phu nhân nhìn cửa phòng đóng chặt, len lén nhét một bao ngân lượng vào tayVương ma ma, Vương ma ma suy nghĩ một chút, cười nói "Nhị phu nhân khách khí như vậy, làm sao nô tỳ lại không biết xấu hổ mà không nhận đây."
"Ma ma khách khí, lão phu nhân ở đây, mong rằng ma ma nói tốt vài câu ở trước mặt lão phu nhân." Nhị phu nhân thấp giọng nói
Vương ma ma mặt mày rạng rỡ kề sát miệng vào tai nhị phu nhân thấp giọng nói "Lão phu nhân rất thương tâm với Thu Nguyệt cô nương, nói là nhất định phải chữa trị cho nàng ta thật tốt, quốc công gia, cũng là an bài không ít danh y."
Nhị phu nhân gật gật đầu, "Đa tạ ma ma, vậy chúng ta không quấy rầy lão phu nhân tụng kinh cầu phúc ."
"Nhị phu nhân đi thong thả."
Vương ma ma nhìn hai người đi khỏi, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, cái nhà này sớm đã thay đổi , nhị tiểu thư này quả nhiên là đang bàn tính kế .
Quả nhiên, nhị phu nhân mới vừa ra khỏi Hà Hương viên, nhìn sắc mặt bà không tốt, Bàng Lạc Vũ nhìn nhị phu nhân nghi ngờ nói "Mẫu thân, sao vậy?"
"Hừ, cái lão già kia, chẳng lẽ bổn phu nhân còn không bằng một nha hoàn. Ở trong lòng hắn địa vị của nha hoàn kia chắc cũng còn cao hơn con.”
Bàng Lạc Vũ nhíu mày "Mẫu thân đang nói nha hoàn kia."
"Ừ, đi thôi, ta muốn nhìn xem con tiện nhân kia bây giờ còn có bản lĩnh gì để mê hoặc lão gia." Nhị phu nhân nói
Huyền Lạc các
Thu Nguyệt thoi thóp nằm ở đó. Mặc dù thịt thối trên mặt của nàng đã bị xử lý, bắt đầu vảy kết, mặc dù đã bị câm và mù, nhưng lỗ tai của nàng đã được cứu chữa, đã có thể nghe thấy âm thanh, bây giờ trên mặt của nàng, ở nhiều chỗ mới kéo da non nên rất ngứa ngáy, khó nhịn được, mà nàng lại không có cách nào gãi để cho bớt ngứa.
"Két" Cửa bị đẩy ra.
"Nhị phu nhân, Thu Nguyệt cô nương đang ở bên trong. Nhưng lão gia đã phân phó, không được để người khác quấy rầy Thu Nguyệt cô nương, nhị phu nhân hãy mau một chút. Đừng làm khó cho nô tỳ."
"Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng thăm nàng, rất nhanh sẽ ra."
"Vậy nô tỳ đứng ở bên ngoài trông nom, nhị phu nhân mau một chút."
Trên giường Thu Nguyệt nghe thấy nhị phu nhân, trong lòng lạnh lẽo. Nữ nhân này tốt đến nỗi có thể đến thăm mình sao. Đáp án nhất định là không phải vậy .
Quả nhiên, nhị phu nhân nhìn người nằm trên giường, cười lạnh nói "Đây là nữ nhân được cha con yêu nhất, đã từng là nha hoàn của đại phu nhân, lại lấy oán trả ơn lúc trước thiếu chút nữa làm hại phu nhân sinh non."
Bàng Lạc Vũ tiến lên, cầm khăn tay che mũi cau mày nói "Nữ nhân này đã trở thành phế nhân, hoàn toàn thay đổi , nhìn thực buồn nôn. Không biết phụ thân giữ nàng làm gì." Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ chán ghét.
Nhị phu nhân nhìn trên bàn trang điểm có đủ loại trang sức, son môi, trâm cài tóc, đều là những thứ trang sức Thu Nguyệt thích nhất. Có thể thấy Bàng quốc công đối Thu Nguyệt rất để ý.
Bàn tay trắng nõn của Nhị phu nhân cầm lên một cây trâm cài, hồng bảo thạch rất đẹp, giống như luồng nước Lưu Tô đang chảy, trong lòng càng thêm đố kị "Cây trâm thực đẹp, thoạt nhìn liền biết giá trị xa xỉ của nó, rõ ràng ngươi đã trở thành phế nhân, lão gia còn đem trang sức châu báu như thế này thưởng cho ngươi, thật là mỉa mai Thu Nguyệt muội muội."
Trên giường, Thu Nguyệt nghe được câu này, trong lòng càng bi thương, bây giờ toàn thân của nàng ngứa ngáy khó nhịn,trong người như là có trăm ngàn con kiến đang gặm cắn máu thịt của nàng, lúc trước nếu không phải nàng đố kị Dương thị, sợ là mình còn có thể đứng đây khỏe mạnh cạnh tranh, không giống như bây giờ, thân thể không khác gì một phế nhân.
Trên giường thân thể Thu Nguyệt khẽ nhúc nhích, nhị phu nhân cười lạnh, ngồi ở bên giường cầm cây trâm xẹt qua da thịt của nàng khiến cho thân thể Thu Nguyệt run rẩy, nhị phu nhân cười hả hê, nhớ ngày đó mình cũng không sai nữ nhân này làm việc gì mờ ám, nên bây giờ khi nhìn thấy bộ dáng này thật làm người ta hả hê, nhưng hiện tại tiện nhân này lại cùng nàng hưởng thụ, trong lòng cảm thấy không cam tâm, nên cầm cây châm này hung hăng đâm vào thân thể Thu Nguyệt, lại hung hăng rút ra, trên đầu cây châm rỉ ra vài giọt máu.
Thu Nguyệt thống khổ lại không phát ra được thanh âm nào, thậm chí là trốn cũng không có cách nào để trốn, nhị phu nhân nhìn thấy cảnh này, trong lòng thoán đau xót một chút, nhị phu nhân cười nói: "Thu Nguyệt, thực sự là đa tạ ngươi, yên tâm, sau này ta sẽ đến thăm ngươi thường xuyên, để ngươi biết tỷ tỷ ta cũng muốn bồi hoàn lại cho ngươi."
"Chúng ta đi. Vũ nhi "
Hai người mới vừa đi, Vương ma ma đi tới bên cạnh Thu Nguyệt, cầm cây trâm mới vừa bị nhị phu nhân ném đi lên, hung hăng đâm vào người Thu Nguyệt, yên lặng ra khỏi phòng.
Mẫu đơn viên
Nơi đây vốn là nơi đại phu nhân cho phép Bàng Lạc Tuyết chế luyện phấn son trang điểm, bị Dương thị mua, kể từ khi giao cho Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết mua lại đồng ruộng thôn xóm lân cận, rồi mua lại dãy núi lân cận, bây giờ có đủ các loại hoa tươi cây ăn quả. Bàng Lạc Tuyết sai người quét tước viện sạch sẽ, bên trong có một hồ nước đủ loại hoa sen, bên cạnh có đủ các loại hoa cỏ cùng thảo dược an thần, phía sau là một ôn tuyền, không phải là ôn tuyền bình thường, lúc trước Bàng Lạc Tuyết mua nơi đây cũng là vì Sở Mộc Dương nhìn ra ôn tuyền này là dược tuyền, lại thả không ít dược liệu trong nước ấm, rất thích hợp cho thân thể Dương thị.
Bàng Lạc Tuyết cũng vì phương thuốc này mới quyết định đem Dương thị tới đây dưỡng bệnh .
Triệu Chính Dương sớm đã chờ ở chỗ này, dẫn theo không ít người tài ba khéo tượng đến chờ ở đây, hoàng hậu nghe thấy Dự vương nói Dương thị bệnh, liền sai hắn dẫn theo ngự y chuyên trách chữa trị cho bà, lại thưởng không ít dược liệu quý báu. Triệu Chính Dương mang tất cả dược liệu quý, dù sao cũng nhạc mẫu tương lai của mình.
Xe ngựa chạy chậm , người trong xe ngựa không cảm giác được xóc nảy chút nào.
Tới nơi, dược thảo thơm ngát làm cho người ta cũng cảm thấy thoải mái, Bàng Lạc Tuyết nhắm mắt lại ngửi một chút, không tệ, cách bố trí ở đây làm nàng rất hài lòng.
Dự vương tự mình chỉ huy hạ nhân trồng thảo dược Bàng Lạc Tuyết vừa mới sai người đưa tới, Bàng Lạc Tuyết nhìn thái dương hắn, dưới trán chảy nhiều mồ hôi, cảm thấy rất an tâm.
"Chính Dương, sao chàng không ở trong phòng chờ? Bên ngoài nắng nóng như vậy, nếu như phơi nắng sẽ bị cảm nắng , sợ là mẫu hậu trách tội ta ." Bàng Lạc Tuyết trêu ghẹo, cầm khăn tay giúp Triệu Chính Dương lau mồ hôi hột trên trán.
Dự vương nhếch khóe miệng cười giống như đứa nhỏ "Sao có thể, ở đây nàng trồng dược liệu, ta sợ những hạ nhân kia động tay đông chân làm không tốt, đành phải tự mình trông nom , ta là người luyện võ, cái này không là gì, huống chi mẫu hậu luôn luôn thiên vị với nàng, sợ là nếu ta làm không tốt mẫu hậu mới trách tội."
"Ngày càng ba hoa ." Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nói
Triệu Chính Dương cười nói "Có thể được Tuyết nhi lau mồ hôi, dù có phơi nắng cũng đáng giá, trong phòng cũng đã hết thuốc , mẫu hậu ra lệnh cho hai vị thái y đi theo tới đây chăm sóc phu nhân, để có thể giúp nàng giảm bớt lo âu."
Bàng Lạc Tuyết cảm động "Khi nào có dịp thiếp sẽ đích thân tiến cung khấu tạ mẫu hậu , trong phòng có bao nhiêu đó thuốc cũng được rồi."
"Ừ, nàng yên tâm, ta ở trong cung biết rất nhiểu người có dược thảo, chỉ mong đối phu nhân hữu dụng. Nhưng nàng cũng không cần lo lắng quá mức, phu nhân tốt bụng, hiền lành tự có phúc trời cho."
"Hi vọng là vậy, người đâu, tiễn phu nhân vào, cầm ô, không được để phu nhân phơi nắng."
"Ta đi đây."
Nói xong Dự vương sai người cầm lên một cái ô, đưa Dương thị đến bên giường.
Bàng Lạc Tuyết bên cạnh lấy ra một cây hương thơm ngát bên trong lư hương gas, có một luồng hương khí hoa mai tươi mát lạnh thấu xương, trên giường Dương thị lo lắng dần dần tỉnh lại.
Bàng Lạc Tuyết vội vàng tiến lên nắm tay Dương thị ân cần nói " dieendaanleequuydonnMẫu thân, có cảm giác khỏe lên không?"
Dương thị yếu ớt cười nhìn Bàng Lạc Tuyết "Mẫu thân cảm giác khá hơn nhiều, đã lâu không có ngủ yên ổn như thế ."
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười
Bên cạnh Dự vương vội vàng bưng một chén táo tàu tuyết cáp nói "Phu nhân vừa mới tỉnh, uống cái này thông cổ họng, thái y đã chuẩn bị dược thiện ."
Dương thị ngẩng đầu nhìn Dự vương hạ thấp người nói "Sao có thể làm phiền vương gia làm việc này "
"Phu nhân khách khí, đây là việc ta phải làm , đây là táo tàu tuyết cáp do mẫu hậu sai người cấp cho phu nhân bồi bổ thân thể, phu nhân không cần khách khí với Chính Dương "
Dương thị gật đầu, Bàng Lạc Tuyết nhận lấy bát đút Dương thị ăn từng miếng, Triệu Chính Dương tự mình mang chậu dược thảo, cố gắng nhẹ nhàng không để phát ra âm thanh quấy rầy Dương thị.
Dương thị rất hài lòng đứa bé này, mặc dù là con hoàng hậu, lại nhưng lại rất chững chạc, lại có lòng nhân từ, lại ất yêu thương Tuyết nhi, điều duy nhất làm Dương thị không hài lòng chính là hắn xuất thân hoàng thất mà thôi.
"Sao không thấy ca ca con?" Dương thị nhìn hai bên một lúc
Bàng Lạc Tuyết lau miệng Dương thị "Ca ca hôm nay giúp con làm việc, mẫu thân yên tâm, ca ca biết chỗ này, chờ ca ca trở về, con cùng ca ca chuyển đến đây ở chung với mẫu thân."
Dương thị nhíu mày "Như vậy sao được? ta ở đây thì có thể được, còn các con phải hồi phủ, nếu không sẽ bị người nói xấu "
Bàng Lạc Tuyết thoáng suy nghĩ một chút, Dương thị lo lắng vẫn có đạo lý .
"Mẫu thân yên tâm, vậy thỉnh thoảng con sẽ đến thăm người, mẫu thân đừng đuổi con đi, ban ngày con không có việc gì sẽ tới thăm người, sau này người yên tâm ở nơi này, đừng lo lắng chuyện gì nữa, Tử Tước và Lục Phù sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt, con cũng phái mấy nha hoàn biết võ công bảo hộ mẫu thân, nếu mẫu thân muốn phân phó trực tiếp thì hãy sao các nàng làm. "
Dương thị vỗ tay Bàng Lạc Tuyết, Triệu Chính Dương nói "Nơi này cách vương phủ ta không xa, phu nhân có nhu cầu cứ sai người đến nói, Chính Dương nhất định sẽ tận lực , ta sẽ gia tăng tuần tra phủ doãn này, phu nhân không cần lo lắng, an tâm dưỡng bệnh ."
Bàng Lạc Tuyết cảm kích nhìn Dự vương.
Thân thể Dương thị đã rất suy yếu , nói một hồi, lại cảm thấy mệt mỏi, Bàng Lạc Tuyết tự mình đắp chăn cho bà, giữa hè, ở gần núi khó có thể mát lạnh.
Bàng Lạc Tuyết theo Dự vương đi ra ngoài, đóng cửa phòng, nhìn trong viện dược thảo vui vẻ mở miệng nói "Đa tạ chàng hao tâm suy nghĩ như vậy "
"Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy "
Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết nhếch lên, cho Dự vương một nụ cười thật to, Triệu Chính Dương nhìn nàng tươi cười thật xinh đẹp, trong lòng âm thầm thề, dù cho hóa thân thành ma, cũng cố gắng bảo vệ nụ cười tươi đẹp này.
Bình luận facebook