Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-67
Chương 67: Cắn Cắn
Ngày hôm sau Chử Thanh Huy tiến cung, lại thu được không ít lễ, đến Chử Tuân cũng tặng cho nàng một chiếc ngọc dế mèn mà bản thân cất kỹ.
Nàng cũng chuẩn bị cho Thái tử một phần, đương nhiên Thái tử đáp lễ lại nàng số lượng nhiều hơn, một đến một đi vẫn là được lợi.
“Đây là Chỉ Lan nhờ muội đưa cho ca ca.”
Lâm Chỉ Lan luôn nhớ việc này, mỗi năm đều chuẩn bị lễ vật cho hai người, không phải là thứ trân quý gì đều là những đồ chơi nhỏ do chính tay nàng làm.
Thái tử nhận lấy hộp gấm, mở ra thì thấy là một cái tua quạt bèn bảo: “Biểu muội có lòng rồi, đúng lúc vài ngày trước được một cây quạt cổ, vừa vặn phối hợp.”
“Tay nghề của Chỉ Lan càng ngày càng tốt.” Chử Thanh Huy nhấc túi lưới trên eo mình, giơ tiếp một hộp gấm khác tới, “Còn có phần lễ này, cũng là người khác nhờ muội chuyển giao đây.”
“Là ai?”
Chử Thanh Huy cong môi mỉm cười, “Ca ca không ngại đoán thử xem.” Nàng mở hộp gấm ra, đẩy đến trước mặt Thái tử.
Trong hộp vải gấm vây chặt một chiếc tách dạ quang màu xanh biếc, Thái tử cầm lên đối diện với ánh sáng khẽ xoay, tia sáng xuyên qua thân tách, màu xanh càng trở nên sặc sỡ.
“Ta đoán không ra, Noãn Noãn nói cho ta biết đi.” Hắn nói.
Chử Thanh Huy bĩu bĩu môi, “Đến đoán ca ca cũng không muốn đoán.”
Khóe miệng Thái tử mang theo ý cười, “Cứ xem như ta đoán sai rồi.”
“Vậy thì như thế nào?” Chử Thanh Huy lẩm bẩm, “Bỏ đi, muội nói thẳng vậy, đây là Hàm Quân tặng cho ca ca đó.”
Thái tử gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra có kinh ngạc hay không, “Làm phiền Tần cô nương rồi.”
Chử Thanh Huy càng nhụt chí, “Chỉ Lan tặng lễ cho huynh, huynh nói có lòng, Hàm Quân tặng lễ cho huynh, huynh nói làm phiền, chẳng lẽ ca ca không có lời nào khác để nói sao?”
“Noãn Noãn muốn nghe điều gì?” Thái tử bỏ tách dạ quang vào hộp gấm.
Chử Thanh Huy giậm chân, “Ca ca không hiểu lòng của muội chút nào, vẫn là đừng nói nữa.”
Thấy nàng dường như sắp tức giận, Thái tử mỉm cười sờ đầu nàng, “Muội cứ nói ra, không phải ca ca sẽ hiểu sao?”
Chử Thanh Huy nghe xong lời này, xoay đầu nhìn hắn chăm chú nửa ngày, cuối cùng không biết phải làm sao mà thở dài một hơi: “Ca ca à, huynh như vậy sau này sẽ không tìm được tẩu tẩu đâu. Bỏ đi, muội muội chỉ có một huynh trưởng là huynh, không thiếu được muốn thay huynh nhọc lòng nhiều hơn.” Nàng vừa nói vừa nhón mũi chân vỗ vỗ bả vai Thái tử nói lời thấm thía, làm xong liền đi ngay.
Phúc công công nội giám bên cạnh Thái tử thấy bóng công chúa đi xa rồi, nhìn thấy Thái tử điện hạ ngồi đó không động đậy, nhỏ giọng xin chỉ thị: “Điện hạ, hai món lễ mừng này có thu vào trong kho không?”
Mỗi năm sinh thần Thái tử lễ mừng thu được vô số kể, nhưng chỉ có người thân cận tặng mới có thể trình đến trước mặt Thái tử để hắn xem qua, sau đó chất toàn bộ thứ đó vào trong nhà kho. Theo lí mà nói, nếu là phủ Tần tướng quân đưa lễ lại đương cũng nhập vào kho, nhưng vừa rồi mới nghe công chúa nói, ý trong đó rõ ràng có chút khác biệt nên Phúc công công mới hỏi như vậy.
Thái tử không nói chuyện, mắt tiễn muội muội đi xa rồi, bưng trà nóng lên uống một ngụp.
Phúc công công đợi một hồi, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, thăm dò nói: “Theo nô tài thấy, chiếc tách dạ quang này xanh biếc này, trong không khác gì những tách bạch ngọc thường thấy, nhưng lại có phong vị khác, nếu rót rượu vào nhất định lại là cảnh sắc khác. Không bằng cứ đặt trên đa bảo các, mỗi ngày có thể để Điện hạ nhìn một cái xem như là vận may lớn của nó.”
“Ngươi xem mà làm.” Thái tử đặt tách trà xuống, đứng dậy đến thư phòng, chậm rì rì bỏ lại một câu.
Đợi khi không thấy bóng Thái tử nữa, Phúc công công mới vỗ ngực thầm tự vui mừng vừa rồi nhiều lời hỏi một câu. Cũng không mượn tay của tiểu nội giám, tự tay ông nâng chiếc tách dạ quang từ trong họp gấm ra, đặt ngay ngắn trên đa bảo các.
Tiểu nội giám ở sau lưng ông nhìn trái ngó phải thực không nhìn ra chỗ nào đặc biệt, nhịn không được lòng hiếu kỳ, liền hỏi: “Công công, tiểu đích thấy chiếc tách này rất bình thường, vật phẩm trong nhà kho tốt hơn nó nhiều, sao không bày những cái khác lên mà phải là nó?”
“Nhỏ giọng chút!” Phúc công công xoay người lại, đánh lên trán hắn một cái, “Ngươi xem ngươi xem, tiểu tử ngươi có thể nhìn ra được, ta gọi ngươi một tiếng công công!”
Tiểu nội giám che đầu, uất ức không dám hỏi nữa.
Chử Thanh Huy đến cung hoàng hậu ngồi nửa buổi sáng, buổi chiều mới xuất cung hồi phủ.
Mấy ngày trước, Tử Tô đến thỉnh thị, các cung nữ hầu hạ bên cạnh muốn tự lấy ra một phần tiền tiết kiệm của mình, mời một gánh hát mừng khánh sinh cho Chử Thanh Huy.
Chử Thanh Huy nào có thể để các nàng tốn kém, có tấm lòng là đủ rồi. Nhưng mà, phủ công chúa quả thật vắng vẻ, trong phủ lại chưa từng nuôi dưỡng con hát, nàng bèn cho quản sự mời gánh hát Khánh Xuân nổi tiếng trong kinh thành, ngày mai đến phủ hát một ngày để cả phủ trên dưới náo nhiệt một chút.
Lúc chạng vạng, Diêm Mặc hồi phủ sớm.
Chử Thanh Huy nghe hạ nhân đến báo xong bèn cho mấy người Tử Tô đều lui đến ngoài viện, còn bản thân lặng lẽ trốn ở sau bình phong.
Bên cạnh bình phong là đa bảo các, nhiều hơn một hàng tám tượng người nhỏ lớn bằng ngón tay, là Diêm Mặc tặng lễ sinh thần của nàng.
Nay kỹ thuật khắc của hắn càng trở nên tinh xảo, chỉ một vật chút xíu lớn bằng đầu ngón tay cái vậy thôi mà có thể khắc được hai tượng người sinh động như thật, một người là hắn, một người là Chử Thanh Huy. Hai người đủ loại tư thế, hoặc đứng hoặc ngồi hoặc nằm, duy chỉ có một điểm giống nhau là bất kể là tư thế nào, Chử Thanh Huy chưa từng đứng ở trên mặt đất, mỗi một tượng khắc hoặc là ôm hoặc là cõng, nàng đều dựa ở trên người Diêm Mặc, thậm chí còn có hai pho hai người lăn cùng một chỗ.
Tối qua thu được lễ vật này Chử Thanh Huy đã đỏ mặt nửa ngày, người này trông thì nghiêm túc vững vàng, ai biết lúc riêng tư lại đang gọt giũa đồ vật này, còn muốn bày ra đó, cho dù trong phòng không có người ngoài, nàng nhìn đến cũng cảm thấy xấu hổ.
Diêm Mặc còn chưa bước vào phòng, chỉ nghe được tiếng hô hấp kiềm nén ở bên ngoài, làm như không biết bước lớn tiến vào. Hắn đang đứng trước sảnh, không đợi được người đang trốn đi ra, đáy lòng suy nghĩ có cần giả vờ ngắm nhìn xung quanh ra vẻ tìm không được nàng hay không.
Cũng may Chử Thanh Huy không để hắn đợi lâu, bản thân nén không được, vừa cười vừa xông ra, cả người bổ nhào treo trên lưng hắn, “Thiếp ở đây này!”
Diêm Mặc thuận tiện bước lên trước một bước, một tay duỗi đến sau lưng ôm lấy nàng, xóc lên.
“Có phải bị dọa rồi không?” Chử Thanh Huy duỗi đầu ra phía trước, cười mỉm kê ở trên vai hắn.
Diêm Mặc gật đầu phối hợp, “Phải.”
“Trước kia ở trong cung cùng tiểu Tuân chơi trốn tìm, đệ hắn chưa tìm được thiếp lần nào cả.” Chử Thanh Huy ở trên lưng hắn đung đưa chân, “Nhưng mà, lúc nhỏ cùng Thái tử ca ca chơi đều là thiếp tìm không được huynh ấy.”
Diêm Mặc cõng nàng đi vào nội thất, “Hôm nay đã làm gì?”
“Buổi sáng cùng tiên sinh vào cung, buổi chiều mới trở về. Ngày mai trong phủ mời gánh hát đến hát kịch, tiên sinh có thích tên vở kịch nào không?”
Diêm mặc xoay nàng lại ôm vào trong lòng rồi ngồi xuống, thay nàng vén vài sợi tóc dính trên mặt ra sau tai, thuận tay vỗ gò má nàng, “Nàng thích thì được rồi.”
Chử Thanh Huy bĩu môi nói: “Thiếp chính vì không biết có gì hay nên đến hỏi tiên sinh, nhưng mà nghĩ lại những việc này tiên sinh biết con ít hơn thiếp, hay là giao cho Tử Tô phiền não vậy.” Nàng nói xong, chọc chọc ngực của Diêm Mặc, “Sau hôm nay thiếp đã mười sáu rồi, tiên sinh không thể cứ xem thiếp như tiểu hài nhi mà ôm đến ôm đi nữa.”
Nàng nhớ mãi việc Diêm mặc xem nàng như trẻ con, hại nàng ở trước mặt mấy người Tử Tô mất đi uy nghiêm của công chúa, nhưng không nghĩ đến giống như vừa rồi, nhảy nhót lủi đến trên lưng người ta, thế mới càng giống trẻ con hơn.
Diêm Mặc không nhúc nhích nắm lấy ngón tay trắng mảnh đó, đặt ở bên miệng ngậm một cái, “Vẫn còn rất nhỏ.”
Chử Thanh Huy quả nhiên trừng mắt kháng nghị, “Không nhỏ nữa! Còn nữa, sau này cũng không được phép thường xuyên cắn thiếp, đến cả tiểu hài nhi đã không còn cắn đầu ngón tay nữa rồi, tiên sinh còn cắn, xấu hổ không?”
Diêm Mặc hơi nhíu mày, “Cảm giác thịt không bằng trước đây, chẳng lẽ gầy rồi?”
“Cái gì chứ, chàng nói nghiêm túc cho thiếp xem nào!”
“Quả thực gầy rồi.” Diêm Mặc nâng nàng lên đánh giá trọng lượng của nàng, sau đó kết luận, “Sau này mỗi bữa lại dùng thêm nữa bát canh.”
Chử Thanh Huy không thích uống những loại canh bổ dưỡng đó nhất, nghe thấy lời này vội đưa ngón tay đến trước mặt hắn, “Không gầy không gầy, chàng xem thịt đều ở đây này!”
Diêm Mặc tỉ mỉ xem xong, nghiêm mặt nói: “Nhìn không ra, có lẽ là gầy rồi.”
“Sao có thể nhìn không ra? Không thì chàng sờ xem?” Chử Thanh Huy vồn vã.
Diêm Mặc xoa nắn, “Không có.”
“Vậy…… vậy cho chàng gặm một cái?”
Diêm Mặc nhìn nàng, gắng gượng mà làm ngậm ngón tay đó vào miệng, nửa ngày không thả ra.
Chử Thanh Huy tha thiết mong chờ nhìn hắn, “Không gầy chứ?”
Hắn vẫn đang gặm.
Chử Thanh Huy thử giảng đạo lý, “Thiếp cảm thấy vẫn còn nhiều thịt như vậy, hôm nay đã cho tiên sinh cắn một lần, sau này không thể ăn đầu ngón tay nữa.”
“Gầy rồi.” Diêm Mặc nói.
“…… Chàng gặm nữa đi!” Chử Thanh Huy nước mắt ròng ròng.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Ngày hôm sau Chử Thanh Huy tiến cung, lại thu được không ít lễ, đến Chử Tuân cũng tặng cho nàng một chiếc ngọc dế mèn mà bản thân cất kỹ.
Nàng cũng chuẩn bị cho Thái tử một phần, đương nhiên Thái tử đáp lễ lại nàng số lượng nhiều hơn, một đến một đi vẫn là được lợi.
“Đây là Chỉ Lan nhờ muội đưa cho ca ca.”
Lâm Chỉ Lan luôn nhớ việc này, mỗi năm đều chuẩn bị lễ vật cho hai người, không phải là thứ trân quý gì đều là những đồ chơi nhỏ do chính tay nàng làm.
Thái tử nhận lấy hộp gấm, mở ra thì thấy là một cái tua quạt bèn bảo: “Biểu muội có lòng rồi, đúng lúc vài ngày trước được một cây quạt cổ, vừa vặn phối hợp.”
“Tay nghề của Chỉ Lan càng ngày càng tốt.” Chử Thanh Huy nhấc túi lưới trên eo mình, giơ tiếp một hộp gấm khác tới, “Còn có phần lễ này, cũng là người khác nhờ muội chuyển giao đây.”
“Là ai?”
Chử Thanh Huy cong môi mỉm cười, “Ca ca không ngại đoán thử xem.” Nàng mở hộp gấm ra, đẩy đến trước mặt Thái tử.
Trong hộp vải gấm vây chặt một chiếc tách dạ quang màu xanh biếc, Thái tử cầm lên đối diện với ánh sáng khẽ xoay, tia sáng xuyên qua thân tách, màu xanh càng trở nên sặc sỡ.
“Ta đoán không ra, Noãn Noãn nói cho ta biết đi.” Hắn nói.
Chử Thanh Huy bĩu bĩu môi, “Đến đoán ca ca cũng không muốn đoán.”
Khóe miệng Thái tử mang theo ý cười, “Cứ xem như ta đoán sai rồi.”
“Vậy thì như thế nào?” Chử Thanh Huy lẩm bẩm, “Bỏ đi, muội nói thẳng vậy, đây là Hàm Quân tặng cho ca ca đó.”
Thái tử gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra có kinh ngạc hay không, “Làm phiền Tần cô nương rồi.”
Chử Thanh Huy càng nhụt chí, “Chỉ Lan tặng lễ cho huynh, huynh nói có lòng, Hàm Quân tặng lễ cho huynh, huynh nói làm phiền, chẳng lẽ ca ca không có lời nào khác để nói sao?”
“Noãn Noãn muốn nghe điều gì?” Thái tử bỏ tách dạ quang vào hộp gấm.
Chử Thanh Huy giậm chân, “Ca ca không hiểu lòng của muội chút nào, vẫn là đừng nói nữa.”
Thấy nàng dường như sắp tức giận, Thái tử mỉm cười sờ đầu nàng, “Muội cứ nói ra, không phải ca ca sẽ hiểu sao?”
Chử Thanh Huy nghe xong lời này, xoay đầu nhìn hắn chăm chú nửa ngày, cuối cùng không biết phải làm sao mà thở dài một hơi: “Ca ca à, huynh như vậy sau này sẽ không tìm được tẩu tẩu đâu. Bỏ đi, muội muội chỉ có một huynh trưởng là huynh, không thiếu được muốn thay huynh nhọc lòng nhiều hơn.” Nàng vừa nói vừa nhón mũi chân vỗ vỗ bả vai Thái tử nói lời thấm thía, làm xong liền đi ngay.
Phúc công công nội giám bên cạnh Thái tử thấy bóng công chúa đi xa rồi, nhìn thấy Thái tử điện hạ ngồi đó không động đậy, nhỏ giọng xin chỉ thị: “Điện hạ, hai món lễ mừng này có thu vào trong kho không?”
Mỗi năm sinh thần Thái tử lễ mừng thu được vô số kể, nhưng chỉ có người thân cận tặng mới có thể trình đến trước mặt Thái tử để hắn xem qua, sau đó chất toàn bộ thứ đó vào trong nhà kho. Theo lí mà nói, nếu là phủ Tần tướng quân đưa lễ lại đương cũng nhập vào kho, nhưng vừa rồi mới nghe công chúa nói, ý trong đó rõ ràng có chút khác biệt nên Phúc công công mới hỏi như vậy.
Thái tử không nói chuyện, mắt tiễn muội muội đi xa rồi, bưng trà nóng lên uống một ngụp.
Phúc công công đợi một hồi, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, thăm dò nói: “Theo nô tài thấy, chiếc tách dạ quang này xanh biếc này, trong không khác gì những tách bạch ngọc thường thấy, nhưng lại có phong vị khác, nếu rót rượu vào nhất định lại là cảnh sắc khác. Không bằng cứ đặt trên đa bảo các, mỗi ngày có thể để Điện hạ nhìn một cái xem như là vận may lớn của nó.”
“Ngươi xem mà làm.” Thái tử đặt tách trà xuống, đứng dậy đến thư phòng, chậm rì rì bỏ lại một câu.
Đợi khi không thấy bóng Thái tử nữa, Phúc công công mới vỗ ngực thầm tự vui mừng vừa rồi nhiều lời hỏi một câu. Cũng không mượn tay của tiểu nội giám, tự tay ông nâng chiếc tách dạ quang từ trong họp gấm ra, đặt ngay ngắn trên đa bảo các.
Tiểu nội giám ở sau lưng ông nhìn trái ngó phải thực không nhìn ra chỗ nào đặc biệt, nhịn không được lòng hiếu kỳ, liền hỏi: “Công công, tiểu đích thấy chiếc tách này rất bình thường, vật phẩm trong nhà kho tốt hơn nó nhiều, sao không bày những cái khác lên mà phải là nó?”
“Nhỏ giọng chút!” Phúc công công xoay người lại, đánh lên trán hắn một cái, “Ngươi xem ngươi xem, tiểu tử ngươi có thể nhìn ra được, ta gọi ngươi một tiếng công công!”
Tiểu nội giám che đầu, uất ức không dám hỏi nữa.
Chử Thanh Huy đến cung hoàng hậu ngồi nửa buổi sáng, buổi chiều mới xuất cung hồi phủ.
Mấy ngày trước, Tử Tô đến thỉnh thị, các cung nữ hầu hạ bên cạnh muốn tự lấy ra một phần tiền tiết kiệm của mình, mời một gánh hát mừng khánh sinh cho Chử Thanh Huy.
Chử Thanh Huy nào có thể để các nàng tốn kém, có tấm lòng là đủ rồi. Nhưng mà, phủ công chúa quả thật vắng vẻ, trong phủ lại chưa từng nuôi dưỡng con hát, nàng bèn cho quản sự mời gánh hát Khánh Xuân nổi tiếng trong kinh thành, ngày mai đến phủ hát một ngày để cả phủ trên dưới náo nhiệt một chút.
Lúc chạng vạng, Diêm Mặc hồi phủ sớm.
Chử Thanh Huy nghe hạ nhân đến báo xong bèn cho mấy người Tử Tô đều lui đến ngoài viện, còn bản thân lặng lẽ trốn ở sau bình phong.
Bên cạnh bình phong là đa bảo các, nhiều hơn một hàng tám tượng người nhỏ lớn bằng ngón tay, là Diêm Mặc tặng lễ sinh thần của nàng.
Nay kỹ thuật khắc của hắn càng trở nên tinh xảo, chỉ một vật chút xíu lớn bằng đầu ngón tay cái vậy thôi mà có thể khắc được hai tượng người sinh động như thật, một người là hắn, một người là Chử Thanh Huy. Hai người đủ loại tư thế, hoặc đứng hoặc ngồi hoặc nằm, duy chỉ có một điểm giống nhau là bất kể là tư thế nào, Chử Thanh Huy chưa từng đứng ở trên mặt đất, mỗi một tượng khắc hoặc là ôm hoặc là cõng, nàng đều dựa ở trên người Diêm Mặc, thậm chí còn có hai pho hai người lăn cùng một chỗ.
Tối qua thu được lễ vật này Chử Thanh Huy đã đỏ mặt nửa ngày, người này trông thì nghiêm túc vững vàng, ai biết lúc riêng tư lại đang gọt giũa đồ vật này, còn muốn bày ra đó, cho dù trong phòng không có người ngoài, nàng nhìn đến cũng cảm thấy xấu hổ.
Diêm Mặc còn chưa bước vào phòng, chỉ nghe được tiếng hô hấp kiềm nén ở bên ngoài, làm như không biết bước lớn tiến vào. Hắn đang đứng trước sảnh, không đợi được người đang trốn đi ra, đáy lòng suy nghĩ có cần giả vờ ngắm nhìn xung quanh ra vẻ tìm không được nàng hay không.
Cũng may Chử Thanh Huy không để hắn đợi lâu, bản thân nén không được, vừa cười vừa xông ra, cả người bổ nhào treo trên lưng hắn, “Thiếp ở đây này!”
Diêm Mặc thuận tiện bước lên trước một bước, một tay duỗi đến sau lưng ôm lấy nàng, xóc lên.
“Có phải bị dọa rồi không?” Chử Thanh Huy duỗi đầu ra phía trước, cười mỉm kê ở trên vai hắn.
Diêm Mặc gật đầu phối hợp, “Phải.”
“Trước kia ở trong cung cùng tiểu Tuân chơi trốn tìm, đệ hắn chưa tìm được thiếp lần nào cả.” Chử Thanh Huy ở trên lưng hắn đung đưa chân, “Nhưng mà, lúc nhỏ cùng Thái tử ca ca chơi đều là thiếp tìm không được huynh ấy.”
Diêm Mặc cõng nàng đi vào nội thất, “Hôm nay đã làm gì?”
“Buổi sáng cùng tiên sinh vào cung, buổi chiều mới trở về. Ngày mai trong phủ mời gánh hát đến hát kịch, tiên sinh có thích tên vở kịch nào không?”
Diêm mặc xoay nàng lại ôm vào trong lòng rồi ngồi xuống, thay nàng vén vài sợi tóc dính trên mặt ra sau tai, thuận tay vỗ gò má nàng, “Nàng thích thì được rồi.”
Chử Thanh Huy bĩu môi nói: “Thiếp chính vì không biết có gì hay nên đến hỏi tiên sinh, nhưng mà nghĩ lại những việc này tiên sinh biết con ít hơn thiếp, hay là giao cho Tử Tô phiền não vậy.” Nàng nói xong, chọc chọc ngực của Diêm Mặc, “Sau hôm nay thiếp đã mười sáu rồi, tiên sinh không thể cứ xem thiếp như tiểu hài nhi mà ôm đến ôm đi nữa.”
Nàng nhớ mãi việc Diêm mặc xem nàng như trẻ con, hại nàng ở trước mặt mấy người Tử Tô mất đi uy nghiêm của công chúa, nhưng không nghĩ đến giống như vừa rồi, nhảy nhót lủi đến trên lưng người ta, thế mới càng giống trẻ con hơn.
Diêm Mặc không nhúc nhích nắm lấy ngón tay trắng mảnh đó, đặt ở bên miệng ngậm một cái, “Vẫn còn rất nhỏ.”
Chử Thanh Huy quả nhiên trừng mắt kháng nghị, “Không nhỏ nữa! Còn nữa, sau này cũng không được phép thường xuyên cắn thiếp, đến cả tiểu hài nhi đã không còn cắn đầu ngón tay nữa rồi, tiên sinh còn cắn, xấu hổ không?”
Diêm Mặc hơi nhíu mày, “Cảm giác thịt không bằng trước đây, chẳng lẽ gầy rồi?”
“Cái gì chứ, chàng nói nghiêm túc cho thiếp xem nào!”
“Quả thực gầy rồi.” Diêm Mặc nâng nàng lên đánh giá trọng lượng của nàng, sau đó kết luận, “Sau này mỗi bữa lại dùng thêm nữa bát canh.”
Chử Thanh Huy không thích uống những loại canh bổ dưỡng đó nhất, nghe thấy lời này vội đưa ngón tay đến trước mặt hắn, “Không gầy không gầy, chàng xem thịt đều ở đây này!”
Diêm Mặc tỉ mỉ xem xong, nghiêm mặt nói: “Nhìn không ra, có lẽ là gầy rồi.”
“Sao có thể nhìn không ra? Không thì chàng sờ xem?” Chử Thanh Huy vồn vã.
Diêm Mặc xoa nắn, “Không có.”
“Vậy…… vậy cho chàng gặm một cái?”
Diêm Mặc nhìn nàng, gắng gượng mà làm ngậm ngón tay đó vào miệng, nửa ngày không thả ra.
Chử Thanh Huy tha thiết mong chờ nhìn hắn, “Không gầy chứ?”
Hắn vẫn đang gặm.
Chử Thanh Huy thử giảng đạo lý, “Thiếp cảm thấy vẫn còn nhiều thịt như vậy, hôm nay đã cho tiên sinh cắn một lần, sau này không thể ăn đầu ngón tay nữa.”
“Gầy rồi.” Diêm Mặc nói.
“…… Chàng gặm nữa đi!” Chử Thanh Huy nước mắt ròng ròng.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook