-
Chương 67
Nghĩ đến đây, Tuy vương sải bước xuống thuyền, đi tới trước mặt Miên Đường đang được Phương Hiết đỡ chậm rãi bước đi, cười nói: “Nàng và ta đúng là có duyên, lại gặp nhau ở chỗ này.”
Có điều Miên Đường lại ngẩng đầu nghi hoặc đánh giá nam tử mặc áo gấm, cảm thấy gã cao lớn cường tráng, tuy mặt mũi không phải văn nhã nhưng cũng có khí chất cao quý, tóm lại là một nam tử anh tuấn cường tráng.
Hình như nàng chưa từng gặp gã, thế nên nàng nhíu mày hỏi: “Ngài… là?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Không trách Miên Đường không nhận ra, trước đây Tuy vương Lưu Bái ăn mặc kiểu người tu hành, đầu tóc bù xù, còn mọc rất nhiều râu.
Giờ gã đã “Hoàn tục”, đội kim quan, chỉ để râu trên môi, ăn mặc chỉnh tề, trông rất có khí thế của vương hầu phú quý, làm sao người ta nhận ra được?
Lưu Bái thấy nàng không nhận ra mình, ý cười càng sâu: “Lúc trước ta mua đồ sứ ở cửa tiệm của nàng, nàng còn đích thân đón tiếp ta, sao đã quên rồi?”
Miên Đường nghe vậy, hóa ra là khách của cửa hàng đồ sứ ở trấn Linh Tuyền trước đây, có điều vị khách này cao quý như thế sao nàng không có ấn tượng?
Miên Đường lập tức mỉm cười ứng phó, xoay người định đi lên thuyền.
Tuy vương lại không để nàng đi, cản nàng lại nói: “Đây là lần đầu tiên ta tới Tây Châu, không quen ai ở đây, vừa hay gặp được nàng, tốt nhất là du ngoạn Tây Châu theo nàng.”
Miên Đường nheo mắt lại nhìn kỹ gã, cảm thấy dường như mình có quen người này.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đúng lúc này, Lý ma ma lặng lẽ ở phía sau nhắc Miên Đường: “Tiểu thư, gã là Tuy vương…”
Lý ma ma đã từng gặp Tuy vương lúc gã còn là thiếu niên. Khi đó gã đã cao to, chỉ là không để râu. Có điều Tuy vương lại không biết Lý ma ma là hạ nhân của phủ Hoài Dương vương.
Thấy sau khi bà tử thì thầm gì đó, ánh mắt Miên Đường trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm gã rồi nói: “Các hạ lúc nào cũng cản nữ tử trên đường, muốn người ta dẫn đường cho mình ư?”
Tuy vương cười nói: “Vật họp theo loài, người chia theo nhóm. Không phải ai cũng xứng đi bên cạnh ta…”
“Nghĩa phụ, bọn họ nói xe ngựa hỏng nửa đường, chốc nữa sẽ phái xe mới tới…” Vân Nương cũng vừa bước xuống thuyền, vừa rồi nghe thị vệ báo nên vội qua đây nói với Tuy vương.
Tuy vương lưng hùm vai gấu, vừa hay chắn mất Miên Đường trước mặt gã.
Đến khi Vân Nương đến gần mới nhìn thấy Liễu Miên Đường đứng ở kia.
Vân Nương không ngờ gặp Miên Đường ở đây, cổ như là bị bóp chặt lấy, không nói nên lời.
Còn Miên Đường thì nhìn kỹ Vân Nương. Đại cữu cữu từng nói khi ở Ngưỡng Sơn, có vẻ như vị Vân Nương này cũng thích Tử Du công tử, nàng với vị này sống chung không hòa thuận lắm.
Hơn nữa… Nhớ lại lúc ở trấn Linh Tuyền, Vân Nương thuê tên mập giả mạo Thôi Cửu, đúng là không phải thứ tốt lành gì!
Miên Đường không nhịn được sờ cổ tay mình ―― lúc trước nàng bị người ta cắt đứt gân tay gân chân, vứt xuống sông, liệu có phải là do Vân Nương ra tay?
Lần cuối Vân Nương gặp Liễu Miên Đường là ở trấn Linh Tuyền, nàng ta còn bị nàng đánh đến mặt mũi bầm dập, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ xoa tay hăm he của nàng, sợ tới mức co rụt lại.
Tuy vương liếc Vân Nương một cái, nàng ta lập tức biết điều lui về phía sau, không quấy rầy nghĩa phụ nói chuyện.
Lúc này Lưu Bái mới mỉm cười nói tiếp: “Có vẻ nàng đang bận, mấy ngày nữa ta đến tìm nàng sau…” Nói xong cũng không hỏi nàng ở đâu đã mỉm cười xoay người rời đi.
Miên Đường biết, dựa vào năng lực của Tuy vương, điều tra chỗ mình ở dễ như trở bàn tay, có điều nàng không nghĩ ra được lý do gã xuất hiện ở đây, tại sao lại quấn lấy mình không buông?
Tuy vương tới đây, đúng là không phải tới tìm Miên Đường. Lần này gã quay về kinh thành là định tới Tây Châu tìm một người có tài năng xuất chúng.
Người này năm đó chính là Thám Hoa thi đình, văn chương thao lược hơn người, đáng tiếc vì bị án kết bè đảng liên lụy, nên bị biếm ra khỏi kinh thành. Hắn ta từng ở Chân Châu nhàn cư một thời gian, gần đây mới ra làm quan, lại chỉ làm Huyện thừa nho nhỏ ở Tây Châu.
Bên cạnh Tuy vương chẳng thiếu người a dua nịnh hót, nhưng người có kiến thức, có thể làm việc ổn định thì không nhiều. Lý Quang Tài kia rất có tài, lúc trước lại thân thiết với Thôi Hành Chu. Đáng tiếc hắn ta đầu quân sai chủ, hiện giờ Thôi Hành Chu quyền thế hùng mạnh lại giáng hắn ta xuống làm huyện thừa Tây Châu. Hẳn trong lòng rất tức giận bất bình.
Tuy vương thích đào góc tường, nam nữ không giới hạn, nam tử xem tài, nữ tử xem mặt.
Lý Quang Tài không đẹp nhưng có năng lực, Tuy vương quay về kinh thành, nhân lúc Hoài Dương vương sơ suất để đào một nhân tài.
Thế nhưng gã không ngờ rằng lúc xuống thuyền lại đụng phải Liễu Miên Đường, cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Đối với Liễu Miên Đường, không biết Tuy vương nhìn trúng tài hay là dung mạo của nàng nhưng ẩn ý trong lời của hai người họ thì nàng không hề tầm thường.
Tuy vương không vội đi thăm Lý Quang Tài mà chỉ sắp xếp thuộc ở biệt viện Tây Châu, tiện thể phái người đi điều tra xem tại sao tiểu nương tử đi theo quân đội Tây Bắc lại chạy đến nơi này.
Lúc trước, những người Tuy vương phái đi bắt Liễu Miên Đường đều bị sói hoang Tây Bắc ăn thịt.
Mặc dù gã có lòng phái người đi nữa, nhưng mà phu quân của Liễu Miên Đường ở trong quân đội của Hoài Dương vương, không thể rút dây động rừng, động đến tên Thôi Hành Chu kia, cho nên tạm thời thu tay lại.
Bây giờ gặp được, bao nhiêu lòng tham của Tuy vương dâng lên hết.
Còn Vân Nương sau khi biết chuyện của Lục gia, lập tức nói với nghĩa phụ: “Ông ngoại Miên Đường ở Tây Châu, nói không chừng nàng đến đây nương tựa Lục gia. Con có quen với Nhị cữu cữu Lục Mộ của nàng, để con đi moi tin từ miệng ông ta.”
Tuy vương uống trà thơm mỹ thiếp dâng lên, sau khi uống một ngụm thưởng thức trà, liếc nhìn hỏi: “Ngươi hăng hái thật đấy, sao nào, không gả được cho Tử Du nên nối lại tình tỷ muội với Liễu Miên Đường ư?”
Vân Nương bị nói đến mặt mày cứng đơ.
Nếu không phải phụ thân nàng ta đợi chờ ngăn cản nhóm người Đông Cung cũ, nàng ta đã sớm là thê tử của Tử Du. Làm sao để mặc cho Tử Du cưới nữ nhi béo của Thạch thống lĩnh? Nghĩ đến việc khi vào kinh, nhìn thấy Tử Du và Thạch tiểu thư phu thê kháng lệ*, cử án tề mi**, trong lòng Vân Nương lửa hận ngút trời!
*Vợ chồng lấy nhau gọi là kháng lệ.
**Vợ chồng tôn trọng nhau.
Thạch tiểu thư mới gả cho Tử Du chưa được một năm đã mang thai…
Có điều, Vân Nương biết nàng ta rất tốt, Thạch tiểu thư cũng thế, thế nhưng hai người đều không phải người trong lòng của Tử Du. Một khi Tử Du làm xong việc, e là muốn đón Miên Đường về làm chủ phượng cung.
Nhớ lại chuyện nàng ta cố tình nói với Tử Du, Thạch tiểu thư đã mang thai, sợ là Miên Đường cũng đã sinh con cho thương nhân nọ, vậy mà Tử Du chỉ thản nhiên nói: “Sau này, nếu nàng ấy chịu cũng có thể đưa đứa nhỏ vào kinh.”
Ý là dù có thế nào, y cũng sẽ không ghét bỏ Liễu Miên Đường.
Hiện tại Thạch gia vẫn còn có ích với nhóm người Đông Cung cũ nên nàng ta không thể gây khó dễ cho Thạch tiểu thư. Nhưng sau này khi xong việc, Liễu Miên Đường đừng mong ngồi mát ăn bát vàng!
Chỉ khi nào Liễu Miên Đường mất hết thanh danh, mới có thể khiến Tử Du không tìm nàng về nữa!
Vân Nương biết, ánh mắt Tuy vương nhìn Liễu Miên Đường hết sức bất chính, nếu Tuy vương nóng tính, quyết ra tay với nữ nhân mình nhìn trúng. Đợi đến khi Miên Đường trở thành đồ chơi của Tuy vương, để xem xem Tử Du làm sao nhặt lại đồ ăn thừa của ông ta.
Tính tình Miên Đường lại cứng rắn như vậy, việc nàng không muốn làm, ai cũng không thay đổi được.
Vân Nương nghĩ đến cảnh tượng ngọc nát đá tan kia, trong lòng vui vẻ khó hiểu.
Cho nên Tuy vương muốn biết tình hình gần đây của Liễu Miên Đường, đương nhiên nàng ta phải nhiệt tình rồi.
Ngay cả tình hình của Lục gia cũng biết được rất nhanh.
Vân Nương ra lệnh cho thủ hạ quen biết Lục Mộ đi tìm ông ta ôn chuyện cũ, sau khi hứa cho ông ta lợi ích, nói dối là nhìn thấy Miên Đường tòng quân Tây Bắc cùng với một nam nhân, cuối cùng làm cho Lục Mộ lỡ lời nói hết ra.
Thì ra Miên Đường đã biết tên phu quân ăn chơi lêu lỏng lúc trước của nàng là giả, sau hai năm không sính lễ không bà mối, cứ thế mà ngủ với nam nhân đó, giờ trở mặt với tên ăn chơi trác táng kia, dứt khoát đi theo Đại cữu cữu nàng quay về Lục gia.
Chuyện lừa hôn này quá mất thanh danh, cho nên người Lục gia vẫn luôn nói dối rằng Miên Đường mắc bệnh nặng, vừa mới dưỡng bệnh về.
Đầu óc Miên Đường vẫn còn mơ hồ, chưa khôi phục ký ức.
Tuy vương nghe xong nhướng mày, nói: “Nói như vậy, bây giờ nàng vẫn chưa xuất giá… Tuổi tác cũng không còn nhỏ thế mà người trong nhà nàng chẳng vội gì.”
Vân Nương rũ mắt nhu thuận nói: “Vội cũng vô dụng, đã mất trinh tiết, chỉ có thể vứt bỏ lương tâm lừa dối nhà chồng gả qua đấy… Có điều để loại đó đến hầu hạ cũng không ảnh hưởng đến niềm vui của gia nhân môn*…”
*Gia nhân môn: Cha con; ông cháu; chú cháu (cách gọi chung những người đàn ông thuộc thế hệ trước và thế hệ sau).
Tuy vương cười ha ha, có phần mỉa mai nói: “Nói giống như tú bà trong ngõ nhỏ vậy… Liễu Miên Đường có được tỷ muội khác họ như ngươi đúng là may mắn ba đời, ngươi đây là xúi bẩy ta làm ác nhân chiếm đoạt cô nương nhà lành?”
Vân Nương cả kinh, vội vàng thấp giọng nói: “Nữ nhi không dám! Nghĩa phụ sao có thể là người như thế! Chẳng qua là nghĩa phụ biết nội tình chuyện ác của Liễu Miên Đường, muốn bắt nàng thẩm tra mà thôi…”
Tuy vương gật gù nói: “Nếu muốn thẩm tra, tốt nhất là danh chính ngôn thuận.”
Kết quả ngày hôm sau, Tuy vương lập tức tìm bà mối, đích thân viết bái thiếp, kèm theo sinh thần bát tự của mình, lệnh quản gia đặt mua năm chiếc xe ngựa sính lễ, bảo bà mối hạ sính với Lục phủ trước.
Vân Nương nhìn mấy sính lễ đó, tất cả đều chiếu theo quy cách của quý thiếp, nàng ta không khỏi ngạc nhiên.
Chính thê của Tuy vương là biểu muội gã, là cháu ruột của thái hoàng thái hậu, chính là thân càng thêm thân. Thế nhưng vị chính phi ấy là người mềm yếu, không quản được Tuy vương.
May mà Tuy vương vẫn chừa mặt mũi cho nhà cữu cữu, chưa từng chính thức nạp thiếp, có điều thị thiếp thông phòng thì nhiều vô kể, cách một ngày đổi một người, cũng không giữ lại thứ tử thứ nữ.
Thế nhưng bụng của vị chính phi kia chẳng được trò trống gì, sinh một hơi liên tục ba nữ nhi, đích tử khó khăn lắm mới sinh được vừa lên bảy đã là con ma ốm.
Nếu Miên Đường nhận bái thiếp của Tuy vương, chính là quý thiếp được làm lễ nạp thiếp chính thức, có thể đường đường chính chính sinh con cho Tuy vương!
Một người bị nam nhân lừa ngủ suốt hai năm như nàng thì có tài đức gì? Vậy mà có thể một bước lên mây, trở thành trắc phi của Tuy vương?
Đúng thật là Tuy vương muốn nạp Miên Đường. Một con mèo nhỏ tay chân bị phế thì có lợi hại đến mấy cũng không chạy được.
Nàng bị người ta gạt, chắc cũng biết mình không có được mối nhân duyên nào tốt nữa. Đợi đến lúc bái thiếp của gã đưa đến, cả Lục gia bọn họ sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Nữ tặc mang ơn gã chịu cưới mình… Đột nhiên Tuy vương cảm thấy ngày tháng nhàm chán có hy vọng rồi.
Vì là nghiêm túc nạp thiếp nên không thể thiếu lễ tiết. Cho nên lúc năm xe sính lễ của Tuy vương chắn ở trước cửa Lục gia, đầy người trên đường vây xem.
Người gác cổng chưa từng gặp chuyện này. Tuy lúc trước có đón tiếp một vị hầu gia, nhưng mà chưa từng đón tiếp vương gia hoàng tộc thế này!
Sau khi quản sự vương phủ và bà mối nói mục đích đến, người gác cổng như thỏ bị chó đuổi, xông thẳng vào phòng lão thái gia thở hổn hển nói: “Lão… Lão thái gia, có vương gia muốn… Muốn đến cầu hôn!”
Lục Võ nâng mí mắt lên, nếp nhăn trên mặt dồn vào một chỗ, nghi ngờ mình lãng tai nghe nhầm.
Đến khi người gác cổng lặp lại lần nữa. Ông mới vùng đứng dậy, thay y phục, đi ra cửa nghênh đón lai sứ* của vương phủ.
*Người đưa tin.
Trong nhà nhiều nha đầu như vậy, không biết vị vương gia từ đâu nhảy ra này muốn cưới ai!
Lục Võ gặp lai sứ phải rõ ràng mới được!
Lúc ra đế trước cửa, khi nghênh đón quản sự vương phủ và bà mối, bà mối mặt mày mừng rỡ đến nỗi có thể vặn ra được ba bông cúc, hớn hở chúc mừng Lục gia được mối nhân duyên tốt.
Lục Võ ngờ vực nhìn hai nhi tử bên cạnh, có vẻ như bọn họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đến khi bà mối nói Tuy vương – nhi tử của tiên đế đến cầu thân, lão Nhị mặt mày mừng rỡ, vui sướng xoa tay. Còn lão Đại thì mặt biến sắc, co rụt người lại.
Lục Võ lại hỏi Tuy vương định cưới vị cô nương nào của Lục gia, bà mối cười nói: “Chính là cháu gái của ngài, Liễu Miên Đường cô nương! Mấy ngày trước Tuy gặp Liễu cô nương ở bến tàu, thật sự là một thoáng kinh hồng, vừa gặp đã yêu! Sau khi hỏi thăm biết được đó là cô nương nhà ngài, lập tức chuẩn bị năm xe sính lễ. Tuổi của Tuy vương rất hợp, 30 tuổi vừa đúng thời điểm nam nhi sung sức nhất. Trong phủ vương gia cũng thanh tịnh, phía trên chỉ có một vị chính phi, dịu dàng nhã nhặn, rất biết quan tâm người khác. Chính phi nương nương đã sinh được nhi tử rồi, cô nương nhà các ngài qua đó là làm quý thiếp, cũng có thể yên tâm khai chi tán diệp, sinh nhi tử cho mình! Đợi vương gia xin phong hào với vạn tuế gia là có thể chính thức làm trắc phi đó…”
Lúc Lục Võ nghe Tuy vương muốn nạp Miên Đường, mặt mày u ám đi.
Không đợi bà mối ba hoa chích choè xong, ông vội nói: “Cháu gái ta chỉ là một nha đầu thô lỗ! Không vào vương hầu quý phủ hầu hạ quý nhân nổi. Lão hủ cảm tạ tình cảm của Tuy vương, mong chư vị mang bái thiếp và sính lễ về đi!”
Bà mối không ngờ rằng, lão già Lục Võ thế mà từ chối mối nhân duyên phú quý cỡ này không chút do dự.
Sắc mặt quản sự thay mặt Tuy vương đến không được tốt lắm, ở bên cạnh kiêu căng nói: “Phải chăng Lục lão thái gia độc đoán quá rồi không? Ngài nên nghĩ kỹ lại đi, nếu bỏ lỡ lần này làm chậm trễ chuyện chung thân đại sự của cháu gái ngài đấy!”
Lục Mộ cũng sốt ruột. Gã cũng biết, Tuy vương phú quý hơn Hầu gia ở Hoài Nam nhiều. Lúc trước sau khi vị Hoài Nam kia nghe nói Miên Đường đã đi mất thì hồn bay phách lạc, thế nhưng chưa đề cập tới chuyện nạp gả đã vội vàng rời đi.
Sau khi Tô gia định ngày làm lễ nạp thái với nhà gã cũng tự rời đi. Lúc ấy gã còn cảm thấy tiếc vì mình không thể trèo cao nhận mối nhân duyên phú quý đó thay Miên Đường.
Nào ngờ nha đầu Miên Đường mệnh tốt, vậy mà giờ đây được vương gia cầu thân, hơn nữa còn là vương gia hoàng họ!
Tiếc là cha hồ đồ, sao có thể từ chối chuyện này? Đây không phải là đang rửa sạch sẽ cổ cả nhà đợi bị chém đầu sao!
Quản sự kiêu căng nói xong vội lấy phong thư khác mà Tuy vương đã chuẩn bị sẵn từ trước trình cho Lục lão thái gia.
“Lão thái gia, đây là thư Tuy vương gửi cho Liễu cô nương, ngài không ngại thì đọc trước rồi sau đó quyết định có đồng ý hay không. Không có lời phân phó của Vương gia chúng ta nào dám mang sính lễ về, tạm để ở Lục gia các người đi!”
Nói xong quản sự vung phất tay áo dẫn bà mối và những người liên can rời khỏi phủ chạy lấy người.
Năm xe ngựa sính lễ cứ như vậy đỗ trước cửa Lục gia.
Lục Mộ đi mấy vòng quanh năm chiếc xe ngựa sính lễ rồi quay về xin chỉ thị của lão gia nên xử lý như thế nào.
Lục Võ chẳng buồn nhìn gã, tay run lẩy bẩy lấy thư ra.
Sau đó lão anh hùng ngước mắt lên, hung dữ nhìn chằm chằm Đại nhi tử, gằn từng tiếng nói: “Lục Tiễn! Ngươi cút vào thư phòng cho ta!”
Lục Tiễn từ nghe thấy tên tuổi “Tuy vương” là thầm biết ngay không ổn. Bây giờ thấy phụ thân trừng mắt, lập tức thành thật đi theo lão gia tử vào thư phòng.
Vào thư phòng rồi, Lục lão gia tử vỗ lá thư lên mặt Đại nhi tử, hung dữ hỏi: “Trên thư này viết là thật ư?”
Lục Tiễn căng da đầu cầm lá thư lên đọc.
Tuy vương đúng là thiếu đạo đức, gã kể lại tỉ mỉ chuyện Miên Đường tin lầm thương nhân, làm phu thê giả với người nọ một thời gian dài, còn ra vẻ rất rộng lượng nói giai nhân bị người ta lừa gạt, hứa hẹn sai chuyện chung thân, gã có thể bỏ qua tất cả. Mong Liễu cô nương đừng tự cảm thấy hổ thẹn, không yên tâm phó thác chung thân lần nữa. Đợi đến khi vào vương phủ, gã sẽ bỏ qua chuyện cũ, che đậy thoả đáng đoạn chuyện cũ khủng khiếp này của nàng. Từ đây về sau có thể yên lòng sinh con cho gã, làm quý thiếp của vương phủ, an tâm hưởng thụ vinh hoa phú quý…
Về chuyện Lục Tiễn lén vận chuyển khoáng sản Tây Bắc và lên Ngưỡng Sơn vào rừng làm cướp không thấy Tuy vương nhắc đến.
Chỉ với chuyện kia đã đủ làm tim phổi lão gia tử nổ tung.
Thấy Lục Tiễn đọc thư xong cũng không phản bác lại, lão gia tử ngã ngửa trên ghế, trong lòng lạnh buốt.
Xem ra những gì Tuy vương đều là sự thật! Xem người làm cữu cữu như y chăm sóc Miên Đường như thế nào kìa? Sao có thể để nàng bị tên cẩu nam nhân ở đâu ra lừa thành cái dạng này!
Hơn nữa thoạt nhìn thì Tuy vương rất tốt bụng rộng lượng nhưng ý rõ ràng là ―― nếu Miên Đường không đồng ý mối hôn sự này, gã sẽ chiêu cáo thiên hạ chuyện Miên Đường thất thân, hủy hoại thanh danh của nàng, phá hỏng cả chuyện chung thân đại sự!
Nghĩ đến là giận sôi máu, lão gia tử không nhịn được, giơ quải trượng đánh Lục Tiễn.
Lục Tiễn không dám trốn, co người như bào thai chịu trận.
Lục Tiễn càng không dám nói ra chuyện giữa Ngưỡng Sơn và Hoài Dương vương, thấy phụ thân vừa ho vừa thở hổn hển, dĩ nhiên là không chịu đựng nổi, nếu lại nói ra việc Miên Đường cùng y lén lút hoạt động trên Ngưỡng Sơn với việc vương gia muốn cưới Miên Đường làm thiếp đã xếp thành hàng, hẳn có thể làm lão gia tử đang sống sờ sờ chết vì tức mất.
Khi Miên Đường nhận được tin đi tới thư phòng thì Lục Tiễn đã bị đánh đến rên hừ hừ.
Nàng vội đẩy cửa thư phòng ra, duỗi tay đỡ lấy quải trượng của ông ngoại: “Ông ngoại đừng đánh Đại cữu cữu nữa… Đều do con không tốt, gây ra họa cho mọi người.”
Lục Võ nhờ cơn giận gắng gượng, bị Miên Đường cản lại, ông không gắng gượng nổi nữa, ngồi xuống ghế, nước mắt tuôn như mưa, lặng lẽ khóc.
Miên Đường cúi đầu về phía trước mặt ông ngoại, ánh mắt dừng trên trên lá thư rơi dưới đất.
Lời trên thư toàn là mấy lời uy hiếp độc ác!
Miên Đường không nhịn được cắn môi.
Lục Võ biết bây giờ không phải là lúc hỏi tội. Tuy vương bắt lấy thanh danh Miên Đường làm nhược điểm, uy hiếp nàng làm thiếp. Dù Miên Đường luôn mồm không để bụng thanh danh nhưng đó chỉ là lời nói của trẻ con mà thôi.
Theo Lục Võ thì nữ nhân sống trên đời làm gì không coi trọng thanh danh? Nhưng dẫu sao cũng không thể nghe theo uy hiếp của Tuy vương, vào vương phủ của gã.
Mặc dù ông chưa từng gặp Tuy vương, thế nhưng có thể làm ra loại chuyện uy hiếp người khác thì cũng chả phải người tốt để sánh đôi. Huống chi đứa nhỏ mồ côi không nơi nương tựa như Miên Đường làm thiếp cho vương gia, bước vào hầu môn sâu như biển kia há chẳng phải bị người ta tính toán chuyện sống chết, không thể làm chủ cuộc sống của mình ư?
Nghĩ thế, cơn giận mau chóng tan biến, Lục Võ bình tĩnh, hỏi Miên Đường nghĩ như thế nào. Nam nhân lừa hôn hiện đang ở đâu? Có thể quay về bù đắp hôn lễ cho Miên Đường không?
Miên Đường thành thật nói, hắn đang tòng quân, cũng không có ý muốn cưới nàng, cho nên chắc là không đến đâu.
Lục Võ nghe vậy nhíu mày nghiến răng, lại lần nữa quát mắng Lục Tiễn, nếu lúc ấy y ở Tây Bắc thế thì tại sao không để người hầu đánh gãy đồ chân chó lừa sắc rồi phủi mông đi kia?
Lục Tiễn không dám nói đồ lừa sắc đó chính là chủ soái Tây Bắc, ngầm đưa mắt ra hiệu với Miên Đường, bảo nàng đừng để lộ nội tình, không thôi hôm nay phụ thân giận đến ngất mất.
Nói thật thì Miên Đường cũng không nghĩ rằng Tuy vương muốn nạp mình làm thiếp. Nhưng ngẫm lại, lúc trước khi nàng cho rằng mình là vợ của thương nhân gã còn làm chuyện cưỡng ép được nữa kia mà.
Hiện giờ biết mình bị người lừa hôn, chưa thật sự gả đi, tất nhiên chẳng kiêng dè gì nữa.
Nếu là lúc trước, nàng không nói được gì cũng chẳng có cách nào. Có điều lúc ở U Châu Hoài Dương vương có nói với nàng, nàng không được gả đi. Cho nên chuyện này nên là vương chọi vương, để đích thân hai vị vương gia thương lượng.
Nàng trấn an ông ngoại, bảo ông đừng quá lo lắng, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi nghĩ cách trả sính lễ lại sau, Miên Đường về đến trạch viện mình, đề bút viết thư cho Thôi Hành Chu.
Thư chẳng viết quá chau chuốt, nàng chỉ viết hiện giờ người muốn cưới mình làm thiếp đã xếp thành hàng trước cửa phủ. Tuy vương gây khó dễ nàng, muốn bức hôn.
Viết thư xong, Miên Đường gọi Phạm Hổ tới đưa thư cho gã.
Gã có cách mau chóng gửi thư đến được tay Thôi Hành Chu.
Miên Đường biết, nước xa không thể giải được cái khát ở gần. Chuyện phải đối mặt trước mắt là làm sao uyển chuyển từ chối sính lễ, không thôi cứ để chất đống ở trước cửa, trời mà mưa xuống ướt sính lễ, khó mà trả lại.
Đúng lúc này Phương Hiết vội vã bước vào nói: “Tiểu thư, lại có một vị đại nhân đến.”
Giờ Bích Thảo nghe đến mấy từ như đại nhân, quý nhân là hoảng sợ, thấp thỏm nói: “Chắc không phải là vị Hầu gia Hoài Nam lúc trước tới hóng hớt đó chứ?”
Phương Hiết trừng mắt liếc nàng ta nói: “Lúc tiểu thư đi vị hầu gia kia cũng đã lên đường rời đi ngay. Làm gì đến góp vui! Lần này là Lý Quang Tài đại nhân, Huyện thừa chỗ chúng ta tới!”
Miên Đường nhíu mày, xoay người nhìn Lý ma ma hỏi: “Y tới làm gì?”
Lý ma ma cũng không biết. Theo bà thấy, có lẽ là vương gia nhà mình không buông bỏ được Liễu tiểu thư, e là Tuy vương vừa chơi trò cướp mồi vừa muốn trêu chọc vương gia nhà mình.
Nhìn Liễu Miên Đường, Lý ma ma thầm thở dài. Tiểu cô nương không có chỗ dựa còn cố tình xinh đẹp như thế làm sao lo được cho thân mình? Chẳng lẽ thật sự trời đã định rằng phải làm thiếp sao?
Miên Đường đứng dậy đi ra sảnh ngoài, muốn nghe xem Lý đại nhân này tới làm cái gì.
Có điều Miên Đường lại ngẩng đầu nghi hoặc đánh giá nam tử mặc áo gấm, cảm thấy gã cao lớn cường tráng, tuy mặt mũi không phải văn nhã nhưng cũng có khí chất cao quý, tóm lại là một nam tử anh tuấn cường tráng.
Hình như nàng chưa từng gặp gã, thế nên nàng nhíu mày hỏi: “Ngài… là?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Không trách Miên Đường không nhận ra, trước đây Tuy vương Lưu Bái ăn mặc kiểu người tu hành, đầu tóc bù xù, còn mọc rất nhiều râu.
Giờ gã đã “Hoàn tục”, đội kim quan, chỉ để râu trên môi, ăn mặc chỉnh tề, trông rất có khí thế của vương hầu phú quý, làm sao người ta nhận ra được?
Lưu Bái thấy nàng không nhận ra mình, ý cười càng sâu: “Lúc trước ta mua đồ sứ ở cửa tiệm của nàng, nàng còn đích thân đón tiếp ta, sao đã quên rồi?”
Miên Đường nghe vậy, hóa ra là khách của cửa hàng đồ sứ ở trấn Linh Tuyền trước đây, có điều vị khách này cao quý như thế sao nàng không có ấn tượng?
Miên Đường lập tức mỉm cười ứng phó, xoay người định đi lên thuyền.
Tuy vương lại không để nàng đi, cản nàng lại nói: “Đây là lần đầu tiên ta tới Tây Châu, không quen ai ở đây, vừa hay gặp được nàng, tốt nhất là du ngoạn Tây Châu theo nàng.”
Miên Đường nheo mắt lại nhìn kỹ gã, cảm thấy dường như mình có quen người này.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đúng lúc này, Lý ma ma lặng lẽ ở phía sau nhắc Miên Đường: “Tiểu thư, gã là Tuy vương…”
Lý ma ma đã từng gặp Tuy vương lúc gã còn là thiếu niên. Khi đó gã đã cao to, chỉ là không để râu. Có điều Tuy vương lại không biết Lý ma ma là hạ nhân của phủ Hoài Dương vương.
Thấy sau khi bà tử thì thầm gì đó, ánh mắt Miên Đường trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm gã rồi nói: “Các hạ lúc nào cũng cản nữ tử trên đường, muốn người ta dẫn đường cho mình ư?”
Tuy vương cười nói: “Vật họp theo loài, người chia theo nhóm. Không phải ai cũng xứng đi bên cạnh ta…”
“Nghĩa phụ, bọn họ nói xe ngựa hỏng nửa đường, chốc nữa sẽ phái xe mới tới…” Vân Nương cũng vừa bước xuống thuyền, vừa rồi nghe thị vệ báo nên vội qua đây nói với Tuy vương.
Tuy vương lưng hùm vai gấu, vừa hay chắn mất Miên Đường trước mặt gã.
Đến khi Vân Nương đến gần mới nhìn thấy Liễu Miên Đường đứng ở kia.
Vân Nương không ngờ gặp Miên Đường ở đây, cổ như là bị bóp chặt lấy, không nói nên lời.
Còn Miên Đường thì nhìn kỹ Vân Nương. Đại cữu cữu từng nói khi ở Ngưỡng Sơn, có vẻ như vị Vân Nương này cũng thích Tử Du công tử, nàng với vị này sống chung không hòa thuận lắm.
Hơn nữa… Nhớ lại lúc ở trấn Linh Tuyền, Vân Nương thuê tên mập giả mạo Thôi Cửu, đúng là không phải thứ tốt lành gì!
Miên Đường không nhịn được sờ cổ tay mình ―― lúc trước nàng bị người ta cắt đứt gân tay gân chân, vứt xuống sông, liệu có phải là do Vân Nương ra tay?
Lần cuối Vân Nương gặp Liễu Miên Đường là ở trấn Linh Tuyền, nàng ta còn bị nàng đánh đến mặt mũi bầm dập, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ xoa tay hăm he của nàng, sợ tới mức co rụt lại.
Tuy vương liếc Vân Nương một cái, nàng ta lập tức biết điều lui về phía sau, không quấy rầy nghĩa phụ nói chuyện.
Lúc này Lưu Bái mới mỉm cười nói tiếp: “Có vẻ nàng đang bận, mấy ngày nữa ta đến tìm nàng sau…” Nói xong cũng không hỏi nàng ở đâu đã mỉm cười xoay người rời đi.
Miên Đường biết, dựa vào năng lực của Tuy vương, điều tra chỗ mình ở dễ như trở bàn tay, có điều nàng không nghĩ ra được lý do gã xuất hiện ở đây, tại sao lại quấn lấy mình không buông?
Tuy vương tới đây, đúng là không phải tới tìm Miên Đường. Lần này gã quay về kinh thành là định tới Tây Châu tìm một người có tài năng xuất chúng.
Người này năm đó chính là Thám Hoa thi đình, văn chương thao lược hơn người, đáng tiếc vì bị án kết bè đảng liên lụy, nên bị biếm ra khỏi kinh thành. Hắn ta từng ở Chân Châu nhàn cư một thời gian, gần đây mới ra làm quan, lại chỉ làm Huyện thừa nho nhỏ ở Tây Châu.
Bên cạnh Tuy vương chẳng thiếu người a dua nịnh hót, nhưng người có kiến thức, có thể làm việc ổn định thì không nhiều. Lý Quang Tài kia rất có tài, lúc trước lại thân thiết với Thôi Hành Chu. Đáng tiếc hắn ta đầu quân sai chủ, hiện giờ Thôi Hành Chu quyền thế hùng mạnh lại giáng hắn ta xuống làm huyện thừa Tây Châu. Hẳn trong lòng rất tức giận bất bình.
Tuy vương thích đào góc tường, nam nữ không giới hạn, nam tử xem tài, nữ tử xem mặt.
Lý Quang Tài không đẹp nhưng có năng lực, Tuy vương quay về kinh thành, nhân lúc Hoài Dương vương sơ suất để đào một nhân tài.
Thế nhưng gã không ngờ rằng lúc xuống thuyền lại đụng phải Liễu Miên Đường, cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Đối với Liễu Miên Đường, không biết Tuy vương nhìn trúng tài hay là dung mạo của nàng nhưng ẩn ý trong lời của hai người họ thì nàng không hề tầm thường.
Tuy vương không vội đi thăm Lý Quang Tài mà chỉ sắp xếp thuộc ở biệt viện Tây Châu, tiện thể phái người đi điều tra xem tại sao tiểu nương tử đi theo quân đội Tây Bắc lại chạy đến nơi này.
Lúc trước, những người Tuy vương phái đi bắt Liễu Miên Đường đều bị sói hoang Tây Bắc ăn thịt.
Mặc dù gã có lòng phái người đi nữa, nhưng mà phu quân của Liễu Miên Đường ở trong quân đội của Hoài Dương vương, không thể rút dây động rừng, động đến tên Thôi Hành Chu kia, cho nên tạm thời thu tay lại.
Bây giờ gặp được, bao nhiêu lòng tham của Tuy vương dâng lên hết.
Còn Vân Nương sau khi biết chuyện của Lục gia, lập tức nói với nghĩa phụ: “Ông ngoại Miên Đường ở Tây Châu, nói không chừng nàng đến đây nương tựa Lục gia. Con có quen với Nhị cữu cữu Lục Mộ của nàng, để con đi moi tin từ miệng ông ta.”
Tuy vương uống trà thơm mỹ thiếp dâng lên, sau khi uống một ngụm thưởng thức trà, liếc nhìn hỏi: “Ngươi hăng hái thật đấy, sao nào, không gả được cho Tử Du nên nối lại tình tỷ muội với Liễu Miên Đường ư?”
Vân Nương bị nói đến mặt mày cứng đơ.
Nếu không phải phụ thân nàng ta đợi chờ ngăn cản nhóm người Đông Cung cũ, nàng ta đã sớm là thê tử của Tử Du. Làm sao để mặc cho Tử Du cưới nữ nhi béo của Thạch thống lĩnh? Nghĩ đến việc khi vào kinh, nhìn thấy Tử Du và Thạch tiểu thư phu thê kháng lệ*, cử án tề mi**, trong lòng Vân Nương lửa hận ngút trời!
*Vợ chồng lấy nhau gọi là kháng lệ.
**Vợ chồng tôn trọng nhau.
Thạch tiểu thư mới gả cho Tử Du chưa được một năm đã mang thai…
Có điều, Vân Nương biết nàng ta rất tốt, Thạch tiểu thư cũng thế, thế nhưng hai người đều không phải người trong lòng của Tử Du. Một khi Tử Du làm xong việc, e là muốn đón Miên Đường về làm chủ phượng cung.
Nhớ lại chuyện nàng ta cố tình nói với Tử Du, Thạch tiểu thư đã mang thai, sợ là Miên Đường cũng đã sinh con cho thương nhân nọ, vậy mà Tử Du chỉ thản nhiên nói: “Sau này, nếu nàng ấy chịu cũng có thể đưa đứa nhỏ vào kinh.”
Ý là dù có thế nào, y cũng sẽ không ghét bỏ Liễu Miên Đường.
Hiện tại Thạch gia vẫn còn có ích với nhóm người Đông Cung cũ nên nàng ta không thể gây khó dễ cho Thạch tiểu thư. Nhưng sau này khi xong việc, Liễu Miên Đường đừng mong ngồi mát ăn bát vàng!
Chỉ khi nào Liễu Miên Đường mất hết thanh danh, mới có thể khiến Tử Du không tìm nàng về nữa!
Vân Nương biết, ánh mắt Tuy vương nhìn Liễu Miên Đường hết sức bất chính, nếu Tuy vương nóng tính, quyết ra tay với nữ nhân mình nhìn trúng. Đợi đến khi Miên Đường trở thành đồ chơi của Tuy vương, để xem xem Tử Du làm sao nhặt lại đồ ăn thừa của ông ta.
Tính tình Miên Đường lại cứng rắn như vậy, việc nàng không muốn làm, ai cũng không thay đổi được.
Vân Nương nghĩ đến cảnh tượng ngọc nát đá tan kia, trong lòng vui vẻ khó hiểu.
Cho nên Tuy vương muốn biết tình hình gần đây của Liễu Miên Đường, đương nhiên nàng ta phải nhiệt tình rồi.
Ngay cả tình hình của Lục gia cũng biết được rất nhanh.
Vân Nương ra lệnh cho thủ hạ quen biết Lục Mộ đi tìm ông ta ôn chuyện cũ, sau khi hứa cho ông ta lợi ích, nói dối là nhìn thấy Miên Đường tòng quân Tây Bắc cùng với một nam nhân, cuối cùng làm cho Lục Mộ lỡ lời nói hết ra.
Thì ra Miên Đường đã biết tên phu quân ăn chơi lêu lỏng lúc trước của nàng là giả, sau hai năm không sính lễ không bà mối, cứ thế mà ngủ với nam nhân đó, giờ trở mặt với tên ăn chơi trác táng kia, dứt khoát đi theo Đại cữu cữu nàng quay về Lục gia.
Chuyện lừa hôn này quá mất thanh danh, cho nên người Lục gia vẫn luôn nói dối rằng Miên Đường mắc bệnh nặng, vừa mới dưỡng bệnh về.
Đầu óc Miên Đường vẫn còn mơ hồ, chưa khôi phục ký ức.
Tuy vương nghe xong nhướng mày, nói: “Nói như vậy, bây giờ nàng vẫn chưa xuất giá… Tuổi tác cũng không còn nhỏ thế mà người trong nhà nàng chẳng vội gì.”
Vân Nương rũ mắt nhu thuận nói: “Vội cũng vô dụng, đã mất trinh tiết, chỉ có thể vứt bỏ lương tâm lừa dối nhà chồng gả qua đấy… Có điều để loại đó đến hầu hạ cũng không ảnh hưởng đến niềm vui của gia nhân môn*…”
*Gia nhân môn: Cha con; ông cháu; chú cháu (cách gọi chung những người đàn ông thuộc thế hệ trước và thế hệ sau).
Tuy vương cười ha ha, có phần mỉa mai nói: “Nói giống như tú bà trong ngõ nhỏ vậy… Liễu Miên Đường có được tỷ muội khác họ như ngươi đúng là may mắn ba đời, ngươi đây là xúi bẩy ta làm ác nhân chiếm đoạt cô nương nhà lành?”
Vân Nương cả kinh, vội vàng thấp giọng nói: “Nữ nhi không dám! Nghĩa phụ sao có thể là người như thế! Chẳng qua là nghĩa phụ biết nội tình chuyện ác của Liễu Miên Đường, muốn bắt nàng thẩm tra mà thôi…”
Tuy vương gật gù nói: “Nếu muốn thẩm tra, tốt nhất là danh chính ngôn thuận.”
Kết quả ngày hôm sau, Tuy vương lập tức tìm bà mối, đích thân viết bái thiếp, kèm theo sinh thần bát tự của mình, lệnh quản gia đặt mua năm chiếc xe ngựa sính lễ, bảo bà mối hạ sính với Lục phủ trước.
Vân Nương nhìn mấy sính lễ đó, tất cả đều chiếu theo quy cách của quý thiếp, nàng ta không khỏi ngạc nhiên.
Chính thê của Tuy vương là biểu muội gã, là cháu ruột của thái hoàng thái hậu, chính là thân càng thêm thân. Thế nhưng vị chính phi ấy là người mềm yếu, không quản được Tuy vương.
May mà Tuy vương vẫn chừa mặt mũi cho nhà cữu cữu, chưa từng chính thức nạp thiếp, có điều thị thiếp thông phòng thì nhiều vô kể, cách một ngày đổi một người, cũng không giữ lại thứ tử thứ nữ.
Thế nhưng bụng của vị chính phi kia chẳng được trò trống gì, sinh một hơi liên tục ba nữ nhi, đích tử khó khăn lắm mới sinh được vừa lên bảy đã là con ma ốm.
Nếu Miên Đường nhận bái thiếp của Tuy vương, chính là quý thiếp được làm lễ nạp thiếp chính thức, có thể đường đường chính chính sinh con cho Tuy vương!
Một người bị nam nhân lừa ngủ suốt hai năm như nàng thì có tài đức gì? Vậy mà có thể một bước lên mây, trở thành trắc phi của Tuy vương?
Đúng thật là Tuy vương muốn nạp Miên Đường. Một con mèo nhỏ tay chân bị phế thì có lợi hại đến mấy cũng không chạy được.
Nàng bị người ta gạt, chắc cũng biết mình không có được mối nhân duyên nào tốt nữa. Đợi đến lúc bái thiếp của gã đưa đến, cả Lục gia bọn họ sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Nữ tặc mang ơn gã chịu cưới mình… Đột nhiên Tuy vương cảm thấy ngày tháng nhàm chán có hy vọng rồi.
Vì là nghiêm túc nạp thiếp nên không thể thiếu lễ tiết. Cho nên lúc năm xe sính lễ của Tuy vương chắn ở trước cửa Lục gia, đầy người trên đường vây xem.
Người gác cổng chưa từng gặp chuyện này. Tuy lúc trước có đón tiếp một vị hầu gia, nhưng mà chưa từng đón tiếp vương gia hoàng tộc thế này!
Sau khi quản sự vương phủ và bà mối nói mục đích đến, người gác cổng như thỏ bị chó đuổi, xông thẳng vào phòng lão thái gia thở hổn hển nói: “Lão… Lão thái gia, có vương gia muốn… Muốn đến cầu hôn!”
Lục Võ nâng mí mắt lên, nếp nhăn trên mặt dồn vào một chỗ, nghi ngờ mình lãng tai nghe nhầm.
Đến khi người gác cổng lặp lại lần nữa. Ông mới vùng đứng dậy, thay y phục, đi ra cửa nghênh đón lai sứ* của vương phủ.
*Người đưa tin.
Trong nhà nhiều nha đầu như vậy, không biết vị vương gia từ đâu nhảy ra này muốn cưới ai!
Lục Võ gặp lai sứ phải rõ ràng mới được!
Lúc ra đế trước cửa, khi nghênh đón quản sự vương phủ và bà mối, bà mối mặt mày mừng rỡ đến nỗi có thể vặn ra được ba bông cúc, hớn hở chúc mừng Lục gia được mối nhân duyên tốt.
Lục Võ ngờ vực nhìn hai nhi tử bên cạnh, có vẻ như bọn họ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đến khi bà mối nói Tuy vương – nhi tử của tiên đế đến cầu thân, lão Nhị mặt mày mừng rỡ, vui sướng xoa tay. Còn lão Đại thì mặt biến sắc, co rụt người lại.
Lục Võ lại hỏi Tuy vương định cưới vị cô nương nào của Lục gia, bà mối cười nói: “Chính là cháu gái của ngài, Liễu Miên Đường cô nương! Mấy ngày trước Tuy gặp Liễu cô nương ở bến tàu, thật sự là một thoáng kinh hồng, vừa gặp đã yêu! Sau khi hỏi thăm biết được đó là cô nương nhà ngài, lập tức chuẩn bị năm xe sính lễ. Tuổi của Tuy vương rất hợp, 30 tuổi vừa đúng thời điểm nam nhi sung sức nhất. Trong phủ vương gia cũng thanh tịnh, phía trên chỉ có một vị chính phi, dịu dàng nhã nhặn, rất biết quan tâm người khác. Chính phi nương nương đã sinh được nhi tử rồi, cô nương nhà các ngài qua đó là làm quý thiếp, cũng có thể yên tâm khai chi tán diệp, sinh nhi tử cho mình! Đợi vương gia xin phong hào với vạn tuế gia là có thể chính thức làm trắc phi đó…”
Lúc Lục Võ nghe Tuy vương muốn nạp Miên Đường, mặt mày u ám đi.
Không đợi bà mối ba hoa chích choè xong, ông vội nói: “Cháu gái ta chỉ là một nha đầu thô lỗ! Không vào vương hầu quý phủ hầu hạ quý nhân nổi. Lão hủ cảm tạ tình cảm của Tuy vương, mong chư vị mang bái thiếp và sính lễ về đi!”
Bà mối không ngờ rằng, lão già Lục Võ thế mà từ chối mối nhân duyên phú quý cỡ này không chút do dự.
Sắc mặt quản sự thay mặt Tuy vương đến không được tốt lắm, ở bên cạnh kiêu căng nói: “Phải chăng Lục lão thái gia độc đoán quá rồi không? Ngài nên nghĩ kỹ lại đi, nếu bỏ lỡ lần này làm chậm trễ chuyện chung thân đại sự của cháu gái ngài đấy!”
Lục Mộ cũng sốt ruột. Gã cũng biết, Tuy vương phú quý hơn Hầu gia ở Hoài Nam nhiều. Lúc trước sau khi vị Hoài Nam kia nghe nói Miên Đường đã đi mất thì hồn bay phách lạc, thế nhưng chưa đề cập tới chuyện nạp gả đã vội vàng rời đi.
Sau khi Tô gia định ngày làm lễ nạp thái với nhà gã cũng tự rời đi. Lúc ấy gã còn cảm thấy tiếc vì mình không thể trèo cao nhận mối nhân duyên phú quý đó thay Miên Đường.
Nào ngờ nha đầu Miên Đường mệnh tốt, vậy mà giờ đây được vương gia cầu thân, hơn nữa còn là vương gia hoàng họ!
Tiếc là cha hồ đồ, sao có thể từ chối chuyện này? Đây không phải là đang rửa sạch sẽ cổ cả nhà đợi bị chém đầu sao!
Quản sự kiêu căng nói xong vội lấy phong thư khác mà Tuy vương đã chuẩn bị sẵn từ trước trình cho Lục lão thái gia.
“Lão thái gia, đây là thư Tuy vương gửi cho Liễu cô nương, ngài không ngại thì đọc trước rồi sau đó quyết định có đồng ý hay không. Không có lời phân phó của Vương gia chúng ta nào dám mang sính lễ về, tạm để ở Lục gia các người đi!”
Nói xong quản sự vung phất tay áo dẫn bà mối và những người liên can rời khỏi phủ chạy lấy người.
Năm xe ngựa sính lễ cứ như vậy đỗ trước cửa Lục gia.
Lục Mộ đi mấy vòng quanh năm chiếc xe ngựa sính lễ rồi quay về xin chỉ thị của lão gia nên xử lý như thế nào.
Lục Võ chẳng buồn nhìn gã, tay run lẩy bẩy lấy thư ra.
Sau đó lão anh hùng ngước mắt lên, hung dữ nhìn chằm chằm Đại nhi tử, gằn từng tiếng nói: “Lục Tiễn! Ngươi cút vào thư phòng cho ta!”
Lục Tiễn từ nghe thấy tên tuổi “Tuy vương” là thầm biết ngay không ổn. Bây giờ thấy phụ thân trừng mắt, lập tức thành thật đi theo lão gia tử vào thư phòng.
Vào thư phòng rồi, Lục lão gia tử vỗ lá thư lên mặt Đại nhi tử, hung dữ hỏi: “Trên thư này viết là thật ư?”
Lục Tiễn căng da đầu cầm lá thư lên đọc.
Tuy vương đúng là thiếu đạo đức, gã kể lại tỉ mỉ chuyện Miên Đường tin lầm thương nhân, làm phu thê giả với người nọ một thời gian dài, còn ra vẻ rất rộng lượng nói giai nhân bị người ta lừa gạt, hứa hẹn sai chuyện chung thân, gã có thể bỏ qua tất cả. Mong Liễu cô nương đừng tự cảm thấy hổ thẹn, không yên tâm phó thác chung thân lần nữa. Đợi đến khi vào vương phủ, gã sẽ bỏ qua chuyện cũ, che đậy thoả đáng đoạn chuyện cũ khủng khiếp này của nàng. Từ đây về sau có thể yên lòng sinh con cho gã, làm quý thiếp của vương phủ, an tâm hưởng thụ vinh hoa phú quý…
Về chuyện Lục Tiễn lén vận chuyển khoáng sản Tây Bắc và lên Ngưỡng Sơn vào rừng làm cướp không thấy Tuy vương nhắc đến.
Chỉ với chuyện kia đã đủ làm tim phổi lão gia tử nổ tung.
Thấy Lục Tiễn đọc thư xong cũng không phản bác lại, lão gia tử ngã ngửa trên ghế, trong lòng lạnh buốt.
Xem ra những gì Tuy vương đều là sự thật! Xem người làm cữu cữu như y chăm sóc Miên Đường như thế nào kìa? Sao có thể để nàng bị tên cẩu nam nhân ở đâu ra lừa thành cái dạng này!
Hơn nữa thoạt nhìn thì Tuy vương rất tốt bụng rộng lượng nhưng ý rõ ràng là ―― nếu Miên Đường không đồng ý mối hôn sự này, gã sẽ chiêu cáo thiên hạ chuyện Miên Đường thất thân, hủy hoại thanh danh của nàng, phá hỏng cả chuyện chung thân đại sự!
Nghĩ đến là giận sôi máu, lão gia tử không nhịn được, giơ quải trượng đánh Lục Tiễn.
Lục Tiễn không dám trốn, co người như bào thai chịu trận.
Lục Tiễn càng không dám nói ra chuyện giữa Ngưỡng Sơn và Hoài Dương vương, thấy phụ thân vừa ho vừa thở hổn hển, dĩ nhiên là không chịu đựng nổi, nếu lại nói ra việc Miên Đường cùng y lén lút hoạt động trên Ngưỡng Sơn với việc vương gia muốn cưới Miên Đường làm thiếp đã xếp thành hàng, hẳn có thể làm lão gia tử đang sống sờ sờ chết vì tức mất.
Khi Miên Đường nhận được tin đi tới thư phòng thì Lục Tiễn đã bị đánh đến rên hừ hừ.
Nàng vội đẩy cửa thư phòng ra, duỗi tay đỡ lấy quải trượng của ông ngoại: “Ông ngoại đừng đánh Đại cữu cữu nữa… Đều do con không tốt, gây ra họa cho mọi người.”
Lục Võ nhờ cơn giận gắng gượng, bị Miên Đường cản lại, ông không gắng gượng nổi nữa, ngồi xuống ghế, nước mắt tuôn như mưa, lặng lẽ khóc.
Miên Đường cúi đầu về phía trước mặt ông ngoại, ánh mắt dừng trên trên lá thư rơi dưới đất.
Lời trên thư toàn là mấy lời uy hiếp độc ác!
Miên Đường không nhịn được cắn môi.
Lục Võ biết bây giờ không phải là lúc hỏi tội. Tuy vương bắt lấy thanh danh Miên Đường làm nhược điểm, uy hiếp nàng làm thiếp. Dù Miên Đường luôn mồm không để bụng thanh danh nhưng đó chỉ là lời nói của trẻ con mà thôi.
Theo Lục Võ thì nữ nhân sống trên đời làm gì không coi trọng thanh danh? Nhưng dẫu sao cũng không thể nghe theo uy hiếp của Tuy vương, vào vương phủ của gã.
Mặc dù ông chưa từng gặp Tuy vương, thế nhưng có thể làm ra loại chuyện uy hiếp người khác thì cũng chả phải người tốt để sánh đôi. Huống chi đứa nhỏ mồ côi không nơi nương tựa như Miên Đường làm thiếp cho vương gia, bước vào hầu môn sâu như biển kia há chẳng phải bị người ta tính toán chuyện sống chết, không thể làm chủ cuộc sống của mình ư?
Nghĩ thế, cơn giận mau chóng tan biến, Lục Võ bình tĩnh, hỏi Miên Đường nghĩ như thế nào. Nam nhân lừa hôn hiện đang ở đâu? Có thể quay về bù đắp hôn lễ cho Miên Đường không?
Miên Đường thành thật nói, hắn đang tòng quân, cũng không có ý muốn cưới nàng, cho nên chắc là không đến đâu.
Lục Võ nghe vậy nhíu mày nghiến răng, lại lần nữa quát mắng Lục Tiễn, nếu lúc ấy y ở Tây Bắc thế thì tại sao không để người hầu đánh gãy đồ chân chó lừa sắc rồi phủi mông đi kia?
Lục Tiễn không dám nói đồ lừa sắc đó chính là chủ soái Tây Bắc, ngầm đưa mắt ra hiệu với Miên Đường, bảo nàng đừng để lộ nội tình, không thôi hôm nay phụ thân giận đến ngất mất.
Nói thật thì Miên Đường cũng không nghĩ rằng Tuy vương muốn nạp mình làm thiếp. Nhưng ngẫm lại, lúc trước khi nàng cho rằng mình là vợ của thương nhân gã còn làm chuyện cưỡng ép được nữa kia mà.
Hiện giờ biết mình bị người lừa hôn, chưa thật sự gả đi, tất nhiên chẳng kiêng dè gì nữa.
Nếu là lúc trước, nàng không nói được gì cũng chẳng có cách nào. Có điều lúc ở U Châu Hoài Dương vương có nói với nàng, nàng không được gả đi. Cho nên chuyện này nên là vương chọi vương, để đích thân hai vị vương gia thương lượng.
Nàng trấn an ông ngoại, bảo ông đừng quá lo lắng, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi nghĩ cách trả sính lễ lại sau, Miên Đường về đến trạch viện mình, đề bút viết thư cho Thôi Hành Chu.
Thư chẳng viết quá chau chuốt, nàng chỉ viết hiện giờ người muốn cưới mình làm thiếp đã xếp thành hàng trước cửa phủ. Tuy vương gây khó dễ nàng, muốn bức hôn.
Viết thư xong, Miên Đường gọi Phạm Hổ tới đưa thư cho gã.
Gã có cách mau chóng gửi thư đến được tay Thôi Hành Chu.
Miên Đường biết, nước xa không thể giải được cái khát ở gần. Chuyện phải đối mặt trước mắt là làm sao uyển chuyển từ chối sính lễ, không thôi cứ để chất đống ở trước cửa, trời mà mưa xuống ướt sính lễ, khó mà trả lại.
Đúng lúc này Phương Hiết vội vã bước vào nói: “Tiểu thư, lại có một vị đại nhân đến.”
Giờ Bích Thảo nghe đến mấy từ như đại nhân, quý nhân là hoảng sợ, thấp thỏm nói: “Chắc không phải là vị Hầu gia Hoài Nam lúc trước tới hóng hớt đó chứ?”
Phương Hiết trừng mắt liếc nàng ta nói: “Lúc tiểu thư đi vị hầu gia kia cũng đã lên đường rời đi ngay. Làm gì đến góp vui! Lần này là Lý Quang Tài đại nhân, Huyện thừa chỗ chúng ta tới!”
Miên Đường nhíu mày, xoay người nhìn Lý ma ma hỏi: “Y tới làm gì?”
Lý ma ma cũng không biết. Theo bà thấy, có lẽ là vương gia nhà mình không buông bỏ được Liễu tiểu thư, e là Tuy vương vừa chơi trò cướp mồi vừa muốn trêu chọc vương gia nhà mình.
Nhìn Liễu Miên Đường, Lý ma ma thầm thở dài. Tiểu cô nương không có chỗ dựa còn cố tình xinh đẹp như thế làm sao lo được cho thân mình? Chẳng lẽ thật sự trời đã định rằng phải làm thiếp sao?
Miên Đường đứng dậy đi ra sảnh ngoài, muốn nghe xem Lý đại nhân này tới làm cái gì.
Bình luận facebook