• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Kim Phấn (1 Viewer)

  • Chương 34

Lâm phu nhân bỗng cử động, ánh mắt hết sức bình tĩnh.
Tĩnh vương vẫn đang ở hành lang, giọng ông ta đã truyền vào: “Áo gấm xanh ngọc viền3 bạc của ta ở đâu? Ngày
mai ta phải mặc đi gặp lão Lý đấy.”
Rõ ràng ông ta đang nói với Lâm phu nhân. Sau khi nói xong, ông ta khoát tay1 ra hiệu cho nha hoàn lui xuống, tự
vén rèm, đứng ở cửa nhìn bà: “Sao vậy? Trông nàng ngồi đó như ngốc luôn rồi ấy.”
Lâm phu nhân không9 đáp, đứng dậy bước đến chỗ tấm rèm, nhìn ra sau lưng ông ta, thấy nha hoàn đã đi hết.
“Chàng vừa ở đâu thế?” Bà hỏi.
“Còn ở đâu3 được nữa? Nói chuyện với Sơ Tễ trong thư phòng thôi!” Tĩnh vương vào phòng, vừa nói vừa thay áo:
“Bên Lạc Dương có ít chuyện, nghe bảo là dân c8hạy nạn gây án, ta thấy không đơn giản như thế, có lẽ hoàng
thượng cũng nghĩ vậy, nên đã cử thái giám đưa văn kiện mật cho ta.”
“Mặt khác, lão Lý cũng gửi thiệp mời ta uống trà, bày tiệc Hồng Môn, mụ nội nó chứ, hôm nay tên này không đến,
cứ phải đẩy sang ngày mai, chẳng biết đêm nay ông ấy sẽ tính kế gì để lừa ta một vố nữa.”
“Chỉ thế thôi à?”
Tĩnh vương ngừng tay, quay đầu lại: “Không thì sao chứ?”
Lâm phu nhân hơi nhếch môi, ngồi xuống: “Ngày mai người vừa đến đông viện sẽ được sắc phong, chàng không
bảo gì Sơ Tễ à?”
Tĩnh vương hơi chột dạ, thấy bà vẫn thản nhiên, bèn ngồi xuống cạnh bà: “Ta có nói mấy câu, nhưng cũng không có
gì khác. Dù sao sau này mẹ con bà ấy cũng sẽ ở đây lâu, nên sau khi dặn Sơ Tễ mấy việc thường ngày xong, ta đã
bảo y mời thái y đến khám cho Trì ca nhi rồi.”
Ông ta nói tiếp: “Theo ta thấy, thân phận của nàng khác với người ngoài, không cần phải tự làm hết.”
Lâm phu nhân nói: “Chàng không tin thiếp à?”
Tĩnh vương khoát tay: “Nàng đừng nghĩ nhiều. Ta không tin nàng thì tin ai chứ?” Ông ta nhìn bà: “Sao thế? Đang
yên đang lành, tự dưng lại ghen tuông dữ vậy?”
Lâm phu nhân nói: “Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như thế, chàng đã thấy thiếp ghen bao giờ chưa?”


Tĩnh vương mỉm cười, cúi đầu cởi giày.
Lâm phu nhân cũng nhếch môi: “Nếu chàng tin thiếp, vậy có thể lập tức mang tấu chương vào cung, xin hoàng
thượng thu hồi mệnh lệnh sắc phong Thẩm thị làm Tĩnh vương phi không?”
Một chiếc giày của Tĩnh vương rơi bộp xuống đất, một lúc lâu sau ông ta mới khép được miệng: “Trò đùa này
không vui đâu.”
“Không vui thì tốt, bởi vì thiếp cũng không đùa.” Lâm phu nhân nhìn về phía ông ta: “Thiếp muốn làm Tĩnh vương
phi.”
Tĩnh vương sững sờ một lúc lâu rồi đổi tư thế ngồi: “Sao lại thế?”
“Thiếp nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này quá uất ức, hơn nữa cũng không yên tâm. Vẫn nên nắm giữ vị trí
chính phi trong tay mình mới ổn.”
“Nhưng trước đó ta đã hỏi lại nàng rất nhiều lần, chẳng phải nàng luôn nói không có vấn đề gì ư? Sao tự dưng
nàng lại đổi ý chứ?” Lúc này Tĩnh vương mới tin bà không lừa ông ta, bèn hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì
không?”
“Cho dù không xảy ra chuyện gì, chỉ cần thánh chỉ chưa tới đây, thiếp vẫn có quyền đổi ý, đúng chứ?”
“Lúc trước Thẩm thị đã cầm đầu mâu đòi chết để tranh chức chính phi với thiếp, giờ bà ta lại nghĩ thông như thế,
nhỡ việc bà ta đáp ứng điều kiện của thiếp chỉ là kế tạm thời thì sao?”
Nói đến đây, rốt cuộc nét mặt của bà cũng thay đổi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
“Cho dù đó chỉ là kế tạm thời, bà ấy có thể làm gì nàng? Chẳng lẽ bà ấy còn lật trời được chắc?” Tĩnh vương buột
miệng.
Sau khi dứt câu, ông ta tự thấy mình hơi nặng lời, lại hạ giọng: “Nếu bà ấy mưu mô như thế, năm đó bà ấy sẽ làm
mình làm mẩy với ta ư? Nàng cứ yên lòng.”
“Không ai dám cam đoan mấy chuyện kiểu này hết, hồi trước không có lợi ích, nhưng bây giờ lợi ích đang ở ngay
trước mắt, hơn nữa bà ta từng tranh giành một lần rồi còn gì! Thiếp chỉ có một đứa con trai thôi, thiếp không thể
mạo hiểm, cũng không dám gửi gắm nửa đời sau của mình vào nhân phẩm của người khác!”
Nếu không chính tai nghe thấy, bà cũng không tin người phụ nữ kiên cường đã mang con phá vòng vây, chỉ mong
sống sót năm đó lại trở nên đáng ghét, thậm chí buông bỏ cả giới hạn cuối cùng vì lợi ích như vậy!
Chẳng lẽ những thăng trầm mà họ gặp phải suốt bao năm qua đều uổng phí ư?
Trước giờ bà luôn tin rằng tâm sinh tướng, khi gặp Thẩm thị lần đầu tiên, bà cũng không nghĩ bà ta là người mưu mô, nhưng ai mà ngờ được?
“Có ta ở đây rồi, nàng vẫn sợ ta không giữ nổi tước vị cho Hành ca nhi à?” Tĩnh vương càng nhíu chặt mày hơn.


“Chàng không thể ở bên chúng ta suốt được, sao chàng biết sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?”
“Nhưng chuyện này đã được quyết định rồi, nếu nàng nói sớm thì còn có thể thương lượng, ngày mai chính là ngày
sắc phong, khi trời sáng, thánh chỉ sẽ đến, nàng đổi ý lúc này, không thấy muộn ư? Cho dù hoàng thượng ưu ái
chúng ta đến mấy thì cũng sẽ không tha cho việc chúng ta làm bừa như thế!”
“Cho dù không tha thì cũng chỉ giáng tội là cùng, so với việc phải mạo hiểm, thiếp thà chịu tội này còn hơn!”
Tĩnh vương hết sức kinh ngạc.
“Đây đúng là ý định bất chợt của nàng đấy à?” Ông ta hỏi.
Lâm phu nhân nhếch môi, nghiêm mặt thay cho câu trả lời.
“Trước giờ nàng luôn hiểu chuyện, sao lại gây sự đúng vào lúc quan trọng chứ?” Tĩnh vương phiền não: “Ngày mai
sẽ có lệnh sắc phong, lúc này nàng lại kiên quyết đổi ý, không phải là ta không dám chịu nguy hiểm khi bị hoàng
thượng giáng tội, nhưng dù sao nàng cũng phải cho ta một lý do thuyết phục đúng không?”
“Tự dưng ta lại vào cung, cũng phải xem hoàng thượng có đồng ý gặp ta không chứ?”
“Hơn nữa, ta cũng không thiên vị mẹ Hoằng ca nhi… Hồi trước nàng rộng lượng như thế, lại bất ngờ đổi ý vào lúc
này, nàng bảo người ta phải nghĩ thế nào đây? Bà ấy có thể làm gì được? Chẳng phải nàng đang cố tình ép ta à?”
“Chàng nghĩ cho bà ta thật đấy!” Lâm phu nhân mỉa mai, bước lên trước hai bước: “Chàng biết Thẩm thị vừa ở đâu
không?”
“Bà ta ở phòng Yến Trì, thiếp tận tai nghe thấy hai mẹ con họ bàn bạc xem sẽ diệt trừ vật cản là mẹ con thiếp thế
nào sau khi được sắc phong vào ngày mai! Việc họ đồng ý vào kinh với điều kiện của thiếp vốn không phải sự thỏa
hiệp, mà đang từng bước thực hiện kế hoạch!”
“Yến Trì ra sức thuyết phục Thẩm thị nên giành lấy tất cả như thế nào, nếu họ thành công, kết cục của thiếp và
Hành ca nhi chính là cái chết! Họ muốn lấy mạng mẹ con thiếp, thiếp vẫn không được tự vệ ư?”
Tĩnh vương trố mắt nhìn, một lúc lâu sau mới chỉ về hướng viện tử của Yến Trì, hỏi: “Nàng đến viện tử của họ à?”
“Tuyết Hồ bị lạc, thiếp đi tìm nó!” Lâm phu nhân hít sâu một hơi: “Đây không phải chuyện chính, mà là việc mẹ
con họ cười nụ giấu dao, định ép thiếp và Hành ca nhi vào bước đường cùng!”
“Ta cũng biết đó mới là chuyện chính, nhưng ta muốn biết tại sao nàng có thể lặng lẽ tiến vào viện tử của Trì ca
nhi?”


Lâm phu nhân bị hỏi khó, bà cũng không trả lời được vấn đề này.
Tĩnh vương có vẻ không dám tin: “Nàng nói nàng đã tận tai nghe thấy mẹ con bà ấy đang bày mưnu, nhưng sao nàng có thể nghe được
chứ?”
“Chàng không tin thiếp à?”
“Ta tin nàng, nhưng nàng lại lên án cả đứa con trai bị bệnh nặng của ta, hơn nữa nó còn là trẻ con, dù gì nàng cũng phải cho ta lý do
để ta tin nàng chứ? Bằng không, chẳng phải ta cũng thành kẻ hồ đồ luôn à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom