-
Chương 25
Nhưng Hoài Dương vương phát hiện kể cả khi ngủ say, hơi thở ngọt ngào vẫn không tiêu tan như cũ… Thực sự có chút phiền lòng…
Vì thế mấy ngày còn lại ở Thanh Châu của quan nhân Thôi Cửu đều là ra ngoài thăm bạn trắng đêm không về.
Đến ngày tiệc trà thư họa, đường ở Thanh Châu chợt tăng thêm nhiều xe ngựa đắt tiền, hai bên đường cũng có dán câu đối.
Miên Đường ra ngoài muộn, đứng ở lầu hai trên khách điếm dựa vào lan can nhìn xuống đường, nhìn từng chiếc xe ngựa đi qua.
Nói thật, tuy nàng xuất thân danh gia nhưng gia tộc xuống dốc, tháng ngày tổ tông ở trên đỉnh hư danh cũng chưa từng sung túc nhàn nhã đi dự tiệc trà.
Nay nàng đã gả vào nhà thương nhân, chút hư danh quan lại kia cũng không giữ được.
Khi phụ thân còn nhỏ đã từng sống trong phú quý thời hoàng kim của Liễu gia, ôm đến chết không buông, luôn muốn làm rạng danh tổ tiên lần nữa, lúc dạy dỗ nữ nhi cũng treo câu “Liễu gia ngày xưa thế này thế kia” ở bên miệng.
Nhưng ông phí tâm luồn cúi cả đời thì thế nào? Cuối cùng bị bắt vào lao ngục, kết quả chết vì chịu hình.
Còn vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ của nàng, do đại phu nhân đã mất sớm, xuất thân của mẹ đẻ huynh ấy cũng không tầm thường nên huynh trưởng luôn coi thường kế mẫu, hay chế giễu muội muội Miên Đường của mình thô tục.
Điều này làm Liễu Miên Đường không thích cuộc sống nhà cao cửa rộng ấy. Thấy những xe ngựa dưới lầu điêu khắc tinh tế, mạ vàng khảm bảo, khi các tiểu thư ló đầu ra trên đầu toàn đồ trang sức quý giá cũng không hâm mộ.
Mặc dù xe ngựa nhà mình kiểu dáng đơn giản, sống cuộc sống áo vải tầm thường, vậy nhưng nàng cảm thấy tự do hơn lúc ở nhà mẹ đẻ. Các phu nhân, tiểu thư có thể nhàn nhã tham gia tiệc trà thư họa, còn nàng phải đi bán hàng trong chợ.
Bởi vì đứng canh quầy hàng nên Miên Đường không muốn ăn mặc quá đẹp, làm mình nổi bật không cần thiết.
Vì thế nàng chỉ mặc một chiếc váy xanh, quấn tóc và trán bằng vải xanh, dáng vẻ chăm chỉ giỏi giang.
Sai vặt khá được việc, chọn chỗ cho quầy hàng rất náo nhiệt, cộng thêm ở ngã rẽ, người đi dạo phố đều phải đi qua chỗ này.
Miên Đường chỉ huy hai bà tử bày đồ sứ nhà mình lên bàn xong rồi để người phụ việc của cửa tiệm đi theo từ Chân Châu đến giơ biển “Ngọc Thiêu sứ phường”.
Hôm nay cũng coi như là nàng tìm được lối thoát, không thể đi theo kiểu nhạc cao siêu quá ít người hiểu*, cho nên lần này nàng bày bán một loạt đồ trang trí hoàng đạo và heo đất bằng sứ trắng.
*Chỉ tác phẩm ít phổ biến không ai hiểu.
Trần tiên sinh ăn thịt heo Lý ma ma nấu đã nhiều ngày nhưng không thấy cửa hàng khai trương, có lẽ hổ thẹn nên không đợi Miên Đường yêu cầu đã vẽ màu cho đống ống heo đất bằng sứ này, kiểu dáng và cách vẽ của tất cả khác hoàn toàn cửa tiệm khác, rất đáng yêu.
Trong một lúc, những kiểu dáng đáng yêu đó thu hút không ít người tới xem.
Miên Đường quyết định xả hàng, nàng cho sai vặt rao bán mua một tặng một, mua một con heo đất được tặng một vật hoàng đạo trang trí nho nhỏ, nếu mua trọn bộ đĩa sẽ được tặng trọn bộ hoàng đạo.
Trong một chốc, có không ít đại nhân đưa trẻ con tới mua heo đất. Thứ nhất bụng heo đất khá to, nhìn vừa mắt, có thể mua về cho trẻ con tiết kiệm tiền, thứ hai trẻ con khá thích vật hoàng đạo kia.
Thậm chí có người thích sưu tập, vì sưu tầm trọn bộ hoàng đạo mà mua đĩa.
Miên Đường và cả hai bà tử đều bận rộn gói heo đất và đĩa bằng giấy vàng rồi dùng dây cỏ cột lại cho khách dễ mang đi, bận tối mày tối mặt.
Đến trưa, phần lớn người đi dạo phố đều tìm chỗ ăn trưa, đường phố mới vắng đi một chút.
Miên Đường lau mồ hôi trên trán, không màng đến món bánh hấp thịt kho Lý ma ma mua, hăng hái đếm tiền trong rương tiền. Tiện thể dùng sợi dây xâu tiền thành chuỗi
Cảm giác nhìn rương tiền dần đầy thật tuyệt. Mùi vị đếm tiền còn thơm ngon hơn ăn cơm…
Nhưng vào lúc này, đột nhiên lại có khách đến quầy hàng.
Miên Đường thấy có khách nhân tới, vội vàng cất rương tiền đứng dậy chào đón.
Có điều sau khi nhìn thấy mặt người đến, nụ cười dần cứng lại.
Người tới không phải ai khác mà chính là Tử Du công tử - “Tình nhân” trong lời Lý ma ma nói. Y vẫn mang dáng vẻ tuấn tú với đôi mắt buồn bã như trước, sau lưng y có năm sáu tùy tùng đi theo, nhìn rất không bình thường.
Miên Đường sợ cái sự can đảm của vị công tử này. Coi như trước đây nàng với y có cái gì đó, y thân là “Tình nhân” phải tự giác chút chứ, sao có thể không biết xấu hổ đi tìm mình giữa ban ngày ban mặt?
Lúc này, vị công tử ấy nhìn chằm chằm nàng, bộ dạng vô cùng đau đớn nói: “Miên Đường, nàng rời bỏ ta là vì muốn sống thế này?”
Nghe ý y có vẻ rất xem thường thương nhân, chẳng lẽ y cảm thấy xuất thân của mình tốt hơn thương nhân cho nên mỉa mai nàng?
Nghe vậy Miên Đường cũng không tức giận, nàng xếch đôi mắt to quyến rũ lên nói: “Sống thế này thì sao? Có nhà ở, có thịt ăn, mỗi một văn tiền kiếm được đều trong sạch, liên quan gì đến công tử?”
Bị nàng mỉa mai, mặt công tử kia lập tức lộ ra vẻ đau khổ, chậm rãi nói: “… Đúng vậy, đây luôn là cuộc sống nàng muốn… Nhưng tại sao nàng tùy tiện đi theo nam nhân kia như thế?”
Miên Đường không biết tại sao lúc trước mình dây dưa mờ ám với nam nhân này, nhưng hôm nay nàng phải nói hết để chặt đứt tâm tư xấu xa và can đảm đáng sợ của y.
“Vị công tử này, ta gả cho ai không đến phiên công tử chỉ dạy, nhìn dáng vẻ của công tử cũng là người có thân phận, tại sao thích nói đông nói tây với phụ nhân đã có chồng thế, là vì cha mẹ công tử mất sớm, không ai dạy dỗ quy củ à?”
Lúc này, tùy tùng râu dài bên cạnh công tử kia không nhịn được khẽ quát: “Liễu Miên Đường, sao ngươi dám nói chuyện như thế với gia!”
Miên Đường không chút khách khí hắt ly trà trong tay đi, làm bọn họ nhao nhao tránh né, sau đó nói với tùy tùng nọ: “Từ nay về sau, ta đều nói chuyện như thế này đó, đấy là gia của ngươi, không phải của ta, còn dám tới nói đông nói tây, lần sau ta gom một thùng phân hắt các ngươi! Quý Sinh! Lấy chổi quét trước quầy đi, dưới đất toàn mấy thứ bẩn thỉu gì không này, lát nữa sao mà đón khách?”
Người lên Quý Sinh làm việc nhanh nhẹn, thấy nương tử của Đông gia không thích người kia, lập tức vung chổi đầy oai phong, không khách khí thét to: “Tránh ra! Tránh ra! Đừng đứng đó làm bẩn quầy hàng của Đông gia bọn ta!”
Bọn thị vệ phía sau Tử Du công tử hết sức ngang tàng, thấy Miên Đường vô lễ như thế, tức giận đến trợn mắt, muốn xông lên trước lý luận với nàng.
Có điều khuôn mặt tái nhợt của Tử Du công tử nghiêm lại, quát bảo bọn họ ngừng lại, sau đó nói với Miên Đường: “Nếu nàng không muốn nhìn thấy ta, từ nay trở đi ta sẽ không quấy rầy nàng, nhưng nàng phải biết rằng, lòng ta chỉ có một mình nàng, nàng hiểu lầm ta với Vân Nương…”
Căn bản Miên Đường không có tâm tư nghe y nói, nàng lo lắng nhìn mặt Lý ma ma xem bà có đen mặt không.
Hôm nay công tử đáng chết gì đó lại đến cửa câu dẫn, nếu những lời không biết xấu hổ này bị Lý ma ma học cho phu quân nghe thì phải làm sao đây?
Nhìn qua quả nhiên sắc mặt Lý ma ma quỷ dị, liên tục dán trên người Tử Du công tử, không chừng đang sắp xếp gian tình gì đó trong cái đầu cứng nhắc kia rồi!
Miên Đường lập tức như cha mẹ chết, sốt ruột nói: “Công tử thích Nương nào thì thích Nương đó, liên quan gì đến ta! Còn không mau đi, đời này ta không muốn nhìn thấy công tử!”
Lời này của nàng còn quyết liệt khi xuống núi rời đi một năm trước, bờ môi của nam tử văn nhã khẽ run.
Đôi môi tái nhợt của y như có điều muốn nói, cuối cùng vẫn là xoay người rời đi.
Miên Đường đau lòng vô cớ, nhìn bóng lưng của Tử Du, trong lòng nàng chua xót không diễn tả được…
Đợi khi hoàn hồn lại, nàng khấn cầu sám hối: A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi, lại nhìn bóng lưng người nọ lâu như vậy! Tướng công, chàng không để ý tới ta đúng thật là trừng phạt đúng tội…
Có điều chuyện tiếp đó không cho phép nàng suy nghĩ miên man nữa.
Sau khi đám người nọ rời khỏi không lâu, đột nhiên trên đường có người nhảy dựng kinh hô, dường như ở đằng trước có người đánh nhau, tiếng la hét không ngừng, bá tánh cũng chạy tứ tán khắp nơi, con đường hết sức hỗn loạn, có nhiều quầy hàng bị mấy người chạy tứ tán va đổ.
Quầy hàng của Miên Đường toàn là đồ sứ dễ vỡ, thấy tình hình này, không quan tâm có chuyện gì xảy ra, nàng vội vàng bảo bà tử và sai vặt khẩn trương dọn đồ sứ vào trong rương có lót cỏ khô chất lên xe lừa trước.
Khi các nàng vội vã dọn quầy thì có rất nhiều quan binh xuất hiện trên đường, vội vã chạy đến chỗ hỗn loạn.
Khi Miên Đường vất vả về tới khách điếm, ở lầu một khách điếm có người tụ họp lại bàn tán xôn xao. Nghe nói vừa rồi có không ít người chết trên đường, máu me bắn tung toé đầy đất.
Một bên tai nàng lắng nghe, một bên lanh tay lẹ chân kiểm tra xem đồ sứ nhà mình có tổn thất gì không.
Khi kiểm tra xong, ôm chặt rương tiền vào trong lòng ngực, nàng mới thở phào một hơi: “Giật cả mình, đường phố Thanh Châu hỗn loạn quá… Đúng rồi, Lý ma ma, tướng công đi đâu kết bạn? Không biết có gặp rắc rối trên đường không?”
Lý ma ma cũng mệt bở hơi tai. Vừa rồi Miên Đường giục bọn bà chuyển hàng, có một cái rương trong đó đạp trúng chân bà, bây giờ vô cùng đau đớn, chỉ có thể vừa xoa vừa nói: “Đông gia ra khỏi thành thăm bạn, hẳn là không sao…”
Miên Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, một bên bảo Quý Sinh đi gọi lang trung xem chân cho Lý ma ma, một bên suy nghĩ: Trong thành loạn như thế, chắc chắn cửa thành sẽ giới nghiêm sớm, không biết đêm nay phu quân qua đêm ở đâu.
Nàng đoán không sai, đêm đó quả nhiên Thôi Cửu không về.
Chỉ một điểm khác với trong tưởng tượng của Miên Đường là Hoài Dương vương phải qua đêm trong căn nhà lạnh giá ở vùng quê đang yên lành ở trong bức tranh hoa lệ trên thuyền hoa với mẫu thân, còn có thêm mấy vị gia quyến vương hầu cùng nhau du thuyền.
Khi thái phi đưa theo con dâu tương lai là Liêm Bình Lan tới Thanh Châu đã bỏ lỡ thời gian bắt đầu tiệc trà. Hoài Dương vương hiếu thảo, dứt khoát không tham gia tiệc trà, trực tiếp ra khỏi thành nghênh đón mẫu thân, tùy tiện đưa theo mấy người bạn khăn tay chi kỷ của mẫu thân đi du ngoạn dưới hồ Ánh Nhật Thải nổi tiếng Thanh Châu.
Lần vui chơi này, mọi người vui đến quên cả trời đất, đến khi mặt trời lặn mới chuẩn bị quay về, có điều lúc lên bờ thì nghe nói trong thành giới nghiêm vì xảy ra chuyện.
Vì thế mấy ngày còn lại ở Thanh Châu của quan nhân Thôi Cửu đều là ra ngoài thăm bạn trắng đêm không về.
Đến ngày tiệc trà thư họa, đường ở Thanh Châu chợt tăng thêm nhiều xe ngựa đắt tiền, hai bên đường cũng có dán câu đối.
Miên Đường ra ngoài muộn, đứng ở lầu hai trên khách điếm dựa vào lan can nhìn xuống đường, nhìn từng chiếc xe ngựa đi qua.
Nói thật, tuy nàng xuất thân danh gia nhưng gia tộc xuống dốc, tháng ngày tổ tông ở trên đỉnh hư danh cũng chưa từng sung túc nhàn nhã đi dự tiệc trà.
Nay nàng đã gả vào nhà thương nhân, chút hư danh quan lại kia cũng không giữ được.
Khi phụ thân còn nhỏ đã từng sống trong phú quý thời hoàng kim của Liễu gia, ôm đến chết không buông, luôn muốn làm rạng danh tổ tiên lần nữa, lúc dạy dỗ nữ nhi cũng treo câu “Liễu gia ngày xưa thế này thế kia” ở bên miệng.
Nhưng ông phí tâm luồn cúi cả đời thì thế nào? Cuối cùng bị bắt vào lao ngục, kết quả chết vì chịu hình.
Còn vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ của nàng, do đại phu nhân đã mất sớm, xuất thân của mẹ đẻ huynh ấy cũng không tầm thường nên huynh trưởng luôn coi thường kế mẫu, hay chế giễu muội muội Miên Đường của mình thô tục.
Điều này làm Liễu Miên Đường không thích cuộc sống nhà cao cửa rộng ấy. Thấy những xe ngựa dưới lầu điêu khắc tinh tế, mạ vàng khảm bảo, khi các tiểu thư ló đầu ra trên đầu toàn đồ trang sức quý giá cũng không hâm mộ.
Mặc dù xe ngựa nhà mình kiểu dáng đơn giản, sống cuộc sống áo vải tầm thường, vậy nhưng nàng cảm thấy tự do hơn lúc ở nhà mẹ đẻ. Các phu nhân, tiểu thư có thể nhàn nhã tham gia tiệc trà thư họa, còn nàng phải đi bán hàng trong chợ.
Bởi vì đứng canh quầy hàng nên Miên Đường không muốn ăn mặc quá đẹp, làm mình nổi bật không cần thiết.
Vì thế nàng chỉ mặc một chiếc váy xanh, quấn tóc và trán bằng vải xanh, dáng vẻ chăm chỉ giỏi giang.
Sai vặt khá được việc, chọn chỗ cho quầy hàng rất náo nhiệt, cộng thêm ở ngã rẽ, người đi dạo phố đều phải đi qua chỗ này.
Miên Đường chỉ huy hai bà tử bày đồ sứ nhà mình lên bàn xong rồi để người phụ việc của cửa tiệm đi theo từ Chân Châu đến giơ biển “Ngọc Thiêu sứ phường”.
Hôm nay cũng coi như là nàng tìm được lối thoát, không thể đi theo kiểu nhạc cao siêu quá ít người hiểu*, cho nên lần này nàng bày bán một loạt đồ trang trí hoàng đạo và heo đất bằng sứ trắng.
*Chỉ tác phẩm ít phổ biến không ai hiểu.
Trần tiên sinh ăn thịt heo Lý ma ma nấu đã nhiều ngày nhưng không thấy cửa hàng khai trương, có lẽ hổ thẹn nên không đợi Miên Đường yêu cầu đã vẽ màu cho đống ống heo đất bằng sứ này, kiểu dáng và cách vẽ của tất cả khác hoàn toàn cửa tiệm khác, rất đáng yêu.
Trong một lúc, những kiểu dáng đáng yêu đó thu hút không ít người tới xem.
Miên Đường quyết định xả hàng, nàng cho sai vặt rao bán mua một tặng một, mua một con heo đất được tặng một vật hoàng đạo trang trí nho nhỏ, nếu mua trọn bộ đĩa sẽ được tặng trọn bộ hoàng đạo.
Trong một chốc, có không ít đại nhân đưa trẻ con tới mua heo đất. Thứ nhất bụng heo đất khá to, nhìn vừa mắt, có thể mua về cho trẻ con tiết kiệm tiền, thứ hai trẻ con khá thích vật hoàng đạo kia.
Thậm chí có người thích sưu tập, vì sưu tầm trọn bộ hoàng đạo mà mua đĩa.
Miên Đường và cả hai bà tử đều bận rộn gói heo đất và đĩa bằng giấy vàng rồi dùng dây cỏ cột lại cho khách dễ mang đi, bận tối mày tối mặt.
Đến trưa, phần lớn người đi dạo phố đều tìm chỗ ăn trưa, đường phố mới vắng đi một chút.
Miên Đường lau mồ hôi trên trán, không màng đến món bánh hấp thịt kho Lý ma ma mua, hăng hái đếm tiền trong rương tiền. Tiện thể dùng sợi dây xâu tiền thành chuỗi
Cảm giác nhìn rương tiền dần đầy thật tuyệt. Mùi vị đếm tiền còn thơm ngon hơn ăn cơm…
Nhưng vào lúc này, đột nhiên lại có khách đến quầy hàng.
Miên Đường thấy có khách nhân tới, vội vàng cất rương tiền đứng dậy chào đón.
Có điều sau khi nhìn thấy mặt người đến, nụ cười dần cứng lại.
Người tới không phải ai khác mà chính là Tử Du công tử - “Tình nhân” trong lời Lý ma ma nói. Y vẫn mang dáng vẻ tuấn tú với đôi mắt buồn bã như trước, sau lưng y có năm sáu tùy tùng đi theo, nhìn rất không bình thường.
Miên Đường sợ cái sự can đảm của vị công tử này. Coi như trước đây nàng với y có cái gì đó, y thân là “Tình nhân” phải tự giác chút chứ, sao có thể không biết xấu hổ đi tìm mình giữa ban ngày ban mặt?
Lúc này, vị công tử ấy nhìn chằm chằm nàng, bộ dạng vô cùng đau đớn nói: “Miên Đường, nàng rời bỏ ta là vì muốn sống thế này?”
Nghe ý y có vẻ rất xem thường thương nhân, chẳng lẽ y cảm thấy xuất thân của mình tốt hơn thương nhân cho nên mỉa mai nàng?
Nghe vậy Miên Đường cũng không tức giận, nàng xếch đôi mắt to quyến rũ lên nói: “Sống thế này thì sao? Có nhà ở, có thịt ăn, mỗi một văn tiền kiếm được đều trong sạch, liên quan gì đến công tử?”
Bị nàng mỉa mai, mặt công tử kia lập tức lộ ra vẻ đau khổ, chậm rãi nói: “… Đúng vậy, đây luôn là cuộc sống nàng muốn… Nhưng tại sao nàng tùy tiện đi theo nam nhân kia như thế?”
Miên Đường không biết tại sao lúc trước mình dây dưa mờ ám với nam nhân này, nhưng hôm nay nàng phải nói hết để chặt đứt tâm tư xấu xa và can đảm đáng sợ của y.
“Vị công tử này, ta gả cho ai không đến phiên công tử chỉ dạy, nhìn dáng vẻ của công tử cũng là người có thân phận, tại sao thích nói đông nói tây với phụ nhân đã có chồng thế, là vì cha mẹ công tử mất sớm, không ai dạy dỗ quy củ à?”
Lúc này, tùy tùng râu dài bên cạnh công tử kia không nhịn được khẽ quát: “Liễu Miên Đường, sao ngươi dám nói chuyện như thế với gia!”
Miên Đường không chút khách khí hắt ly trà trong tay đi, làm bọn họ nhao nhao tránh né, sau đó nói với tùy tùng nọ: “Từ nay về sau, ta đều nói chuyện như thế này đó, đấy là gia của ngươi, không phải của ta, còn dám tới nói đông nói tây, lần sau ta gom một thùng phân hắt các ngươi! Quý Sinh! Lấy chổi quét trước quầy đi, dưới đất toàn mấy thứ bẩn thỉu gì không này, lát nữa sao mà đón khách?”
Người lên Quý Sinh làm việc nhanh nhẹn, thấy nương tử của Đông gia không thích người kia, lập tức vung chổi đầy oai phong, không khách khí thét to: “Tránh ra! Tránh ra! Đừng đứng đó làm bẩn quầy hàng của Đông gia bọn ta!”
Bọn thị vệ phía sau Tử Du công tử hết sức ngang tàng, thấy Miên Đường vô lễ như thế, tức giận đến trợn mắt, muốn xông lên trước lý luận với nàng.
Có điều khuôn mặt tái nhợt của Tử Du công tử nghiêm lại, quát bảo bọn họ ngừng lại, sau đó nói với Miên Đường: “Nếu nàng không muốn nhìn thấy ta, từ nay trở đi ta sẽ không quấy rầy nàng, nhưng nàng phải biết rằng, lòng ta chỉ có một mình nàng, nàng hiểu lầm ta với Vân Nương…”
Căn bản Miên Đường không có tâm tư nghe y nói, nàng lo lắng nhìn mặt Lý ma ma xem bà có đen mặt không.
Hôm nay công tử đáng chết gì đó lại đến cửa câu dẫn, nếu những lời không biết xấu hổ này bị Lý ma ma học cho phu quân nghe thì phải làm sao đây?
Nhìn qua quả nhiên sắc mặt Lý ma ma quỷ dị, liên tục dán trên người Tử Du công tử, không chừng đang sắp xếp gian tình gì đó trong cái đầu cứng nhắc kia rồi!
Miên Đường lập tức như cha mẹ chết, sốt ruột nói: “Công tử thích Nương nào thì thích Nương đó, liên quan gì đến ta! Còn không mau đi, đời này ta không muốn nhìn thấy công tử!”
Lời này của nàng còn quyết liệt khi xuống núi rời đi một năm trước, bờ môi của nam tử văn nhã khẽ run.
Đôi môi tái nhợt của y như có điều muốn nói, cuối cùng vẫn là xoay người rời đi.
Miên Đường đau lòng vô cớ, nhìn bóng lưng của Tử Du, trong lòng nàng chua xót không diễn tả được…
Đợi khi hoàn hồn lại, nàng khấn cầu sám hối: A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi, lại nhìn bóng lưng người nọ lâu như vậy! Tướng công, chàng không để ý tới ta đúng thật là trừng phạt đúng tội…
Có điều chuyện tiếp đó không cho phép nàng suy nghĩ miên man nữa.
Sau khi đám người nọ rời khỏi không lâu, đột nhiên trên đường có người nhảy dựng kinh hô, dường như ở đằng trước có người đánh nhau, tiếng la hét không ngừng, bá tánh cũng chạy tứ tán khắp nơi, con đường hết sức hỗn loạn, có nhiều quầy hàng bị mấy người chạy tứ tán va đổ.
Quầy hàng của Miên Đường toàn là đồ sứ dễ vỡ, thấy tình hình này, không quan tâm có chuyện gì xảy ra, nàng vội vàng bảo bà tử và sai vặt khẩn trương dọn đồ sứ vào trong rương có lót cỏ khô chất lên xe lừa trước.
Khi các nàng vội vã dọn quầy thì có rất nhiều quan binh xuất hiện trên đường, vội vã chạy đến chỗ hỗn loạn.
Khi Miên Đường vất vả về tới khách điếm, ở lầu một khách điếm có người tụ họp lại bàn tán xôn xao. Nghe nói vừa rồi có không ít người chết trên đường, máu me bắn tung toé đầy đất.
Một bên tai nàng lắng nghe, một bên lanh tay lẹ chân kiểm tra xem đồ sứ nhà mình có tổn thất gì không.
Khi kiểm tra xong, ôm chặt rương tiền vào trong lòng ngực, nàng mới thở phào một hơi: “Giật cả mình, đường phố Thanh Châu hỗn loạn quá… Đúng rồi, Lý ma ma, tướng công đi đâu kết bạn? Không biết có gặp rắc rối trên đường không?”
Lý ma ma cũng mệt bở hơi tai. Vừa rồi Miên Đường giục bọn bà chuyển hàng, có một cái rương trong đó đạp trúng chân bà, bây giờ vô cùng đau đớn, chỉ có thể vừa xoa vừa nói: “Đông gia ra khỏi thành thăm bạn, hẳn là không sao…”
Miên Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, một bên bảo Quý Sinh đi gọi lang trung xem chân cho Lý ma ma, một bên suy nghĩ: Trong thành loạn như thế, chắc chắn cửa thành sẽ giới nghiêm sớm, không biết đêm nay phu quân qua đêm ở đâu.
Nàng đoán không sai, đêm đó quả nhiên Thôi Cửu không về.
Chỉ một điểm khác với trong tưởng tượng của Miên Đường là Hoài Dương vương phải qua đêm trong căn nhà lạnh giá ở vùng quê đang yên lành ở trong bức tranh hoa lệ trên thuyền hoa với mẫu thân, còn có thêm mấy vị gia quyến vương hầu cùng nhau du thuyền.
Khi thái phi đưa theo con dâu tương lai là Liêm Bình Lan tới Thanh Châu đã bỏ lỡ thời gian bắt đầu tiệc trà. Hoài Dương vương hiếu thảo, dứt khoát không tham gia tiệc trà, trực tiếp ra khỏi thành nghênh đón mẫu thân, tùy tiện đưa theo mấy người bạn khăn tay chi kỷ của mẫu thân đi du ngoạn dưới hồ Ánh Nhật Thải nổi tiếng Thanh Châu.
Lần vui chơi này, mọi người vui đến quên cả trời đất, đến khi mặt trời lặn mới chuẩn bị quay về, có điều lúc lên bờ thì nghe nói trong thành giới nghiêm vì xảy ra chuyện.