Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Cái bình sứ nhỏ này chỉ lớn cỡ bàn tay, tạo hình bẹp, nơi cổ có chút uốn lượn, giống với hồ lô, lại giống với đường chân trời.
Thẩm Ngạo nhớ mang máng, đã từng ở trong viện bảo tàng nào đó xem qua loại bình sứ tương tự cái bình này, cái bình sứ kia là đồ cổ thời Tống, chuyên dụng cho ngay người tu tiên luyện đạo lúc đó dùng để mang theo đan dược, loại này xếp đặt thiết kế rất tinh xảo, đan dược đặt vào, lúc tầm thường cho dù chốc miệng bình xuống phía dưới cũng sẽ không đổ ra được, nhưng nếu như nhẹ nhàng gõ dưới đáy bình, đạn dược lập tức tự uốn lượn chậm rãi chảy ra từ miệng bình.
Như vậy, trong lúc này, bình sứ thời Đường, chỉ sợ công dụng giống với bình sứ lúc triều Tống, tuy tạo hình có chút thay đổi, nhưng thực sự vẫn có liên kết bên trong.
Hoàng đế Đại Đường tôn kính Đạo giáo, bởi vì lão tử họ Lý, hoàng thất nhà Đường cũng họ Lý, cho nên liền tôn xưng Lão tử là Thuỷ tổ, tự xưng là hậu duệ, Lão tử đặc biệt tín ngưỡng Đạo giáo, thực tế tại trung kỳ triều Đường, bầu không khí tu đạo đã trở thành sự mới mẻ trong quan lại quyền quý, Đạo gia hưng thịnh, bầu không khí luyện đan tự nhiên mà bắt đầu cường thịnh.
Thẩm Ngạo đã tính trước, mỉm cười, cầm bình sứ qua, trong miệng cười nói: "Bình đựng đan dược thời Đường là như vậy sao? Ta đã nghe nói qua, trăm năm qua vẫn lưu lại mùi thuốc." Nói xong liền đưa bình sứ lên mũi, dùng sức hít hà, lập tức ảm đạm lắc đầu nói: "Tiên dược đã bị người nghĩ lầm có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng hương khí ngay cả khi thời gian trôi qua mấy trăm năm cũng không thể lưu lại, buồn cười, buồn cười..."
Vân Vân có chút kinh ngạc, cái bình sứ này xác thực là bình đựng đan thời kì trung Đường (khoảng giữa triều đại nhà Đường), bởi vì số lượng bình đựng đan lưu truyền tới nay cực nhỏ, nên rất nhiều người không biết công dụng của nó, Thẩm Ngạo có thể suy đoán ra lai lịch của nó, nhãn lực như vậy, chỉ sợ ở trong cả thành Biện Kinh cũng chiếm một số cực nhỏ.
Tranh chữ, bình sứ, nghiên mực tầm thường, kỳ thật đều vô cùng dễ xem xét, bởi vì những sự vật này quá nhiều, người giám bảo căn bản không cần đi suy đoán công dụng của nó, chỉ cần theo chất liệu gỗ và hoa văn, công nghệ là có thể nhìn ra tuổi đời của bọn nó.
Ngược lại là một ít vật tương đối hi hữu, cho dù không trân quý, lại đủ để cho những người giám bảo kia thúc thủ vô sách, bởi vì không suy đoán ra được công dụng của bảo vật, rất nhiều nghi hoặc không giải thích được.
Nguyện đánh bạc phải biết chịu thua, Vân Vân lúc này đây thật biết điều, không để Thẩm Ngạo thúc giục, liền tự rót tự uống một hớp rượu, vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt xinh đẹp kia càng đậm, lại vỗ về chơi đùa dây cung đàn cầm, đang muốn hát lên, Thẩm Ngạo nói: "Vân Vân tiểu thư, ta có thể vì chính mình chọn một ca khúc hay không?"
Vân Vân ngừng lại một chút, nói: "Không biết công tử muốn ca cái gì?"
Thẩm Ngạo nói: "Hôm nay là lần đầu tiên bổn công tử đến thanh lâu, là ngày tốt lành, cho nên ta muốn mời Vân Vân tiểu thư hát cho ta một khúc « lạnh Đinh Hương », như thế nào?"
"Lạnh Đinh Hương?" Trong đôi mắt Vân Vân hiện lên một tia hoài nghi, có lẽ là tác dụng cồn của rượu, bộ ngực kia có chút phập phồng, trong miệng dâng lên một chút mùi rượu, hỗn tạp với mùi thơm của cơ thể, rất là mê người.
Vân Vân biết rõ âm luật, các loại từ khúc đều rất quen thuộc, chỉ là cái khúc lạnh Đinh Hương này, lại chưa từng nghe nói qua.
Thẩm Ngạo nhân tiện nói: "Vân Vân cô nương không biết sao? Được rồi, ta tới dạy ngươi hát." Nói xong liền đi qua, thân thể ngồi cạnh Vân Vân, chóp mũi có hương khí mê người quay quanh, tâm thần nhộn nhạo, hắn gẩy gẩy dây cung đàn cầm, cười cười, bắt đầu vỗ về chơi đùa dây cung, lập tức, tiếng đàn dễ nghe vang lên, đúng là êm tai nói không nên lời.
Vân Vân đưa con mắt lên, nhìn Thẩm Ngạo mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt đánh đàn một cái, trong lòng rất phức tạp, trong đầu suy nghĩ: "Hắn biết giám bảo, biết làm thơ, thì ra còn có thể đánh đàn, nam nhân như vậy cũng không thấy nhiều "
Chỉ là cái khúc này rất lỗ mãng, không phải là vẻ đẹp mịt mờ du dương, nếu Vân Vân biết rõ ca khúc Thẩm Ngạo tấu, chính là "sờ mười tám chỗ" nổi danh đời sau, chỉ sợ đã muốn im lặng hỏi ông trời.
Đàn cổ, Thẩm Ngạo rất biết đánh, nhất là tấu điệu ca khúc rất quen thuộc này, đúng là như nước chảy mây trôi, một điểm ngắc ngứ không lưu loát đều không có.
Thẩm Ngạo ho khan một tiếng, lại bắt đầu hát, câu đầu tiên đi ra, lông mày Vân Vân liền không kìm được, bắt đầu nhăn lại, có lẽ là lời khúc nhạc kia không hay, công tử này thật sự là cực kỳ không thú vị, tuy có tài, thế nhưng quá hành vi phóng đãng.
Vân Vân cắt ngang tiếng đàn nói: "Trầm công tử "
"Ừm?" Thẩm Ngạo ngừng đàn, nghiêng mặt qua, nhìn về hướng Vân Vân, hơi kém một chút là áp vào gò má Vân Vân rồi, chóp mũi thậm chí có thể ngửi thấy được mùi rượu và hương thơm từ miệng Vân Vân nhổ ra.
Vân Vân sững sờ, thân hình vội vàng lui về phía sau một chút, nói: "Trầm công tử, chúng ta tiếp tục giám bảo được không?"
Thẩm Ngạo rất mất mát, lại lập tức cười nói: "Được rồi, chúng ta tiếp tục."
Trong hộp trang điểm của Vân Vân, cũng không phải thiếu bảo bối, Thẩm Ngạo đoán được một lần, liền bắt nàng uống rượu một lần, lúc bắt đầu còn hát chút ít ca khúc, về sau Vân Vân không thắng được sức rượu, lại thua đến đỏ mắt, đúng là không thể cất lời hát ca khúc nào được nữa, nguyên một đám đồ cổ bày ở trước người Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo chỉ nhìn qua một chút, liền có thể nói ra lai lịch.
Tỳ nữ Hoàn nhi kia đứng bên ngoài, mắt thấy Vân Vân đã say chuếnh choáng rồi, trong sảnh ngoài đặt rèm che, nàng đứng đó sầu khổ nhìn, thực lo lắng vì tiểu thư, ấn tượng của Thẩm Ngạo đối với nàng không tốt, đi qua liền đuổi nàng, trong miệng nói: "Đi ra ngoài, đi ra ngoài, ta cùng tiểu thư nhà ngươi so tài giám bảo, ngươi lẫn vào làm cái gì, ngươi lại không hiểu gì hết, mau đi ra."
Đuổi Hoàn nhi ra khỏi cửa, phanh một cái, đóng cửa lại, trở lại trong buồng, khuôn mặt Vân Vân đã muốn đỏ bừng, hô hấp đã dồn dập rồi, áo trước ngực không cẩn thận nên sai lệch một ít, vừa đúng lộ ra bộ ngực trắng muốt như ngọc, Vân Vân không phát giác xuân sắc lộ ra ngoài, tay giữ lấy cái trán, hoa mắt chóng mặt, nói: "Trầm công tử, ta nhận thua, mời Trầm công tử trở về đi."
Vân Vân dùng hết một phần thanh tỉnh cuối cùng, thấp giọng nỉ non, cơ hồ biến thành khẩn cầu.
Thẩm Ngạo cười ngồi ở đối diện Vân Vân, không chút hoang mang nói: "Vân Vân tiểu thư, lại đến làm một ván, đem bảo vật ngươi để đáy hòm ra, nhìn xem có thể thắng được ta hay không."
Con mắt Vân Vân đầy quang mang mê ly, trong miệng thì thào thì thầm: "Cái bảo vật gì để ở đáy hòm?"
Vân Vân có lẽ là còn có một tia lý trí cuối cùng, trầm ngâm một lát, thật sự nhớ tới thứ nào đó, ngã trái ngã phải, cố gắng đứng lên, váy dài kia lại không cẩn thận bị cạnh bàn kéo lấy, thoáng cái lộ ra hai đoạn chân dài non mịn óng ánh sáng long lanh.
Thẩm Ngạo mang theo một chút men say, nhìn thân ảnh Vân Vân mê người, cơ hồ đã ngây dại, tửu lượng cô gái nhỏ này thật sự tốt quá, vài chục chén rượu đổ vào người, đúng là còn có thể đứng lên.
Vân Vân lấy ra một thanh dao găm từ đầu giường, ngoái đầu nhìn lại phía Thẩm Ngạo, cười một tiếng si ngốc, trong miệng nói: "Trầm công tử, có..."
Nàng cầm dao găm đi tới từng bước một, trong miệng nỉ non nói: "Nếu Trầm công tử đoán ra lai lịch của nó, Vân... Vân Vân nguyện uống hết một bầu rượu."
Thẩm Ngạo vội vàng hảo tâm đi đỡ Vân Vân, trong miệng oán giận nói: "Vân Vân, làm sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy, say đến không đi đường được nữa, còn cầm cái dao găm làm cái gì, nếu có cái sơ xuất, chính ngươi bị thương, vậy cũng không tốt đâu."
Trong miệng nói rất hiên ngang lẫm liệt, tay Thẩm Ngạo thừa cơ tại sờ soạng trên mông Vân Vân một cái.
Ừm xúc cảm không tệ, co dãn rất tốt
Vân Vân trộn lẫn men say, không hề để ý, chỉ cười nói: "Trầm công tử, ngươi tới xem dao găm, mau tới."
Vân Vân thật sự là say, thân thể cũng trở nên vô lực rồi, thoáng cái mất đi sự chấn định, liền nhào vào trong ngực Thẩm Ngạo, vừa vặn dán lồng ngực Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo hiên ngang lẫm liệt nói: "Vân Vân cô nương, ngươi làm cái gì vậy? Thẩm Ngạo ta phong lưu mà không hạ lưu, cũng không phải là người tùy tiện." Nói xong liền ôm nàng, tay đã không kiêng nể gì.
Tay vừa mới trêu chọc nhập vào trong váy, hướng lên trên, lục lọi dọc theo da thịt trơn mềm, Vân Vân đột nhiên rùng mình một cái, hơi thanh tỉnh một ít, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Ngạo ra, nói: "Thẩm... Trầm công tử, ngươi... ngươi làm gì, đến... đến xem lai lịch con dao găm này."
Thẩm Ngạo lập tức thu tay lại, ánh mắt thoáng cái lại trở nên thanh tịnh mà thuần khiết, vội vàng nói: "Tốt."
Thẩm Ngạo một tay ôm lấy eo Vân Vân, một tay cầm dao găm, đê nó cách xa vài cm để quan sát, vỏ dao rất có phong cách cổ xưa, nhưng lôi dao găm ra, hàn mang lập tức lóe lên, phát ra vẻ sáng bóng bức nhân.
"Dao găm tốt!" Thẩm Ngạo không nhịn được, hét lớn một tiếng, ánh mắt hết sức chăm chú rơi vào hoa văn con dao găm này.
Dưới ánh nến, hoa văn dao găm rất rõ ràng, một đầu có văn tự chữ triện nhàn nhạt như ẩn như hiện, Thẩm Ngạo nhìn chăm chú, hai cái chữ triện này viết kiểu chữ Tần, khỏi cần nói, lai lịch dao găm nên là ở thời Tiền Tần, mà ở thời đó, chính là dao găm của hoàng thất.
Thẩm Ngạo mỉm cười, cái này cũng rất đơn giản, hoa văn ít dùng công nghệ, chỉ hai chữ này, là được suy đoán ra lai lịch của nó.
Đang muốn mở miệng, đột nhiên phát giác có chỗ không đúng, liền dừng lại.
"Không đúng!"
Ánh mắt Thẩm Ngạo rơi vào chuôi dao găm, đầu chuôi dao găm kia có một khối ngọc cổ vây quanh, công nghệ và tính chất của nó, không phải người Tần có khả năng làm được.
Đây là một khối Dương Chi ngọc Hán triều, hoa văn trên ngọc là Bồ Vân, thông thường được dùng trong hậu kỳ Hán triều, hơn nữa nhìn chỗ kết hợp giữa ngọc và dao găm này, rõ ràng không có dấu vết tăng thêm. Cái này có ý nghĩa, từ lúc dao găm rèn ngày đó, khối ngọc này đã vây quanh chuôi dao găm.
Chủy thủ triều Tần, tăng thêm chuôi kiếm thời kì triều Hán, hết lần này tới lần khác, hai dạng đồ vật này lại là đồng thời được rèn ra, kì quái như thế, giải thích duy nhất chính là người rèn chuôi dao găm này là một chuyên gia phỏng chế, người này nên là người sống trong những năm đầu Đông Hán, đam mê đồ cổ thời Tần, mới rèn ra con dao găm này, chỉ là tại chuôi dao găm lại sinh ra sơ sẩy, không nghĩ đến, lại dùng ngọc nhà Hán làm đò trang trí.
Một hàng nhái không thành công, lại thiếu chút nữa lại làm cho Thẩm Ngạo xem xét sai lầm, Thẩm Ngạo không khỏi cười khổ một tiếng, thở dài nói với Vân Vân: "Vân Vân cô nương, cái dao găm này được làm lúc sơ Hán cũng không tệ, đáng tiếc là noi theo tác phẩm Tiền Tần, ngược lại có vẻ có chút chẳng ra cái gì cả, đáng tiếc, đáng tiếc..."
"Ồ?" Trong con mắt Vân Vân phảng phất tràn đầy sương mù, sợ hãi thán phục một tiếng, mang theo men say, cười cười nói: "Trầm công tử quả nhiên lợi hại, cái này... con dao găm này, không tầm thường, Trầm công tử có thể đoán ra lai lịch của nó, Vân Vân thật sự cam tâm tình nguyện chịu thua..."
Vân Vân nói xong, giãy dụa ra khỏi lồng ngực Thẩm Ngạo, bước chân lảo đảo đi về phía cái bàn, bưng một bầu rượu lên, miệng anh đào nhỏ liền tu ừng ực.
"Không thể tưởng được, Vân Vân tiểu thư rất có phóng phái." Thẩm Ngạo cũng có một chút men say, toàn thân lập tức khô bắt đầu nóng, thoáng cái đã nắm ở eo thon Vân Vân, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên.
Hắn đi dạo đến thanh lâu, tự nhiên là đến tìm việc vui, nếu tình huống trước mắt gặp được Chu Nhược hoặc là Xuân nhi, có lẽ còn có thể kiềm giữ được, nhưng ở đây, bên trong màn che lụa mỏng, tiểu mỹ nhân miệng phun mùi rượu nửa che nửa đậy, dưới mi mắt Thẩm Ngạo, đừng nói cái gì sắc tức là không, không tức là sắc, chính là cho hắn niệm 100 lượt Bát Nhã kinh, đều không ức chế nổi xúc động trong cơ thể.
Tiểu tướng công giữa hai chân kia, theo tay Thẩm Ngạo thăm dò ngực bụng Vân Vân mà bắt đầu kiên quyết đứng dậy, toàn thân bắt đầu khô nóng.
Một tay kéo Vân Vân qua, nhìn qua con mắt đầy sương mù che chắn, hai đôi mắt giao thoa cùng một chỗ, Vân Vân cười cười, tiếng cười dễ nghe như chuông bạc, sau đó thấp giọng nỉ non nói: "Trầm công tử, ngươi muốn làm gì vậy?"
Vừa rồi còn là một bộ dáng phu nhân, giờ phút này thoáng cái đã bỏ ngụy trang xuống, nụ cười kia xinh đẹp vũ mị đến mức làm cho tim Thẩm Ngạo đập thình thịch, lồng ngực ôm lấy nàng, cảm thụ được nhiệt độ thân thể kia mang đến, Thẩm Ngạo không kìm lòng được, nói: "Làm cái gì? Vân Vân cô nương, chúng ta một người gian phu, một người dâm phụ, hai con rệp ở cùng một chỗ, còn có thể làm cái gì?" Nói xong, cúi đầu hướng về cặp môi đỏ mọng kia, hôn sâu xuống.
Tiểu tướng công dưới háng đã muốn lao tới, cố gắng ma sát tại giữa hai chân Vân Vân, đầu lưỡi hai người quấy vào cùng một chỗ, lúc bắt đầu Vân Vân còn có chút kháng cự, nhưng đợi cho cái lưỡi Thẩm Ngạo xoắn vào trong miệng, toàn thân đều mềm xuống, anh anh ô ô, muốn nói cái gì đó, lại bị miệng Thẩm Ngạo đóng kín, thân thể cũng bởi vì men say mà không có quá nhiều phản kháng.
Đem Vân Vân sắc mặt mặt hồng hào, ngực phập phồng, đặt lên bàn, hai tay Thẩm Ngạo kéo một cái, giật quần áo của nàng ra, bộ ngực trắng muốt hiện ra, dưới ánh nến chập chờn, đường cong kia như son như ngọc, như ẩn như hiện, hoàn mỹ hiển lộ không bỏ sót một chi tiết, một đôi trái đào này, giống như hoa đỗ quyên, làm cho cơ thể nàng đẹp tuyệt vời.
Bên trên quả đào, là hai dâu tay chín mọng, màu hồng đẹp tuyệt vời, cái miệng Thẩm Ngạo tham lam chiếm cứ từng vị trí trên cơ thể Vân Vân, khi ngậm quả dâu vào, Vân Vân rên lên một tiếng thoải mái, hai bàn tay theo bản năng ôm lấy đầu Thẩm Ngạo dí sát vào ngực mình, tận hưởng cảm giác thoải mái.
Thẩm Ngạo không thể chịu được nữa, cái miệng thì hoạt động, cái tay không ngừng làm động tác cửi quần áo, mặc quần áo rất chậm, cởi quần áo lại cực kỳ nhanh rồi, ở bên trong từng đợt tiếng hơi thở rên rỉ sảng khoái, quần áo toàn thân biến mất hết, đôi chân hơi đưa lên, liền đẩy vào giữa hai chân Vân Vân, xoạt, nhẹ nhàng xuyên qua một cái gì đó rất mỏng.
"A..." Nương theo một tiếng kêu thống khổ lại vui thích, vật cứng nào đó đính vào trong cơ thể Vân Vân, toàn thân Vân Vân đều muốn run rẩy, móng tay bị kích thích cắm vào sau lưng Thẩm Ngạo, hắn bị đau nên càng tiến vào mạnh hơn, Vân Vân lại càng rên rỉ to hơn.
Cứ thế, hai người thi nhau hoạt động, trong căn phòng chỉ còn toàn tiếng rên rỉ và tiếng thở hồng hộc...
Thẩm Ngạo nhớ mang máng, đã từng ở trong viện bảo tàng nào đó xem qua loại bình sứ tương tự cái bình này, cái bình sứ kia là đồ cổ thời Tống, chuyên dụng cho ngay người tu tiên luyện đạo lúc đó dùng để mang theo đan dược, loại này xếp đặt thiết kế rất tinh xảo, đan dược đặt vào, lúc tầm thường cho dù chốc miệng bình xuống phía dưới cũng sẽ không đổ ra được, nhưng nếu như nhẹ nhàng gõ dưới đáy bình, đạn dược lập tức tự uốn lượn chậm rãi chảy ra từ miệng bình.
Như vậy, trong lúc này, bình sứ thời Đường, chỉ sợ công dụng giống với bình sứ lúc triều Tống, tuy tạo hình có chút thay đổi, nhưng thực sự vẫn có liên kết bên trong.
Hoàng đế Đại Đường tôn kính Đạo giáo, bởi vì lão tử họ Lý, hoàng thất nhà Đường cũng họ Lý, cho nên liền tôn xưng Lão tử là Thuỷ tổ, tự xưng là hậu duệ, Lão tử đặc biệt tín ngưỡng Đạo giáo, thực tế tại trung kỳ triều Đường, bầu không khí tu đạo đã trở thành sự mới mẻ trong quan lại quyền quý, Đạo gia hưng thịnh, bầu không khí luyện đan tự nhiên mà bắt đầu cường thịnh.
Thẩm Ngạo đã tính trước, mỉm cười, cầm bình sứ qua, trong miệng cười nói: "Bình đựng đan dược thời Đường là như vậy sao? Ta đã nghe nói qua, trăm năm qua vẫn lưu lại mùi thuốc." Nói xong liền đưa bình sứ lên mũi, dùng sức hít hà, lập tức ảm đạm lắc đầu nói: "Tiên dược đã bị người nghĩ lầm có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng hương khí ngay cả khi thời gian trôi qua mấy trăm năm cũng không thể lưu lại, buồn cười, buồn cười..."
Vân Vân có chút kinh ngạc, cái bình sứ này xác thực là bình đựng đan thời kì trung Đường (khoảng giữa triều đại nhà Đường), bởi vì số lượng bình đựng đan lưu truyền tới nay cực nhỏ, nên rất nhiều người không biết công dụng của nó, Thẩm Ngạo có thể suy đoán ra lai lịch của nó, nhãn lực như vậy, chỉ sợ ở trong cả thành Biện Kinh cũng chiếm một số cực nhỏ.
Tranh chữ, bình sứ, nghiên mực tầm thường, kỳ thật đều vô cùng dễ xem xét, bởi vì những sự vật này quá nhiều, người giám bảo căn bản không cần đi suy đoán công dụng của nó, chỉ cần theo chất liệu gỗ và hoa văn, công nghệ là có thể nhìn ra tuổi đời của bọn nó.
Ngược lại là một ít vật tương đối hi hữu, cho dù không trân quý, lại đủ để cho những người giám bảo kia thúc thủ vô sách, bởi vì không suy đoán ra được công dụng của bảo vật, rất nhiều nghi hoặc không giải thích được.
Nguyện đánh bạc phải biết chịu thua, Vân Vân lúc này đây thật biết điều, không để Thẩm Ngạo thúc giục, liền tự rót tự uống một hớp rượu, vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt xinh đẹp kia càng đậm, lại vỗ về chơi đùa dây cung đàn cầm, đang muốn hát lên, Thẩm Ngạo nói: "Vân Vân tiểu thư, ta có thể vì chính mình chọn một ca khúc hay không?"
Vân Vân ngừng lại một chút, nói: "Không biết công tử muốn ca cái gì?"
Thẩm Ngạo nói: "Hôm nay là lần đầu tiên bổn công tử đến thanh lâu, là ngày tốt lành, cho nên ta muốn mời Vân Vân tiểu thư hát cho ta một khúc « lạnh Đinh Hương », như thế nào?"
"Lạnh Đinh Hương?" Trong đôi mắt Vân Vân hiện lên một tia hoài nghi, có lẽ là tác dụng cồn của rượu, bộ ngực kia có chút phập phồng, trong miệng dâng lên một chút mùi rượu, hỗn tạp với mùi thơm của cơ thể, rất là mê người.
Vân Vân biết rõ âm luật, các loại từ khúc đều rất quen thuộc, chỉ là cái khúc lạnh Đinh Hương này, lại chưa từng nghe nói qua.
Thẩm Ngạo nhân tiện nói: "Vân Vân cô nương không biết sao? Được rồi, ta tới dạy ngươi hát." Nói xong liền đi qua, thân thể ngồi cạnh Vân Vân, chóp mũi có hương khí mê người quay quanh, tâm thần nhộn nhạo, hắn gẩy gẩy dây cung đàn cầm, cười cười, bắt đầu vỗ về chơi đùa dây cung, lập tức, tiếng đàn dễ nghe vang lên, đúng là êm tai nói không nên lời.
Vân Vân đưa con mắt lên, nhìn Thẩm Ngạo mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt đánh đàn một cái, trong lòng rất phức tạp, trong đầu suy nghĩ: "Hắn biết giám bảo, biết làm thơ, thì ra còn có thể đánh đàn, nam nhân như vậy cũng không thấy nhiều "
Chỉ là cái khúc này rất lỗ mãng, không phải là vẻ đẹp mịt mờ du dương, nếu Vân Vân biết rõ ca khúc Thẩm Ngạo tấu, chính là "sờ mười tám chỗ" nổi danh đời sau, chỉ sợ đã muốn im lặng hỏi ông trời.
Đàn cổ, Thẩm Ngạo rất biết đánh, nhất là tấu điệu ca khúc rất quen thuộc này, đúng là như nước chảy mây trôi, một điểm ngắc ngứ không lưu loát đều không có.
Thẩm Ngạo ho khan một tiếng, lại bắt đầu hát, câu đầu tiên đi ra, lông mày Vân Vân liền không kìm được, bắt đầu nhăn lại, có lẽ là lời khúc nhạc kia không hay, công tử này thật sự là cực kỳ không thú vị, tuy có tài, thế nhưng quá hành vi phóng đãng.
Vân Vân cắt ngang tiếng đàn nói: "Trầm công tử "
"Ừm?" Thẩm Ngạo ngừng đàn, nghiêng mặt qua, nhìn về hướng Vân Vân, hơi kém một chút là áp vào gò má Vân Vân rồi, chóp mũi thậm chí có thể ngửi thấy được mùi rượu và hương thơm từ miệng Vân Vân nhổ ra.
Vân Vân sững sờ, thân hình vội vàng lui về phía sau một chút, nói: "Trầm công tử, chúng ta tiếp tục giám bảo được không?"
Thẩm Ngạo rất mất mát, lại lập tức cười nói: "Được rồi, chúng ta tiếp tục."
Trong hộp trang điểm của Vân Vân, cũng không phải thiếu bảo bối, Thẩm Ngạo đoán được một lần, liền bắt nàng uống rượu một lần, lúc bắt đầu còn hát chút ít ca khúc, về sau Vân Vân không thắng được sức rượu, lại thua đến đỏ mắt, đúng là không thể cất lời hát ca khúc nào được nữa, nguyên một đám đồ cổ bày ở trước người Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo chỉ nhìn qua một chút, liền có thể nói ra lai lịch.
Tỳ nữ Hoàn nhi kia đứng bên ngoài, mắt thấy Vân Vân đã say chuếnh choáng rồi, trong sảnh ngoài đặt rèm che, nàng đứng đó sầu khổ nhìn, thực lo lắng vì tiểu thư, ấn tượng của Thẩm Ngạo đối với nàng không tốt, đi qua liền đuổi nàng, trong miệng nói: "Đi ra ngoài, đi ra ngoài, ta cùng tiểu thư nhà ngươi so tài giám bảo, ngươi lẫn vào làm cái gì, ngươi lại không hiểu gì hết, mau đi ra."
Đuổi Hoàn nhi ra khỏi cửa, phanh một cái, đóng cửa lại, trở lại trong buồng, khuôn mặt Vân Vân đã muốn đỏ bừng, hô hấp đã dồn dập rồi, áo trước ngực không cẩn thận nên sai lệch một ít, vừa đúng lộ ra bộ ngực trắng muốt như ngọc, Vân Vân không phát giác xuân sắc lộ ra ngoài, tay giữ lấy cái trán, hoa mắt chóng mặt, nói: "Trầm công tử, ta nhận thua, mời Trầm công tử trở về đi."
Vân Vân dùng hết một phần thanh tỉnh cuối cùng, thấp giọng nỉ non, cơ hồ biến thành khẩn cầu.
Thẩm Ngạo cười ngồi ở đối diện Vân Vân, không chút hoang mang nói: "Vân Vân tiểu thư, lại đến làm một ván, đem bảo vật ngươi để đáy hòm ra, nhìn xem có thể thắng được ta hay không."
Con mắt Vân Vân đầy quang mang mê ly, trong miệng thì thào thì thầm: "Cái bảo vật gì để ở đáy hòm?"
Vân Vân có lẽ là còn có một tia lý trí cuối cùng, trầm ngâm một lát, thật sự nhớ tới thứ nào đó, ngã trái ngã phải, cố gắng đứng lên, váy dài kia lại không cẩn thận bị cạnh bàn kéo lấy, thoáng cái lộ ra hai đoạn chân dài non mịn óng ánh sáng long lanh.
Thẩm Ngạo mang theo một chút men say, nhìn thân ảnh Vân Vân mê người, cơ hồ đã ngây dại, tửu lượng cô gái nhỏ này thật sự tốt quá, vài chục chén rượu đổ vào người, đúng là còn có thể đứng lên.
Vân Vân lấy ra một thanh dao găm từ đầu giường, ngoái đầu nhìn lại phía Thẩm Ngạo, cười một tiếng si ngốc, trong miệng nói: "Trầm công tử, có..."
Nàng cầm dao găm đi tới từng bước một, trong miệng nỉ non nói: "Nếu Trầm công tử đoán ra lai lịch của nó, Vân... Vân Vân nguyện uống hết một bầu rượu."
Thẩm Ngạo vội vàng hảo tâm đi đỡ Vân Vân, trong miệng oán giận nói: "Vân Vân, làm sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy, say đến không đi đường được nữa, còn cầm cái dao găm làm cái gì, nếu có cái sơ xuất, chính ngươi bị thương, vậy cũng không tốt đâu."
Trong miệng nói rất hiên ngang lẫm liệt, tay Thẩm Ngạo thừa cơ tại sờ soạng trên mông Vân Vân một cái.
Ừm xúc cảm không tệ, co dãn rất tốt
Vân Vân trộn lẫn men say, không hề để ý, chỉ cười nói: "Trầm công tử, ngươi tới xem dao găm, mau tới."
Vân Vân thật sự là say, thân thể cũng trở nên vô lực rồi, thoáng cái mất đi sự chấn định, liền nhào vào trong ngực Thẩm Ngạo, vừa vặn dán lồng ngực Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo hiên ngang lẫm liệt nói: "Vân Vân cô nương, ngươi làm cái gì vậy? Thẩm Ngạo ta phong lưu mà không hạ lưu, cũng không phải là người tùy tiện." Nói xong liền ôm nàng, tay đã không kiêng nể gì.
Tay vừa mới trêu chọc nhập vào trong váy, hướng lên trên, lục lọi dọc theo da thịt trơn mềm, Vân Vân đột nhiên rùng mình một cái, hơi thanh tỉnh một ít, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Ngạo ra, nói: "Thẩm... Trầm công tử, ngươi... ngươi làm gì, đến... đến xem lai lịch con dao găm này."
Thẩm Ngạo lập tức thu tay lại, ánh mắt thoáng cái lại trở nên thanh tịnh mà thuần khiết, vội vàng nói: "Tốt."
Thẩm Ngạo một tay ôm lấy eo Vân Vân, một tay cầm dao găm, đê nó cách xa vài cm để quan sát, vỏ dao rất có phong cách cổ xưa, nhưng lôi dao găm ra, hàn mang lập tức lóe lên, phát ra vẻ sáng bóng bức nhân.
"Dao găm tốt!" Thẩm Ngạo không nhịn được, hét lớn một tiếng, ánh mắt hết sức chăm chú rơi vào hoa văn con dao găm này.
Dưới ánh nến, hoa văn dao găm rất rõ ràng, một đầu có văn tự chữ triện nhàn nhạt như ẩn như hiện, Thẩm Ngạo nhìn chăm chú, hai cái chữ triện này viết kiểu chữ Tần, khỏi cần nói, lai lịch dao găm nên là ở thời Tiền Tần, mà ở thời đó, chính là dao găm của hoàng thất.
Thẩm Ngạo mỉm cười, cái này cũng rất đơn giản, hoa văn ít dùng công nghệ, chỉ hai chữ này, là được suy đoán ra lai lịch của nó.
Đang muốn mở miệng, đột nhiên phát giác có chỗ không đúng, liền dừng lại.
"Không đúng!"
Ánh mắt Thẩm Ngạo rơi vào chuôi dao găm, đầu chuôi dao găm kia có một khối ngọc cổ vây quanh, công nghệ và tính chất của nó, không phải người Tần có khả năng làm được.
Đây là một khối Dương Chi ngọc Hán triều, hoa văn trên ngọc là Bồ Vân, thông thường được dùng trong hậu kỳ Hán triều, hơn nữa nhìn chỗ kết hợp giữa ngọc và dao găm này, rõ ràng không có dấu vết tăng thêm. Cái này có ý nghĩa, từ lúc dao găm rèn ngày đó, khối ngọc này đã vây quanh chuôi dao găm.
Chủy thủ triều Tần, tăng thêm chuôi kiếm thời kì triều Hán, hết lần này tới lần khác, hai dạng đồ vật này lại là đồng thời được rèn ra, kì quái như thế, giải thích duy nhất chính là người rèn chuôi dao găm này là một chuyên gia phỏng chế, người này nên là người sống trong những năm đầu Đông Hán, đam mê đồ cổ thời Tần, mới rèn ra con dao găm này, chỉ là tại chuôi dao găm lại sinh ra sơ sẩy, không nghĩ đến, lại dùng ngọc nhà Hán làm đò trang trí.
Một hàng nhái không thành công, lại thiếu chút nữa lại làm cho Thẩm Ngạo xem xét sai lầm, Thẩm Ngạo không khỏi cười khổ một tiếng, thở dài nói với Vân Vân: "Vân Vân cô nương, cái dao găm này được làm lúc sơ Hán cũng không tệ, đáng tiếc là noi theo tác phẩm Tiền Tần, ngược lại có vẻ có chút chẳng ra cái gì cả, đáng tiếc, đáng tiếc..."
"Ồ?" Trong con mắt Vân Vân phảng phất tràn đầy sương mù, sợ hãi thán phục một tiếng, mang theo men say, cười cười nói: "Trầm công tử quả nhiên lợi hại, cái này... con dao găm này, không tầm thường, Trầm công tử có thể đoán ra lai lịch của nó, Vân Vân thật sự cam tâm tình nguyện chịu thua..."
Vân Vân nói xong, giãy dụa ra khỏi lồng ngực Thẩm Ngạo, bước chân lảo đảo đi về phía cái bàn, bưng một bầu rượu lên, miệng anh đào nhỏ liền tu ừng ực.
"Không thể tưởng được, Vân Vân tiểu thư rất có phóng phái." Thẩm Ngạo cũng có một chút men say, toàn thân lập tức khô bắt đầu nóng, thoáng cái đã nắm ở eo thon Vân Vân, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên.
Hắn đi dạo đến thanh lâu, tự nhiên là đến tìm việc vui, nếu tình huống trước mắt gặp được Chu Nhược hoặc là Xuân nhi, có lẽ còn có thể kiềm giữ được, nhưng ở đây, bên trong màn che lụa mỏng, tiểu mỹ nhân miệng phun mùi rượu nửa che nửa đậy, dưới mi mắt Thẩm Ngạo, đừng nói cái gì sắc tức là không, không tức là sắc, chính là cho hắn niệm 100 lượt Bát Nhã kinh, đều không ức chế nổi xúc động trong cơ thể.
Tiểu tướng công giữa hai chân kia, theo tay Thẩm Ngạo thăm dò ngực bụng Vân Vân mà bắt đầu kiên quyết đứng dậy, toàn thân bắt đầu khô nóng.
Một tay kéo Vân Vân qua, nhìn qua con mắt đầy sương mù che chắn, hai đôi mắt giao thoa cùng một chỗ, Vân Vân cười cười, tiếng cười dễ nghe như chuông bạc, sau đó thấp giọng nỉ non nói: "Trầm công tử, ngươi muốn làm gì vậy?"
Vừa rồi còn là một bộ dáng phu nhân, giờ phút này thoáng cái đã bỏ ngụy trang xuống, nụ cười kia xinh đẹp vũ mị đến mức làm cho tim Thẩm Ngạo đập thình thịch, lồng ngực ôm lấy nàng, cảm thụ được nhiệt độ thân thể kia mang đến, Thẩm Ngạo không kìm lòng được, nói: "Làm cái gì? Vân Vân cô nương, chúng ta một người gian phu, một người dâm phụ, hai con rệp ở cùng một chỗ, còn có thể làm cái gì?" Nói xong, cúi đầu hướng về cặp môi đỏ mọng kia, hôn sâu xuống.
Tiểu tướng công dưới háng đã muốn lao tới, cố gắng ma sát tại giữa hai chân Vân Vân, đầu lưỡi hai người quấy vào cùng một chỗ, lúc bắt đầu Vân Vân còn có chút kháng cự, nhưng đợi cho cái lưỡi Thẩm Ngạo xoắn vào trong miệng, toàn thân đều mềm xuống, anh anh ô ô, muốn nói cái gì đó, lại bị miệng Thẩm Ngạo đóng kín, thân thể cũng bởi vì men say mà không có quá nhiều phản kháng.
Đem Vân Vân sắc mặt mặt hồng hào, ngực phập phồng, đặt lên bàn, hai tay Thẩm Ngạo kéo một cái, giật quần áo của nàng ra, bộ ngực trắng muốt hiện ra, dưới ánh nến chập chờn, đường cong kia như son như ngọc, như ẩn như hiện, hoàn mỹ hiển lộ không bỏ sót một chi tiết, một đôi trái đào này, giống như hoa đỗ quyên, làm cho cơ thể nàng đẹp tuyệt vời.
Bên trên quả đào, là hai dâu tay chín mọng, màu hồng đẹp tuyệt vời, cái miệng Thẩm Ngạo tham lam chiếm cứ từng vị trí trên cơ thể Vân Vân, khi ngậm quả dâu vào, Vân Vân rên lên một tiếng thoải mái, hai bàn tay theo bản năng ôm lấy đầu Thẩm Ngạo dí sát vào ngực mình, tận hưởng cảm giác thoải mái.
Thẩm Ngạo không thể chịu được nữa, cái miệng thì hoạt động, cái tay không ngừng làm động tác cửi quần áo, mặc quần áo rất chậm, cởi quần áo lại cực kỳ nhanh rồi, ở bên trong từng đợt tiếng hơi thở rên rỉ sảng khoái, quần áo toàn thân biến mất hết, đôi chân hơi đưa lên, liền đẩy vào giữa hai chân Vân Vân, xoạt, nhẹ nhàng xuyên qua một cái gì đó rất mỏng.
"A..." Nương theo một tiếng kêu thống khổ lại vui thích, vật cứng nào đó đính vào trong cơ thể Vân Vân, toàn thân Vân Vân đều muốn run rẩy, móng tay bị kích thích cắm vào sau lưng Thẩm Ngạo, hắn bị đau nên càng tiến vào mạnh hơn, Vân Vân lại càng rên rỉ to hơn.
Cứ thế, hai người thi nhau hoạt động, trong căn phòng chỉ còn toàn tiếng rên rỉ và tiếng thở hồng hộc...
Bình luận facebook