Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 564
Ngày thứ hai sau khi gặp Chiết thị, Lục Thất đúng hẹn lại đến Thanh Phong Cư, vốn tưởng có thể gặp trọng thần triều đình Chu quốc, thăm dò một ít quyết sách hướng đi của Chu quốc, không ngờ đợi qua giờ Ngọ cũng không nhìn thấy bóng dáng Triệu Phổ.
Ngày tiếp theo Lục Thất lại đến Thanh Phong Cư chờ đợi, kết quả vẫn không thấy Triệu Phổ đến, cũng không có ai đến báo sao lại như vậy, khiến cho chưởng quầy Dương Hồng rất là ủ rũ bất an, Lục Thất an ủi hai câu, bình thản rời đi.
Hai ngày sau, chưởng quầy Dương Hồng vội vàng chạy đến Ngô vương phủ, nói Triệu Phủ phái người đến báo, công việc bề bồn quên mất ngày hẹn, bảo hắn tối muộn đến phủ gặp gỡ, Lục Thất chỉ một câu, không rảnh.
Dương Hồng nghe xong không khỏi giật mình, trong Khai Phong Phủ này, muốn nịnh bợ Triệu Phổ đại nhân chỗ nào cũng có, lần đầu tiên gặp người mạnh mẽ như Lục Thất, nhưng ông chủ nói không rảnh, ông ta cũng không dám cưỡng cầu ông chủ đi gặp.
Thoáng cái ba ngày trôi qua, Lục Thất trước sau trốn trong Ngô vương phủ không chịu ra ngoài, sau khi sinh nhật thái tử, tâm trạng tốt lên, lại thích đi du lịch, Lục Thất không đi, hắn cũng không cưỡng cầu, cùng Mạnh Thạch mang theo mấy hộ vệ đi ra ngoài.
Lục Thất mấy hôm nay đã suy nghĩ kĩ, muốn quay trở về Tấn quốc cùng thân nhân đoàn tụ, muốn tự mình trù tính chiến lược tiến công Ba Thục, mặc dù tấn công Ba Thục tồn tại sự thực tự hủy trường thành, nhưng không chiếm Ba Thục, phòng ngự Kinh Châu kia sẽ rơi vào trạng thái bị động.
Tiểu Điệp cũng tán thành Lục Thất trở về Tấn quốc, thân là Tấn vương mạo hiểm ở trong địch quốc, đúng là không nên, hai người sau khi đạt thành nhất trí, quyết định hơn mười ngày nữa, sẽ rời khỏi Khai Phong Phủ.
Vừa mới quyết định rời đi, Lâm Chi Hòa rời đi đã lâu đột nhiên tới Ngô vương phủ, còn mang theo một nhân vật khiến Lục Thất bất ngờ, chiến hữu của phụ thân hắn Vân Cẩm Đông.
Vân Cẩm Đông là một người trung niên dáng người cường tráng, mi kiếm mắt hổ, mẫu thân của Lục Thất trước đây từng nhắc đến Vân Cẩm Đông. Vân Cẩm Đông và Lý Xuyên đều là mạc nghịch chi giao của phụ thân Lục Thất, có điều năm xưa Đường quốc đại bại, phụ thân Lục Thất vì trọng thương đi Giang Nam trước, sau đó Lý Xuyên cũng đưa cả nhà đi Giang nam, còn Vân Cẩm Đông cũng không có tin tức.
Nhìn thấy bạn cũ của phụ thân, Lục Thấy kính cẩn làm lễ, sau đó cùng nhau rời khỏi Ngô vương phủ, ở trong một nhã gian tửu lầu gần đó tự thoại.
Vân Cẩm Đông và Lục Thất sau khi uống một chén, ánh mắt rất cảm khái nhìn Lục Thất, kể lại chuyện cũ năm xưa. Vân Cẩm Đông năm đó trở thành tù binh, theo thượng quan đầu hàng, đầu hàng Chu quốc mới mấy ngày, đã bị hợp nhất thành Chu quân, khi đó là thuộc quân đội Trương Vĩnh Đức, còn Lâm Chi Hòa cảnh ngộ cũng không khác Vân Cẩm Đông là mấy.
Đương quốc mất đi Giang Bắc không lâu, Trương Vĩnh Đức liền suất quân Bắc thượng cùng Yến quốc tác chiến, Vân Cẩm Đông vì tác chiến dũng cảm, rất nhanh được Trương Vĩnh Đức chú ý, đem Vân Cẩm Đông thu vào trong quân.
Bây giờ Vân Cẩm Đông là Thiên Hùng quân tả quân ngu hầu, cấp bậc du kị tướng quân, thống soái hai ngàn quân lực, Thiên Hùng quân biên chế sáu ngàn, phân thành tam quân tả hữu trung, trung quân là Đô ngu hầu thống soái, bên trên là Tiết độ sứ, Phó sứ, mà Tiết độ sứ quân Chu quốc, rất nhiều chính là Đô ngu hầu là thống soái cao nhất, Tiết độ sứ hoặc Tiết độ sứ Phó sứ, thường thường do kinh quan diêu lĩnh.
Nhưng Thiên Hùng quân Tiết độ sứ Trương Vĩnh Đức, là thực sự nắm quân quyền Thiên Hùng, hơn nữa Trương Vĩnh Đức không đóng giữ đại danh phủ, Trương Đức Vĩnh Tiết độ sứ, kiểm giáo thái úy, trấn Bắc phòng ngự sử, có thể nói là rất được hoàng đế Chu quốc trọng dụng, có thân phận của phò mã đô úy, chủ trì chiến sự phòng ngự Yến quốc.
Vân Cẩm Đông không phải đặc biệt đến gặp Lục Thất, mà là phụng mệnh hồi kinh báo cáo, quan tướng Tiết độ sứ quân địa phương của Chu quốc không phải cố định thuộc về một quân nào đó, mà là cách mấy năm lại điều nhiệm, có điều Vân Cẩm Đông là điều nhiệm qua, nhưng không rời khỏi Bắc bộ, vẫn là thuộc hạ của Trương Vĩnh Đức.
Lục Thất và Vân Cẩm Đông trò chuyện, Vân Cẩm Đông đã nghe Lâm Chi Hòa nói qua tình hình Lục Thất, y khuyên Lục Thất có thể chủ động phục vụ cho Chu quốc, giúp đỡ Chu quốc thu phục Đường quốc, Lục Thần bày tỏ mình không muốn nhận được tội danh phản Đường hành thích vua, Vân Cẩm Đông nghe xong tỏ ý đã hiểu.
Lâm Chi Hòa đã được Trương Vĩnh Đức tin tưởng, nhưng Lâm Chi Hòa tâm trạng có chút sa sút, y nói với Lục Thất, y đã bẩm cáo với Trương Vĩnh Đức chuyện của Lục Thất, hi vọng Trương Vĩnh Đức có thể kiến nghị triều đình coi trọng, nhưng phản ứng của Trương Vĩnh Đức rất lạnh nhạt, nói đó không phải việc y cần phả tham dự.
Lục Thất nghe hiểu dụng ý của Lâm Chi Hòa, Lâm Chi Hòa muốn giành được công nhận công lao nhất định, nhưng không được trọng thần Chu quốc coi trọng, Lâm Chi Hòa cũng không biết làm gì, chỉ có thể làm một quan viên địa vị không cao, người duy nhất y có thể dựa vào, chính là Trương Vĩnh Đức.
Trong lời nói, Lục Thất phát hiện Vân Cẩm Đông đối với quân lực Đường quốc rõ ràng có một sự khinh thường, từ ngữ lộ ra nếu không có Đại Giang thiên hiểm, Chu quốc sớm đã càn quét các nước Giang Nam, đối với Tấn quốc mới quật khởi, cũng không coi ra gì.
Thái độ của Vân Cẩm Đông, cho Lục Thất biết Chu quốc có một thứ cảm giác ưu thế mù quáng, có lẽ Đường quốc đại bại ở Giang Bắc, cùng với nhiều năm làm nô nhan ti tất của Chu quốc, đã khiến Chu quốc cho rằng quân lực Đường quốc ngay cả một đòn cũng không chịu nổi.
Lâm Chi Hòa đối với thái độ coi thường của Vân Cẩm Đông, chỉ là cười khổ, trong lúc uống rượu nói chuyện, cũng cho rằng chiến lực của quân đội Đường quốc là thua kém Chu quốc quá nhiều, nhưng y nghĩ, Đường quốc sở dĩ yếu như vậy, là do người đứng đầu Đường quốc tạo thành, y rất tôn sung Lâm Nhân Triệu, nếu người đứng đầu Lý quốc có thể trọng dụng Lâm Nhân Triệu thống quân, chiến lực Đường quân chắc chắn đã có thể biến mạnh, nhắc đến Lâm Nhân Triệu, Vân Cẩm Đông cũng công nhận Lâm Nhân Triệu là danh tướng thiện chiến, đáng tiếc không được phụ tá hùng chủ.
Ba người rượu vào trong bụng, lời nói dần dần không còn kiêng kị, Lâm Chi Hòa oán trách Trương đại soái không còn hào khí năm xưa, không nên xem nhẹ sự quy thuận của Lục Thất, Vân Cẩm Đông nghe xong lắc lắc đầu, nói cho Lâm Chi Hòa biết, nếu như bàn chuyện Lục Thất quy thuận, chẳng là đang kết bè kết đảng sao.
Lâm Chi Hòa im lặng, tự mình buồn bực uống rượu, Lục Thất nghe ra ý tứ bên trong, hỏi:
- Thúc phụ, người không phải nói, hoàng đế bệ hạ vô cùng tín nhiệm Trương Vĩnh Đức đại soái sao?
- Tín nhiệm là tín nhiệm, nhưng cũng không tránh khỏi bị nghi ngờ, Trương đại soái thống quân mấy chục năm, chiến công lập được nhiều không kể hết, ở Chu quốc, tướng quan từng là thuộc hạ của Trương đại soái, cũng vô số kể, cho nên, hoàng đế bệ hạ rất không yên tâm.
Vân Cẩm Đông có chút ngà ngà nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Hoàng đế bệ hạ Chu quốc cho dù nghi ngờ võ thần, cũng sẽ không ngu ngốc như người đứng đầu Đường quốc.
Vân Cẩm Đông nghe xong lại lắc đầu, nâng chén rượu trong tay, Lục Thất lấy bình châm đầy, Vân Cẩm Đông cười cười, thấp giọng nói:
- Ai rồi cũng sẽ già, hoàng đế bệ hạ cũng không tránh được.
- Ồ, hoàng đế bệ hạ cũng năm mươi tuổi rồi, lớn hơn độ tuổi thúc phụ một chút.
Lục Thất nói.
- Ừ, tuổi tác bệ hạ không cao, nhưng sức khỏe bệ hạ thì không được tốt.
Vân Cẩm Đông thấp giọng nói.
Lục Thất nghe xong trong lòng khẽ động, hắn ở Khai Phong Phủ, nhưng chưa từng nghe ai nói qua, sức khỏe hoàng đế Chu quốc không tốt, đều là khen ngợi ngô hoàng thánh minh, cần chính yêu dân, nếu đã có thể cần chính, sức khỏe đương nhiên rất tốt.
- Thúc phụ, sức khỏe hoàng đế bệ hạ, sao lại không tốt?
Lục Thất thấp giọng hỏi, Lâm Chi Hòa nhíu mày liếc hắn một cái, nhưng không nói gì.
- Bệ hạ mười năm trước ngự giá Bắc chinh, bị Yến tặc bắn trúng một tên, từ đó trở đi liền mắc một căn bệnh lạ.
Vân Cẩm Đông thấp giọng trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Trúng tên trên chiến trường, đó là việc hết sức bình thường.
Vân Cẩm Đông mỉm cười, nói:
- Hoàng đế bệ hạ từ sau lần đó, không còn rời khỏi Khai Phong Phủ nữa.
Lục Thất gật đầu, Vân Cẩm Đông thấp giọng nói:
- Kì thực bệ hạ buồn nhất, chính là lựa chọn thái tử.
- Ồ, Chu quốc không phải lập thái tử rồi sao?
Lục Thất nói, hắn biết Chu quốc đã lập thái tử.
- Đúng là đã lập thái tử, nhưng bệ hạ không hài lòng, muốn chọn người con khác, nhưng Trương đại soái thì lại cực lực phản đối chuyện này.
Vân Cẩm Đông thấp giọng nói.
- Sao lại vậy? Đương kim thái tử không tốt sao?
Lục Thất hỏi.
- Đương kim thái tử nghe nói rất nhân hậu, nhưng bệ hạ lại cho rằng là yếu đuối, không gánh nổi trách nhiệm quốc gia, nói trắng ra là bệ hạ lo lắng, thái tử sau này không áp chế nổi quân thần, nhưng Trương đại soái cho rằng, thái tử phế lập sẽ khiến nội bộ rối loạn, hơn nữa thái tử hiền đức, chúng thần tâm phục.
Vân Cẩm Đông thấp giọng nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Bây giờ biên giới đang bị xâm phạm nghiêm trọng, lập người kế vị đương nhiên lập người hiền năng.
- Ngươi nói lập hiền năng, chính là có cùng tiếng nói với Triệu Khuông Dẫn.
Vân Cẩm Đông lắc đầu nói.
- Triệu Khuông Dẫn uổng hộ lập trữ hiền năng?
Lục Thất kinh ngạc.
- Ừm, đúng vậy, cho nên bệ hạ mới đang chần chừ, nếu nói tín nhiệm, kì thực bệ hạ tín nhiệu Triệu thị huynh đệ nhất, ai nấy trong tay đều nắm trọng quyền.
Vân Cẩm Đông cảm khái nói.
Ngày tiếp theo Lục Thất lại đến Thanh Phong Cư chờ đợi, kết quả vẫn không thấy Triệu Phổ đến, cũng không có ai đến báo sao lại như vậy, khiến cho chưởng quầy Dương Hồng rất là ủ rũ bất an, Lục Thất an ủi hai câu, bình thản rời đi.
Hai ngày sau, chưởng quầy Dương Hồng vội vàng chạy đến Ngô vương phủ, nói Triệu Phủ phái người đến báo, công việc bề bồn quên mất ngày hẹn, bảo hắn tối muộn đến phủ gặp gỡ, Lục Thất chỉ một câu, không rảnh.
Dương Hồng nghe xong không khỏi giật mình, trong Khai Phong Phủ này, muốn nịnh bợ Triệu Phổ đại nhân chỗ nào cũng có, lần đầu tiên gặp người mạnh mẽ như Lục Thất, nhưng ông chủ nói không rảnh, ông ta cũng không dám cưỡng cầu ông chủ đi gặp.
Thoáng cái ba ngày trôi qua, Lục Thất trước sau trốn trong Ngô vương phủ không chịu ra ngoài, sau khi sinh nhật thái tử, tâm trạng tốt lên, lại thích đi du lịch, Lục Thất không đi, hắn cũng không cưỡng cầu, cùng Mạnh Thạch mang theo mấy hộ vệ đi ra ngoài.
Lục Thất mấy hôm nay đã suy nghĩ kĩ, muốn quay trở về Tấn quốc cùng thân nhân đoàn tụ, muốn tự mình trù tính chiến lược tiến công Ba Thục, mặc dù tấn công Ba Thục tồn tại sự thực tự hủy trường thành, nhưng không chiếm Ba Thục, phòng ngự Kinh Châu kia sẽ rơi vào trạng thái bị động.
Tiểu Điệp cũng tán thành Lục Thất trở về Tấn quốc, thân là Tấn vương mạo hiểm ở trong địch quốc, đúng là không nên, hai người sau khi đạt thành nhất trí, quyết định hơn mười ngày nữa, sẽ rời khỏi Khai Phong Phủ.
Vừa mới quyết định rời đi, Lâm Chi Hòa rời đi đã lâu đột nhiên tới Ngô vương phủ, còn mang theo một nhân vật khiến Lục Thất bất ngờ, chiến hữu của phụ thân hắn Vân Cẩm Đông.
Vân Cẩm Đông là một người trung niên dáng người cường tráng, mi kiếm mắt hổ, mẫu thân của Lục Thất trước đây từng nhắc đến Vân Cẩm Đông. Vân Cẩm Đông và Lý Xuyên đều là mạc nghịch chi giao của phụ thân Lục Thất, có điều năm xưa Đường quốc đại bại, phụ thân Lục Thất vì trọng thương đi Giang Nam trước, sau đó Lý Xuyên cũng đưa cả nhà đi Giang nam, còn Vân Cẩm Đông cũng không có tin tức.
Nhìn thấy bạn cũ của phụ thân, Lục Thấy kính cẩn làm lễ, sau đó cùng nhau rời khỏi Ngô vương phủ, ở trong một nhã gian tửu lầu gần đó tự thoại.
Vân Cẩm Đông và Lục Thất sau khi uống một chén, ánh mắt rất cảm khái nhìn Lục Thất, kể lại chuyện cũ năm xưa. Vân Cẩm Đông năm đó trở thành tù binh, theo thượng quan đầu hàng, đầu hàng Chu quốc mới mấy ngày, đã bị hợp nhất thành Chu quân, khi đó là thuộc quân đội Trương Vĩnh Đức, còn Lâm Chi Hòa cảnh ngộ cũng không khác Vân Cẩm Đông là mấy.
Đương quốc mất đi Giang Bắc không lâu, Trương Vĩnh Đức liền suất quân Bắc thượng cùng Yến quốc tác chiến, Vân Cẩm Đông vì tác chiến dũng cảm, rất nhanh được Trương Vĩnh Đức chú ý, đem Vân Cẩm Đông thu vào trong quân.
Bây giờ Vân Cẩm Đông là Thiên Hùng quân tả quân ngu hầu, cấp bậc du kị tướng quân, thống soái hai ngàn quân lực, Thiên Hùng quân biên chế sáu ngàn, phân thành tam quân tả hữu trung, trung quân là Đô ngu hầu thống soái, bên trên là Tiết độ sứ, Phó sứ, mà Tiết độ sứ quân Chu quốc, rất nhiều chính là Đô ngu hầu là thống soái cao nhất, Tiết độ sứ hoặc Tiết độ sứ Phó sứ, thường thường do kinh quan diêu lĩnh.
Nhưng Thiên Hùng quân Tiết độ sứ Trương Vĩnh Đức, là thực sự nắm quân quyền Thiên Hùng, hơn nữa Trương Vĩnh Đức không đóng giữ đại danh phủ, Trương Đức Vĩnh Tiết độ sứ, kiểm giáo thái úy, trấn Bắc phòng ngự sử, có thể nói là rất được hoàng đế Chu quốc trọng dụng, có thân phận của phò mã đô úy, chủ trì chiến sự phòng ngự Yến quốc.
Vân Cẩm Đông không phải đặc biệt đến gặp Lục Thất, mà là phụng mệnh hồi kinh báo cáo, quan tướng Tiết độ sứ quân địa phương của Chu quốc không phải cố định thuộc về một quân nào đó, mà là cách mấy năm lại điều nhiệm, có điều Vân Cẩm Đông là điều nhiệm qua, nhưng không rời khỏi Bắc bộ, vẫn là thuộc hạ của Trương Vĩnh Đức.
Lục Thất và Vân Cẩm Đông trò chuyện, Vân Cẩm Đông đã nghe Lâm Chi Hòa nói qua tình hình Lục Thất, y khuyên Lục Thất có thể chủ động phục vụ cho Chu quốc, giúp đỡ Chu quốc thu phục Đường quốc, Lục Thần bày tỏ mình không muốn nhận được tội danh phản Đường hành thích vua, Vân Cẩm Đông nghe xong tỏ ý đã hiểu.
Lâm Chi Hòa đã được Trương Vĩnh Đức tin tưởng, nhưng Lâm Chi Hòa tâm trạng có chút sa sút, y nói với Lục Thất, y đã bẩm cáo với Trương Vĩnh Đức chuyện của Lục Thất, hi vọng Trương Vĩnh Đức có thể kiến nghị triều đình coi trọng, nhưng phản ứng của Trương Vĩnh Đức rất lạnh nhạt, nói đó không phải việc y cần phả tham dự.
Lục Thất nghe hiểu dụng ý của Lâm Chi Hòa, Lâm Chi Hòa muốn giành được công nhận công lao nhất định, nhưng không được trọng thần Chu quốc coi trọng, Lâm Chi Hòa cũng không biết làm gì, chỉ có thể làm một quan viên địa vị không cao, người duy nhất y có thể dựa vào, chính là Trương Vĩnh Đức.
Trong lời nói, Lục Thất phát hiện Vân Cẩm Đông đối với quân lực Đường quốc rõ ràng có một sự khinh thường, từ ngữ lộ ra nếu không có Đại Giang thiên hiểm, Chu quốc sớm đã càn quét các nước Giang Nam, đối với Tấn quốc mới quật khởi, cũng không coi ra gì.
Thái độ của Vân Cẩm Đông, cho Lục Thất biết Chu quốc có một thứ cảm giác ưu thế mù quáng, có lẽ Đường quốc đại bại ở Giang Bắc, cùng với nhiều năm làm nô nhan ti tất của Chu quốc, đã khiến Chu quốc cho rằng quân lực Đường quốc ngay cả một đòn cũng không chịu nổi.
Lâm Chi Hòa đối với thái độ coi thường của Vân Cẩm Đông, chỉ là cười khổ, trong lúc uống rượu nói chuyện, cũng cho rằng chiến lực của quân đội Đường quốc là thua kém Chu quốc quá nhiều, nhưng y nghĩ, Đường quốc sở dĩ yếu như vậy, là do người đứng đầu Đường quốc tạo thành, y rất tôn sung Lâm Nhân Triệu, nếu người đứng đầu Lý quốc có thể trọng dụng Lâm Nhân Triệu thống quân, chiến lực Đường quân chắc chắn đã có thể biến mạnh, nhắc đến Lâm Nhân Triệu, Vân Cẩm Đông cũng công nhận Lâm Nhân Triệu là danh tướng thiện chiến, đáng tiếc không được phụ tá hùng chủ.
Ba người rượu vào trong bụng, lời nói dần dần không còn kiêng kị, Lâm Chi Hòa oán trách Trương đại soái không còn hào khí năm xưa, không nên xem nhẹ sự quy thuận của Lục Thất, Vân Cẩm Đông nghe xong lắc lắc đầu, nói cho Lâm Chi Hòa biết, nếu như bàn chuyện Lục Thất quy thuận, chẳng là đang kết bè kết đảng sao.
Lâm Chi Hòa im lặng, tự mình buồn bực uống rượu, Lục Thất nghe ra ý tứ bên trong, hỏi:
- Thúc phụ, người không phải nói, hoàng đế bệ hạ vô cùng tín nhiệm Trương Vĩnh Đức đại soái sao?
- Tín nhiệm là tín nhiệm, nhưng cũng không tránh khỏi bị nghi ngờ, Trương đại soái thống quân mấy chục năm, chiến công lập được nhiều không kể hết, ở Chu quốc, tướng quan từng là thuộc hạ của Trương đại soái, cũng vô số kể, cho nên, hoàng đế bệ hạ rất không yên tâm.
Vân Cẩm Đông có chút ngà ngà nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Hoàng đế bệ hạ Chu quốc cho dù nghi ngờ võ thần, cũng sẽ không ngu ngốc như người đứng đầu Đường quốc.
Vân Cẩm Đông nghe xong lại lắc đầu, nâng chén rượu trong tay, Lục Thất lấy bình châm đầy, Vân Cẩm Đông cười cười, thấp giọng nói:
- Ai rồi cũng sẽ già, hoàng đế bệ hạ cũng không tránh được.
- Ồ, hoàng đế bệ hạ cũng năm mươi tuổi rồi, lớn hơn độ tuổi thúc phụ một chút.
Lục Thất nói.
- Ừ, tuổi tác bệ hạ không cao, nhưng sức khỏe bệ hạ thì không được tốt.
Vân Cẩm Đông thấp giọng nói.
Lục Thất nghe xong trong lòng khẽ động, hắn ở Khai Phong Phủ, nhưng chưa từng nghe ai nói qua, sức khỏe hoàng đế Chu quốc không tốt, đều là khen ngợi ngô hoàng thánh minh, cần chính yêu dân, nếu đã có thể cần chính, sức khỏe đương nhiên rất tốt.
- Thúc phụ, sức khỏe hoàng đế bệ hạ, sao lại không tốt?
Lục Thất thấp giọng hỏi, Lâm Chi Hòa nhíu mày liếc hắn một cái, nhưng không nói gì.
- Bệ hạ mười năm trước ngự giá Bắc chinh, bị Yến tặc bắn trúng một tên, từ đó trở đi liền mắc một căn bệnh lạ.
Vân Cẩm Đông thấp giọng trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Trúng tên trên chiến trường, đó là việc hết sức bình thường.
Vân Cẩm Đông mỉm cười, nói:
- Hoàng đế bệ hạ từ sau lần đó, không còn rời khỏi Khai Phong Phủ nữa.
Lục Thất gật đầu, Vân Cẩm Đông thấp giọng nói:
- Kì thực bệ hạ buồn nhất, chính là lựa chọn thái tử.
- Ồ, Chu quốc không phải lập thái tử rồi sao?
Lục Thất nói, hắn biết Chu quốc đã lập thái tử.
- Đúng là đã lập thái tử, nhưng bệ hạ không hài lòng, muốn chọn người con khác, nhưng Trương đại soái thì lại cực lực phản đối chuyện này.
Vân Cẩm Đông thấp giọng nói.
- Sao lại vậy? Đương kim thái tử không tốt sao?
Lục Thất hỏi.
- Đương kim thái tử nghe nói rất nhân hậu, nhưng bệ hạ lại cho rằng là yếu đuối, không gánh nổi trách nhiệm quốc gia, nói trắng ra là bệ hạ lo lắng, thái tử sau này không áp chế nổi quân thần, nhưng Trương đại soái cho rằng, thái tử phế lập sẽ khiến nội bộ rối loạn, hơn nữa thái tử hiền đức, chúng thần tâm phục.
Vân Cẩm Đông thấp giọng nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Bây giờ biên giới đang bị xâm phạm nghiêm trọng, lập người kế vị đương nhiên lập người hiền năng.
- Ngươi nói lập hiền năng, chính là có cùng tiếng nói với Triệu Khuông Dẫn.
Vân Cẩm Đông lắc đầu nói.
- Triệu Khuông Dẫn uổng hộ lập trữ hiền năng?
Lục Thất kinh ngạc.
- Ừm, đúng vậy, cho nên bệ hạ mới đang chần chừ, nếu nói tín nhiệm, kì thực bệ hạ tín nhiệu Triệu thị huynh đệ nhất, ai nấy trong tay đều nắm trọng quyền.
Vân Cẩm Đông cảm khái nói.
Bình luận facebook