-
Chương 125
Ngày ấy mặc dù đã muộn, thế nhưng Hoài Dương vương mặt mày lạnh lẽo dẫn theo thị vệ cuối cùng cũng cản được người bán rong ở góc phố chuẩn bị dọn hàng, lần nữa đun chảo dầu nóng, chiên một túi bánh rán nóng hôi hổi.
Miên Đường công nhận, bánh rán mới chiên ăn ngon hơn nhiều, cắn lúc còn hơi nóng có thể kéo được sợi bánh nếp ra.
Có điều chuyện ăn uống, đôi khi chỉ là một thoáng thèm ăn, qua lúc đó là không còn thèm nữa.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lúc Thôi Hành Chu đi mua bánh, Miên Đường đói không chịu nổi, ăn một bát to tôm bóc vỏ hấp Lý ma ma mang tới, giờ khá là no.
Chẳng qua nhìn thấy ánh mắt u ám của Thôi Hành Chu, Miên Đường không thể không giả vờ giả vịt ăn thêm mấy miếng. Vì thế sau khi nho nhã cắn hai cái thì đưa cho hắn: “Chàng cũng ăn chút đi!”
Hoài Dương vương nhìn mí mắt sưng đỏ vẫn chưa hết sưng của nàng, trong lòng vẫn còn giận, khoát tay gạt đi: “Ai thích ăn cái này!”
Xem như nữ thủ lĩnh thổ phỉ này trốn vào phủ hắn gây rối, tuy không mang theo ai nhưng khả năng gây rối vẫn không thể khinh thường.
Trên đường đi ra ngoài mua bánh rán, nhờ gió đêm quất vào mặt đủ để hắn bình tĩnh lại.
Hắn sẽ không ký vào tờ giấy đó. Lúc trước khi cưới nàng, có đầy đủ người làm mai và sính lễ, hết sức trang trọng, dựa vào cái gì nàng muốn đi thì đi?
Nếu Lục Văn đã rơi vào trong tay hắn, vậy thì đừng mơ rút lui toàn vẹn, trước sinh con của hắn rồi lại nói sau.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Miên Đường thấy Thôi Hành Chu đã bớt giận, hỏi thử hắn xem có thể thả bốn huynh đệ Trung Nghĩa không.
Thôi Hành Chu đanh mặt nói: “Liễu Miên Đường, nếu nàng muốn sống với ta thì phải cắt đứt sạch sẽ với thân phận Lục Văn lúc trước của nàng. Chứng cứ bọn họ tạo phản ở Đông Châu rõ rành rành ra đấy, sao ta thả được?”
Miên Đường thẳng lưng nói: “Ý chàng là chắc chắn phải đưa bọn họ vào chỗ chết?”
Thôi Hành Chu thật sự có ý này. Người biết Miên Đường từng vào rừng làm cướp càng ít càng tốt, chuyện khi đó của nàng giống như lời nàng nói, là tuổi trẻ ngu dốt. Chỉ dựa vào tình cảm với Lưu Dục mà đã tự mình dựng cờ*, hơn nữa còn càng dựng càng khí thế, thật sự quá hoang đường.
*Ý nói Miên Đường vì yêu Lưu Dục mà lên núi làm cướp.
Giờ nàng đã trưởng thành, nói chung biết mình đi sai đường mà quay lại, theo khuôn phép cũ mà lấy chồng, thế mà còn dính dáng đến cục diện hỗn loạn Ngưỡng Sơn, giữ mấy tên cái đạo tặc tại bên mình làm gì?
Hoài Dương vương hy vọng Miên Đường có thể dao sắc chặt đay rối, thế nhưng sao Miên Đường có thể ra tay tàn nhẫn được: “Lúc trước là ta nhặt mấy huynh đệ ấy ở trên phố, nếu không phải vì ta, bọn họ cũng sẽ không vào rừng làm cướp, sống vô cùng có trách nhiệm, nếu là ta dẫn bọn họ đi sai đường, làm sao mặc kệ được? Nếu chàng quyết muốn trị tội bọn họ, thế thì cũng tống ta vào ngục đi!”
Hôm nay coi như Thôi Hành Chu cãi nhau đủ rồi, chỉ đứng dậy nói: “Ta đến thư phòng xử lý công việc, nàng mau ngủ đi, muốn nói gì thì ngày mai lại nói tiếp.”
Nói xong hắn lập tức đi đến thư phòng.
Miên Đường há miệng nhưng cuối cùng vẫn không gọi hắn.
Lúc trước nàng từng đoán xem phản ứng của Thôi Hành Chu khi biết được bí mật của mình, nói thật ra, hôm nay thế này xem như tốt hơn trong tưởng tượng nhiều, có điều nàng không ngờ Thôi Hành Chu xử mình nhẹ nhưng lại muốn nghiêm trị bốn huynh đệ Trung Nghĩa.
Dựa theo góc độ quốc pháp mà nói, quả thật nàng không có tư cách bảo Hoài Dương vương vì tình riêng mà làm việc sai trái, bởi vì bốn huynh đệ kích động dân chúng Đông Châu tạo phản là sự thật không chối cãi được. Miên Đường cắn môi, trong lòng biết chỉ có thể cầu xin được đại xá mới cứu được bốn huynh đệ.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, nói chung ngày ngày Hoài Dương vương về phủ đều đặn, không hề lạnh lùng giằng co với Miên Đường. Có thể giống như trước đây chỉ cần đừng nhắc đến chuyện dư nghiệt Ngưỡng Sơn với hắn.
Thôi Phù không biết hai vợ chồng đệ đệ đang ngầm đấu đá, cảm thấy sau trận cãi vã ngày ấy, đệ đệ khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn lịch sự ngày xưa, cũng quan tâm Miên Đường hơn trước, trong vương phủ hoà hợp êm ấm, người làm trưởng tỷ như nàng ta cũng an tâm.
Mặc dù Thôi Hành Chu không thả người nhưng lại không cản được Miên Đường đi thăm ngục.
Lo lắng cơm canh trong ngục không ăn được, Liễu Miên Đường bảo Lý ma ma chuẩn bị mấy hộp đồ ăn to, có rượu có thịt, sau khi xếp đầy mấy hộp to ngay ngắn, nàng tự mình mang đến ngục giam ở Binh bộ.
Thị vệ canh giữ thấy Vương phi đích thân tới, có lẽ là được dặn trước, không hề ngăn cản nàng.
Ba huynh đệ kia thì vẫn ổn, Lục Toàn nhỏ nhất nhìn thấy Vương phi mang theo nhiều thức ăn đến, oa một tiếng bật khóc.
Miên Đường thấy gã khóc dữ quá, lập tức hỏi gã bị sao.
Lục Toàn nức nở nói: “Người ta hay nói ở trong ngục giam nhìn thấy đùi gà không phải chuyện tốt, là bữa ăn cuối trước khi chém đầu. Nhưng giờ toàn là lợn dê bò… Chẳng phải là muốn ngũ mã phanh thây sao?”
Lục Toàn nói mà giọng run rẩy, ba huynh đệ khác nghe thế, miếng thịt vốn đã bỏ vào miệng tức khắc bị nghẹn ở cổ, khó mà nuốt xuống.
Liễu Miên Đường nhặt một cái đùi gà lên, nhét vào cái miệng đang mở to của Lục Toàn: “Ăn của ngươi đi! Diêm Vương nói mạng ngươi còn dài!”
Lục Nghĩa đặt bát xuống nhìn Miên Đường nói: “Đại đương… Vương phi, sao ngài tự mình vào đây, bọn ta… Lúc trước che giấu thân phận của mình là bọn ta không đúng, có điều chưa bao giờ muốn liên luỵ đến Vương phi ngài…”
Lục Nghĩa biết chỗ này tai vách mạch rừng, muốn gạt bỏ đại đương gia ra, nếu không Thôi Hành Chu mà biết bí mật của đại đương gia, hẳn là muốn tra tấn nàng!
Miên Đường không để ý thản nhiên phất tay nói: “Hắn đã biết cả rồi, các ngươi cũng đừng cố gắng chống đối, hắn muốn hỏi cái gì các ngươi cứ nói thật là được… Đánh kiểu này, xuống tay quá ác rồi!”
Nhìn thấy mấy huynh đệ bị roi đánh đến thương tích đầy mình, lòng Miên Đường càng thêm áy náy.
Lục Nghĩa nghe vậy, trợn tròn mắt, vội vàng nhìn Miên Đường từ trên xuống dưới, nói: “Hắn… Hắn có làm gì ngài không?”
Miên Đường nghĩ, Vương gia thật sự có làm gì nàng, có điều chuyện trên giường sao có thể nói tỉ mỉ với bốn tiểu tử cứng đầu này chứ!
Cho nên nàng trấn an bọn họ, nói: “Còn làm gì được nữa, ta đang mang thai, hắn vì con mình nên tạm thời chưa xử lý ta. Đừng lo lắng cho ta, qua một thời gian, chắc chắc ta sẽ nghĩ cách đưa các ngươi ra ngoài. Ta cũng đã trấn an bên nhà Lục Trung, bảo đảm các ngươi bình an thành thân.”
Lục Trung nào có lo lắng cho hôn sự của mình, nắm lấy song sắt nói: “Đại đương gia, Hoài Dương vương đó quỷ kế đa đoan, nếu hắn đề phòng ngài, cuộc sống sau này của ngài sẽ khó khăn, mong ngài đừng bận tâm bọn ta, ngài phải tự chuẩn bị đường lui cho mình trước đi!”
Nhất thời, bốn huynh đệ sôi nổi khuyên nhủ Liễu Miên Đường phải đề phòng tiểu nhân Thôi Hành Chu, đừng bị hắn khiến cho mất cảnh giác.
Ở ngoài ngục đúng là tai vách mạch rừng, câu cuối cùng bốn huynh đệ khuyên nhủ đại đương gia đề phòng tiểu nhân được truyền đạt lại nguyên văn đến chỗ Hoài Dương vương.
Lý Quang Tài đang bàn bạc công việc với Hoài Dương vương, gần đây y mới biết hôn sự mình làm mai làm mối làm người chứng hôn cuối cùng thành tác hợp cho một đôi oan gia sinh tử.
Trố mắt không nói lên lời một lúc lâu, Lý Quang Tài hỏi Vương gia, nếu đã muốn xử chết bốn huynh đệ này, tại sao còn ngầm đồng ý cho Vương phi đi gặp bọn họ.
Thôi Hành Chu đang mải miết múa bút thành văn, hờ hững nói: “Con ngựa hoang thì dù sao cũng phải có dây cương tốt nhất, không dọa nàng, nói không chừng lần sau còn muốn gạt ta làm cái gì đó.”
Lý Quang Tài cân nhắc một chút, có phần hiểu ý của Hoài Dương vương, nếu hắn thật sự muốn giết người diệt khẩu, tuyệt đối không để cái miệng của bốn tiểu tử đó ăn nói kiêu căng bậy bạ đến bây giờ.
Hẳn Vương gia không nỡ giết bốn tiểu tử đó là dây cương tốt nhất để ghìm cương con ngựa hoang bướng bỉnh khó thuần Vương phi…
Chẳng qua điều trong lòng Lý Quang Tài lo lắng lại là chuyện khác.
“Vương gia, ti chức có một câu không biết nên nói hay không…”
Hoài Dương vương giương mắt nhìn y nói: “Ở đây không có ai cả, Quang Tài huynh có gì cứ nói thẳng đừng ngại.”
Lý Quang Tài thong thả nói: “Mặc dù bây giờ Vương phi ân ái với Vương gia không có tâm tư khác, có điều Vương gia nên biết rằng, nếu một ngày nào đó Vương phi nhớ lại đoạn ký ức bị mất, liệu có còn như hôm nay không khó mà nói trước. Vương gia giữ Vương phi lại bên cạnh chính là để lại tai hoạ ngầm…”
“Đừng nói nữa.” Thôi Hành Chu đánh gãy lời Lý Quang Tài, thờ ơ nói, “Ngươi cho rằng ta xử lý bại tướng không rõ ràng chính đáng ư?”
Tất nhiên Lý Quang Tài không dám xem thường Vương gia, đúng lúc này, Hoài Dương Vương phi thăm ngục xong thuận tiện tới nha thự thăm Hoài Dương vương.
Do dây cương bị Vương gia nắm chặt trong tay, hiện tại Hoài Dương Vương phi lễ nghi đúng mực, đối đãi với Vương gia cử án tề mi*, săn sóc vô cùng chu đáo.
*Cử án tề mi: vợ chồng tôn trọng nhau.
Hoài Dương vương nhìn thức ăn lấy từ hộp thức ăn ra, hừ lạnh một tiếng nói: “Đây là đồ thừa tù nhân trong ngục ăn không vào nên đưa tới cho bổn vương?”
Miên Đường trừng đôi mắt to quyến rũ nói: “Cái này không phải đồ thừa, toàn là món hôm qua chàng muốn ăn, ta cố tình dậy sớm nấu cho chàng, chàng sờ xem còn nóng đấy! Ta hỏi Mạc Như, hắn nói buổi sáng Vương gia ăn muộn, ta mới không vội mang đến, sao nào, chàng đói rồi?”
Khi nói nàng còn sờ bụng hắn. Thôi Hành Chu đưa tay nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của nàng nói: “Nói dối không chớp mắt… Sau này đừng đến chỗ dơ bẩn đó nữa… Ngày mai ta muốn ăn sườn heo chua ngọt.”
Miên Đường vội gật đầu: “Ta quay về sẽ sai người ướp miếng sườn ngon nhất cho Vương gia…” Sau đó nàng quay đầu lại nói với Lý đại nhân: “Hôm nay ta mang theo rất nhiều thức ăn, Lý đại nhân ăn cùng đi.”
Lý Quang Tài ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng quả thật đói bụng, không khách sáo ăn cùng luôn.
Sau khi rời đi, Lý Quang Tài đi phía sau Vương phi.
Tới cửa công thự, Liễu Miên Đường không lên xe ngựa ngay mà cố tình đợi Lý Quang Tài đại nhân.
Trong lòng Lý Quang Tài đoán có lẽ Vương phi muốn y cầu tình với Vương gia, trong lòng đang nghĩ nên nói sao cho Vương phi thông suốt, sau này phải nghe lời Vương gia nhiều hơn, ai ngờ Miên Đường lại nói: “Mấy ngày nay Cẩm Nhi luôn miệng nói về đồ chơi Lý thúc mua tặng, nếu đại nhân không bận thì đến vương phủ ngồi chơi, mấy ngày nữa, thu cúc trong vương phủ nở, đến lúc đó ta tổ chức hội thơ, Lý đại nhân cũng phải tới thêm chút văn vần!”
Lý Quang Tài không đoán được nước cờ của Vương phi, chỉ cười nói: “Vương phi có nhã hứng thật… Ta còn tưởng rằng…”
Liễu Miên Đường thoải mái nói: “Ngài cho rằng ta muốn xin ngài cầu tình ư? Hôm nay, trước khi đến đúng thật là ta rất lo lắng, có điều thấy vết thương của bốn huynh đệ kia đều được bôi thuốc thì không lo lắng nữa.”
Lúc trước nàng bị Thôi Hành Chu dọa cho ngu người, nhất thời không nhìn thấu, hiện tại thấy bốn người bọn họ đều ổn, nàng dần dần hiểu ra tâm tư của Vương gia.
“Nhưng… Ngài và Vương gia cũng nói đó, giết gà dọa khỉ là bởi vì khỉ không hiểu chuyện. Nghe lời như ta chỉ dọa là xong chuyện. Giữ bốn người bọn họ cũng không sao, nếu không người vợ vất vả tìm được sẽ chạy mất… Được rồi, ta về trước, mấy ngày nữa ngài đừng quên tới vương phủ chơi!”
Nói xong, Liễu Miên Đường mỉm cười lên xe ngựa.
Chỉ còn lại Lý đại nhân nhìn chằm chằm xe ngựa đang rời đi.
Y cảm thấy người từng là đối thủ bị Vương gia đánh bại có lẽ ngày càng khó đối phó!
Miên Đường công nhận, bánh rán mới chiên ăn ngon hơn nhiều, cắn lúc còn hơi nóng có thể kéo được sợi bánh nếp ra.
Có điều chuyện ăn uống, đôi khi chỉ là một thoáng thèm ăn, qua lúc đó là không còn thèm nữa.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lúc Thôi Hành Chu đi mua bánh, Miên Đường đói không chịu nổi, ăn một bát to tôm bóc vỏ hấp Lý ma ma mang tới, giờ khá là no.
Chẳng qua nhìn thấy ánh mắt u ám của Thôi Hành Chu, Miên Đường không thể không giả vờ giả vịt ăn thêm mấy miếng. Vì thế sau khi nho nhã cắn hai cái thì đưa cho hắn: “Chàng cũng ăn chút đi!”
Hoài Dương vương nhìn mí mắt sưng đỏ vẫn chưa hết sưng của nàng, trong lòng vẫn còn giận, khoát tay gạt đi: “Ai thích ăn cái này!”
Xem như nữ thủ lĩnh thổ phỉ này trốn vào phủ hắn gây rối, tuy không mang theo ai nhưng khả năng gây rối vẫn không thể khinh thường.
Trên đường đi ra ngoài mua bánh rán, nhờ gió đêm quất vào mặt đủ để hắn bình tĩnh lại.
Hắn sẽ không ký vào tờ giấy đó. Lúc trước khi cưới nàng, có đầy đủ người làm mai và sính lễ, hết sức trang trọng, dựa vào cái gì nàng muốn đi thì đi?
Nếu Lục Văn đã rơi vào trong tay hắn, vậy thì đừng mơ rút lui toàn vẹn, trước sinh con của hắn rồi lại nói sau.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Miên Đường thấy Thôi Hành Chu đã bớt giận, hỏi thử hắn xem có thể thả bốn huynh đệ Trung Nghĩa không.
Thôi Hành Chu đanh mặt nói: “Liễu Miên Đường, nếu nàng muốn sống với ta thì phải cắt đứt sạch sẽ với thân phận Lục Văn lúc trước của nàng. Chứng cứ bọn họ tạo phản ở Đông Châu rõ rành rành ra đấy, sao ta thả được?”
Miên Đường thẳng lưng nói: “Ý chàng là chắc chắn phải đưa bọn họ vào chỗ chết?”
Thôi Hành Chu thật sự có ý này. Người biết Miên Đường từng vào rừng làm cướp càng ít càng tốt, chuyện khi đó của nàng giống như lời nàng nói, là tuổi trẻ ngu dốt. Chỉ dựa vào tình cảm với Lưu Dục mà đã tự mình dựng cờ*, hơn nữa còn càng dựng càng khí thế, thật sự quá hoang đường.
*Ý nói Miên Đường vì yêu Lưu Dục mà lên núi làm cướp.
Giờ nàng đã trưởng thành, nói chung biết mình đi sai đường mà quay lại, theo khuôn phép cũ mà lấy chồng, thế mà còn dính dáng đến cục diện hỗn loạn Ngưỡng Sơn, giữ mấy tên cái đạo tặc tại bên mình làm gì?
Hoài Dương vương hy vọng Miên Đường có thể dao sắc chặt đay rối, thế nhưng sao Miên Đường có thể ra tay tàn nhẫn được: “Lúc trước là ta nhặt mấy huynh đệ ấy ở trên phố, nếu không phải vì ta, bọn họ cũng sẽ không vào rừng làm cướp, sống vô cùng có trách nhiệm, nếu là ta dẫn bọn họ đi sai đường, làm sao mặc kệ được? Nếu chàng quyết muốn trị tội bọn họ, thế thì cũng tống ta vào ngục đi!”
Hôm nay coi như Thôi Hành Chu cãi nhau đủ rồi, chỉ đứng dậy nói: “Ta đến thư phòng xử lý công việc, nàng mau ngủ đi, muốn nói gì thì ngày mai lại nói tiếp.”
Nói xong hắn lập tức đi đến thư phòng.
Miên Đường há miệng nhưng cuối cùng vẫn không gọi hắn.
Lúc trước nàng từng đoán xem phản ứng của Thôi Hành Chu khi biết được bí mật của mình, nói thật ra, hôm nay thế này xem như tốt hơn trong tưởng tượng nhiều, có điều nàng không ngờ Thôi Hành Chu xử mình nhẹ nhưng lại muốn nghiêm trị bốn huynh đệ Trung Nghĩa.
Dựa theo góc độ quốc pháp mà nói, quả thật nàng không có tư cách bảo Hoài Dương vương vì tình riêng mà làm việc sai trái, bởi vì bốn huynh đệ kích động dân chúng Đông Châu tạo phản là sự thật không chối cãi được. Miên Đường cắn môi, trong lòng biết chỉ có thể cầu xin được đại xá mới cứu được bốn huynh đệ.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, nói chung ngày ngày Hoài Dương vương về phủ đều đặn, không hề lạnh lùng giằng co với Miên Đường. Có thể giống như trước đây chỉ cần đừng nhắc đến chuyện dư nghiệt Ngưỡng Sơn với hắn.
Thôi Phù không biết hai vợ chồng đệ đệ đang ngầm đấu đá, cảm thấy sau trận cãi vã ngày ấy, đệ đệ khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn lịch sự ngày xưa, cũng quan tâm Miên Đường hơn trước, trong vương phủ hoà hợp êm ấm, người làm trưởng tỷ như nàng ta cũng an tâm.
Mặc dù Thôi Hành Chu không thả người nhưng lại không cản được Miên Đường đi thăm ngục.
Lo lắng cơm canh trong ngục không ăn được, Liễu Miên Đường bảo Lý ma ma chuẩn bị mấy hộp đồ ăn to, có rượu có thịt, sau khi xếp đầy mấy hộp to ngay ngắn, nàng tự mình mang đến ngục giam ở Binh bộ.
Thị vệ canh giữ thấy Vương phi đích thân tới, có lẽ là được dặn trước, không hề ngăn cản nàng.
Ba huynh đệ kia thì vẫn ổn, Lục Toàn nhỏ nhất nhìn thấy Vương phi mang theo nhiều thức ăn đến, oa một tiếng bật khóc.
Miên Đường thấy gã khóc dữ quá, lập tức hỏi gã bị sao.
Lục Toàn nức nở nói: “Người ta hay nói ở trong ngục giam nhìn thấy đùi gà không phải chuyện tốt, là bữa ăn cuối trước khi chém đầu. Nhưng giờ toàn là lợn dê bò… Chẳng phải là muốn ngũ mã phanh thây sao?”
Lục Toàn nói mà giọng run rẩy, ba huynh đệ khác nghe thế, miếng thịt vốn đã bỏ vào miệng tức khắc bị nghẹn ở cổ, khó mà nuốt xuống.
Liễu Miên Đường nhặt một cái đùi gà lên, nhét vào cái miệng đang mở to của Lục Toàn: “Ăn của ngươi đi! Diêm Vương nói mạng ngươi còn dài!”
Lục Nghĩa đặt bát xuống nhìn Miên Đường nói: “Đại đương… Vương phi, sao ngài tự mình vào đây, bọn ta… Lúc trước che giấu thân phận của mình là bọn ta không đúng, có điều chưa bao giờ muốn liên luỵ đến Vương phi ngài…”
Lục Nghĩa biết chỗ này tai vách mạch rừng, muốn gạt bỏ đại đương gia ra, nếu không Thôi Hành Chu mà biết bí mật của đại đương gia, hẳn là muốn tra tấn nàng!
Miên Đường không để ý thản nhiên phất tay nói: “Hắn đã biết cả rồi, các ngươi cũng đừng cố gắng chống đối, hắn muốn hỏi cái gì các ngươi cứ nói thật là được… Đánh kiểu này, xuống tay quá ác rồi!”
Nhìn thấy mấy huynh đệ bị roi đánh đến thương tích đầy mình, lòng Miên Đường càng thêm áy náy.
Lục Nghĩa nghe vậy, trợn tròn mắt, vội vàng nhìn Miên Đường từ trên xuống dưới, nói: “Hắn… Hắn có làm gì ngài không?”
Miên Đường nghĩ, Vương gia thật sự có làm gì nàng, có điều chuyện trên giường sao có thể nói tỉ mỉ với bốn tiểu tử cứng đầu này chứ!
Cho nên nàng trấn an bọn họ, nói: “Còn làm gì được nữa, ta đang mang thai, hắn vì con mình nên tạm thời chưa xử lý ta. Đừng lo lắng cho ta, qua một thời gian, chắc chắc ta sẽ nghĩ cách đưa các ngươi ra ngoài. Ta cũng đã trấn an bên nhà Lục Trung, bảo đảm các ngươi bình an thành thân.”
Lục Trung nào có lo lắng cho hôn sự của mình, nắm lấy song sắt nói: “Đại đương gia, Hoài Dương vương đó quỷ kế đa đoan, nếu hắn đề phòng ngài, cuộc sống sau này của ngài sẽ khó khăn, mong ngài đừng bận tâm bọn ta, ngài phải tự chuẩn bị đường lui cho mình trước đi!”
Nhất thời, bốn huynh đệ sôi nổi khuyên nhủ Liễu Miên Đường phải đề phòng tiểu nhân Thôi Hành Chu, đừng bị hắn khiến cho mất cảnh giác.
Ở ngoài ngục đúng là tai vách mạch rừng, câu cuối cùng bốn huynh đệ khuyên nhủ đại đương gia đề phòng tiểu nhân được truyền đạt lại nguyên văn đến chỗ Hoài Dương vương.
Lý Quang Tài đang bàn bạc công việc với Hoài Dương vương, gần đây y mới biết hôn sự mình làm mai làm mối làm người chứng hôn cuối cùng thành tác hợp cho một đôi oan gia sinh tử.
Trố mắt không nói lên lời một lúc lâu, Lý Quang Tài hỏi Vương gia, nếu đã muốn xử chết bốn huynh đệ này, tại sao còn ngầm đồng ý cho Vương phi đi gặp bọn họ.
Thôi Hành Chu đang mải miết múa bút thành văn, hờ hững nói: “Con ngựa hoang thì dù sao cũng phải có dây cương tốt nhất, không dọa nàng, nói không chừng lần sau còn muốn gạt ta làm cái gì đó.”
Lý Quang Tài cân nhắc một chút, có phần hiểu ý của Hoài Dương vương, nếu hắn thật sự muốn giết người diệt khẩu, tuyệt đối không để cái miệng của bốn tiểu tử đó ăn nói kiêu căng bậy bạ đến bây giờ.
Hẳn Vương gia không nỡ giết bốn tiểu tử đó là dây cương tốt nhất để ghìm cương con ngựa hoang bướng bỉnh khó thuần Vương phi…
Chẳng qua điều trong lòng Lý Quang Tài lo lắng lại là chuyện khác.
“Vương gia, ti chức có một câu không biết nên nói hay không…”
Hoài Dương vương giương mắt nhìn y nói: “Ở đây không có ai cả, Quang Tài huynh có gì cứ nói thẳng đừng ngại.”
Lý Quang Tài thong thả nói: “Mặc dù bây giờ Vương phi ân ái với Vương gia không có tâm tư khác, có điều Vương gia nên biết rằng, nếu một ngày nào đó Vương phi nhớ lại đoạn ký ức bị mất, liệu có còn như hôm nay không khó mà nói trước. Vương gia giữ Vương phi lại bên cạnh chính là để lại tai hoạ ngầm…”
“Đừng nói nữa.” Thôi Hành Chu đánh gãy lời Lý Quang Tài, thờ ơ nói, “Ngươi cho rằng ta xử lý bại tướng không rõ ràng chính đáng ư?”
Tất nhiên Lý Quang Tài không dám xem thường Vương gia, đúng lúc này, Hoài Dương Vương phi thăm ngục xong thuận tiện tới nha thự thăm Hoài Dương vương.
Do dây cương bị Vương gia nắm chặt trong tay, hiện tại Hoài Dương Vương phi lễ nghi đúng mực, đối đãi với Vương gia cử án tề mi*, săn sóc vô cùng chu đáo.
*Cử án tề mi: vợ chồng tôn trọng nhau.
Hoài Dương vương nhìn thức ăn lấy từ hộp thức ăn ra, hừ lạnh một tiếng nói: “Đây là đồ thừa tù nhân trong ngục ăn không vào nên đưa tới cho bổn vương?”
Miên Đường trừng đôi mắt to quyến rũ nói: “Cái này không phải đồ thừa, toàn là món hôm qua chàng muốn ăn, ta cố tình dậy sớm nấu cho chàng, chàng sờ xem còn nóng đấy! Ta hỏi Mạc Như, hắn nói buổi sáng Vương gia ăn muộn, ta mới không vội mang đến, sao nào, chàng đói rồi?”
Khi nói nàng còn sờ bụng hắn. Thôi Hành Chu đưa tay nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của nàng nói: “Nói dối không chớp mắt… Sau này đừng đến chỗ dơ bẩn đó nữa… Ngày mai ta muốn ăn sườn heo chua ngọt.”
Miên Đường vội gật đầu: “Ta quay về sẽ sai người ướp miếng sườn ngon nhất cho Vương gia…” Sau đó nàng quay đầu lại nói với Lý đại nhân: “Hôm nay ta mang theo rất nhiều thức ăn, Lý đại nhân ăn cùng đi.”
Lý Quang Tài ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng quả thật đói bụng, không khách sáo ăn cùng luôn.
Sau khi rời đi, Lý Quang Tài đi phía sau Vương phi.
Tới cửa công thự, Liễu Miên Đường không lên xe ngựa ngay mà cố tình đợi Lý Quang Tài đại nhân.
Trong lòng Lý Quang Tài đoán có lẽ Vương phi muốn y cầu tình với Vương gia, trong lòng đang nghĩ nên nói sao cho Vương phi thông suốt, sau này phải nghe lời Vương gia nhiều hơn, ai ngờ Miên Đường lại nói: “Mấy ngày nay Cẩm Nhi luôn miệng nói về đồ chơi Lý thúc mua tặng, nếu đại nhân không bận thì đến vương phủ ngồi chơi, mấy ngày nữa, thu cúc trong vương phủ nở, đến lúc đó ta tổ chức hội thơ, Lý đại nhân cũng phải tới thêm chút văn vần!”
Lý Quang Tài không đoán được nước cờ của Vương phi, chỉ cười nói: “Vương phi có nhã hứng thật… Ta còn tưởng rằng…”
Liễu Miên Đường thoải mái nói: “Ngài cho rằng ta muốn xin ngài cầu tình ư? Hôm nay, trước khi đến đúng thật là ta rất lo lắng, có điều thấy vết thương của bốn huynh đệ kia đều được bôi thuốc thì không lo lắng nữa.”
Lúc trước nàng bị Thôi Hành Chu dọa cho ngu người, nhất thời không nhìn thấu, hiện tại thấy bốn người bọn họ đều ổn, nàng dần dần hiểu ra tâm tư của Vương gia.
“Nhưng… Ngài và Vương gia cũng nói đó, giết gà dọa khỉ là bởi vì khỉ không hiểu chuyện. Nghe lời như ta chỉ dọa là xong chuyện. Giữ bốn người bọn họ cũng không sao, nếu không người vợ vất vả tìm được sẽ chạy mất… Được rồi, ta về trước, mấy ngày nữa ngài đừng quên tới vương phủ chơi!”
Nói xong, Liễu Miên Đường mỉm cười lên xe ngựa.
Chỉ còn lại Lý đại nhân nhìn chằm chằm xe ngựa đang rời đi.
Y cảm thấy người từng là đối thủ bị Vương gia đánh bại có lẽ ngày càng khó đối phó!
Bình luận facebook