Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-66
Chương 66: Hàm Quân
Sau năm mới không lâu là sinh thần của Chử Thanh Huy.
Trước một ngày, Lâm Chỉ Lan và Tần Hàm Quân cùng đến phủ công chúa tặng lễ vật cho nàng.
Lâm Chỉ Lan tặng là túi lưới do chính tay nàng làm, trên đó đan vào một chiếc như ý xinh xắn màu hổ phách, trơn bóng đáng yêu, ngụ ý cát tường.
Tần Hàm Quân thì tặng một đôi tách dạ quang sản vật của Tây Bắc, trơn bóng óng ánh, màu sắc sặc sỡ. Vật phẩm tuy không hoàn mỹ giống như vật tiến cống nhưng khối ngọc Kỳ Liên Sơn này là nàng mua lại từ trong tay thương hộ, lại thiết kế hình dáng cho thợ thủ công chiếu theo đó mà đánh bóng, thế gian chỉ có một đôi này thành ra có một ý nghĩa khác.
Trong tay không có rượu, Chử Thanh Huy bèn lấy nước trà trước mặt đổ vào non nửa tách, thân tách tức khắc sáng rạng rỡ, như mặt trời chiếu rọi vô cùng kỳ lạ.
Nàng chơi đùa hai lễ vật này không thể dứt được, giả vờ nhíu mày khổ não nói: “Bây giờ thu lễ ngược lại thu đến vui sướng, sau này hai người sinh thần không biết nên đáp lễ như thế nào mới xứng với phen tâm ý này đây.”
Lâm Chỉ Lan uống một ngụm trà, cười nói: “Chỉ cần là biểu tỷ tặng, cho dù là một viên gạch, muội cũng vui vẻ nhận.”
“Nào,” Chử Thanh Huy lập tức cười ha ha chỉ dưới chân, “Nếu như vậy, bây giờ cứ đào đi đi, tránh sau này ta còn phải sai người đưa qua một chuyến.”
“Vậy muội sẽ chọn viên lớn nhất.” Lâm Chỉ Lan quả thật nghiêm túc đánh giá gạch đá trên đất.
Chử Thanh Huy hết sức vui vẻ, kéo tay nàng, xoay đầu nói với Tần Hàm Quân, “Muội xem cái người này, nay mồm mép láu lỉnh thế này nào còn dè dặt nhã nhặn giống như trước kia? Ta thấy nha, đều do muội phu dạy hư rồi.”
Trong mắt Tần Hàm Quân chứ ý cười, “Gần mực thì đen, phen này là kết quả Trương Nhị công tử không thể không có công.”
Mặt Lâm Chỉ Lan hơi đỏ, chẳng qua xác thực không giống như lúc trước, dễ trêu chọc một hai câu liền che mặt xin tha, rốt cuộc đều không còn là thiếu nữ khuê phòng gì nữa cả.
“Nếu nói gần mực thì đen, biểu tỷ gả cho Diêm tướng quân rồi, tính cách không phải cũng trở nên vững vàng giống như ngài ấy hay sao? Còn Hàm Quân, hiện tại do chưa xuất giá, sau này còn chưa biết như thế nào đâu.”
Mấy người nói cười một phen, Lâm Chỉ Lan lấy ra thêm một lễ vật giống như vậy, là một tua quạt, “Ngày mai đã là sinh thần biểu tỷ cũng là sinh thần của Thái tử biểu ca, tua quạt này, nhờ biểu tỷ giúp muội chuyển cho biểu ca nhé.”
Chử Thanh Huy gật đầu nhận lấy, không biết đang nghĩ gì mà nhìn sang Tần Hàm Quân mặt không biểu cảm đang uống trà, nói giống như trêu chọc: “Ta cùng Thái tử ca ca sinh thần chung một ngày, tính ra lễ vật nhận được đều là nhiều hơn một cái, nay Hàm Quân tặng ta một đôi tách mà ca ca không có, vì tránh huynh ấy trong lòng bất bình tìm ta nói lời ghen tỵ, ta dứt khoát lấy một chiếc trong đó cho huynh ấy, muội cảm thấy thế nào?”
Tần Hàm Quân ngớ người một lúc, vội đặt tách trà xuống, trong mắt mang theo vài phần do dự, “Muốn tặng cho Thái tử điện hạ?”
“Đúng vậy, chiếc tách này ta rất yêu thích, nghĩ rằng Thái tử ca ca cũng sẽ thích.”
“Nhưng là lấy danh nghĩa của công chúa?”
Chử Thanh Huy nói: “Đây là tâm ý của muội, há có thể bị ta cướp công? Đương nhiên phải lấy danh nghĩa của muội để tặng lễ chứ.”
“Việc này…… có phải rất không ổn không?” Nàng chỉ là một thần nữ, nếu không phải được công chúa nâng đỡ có lẽ ngay cả cửa lớn của phủ công chúa cũng vào không được, chính vì giao tình những ngày qua mới dám tặng lễ sinh thần. Còn như Thái tử, thường ngày không cùng qua lại, còn có quân thần khác biệt phòng chuyện nam nữ chen ngang trong đó, nàng nào có lập trường dâng tặng lễ vật?
Tuy thời gian dài cách xa nơi kinh thành phú quý, nhưng trước có chuyện của lời đồn, sau lại được công chúa mang theo nàng đi lại, nàng ít nhiều cũng biết chút đối nhân xử thế, trong lòng hiểu rõ nếu lần này chuyện dâng lễ cho Thái tử bị người khác biết được, e rằng danh tiếng xu nịnh quyến rũ sẽ chạy không thoát. Trước nàng vô ý cùng thiếu nữ trong kinh tranh chấp, chẳng qua chỉ cứu một người thôi mà đã bị truyền đến không chịu nổi như vậy, bỗng dưng làm cho mẫu thân thương tâm. Trải qua việc đó, hiểu rõ tình hình trong kinh không giống với Tây Bắc, lời đồn càng có thể đả thương người hơn đau kiếm buộc nàng không thể không thận trọng.
Chử Thanh Huy không để nàng nói xong, bèn bảo: “Ta nhớ mẫu hậu từng nói qua, Tần phu nhân cùng phụ hoàng vốn là biểu huynh muội, tính ra thì Hàm Quân cũng phải gọi ta là biểu tỷ, gọi Thái tử ca ca một tiếng biểu ca. Chỉ Lan đã tặng rồi, Hàm Quân đương nhiên cũng phải tặng. Biểu muội tặng biểu ca lễ vật sinh thần, ngược lại ta muốn xem xem ai dám nói một câu không ổn.”
Nói thì nói như vậy nhưng ai cũng biết, một tiếng biểu ca của Lâm Chỉ Lan và một tiếng biểu ca của Tần Hàm Quân, hai người thân sơ khác biệt ngay cả tư cách đánh đồng cũng không có.
Lâm Chỉ Lan nhìn Chử Thanh Huy một cái, nhìn ra tính toán của nàng, tuy có chút đột nhiên nhưng không cảm thấy bất ngờ, chỉ khẽ mỉm cười phụ họa theo: “Ta cũng cảm thấy ý kiến này không tồi, rõ ràng Thái tử và biểu tỷ cùng một ngày sinh thần, nhưng Hàm Quân lại chỉ tặng biểu tỷ lễ vật còn chưa tặng Thái tử, há chẳng phải nặng bên này nhẹ bên kia sao?”
Hai người cô một lời ta một câu, dễ dàng nói đến mức Tần Hàm Quân không còn sức chống đỡ.
Nàng nhếch môi, trong đầu xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng đập búa dìm thuyền hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Hàm Quân ngu dốt, to gan hỏi công chúa, hành động này…… không biết là có ý gì?”
Động tác cầm bánh ngọt dừng lại, Chử Thanh Huy cùng Lâm Chỉ Lan liếc mắt nhìn nhau, đặt trà bánh trong tay xuống, dùng khăn tay chùi tay, khẽ giọng cười: “Đã bị muội nhìn ra rồi, ta cũng không nói lời ám chỉ nửa. Hàm Quân, muội còn nhớ bố chính tham nghị họ Dương kia?”
Tần Hàm Quân gật đầu.
Chử Thanh Huy tiếp tục nói: “Ta vốn cho rằng người như hắn chỉ là thiểu số, nhưng tiệc nguyên tiêu hai ngày trước, lại khiến ta nhìn thấu một điều.”
Trong cung đến mười lăm tháng giêng, thì phải cử hành một buổi nguyên tiêu cung yến. Dự yến đều là hậu duệ quan lại, nam nữ trẻ tuổi, mục đích đương nhiên không cần phải nói. Mỗi năm vì trận yến hội này, trái lại thúc đẩy không ít nhân duyên.
Tần Hàm Quân là đích nữ Nhị phẩm đô chỉ huy sứ, nếu luận về môn đăng hộ đối chí ít cũng nên phối với đích tử quan to nhất phẩm nhị phẩm, nếu ấn theo thế đạo thì là nữ tử cao gia, khắp thiên hạ này không có nam tử không phối được với nàng.
Dù không nói nàng có phải cao gia hay không, chỉ cần gia thế bày ở chỗ này, theo lý mà nói những tiểu môn tiểu hộ đó nên tự mình biết mình mới phải, nếu muốn ngấp nghé nàng thì chính là xem nhẹ cửa lớn Tần tướng quân.
Nhưng tiệc nguyên tiêu lần này, Chử Thanh Huy ngồi ở hàng đầu thấy rất rõ ràng. Có không ít tam tứ phẩm thậm chí không biết nhi tử của quan mấy phẩm, ánh mắt luôn rơi trên người Tần Hàm Quân, trong tối ngoài sáng mà đánh giá, rõ ràng là đang cân nhắc xem Tần phủ có thể cho hắn tăng bao nhiêu tiền đồ thêm bao nhiêu tiền bạc. Những kẻ đó tự không biết mặt mũi bản thân có bao nhiêu phân lượng, thật khiến người xem nổi trận lôi đình.
Bọn họ càng miệt thị coi thường, Chử Thanh Huy càng muốn tàn bạo đánh cho bọn họ tỉnh.
“Người khắp kinh thành đều cho rằng muội chỉ có thể gả cho những tiểu môn hộ, ta lại cứ muốn khiến bọn họ kinh ngạc rớt cả cằm. Tần phủ mấy đời trung thần vì Đại Diễn ta cúc cung tận tụy, há dễ để những hạ tam lạm đó bình phẩm lung tung!” Chử Thanh Huy lạnh lùng nghiêm nghị, trên mặt là vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Trong mắt Tần Hàm Quân đã nổi lên một tầng ánh nước, đứng dậy trịnh trọng hành một lễ, “Thần nữ thay gia phụ tạ ơn công chúa, có lời này của công chúa, trên dưới Tần phủ chỉ biết tận tâm tận lực, đến chết mới thôi!”
Một phen nói khiến trong lòng trong tâm người nghe sục sôi, máu nóng dâng trào.
Chử Thanh Huy vội đích thân đỡ nàng dậy, sau khi ngồi xuống lại chờ chốc lát, tâm trạng mới dần dần bình ổn lại.
“Lời ta vừa nói không phải nói đùa, cũng không làm theo tình cảm. Hàm Quân, huynh trưởng của ta so với những nam tử đó không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Thế nhân đã không hiểu muội, chi bằng để ta thử một lần xem sao? Biết đâu hai người chính là người tương xứng của đối phương.”
Tuy đã đoán ra được một hai phần, nhưng nghe nàng thật sự nói ra, trong lòng Tần Hàm Quân vẫn run rẩy.
Kỳ thực người ngoài nhìn nàng như thế nào, nàng sao không biết? Những ánh mắt đó đánh giá đó như thế nào sao mà không cảm giác được?
Lo âu sao? Đương nhiên là lo âu chứ.
Nhưng không dám biểu lộ rõ, sợ làm cho người bên cạnh thay nàng lo lắng, làm cho mẫu thân rơi lệ nên chỉ có thể cố gắng không để ý nó, không buồn phiền vì nó.
Từ nhỏ nàng đã biết, đối với mọi việc trên thế gian này không phải tất cả đều như ý của mình, có nhiều lúc thứ con người có thể thay đổi luôn chỉ có ý nghĩ của bản thân, cho nên dần dần mới dưỡng thành tính cách này.
Nhưng cho dù như vậy, khi nghe đến kiến nghị của Chử Thanh Huy, nàng vẫn bị kinh sợ không thôi, hơn nửa ngày sau mới run giọng nói: “Ý tốt của công chúa muội xin nhận tấm lòng, chỉ là việc này……”
“Sao, muội không đồng ý? Trừ phi muội không thích Thái tử ca ca ta?” Chử Thanh Huy hỏi ngược lại.
Cứ như vậy mà hỏi trắng ra khiến Tần Hàm Quân không biết đáp lời như thế nào, trên mặt mang theo vài phần thẹn thùng, “Điện hạ tôn quý không gì sánh được, anh tuấn uy vũ nhìn xa trông rộng khiến người ta kính nể, chính vì như vậy nên càng không ổn. Muội hiểu công chúa đều là muốn muội tốt, nhưng nào có thể vì vậy mà khiến Thái tử điện hạ chịu uất ức?”
Chử Thanh Huy nghe nàng nói xong, ngược lại bật cười, “Muội có phần nghĩ việc này quá nghiêm trọng rồi, cứ an tâm đi chẳng qua là mượn sinh thần làm cớ thăm dò Thái tử xem sao, nếu huynh ấy có ý muội cũng có ý vậy thì càng tốt. Nếu là vô ý thì cũng thôi đi, hai người trâu không uống nước, ta cũng không thể ấn mạnh đầu đúng không?”
Nghe nói chỉ là thăm dò, Tần Hàm Quân thở phào một hơi, mà không nói nàng có ý hay vô ý, Thái tử nhất định là vô ý rồi, chỉ tiếc cho lòng tốt của công chúa.
Chử Thanh Huy tiếp tục vỗ về nàng, “Việc này chỉ một mình ta làm, không để người ngoài nhìn thấy. Thái tử ca ca cũng không phải là người không có chừng mực, nhất định sẽ không rêu rao, cho dù việc này không thành ta cũng không lấy danh tiếng của muội ra làm trò đùa.”
Tần Hàm Quân vốn đã thả lỏng rồi, nghe nàng nói như vậy lại cảm thấy có chút ấm áp, nghĩ kỹ lại nghĩ đến lễ vật bản thân tặng đi có thể đến tay một nam tử xa lạ càng không được tự nhiên.
Chử Thanh Huy cho rằng nàng không yên tâm, trêu chọc bảo: “Cho dù muội và Thái tử ca ca vô duyên, vẫn còn có các vị thân vương thế tử, đều là thanh niên tài tuấn bậc nhất, muội đợi đó ta sẽ giới thiệu cho muội từng người từng người một, nhất định khiến muội làm tẩu tẩu của ta.”
Lâm Chỉ Lan luôn ngồi bên cạnh lắng nghe, lúc này cũng cười nói chen vào: “Nói như vậy, tuy đệ đệ ruột của ta tuổi còn nhỏ nhưng có một vị đường huynh bằng tuổi Hàm Quân, cũng là thiếu niên tài tuấn, sau này sẽ duy trì chức vị Uy Viễn Hầu của tổ phụ, nếu Hàm Quân không làm được tẩu tẩu của biểu tỷ thì có thể làm đệ muội của ta đấy.”
Chử Thanh Huy vội nói: “Muội đừng tranh với ta, Hàm Quân nhất định là người của Chử gia chúng ta.”
“Nói vậy là không được, nữ nhi tốt trăm nhà cầu, nếu nhà nương muội cướp không thắng vẫn còn nhà mẹ chồng đó, lát nữa muội hồi phủ liền nghe ngóng xem Trương gia còn có nam nhi nào đến tuổi, tóm lại không thể để phù sa chảy ruộng ngoài được.” Lâm Chỉ Lan cười mỉm phản bác.
“Xem muội khoe khoang kìa, nhà mẹ nhà chồng, có tin ta bảo tiên sinh liệt một danh sách các thiếu hiệp của Thượng Thanh Tông ra đây không?” Chử Thanh Huy không phục.
Hai người ngươi một câu ta một câu thành công làm cho Tần Hàm Quân đỏ cả mặt, không biết ứng đối như thế nào chỉ đành cúi đầu mặc các nàng trêu chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Sau năm mới không lâu là sinh thần của Chử Thanh Huy.
Trước một ngày, Lâm Chỉ Lan và Tần Hàm Quân cùng đến phủ công chúa tặng lễ vật cho nàng.
Lâm Chỉ Lan tặng là túi lưới do chính tay nàng làm, trên đó đan vào một chiếc như ý xinh xắn màu hổ phách, trơn bóng đáng yêu, ngụ ý cát tường.
Tần Hàm Quân thì tặng một đôi tách dạ quang sản vật của Tây Bắc, trơn bóng óng ánh, màu sắc sặc sỡ. Vật phẩm tuy không hoàn mỹ giống như vật tiến cống nhưng khối ngọc Kỳ Liên Sơn này là nàng mua lại từ trong tay thương hộ, lại thiết kế hình dáng cho thợ thủ công chiếu theo đó mà đánh bóng, thế gian chỉ có một đôi này thành ra có một ý nghĩa khác.
Trong tay không có rượu, Chử Thanh Huy bèn lấy nước trà trước mặt đổ vào non nửa tách, thân tách tức khắc sáng rạng rỡ, như mặt trời chiếu rọi vô cùng kỳ lạ.
Nàng chơi đùa hai lễ vật này không thể dứt được, giả vờ nhíu mày khổ não nói: “Bây giờ thu lễ ngược lại thu đến vui sướng, sau này hai người sinh thần không biết nên đáp lễ như thế nào mới xứng với phen tâm ý này đây.”
Lâm Chỉ Lan uống một ngụm trà, cười nói: “Chỉ cần là biểu tỷ tặng, cho dù là một viên gạch, muội cũng vui vẻ nhận.”
“Nào,” Chử Thanh Huy lập tức cười ha ha chỉ dưới chân, “Nếu như vậy, bây giờ cứ đào đi đi, tránh sau này ta còn phải sai người đưa qua một chuyến.”
“Vậy muội sẽ chọn viên lớn nhất.” Lâm Chỉ Lan quả thật nghiêm túc đánh giá gạch đá trên đất.
Chử Thanh Huy hết sức vui vẻ, kéo tay nàng, xoay đầu nói với Tần Hàm Quân, “Muội xem cái người này, nay mồm mép láu lỉnh thế này nào còn dè dặt nhã nhặn giống như trước kia? Ta thấy nha, đều do muội phu dạy hư rồi.”
Trong mắt Tần Hàm Quân chứ ý cười, “Gần mực thì đen, phen này là kết quả Trương Nhị công tử không thể không có công.”
Mặt Lâm Chỉ Lan hơi đỏ, chẳng qua xác thực không giống như lúc trước, dễ trêu chọc một hai câu liền che mặt xin tha, rốt cuộc đều không còn là thiếu nữ khuê phòng gì nữa cả.
“Nếu nói gần mực thì đen, biểu tỷ gả cho Diêm tướng quân rồi, tính cách không phải cũng trở nên vững vàng giống như ngài ấy hay sao? Còn Hàm Quân, hiện tại do chưa xuất giá, sau này còn chưa biết như thế nào đâu.”
Mấy người nói cười một phen, Lâm Chỉ Lan lấy ra thêm một lễ vật giống như vậy, là một tua quạt, “Ngày mai đã là sinh thần biểu tỷ cũng là sinh thần của Thái tử biểu ca, tua quạt này, nhờ biểu tỷ giúp muội chuyển cho biểu ca nhé.”
Chử Thanh Huy gật đầu nhận lấy, không biết đang nghĩ gì mà nhìn sang Tần Hàm Quân mặt không biểu cảm đang uống trà, nói giống như trêu chọc: “Ta cùng Thái tử ca ca sinh thần chung một ngày, tính ra lễ vật nhận được đều là nhiều hơn một cái, nay Hàm Quân tặng ta một đôi tách mà ca ca không có, vì tránh huynh ấy trong lòng bất bình tìm ta nói lời ghen tỵ, ta dứt khoát lấy một chiếc trong đó cho huynh ấy, muội cảm thấy thế nào?”
Tần Hàm Quân ngớ người một lúc, vội đặt tách trà xuống, trong mắt mang theo vài phần do dự, “Muốn tặng cho Thái tử điện hạ?”
“Đúng vậy, chiếc tách này ta rất yêu thích, nghĩ rằng Thái tử ca ca cũng sẽ thích.”
“Nhưng là lấy danh nghĩa của công chúa?”
Chử Thanh Huy nói: “Đây là tâm ý của muội, há có thể bị ta cướp công? Đương nhiên phải lấy danh nghĩa của muội để tặng lễ chứ.”
“Việc này…… có phải rất không ổn không?” Nàng chỉ là một thần nữ, nếu không phải được công chúa nâng đỡ có lẽ ngay cả cửa lớn của phủ công chúa cũng vào không được, chính vì giao tình những ngày qua mới dám tặng lễ sinh thần. Còn như Thái tử, thường ngày không cùng qua lại, còn có quân thần khác biệt phòng chuyện nam nữ chen ngang trong đó, nàng nào có lập trường dâng tặng lễ vật?
Tuy thời gian dài cách xa nơi kinh thành phú quý, nhưng trước có chuyện của lời đồn, sau lại được công chúa mang theo nàng đi lại, nàng ít nhiều cũng biết chút đối nhân xử thế, trong lòng hiểu rõ nếu lần này chuyện dâng lễ cho Thái tử bị người khác biết được, e rằng danh tiếng xu nịnh quyến rũ sẽ chạy không thoát. Trước nàng vô ý cùng thiếu nữ trong kinh tranh chấp, chẳng qua chỉ cứu một người thôi mà đã bị truyền đến không chịu nổi như vậy, bỗng dưng làm cho mẫu thân thương tâm. Trải qua việc đó, hiểu rõ tình hình trong kinh không giống với Tây Bắc, lời đồn càng có thể đả thương người hơn đau kiếm buộc nàng không thể không thận trọng.
Chử Thanh Huy không để nàng nói xong, bèn bảo: “Ta nhớ mẫu hậu từng nói qua, Tần phu nhân cùng phụ hoàng vốn là biểu huynh muội, tính ra thì Hàm Quân cũng phải gọi ta là biểu tỷ, gọi Thái tử ca ca một tiếng biểu ca. Chỉ Lan đã tặng rồi, Hàm Quân đương nhiên cũng phải tặng. Biểu muội tặng biểu ca lễ vật sinh thần, ngược lại ta muốn xem xem ai dám nói một câu không ổn.”
Nói thì nói như vậy nhưng ai cũng biết, một tiếng biểu ca của Lâm Chỉ Lan và một tiếng biểu ca của Tần Hàm Quân, hai người thân sơ khác biệt ngay cả tư cách đánh đồng cũng không có.
Lâm Chỉ Lan nhìn Chử Thanh Huy một cái, nhìn ra tính toán của nàng, tuy có chút đột nhiên nhưng không cảm thấy bất ngờ, chỉ khẽ mỉm cười phụ họa theo: “Ta cũng cảm thấy ý kiến này không tồi, rõ ràng Thái tử và biểu tỷ cùng một ngày sinh thần, nhưng Hàm Quân lại chỉ tặng biểu tỷ lễ vật còn chưa tặng Thái tử, há chẳng phải nặng bên này nhẹ bên kia sao?”
Hai người cô một lời ta một câu, dễ dàng nói đến mức Tần Hàm Quân không còn sức chống đỡ.
Nàng nhếch môi, trong đầu xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng đập búa dìm thuyền hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Hàm Quân ngu dốt, to gan hỏi công chúa, hành động này…… không biết là có ý gì?”
Động tác cầm bánh ngọt dừng lại, Chử Thanh Huy cùng Lâm Chỉ Lan liếc mắt nhìn nhau, đặt trà bánh trong tay xuống, dùng khăn tay chùi tay, khẽ giọng cười: “Đã bị muội nhìn ra rồi, ta cũng không nói lời ám chỉ nửa. Hàm Quân, muội còn nhớ bố chính tham nghị họ Dương kia?”
Tần Hàm Quân gật đầu.
Chử Thanh Huy tiếp tục nói: “Ta vốn cho rằng người như hắn chỉ là thiểu số, nhưng tiệc nguyên tiêu hai ngày trước, lại khiến ta nhìn thấu một điều.”
Trong cung đến mười lăm tháng giêng, thì phải cử hành một buổi nguyên tiêu cung yến. Dự yến đều là hậu duệ quan lại, nam nữ trẻ tuổi, mục đích đương nhiên không cần phải nói. Mỗi năm vì trận yến hội này, trái lại thúc đẩy không ít nhân duyên.
Tần Hàm Quân là đích nữ Nhị phẩm đô chỉ huy sứ, nếu luận về môn đăng hộ đối chí ít cũng nên phối với đích tử quan to nhất phẩm nhị phẩm, nếu ấn theo thế đạo thì là nữ tử cao gia, khắp thiên hạ này không có nam tử không phối được với nàng.
Dù không nói nàng có phải cao gia hay không, chỉ cần gia thế bày ở chỗ này, theo lý mà nói những tiểu môn tiểu hộ đó nên tự mình biết mình mới phải, nếu muốn ngấp nghé nàng thì chính là xem nhẹ cửa lớn Tần tướng quân.
Nhưng tiệc nguyên tiêu lần này, Chử Thanh Huy ngồi ở hàng đầu thấy rất rõ ràng. Có không ít tam tứ phẩm thậm chí không biết nhi tử của quan mấy phẩm, ánh mắt luôn rơi trên người Tần Hàm Quân, trong tối ngoài sáng mà đánh giá, rõ ràng là đang cân nhắc xem Tần phủ có thể cho hắn tăng bao nhiêu tiền đồ thêm bao nhiêu tiền bạc. Những kẻ đó tự không biết mặt mũi bản thân có bao nhiêu phân lượng, thật khiến người xem nổi trận lôi đình.
Bọn họ càng miệt thị coi thường, Chử Thanh Huy càng muốn tàn bạo đánh cho bọn họ tỉnh.
“Người khắp kinh thành đều cho rằng muội chỉ có thể gả cho những tiểu môn hộ, ta lại cứ muốn khiến bọn họ kinh ngạc rớt cả cằm. Tần phủ mấy đời trung thần vì Đại Diễn ta cúc cung tận tụy, há dễ để những hạ tam lạm đó bình phẩm lung tung!” Chử Thanh Huy lạnh lùng nghiêm nghị, trên mặt là vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Trong mắt Tần Hàm Quân đã nổi lên một tầng ánh nước, đứng dậy trịnh trọng hành một lễ, “Thần nữ thay gia phụ tạ ơn công chúa, có lời này của công chúa, trên dưới Tần phủ chỉ biết tận tâm tận lực, đến chết mới thôi!”
Một phen nói khiến trong lòng trong tâm người nghe sục sôi, máu nóng dâng trào.
Chử Thanh Huy vội đích thân đỡ nàng dậy, sau khi ngồi xuống lại chờ chốc lát, tâm trạng mới dần dần bình ổn lại.
“Lời ta vừa nói không phải nói đùa, cũng không làm theo tình cảm. Hàm Quân, huynh trưởng của ta so với những nam tử đó không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Thế nhân đã không hiểu muội, chi bằng để ta thử một lần xem sao? Biết đâu hai người chính là người tương xứng của đối phương.”
Tuy đã đoán ra được một hai phần, nhưng nghe nàng thật sự nói ra, trong lòng Tần Hàm Quân vẫn run rẩy.
Kỳ thực người ngoài nhìn nàng như thế nào, nàng sao không biết? Những ánh mắt đó đánh giá đó như thế nào sao mà không cảm giác được?
Lo âu sao? Đương nhiên là lo âu chứ.
Nhưng không dám biểu lộ rõ, sợ làm cho người bên cạnh thay nàng lo lắng, làm cho mẫu thân rơi lệ nên chỉ có thể cố gắng không để ý nó, không buồn phiền vì nó.
Từ nhỏ nàng đã biết, đối với mọi việc trên thế gian này không phải tất cả đều như ý của mình, có nhiều lúc thứ con người có thể thay đổi luôn chỉ có ý nghĩ của bản thân, cho nên dần dần mới dưỡng thành tính cách này.
Nhưng cho dù như vậy, khi nghe đến kiến nghị của Chử Thanh Huy, nàng vẫn bị kinh sợ không thôi, hơn nửa ngày sau mới run giọng nói: “Ý tốt của công chúa muội xin nhận tấm lòng, chỉ là việc này……”
“Sao, muội không đồng ý? Trừ phi muội không thích Thái tử ca ca ta?” Chử Thanh Huy hỏi ngược lại.
Cứ như vậy mà hỏi trắng ra khiến Tần Hàm Quân không biết đáp lời như thế nào, trên mặt mang theo vài phần thẹn thùng, “Điện hạ tôn quý không gì sánh được, anh tuấn uy vũ nhìn xa trông rộng khiến người ta kính nể, chính vì như vậy nên càng không ổn. Muội hiểu công chúa đều là muốn muội tốt, nhưng nào có thể vì vậy mà khiến Thái tử điện hạ chịu uất ức?”
Chử Thanh Huy nghe nàng nói xong, ngược lại bật cười, “Muội có phần nghĩ việc này quá nghiêm trọng rồi, cứ an tâm đi chẳng qua là mượn sinh thần làm cớ thăm dò Thái tử xem sao, nếu huynh ấy có ý muội cũng có ý vậy thì càng tốt. Nếu là vô ý thì cũng thôi đi, hai người trâu không uống nước, ta cũng không thể ấn mạnh đầu đúng không?”
Nghe nói chỉ là thăm dò, Tần Hàm Quân thở phào một hơi, mà không nói nàng có ý hay vô ý, Thái tử nhất định là vô ý rồi, chỉ tiếc cho lòng tốt của công chúa.
Chử Thanh Huy tiếp tục vỗ về nàng, “Việc này chỉ một mình ta làm, không để người ngoài nhìn thấy. Thái tử ca ca cũng không phải là người không có chừng mực, nhất định sẽ không rêu rao, cho dù việc này không thành ta cũng không lấy danh tiếng của muội ra làm trò đùa.”
Tần Hàm Quân vốn đã thả lỏng rồi, nghe nàng nói như vậy lại cảm thấy có chút ấm áp, nghĩ kỹ lại nghĩ đến lễ vật bản thân tặng đi có thể đến tay một nam tử xa lạ càng không được tự nhiên.
Chử Thanh Huy cho rằng nàng không yên tâm, trêu chọc bảo: “Cho dù muội và Thái tử ca ca vô duyên, vẫn còn có các vị thân vương thế tử, đều là thanh niên tài tuấn bậc nhất, muội đợi đó ta sẽ giới thiệu cho muội từng người từng người một, nhất định khiến muội làm tẩu tẩu của ta.”
Lâm Chỉ Lan luôn ngồi bên cạnh lắng nghe, lúc này cũng cười nói chen vào: “Nói như vậy, tuy đệ đệ ruột của ta tuổi còn nhỏ nhưng có một vị đường huynh bằng tuổi Hàm Quân, cũng là thiếu niên tài tuấn, sau này sẽ duy trì chức vị Uy Viễn Hầu của tổ phụ, nếu Hàm Quân không làm được tẩu tẩu của biểu tỷ thì có thể làm đệ muội của ta đấy.”
Chử Thanh Huy vội nói: “Muội đừng tranh với ta, Hàm Quân nhất định là người của Chử gia chúng ta.”
“Nói vậy là không được, nữ nhi tốt trăm nhà cầu, nếu nhà nương muội cướp không thắng vẫn còn nhà mẹ chồng đó, lát nữa muội hồi phủ liền nghe ngóng xem Trương gia còn có nam nhi nào đến tuổi, tóm lại không thể để phù sa chảy ruộng ngoài được.” Lâm Chỉ Lan cười mỉm phản bác.
“Xem muội khoe khoang kìa, nhà mẹ nhà chồng, có tin ta bảo tiên sinh liệt một danh sách các thiếu hiệp của Thượng Thanh Tông ra đây không?” Chử Thanh Huy không phục.
Hai người ngươi một câu ta một câu thành công làm cho Tần Hàm Quân đỏ cả mặt, không biết ứng đối như thế nào chỉ đành cúi đầu mặc các nàng trêu chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook