Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 387
Thương Dực nghe thủ hạ bẩm báo biết hoàng hậu đã chết rồi, hơn nữa là một cái chết trong khuất nhục thì cũng cảm thấy hả hê. Đường đường là một hoàng hậu của cả một quốc gia dĩ nhiên lại rơi vào kết cục này cũng chỉ có thể nói nàng gieo gió gặt bão.
"Thi thể đâu?" Thương Dực hỏi.
"Thưa công tử, thi thể của nàng vẫn còn lưu lại trong thiên lao, không biết công tử dự định xử trí như thế nào?"
Thương Dực cười lạnh: "Tỷ tỷ ta bị nàng ta khuất nhục so với hoàng hậu không ít rồi. Ngươi hãy đốt một cây đuốc ném nàng tới bãi tha ma đi. Ta muốn nàng chết không có chỗ chôn."
"Tuân lệnh công tử, thuộc hạ thi hành ngay."
Thương Dực vung tay, bước kế tiếp chính là nhị hoàng tử. Đại hoàng tử chắc chắn cũng không thể sống nổi nữa.
"Tỷ tỷ, tỷ hãy chờ xem, đệ sẽ nhanh chóng đưa những người này đến cho tỷ."
Bên trong hoàng cung đã sớm nhuộm một tình cảnh bi thảm, cả gia tộc bên phía hoàng hậu đều quỳ gối bên ngoài cửa cung thỉnh tội. Bất kể mọi chuyện xảy ra như thế nào, hoàng hậu có phải bị mưu hại hay không nhưng nàng đã làm những chuyện hoang đường rồi, bây giờ cũng đã không có cách nào cứu vãn. Điều bọn họ có thể làm lúc này chính là bảo vệ tính mạng của đại hoàng tử, bằng mọi cách phải làm cho hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, có như thế sự hy sinh của hoàng hậu mới xem như là đáng giá. Mấy ngày nay hoàng đế vẫn luôn không thèm gặp bọn họ, trong lòng bọn họ càng ngày càng lo lắng bất an.
"Phụ thân, làm sao bây giờ? Hoàng hậu nương nương đã chết ở trong ngục rồi, thi thể cũng chưa được xử lý. Chẳng lẽ hoàng đế thật sự nhẫn tâm vậy sao?"
Gia chủ nhà họ Vương nhìn nhi tử của chính mình, môi đều trở nên trắng bệch. Phải biết bọn họ đã quỳ ở đây ba ngày ba đêm rồi: "Đại hoàng tử còn sống sót là được. Lúc này cũng không phải lúc quản muội muội ngươi nữa, nàng chết cũng do nàng gieo gió gặt bão, hiện tại chỉ có thể bảo vệ đại hoàng tử thôi."
"Vâng."
Vương lão gia nhìn nhi tử của chính mình lại thở dài kích động.
"Vương đại nhân, ngài vẫn còn quỳ ở nơi này sao?"
Nhị hoàng tử đắc ý nhìn người nhà họ Vương, hiện tại ngôi vị hoàng tử chỉ còn lại một mình hắn. Vậy cũng có thể tưởng tượng ra ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về ai rồi.
"Thần bái kiến nhị hoàng tử, đại hoàng tử vô tội, thần đương nhiên phải giúp đại hoàng tử gặp hoàng thượng bẩm tấu."
Nhị hoàng tử trầm ngâm nửa ngày: "Không sai, chỉ là kết quả cũng không thể thay đổi được gì. Vương đại nhân cũng đã lớn tuổi, vẫn nên trở về đi thôi."
"Đại hoàng tử nhất định là bị người khác mưu hại, thần cũng tin tưởng hoàng hậu nương nương. Nhị hoàng tử cũng đừng quên, bệ hạ còn có một nhi tử khác vẫn còn lưu lạc ở bên ngoài. Nếu bàn luận về huyết thống, nhi tử đó còn là đại ca của nhi tử hoàng hậu."
Quả nhiên lúc này sắc mặt của nhị hoàng tử khẽ biến. Phủ Thương gia đã có người ở, tuy rằng hắn cũng đã từng nghe nói qua nhưng khi được thông báo rằng nơi đó còn có cao thủ canh gác. Ngoài ra, nghe nói hoàng thất Hải quốc cũng ở đó nên hoàng đế Bắc Yến đều không dám chống đối. Hắn hiện giờ cũng không ngốc đến như vậy.
"Hừ, lúc ra đi tứ đệ vẫn còn nhỏ nên chuyện hắn có thể sống sót hay không, ta cũng không hay biết. Có điều, chờ sau này ta gặp phụ hoàng, nhất định ta sẽ cầu xin giúp ngài, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy, đại hoàng tử vẫn luôn chăm sóc ta rất tốt."
Vương đại nhân liếc mắt nhìn nhị hoàng tử đắc ý: "Đa tạ nhị hoàng tử."
"Đi thôi, đi bẩm báo với phụ hoàng, nói rằng bổn hoàng tử đến rồi."
"Vâng, kính xin nhị hoàng tử chờ chốc lát." Thị vệ đứng ở cửa nói.
Chỉ chốc lát sau, thị vệ trở về cung kính đón nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử đắc ý nhìn Vương đại nhân, ngẩng đầu hướng về bên trong hoàng cung.
Lúc này hoàng đế cũng đang phiền muộn buồn rầu, đại hoàng tử không phải con trai của hắn, như vậy ngôi vị hoàng đế chính là của nhị hoàng tử. Thế nhưng Hải quốc gửi công văn đến báo tin rằng Thương hoàng hậu đã từng giao nhi tử cho bọn họ, hiện tại bọn hắn sẽ mang tứ hoàng tử trở về, đồng thời ngày mai sẽ mang theo tứ điện hạ vào yết kiến. Đây mới thực sự là điều khiến hắn đau đầu, chẳng lẽ người của Hải quốc đến đây cũng vì ngôi vị hoàng đế của Bắc Yến quốc bọn hắn?
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất.
Hoàng đế cau mày, trên mặt đều là vẻ mệt mỏi.
"Đứng lên đi. Sao vào lúc này lại tiến cung?"
Nhị hoàng tử nhìn khuôn mặt hoàng đế tràn đầy vẻ mệt mỏi, hắn cũng lập tức bày ra một bộ dáng hiếu tử "Phụ hoàng, người làm sao vậy?"
Hoàng đế thở dài, đem tấu chương trên bàn đưa cho nhị hoàng tử: "Con xem một chút."
Nhị hoàng tử nhận lấy, mở ra, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Thì ra chuyện này cũng không phải “không có lửa mà lại có khói”.
"Phụ hoàng! Chúng ta chưa chắc chắn được tứ đệ có phải thật sự là nhi tử của người hay không. Lại nói từ trước đến giờ, Hải quốc đều không xen vào chuyện riêng của tứ quốc mà."
"Bọn họ cũng không hề nói gì, chỉ muốn đưa hắn tới đây mà thôi."
Tuy hoàng đế nói bọn họ chỉ muốn đưa nhi tử đến đây yết kiến mà thôi nhưng ngay chính bản thân hắn cũng đang ngờ ngợ có chuyện gì đó đã xảy ra.
"Phụ hoàng thật sự tin Hải quốc chỉ muốn đưa tứ hoàng đệ đến đây thôi sao?" Nhị hoàng tử hỏi tiếp: "Chỉ sợ Hải quốc cũng không có lòng tốt như vậy, họ muốn khống chế Bắc Yến quốc chúng ta."
Hoàng đế cau mày.Nhị hoàng tử nhìn hoàng đế không có quyết định gì, suy nghĩ một chút "Phụ hoàng, người của Vương gia vẫn còn quỳ ở bên ngoài. Con thấy Vương đại nhân cũng đã lớn tuổi, chắc không chịu đựng được bao lâu."
Hoàng đế lại nghĩ đến chính mình ngốc nghếch lại cư nhiên nuôi nhi tử cho người khác hơn hai mươi năm trời thì nỗi tức giận dâng cao, lồng ngực đang như có thứ gì chèn ép. Uyển phi nói rất đúng, hắn nên sớm giết đứa nhi tử này thì tốt hơn.
"Trẫm đã cẩn thận sai người tra xét, hoàng hậu thật là có bản lĩnh, trẫm thực sự hối hận vì bị nàng lừa bấy lâu nay." Hoàng đế lại dùng tay vỗ bàn rầm rầm.
"Phụ hoàng bớt giận, còn đại hoàng tử thì sao?" Nhị hoàng tử thử dò xét nói.
"Cái gì mà đại hoàng tử, nó chính là tôn tử của tên khốn Vinh thân vương kia. Ngươi mau đi truyền ý chỉ của trẫm, để hắn đi theo mẫu hậu của hắn đi." Hoàng đế lạnh giọng nói. Tôn nghiêm của một vị hoàng đế không cho phép người khác hành động như thế với mình.
"Phụ hoàng đã quyết định rồi thì nhi thần xin tuân mệnh. Vậy còn Vương gia?" Nhị hoàng tử biết Vương gia cũng không thể cứu hoàng huynh được nữa, vậy giữ lại hắn cũng chỉ có gieo vạ.
"Nhốt vào thiên lao chờ đợi xử lý."
"Nhi thần tuân chỉ!" Tuy trong lòng nhị hoàng tử rất hài lòng nhưng hắn cũng không để lộ ra nét mừng.
Hoàng đế thoả mãn gật gù "Mặc kệ chiếu thư của hoàng thất hải quốc gửi đến có phải là sự thực hay không nhưng hiện tại con chính là hoàng tử duy nhất ở Bắc Yến này."
Nhị hoàng tử kinh hỉ ngẩng đầu, hoàng đế lại nói rất rõ ràng, điều này mang ý nghĩa rằng ngôi vị hoàng đế tương lai thuộc về hắn rồi.
"Nhi thần chắc chắn tận tâm tận lực, tất nhiên sẽ không phụ lòng phụ hoàng." Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất trịnh trọng nói.
"Lui xuống đi, trẫm mệt mỏi."
"Vâng, phụ hoàng bảo trọng thân thể." Nhị hoàng tử nói lời này có vẻ thành tâm hơn nhiều.
"Đi đi."
"Nhi thần xin cáo lui."
Nhị hoàng tử xoay người rời đi, dưới bàn chân hận không thể dậm mạnh hơn nữa thế nhưng lúc này hắn chỉ có thể bước một cách khẽ khàng mà thôi.
"Bệ hạ, lẽ nào không điều tra rõ ngọn nguồn? Lỡ đâu đại hoàng tử bị oan uổng thì sao?" Công công nói.
"Đã điều tra rõ rồi, trẫm sợ nếu tiếp tục sẽ bị bên phía hoàng hậu làm cho tức chết. Nữ nhân này chết thực đáng đời."
"Vậy còn tứ điện hạ?"
Hoàng đế đau đầu nói "Chờ Hải quốc đem người tới rồi nói tiếp."
"Bệ hạ thực sự mệt nhọc, ngài cũng nhanh chóng nghỉ ngơi một lát, lão nô đi gọi thái y."
....................
Nhị hoàng tử cầm thánh chỉ, nhìn Vương đại nhân vẫn còn quỳ trên mặt đất "Người đâu!"
"Nhị hoàng tử!"
Vương đại nhân nhìn nhị hoàng tử xuân phong đắc ý (Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi)thì mí mắt giật giật.
"Phụ hoàng có chỉ, toàn bộ người của Vương gia bị bắt nhốt vào thiên lao chờ xét xử."
Vương đại nhân mở to hai mắt nhìn nhị hoàng tử "Không thể, không thể, ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn gặp bệ hạ."
Nhị hoàng tử đắc ý nhìn Vương gia "Vương đại nhân, nói cho ngươi một tin tức tốt, phụ hoàng đã ra lệnh xử tử đại hoàng tử. Chẳng mấy chốc nữa, các ngươi cũng sẽ được đoàn tụ nơi lòng đất thôi."
Vương đại nhân vốn đã lớn tuổi, lại thêm vào quỳ lâu như vậy nên liền hôn mê bất tỉnh. Những người còn lại nhìn thị vệ bao vây thì hô to oan uổng.
"Còn đứng đó làm gì? Mau giải bọn họ vào thiên lao." Nhị hoàng tử lạnh lùng nói.
"Vâng, thưa nhị hoàng tử."
"Hừ! Còn muốn đấu với ta sao? Ta xem các ngươi làm cách nào để đấu với ta?"
"Đi, đi đến phủ đại hoàng tử truyền thánh chỉ."
"Vâng."
"Thi thể đâu?" Thương Dực hỏi.
"Thưa công tử, thi thể của nàng vẫn còn lưu lại trong thiên lao, không biết công tử dự định xử trí như thế nào?"
Thương Dực cười lạnh: "Tỷ tỷ ta bị nàng ta khuất nhục so với hoàng hậu không ít rồi. Ngươi hãy đốt một cây đuốc ném nàng tới bãi tha ma đi. Ta muốn nàng chết không có chỗ chôn."
"Tuân lệnh công tử, thuộc hạ thi hành ngay."
Thương Dực vung tay, bước kế tiếp chính là nhị hoàng tử. Đại hoàng tử chắc chắn cũng không thể sống nổi nữa.
"Tỷ tỷ, tỷ hãy chờ xem, đệ sẽ nhanh chóng đưa những người này đến cho tỷ."
Bên trong hoàng cung đã sớm nhuộm một tình cảnh bi thảm, cả gia tộc bên phía hoàng hậu đều quỳ gối bên ngoài cửa cung thỉnh tội. Bất kể mọi chuyện xảy ra như thế nào, hoàng hậu có phải bị mưu hại hay không nhưng nàng đã làm những chuyện hoang đường rồi, bây giờ cũng đã không có cách nào cứu vãn. Điều bọn họ có thể làm lúc này chính là bảo vệ tính mạng của đại hoàng tử, bằng mọi cách phải làm cho hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, có như thế sự hy sinh của hoàng hậu mới xem như là đáng giá. Mấy ngày nay hoàng đế vẫn luôn không thèm gặp bọn họ, trong lòng bọn họ càng ngày càng lo lắng bất an.
"Phụ thân, làm sao bây giờ? Hoàng hậu nương nương đã chết ở trong ngục rồi, thi thể cũng chưa được xử lý. Chẳng lẽ hoàng đế thật sự nhẫn tâm vậy sao?"
Gia chủ nhà họ Vương nhìn nhi tử của chính mình, môi đều trở nên trắng bệch. Phải biết bọn họ đã quỳ ở đây ba ngày ba đêm rồi: "Đại hoàng tử còn sống sót là được. Lúc này cũng không phải lúc quản muội muội ngươi nữa, nàng chết cũng do nàng gieo gió gặt bão, hiện tại chỉ có thể bảo vệ đại hoàng tử thôi."
"Vâng."
Vương lão gia nhìn nhi tử của chính mình lại thở dài kích động.
"Vương đại nhân, ngài vẫn còn quỳ ở nơi này sao?"
Nhị hoàng tử đắc ý nhìn người nhà họ Vương, hiện tại ngôi vị hoàng tử chỉ còn lại một mình hắn. Vậy cũng có thể tưởng tượng ra ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về ai rồi.
"Thần bái kiến nhị hoàng tử, đại hoàng tử vô tội, thần đương nhiên phải giúp đại hoàng tử gặp hoàng thượng bẩm tấu."
Nhị hoàng tử trầm ngâm nửa ngày: "Không sai, chỉ là kết quả cũng không thể thay đổi được gì. Vương đại nhân cũng đã lớn tuổi, vẫn nên trở về đi thôi."
"Đại hoàng tử nhất định là bị người khác mưu hại, thần cũng tin tưởng hoàng hậu nương nương. Nhị hoàng tử cũng đừng quên, bệ hạ còn có một nhi tử khác vẫn còn lưu lạc ở bên ngoài. Nếu bàn luận về huyết thống, nhi tử đó còn là đại ca của nhi tử hoàng hậu."
Quả nhiên lúc này sắc mặt của nhị hoàng tử khẽ biến. Phủ Thương gia đã có người ở, tuy rằng hắn cũng đã từng nghe nói qua nhưng khi được thông báo rằng nơi đó còn có cao thủ canh gác. Ngoài ra, nghe nói hoàng thất Hải quốc cũng ở đó nên hoàng đế Bắc Yến đều không dám chống đối. Hắn hiện giờ cũng không ngốc đến như vậy.
"Hừ, lúc ra đi tứ đệ vẫn còn nhỏ nên chuyện hắn có thể sống sót hay không, ta cũng không hay biết. Có điều, chờ sau này ta gặp phụ hoàng, nhất định ta sẽ cầu xin giúp ngài, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy, đại hoàng tử vẫn luôn chăm sóc ta rất tốt."
Vương đại nhân liếc mắt nhìn nhị hoàng tử đắc ý: "Đa tạ nhị hoàng tử."
"Đi thôi, đi bẩm báo với phụ hoàng, nói rằng bổn hoàng tử đến rồi."
"Vâng, kính xin nhị hoàng tử chờ chốc lát." Thị vệ đứng ở cửa nói.
Chỉ chốc lát sau, thị vệ trở về cung kính đón nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử đắc ý nhìn Vương đại nhân, ngẩng đầu hướng về bên trong hoàng cung.
Lúc này hoàng đế cũng đang phiền muộn buồn rầu, đại hoàng tử không phải con trai của hắn, như vậy ngôi vị hoàng đế chính là của nhị hoàng tử. Thế nhưng Hải quốc gửi công văn đến báo tin rằng Thương hoàng hậu đã từng giao nhi tử cho bọn họ, hiện tại bọn hắn sẽ mang tứ hoàng tử trở về, đồng thời ngày mai sẽ mang theo tứ điện hạ vào yết kiến. Đây mới thực sự là điều khiến hắn đau đầu, chẳng lẽ người của Hải quốc đến đây cũng vì ngôi vị hoàng đế của Bắc Yến quốc bọn hắn?
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất.
Hoàng đế cau mày, trên mặt đều là vẻ mệt mỏi.
"Đứng lên đi. Sao vào lúc này lại tiến cung?"
Nhị hoàng tử nhìn khuôn mặt hoàng đế tràn đầy vẻ mệt mỏi, hắn cũng lập tức bày ra một bộ dáng hiếu tử "Phụ hoàng, người làm sao vậy?"
Hoàng đế thở dài, đem tấu chương trên bàn đưa cho nhị hoàng tử: "Con xem một chút."
Nhị hoàng tử nhận lấy, mở ra, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Thì ra chuyện này cũng không phải “không có lửa mà lại có khói”.
"Phụ hoàng! Chúng ta chưa chắc chắn được tứ đệ có phải thật sự là nhi tử của người hay không. Lại nói từ trước đến giờ, Hải quốc đều không xen vào chuyện riêng của tứ quốc mà."
"Bọn họ cũng không hề nói gì, chỉ muốn đưa hắn tới đây mà thôi."
Tuy hoàng đế nói bọn họ chỉ muốn đưa nhi tử đến đây yết kiến mà thôi nhưng ngay chính bản thân hắn cũng đang ngờ ngợ có chuyện gì đó đã xảy ra.
"Phụ hoàng thật sự tin Hải quốc chỉ muốn đưa tứ hoàng đệ đến đây thôi sao?" Nhị hoàng tử hỏi tiếp: "Chỉ sợ Hải quốc cũng không có lòng tốt như vậy, họ muốn khống chế Bắc Yến quốc chúng ta."
Hoàng đế cau mày.Nhị hoàng tử nhìn hoàng đế không có quyết định gì, suy nghĩ một chút "Phụ hoàng, người của Vương gia vẫn còn quỳ ở bên ngoài. Con thấy Vương đại nhân cũng đã lớn tuổi, chắc không chịu đựng được bao lâu."
Hoàng đế lại nghĩ đến chính mình ngốc nghếch lại cư nhiên nuôi nhi tử cho người khác hơn hai mươi năm trời thì nỗi tức giận dâng cao, lồng ngực đang như có thứ gì chèn ép. Uyển phi nói rất đúng, hắn nên sớm giết đứa nhi tử này thì tốt hơn.
"Trẫm đã cẩn thận sai người tra xét, hoàng hậu thật là có bản lĩnh, trẫm thực sự hối hận vì bị nàng lừa bấy lâu nay." Hoàng đế lại dùng tay vỗ bàn rầm rầm.
"Phụ hoàng bớt giận, còn đại hoàng tử thì sao?" Nhị hoàng tử thử dò xét nói.
"Cái gì mà đại hoàng tử, nó chính là tôn tử của tên khốn Vinh thân vương kia. Ngươi mau đi truyền ý chỉ của trẫm, để hắn đi theo mẫu hậu của hắn đi." Hoàng đế lạnh giọng nói. Tôn nghiêm của một vị hoàng đế không cho phép người khác hành động như thế với mình.
"Phụ hoàng đã quyết định rồi thì nhi thần xin tuân mệnh. Vậy còn Vương gia?" Nhị hoàng tử biết Vương gia cũng không thể cứu hoàng huynh được nữa, vậy giữ lại hắn cũng chỉ có gieo vạ.
"Nhốt vào thiên lao chờ đợi xử lý."
"Nhi thần tuân chỉ!" Tuy trong lòng nhị hoàng tử rất hài lòng nhưng hắn cũng không để lộ ra nét mừng.
Hoàng đế thoả mãn gật gù "Mặc kệ chiếu thư của hoàng thất hải quốc gửi đến có phải là sự thực hay không nhưng hiện tại con chính là hoàng tử duy nhất ở Bắc Yến này."
Nhị hoàng tử kinh hỉ ngẩng đầu, hoàng đế lại nói rất rõ ràng, điều này mang ý nghĩa rằng ngôi vị hoàng đế tương lai thuộc về hắn rồi.
"Nhi thần chắc chắn tận tâm tận lực, tất nhiên sẽ không phụ lòng phụ hoàng." Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất trịnh trọng nói.
"Lui xuống đi, trẫm mệt mỏi."
"Vâng, phụ hoàng bảo trọng thân thể." Nhị hoàng tử nói lời này có vẻ thành tâm hơn nhiều.
"Đi đi."
"Nhi thần xin cáo lui."
Nhị hoàng tử xoay người rời đi, dưới bàn chân hận không thể dậm mạnh hơn nữa thế nhưng lúc này hắn chỉ có thể bước một cách khẽ khàng mà thôi.
"Bệ hạ, lẽ nào không điều tra rõ ngọn nguồn? Lỡ đâu đại hoàng tử bị oan uổng thì sao?" Công công nói.
"Đã điều tra rõ rồi, trẫm sợ nếu tiếp tục sẽ bị bên phía hoàng hậu làm cho tức chết. Nữ nhân này chết thực đáng đời."
"Vậy còn tứ điện hạ?"
Hoàng đế đau đầu nói "Chờ Hải quốc đem người tới rồi nói tiếp."
"Bệ hạ thực sự mệt nhọc, ngài cũng nhanh chóng nghỉ ngơi một lát, lão nô đi gọi thái y."
....................
Nhị hoàng tử cầm thánh chỉ, nhìn Vương đại nhân vẫn còn quỳ trên mặt đất "Người đâu!"
"Nhị hoàng tử!"
Vương đại nhân nhìn nhị hoàng tử xuân phong đắc ý (Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi)thì mí mắt giật giật.
"Phụ hoàng có chỉ, toàn bộ người của Vương gia bị bắt nhốt vào thiên lao chờ xét xử."
Vương đại nhân mở to hai mắt nhìn nhị hoàng tử "Không thể, không thể, ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn gặp bệ hạ."
Nhị hoàng tử đắc ý nhìn Vương gia "Vương đại nhân, nói cho ngươi một tin tức tốt, phụ hoàng đã ra lệnh xử tử đại hoàng tử. Chẳng mấy chốc nữa, các ngươi cũng sẽ được đoàn tụ nơi lòng đất thôi."
Vương đại nhân vốn đã lớn tuổi, lại thêm vào quỳ lâu như vậy nên liền hôn mê bất tỉnh. Những người còn lại nhìn thị vệ bao vây thì hô to oan uổng.
"Còn đứng đó làm gì? Mau giải bọn họ vào thiên lao." Nhị hoàng tử lạnh lùng nói.
"Vâng, thưa nhị hoàng tử."
"Hừ! Còn muốn đấu với ta sao? Ta xem các ngươi làm cách nào để đấu với ta?"
"Đi, đi đến phủ đại hoàng tử truyền thánh chỉ."
"Vâng."
Bình luận facebook