-
Chương 2
Ngài chỉ định rằng tất cả con cái đích tôn của các quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều phải tham gia.
Phụ thân ta lúc này mới nhớ đến ta, trưởng nữ đang sống ở quê, và phái người đưa ta trở về nhà.
Thật ra chúng ta đều biết rõ, đây chỉ là hình thức, sau cuộc săn bắn này, ngoại tổ phụ sẽ dùng ngân lượng để chuộc ta ra khỏi tay phụ thân, rồi đưa ta về Giang Nam kết hôn.
Thậm chí, người đã âm thầm chọn cho ta một người, là một nam tử tuấn tú, ôn hòa, mỗi lần gặp ta đều đỏ mặt. Dù không đủ mạnh mẽ để trở thành Tướng quân, nhưng mọi thứ khác từ gia thế đến tính cách đều phù hợp với mong muốn của ta. Quan trọng nhất là, gia thế của hắn không vượt qua được nhà ngoại của ta.
Nghĩ đến ngoại tổ phụ đã ngày một già đi, ta cũng sẵn lòng chấp nhận mối hôn sự này.
Vì vậy, đối với ta, cuộc săn bắn mùa thu này chỉ là một hình thức, ta không kết giao với những nam nữ khác, cũng không định tìm phu quân ở kinh thành, nên ta tránh xa đám con cháu quý tộc đó.
Không ngờ, cứ đi mãi, ta lại đến được hậu sơn, nhìn thấy bốn thanh niên đang đẩy một mỹ nhân mặc đồ cưỡi ngựa xuống đất, còn định đè lên người nàng!
Thật là quá đáng! Giữa ban ngày ban mặt mà chúng dám làm chuyện như vậy?
Ta liền núp trong rừng, bắn tên hù dọa chúng!
Khi bọn chúng sợ hãi bỏ chạy hết, ta kéo mỹ nhân đó chạy trốn.
Trời không chiều lòng người, đột nhiên mưa lớn trút xuống, ta đành tìm một hang động để tránh mưa.
Khi ta hồi tưởng đến đây, ông trời dường như cũng tức cảnh sinh tình mà đổ xuống một trận mưa như trút nước, không khác gì ngày đó, tiếng mưa rơi ầm ầm trên xe ngựa.
"Mưa rồi."
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Úc Kính An cảm thán:
"Cơn mưa này khiến ta nhớ lại lần đầu gặp nàng, lúc đó nương tử thật hào sảng, trước mặt ta liền cởi áo khoác ngoài, còn mời ta choàng cùng nàng."
Hắn đỏ mặt, còn ta thì tái xanh mặt mài.
Không nhắc đến thì c.h.ế.t sao!
Ta không nhịn được, cuối cùng cũng đấm hắn một cái!
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn đầy khoa trương.
"Có gì sao Điện hạ?” Từ bên ngoài lập tức truyền đến tiếng hỏi của thị vệ.
Ta vội vàng rút tay lại, tim đập thình thịch, c.h.ế.t rồi, quên mất là giờ hắn đã là Thái tử!
Ta làm vậy có phải là phạm thượng không, liệu có bị phạt không?
"Lui ra xa một chút." Giọng Úc Kính An lạnh lùng, khác hẳn với con người mà ta từng quen biết, khiến ta vô thức rụt lại vào góc xe.
Hắn nhìn ta, thoáng ngạc nhiên, rồi lại tiến đến gần, nắm lấy tay ta:
"Không phải đang nói nàng."
Ta không tin, giờ hắn đã là Thái tử rồi, chắc chắn là muốn nhân cơ hội này để kết tội ta bất kính, rồi xử lý ta, sau đó tìm một người vợ có giá trị hơn.
Ta còn nhớ ngoại tổ phụ ta cũng đã từng như vậy, và phụ thân ta cũng chẳng khác gì.
Lúc chưa có quyền thế thì cưới vợ giàu để nhờ vả, khi đã có quyền thế thì lại đòi hỏi môn đăng hộ đối, nếu không thì mẫu thân ta cũng không u uất mà qua đời sớm.
Đàn ông trên đời đều giống nhau, chỉ mong thăng quan phát tài và vợ c.h.ế.t sớm!
"Đồng Đồng." Hắn xích lại gần, định kéo ta.
Bất ngờ, ta nghe thấy trong tiếng mưa có xen lẫn tiếng xé gió, lập tức cảm thấy bất an.
"Cúi xuống!"
Chưa kịp đẩy hắn ra, Úc Kính An đã nhanh hơn, đè ta xuống dưới.
Chỉ nghe "phập, phập" mấy tiếng, những mũi tên lạnh như băng từ cửa sổ xe bắn vào, cắm thẳng vào vị trí mà chúng ta vừa ngồi, nơi lồng ngực và giữa hai lông mày.
"Có thích khách!"
Đến lúc này bên ngoài mới bắt đầu hỗn loạn, vang lên tiếng hô hoán của thị vệ: "Hộ giá!"
Ta ngước nhìn Úc Kính An, rõ ràng lúc này nên nghĩ cách đối phó với thích khách, liệu có nên nhân cơ hội này mà bỏ chạy, nhưng không hiểu sao ta lại có chút mất hồn.
Khoảng cách giữa hai chúng ta lúc này rất gần, ta có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của hắn, nhìn thấy hàng lông mi hơi cong của hắn và sắc mặt trầm xuống.
Hắn đang tức giận.
Ta và Úc Kính An đã thành thân hơn hai năm, hắn luôn mỉm cười, dường như không có chút tính khí nào bất thường, bất kể ta yêu cầu gì hắn cũng vui vẻ đồng ý, nhưng những lúc thực sự gần gũi lại rất hiếm. Ta cảm thấy mình chưa bao giờ nhìn thấu con người này và lòng dạ của hắn.
Trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên, ta thấy hắn giận dữ.
"Đồng Đồng." Có lẽ thấy ta thất thần, hắn hơi lo lắng, đưa tay chạm vào sau đầu ta.
"Có đau không?"
Ta lắc đầu, trên xe trải thảm dày, không đau.
Hắn dường như lại hiểu lầm điều gì khác, "Sợ không?"
Ta bĩu môi, "Chuyện này đâu phải lần đầu."
Lần này còn có nhiều người hộ giá.
Hắn dù sao cũng là một Hoàng tử, cho dù không được coi trọng, nhưng luôn có những kẻ xem hắn như cái gai trong mắt.
Phụ thân ta lúc này mới nhớ đến ta, trưởng nữ đang sống ở quê, và phái người đưa ta trở về nhà.
Thật ra chúng ta đều biết rõ, đây chỉ là hình thức, sau cuộc săn bắn này, ngoại tổ phụ sẽ dùng ngân lượng để chuộc ta ra khỏi tay phụ thân, rồi đưa ta về Giang Nam kết hôn.
Thậm chí, người đã âm thầm chọn cho ta một người, là một nam tử tuấn tú, ôn hòa, mỗi lần gặp ta đều đỏ mặt. Dù không đủ mạnh mẽ để trở thành Tướng quân, nhưng mọi thứ khác từ gia thế đến tính cách đều phù hợp với mong muốn của ta. Quan trọng nhất là, gia thế của hắn không vượt qua được nhà ngoại của ta.
Nghĩ đến ngoại tổ phụ đã ngày một già đi, ta cũng sẵn lòng chấp nhận mối hôn sự này.
Vì vậy, đối với ta, cuộc săn bắn mùa thu này chỉ là một hình thức, ta không kết giao với những nam nữ khác, cũng không định tìm phu quân ở kinh thành, nên ta tránh xa đám con cháu quý tộc đó.
Không ngờ, cứ đi mãi, ta lại đến được hậu sơn, nhìn thấy bốn thanh niên đang đẩy một mỹ nhân mặc đồ cưỡi ngựa xuống đất, còn định đè lên người nàng!
Thật là quá đáng! Giữa ban ngày ban mặt mà chúng dám làm chuyện như vậy?
Ta liền núp trong rừng, bắn tên hù dọa chúng!
Khi bọn chúng sợ hãi bỏ chạy hết, ta kéo mỹ nhân đó chạy trốn.
Trời không chiều lòng người, đột nhiên mưa lớn trút xuống, ta đành tìm một hang động để tránh mưa.
Khi ta hồi tưởng đến đây, ông trời dường như cũng tức cảnh sinh tình mà đổ xuống một trận mưa như trút nước, không khác gì ngày đó, tiếng mưa rơi ầm ầm trên xe ngựa.
"Mưa rồi."
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Úc Kính An cảm thán:
"Cơn mưa này khiến ta nhớ lại lần đầu gặp nàng, lúc đó nương tử thật hào sảng, trước mặt ta liền cởi áo khoác ngoài, còn mời ta choàng cùng nàng."
Hắn đỏ mặt, còn ta thì tái xanh mặt mài.
Không nhắc đến thì c.h.ế.t sao!
Ta không nhịn được, cuối cùng cũng đấm hắn một cái!
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn đầy khoa trương.
"Có gì sao Điện hạ?” Từ bên ngoài lập tức truyền đến tiếng hỏi của thị vệ.
Ta vội vàng rút tay lại, tim đập thình thịch, c.h.ế.t rồi, quên mất là giờ hắn đã là Thái tử!
Ta làm vậy có phải là phạm thượng không, liệu có bị phạt không?
"Lui ra xa một chút." Giọng Úc Kính An lạnh lùng, khác hẳn với con người mà ta từng quen biết, khiến ta vô thức rụt lại vào góc xe.
Hắn nhìn ta, thoáng ngạc nhiên, rồi lại tiến đến gần, nắm lấy tay ta:
"Không phải đang nói nàng."
Ta không tin, giờ hắn đã là Thái tử rồi, chắc chắn là muốn nhân cơ hội này để kết tội ta bất kính, rồi xử lý ta, sau đó tìm một người vợ có giá trị hơn.
Ta còn nhớ ngoại tổ phụ ta cũng đã từng như vậy, và phụ thân ta cũng chẳng khác gì.
Lúc chưa có quyền thế thì cưới vợ giàu để nhờ vả, khi đã có quyền thế thì lại đòi hỏi môn đăng hộ đối, nếu không thì mẫu thân ta cũng không u uất mà qua đời sớm.
Đàn ông trên đời đều giống nhau, chỉ mong thăng quan phát tài và vợ c.h.ế.t sớm!
"Đồng Đồng." Hắn xích lại gần, định kéo ta.
Bất ngờ, ta nghe thấy trong tiếng mưa có xen lẫn tiếng xé gió, lập tức cảm thấy bất an.
"Cúi xuống!"
Chưa kịp đẩy hắn ra, Úc Kính An đã nhanh hơn, đè ta xuống dưới.
Chỉ nghe "phập, phập" mấy tiếng, những mũi tên lạnh như băng từ cửa sổ xe bắn vào, cắm thẳng vào vị trí mà chúng ta vừa ngồi, nơi lồng ngực và giữa hai lông mày.
"Có thích khách!"
Đến lúc này bên ngoài mới bắt đầu hỗn loạn, vang lên tiếng hô hoán của thị vệ: "Hộ giá!"
Ta ngước nhìn Úc Kính An, rõ ràng lúc này nên nghĩ cách đối phó với thích khách, liệu có nên nhân cơ hội này mà bỏ chạy, nhưng không hiểu sao ta lại có chút mất hồn.
Khoảng cách giữa hai chúng ta lúc này rất gần, ta có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của hắn, nhìn thấy hàng lông mi hơi cong của hắn và sắc mặt trầm xuống.
Hắn đang tức giận.
Ta và Úc Kính An đã thành thân hơn hai năm, hắn luôn mỉm cười, dường như không có chút tính khí nào bất thường, bất kể ta yêu cầu gì hắn cũng vui vẻ đồng ý, nhưng những lúc thực sự gần gũi lại rất hiếm. Ta cảm thấy mình chưa bao giờ nhìn thấu con người này và lòng dạ của hắn.
Trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên, ta thấy hắn giận dữ.
"Đồng Đồng." Có lẽ thấy ta thất thần, hắn hơi lo lắng, đưa tay chạm vào sau đầu ta.
"Có đau không?"
Ta lắc đầu, trên xe trải thảm dày, không đau.
Hắn dường như lại hiểu lầm điều gì khác, "Sợ không?"
Ta bĩu môi, "Chuyện này đâu phải lần đầu."
Lần này còn có nhiều người hộ giá.
Hắn dù sao cũng là một Hoàng tử, cho dù không được coi trọng, nhưng luôn có những kẻ xem hắn như cái gai trong mắt.
Bình luận facebook