Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Tu luyện được một khoảng thời gian ngắn, lại là Hàn Thụy dẫn đầu đi tới, hắn cũng không muốn giao thủ với Sở Mộ, chỉ là hắn tới nói chuyện phiếm vài câu, sau đó cũng tu luyện kiếm thuật, không bao lâu sau, người tới càng ngày càng nhiều.
- Sở sư huynh tới sớm vậy?
- Sở sư huynh là đệ nhất nhân kiếm thuật ba nội viện, thực sự là mẫu mực trong đám đệ tử nội viện chúng ta a.
- Sở sư huynh chỉ điểm kiếm thuật dùm chúng ta một chút đi a.
Từ khi trên Sinh tử kiếm đài chém chết Vương Phong, địa vị Sở Mộ trong Lăng Phong viện lập tức phát sinh biến hóa cực lớn, cho dù là những người nhập môn sớm hơn hắn, thế nhưng phàm là đệ tử Kiếm Khí Cả̉nh thất đoạn đều xưng hô hắn là Sở Mộ sư huynh. Mà những đệ tử bát đoạn kia tuy rằng không xưng sư huynh, nhưng mà cũng rất kính sợ.
Sở Mộ cũng cười đáp lại vài câu, mọi người rất thức thời, không có quấy rầy tới hắn, đều luyện kiếm thuật.
Lúc này Ngôn Lăng đi tới, mọi người vừa nhìn thấy hắn đã biết rõ thân phận đệ tử chấp pháp của hắn.
- Sở mộ, đi cùng ta.
Ngôn Lăng có chút bất đắc dĩ nói.
- Được.
Sở Mộ cười cười, thu kiếm vào vỏ, rất tiêu sái nói.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Đệ tử chấp pháp sao lại tới tìm Sở sư huynh, chẳng lẽ lại có người muốn lên Sinh tử kiếm đài với Sở sư huynh sao?
- Ngươi ngốc vừa thôi, Vương Phong cũng bị giết, Vương Phong là người bài danh thứ hai trong Minh Lôi viện a. Coi như là Hà Khải Minh đứng đầu tiên trong Minh Lôi viện cũng không dám nói có thể thân không bị thương mà chém giết Vương Phong. Hiện tại ba viện, nào có đệ tử nội môn nào dám lên Sinh tử kiếm đài với Sở sư huynh a.
- Chẳng lẽ Sở sư huynh phạm phải sai sót gì sao?
- Ai mà biết được?
Hàn Thụy như có điều suy nghĩ.
- Sở Mộ, dựa vào hiểu biết của ta về ngươi, dường như ngươi không thể nào phạm phải sai lầm cấp thấp này mới đúng chứ?
Ngôn Lăng liếc nhìn Sở Mộ, hoài nghi nói.
- Mọi người chung quy khó tránh khỏi có lúc phạm phải sai lầm a.
Sở Mộ biết rõ Ngôn Lăng nói gì, hắn chỉ cười cười, nói:
Ngôn Lăng cũng bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tóm lại, tới Chấp Pháp đường, ngươi cũng không nên tiếp tục hồ đồ.
Đây là lần thứ hai Sở Mộ đi tới Chấp Pháp đường, Chấp pháp trưởng lão đã sớm ngồi nghiêm chỉnh, Lục Tuyết thì đứng ở một bên, nhìn thấy Sở Mộ tiến tới, nàng lạnh lùng liếc hắn, hừ nhẹ một tiếng không thể nghe thấy.
Mà bên cạnh thì có một người đầu đầy lụa trắng quấn kín, mặt hắn so với người bình thường còn lớn hơn rất nhiều. Lúc này đang dùng ánh mắt tràn ngập hận ý trừng mắt nhìn Sở Mộ, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết Sở Mộ vậy.
Sở Mộ nhìn qua, lập tức cười cười, còn cố ý chỉ vào người này, lại nhìn về Ngôn Lăng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc:
- Ngôn sư huynh, tên người đầu heo này là ai vậy?
Lục Tuyết nhịn không được mà phốc một tiếng, vội vàng che miệng, Ngôn Lăng vốn sững sờ lúc này cười khổ. Chấp pháp trưởng lão không nói một lời, vẫn nhắm hai mắt như trước, nhưng mà có thể thấy được khóe miệng hắn thoáng run rẩy một chút.
Về phần tên người đầu heo này, hai mắt cơ hồ phun ra lửa giận, muốn đốt Sở Mộ thành tro bụi. Hắn lẩm bẩm vài tiếng, lại không thể nói ra một câu nguyên vẹn.
- Đệ tử Lăng Phong viện Sở Mộ.
Chấp pháp trưởng lão trợn mắt nhìn thẳng vào Sở Mộ, một cỗ hạo nhiên chính khí đập vào mặt, nói:
- Đệ tử Lăng Phong viện là Tề Bạch tố cáo ngươi vô duyên vô cớ ra tay đả thương hắn, có việc này hay không?
- Có.
Sở Mộ không chút do dự thừa nhận.
- Ngươi cũng biết dựa theo môn quy, đệ tử nội môn không được vô duyên vô cớ ra tay đả thương lẫu nhau. Mà ngươi lại chủ động đả thương Tề Bạch, trái với môn quy.
Chấp pháp trưởng lão không giận mà uy:
- Ta hỏi ngươi một câu, vì sao ngươi lại ra tay đối phó với Tề Bạch?
- Hồi bẩm trưởng lão, ta nhìn hắn không thuận mắt a.
Sở Mộ nói ra một lý do vô cùng mạnh mẽ.
Vẻ mặt Chấp pháp trưởng lão và Ngôn Lăng, Lục Tuyết khẽ giật mình, tiếp theo vẻ mặt vô cùng quái dị. Chấp pháp trưởng lão dở khóc dở cười, Ngôn Lăng và Lục Tuyết thì không biết nên khóc hay nên cười, nhất là Lục Tuyết, chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống để mình không bật cười, hai vai run nhè nhẹ, nhịn rất là vất vả.
Vốn Tề Bạch lửa giận tràn ngập nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, nghe được lý do mạnh mẽ này của Sở Mộ thiếu chút nữa phun ra máu. Chỉ cảm thấy đầu mình như đập vào đá, ông ông, hai mắt biến thành màu đen, mê muội, choáng cháng, hai chân loạng choạng, thiếu chút nữa ngã xuống.
- Nhìn người khác không vừa mắt cũng không thể trở thành lý do để ngươi ra tay. Vô duyên vô cớ đánh sư huynh đệ đồng môn, vi phạm môn quy thứ bảy trong nội môn, nhưng mà không tổn thương tới căn bản, cho nên không cần trọng phạt.
Chấp pháp trưởng lão chậm rãi nói:
- Sở Mộ, theo môn quy, bản trưởng lão phạt ngươi suy nghĩ bảy ngày ở Lệ Phong nhai, ngươi có phục không?
- Đệ tử phục.
Sở Mộ nói, mục tiêu của hắn không phải muốn đi lên Lệ Phong nhai hay sao? Hiện tại đã được như ý nguyện.
- Tề Bạch, bản trưởng lão đã phán quyết, ngươi còn có dị nghị gì không?
Chấp pháp trưởng lão nhìn về phía Tề Bạch, hỏi.
Tề Bạch liên tục lắc đầu.
- Ngôn Lăng, mang Sở Mộ đi Lệ Phong nhai, lại thông báo cho kiếm thị của hắn.
Chấp pháp trưởng lão nói.
- Vâng, trưởng lão.
Ngôn Lăng bất đắc dĩ nhìn Sở Mộ, mang Sở Mộ rời khỏi Chấp pháp đường.
Đợi tới lúc Sở Mộ và Tề Bạch đều rời khỏi, trong mắt Chấp pháp trưởng lão mới hiện lên vẻ nghi hoặc, hắn cảm thấy trong này dường như có nguyên nhân khác, tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng mà Chấp pháp trưởng lão tự nhận vẫn hiểu về Sở Mộ, hắn không phải là loại người dễ phạm sai lầm nhỏ như vậy.
Chỉ là hắn nghĩ trăm mối vẫn không có cách nào lý giải.
...
- Ngôn sư huynh, nói với ta về Lệ Phong nhai này một chút được chứ?
Sở Mộ nói.
- Lệ Phong nhai cũng không phải là một nơi tốt lành gì, gió tựa như dao găm vậy, làm cho người ta không có cách nào chịu đựng được.
Ngôn Lăng lúc nói tới Lệ Phong nhai, thân thể hơi run rẩy một chút, ngữ khí rất là kiêng kỵ:
- Đối với đệ tử nội môn mà nói, Lệ Phong nhai chính là nơi giống như địa ngục. Thực sự không rõ vì sao ngươi lại phạm sai lầm thấp kém như vậy.
- Ngôn sư huynh đã từng diện bích ở Lệ Phong nhai rồi sao?
Sở Mộ đột nhiên hỏi một câu.
- Chưa, lời này cũng không thể nói lung tung nha.
Ngôn Lăng vội vàng nói:
- Ta là chấp pháp đệ tử, đâu có thể phạm tội. Chỉ là có lần ta phải dẫn người ta đi Lệ Phong nhai, lần đó ta hiếu kỳ thể nghiệm một chút, loại cảm giác này thực sự là khó chịu.
Sở Mộ nghe vậy cười cười, lại cùng với Ngôn Lăng hiểu rõ tình huống trong Lệ Phong Nhai nhiều hơn.
Sở Mộ rốt cuộc cũng kiến thức được sự lợi hại của Lệ Phong nhai, gió trên này giống như là dao găm sắc bén thổi qua có thể làm đứt tóc vậy, đập vào mặt cũng có thể tạo thành cảm giác đau đớn như cắt vào thân thể, mặt mũi.
Ngôn Lăng đưa Sở Mộ tới Lệ Phong nhai, không có ở lại mà xoay người rời đi.
- Sở sư huynh tới sớm vậy?
- Sở sư huynh là đệ nhất nhân kiếm thuật ba nội viện, thực sự là mẫu mực trong đám đệ tử nội viện chúng ta a.
- Sở sư huynh chỉ điểm kiếm thuật dùm chúng ta một chút đi a.
Từ khi trên Sinh tử kiếm đài chém chết Vương Phong, địa vị Sở Mộ trong Lăng Phong viện lập tức phát sinh biến hóa cực lớn, cho dù là những người nhập môn sớm hơn hắn, thế nhưng phàm là đệ tử Kiếm Khí Cả̉nh thất đoạn đều xưng hô hắn là Sở Mộ sư huynh. Mà những đệ tử bát đoạn kia tuy rằng không xưng sư huynh, nhưng mà cũng rất kính sợ.
Sở Mộ cũng cười đáp lại vài câu, mọi người rất thức thời, không có quấy rầy tới hắn, đều luyện kiếm thuật.
Lúc này Ngôn Lăng đi tới, mọi người vừa nhìn thấy hắn đã biết rõ thân phận đệ tử chấp pháp của hắn.
- Sở mộ, đi cùng ta.
Ngôn Lăng có chút bất đắc dĩ nói.
- Được.
Sở Mộ cười cười, thu kiếm vào vỏ, rất tiêu sái nói.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Đệ tử chấp pháp sao lại tới tìm Sở sư huynh, chẳng lẽ lại có người muốn lên Sinh tử kiếm đài với Sở sư huynh sao?
- Ngươi ngốc vừa thôi, Vương Phong cũng bị giết, Vương Phong là người bài danh thứ hai trong Minh Lôi viện a. Coi như là Hà Khải Minh đứng đầu tiên trong Minh Lôi viện cũng không dám nói có thể thân không bị thương mà chém giết Vương Phong. Hiện tại ba viện, nào có đệ tử nội môn nào dám lên Sinh tử kiếm đài với Sở sư huynh a.
- Chẳng lẽ Sở sư huynh phạm phải sai sót gì sao?
- Ai mà biết được?
Hàn Thụy như có điều suy nghĩ.
- Sở Mộ, dựa vào hiểu biết của ta về ngươi, dường như ngươi không thể nào phạm phải sai lầm cấp thấp này mới đúng chứ?
Ngôn Lăng liếc nhìn Sở Mộ, hoài nghi nói.
- Mọi người chung quy khó tránh khỏi có lúc phạm phải sai lầm a.
Sở Mộ biết rõ Ngôn Lăng nói gì, hắn chỉ cười cười, nói:
Ngôn Lăng cũng bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tóm lại, tới Chấp Pháp đường, ngươi cũng không nên tiếp tục hồ đồ.
Đây là lần thứ hai Sở Mộ đi tới Chấp Pháp đường, Chấp pháp trưởng lão đã sớm ngồi nghiêm chỉnh, Lục Tuyết thì đứng ở một bên, nhìn thấy Sở Mộ tiến tới, nàng lạnh lùng liếc hắn, hừ nhẹ một tiếng không thể nghe thấy.
Mà bên cạnh thì có một người đầu đầy lụa trắng quấn kín, mặt hắn so với người bình thường còn lớn hơn rất nhiều. Lúc này đang dùng ánh mắt tràn ngập hận ý trừng mắt nhìn Sở Mộ, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết Sở Mộ vậy.
Sở Mộ nhìn qua, lập tức cười cười, còn cố ý chỉ vào người này, lại nhìn về Ngôn Lăng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc:
- Ngôn sư huynh, tên người đầu heo này là ai vậy?
Lục Tuyết nhịn không được mà phốc một tiếng, vội vàng che miệng, Ngôn Lăng vốn sững sờ lúc này cười khổ. Chấp pháp trưởng lão không nói một lời, vẫn nhắm hai mắt như trước, nhưng mà có thể thấy được khóe miệng hắn thoáng run rẩy một chút.
Về phần tên người đầu heo này, hai mắt cơ hồ phun ra lửa giận, muốn đốt Sở Mộ thành tro bụi. Hắn lẩm bẩm vài tiếng, lại không thể nói ra một câu nguyên vẹn.
- Đệ tử Lăng Phong viện Sở Mộ.
Chấp pháp trưởng lão trợn mắt nhìn thẳng vào Sở Mộ, một cỗ hạo nhiên chính khí đập vào mặt, nói:
- Đệ tử Lăng Phong viện là Tề Bạch tố cáo ngươi vô duyên vô cớ ra tay đả thương hắn, có việc này hay không?
- Có.
Sở Mộ không chút do dự thừa nhận.
- Ngươi cũng biết dựa theo môn quy, đệ tử nội môn không được vô duyên vô cớ ra tay đả thương lẫu nhau. Mà ngươi lại chủ động đả thương Tề Bạch, trái với môn quy.
Chấp pháp trưởng lão không giận mà uy:
- Ta hỏi ngươi một câu, vì sao ngươi lại ra tay đối phó với Tề Bạch?
- Hồi bẩm trưởng lão, ta nhìn hắn không thuận mắt a.
Sở Mộ nói ra một lý do vô cùng mạnh mẽ.
Vẻ mặt Chấp pháp trưởng lão và Ngôn Lăng, Lục Tuyết khẽ giật mình, tiếp theo vẻ mặt vô cùng quái dị. Chấp pháp trưởng lão dở khóc dở cười, Ngôn Lăng và Lục Tuyết thì không biết nên khóc hay nên cười, nhất là Lục Tuyết, chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống để mình không bật cười, hai vai run nhè nhẹ, nhịn rất là vất vả.
Vốn Tề Bạch lửa giận tràn ngập nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, nghe được lý do mạnh mẽ này của Sở Mộ thiếu chút nữa phun ra máu. Chỉ cảm thấy đầu mình như đập vào đá, ông ông, hai mắt biến thành màu đen, mê muội, choáng cháng, hai chân loạng choạng, thiếu chút nữa ngã xuống.
- Nhìn người khác không vừa mắt cũng không thể trở thành lý do để ngươi ra tay. Vô duyên vô cớ đánh sư huynh đệ đồng môn, vi phạm môn quy thứ bảy trong nội môn, nhưng mà không tổn thương tới căn bản, cho nên không cần trọng phạt.
Chấp pháp trưởng lão chậm rãi nói:
- Sở Mộ, theo môn quy, bản trưởng lão phạt ngươi suy nghĩ bảy ngày ở Lệ Phong nhai, ngươi có phục không?
- Đệ tử phục.
Sở Mộ nói, mục tiêu của hắn không phải muốn đi lên Lệ Phong nhai hay sao? Hiện tại đã được như ý nguyện.
- Tề Bạch, bản trưởng lão đã phán quyết, ngươi còn có dị nghị gì không?
Chấp pháp trưởng lão nhìn về phía Tề Bạch, hỏi.
Tề Bạch liên tục lắc đầu.
- Ngôn Lăng, mang Sở Mộ đi Lệ Phong nhai, lại thông báo cho kiếm thị của hắn.
Chấp pháp trưởng lão nói.
- Vâng, trưởng lão.
Ngôn Lăng bất đắc dĩ nhìn Sở Mộ, mang Sở Mộ rời khỏi Chấp pháp đường.
Đợi tới lúc Sở Mộ và Tề Bạch đều rời khỏi, trong mắt Chấp pháp trưởng lão mới hiện lên vẻ nghi hoặc, hắn cảm thấy trong này dường như có nguyên nhân khác, tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng mà Chấp pháp trưởng lão tự nhận vẫn hiểu về Sở Mộ, hắn không phải là loại người dễ phạm sai lầm nhỏ như vậy.
Chỉ là hắn nghĩ trăm mối vẫn không có cách nào lý giải.
...
- Ngôn sư huynh, nói với ta về Lệ Phong nhai này một chút được chứ?
Sở Mộ nói.
- Lệ Phong nhai cũng không phải là một nơi tốt lành gì, gió tựa như dao găm vậy, làm cho người ta không có cách nào chịu đựng được.
Ngôn Lăng lúc nói tới Lệ Phong nhai, thân thể hơi run rẩy một chút, ngữ khí rất là kiêng kỵ:
- Đối với đệ tử nội môn mà nói, Lệ Phong nhai chính là nơi giống như địa ngục. Thực sự không rõ vì sao ngươi lại phạm sai lầm thấp kém như vậy.
- Ngôn sư huynh đã từng diện bích ở Lệ Phong nhai rồi sao?
Sở Mộ đột nhiên hỏi một câu.
- Chưa, lời này cũng không thể nói lung tung nha.
Ngôn Lăng vội vàng nói:
- Ta là chấp pháp đệ tử, đâu có thể phạm tội. Chỉ là có lần ta phải dẫn người ta đi Lệ Phong nhai, lần đó ta hiếu kỳ thể nghiệm một chút, loại cảm giác này thực sự là khó chịu.
Sở Mộ nghe vậy cười cười, lại cùng với Ngôn Lăng hiểu rõ tình huống trong Lệ Phong Nhai nhiều hơn.
Sở Mộ rốt cuộc cũng kiến thức được sự lợi hại của Lệ Phong nhai, gió trên này giống như là dao găm sắc bén thổi qua có thể làm đứt tóc vậy, đập vào mặt cũng có thể tạo thành cảm giác đau đớn như cắt vào thân thể, mặt mũi.
Ngôn Lăng đưa Sở Mộ tới Lệ Phong nhai, không có ở lại mà xoay người rời đi.
Bình luận facebook