-
Chương 27
Trong chốc lát hai chiếc đĩa được mấy phú hộ tranh nhau ra giá, nước lên thuyền lên, thế mà tổng cộng bán được giá cao tới 230 lượng bạc.
Có nhiều quý nhân không mua được cảm thấy tiếc nuối nên đưa cho Miên Đường tiền đặt cọc, sau này phái người đến Chân Châu lấy hàng.
Danh tiếng của “Ngọc Thiêu Sứ phường” cũng coi như nổi danh ở Thanh Châu. Vuốt ngân phiếu trăm lượng, Miên Đường cảm thấy thích khách đại nhân tại thượng, thắp cho y thêm mấy nén nhang hẳn là điều nên làm.
Có điều vấn đề bây giờ là làm sao mang ngân phiếu bình an về lại Chân Châu.
Miên Đường muốn đến chỗ tiêu cục thuê người hộ tống nhưng Lý ma ma khăng khăng rằng chuyến đi này của các nàng sẽ bình an, đừng tốn bạc uổng phí.
Miên Đường cảm thấy Lý ma ma không biết giang hồ hiểm ác. Chút bạc này không được tiết kiệm.
Nhà ngoại nàng mở tiêu cục, tất nhiên nàng biết các kiểu chặn đường cướp bóc của bọn đạo phỉ. Bây giờ nàng hết sức giàu có, nếu nàng là đạo phỉ, chắc chắn sẽ không nhịn được muốn cướp!
Vì thế mặc kệ Lý ma ma khuyên can, Miên Đường bỏ ra mười lượng bạc cho tiêu cục để mời hai võ phu lực lưỡng hộ tống các nàng quay lại Chân Châu.
Thôi Hành Chu bận rộn xử lý sự vụ, buổi trưa đến nhà trên phố Bắc ăn cơm thì phát hiện không nhìn thấy Liễu nương tử ra đón từ sớm.
Hắn dùng ánh mắt hỏi Lý ma ma, Lý ma ma bất đắc dĩ chỉ vào cửa phòng đóng chặt, thấp giọng nói: “Sáng nay, sau khi đến cửa tiệm bạc đổi ngân phiếu là như thế đó, ngay cả ăn cơm còn không ra khỏi phòng!”
Thôi Hành Chu nhướng mày, sãi bước đi đến trước cửa phòng, duỗi tay đẩy cửa thế nhưng cửa bị cài then. Hoài Dương vương cảm thấy tiểu nương tử đang ở bên trong làm cái gì đó không thể cho người khác biết được, đang định xoay người bước đi thì Liễu nương tử ở bên trong hỏi: “Ai ở ngoài cửa đấy?”
Thôi Hành Chu đáp một tiếng ngắn ngủn: “Ta…”
Ngay sau đó, then cửa được mở, một cánh tay mảnh khảnh vươn ra từ khe cửa túm lấy Thôi Hành Chu kéo vào phòng.
Vào thì thấy Liễu nương tử mặc quần dài áo ngắn, tóc dài được búi bằng mấy cây trâm đơn giản, trên trán toàn là mồ hôi, tay đang cầm cái xẻng ngắn.
Thôi Cửu đứng yên đánh giá nàng một lát, sau đó hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”
Lúc này Miên Đường mệt đến hai cánh tay đau nhức, đúng lúc không biết nên làm gì tiếp thì vừa hay gặp quan nhân trở về, xem như là gặp được cứu tinh.
Nàng cẩn thận đóng cửa phòng thật kỹ, rồi kéo hắn vào trong chỉ chỗ chiếc giường gỗ đã được di chuyển đi nói: “Ta muốn đào một cái hố ở đây để giấu tiền, phu quân về đúng lúc lắm, giúp ta đào tiếp đi!”
Thôi Hành Chu nhìn cái hố được đào một nửa rồi nhìn sang núi nhọc nhỏ được xếp ngay ngắn trên giường, hờ hững nói: “Hẳn nàng biết để bạc trong cửa tiệm bạc* sẽ có lợi tức nhỉ? Nếu chôn dưới giường phí hết chỗ nói, đến cửa phận lợi tức cũng không có.”
*Giống như ngân hàng.
Miên Đường đi đến trước giường, dịu dàng vuốt ve nén bạc lấp lánh, sau đó tủm tỉm nói: “Ta chia bạc làm ba phần, một phần để trong cửa tiệm bạc sinh lợi tức, một phần giữ lại để làm tiền vốn cho cửa tiệm, nhập chút hàng tinh xảo. Còn một phần để làm tiền phòng mạng nên muốn chôn để giữ, mặc dù nói thiên hạ thái bình nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, khi chiến tranh loạn lạc, ông chủ* cửa tiệm bạc cũng sẽ ôm bạc chạy trốn, cầm ngân phiếu nhưng không đổi được bánh hấp ăn… Phu quân, nhanh lên! Nhanh đào giúp ta!”
Do trận loạn lạc ở Thanh Châu khiến Miên Đường cảnh giác, nàng cảm thấy phòng hờ mọi việc tương đối tốt, lúc này mới có ý nghĩ chôn bạc, vì thế ngay cả bà tử trong nhà cũng không nhờ giúp mà tự mình làm.
Thôi Hành Chu mệt nhọc ở quân doanh nửa ngày, hắn cũng không phải là chân chạy vặt, làm sao chịu để Liễu nương tử càn quấy sai sử đi đào hố?
Vì thế hắn không đáp, chỉ cầm lấy quyển sách, gạt bạc trên giường sang một bên, duỗi đôi chân dài ra, nửa nằm xem sách.
Miên Đường thấy phu quân nằm im cũng không để ý. Chuyện chôn bạc chuyện này, chỉ có mấy nhà giàu ở thôn quê hay làm thôi, để phu quân làm quả thật là bôi nhọ.
May mắn nàng nghỉ ngơi một lúc, cánh tay bị mỏi bắt đầu có lực lại, vì thế không làm phiền phu quân tốn sức, tiếp tục đào bằng cái xẻng nhỏ.
Thôi Hành Chu đọc sách một lúc, ánh mắt không tự chủ mà dời sang nữ tử đang khua xẻng.
Cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tuy rằng này nữ tử mất trí nhớ nhưng bản tính yêu tiền như mạng vẫn không thay đổi.
Nhớ lúc trước, khi vớt nàng đang bị trọng thương lên khỏi nước, không chỉ bên hông nữ tử này có buộc một hộp trang sức mà còn có ngân phiếu được đựng trong giấy dầu và niêm phong bằng sáp được buộc ở đế giày bằng dây thừng.
Nhìn qua khá khớp với cách con thỏ khôn đào ba cái hang giấu tiền như nàng.
Thôi Hành Chu không phải thổ phỉ, sau khi cứu người lập tức sai người đặt tài sản trên người của nữ tử này lên mép giường.
Nhớ tới lúc nàng tỉnh lại là tìm đồ ngay, Hoài Dương vương chán ngán nhếch miệng.
Đất lót nền trong phòng đều đã được đầm chặt, vô cùng chắc. Lúc trước tay Liễu Miên Đường bị trọng thương, bình thường cầm chén đều phải cố hết sức huống chi là làm chuyện này.
Một chốc sau, cánh tay mảnh khảnh của nàng run rẩy, nàng mím chặt môi, đào hết xẻng này đến xẻng khác, mồ hôi mẹ mồ hôi con lăn dài trên trán nàng, lăn thẳng xuống theo cái cổ nhỏ nhắn biến mất trong cổ áo…
Bất giác hầu kết của Thôi Hành Chu khôn trượt lên trượt xuống, hắn dời ánh mắt lên trang sách.
Trong phòng không hề im tĩnh, Liễu nương tử hết sức, mệt đến thở hồng hộc.
Có lẽ bị Liễu nương tử làm ồn khiến hắn không thể yên tĩnh đọc sách, Thôi Cửu nhắm mắt lại chịu đựng, đột nhiên hắn đứng dậy, cởi áo ngoài của mình ra,vén vạt áo, bước lại đây, giật lấy cái xẻng trong tay Liễu nương tử, vung cánh tay đào xuống.
Nam nhân mạnh hơn nữ nhân nhiều, cho nên Thôi Hành Chu đào vài cái đã đào xong cái hố sâu, sau đó nhét cái xẻng vào tay Miên Đường lại, sau đó dịu dàng hỏi: “Được chưa?”
Miên Đường vẫn còn đang đắm chìm trong ngọt ngào của phu quân, lập tức ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được rồi, sau này chôn thêm một ít bạc vẫn đủ!”
Đáng tiếc nàng chưa nói xong, Thôi Cửu đã ném xẻng sắt, sải bước đẩy cửa ra ngoài.
Liễu Miên Đường bất đắc dĩ lắc đầu, khí chất thư sinh của phu quân quá nặng nên cảm thấy ghét mấy việc vặt này, sau này giấu tiền để nàng làm vẫn hơn.
Trưa hôm đó, Lý ma ma nướng cá, còn có thêm một con vịt mập muối nhiều mỡ, ngay cả canh còn toàn là tôm to.
Bây giờ việc buôn bán của sứ phường rất tốt, bàn ăn ở nhà phố Bắc cũng nhiều món ngon hơn, không còn nhìn thấy đặc sản củ cải nữa.
Lúc ăn cơm, Miên Đường nhớ ra mình có mua đặc sản Thanh Châu cho hàng xóm, nên nói với Thôi Hành Chu: “Phu quân, lát nữa ăn cơm xong, đừng quên đi đến từng nhà hàng xóm với ta, dẫu sao chúng ta đi xa phải mang chút đặc sản chia cho mọi người, coi như là thể hiện tâm ý, cảm ơn hàng xóm chiếu cố những ngày qua.”
Qua việc chôn tiền, dường như độ khoan dung của Hoài Dương vương tăng thêm một tầng, nghe thấy yêu cầu mệt nhọc này của Miên Đường, hắn chỉ nhìn nàng chứ không phản bác.
Vì thế sau khi ăn trưa, nhân lúc hàng xóm về nhà ăn cơm, Lý ma ma xách theo giỏ đặc sản đi phía sau “Phu thê” Thôi Cửu, tặng cho từng nhà một.
Lúc này Bắc phố đang chìm trong mặt trời đầu hạ, dọc tường viện các nhà các hộ nở đủ loại hoa rực rỡ, ríu rít đổ bóng trên tường viện.
Miên Đường mặc váy mỏng mới may, búi tóc trụy mã* thịnh hành một thời, xinh đẹp đứng bên cạnh một nam tử mặc nho sam văn nhã, ôn hòa chào hỏi hàng xóm. Phu thê đúng là phu thê, đúng là đôi tiên lữ trần gian.
*Búi tóc trụy mã là một kiểu búi tóc của phụ nữ thời cổ đại, bắt đầu từ thời nhà Hán và kiểu búi tóc giống như ngã ngựa nên mới có tên như vậy. Đây là kiểu tóc đặc biệt nhất thời bấy giờ và có sức sống nhất trong lịch sử. Từ đầu thời Hán đến thời nhà Thanh cũng có, nhưng hình thức của các triều đại trước có chút khác biệt.
Bức tranh ân ái ngày hạ này rơi vào trong mắt Vân Nương ở trong xe ngựa đầu phố, thế mà có chút chói mắt.
Tiểu nha hoàn Họa Bình bên cạnh Vân Nương khẽ kêu thất thanh: “Tiểu thư, nàng… Thế mà nàng ta vẫn còn sống!”
Lúc này khuôn mặt luôn dịu dàng của Vân Nương lạnh lùng đi, hạ thấp giọng giống thế nói: “Im miệng!”
Đúng lúc này, đột nhiên nam tử bên cạnh Miên Đường ngẩng đầu nhìn về phía hai nàng ta, ánh mắt thâm sâu sắc bén, nhìn đến Vân Nương cả kinh, lập tức bảo phu xe nhanh chóng cho ngựa rời khỏi ngõ hẻm.
Họa Bình bị tiểu thư khiển trách, không dám nói chuyện lung tung, qua một lúc lâu, Vân Nương mới hỏi gã sai vặt kéo xe: “Ngươi chắc chắn người bán đồ sứ trên phố ngày ấy chính là Liễu Miên Đường?”
Sai vặt Nghiên Trì là tâm phúc của Vân Nương, gã nhanh chóng gật đầu nói: “Nô tài theo dõi công tử suốt, cho đến khi nhìn thấy công tử dừng lại trước hàng đồ sứ. Nô tài thấy công tử nói chuyện với nàng mà tim sắp nhảy cả ra ngoài, còn tưởng rằng gặp quỷ…”
Vân Nương liếc gã và Họa Bình, cười lạnh nói: “Nếu sau này gặp lại Liễu Miên Đường cứ giữ bình tĩnh, nàng ta sống hay chết không liên quan đến các ngươi và ta, nếu các ngươi tỏ ra kinh hoảng, chẳng phải là có tật giật mình?”
Họa Bình vội cúi đầu nói vâng nhưng không yên tâm nói: “Nhưng nếu công tử khăng khăng muốn đi gặp nàng nữa… Nên làm thế nào…”
Vân Nương bấu mạnh vào lòng bàn tay, lạnh lùng nói: “Không phải Nghiên Trì nói hôm đó nàng mắng công tử thê thảm à? Có lẽ thà chết chứ không để ý tới y nữa. Có gặp hay không thì sao chứ? Huống chi bây giờ nàng ta đã gả cho người khác, mặc dù thương nhân đó có chút thấp kém nhưng trông mặt mũi rất khá… Một nữ nhân bị phế võ công, có thể gả cho người như vậy hẳn là muốn cuộc sống ổn định. So với nàng ta thì con gái con vợ lẽ của Thạch thống lĩnh mới đáng lo! Nếu Liễu Miên Đường không gây chuyện cứ để nàng sống tháng ngày yên ổn đi…”
Họa Bình bừng tỉnh, nói vẫn là trong lòng tiểu thư có chừng mực.
Sắc mặt Vân Nương trầm xuống như cũ khi nghĩ đến nụ cười trên mặt Miên Đường vừa rồi.
Dáng vẻ kia của nàng không hề giống như sa sút chán nản, tìm một thương nhân thấp hèn miễn cưỡng sống hết đời. Sự oán trách trong mắt Vân Nương không khỏi gia tăng ―― tỷ tỷ tốt của ta, tỷ thật sự buông bỏ tất cả, cam tâm làm vợ thương nhân ư?
Dường như chiếc xe ngựa này đi nhầm đường, dừng lại ở đầu phố Bắc một lát rồi lặng lẽ lái đi mất.
Sau khi Thôi Cửu chào hỏi hàng xóm hòa thuận, cuối cùng cũng có thể quay về nhà nghỉ ngơi.
Miên Đường ân cần pha trà cho phu quân, sau đó ngồi ở cuối giường bóp chân cho hắn, đồng thời dè dặt dò xét: “Phu quân, Mạc Như nói quần áo của chàng tạm thời đều để ở cờ quán. Tuy ở đó chàng cũng cần tắm rửa nhưng vẫn phải để lại một ít trong nhà, nếu không ta muốn giặt hay may vá quần áo cho chàng đều được, nào có ai làm nương tử như ta…”
Còn chưa nói xong vành mắt nàng lại bắt đầu phiếm hồng, dường như vô cùng tủi thân.
Thôi Hành Chu liếc nhìn nàng, trong lòng nghi ngờ nàng đang giả vờ khóc.
Có nhiều quý nhân không mua được cảm thấy tiếc nuối nên đưa cho Miên Đường tiền đặt cọc, sau này phái người đến Chân Châu lấy hàng.
Danh tiếng của “Ngọc Thiêu Sứ phường” cũng coi như nổi danh ở Thanh Châu. Vuốt ngân phiếu trăm lượng, Miên Đường cảm thấy thích khách đại nhân tại thượng, thắp cho y thêm mấy nén nhang hẳn là điều nên làm.
Có điều vấn đề bây giờ là làm sao mang ngân phiếu bình an về lại Chân Châu.
Miên Đường muốn đến chỗ tiêu cục thuê người hộ tống nhưng Lý ma ma khăng khăng rằng chuyến đi này của các nàng sẽ bình an, đừng tốn bạc uổng phí.
Miên Đường cảm thấy Lý ma ma không biết giang hồ hiểm ác. Chút bạc này không được tiết kiệm.
Nhà ngoại nàng mở tiêu cục, tất nhiên nàng biết các kiểu chặn đường cướp bóc của bọn đạo phỉ. Bây giờ nàng hết sức giàu có, nếu nàng là đạo phỉ, chắc chắn sẽ không nhịn được muốn cướp!
Vì thế mặc kệ Lý ma ma khuyên can, Miên Đường bỏ ra mười lượng bạc cho tiêu cục để mời hai võ phu lực lưỡng hộ tống các nàng quay lại Chân Châu.
Thôi Hành Chu bận rộn xử lý sự vụ, buổi trưa đến nhà trên phố Bắc ăn cơm thì phát hiện không nhìn thấy Liễu nương tử ra đón từ sớm.
Hắn dùng ánh mắt hỏi Lý ma ma, Lý ma ma bất đắc dĩ chỉ vào cửa phòng đóng chặt, thấp giọng nói: “Sáng nay, sau khi đến cửa tiệm bạc đổi ngân phiếu là như thế đó, ngay cả ăn cơm còn không ra khỏi phòng!”
Thôi Hành Chu nhướng mày, sãi bước đi đến trước cửa phòng, duỗi tay đẩy cửa thế nhưng cửa bị cài then. Hoài Dương vương cảm thấy tiểu nương tử đang ở bên trong làm cái gì đó không thể cho người khác biết được, đang định xoay người bước đi thì Liễu nương tử ở bên trong hỏi: “Ai ở ngoài cửa đấy?”
Thôi Hành Chu đáp một tiếng ngắn ngủn: “Ta…”
Ngay sau đó, then cửa được mở, một cánh tay mảnh khảnh vươn ra từ khe cửa túm lấy Thôi Hành Chu kéo vào phòng.
Vào thì thấy Liễu nương tử mặc quần dài áo ngắn, tóc dài được búi bằng mấy cây trâm đơn giản, trên trán toàn là mồ hôi, tay đang cầm cái xẻng ngắn.
Thôi Cửu đứng yên đánh giá nàng một lát, sau đó hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”
Lúc này Miên Đường mệt đến hai cánh tay đau nhức, đúng lúc không biết nên làm gì tiếp thì vừa hay gặp quan nhân trở về, xem như là gặp được cứu tinh.
Nàng cẩn thận đóng cửa phòng thật kỹ, rồi kéo hắn vào trong chỉ chỗ chiếc giường gỗ đã được di chuyển đi nói: “Ta muốn đào một cái hố ở đây để giấu tiền, phu quân về đúng lúc lắm, giúp ta đào tiếp đi!”
Thôi Hành Chu nhìn cái hố được đào một nửa rồi nhìn sang núi nhọc nhỏ được xếp ngay ngắn trên giường, hờ hững nói: “Hẳn nàng biết để bạc trong cửa tiệm bạc* sẽ có lợi tức nhỉ? Nếu chôn dưới giường phí hết chỗ nói, đến cửa phận lợi tức cũng không có.”
*Giống như ngân hàng.
Miên Đường đi đến trước giường, dịu dàng vuốt ve nén bạc lấp lánh, sau đó tủm tỉm nói: “Ta chia bạc làm ba phần, một phần để trong cửa tiệm bạc sinh lợi tức, một phần giữ lại để làm tiền vốn cho cửa tiệm, nhập chút hàng tinh xảo. Còn một phần để làm tiền phòng mạng nên muốn chôn để giữ, mặc dù nói thiên hạ thái bình nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, khi chiến tranh loạn lạc, ông chủ* cửa tiệm bạc cũng sẽ ôm bạc chạy trốn, cầm ngân phiếu nhưng không đổi được bánh hấp ăn… Phu quân, nhanh lên! Nhanh đào giúp ta!”
Do trận loạn lạc ở Thanh Châu khiến Miên Đường cảnh giác, nàng cảm thấy phòng hờ mọi việc tương đối tốt, lúc này mới có ý nghĩ chôn bạc, vì thế ngay cả bà tử trong nhà cũng không nhờ giúp mà tự mình làm.
Thôi Hành Chu mệt nhọc ở quân doanh nửa ngày, hắn cũng không phải là chân chạy vặt, làm sao chịu để Liễu nương tử càn quấy sai sử đi đào hố?
Vì thế hắn không đáp, chỉ cầm lấy quyển sách, gạt bạc trên giường sang một bên, duỗi đôi chân dài ra, nửa nằm xem sách.
Miên Đường thấy phu quân nằm im cũng không để ý. Chuyện chôn bạc chuyện này, chỉ có mấy nhà giàu ở thôn quê hay làm thôi, để phu quân làm quả thật là bôi nhọ.
May mắn nàng nghỉ ngơi một lúc, cánh tay bị mỏi bắt đầu có lực lại, vì thế không làm phiền phu quân tốn sức, tiếp tục đào bằng cái xẻng nhỏ.
Thôi Hành Chu đọc sách một lúc, ánh mắt không tự chủ mà dời sang nữ tử đang khua xẻng.
Cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tuy rằng này nữ tử mất trí nhớ nhưng bản tính yêu tiền như mạng vẫn không thay đổi.
Nhớ lúc trước, khi vớt nàng đang bị trọng thương lên khỏi nước, không chỉ bên hông nữ tử này có buộc một hộp trang sức mà còn có ngân phiếu được đựng trong giấy dầu và niêm phong bằng sáp được buộc ở đế giày bằng dây thừng.
Nhìn qua khá khớp với cách con thỏ khôn đào ba cái hang giấu tiền như nàng.
Thôi Hành Chu không phải thổ phỉ, sau khi cứu người lập tức sai người đặt tài sản trên người của nữ tử này lên mép giường.
Nhớ tới lúc nàng tỉnh lại là tìm đồ ngay, Hoài Dương vương chán ngán nhếch miệng.
Đất lót nền trong phòng đều đã được đầm chặt, vô cùng chắc. Lúc trước tay Liễu Miên Đường bị trọng thương, bình thường cầm chén đều phải cố hết sức huống chi là làm chuyện này.
Một chốc sau, cánh tay mảnh khảnh của nàng run rẩy, nàng mím chặt môi, đào hết xẻng này đến xẻng khác, mồ hôi mẹ mồ hôi con lăn dài trên trán nàng, lăn thẳng xuống theo cái cổ nhỏ nhắn biến mất trong cổ áo…
Bất giác hầu kết của Thôi Hành Chu khôn trượt lên trượt xuống, hắn dời ánh mắt lên trang sách.
Trong phòng không hề im tĩnh, Liễu nương tử hết sức, mệt đến thở hồng hộc.
Có lẽ bị Liễu nương tử làm ồn khiến hắn không thể yên tĩnh đọc sách, Thôi Cửu nhắm mắt lại chịu đựng, đột nhiên hắn đứng dậy, cởi áo ngoài của mình ra,vén vạt áo, bước lại đây, giật lấy cái xẻng trong tay Liễu nương tử, vung cánh tay đào xuống.
Nam nhân mạnh hơn nữ nhân nhiều, cho nên Thôi Hành Chu đào vài cái đã đào xong cái hố sâu, sau đó nhét cái xẻng vào tay Miên Đường lại, sau đó dịu dàng hỏi: “Được chưa?”
Miên Đường vẫn còn đang đắm chìm trong ngọt ngào của phu quân, lập tức ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được rồi, sau này chôn thêm một ít bạc vẫn đủ!”
Đáng tiếc nàng chưa nói xong, Thôi Cửu đã ném xẻng sắt, sải bước đẩy cửa ra ngoài.
Liễu Miên Đường bất đắc dĩ lắc đầu, khí chất thư sinh của phu quân quá nặng nên cảm thấy ghét mấy việc vặt này, sau này giấu tiền để nàng làm vẫn hơn.
Trưa hôm đó, Lý ma ma nướng cá, còn có thêm một con vịt mập muối nhiều mỡ, ngay cả canh còn toàn là tôm to.
Bây giờ việc buôn bán của sứ phường rất tốt, bàn ăn ở nhà phố Bắc cũng nhiều món ngon hơn, không còn nhìn thấy đặc sản củ cải nữa.
Lúc ăn cơm, Miên Đường nhớ ra mình có mua đặc sản Thanh Châu cho hàng xóm, nên nói với Thôi Hành Chu: “Phu quân, lát nữa ăn cơm xong, đừng quên đi đến từng nhà hàng xóm với ta, dẫu sao chúng ta đi xa phải mang chút đặc sản chia cho mọi người, coi như là thể hiện tâm ý, cảm ơn hàng xóm chiếu cố những ngày qua.”
Qua việc chôn tiền, dường như độ khoan dung của Hoài Dương vương tăng thêm một tầng, nghe thấy yêu cầu mệt nhọc này của Miên Đường, hắn chỉ nhìn nàng chứ không phản bác.
Vì thế sau khi ăn trưa, nhân lúc hàng xóm về nhà ăn cơm, Lý ma ma xách theo giỏ đặc sản đi phía sau “Phu thê” Thôi Cửu, tặng cho từng nhà một.
Lúc này Bắc phố đang chìm trong mặt trời đầu hạ, dọc tường viện các nhà các hộ nở đủ loại hoa rực rỡ, ríu rít đổ bóng trên tường viện.
Miên Đường mặc váy mỏng mới may, búi tóc trụy mã* thịnh hành một thời, xinh đẹp đứng bên cạnh một nam tử mặc nho sam văn nhã, ôn hòa chào hỏi hàng xóm. Phu thê đúng là phu thê, đúng là đôi tiên lữ trần gian.
*Búi tóc trụy mã là một kiểu búi tóc của phụ nữ thời cổ đại, bắt đầu từ thời nhà Hán và kiểu búi tóc giống như ngã ngựa nên mới có tên như vậy. Đây là kiểu tóc đặc biệt nhất thời bấy giờ và có sức sống nhất trong lịch sử. Từ đầu thời Hán đến thời nhà Thanh cũng có, nhưng hình thức của các triều đại trước có chút khác biệt.
Bức tranh ân ái ngày hạ này rơi vào trong mắt Vân Nương ở trong xe ngựa đầu phố, thế mà có chút chói mắt.
Tiểu nha hoàn Họa Bình bên cạnh Vân Nương khẽ kêu thất thanh: “Tiểu thư, nàng… Thế mà nàng ta vẫn còn sống!”
Lúc này khuôn mặt luôn dịu dàng của Vân Nương lạnh lùng đi, hạ thấp giọng giống thế nói: “Im miệng!”
Đúng lúc này, đột nhiên nam tử bên cạnh Miên Đường ngẩng đầu nhìn về phía hai nàng ta, ánh mắt thâm sâu sắc bén, nhìn đến Vân Nương cả kinh, lập tức bảo phu xe nhanh chóng cho ngựa rời khỏi ngõ hẻm.
Họa Bình bị tiểu thư khiển trách, không dám nói chuyện lung tung, qua một lúc lâu, Vân Nương mới hỏi gã sai vặt kéo xe: “Ngươi chắc chắn người bán đồ sứ trên phố ngày ấy chính là Liễu Miên Đường?”
Sai vặt Nghiên Trì là tâm phúc của Vân Nương, gã nhanh chóng gật đầu nói: “Nô tài theo dõi công tử suốt, cho đến khi nhìn thấy công tử dừng lại trước hàng đồ sứ. Nô tài thấy công tử nói chuyện với nàng mà tim sắp nhảy cả ra ngoài, còn tưởng rằng gặp quỷ…”
Vân Nương liếc gã và Họa Bình, cười lạnh nói: “Nếu sau này gặp lại Liễu Miên Đường cứ giữ bình tĩnh, nàng ta sống hay chết không liên quan đến các ngươi và ta, nếu các ngươi tỏ ra kinh hoảng, chẳng phải là có tật giật mình?”
Họa Bình vội cúi đầu nói vâng nhưng không yên tâm nói: “Nhưng nếu công tử khăng khăng muốn đi gặp nàng nữa… Nên làm thế nào…”
Vân Nương bấu mạnh vào lòng bàn tay, lạnh lùng nói: “Không phải Nghiên Trì nói hôm đó nàng mắng công tử thê thảm à? Có lẽ thà chết chứ không để ý tới y nữa. Có gặp hay không thì sao chứ? Huống chi bây giờ nàng ta đã gả cho người khác, mặc dù thương nhân đó có chút thấp kém nhưng trông mặt mũi rất khá… Một nữ nhân bị phế võ công, có thể gả cho người như vậy hẳn là muốn cuộc sống ổn định. So với nàng ta thì con gái con vợ lẽ của Thạch thống lĩnh mới đáng lo! Nếu Liễu Miên Đường không gây chuyện cứ để nàng sống tháng ngày yên ổn đi…”
Họa Bình bừng tỉnh, nói vẫn là trong lòng tiểu thư có chừng mực.
Sắc mặt Vân Nương trầm xuống như cũ khi nghĩ đến nụ cười trên mặt Miên Đường vừa rồi.
Dáng vẻ kia của nàng không hề giống như sa sút chán nản, tìm một thương nhân thấp hèn miễn cưỡng sống hết đời. Sự oán trách trong mắt Vân Nương không khỏi gia tăng ―― tỷ tỷ tốt của ta, tỷ thật sự buông bỏ tất cả, cam tâm làm vợ thương nhân ư?
Dường như chiếc xe ngựa này đi nhầm đường, dừng lại ở đầu phố Bắc một lát rồi lặng lẽ lái đi mất.
Sau khi Thôi Cửu chào hỏi hàng xóm hòa thuận, cuối cùng cũng có thể quay về nhà nghỉ ngơi.
Miên Đường ân cần pha trà cho phu quân, sau đó ngồi ở cuối giường bóp chân cho hắn, đồng thời dè dặt dò xét: “Phu quân, Mạc Như nói quần áo của chàng tạm thời đều để ở cờ quán. Tuy ở đó chàng cũng cần tắm rửa nhưng vẫn phải để lại một ít trong nhà, nếu không ta muốn giặt hay may vá quần áo cho chàng đều được, nào có ai làm nương tử như ta…”
Còn chưa nói xong vành mắt nàng lại bắt đầu phiếm hồng, dường như vô cùng tủi thân.
Thôi Hành Chu liếc nhìn nàng, trong lòng nghi ngờ nàng đang giả vờ khóc.
Bình luận facebook