• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Kim Phấn (8 Viewers)

  • Chương 29

Lúc đó hầu phủ chỉ có một nam đinh khỏe mạnh là Húc ca nhi, nhưng thằng bé vẫn là trẻ con, nếu nó gặp chuyện
gì ngoài ý muốn… Tuy có thể3 nhận con thừa tự, nhưng trong tình huống đã có Húc ca nhi, ai lại tính đến chuyện
này chứ?
Đương nhiên chỉ còn cách chú tâm nuô1i nấng Húc ca nhi, để sau này nó trở thành một vị Diên Bình hầu đủ sức
chèo chống gia tộc.
Tuy Lý phu nhân cũng có thể nuôi nấng9 thay, nhưng bà ấy là quả phụ, sau cùng vẫn không ra ngoài xã giao được.
Nếu Lý Nam Phong thành thân rồi ở lại Lý gia thì sẽ thu3ận lợi hơn nhiều, chẳng những nàng có thể chăm sóc Húc
ca nhi, toàn tâm toàn ý quản lý hầu phủ, quan trọng là vị hôn phu của nàng còn có8 thể thay Lý Chí tiếp nhận sự vụ
của hầu phủ ở mức độ nhất định nữa.
Thế nên sau khi Lý Tế Thiện và Thịnh tiên sinh cùng đánh giá các loại nguy cơ xong, mọi người bèn quyết định như
thế…
Thật ra quá trình này còn gặp phải đủ loại khó khăn, nhưng không nhắc tới nữa, tóm lại sau cùng nàng vẫn kén rể
đến nhà, một mình chèo chống Diên Bình hầu phủ.
Trong giai đoạn sau ở kiếp trước, nàng được hưởng mọi vinh quang, nhưng sau cùng vẫn không thể đưa cha quay
về và phục hồi sức khỏe cho ca ca, không thể không nói là đáng tiếc.
Lý Chí mang hành lý đến Phù Phong viện của nàng giúp nàng rồi phủi tay: “Trước kia nhà này trang nhã cỡ nào, từ
sau khi chúng ta chuyển ra ngoài thì không dọn dẹp cẩn thận nữa. Khi vào kinh, huynh và cha cũng chỉ tạm thời
tìm người sắp xếp qua, vào tháng Chạp thì cắt tỉa lại vườn, trồng thêm ít hoa và cây cảnh, giờ vẫn chưa có gì thú vị
để chơi, muội chấp nhận tạm nhé, sang mùa hè sẽ đẹp hơn.”
Lý Nam Phong thoáng suy tư rồi trịnh trọng nói: “Huynh vẫn chưa bàn chuyện cưới xin nhỉ?”
Lý Chí dời mắt: “Tiểu nha đầu mà suy nghĩ rộng đấy.”
“Rốt cuộc đã bàn chưa?”
Lý Chí đổi tư thế, biếng nhác cuộn người trên ghế dựa, thở dài: “Ngày nào huynh cũng bận từ sáng sớm đến tối
khuya, lúc về ngay cả một người ân cần hỏi han cũng không có, ai bàn chuyện cưới xin giúp huynh bây giờ?”
Lý Nam Phong yên tâm: “Thế là tốt rồi.” Nàng nói rồi quan sát kỹ y, nói: “Thật ra khi huynh không ức hiếp người
khác, cũng miễn cưỡng xem như mỹ nam tử.”
Thật ra huynh ấy cũng đáng mặt mỹ nam, nhưng Lý Nam Phong không thể khen huynh ấy quá nhiều, vừa khen là


huynh ấy sẽ vênh mặt lên ngay mất.
Lý Chí vươn tay nhéo tai nàng: “Muội đang khen huynh hay chửi xéo huynh thế?”
Lý Nam Phong bị đau, thẳng thừng đấm lại y một phát.
Lý Chí lớn hơn Lý Nam Phong bảy tuổi, hai huynh muội chí chóe với nhau từ nhỏ đến lớn. Ba năm trước, Lý Chí
vào quân doanh theo Lý Tồn Duệ. Lý Tồn Duệ chỉ có một đứa con trai, lẽ ra hai cha con không nên lên chiến trường
hết, nhưng thứ nhất là y có lòng đền đáp Ninh vương, thứ hai là y cũng thích không khí ở quân doanh, ban đầu đã
nói chỉ đi đưa quần áo cho Lý Tồn Duệ, kết quả lại ở đấy luôn.
Sau khi bình định đất nước, Lý Tồn Duệ đảm nhiệm cả đống chức vụ, vị thế tử Diên Bình hầu này cũng được
phong làm viên ngoại lang bộ Lễ nhờ học thức uyên bác và biểu hiện xuất sắc trên chiến trường. Trong giai đoạn
đầu này, cần phải đặt lại rất nhiều lễ nghi, đúng là rất bận rộn.
Nàng không nhớ trong kiếp trước, Lý Chí đã quen biết thê tử Tạ thị ra sao, rồi bàn chuyện cưới xin khi nào, dù sao
lúc ấy nàng vẫn còn nhỏ. Nhưng kiếp này, đương nhiên Lý Nam Phong muốn giúp y tránh khỏi đóa hoa đào nát
đó.
Nàng vỗ vai Lý Chí: “Đừng nóng vội, từ hôm nay hãy đối xử tốt với muội muội của huynh, có món gì ngon, có trò
gì vui thì nghĩ tới muội, không có việc gì cũng cho muội nhiều tiền tiêu vặt một chút, thường ngày bớt gây sự với
muội đi, chắc chắn muội sẽ tìm cho huynh một người vợ tốt.”
Tìm một người vợ tốt cho y sẽ giúp y tránh được thảm kịch kiếp trước, được sống hạnh phúc kiếp này.
Lý Chí giễu cợt: “Thay vì nghĩ đến muội, huynh nghĩ tới cô nương còn hơn! Muội vẫn nên tự lo cho muội đi đã! Hồi
nãy huynh thấy mẹ kéo cha đi báo lại tội của muội rồi, muội cứ chờ xem!”
Trọng tâm câu chuyện lệch đi tận đâu, Lý Nam Phong cũng bắt đầu than thở: “Đều cùng một phe với nhau, đừng
xấu xa vậy được không thế! Mẹ làm như thế, chẳng phải chỉ vì hôm ấy Yến Hành ngăn xe ngựa của muội, lừa muội,
còn kéo váy muội à?”
“Rõ ràng là lỗi của Yến Hành, không ngờ mẹ phạt cả muội nữa…”
Nàng nói đến đây rồi im bặt, cảnh giác nhìn về phía đối diện.
Lý Chí ở phía đối diện đang híp mắt, vẫn cuộn người trên ghế dựa như trước, còn vuốt chiếc quạt trong tay.
Nhưng một lúc lâu sau, y bỗng nhe hàm răng trắng tinh ra, mỉm cười với nàng: “Yến Hành?… Kéo váy muội hả?”

Trong chính viện, Lý Tồn Duệ cởi áo choàng giúp phu nhân, thay áo đơn bình thường, sau đó hai vợ chồng ngồi
xuống nói chuyện.
“Trong thư ghi nàng muốn vào kinh sớm, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng thế?”
Sau khi hàn huyên chuyện riêng một lát, Lý Tồn Duệ chuyển sang việc này.
Lý phu nhân nhíu mày nói: “Lam tỷ nhi ngày càng chẳng ra sao năm trước khi ở Giang Nam con bé vẫn xem như


nghe lời, lần này xa nhà, dọc đường vẫn ổn, nhưng vừa đến Thương Châu chưa đầy hai ngày thì đã hư không
tưởng nổi!”
“Một tiểu thư khuê các như nó, chẳng những nhếch nhác quay về từ ngoại thành mà còn cãi thiếp! Nó còn đòi về
kinh ngay trong đêm… Chàng nghĩ đây là chuyện mà khuê tú xuất thân thế gia có thể làm à?”
Nghe đến đây, Lý Tồn Duệ đang lấy điểm tâm cho phu nhân cũng ồ lên rồi nói với vẻ không dám tin: “Chẳng phải
trước giờ con gái chúng ta rất nghe lời nàng, chưa bao giờ khiến người khác phải bận tâm ư, sao nó lại cãi nàng
thế?”
“Chàng thấy bất ngờ à?” Lý phu nhân hừ lạnh rồi nói tiếp: “Đừng nói là chàng, ta đã tận mắt chứng kiến mà vẫn
không tin nổi.”
“Nhưng thế vẫn chưa hết, cách một ngày sau đó, ở nơi nghỉ chân, trước cả đám người trong sân, một cô nương gia
như nó lại nhào tới vật lộn với tên nhóc Yến Hành của Yến gia! Còn không kéo hai đứa ra được nữa!”
“Chàng không được thấy cảnh tượng đó, chẳng khác gì thôn phụ đang la lối om sòm giữa ruộng cả! Đúng là khiến
thể diện của ta và chàng mất sạch!”
Nói đến chỗ kích động, Lý phu nhân lại bắt đầu day thái dương, nhắm chặt mắt.
Lý Tồn Duệ trợn mắt há hốc mồm, vừa vỗ lưng cho phu nhân vừa nói: “Nó còn biết đánh nhau à? Thế… nó thắng
không?”
Lý phu nhân trừng mắt nhìn ông.
Ông vội đổi giọng: “Sao lại đánh nhau thế?”
Lý phu nhân kể rõ đầu đuôi.
Ban đầu Lý Tồn Duệ còn bình tĩnh, vừa nghe đến nguyên nhân khiến Lý Nam Phong đánh nhau với Yến Hành, ông
cũng ngồi không yên: “Láo xược quá! Dám động đến quần áo của con gái ta à?”
Lý phu nhân không thể phủ nhận chuyện này.
“Yến Sùng Anh dạy dỗ con trai kiểu đấy ư?” Trên mặt Lý thái sư tràn ngập vẻ khó chịu.
Lý phu nhân liếc ông: “Thiếp lại thấy có gì đó khác thường đấy. Chẳng phải chàng đã nhìn Yến Hành lớn lên ư?
Hồi trước chàng còn thường xuyên khen cậu ta thông minh, cư xử có chừng mực. Mười ba tuổi không lớn nhưng
cũng không nhỏ nữa, cũng không phải chưa từng chứng kiến việc đời, không dưng lại chạy đến giả vờ bị đụng
phải ư?”


“Chuyện này không phải do cậu ta cố ý. Nhưng… cho dù vô tình hay cố ý, không thể cho qua như thế được. Bằng khôn… cô nương
Lý gia chúng ta sẽ thành thứ gì trong mắt người của Yến gia chứ?”
Lý Tồn Duệ nhíu mày một lát, nói: “Hành ca nhi lớn lên bên ngoài, còn Lam tỷ nhi nhà chúng ta là kiều nữ trưởng thành trong nhung
gấm. Lam tỷ nhi đã phải bất chấp tất cả để đánh nhau với thằng nhóc đó, nàng nói xem con bé tức giận đến mức nào đây?”
“Không được, ta phải đi tìm lào Yến để nói chuyện này!”
Ông nói rồi cầm quạt lên, định ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom